Khi Nguyễn Tương Văn nhận được tin từ bệnh viện thì tức tốc chạy đến, bởi vì phòng giam không cho người ngoài vào, nên cô không thể thấy được Nguyễn Văn Hách, chỉ có thể đến chỗ bệnh viện để tìm hiểu tình huống. Chủ nhiệm tiếp đãi Nguyễn Tương Văn, cũng giải thích rõ ràng tình huống với cô. Nguyễn Tương Văn lo lắng cho Nguyễn Văn Hách, sống chết cũng muốn gặp con trai, chủ nhiệm lấy việc tâm tình bệnh nhân bất ổn làm lý do cự tuyệt, cô không nói hai lời móc điện thoại ra muốn gọi cho vị thư ký thành phố nọ, chủ nhiệm nghe thấy mặt liền tái xanh, nhanh chóng gọi người mang Nguyễn Văn Hách qua.
[note: cái vị thư ký nọ có thể là tình nhân hiện giờ của cô Nguyễn, chứ không phải người từng xuất hiện trong truyện nha]
Nguyễn Văn Hách đã không còn hoạt bát như trước đây, cả người cứ như bị người ta rút mất hai ống máu vậy, trông thấy Nguyễn Tương Văn cũng không biết gọi mẹ, chỉ ngơ ngác nhìn cô. Nguyễn Tương Văn thấy con trai suy sụp tim cũng vỡ nát, hai ngày trước còn tinh thần sáng lạn thật tốt, còn kể rất nhiều chuyện trong bệnh viện, không ngờ hôm nay lại biến thành như vậy.
“Sao con tôi lại biến thành thế này, hôm qua còn rất tốt mà!” Nguyễn Tương Văn nóng nảy, như điên lên mà tranh cãi với chủ nhiệm.
Chủ nhiệm cũng không ngờ được Nguyễn Văn Hách mới bị giam trong phòng giam nửa ngày mà đã ra thế này, sớm biết vậy đã ném vào phòng bệnh rồi, vắt kiệt óc nghĩ ra rất nhiều lời giải thích. Nguyễn Tương Văn không tin, la làng muốn báo cảnh sát tố cáo bọn họ, còn muốn mang bệnh viện này ra trước thị trưởng nữa.
Có lẽ chủ nhiệm thật sự bị dọa, biết sau lưng Nguyễn Tương Văn có người, bằng không sẽ không góp đủ tiền tìm bác sĩ chủ trị cho Nguyễn Văn Hách. Bởi vì lão biết Nguyễn Tương Văn có tiền, cũng sợ bệnh của Nguyễn Văn Hách nhanh khỏi thì không kiếm được tiền, mới tìm tới người mới là Tiền Hàng, vốn cho rằng Tiền Hàng cái gì cũng không biết sẽ không trị hết cho Nguyễn Văn Hách, nào ngờ Tiền Hàng lại thật sự có chút tài năng, vậy mà dùng phương pháp của mình giúp cho bệnh tình Nguyễn Văn Hách chuyển tốt lên. Mặc dù tình huống hiện giờ của Nguyễn Văn Hách chính là điều mà lão hi vọng, nhưng phản ứng của Nguyễn Tương Văn đã vượt quá tưởng tượng của lão, căn bản chính là một con sư tử cái xù lông.
“Bệnh viện này của các người tồn tại vấn đề rất lớn, đã đến lúc cần chỉnh đốn triệt để!” Nguyễn Tương Văn uy hiếp lục tìm danh bạ điện thoại.
“Chuyện gì cũng từ từ nói, bệnh tình của bệnh nhân trở nặng cũng rất bình thường, có lẽ hôm nay tâm tình cậu ta không tốt, ngày mai lại ổn thôi.” Chủ nhiệm vội vàng ngăn cản Nguyễn Tương Văn, mang bản mặt già nua cười xòa.
Nguyễn Tương Văn sao nhai nổi bộ dạng này của chủ nhiệm, nhớ đến vị cấp trên ở công ty trước kia từng tặng quà cho cô, cũng một bộ mặt thế này, “Con trai tôi biến thành thế này các người phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, đi gọi bác sĩ Tiền tới đây, tôi chỉ tin cậu ấy, không muốn nói chuyện với lang băm mấy người!”
“Cậu ta hiện đang bị kiểm điểm không thể đi làm.” Chủ nhiệm mất mặt, trước đây tốt xấu gì lão cũng trị khỏi không ít bệnh nhân, mặc dù sau này có thể biến chất.
“Hay ha, có chút nhân tài cũng ép cho đi phải không? Hôm nay nếu các người không ăn nói rõ ràng với tôi, chúng ta liền tìm một nơi có thể nói lí lẽ.” Nguyễn Tương Văn thật sự nóng nảy rồi, giọng càng ngày càng to, hòan toàn không phải thái độ dịu dàng trang nhã thường ngày, “Tôi đóng tiền không phải để hại con tôi, mấy người trị con tôi thành cái dạng này, còn đuổi đi vị bác sĩ có thể trị khỏi cho con tôi, các người cố tình có phải không?”
Nguyễn Tương Văn làm ầm ĩ thế này rất nhanh đã đưa những người khác trong bệnh viện tới, ngay cả viện trưởng không thường lộ diện cũng đã tới. Viện trưởng trách cứ chủ nhiệm, mang Nguyễn Văn Hách đến phòng làm việc của lão, tránh việc tranh luận ầm ĩ trong bệnh viện để người khác vây xem. Nguyễn Tương Văn có hỏa không chỗ phát, ở trong phòng làm việc cũng quậy một trận, hoàn toàn đanh đá.
Viện trưởng khuyên nhủ tới lui tạm thời khiến Nguyễn Tương Văn chịu đi, nhưng ngày hôm sau Nguyễn Tương Văn lại đến nữa, còn mang theo hai anh vệ sĩ mặc âu phục đen, vẫn đòi nói lý hệt như hôm qua, còn nói hôm nay không nói rõ với cô thì liền báo cảnh sát. Viện trưởng còn có thể làm gì khác, chỉ đành khuyên cô bớt giận, bảo đảm sẽ dùng thuốc và phương pháp tốt nhất để trị cho Nguyễn Văn Hách, cũng nói sẽ để Tiền Hàng trở lại tiếp tục trị cho Nguyễn Văn Hách. Nhưng Tiền Hàng đã phạm lỗi, một chút trừng phạt cũng không có thì sau này lão sẽ không dễ quản lí, thế cho nên đưa ra một xử phạt mang tính trượng trưng. Lúc này Nguyễn Tương Văn mới hơi hơi vừa lòng, bệnh viện cũng xem như yên tâm.
Thời gian ba ngày đối với Tiền Hàng mà nói là rất dài, Tiền Tuyết không thể không trở về trường nên đã rời đi. Tiền Hàng nhận được thông báo phía bệnh viện, bảo anh đến bệnh viện một chuyến, anh biết đã đến thời gian phán quyết, cho nên chỉnh đốn bản thân một phen, miễn để lại ấn tượng chán chường như chó nhà có tang cho người khác. Cạo râu xong, Tiền Hàng đứng trước gương vuốt vuốt đầu tóc đã mọc ra được hai phân, thu dọn thỏa đáng mới bắt xe đến bệnh viện làm ông lớn một lần, dù cho phải cút xéo cũng không thể để người ta coi thường.
Taxi đưa Tiền Hàng đến bệnh viện số , anh xuống xe đứng trước cổng nhìn nhìn. Anh còn nhớ lúc nhỏ có đi ngang qua một tòa bệnh viện âm khí dày đặc, sau hỏi cha mẹ mới biết đó là bệnh viện tâm thần, khi ấy anh nghĩ cả đời cũng đừng tới, thế mà lớn lên rồi lại còn trở thành bác sĩ thế này. Anh cảm thấy rất mỉa mai, không biết thế nào, sự tình lại phát triển thành thế nào, cũng như Nguyễn Văn Hách hiện giờ. Anh cho rằng việc trị khỏi cho Nguyễn Văn Hách đã như nước chảy thành sông, nào biết lại làm nên thế này, hi vọng bệnh tình của cậu sẽ không nặng thêm.
Tiền Hàng ôm quyết tâm tất chết mà vào bệnh viện, lần này có thể là lần cuối được thấy Nguyễn Văn Hách, cũng có lẽ căn bản không gặp được. Chàng bảo vệ vẫn như thường ngày chào hỏi anh, anh cũng cười đáp lại, càng có cảm giác yên tĩnh trước khi mưa gió bão táp.
Vòng qua lầu chính đi vào lầu làm việc, Tiền Hàng dừng bước trước phòng của viện trưởng, nhìn biển trên cửa rồi gõ, bên trong truyền ra một tiếng mời vào, là viện trưởng. Tiền Hàng mở cửa đi vào, thấy viện trưởng, chủ nhiệm, tất cả thư ký, hệt như vừa kết thúc một cuộc hội nghị nhỏ.
“Bác sĩ Tiền ba ngày nay nghỉ ngơi có tốt không?” Viện trưởng ôn hòa hỏi.
Tiền Hàng muốn nói căn bản không có ngủ, vòng đen dưới mắt chẳng gạt được ai. Viện trưởng không thấy Tiền Hàng trả lời cho rằng anh lòng có khúc mắc, chỉ vào ghế sô pha bên cạnh bảo anh ngồi. Điều này khiến cho Tiền Hàng mò không ra đường, bọn họ không tuyên bố anh bị sa thải sao?
“Ha ha, tôi nhìn ra cậu đang buồn bực.”
Viện trưởng đưa một phần văn kiện qua, Tiền Hàng vội vàng đứng dậy nhận, nhìn qua là một báo cáo liên quan đến việc xử phạt anh. Anh mở báo cáo ra xem, báo cáo rất dài khoảng chừng bốn trang, ba trang đầu là giới thiệu sự tình, Tiền Hàng làm thế nào mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài, đã dùng thủ đoạn gì, ngay cả cây thang mượn ở đâu cũng có, trong đó còn xen vào các loại quy định xử phạt của bệnh viện. Trang cuối cùng là kết quả, ghi lỗi một lần.
“Chỉ là ghi lỗi lại?” Tiền Hàng cho rằng mình bị đục thủy tinh thể mới không thấy các trừng phạt khác.
“Đúng, phương pháp của cậu xác thực không ổn, nhưng không hoàn toàn sai.” Viện trưởng uống trà nói, “Những nỗ lực gần đây của cậu chúng tôi cũng đã thảo luận qua, từ khi cậu tiếp nhận Nguyễn Văn Hách, tình trạng của cậu ấy quả thực tốt lên. Chúng tôi không đồng ý cậu mang cậu ta ra ngoài, nhưng mẹ cậu ta lại rất hi vọng cậu làm như vậy.”
“Nguyễn phu nhân có đến?” Tiền Hàng có phần hiểu rõ, Nguyễn Tương Văn nhất định đã nói gì đó với phía bệnh viện, có lẽ đã đảm bảo gì đó, bằng không thái độ của bệnh viện sẽ không thế này.
Viện trưởng gật đầu, “Dù sao sự việc chính là như vậy, cậu có thể đi làm rồi.”
Tiền Hàng trả văn kiện cho viện trưởng lặng lẽ đi ra, mặc kệ thế nào, không bị sa thải là may lắm rồi. Anh lo lắng không yên chạy đến khu nằm viện tìm Nguyễn Văn Hách, lúc chạy đến thì thấy cậu đang đưa lưng về phía cửa ngồi trên giường nhìn ra ngoài song cửa sổ. Anh mở cửa đi vào gọi tên Nguyễn Văn Hách, nhưng Nguyễn Văn Hách cũng không quay đầu, anh đi đến bên người cậu, trông thấy Nguyễn Văn Hách của hiện tại đã ngốc rồi. Dưới mắt Nguyễn Văn Hách đều là quầng thâm, rất rõ ràng là đã mấy ngày không ngủ, trong tay còn siết chặt một cái di động.
“Nguyễn Văn Hách, đừng ngẩn người nữa.” Tiền Hàng giơ tay huơ trước mặt cậu.
Lúc này Nguyễn Văn Hách mới biết bên cạnh có người, xoay đầu ngốc ngốc hỏi: “Đại thúc, chú có thể tìm được đường lang không?”
Đang chuẩn bị ngồi xuống nói chuyện với Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng triệt để ngây người, Nguyễn Văn Hách không nhận ra anh nữa?
Không nhận được câu trả lời, Nguyễn Văn Hách cúi đầu nhìn chiếc di động trong tay, “Đường lang nói sẽ đến, nhưng vẫn chưa đến, không biết khi nào mới đến nữa.”
“Nguyễn Văn Hách, cậu không nói giỡn chứ?” Tiền Hàng thật sự không cách nào hình dung được tâm tình của mình, bệnh của Nguyễn Văn Hách nặng thêm rồi, so với lúc anh đến còn nghiêm trọng hơn.
“Nói giỡn? Đường lang biết nói giỡn với tôi, chán quá, đường lang đi đâu chơi rồi?”
Nguyễn Văn Hách nhìn chằm chằm điện thoại ngã xuống giường, trong miệng càu nhàu cằn nhằn không biết đang nói cái gì, nhưng nhiều lần Tiền Hàng nghe thấy từ đường lang.
“Nguyễn Văn Hách, tôi là Tiền Hàng.” Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách dậy, “Là đường lang, là đại thúc mà cậu biết.”
“Đừng đùa, chú không phải. Đường lang có tóc, chú không có.” Nguyễn Văn Hách lại nằm trở về nhìn chằm chằm điện thoại, cứ lẩm lẩm đường lang đi đâu rồi.
Mẹ nó, còn không phải do cậu cạo sao, Tiền Hàng thiếu chút nữa tức xì khói.
Tiền Hàng đoán chừng đó là di động của Hướng Cát Trình, thế là gọi vào số của Hướng Cát Trình. Điện thoại vừa thông liền hiển thị đã bị cúp, anh buồn bực tắt điện thoại không ngừng nghĩ biện pháp khác. Quét mắt thấy trên bàn có giấy, anh chạy qua bắt đầu gấp, chỉ chốc lát đã gấp ra một cái đầu heo, còn vẽ mắt và mũi lên đó.
“Nhìn cái này, cậu nhắm mắt cũng xếp đẹp hơn tôi, tôi cam bái hạ phong làm ngựa cho cậu cưỡi.”
Nguyễn Văn Hách nhìn cái đầu heo được đưa đến trước mặt mình thì đỏ vành mắt, “Đường lang cũng từng gấp cái đầu heo thế này, so với chính ảnh còn khó coi hơn, nhưng mà đường lang không có đây…”
Nghe thấy âm thanh nghẹn ngào đó của Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng cũng thiếu chút nữa khóc luôn, anh đang tại đây, sao Nguyễn Văn Hách lại nhận định là anh không có chứ.
Tiền Hàng gấp đến xoay vòng trong phòng bệnh, nghĩ đến gì đó lại tìm bút trên bàn. Trong phòng bệnh Nguyễn Văn Hách không có gương, anh đành nhìn vào kính cửa tự vẽ lên mặt mình.
“Có một Đinh lão đầu, thiếu tôi hai quả trứng. Tôi nói ba ngày trả, tôi nói bốn ngày trả…” Tiền Hàng vừa tự vẽ lên mặt mình, vừa lớn giọng đọc lời Đinh lão đầu.
Nguyễn Văn Hách nghe vậy ngồi đậy nhìn Tiền Hàng, “Mua một trứng gà to, tốn ba đồng ba.”
“Một khối đậu hủ sáu đồng sáu… vẽ không được nữa.” Tiền Hàng học giọng điệu khi đó của Nguyễn Văn Hách, anh cũng không tin chiêu này không được.
Nguyễn Văn Hách lên tinh thần, chạy đến trước cửa sổ nhìn, trên mặt Tiền Hàng vẽ các đường đen, nhưng tóc trên đầu chỉ có hai phân, cậu thấy vậy thất vọng mà trở về.
“Đây cũng không phải đường lang.”
Tiền Hàng nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì, cái mặt này anh vẽ vô ích rồi.