Hồi nhỏ không có bố mẹ ở bên cạnh thường xuyên nên tôi rất nhát gan. Có lần tôi ra con đường trước nhà bà nội chơi đùa rồi bị một chiếc xe đạp đâm rách đầu. Người đó còn gào lên với tôi rất hung dữ. Tôi sợ hãi nép mình vào vệ đường, trên trán máu đang rỉ xuống, nhưng miệng vẫn không ngừng nói câu "xin lỗi".
Sau này khi tôi và Mr. Tô đến với nhau, có lần ngồi tàu điện ngầm, chai nước khoáng trong tay tôi không cẩn thận rớt xuống một vị khách kế bên. Tôi đang định nói xin lỗi thì Mr. Tô kéo tuột tôi ra sau lung, rồi xin lỗi đối phương.
Tôi nhìn bóng anh qua ô cửa sổ của tàu điện ngầm, áp mặt lên lưng anh, rấm rứt khóc như một con ngốc.
Tôi nghĩ có lẽ đấy chính là cảm giác hạnh phúc khi có người để nương tựa và dựa dẫm chăng?
Có thể vì lúc nhỏ tôi sống không ổn định nên sau này khi đi làm tôi rất thích tiết kiệm tiền.
Tôi chia tiền vào những chiếc thẻ khác nhau và cất giữ. Mr. Tô hỏi: "Cái gì em cũng không nỡ mua thì tiết kiệm tiền có ích gì chứ?"
Tôi nói: "Để làm một con người độc lập. Lỡ như anh làm em nổi giận, em có thể vung tiền mua một chiếc vé máy bay rồi bỏ đi biệt tích, tới khắp các ngóc ngách trên thế giới này mặc sức vui đùa, khi nào hết giận sẽ quay lại tìm anh."
Anh buông một tiếng thở dài. Sau này anh đặt một chiếc lì xì rất lớn vào ngăn kéo, mỗi tháng lại nhét một ít tiền vào đó, trên lì xì viết một dòng chữ: Khoản tiền xả stress.
Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc.
Anh nói: "Phải giận dữ với một ai đó đã quá đáng thương rồi, nếu còn không thể thoải mái ra ngoài vui chơi theo đúng ý nguyện của mình thì lại càng khổ sở hơn. Anh không nhét quá nhiều tiền vào đó cho em đâu, em phung phí hết thì nhớ quay lại nhà tìm anh."