Sau buổi cơm trưa, Tiền Tuyết xách cái túi thể thao đến bệnh viện số , hôm qua cô hung hãn vơ vét anh trai thân yêu một trận, thế nên tâm tình hôm nay siêu cấp tốt. Anh bảo vệ thấy là người quen thì cho cô vào, còn khen váy của cô đẹp. Không sai, hôm nay Tiền Tuyết không mặc đồ thể thao, mà là áo công chúa tay dài, cộng thêm vớ màu đen cùng váy ngắn có ren, trên đầu còn mang một cái mũ công chúa, tóc dài xõa xuống tung bay theo gió.
Tiền Tuyết xách túi đến phòng làm việc tìm Tiền Hàng, Tiền Hàng thấy cô ăn mặc một thân thế này thì ngốc ra, còn chưa chờ hỏi thêm cái gì đã bị Tiền Tuyết đuổi đi gọi Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng bực mình đến phòng bệnh kêu Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách đang rầu vì không thấy Tiền Tuyết sẽ vô phương ra ngoài, nghe nói Tiền Tuyết đã đến, liền chạy như bay theo Tiền Hàng đến phòng làm việc, đẩy cửa, bên trong đã bị khóa.
“Tiểu Tuyết, em làm gì vậy?” Tiền Hàng gõ cửa.
“Chờ một chút.”
Hai người không còn cách nào khác chỉ có thể chờ bên ngoài. Mấy phút sau cửa mở ra, nhưng một thân váy áo xinh đẹp của Tiền Tuyết đã bị thay ra, đổi thành một bộ áo dài quần dài bình thường.
Tiền Tuyết chỉ chỉ đồ công chúa bày trên giường, “Muốn ra ngoài thì thay nó vào.”
“Thay là có thể đi ra ngoài?” Nguyễn Văn Hách cầm váy áo lên nhìn, thiếu chút nữa bị chói mù mắt, lớn thế này rồi cũng chưa từng thấy qua đồ đẹp như vậy, thật giống công chúa trong truyện cổ tích.
Tiền Tuyết gật đầu lia lịa, dù sao thì cậu thần kinh rối loạn cũng sẽ không để ý chuyện mặc đồ con gái đâu. Tiền Hàng ở một bên không ngăn cản, anh cũng không tin Nguyễn Văn Hách thật sự dám mặc loại váy áo này ra ngoài.
Có điều Nguyễn Văn Hách rất hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của họ, Tiền Tuyết còn chưa giật dây Nguyễn Văn Hách đi thay đồ, cậu đã cởi áo ra, cầm áo công chúa trên giường lên chuẩn bị tròng vào. Tiền Hàng sợ Nguyễn Văn Hách tay chân vụng về làm hư áo, bèn đi qua giúp cậu. Mặc áo xong, Nguyễn Văn Hách túm quần muốn tuột, lúc này Tiền Tuyết móc di động ra nhắm ngay Nguyễn Văn Hách, bộ dáng si hán hai mắt lóe sáng nước miếng muốn chảy ra, Tiền Hàng nhanh chóng tịch thu di động ném Tiền Tuyết ra ngoài.
Tiền Tuyết ở bên ngoài đập cửa, nhưng Tiền Hàng ở bên trong lại không thèm nghe, còn móc di động của mình ra nhấn chụp ảnh Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách nghe tiếng chụp ảnh thì nhìn Tiền Hàng, Tiền Hàng giấu điện thoại ra sau lưng nhìn trời, Nguyễn Văn Hách ngồi lên giường mang vớ, anh liền chụp liên tục mấy phát.
Váy áo mặc xong hết, Nguyễn Văn Hách đứng dậy nhìn bản thân, “Có chút lạnh.”
“Cho nên mới nói ngày lạnh thì đừng mặc ít như vậy.” Tiền Hàng vừa nói vừa nhấn chụp hình.
“Mi vừa mới nói chuyện sao, xong rồi mới nói?” [nguyên văn là sự hậu chư cát, ý chỉ những chuyện sau khi phát sinh rồi mới bảo là đã làm sai]
Tiền Hàng bị hỏi ngược không nói gì, sau này ai dám nói bệnh nhân tâm thần IQ thấp, anh sẽ liều mạng với người đó.
Tiền Tuyết được thả vào, vây quanh Nguyễn Văn Hách nhìn mấy vòng. Nguyễn Văn Hách hơi cao hơn cô một chút, nhưng dáng người không quá nở nang, chiếc áo công chúa mà cô mặc kia có hơi to, Nguyễn Văn Hách mặc vào cư nhiên vừa y, nhìn thoáng qua sau lưng chính là một tiểu mỹ nữ. Cô đang vây quanh nhìn Nguyễn Văn Hách, đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy tóc giả và túi trang điểm từ trong túi lớn ra. Đội tóc giả dài lên đầu Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách thấy mới mẻ nên cũng không nhúc nhích. Cô lại mở túi trang điểm, bày từng dụng cụ hóa trang lên giường, trang điểm cho cậu.
Nguyễn Văn Hách thấy mấy đồ trang điểm này chơi thật vui, mở hộp phấn đánh mắt ra thấy phấn đủ mọi màu sắc ở bên trong. Tiền Tuyết đánh phấn nền cho cậu, cậu liền học theo tự bôi phấn đánh mắt lên mặt mình, Tiền Tuyết ngăn mấy lần không được liền nói với Tiền Hàng, anh đen mặt khống chế tay Nguyễn Văn Hách.
Nửa tiếng sau, Tiền Tuyết làm xong, gài lại hộp má hồng vừa lòng mà đánh giá Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách chỉ mặc đồ nữ thôi đã không khó xem, nhưng mắt không mù thì đều có thể nhìn ra là nam, ấy thế mà trang điểm lên thì không như thế nữa, một giai nhân phấn điêu ngọc trác. Bất cứ khuyết điểm nhỏ nào trên mặt đều được phấn che đậy, lông mày tỉa đậm mà không thô, mắt to mà hữu thần dán thêm mi giả đều có thể câu nhân, cái miệng thoa son thật sự có thể dùng môi thắm để hình dung, trắng mịn lại không yêu mị.
“Hai, bội phục không?”
Tiền Tuyết chọt chọt Tiền Hàng đã nhìn đến ngốc, bởi vì anh không ngờ được kỹ thuật hóa trang ngày nay thật sự có thể biến một tiểu ca thanh tú thành một mỹ nữ kiều diễm ướt át, mà Nguyễn Văn Hách sau khi hóa trang xong một chút cũng không khiến người ta chán ghét. Cậu chàng gãi gãi mặt, có lẽ là cảm thấy có thứ dính trên mặt, tiếp đó lại muốn kéo lông mi giả, Tiền Tuyết vội vàng ngăn cậu lại.
“Được rồi, hai người có thể cút xéo rồi.” Tiền Tuyết thu dọn đồ đạc đã dùng.
“Chị nói là có thể đi rồi sao?” Nguyễn Văn Hách hoan hô một tiếng, mở cửa chạy ra ngoài, Tiền Hàng một tay kéo cậu về.
“Cậu ấy như vậy có thể ra ngoài sao?” Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách còn muốn chạy lại hỏi Tiền Tuyết, dù Nguyễn Văn Hách thế này không khó coi, nhưng lỡ như bị bảo vệ nhận ra thì thảm mất.
“Không tin tưởng kỹ thuật của em?” Tiền Tuyết thấy đầu Nguyễn Văn Hách trống không mới phát hiện thiếu mất một thứ, lấy nón công chúa ra đội lên đầu cậu, “Bảo đảm không vấn đề.”
Tiền Hàng nhìn nhìn Nguyễn Văn Hách không chờ được muốn ra ngoài, đội nón lên thật sự là giống hệt Tiền Tuyết lúc vừa mới tới, nói không chừng thật có khả năng lẩn ra ngoài. Tiền Hàng ôm tư tưởng thử một lần cùng Nguyễn Văn Hách ra ngoài, ra khỏi lầu làm việc Nguyễn Văn Hách đã muốn chạy ra cổng sau, bị anh một phen kéo về, sau đó hai người đi thẳng đến cổng chính. Lúc cách cổng chính còn chưa đến mười mét, Tiền Hàng khẩn trương mà nuốt nước miếng, lỡ bị phát hiện là chết không có chỗ chôn.
“Yo, bác sĩ Tiền đi đâu đó?” Bảo vệ thấy Tiền Hàng đi tới thì chào hỏi.
“Đưa em gái tôi ra ngoài.” Khi Tiền Hàng nói câu này dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập tăng tốc.
Bảo vệ đứng trên bậc thang phòng trực, Nguyễn Văn Hách lại đội một cái nón, cho nên anh ta không thấy được mặt Nguyễn Văn Hách, chỉ biết lúc Tiền Tuyết tới có mặc bộ đồ này, nên anh chàng bèn mở cửa cho họ. Hai người ra khỏi cửa đi về phía trước như bình thường, thoát ly khỏi phạm vi của camera thì co giò chạy, sợ bảo vệ phản ứng kịp bắt họ trở về. Có điều lúc bọn họ mới đi chàng bảo vệ đã buồn rầu, bởi vì Tiền Tuyết đi mà mang một đôi giày vải kiểu nam.
Tiền Hàng với Nguyễn Văn Hách chạy đến đường cái đối diện rồi dừng lại lấy hơi, không thấy có bảo vệ rượt theo thì hoàn toàn yên tâm, ít nhất đã chứng minh biện pháp của Tiền Tuyết khả thi.
“Đường lang, tụi mình đi đâu?” Nguyễn Văn Hách nhìn trái nhìn phải tìm thứ để chơi.
Đối diện bệnh viện là khu dân cư, cho nên ngoại trừ một đường cây xanh bên ngoài tiểu khu cái gì cũng không có nữa.
“Đi vòng vòng quanh đây đi, không thể ra ngoài quá lâu được.” Đi quá lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Nguyễn Văn Hách không quan tâm, miễn sao ra ngoài chơi là được, dọc theo con đường đi về phía trước, ngẫu nhiên còn nhảy chân sáo đôi bước. Tiền Hàng theo ở phía sau, tâm tình Nguyễn Văn Hách tốt tựa hồ cũng ảnh hưởng đến anh, hi vọng sau khi trị khỏi Nguyễn Văn Hách cũng có thể bảo trì loại tâm tình vô ưu vô lự này, nhưng chắc e là không được rồi, hai mẹ con Niếp gia kia nếu biết Nguyễn Văn Hách xuất viện sợ là sẽ không tha cho cậu.
Nguyễn Văn Hách đang đi ở phía trước bỗng dừng lại, Tiền Hàng cho rằng cậu xảy ra chuyện gì bèn vội vàng đi qua, cậu lại chỉ một phụ nữ chừng ba mươi tuổi ở phía trước. Người phụ nữ xách túi đi bên đường, sau lưng lại có một chiếc xe điện theo đuôi, tay của tên trên xe chìa về phía chiếc túi của người phụ nữ, rõ ràng là đang ăn cướp. Cạnh người phụ nữ có mấy người đi đường, nhưng không một ai lên tiếng ngăn cản.
“Ăn cướp!”
Tiền Hàng đang nghĩ có nên đi qua bắt cướp hay không, Nguyễn Văn Hách đã trước anh một bước mà la to, cũng chạy tới chỗ tên ăn cướp. Tiền Hàng thầm nghĩ thôi xong, vô thức chạy qua giúp Nguyễn Văn Hách, không biết thứ gì dính lên mặt anh, anh lột xuống thì thấy là tóc giả và nón của Nguyễn Văn Hách. Tên cướp trên xe dường như hoảng sợ, một phen đoạt lấy chiếc túi đeo trên vai người phụ nữ, rồ máy tăng tốc bỏ trốn, đến khi người phụ nữ phản ứng lại mới kịp vội vàng hô bắt cướp.
Nguyễn Văn Hách đơn giản chính là tam lang phụ thể, hệt như bị chó rượt mà liều mạng bắt cướp. Tên ăn cướp mở tốc độ tối đa nhưng không nhanh như hắn tưởng, mới chạy chừng trăm mét đã bị đuổi theo kịp, cảm thấy áo bị người ta túm lại, nhất thời không khống chế được phương hướng tay lái trượt ngã ra đất.
“Há há, đường lang, ta thắng rồi!” Nguyễn Văn Hách khoe chuột ra lấy le với Tiền Hàng.
“Ngu ngốc!”
Tiền Hàng chạy tới mắng, tên ăn cướp kia sau khi bò dậy cư nhiên móc trong túi ra một con dao xếp, vừa thấy liền biết là tội phạm làm không được việc sẽ lấy dao uy hiếp.
“Mi mắng ai ngu ngốc?”
Nguyễn Văn Hách không mảy may để ý tên ăn cướp đang móc dao, Tiền Hàng không rảnh chửi lộn với cậu, đẩy nhóc điên này ra tránh một dao tên ăn cướp đâm tới. Ăn cướp không đâm trúng người, lại quét ngang một dao, Tiền Hàng thụt lùi ra sau, chân đứng không vững suýt nữa ngã xuống, tên cướp lợi dụng thời cơ đâm qua. Nguyễn Văn Hách bị đẩy ra vốn định mắng Tiền Hàng, thấy ăn cướp hành hung với Tiền Hàng bèn nhào qua ôm cứng tên cướp, Tiền Hàng nhân cơ hội lúc này đạp lên bụng ăn cướp. Tên cướp ôm bụng, cùi chỏ tay còn lại thụi mạnh lên đầu Nguyễn Văn Hách. Nguyễn Văn Hách bị đánh ra ngoài, tên cướp xoay người giơ dao lên muốn chém, Tiền Hàng xông qua nắm chặt tay tên cướp, hai người quấn nhau đánh lộn.
Tên cướp này khí lực không nhỏ, Tiền Hàng ngay cả sức bú sữa mẹ cũng đều mang hết ra, nhưng vẫn không đoạt được dao của hắn. Hai người tranh chấp chưa xong, một người đột nhiên chạy tới, đè vai tên cướp đạp lên bụng hắn, mặt tên cướp trắng bệch tay cũng buông lỏng, Tiền Hàng vội đoạt lấy dao. Tên cướp huơ tay muốn phản kháng, người nọ một quyền trực tiếp giáng lên mặt hắn, cong đùi phải húc lên thắt lưng tên cướp, tên cướp đáng thương mà té ngã kêu rên.
“Hai người không sao chứ?”
Tiền Hàng gật đầu, Ôn Thủy ở đây tám phần mười là đến thăm Phương Chưng rồi, chẳng qua nhờ có y mới có thể chế phục cướp nhanh thế này.
Lúc này, người phụ nữ bị cướp chạy tới thở không kịp hơi, thấy túi đồ của mình mất mà lấy lại được thì cám ơn liên tục, còn nói ban nãy đã báo cảnh sát rồi. Tiền Hàng vừa nghe đối phương báo cảnh sát, kéo Nguyễn Văn Hách muốn chạy, Ôn Thủy cản đường họ lại.
“Hai người làm việc nghĩa mà chạy cái gì?” Ôn Thủy vừa hỏi vừa quan sát Nguyễn Văn Hách, gương mặt này nhìn rất quen mắt, có điều đôi giày vải kiểu nam này là thế nào, lẽ nào là con trai?
Tiền Hàng kéo Ôn Thủy qua một bên, “Không đi không được, tôi đang lén mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài, hơn nữa anh xem bộ dáng cậu ấy thế này, lỡ bị cảnh sát nhìn ra… anh hiểu mà, tôi sẽ chết rất thảm.”
Ôn Thủy ngây người, sau đó mới phản ứng lại kịp, chẳng qua y còn chưa kịp thả bọn họ đi, một chiếc xe cảnh sát đã dừng lại bên người họ. Tiền Hàng trông thấy xe cảnh sát tựa như trông thấy con tàu Noah, nhưng anh sắp bị mang đến thế giới tận thế, chứ không phải là tương lai tràn đầy huyễn tưởng. Sau khi tìm hiểu tình huống cảnh sát mang bọn họ đi.
“Oa ha ha, xe cảnh sát!” Nguyễn Văn Hách ngồi lên xe liền vui vẻ, “Em ở bên đường nhặt được một phân tiền, bèn giao vào tay chú cảnh sát, chú ấy cầm tiền, gật đầu với em, em vui quá mà giơ chân, đạp vỡ trứng của chú.”
Mấy vị nam giới trong xe đồng thời đen mặt, không tự chủ che bộ vị trọng yếu, còn vị nữ giới duy nhất trong xe thì che mặt không dám nhìn những người khác.