“Quỷ a!”
Nguyễn Văn Hách thấy Tiền Hàng thì kinh hãi, anh đi qua một tay chụp lên đầu cậu.
“Cậu nói ai là quỷ, ngủ dậy thì giật điên, ngay cả giày cũng không mang.”
Nguyễn Văn Hách căn bản không nghe thấy lời Tiền Hàng, nắm lấy tay anh sờ soạng trên dưới trái phải một trận, một bộ dáng mi không có chết. Tiền Hàng rút tay lại, sau lưng truyền đến tiếng nói chuyện của vài y tá, bị trông thấy thì thảm mất.
“Có phải cậu nằm mơ hay không? Theo tôi về mang giày trước.”
Nguyễn Văn Hách được nhắc lúc này mới cúi đầu nhìn, chân mình còn đang trần trụi, giơ lên liền thấy đã bị đá vụn đâm rướm máu.
“Cậu làm sao vậy, cậu không đau sao?” Tiền Hàng cũng nhìn thấy, nổi giận mà trách mắng Nguyễn Văn Hách.
Mặt Nguyễn Văn Hách như đưa đám, “Có hơi đau.”
“Cảm giác đau của cậu cùng với dây thần kinh đổi ID rồi hả?” Bắt trật đài thì thôi đi, ngay cả đau cũng không cảm giác được thật đúng là khiến người ta không nói được lời nào.
“Tại mi, dùng sai mật khẩu.” Nguyễn Văn Hách chu mỏ phản bác.
Tiền Hàng thật muốn hung hăng vả cái mỏ vểnh kia của Nguyễn Văn Hách, “Đừng cù nhây nữa, về tôi thoa thuốc cho cậu.”
“Đi không nổi.” Nguyễn Văn Hách giơ tay lên, “Cõng ta.”
“Cậu bớt được voi đòi tiên cho tôi.” Tiền Hàng cắn răng cấm cảnh cáo.
Nguyễn Văn Hách phịch một tiếng ngồi bệt ra đất, “Choáng rồi choáng rồi choáng rồi… Ta sắp sốt chết rồi.”
Tiền Hàng nhìn chằm chằm Nguyễn Văn Hách không nói gì, tức giận.
Nguyễn Văn Hách không nhận được trả lời thì ngẩng đầu, cứ như em bé giơ tay ra, “Ôm ôm.”
Lông mày bên trái của Tiền Hàng nhướn nhướn, trầm mặc vươn tay ôm lấy Nguyễn Văn Hách, sau khi ôm được cậu thì dùng sức thả lên vai khiêng đi. Nhiệt độ cơ thể tiếp xúc được không cao như trước, anh thở phào.
“Chắc tôi nên ném cậu vào bồn cầu dìm cho chết.”
“Đường lang mi thiệt lợi hại, bay bay bay ~”
Nguyễn Văn Hách rất là vui, kéo áo Tiền Hàng trèo lên đầu anh. Tiền Hàng lo Nguyễn Văn Hách không mang giày nên mới không ném cậu xuống đất, cái tay rảnh rỗi đẩy cánh tay ôm tới của Nguyễn Văn Hách, lại bị cánh tay của cậu che mất mắt.
“Mọe nó, ông không thấy đường nữa.”
Tiền Hàng sắp phát hỏa, Nguyễn Văn Hách cười há há vui đùa.
“Nhóc điên, cậu lại muốn ăn đòn.”
“Ta thử xem đường lang có biết nhột hay không.”
Nguyễn Văn Hách túm lấy nách Tiền Hàng, ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông trung niên đi qua bên này, người nọ thấy bọn họ rùm beng nhất thời không dám lên tiếng. Tiền Hàng muốn tách Nguyễn Văn Hách ra xoay vòng tại chỗ, xoay đến hướng người đàn ông đứng thì ngừng lại, đối phương bốn năm mươi tuổi, mặt mày biểu tình hòa ái, âu phục giày da nhìn là biết không phải người thường.
Nguyễn Văn Hách thấy người đến, tùy tay nắm lấy thứ gì đó chống đỡ bản thân xoay đầu.
“Đau đau đau… nhóc điên, cậu còn túm tóc tôi nữa, tôi liền túm trụi lông chỗ đó của cậu!” Cuối cùng Tiền Hàng chịu không nổi nữa, thả Nguyễn Văn Hách xuống đất.
Nam nhân trung niên nhìn bọn họ cười gượng, “Xin hỏi, chủ nhiệm Đàm có đây không?”
“Xin lỗi, hôm nay ông ấy không đi làm, ngày mốt mới đến.”
“Vậy à.” Ngươi đàn ông trung niên nhìn về phía lầu nằm bệnh, “Tôi đã hẹn trước với ảnh đến thăm Phương Chưng, giờ tôi có thể đi thăm nó không?”
“Có thể, ông là?”
“À, tôi tên Lý Cường, là chú của nó.” Người đàn ông tự xưng là Lý Cường đưa một tấm danh thiếp cho Tiền Hàng, “Nếu nó có cần gì có thể liên hệ với tôi.”
Tiền Hàng nhìn ba con chữ đổng sự trưởng to vô cùng bắt mắt trên danh thiếp, té ra đây thật sự là một kẻ có tiền.
“Phương Chưng nó có ở phòng bệnh chứ?” Lý Cường hỏi.
“Không có.” Nguyễn Văn Hách tự tiện trả lời.
Tiền Hàng bỏ danh thiếp vào áo blouse liếc Nguyễn Văn Hách một cái, “Không phải cậu không quen Phương Chưng sao?”
“Đường lang mi ngốc rồi, Tiểu Hoa chính là Phương Chưng á.”
Tiền Hàng thấy may mắn vì trong tay mình không có dao, bằng không anh nhất định chém nhóc điên này.
Lý Cường dường như có hơi gấp gáp, lại hỏi: “Bác sĩ Hướng bác sĩ chủ trị của Phương Chưng cũng ở đây chứ? Tôi muốn hỏi thăm tình huống của Phương Chưng với cậu ấy.”
Nguyễn Văn Hách đột nhiên hai tay chỉ Tiền Hàng, “Muốn hỏi Tiểu Hoa ông đi tìm ổng, ổng là bác sĩ bự nhất của tụi tui.”
Gân xanh trên đầu Tiền Hàng vui vẻ chạy ra một cọng, cái này nếu để cho viện trưởng bọn họ nghe thấy, anh xác định mang giày nhỏ luôn. [ý chỉ việc bị chèn ép, ăn hiếp]
“Ồ, tuổi trẻ tài cao nha, cậu đây được điều tới gần đây sao?” Lý Cường thật sự tin lời của Nguyễn Văn Hách.
Nhất thời Tiền Hàng không nói gì, thì ra đầu năm nay còn có kẻ tin lời của người điên, ngay cả kính ngữ cũng dùng luôn.
“Ông hiểu lầm rồi, cậu ta nói bậy thôi, tôi là bác sĩ chủ trị của cậu ta, cũng không phải của Phương Chưng.” Anh thật hi vọng mình là quản sự lớn nhất quyền năng nhất trong bệnh viện này, đến lúc đó tìm cho Nguyễn Văn Hách một tên bác sĩ chủ trị xấu xí nhất, tính cách hung hãn cuồng dã nhất.
Lý Cường không tỏ ra thất vọng, nói cám ơn với Tiền Hàng rồi đi về phía lầu làm việc, bảo là muốn đi tìm bác sĩ Hướng. Tiền Hàng không nói gì khác khiêng Nguyễn Văn Hách lên vai trở về phòng làm việc, nhóc con này còn để trần hai chân mà. Chắc là Lý Cường lớn tuổi nên bước đi không nhanh, Tiền Hàng đi gấp vượt qua ông ta, ông ta thấy họ đi về lầu làm việc, chuyển một hướng khác lầu nằm bệnh.
Nguyễn Văn Hách thấy đã vào phòng làm việc, từ trên người Tiền Hàng nhảy xuống chạy vào phòng. Tiền Hàng khiêng cậu một đoạn đường dài mệt như chó, đi vào liền tìm ghế mà ngồi, vừa ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Văn Hách lấy khăn lau mặt của mình mà lau chân, áu một tiếng nhào qua ngăn cản cậu.
“Đây là khăn tôi lau mặt, cậu lau chân rồi thì tôi làm sao đây?” Tiền Hàng đoạt lại khăn lông ném vào bồn rửa mặt bắt đầu giặt.
“Dù sao cái bản mặt như xe đụng đó của mi dùng khăn lông gì cũng đều không sao mà? Cũng không thể biến trở lại trước khi xe đụng.”
Bộ đạng nghiêm trang của Nguyễn Văn Hách khiến Tiền Hàng nổi giận, tròng kính phản quang chiếu ra một con mắt dòm cậu: “Cậu đoán xem.”
“Thân thể trắng lại ù, thường ẩn trong bùn sình, cả người là tổ ong, sống chín đều nếm được.” Hai mắt Nguyễn Văn Hách lóe lên ánh sáng chơi đố vui, “Đoán không ra làm ngựa cưỡi.”
Tiền Hàng không nói gì, đâu có ai nói muốn chơi đố vui với cậu.
“Cái chân này của cậu có còn muốn hay không, không muốn thì cắt đi.” Tiền Hàng nhìn đôi chân đã giẫm bẩn mà đau lòng, không nhiễm trùng là tốt rồi.
Trong miệng Nguyễn Văn Hách phát ra một trận cười quái dị, “Đường lang đoán sai rồi, nằm xuống làm ngựa, mau!”
Tiền Hàng tháo mắt kính, mắt cận thị hơi hơi nhíu, “Cậu nói cái gì?”
Nguyễn Văn Hách còn muốn thúc giục bỗng không nói nữa, bản năng phát hiện cả người Tiền Hàng tỏa ra hơi thở ta là quỷ súc.
Tiền Hàng sai Nguyễn Văn Hách ngồi lên giường, tiếp đó lại mang kính lên, quả nhiên sau vài giây ánh mắt lại thoải mái. Nguyễn Văn Hách ngoan ngoãn ngồi lên giường, Tiền Hàng tìm được một cái thau rửa mặt mới, đổ nước nóng vào, lại đến toilet bên ngoài lấy nước lạnh pha thành nước ấm, sau khi trở lại đặt thau nước dưới chân Nguyễn Văn Hách bảo cậu rửa. Có lẽ Nguyễn Văn Hách thật sự bị dọa, ngoan ngoãn rửa chân, Tiền Hàng thấy cậu đã rửa xong thì đưa qua một cái khăn cũ.
“Dơ như vầy sao mà dùng?” Nguyễn Văn Hách ghét bỏ cái khăn cũ đã đổi màu.
“Nếu cậu chịu giẻ lau nhà bếp, tôi cũng có thể đi mượn cho cậu.”
“Vậy vẫn là lấy cái này đi.”
Dù Nguyễn Văn Hách nói như vậy, nhưng lại vừa lau chân vừa vò rách cái khăn. Lúc Nguyễn Văn Hách đang rửa chân Tiền Hàng tìm được hòm thuốc, chân cậu cũng đã lau khô, anh mang ghế qua ngồi trước mặt cậu.
Tiền Hàng vươn tay, ý bảo Nguyễn Văn Hách lui người ra sau, xong giúp cậu thoa thuốc. Nguyễn Văn Hách như cún con thò tay ra đặt vào lòng bàn tay anh, anh một phen vẫy rớt cái móng vuốt trên tay mình chỉ vào chân cậu.
“Ta hiểu rồi.”
Nguyễn Văn Hách vừa dứt lời, đưa chân ra đạp lên mặt Tiền Hàng. Tiền Hàng không nhúc nhích như là đã bị đạp ngu rồi, không ngờ Nguyễn Văn Hách nói hiểu rồi lại là đạp lên mặt anh.
“Cậu cố ý phải không?” Cũng may Nguyễn Văn Hách mới rửa chân không thúi, cơ mà anh vẫn cứ cảm thấy trên mặt có một cổ mùi vị mốc meo của khăn lông cũ.
“Không phải mi có ý này sao?”
Cũng không biết Nguyễn Văn Hách thật sự hồ đồ hay là giả hồ đồ, cứ hỏi ngược lại như thế.
Tiền Hàng ra ngoài rửa mặt, thuận tiện rửa luôn tức giận muốn bùng nổ, bằng không anh sẽ nhịn không được mà đánh Nguyễn Văn Hách. Lúc lần nữa trở lại, Nguyễn Văn Hách nằm sấp trên giường chơi PSP của Tiền Hàng. [PSP (Playstation Portable): là thiết bị chơi game cầm tay,]
“Đậu, cậu tìm đâu ra vậy?” Anh nhớ mình rõ ràng đã cất PSP trong ngăn tủ.
“Tồi hơn máy của ta, phím ấn cũng không dễ dùng nữa.” Nguyễn Văn Hách chơi game đã rồi chê.
“Không chơi vui thì đừng chơi.” Tiền Hàng đến mép giường đoạt PSP lại, đây là năm xưa anh mua hồi còn đi học, vì bình thường bạn bè hay mượn chơi, cho nên tỷ suất hư hỏng một đường lên cao.
Nguyễn Văn Hách không có gì chơi úp trên giường, Tiền Hàng đẩy chân cậu một cái, cậu duỗi chân ra cho anh. Tiền Hàng ngồi lên ghế thoa thuốc cho chân Nguyễn Văn Hách, tình huống của vết thương trên chân lạc quan hơn so với tưởng tượng, chỉ là trầy mấy vết không nghiêm trọng lắm. Song có một điểm rất nghiêm trọng, đó là Nguyễn Văn Hách lại phát bệnh, đầu ngón chân cứ như điểm danh, ngón thẳng ngón gập, năm ngón chân luân phiên duỗi ra.
“Chân cậu quả thật không phải chân người.” Tiền Hàng tán dương, ngón chân của bất luận kẻ nào cũng không thể duỗi một ngón gập bốn ngón, nhưng Nguyễn Văn Hách lại làm được.
“Ha ha, đây là tuyệt chiêu của ta.”
“Tôi cứ cho rằng tuyệt chiêu của cậu là phát bệnh không gián đoạn.”
Nguyễn Văn Hách tiếp tục động đậy cứ như đang biểu diễn, nhúc nhích nhúc nhích đột nhiên nghiêng người qua đạp về trước một cú, vừa vặn đạp ngay giữa quần Tiền Hàng. Lực độ của cậu không lớn, nhưng đạp xong lại còn chà chà ngay đó.
“Ta còn có tuyệt chiêu nè.”
Tiền Hàng đen nửa mặt, Nguyễn Văn Hách le lưỡi với anh, thu chân lại tính đạp, Tiền Hàng lập tức tóm lấy mắt cá của cậu.
“Cậu điên hả?” Tiền Hàng liều mạng nhắc nhở thằng em của mình phải tỉnh táo, bằng không sẽ thua dưới chân nhóc điên này.
“Sao mi biết?”
Nguyễn Văn Hách đột nhiên thò một chân khác ra, câu lấy hông Tiền Hàng cọ một phen rồi lại chạy tới giữa quần. Tiền Hàng còn nắm cái mắt cá kia, đột nhiên đẩy cái chân đang tập kích mình ra, đỉnh một phát, phần háng dán chặt trên mông Nguyễn Văn Hách.
“Chơi rất vui phải không?” Đôi mắt hơi híp lại của Tiền Hàng lộ ra một tia nguy hiểm, “Tôi mặc kệ hiện giờ cậu bình thường hay là thần kinh, nếu như còn chơi kiểu này tôi sẽ không khách khí.”
Nguyễn Văn Hách ngơ ngẩn nhìn Tiền Hàng phát ngốc, chỗ đó có một thứ cứng ngắc.