Món đậu phụ xào thịt trong căng tin bệnh viện nơi Mr. Tô làm việc cực kỳ ngon, thi thoảng tôi lại nhờ anh mua một phần mang về.
Đậu phụ ở đó được bọc một lớp bột mỳ và rán qua, bên ngoài vừa thơm vừa giòn, nhưng thịt bên trong lại hơi ngấy, lần nào tôi cũng nhặt hết thịt ra.
Có hôm mở hộp cơm, tôi nhìn thấy một hộp đầy ấp đậu phụ, tôi hỏi Mr. Tô: "Thịt đâu anh?"
Anh nói: "Anh đã nói với người bán là chỉ cho đậu phụ."
Tôi nói: "Thế người ta không hỏi anh vì sao không ăn thịt à?"
Anh trầm mặc giây lát rồi noi tiếp: "Thế nên chúng ta phải gia tăng tốc độ, để anh nói là: Vợ cháu có bầu rồi, không muốn ăn thịt..."
Tôi: "..."
Để được ăn hộp đậu phụ, cái giá này quả thật là...
Mr. Tô không thích sầu riêng, nhưng tôi là một kẻ cuồng sầu riêng chính hiệu, thậm chí thích tất cả các món liên quan đến sầu riêng.
Có lần, nửa đêm anh mới ta ca về nhà. Tôi vừa ăn xong một miếng gato vị sầu riêng, bèn chạy ra cửa kiễng chân lên hôn anh.
Anh nói: "Hôm nay em lấy đâu ra mùi này thế?"
Tôi nói: "Ngày mai em cũng sẽ có mùi này, em đã mua đến bốn chiếc bánh gato."
Anh thở dài: "Vậy thì anh sẽ thử làm quen và tiếp nhận vậy." Nói rồi, anh cúi xuống hôn tôi.
Mr. Tô quen một bạn nam rất thích ăn pizza sầu riêng, lần nào cùng đi ăn cơm, anh bạn cũng nhất định phải gọi vị này.
Tuy rằng Mr. Tô không thích sầu riêng, cũng chẳng ham pizza nhưng anh chưa bao giờ phản đối.
Sau khi pizza được bưng lên, mọi người đều rất nhiệt tình khuyên anh hãy thử một miếng. Anh chỉ ngồi bên cạnh ăn salad nhất quyết không chịu thử.
Tôi ăn như hổ đói hết ba miếng rưỡi. Chỉ còn lại một miếng nhỏ cuối cùng đang ngậm trong miệng, nhưng tôi thật sự không nuốt nổi nữa.
Tôi đẩy anh và nói: "Phải làm sao đây? Em không nỡ vứt đi..."
Tôi vừa dứt lời thì anh đã ghé sát tới, ăn hết chỗ pizza trong miệng tôi.