Sau khi cắt tóc ngắn, hình tượng tối hôm đó của tôi đẹp tới mức có thể so sánh với Song Hye Kyo.
Kết quả ngủ qua một đêm, ngày hôm sau thức dậy, tôi phát hiện tất cả mái tóc của mình dựng ngược lên trời, độ cong hôm qua uốn lọn cũng không còn nữa, phần mái lơ thơ trên trán cũng không thấy đâu, tôi giống như một kẻ bị sét đánh vậy.
Tôi bày ra vẻ mặt chẳng thiết sống nữa, chụp ảnh lại cho Mr. Tô xem, nói là tôi phá diện mạo của mình rồi.
Mr. Tô đang chuẩn bị thực hiện một ca phẫu thuật, bảo trợ lý cầm lấy di động rồi gửi cho tôi một đoạn tin nhắn thoại.
Anh nói: "Phá diện mạo hay không, anh cũng nuôi em."
Tôi bị dị ứng xoài, nhưng cứ mỗi khi tới mùa xoài, tôi lại không kiểm soát được chính mình.
Mỗi lần tôi ăn xoài, Mr. Tô đều cầm một chiếc khăn mặt ướt đứng sẵn bên cạnh, đợi tới khi tôi ăn hết thì giúp tôi lau sạch miệng và bàn tay, quả nhiên mức độ dị ứng giảm đi.
Anh tổng kết lại rằng: "Người ta dị ứng là do thể chất, còn em dị ứng vì do lười."
Về sau có một ngày, anh nhắn tin Wechat cho tôi và nói: "Ban nãy anh nhìn thấy một cô gái giống em lắm."
Trái tim tôi thắt lại, ngay sau đó anh gửi cho tôi một bức anh chụp một bài báo. Tiêu đề là "Tinh tinh cái châu Phi ăn xoài bị dị ứng", miệng nó đang sưng húp hết như một cái bánh bao.