Tiền Hàng nhìn người đàn ông tên Trương Đào kia cười nói, “Tôi không có ý gì khác, em có muốn qua chơi với anh ta không, anh ta chơi vui hơn thỏ đó.”
Nguyễn Văn Hách bán tín bán nghi, nhưng vẫn đi qua nói chuyện với Trương Đào. Trương Đào còn đang khóc, mắt sưng đỏ không biết đã khóc bao lâu, cho dù Nguyễn Văn Hách ngồi trước mặt hắn cũng không thấy.
“Này, đừng khóc nữa, còn thích khóc hơn tui.” Nguyễn Văn Hách dòm Trương Đào, cũng không biết Trương Đào khóc mấy ngày rồi không rửa mặt dơ hầy.
Trương Đào còn đang chùi nước mắt, phát hiện bên mình có người thì trong miệng lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nói chuyện. Nguyễn Văn Hách nghe không rõ nên tiến lại gần, thật đúng là nghe rõ được hắn nói gì, là đang nói lời xin lỗi.
“Nếu anh đã khó chịu như vậy, vậy sao trước đây lại gây gổ với mẹ?”
“Éo liên quan tới mày.” Tay chùi nước mắt của Trương Đào có một giây cứng lại.
“Tôi muốn hỏi, bởi vì gần đây quan hệ giữa tôi và mẹ cũng không tốt.” Nguyễn Văn Hách từ từ gác đầu lên đầu gối, cậu đã bốn năm ngày không gặp mẹ rồi, quả thật là rất nhớ.
Trương Đào thả tay chùi nước mắt xuống nhìn Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách trông thấy ý hỏi thăm trong mắt hắn, đứt quãng kể lại chuyện trước đó, nói rất mơ hồ cũng rất loạn, nhưng hắn lại nghe rất nghiêm túc.
“Đây đều là chuyện nhỏ, không so được với chuyện của tôi.” Trương Đào nhớ đến chuyện kia, vành mắt lại đỏ lên, “Năm năm trước tôi ly hôn, nguyên nhân là mẹ tôi cứ luôn làm khó vợ tôi, cuối cùng cô ấy chịu không nổi nữa ly hôn với tôi, còn mang theo đứa con trai mười tuổi. Mẹ tôi lại giới thiệu cho tôi một người khác, tôi lại không thích cô ta, ban đầu mẹ còn nói chuyện với cô ta, sau đó rất nhanh lại bắt đầu bới móc, sau đó cũng ly hôn với cô này. Tôi muốn tái hôn với vợ trước, nhưng mẹ tôi không đồng ý, tôi chịu không nổi mỗi ngày đều gây với bà, hôm đó tôi lại…”
Nguyễn Văn Hách không hiểu tại sao mẹ của Trương Đào mỗi lần đều muốn hoạnh họe con dâu, cũng không hiểu tại sao Trương Đào vẫn cứ mãi nghe theo an bài của mẹ, ngay cả quyết định sai lầm cũng nghe, điều này rất kỳ quái.
“Mỗi ngày vừa nhắm mắt tôi đã trông thấy mẹ tôi qua lại trước mặt, mãi hỏi tôi tại sao chạy nhanh như vậy không chờ bà, nếu như tôi chạy chậm một chút có lẽ bà ấy đã không có chuyện gì.” Trương Đào ôm đầu gối lại bắt đầu khóc, “Tôi vừa nghĩ đến từ nay về sau không còn ai làm những món cơm quen thuộc, không ai nhắc nhở tôi trời lạnh mặc thêm áo, ngã bệnh không còn ai cả đêm chăm sóc tôi, tôi liền chịu không nổi… Ô oa oa oa!”
Trương Đào khóc rống như thế, mũi Nguyễn Văn Hách cũng đỏ luôn, nhớ đến mẹ mình cũng chăm sóc mình như mẹ của Trương Đào, thậm chí còn vì cậu mà tìm bạn trai mới để kiếm tiền, thế mà cậu đi không nói một tiếng, nhất định sẽ khiến mẹ lo lắng đau lòng.
Tiền Hàng nghe tiếng khóc thì vội vàng chạy qua, nhưng chờ đến khi anh qua tới thì Nguyễn Văn Hách cũng đang khóc, hơn nữa tiếng khóc còn to hơn cả Trương Đào, Trương Đào bị tiếng khóc dọa cư nhiên không khóc nữa.
“Đừng khóc nữa đừng khóc nữa, thật là!” Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách ra ngoài sân thể dục, anh muốn để cho Nguyễn Văn Hách nghe chuyện của Trương Đào, nào ngờ quỷ khóc nhè này cũng khóc theo.
Nguyễn Văn Hách khóc tới choáng đầu, thút thít nhìn Tiền Hàng, chùi chùi tầm mắt mơ hồ, Tiền Hàng vừa dỗ vừa tìm khăn giấy cho cậu chùi.
“Tiền Hàng, em muốn gặp mẹ, em muốn nói xin lỗi với mẹ, em không muốn rời khỏi mẹ.” Nguyễn Văn Hách nghẹn ngào nói.
“Được được, nhưng em lau sạch mặt đi, để cô ấy trông thấy sẽ đau lòng.”
Nguyễn Văn Hách ngoan ngoãn lau khô mặt, Tiền Hàng thì gọi điện thoại cho Nguyễn Tương Văn, nói cho cô tin tức tốt này. Nguyễn Tương Văn sau khi biết tin ở trong điện thoại cũng cười ra tiếng, nói sẽ lập tức đến bệnh viện gặp con trai.
“Vừa ý rồi chưa, một hồi nữa cô ấy sẽ đến, đến phòng làm việc của tôi chờ đi.” Tiền Hàng thở phào, hôm nay quả là lăn lộn không uổng công.
Lời này của Tiền Hàng vừa xong, Nguyễn Văn Hách như chó săn nhận được mệnh lệnh, vèo một phát chạy về phòng làm việc. Chờ đến khi Tiền Hàng phản ứng lại kịp, Nguyễn Văn Hách đã chạy không còn bóng dáng, lúc này anh mới hậu tri hậu giác mà đi theo.
Nguyễn Tương Văn rất kích động, lái dặm một giờ chạy đến bệnh viện, đỗ xe xong lại đăng ký ở cổng, chạy thẳng đến phòng làm việc của Tiền Hàng. Ở phòng làm việc Nguyễn Văn Hách vẫn cứ xoay vòng vòng, nghe tiếng mở cửa thì nhìn ra, Nguyễn Tương Văn thở hổn hển đứng tại đó, trên đầu có chút ít mồ hôi mỏng. Nguyễn Văn Hách nhào qua ôm lấy cô, giọng nghẹn ngào nói xin lỗi. Nguyễn Tương Văn ôm chặt con trai rất là vui vẻ, con trai đã tha thứ cho cô rồi, cảm giác tội lỗi của cô lại giảm đi mấy phần.
“Hai người đừng đứng đó, tới đây ngồi đi.” Tiền Hàng bảo hai mẹ con đi vào, miễn cho người đi ngang qua bên ngoài trông thấy.
Nguyễn Tương Văn chùi chùi khóe mắt ẩm ướt, cùng Nguyễn Văn Hách ngồi trên giường.
“Bác sĩ Tiền cám ơn cậu, không có cậu mà nói…” Nguyễn Tương Văn không biết nên nói thế nào, nhưng cô biết con trai chịu tha thứ cho cô hoàn toàn là công lao của Tiền Hàng.
“Cô khách khí rồi, đây là việc tôi nên làm.” Tiền Hàng cười khổ, bởi vì anh chột dạ, anh đã ăn sạch con trai nhà người ta rồi.
Nguyễn Tương Văn nhìn nhìn Nguyễn Văn Hách, kéo tay cậu hỏi: “Con tha thứ cho mẹ rồi đúng không, đồng ý về sống không?”
Nguyễn Văn Hách bị hỏi nhất thời không không nắm được chủ kiến, nhìn bọn họ lắc đầu, “Con không chán ghét cũng không hận mẹ, chỉ là nhất thời không cách nào đối mặt, cho nên không có tha thứ hay không tha thứ. Xin lỗi, khiến mẹ đau lòng rồi.”
“Mẹ không đau lòng.” Trong lòng Nguyễn Tương Văn có chút đau, Nguyễn Văn Hách lắc đầu là không muốn trở về sống, như vậy trong đáy lòng nó kỳ thực vẫn còn bất mãn mình ư.
“Mẹ, con không muốn trở về, nơi đó quá lạnh.” Nguyễn Văn Hách nói tới đây nhìn Tiền Hàng.
Nguyễn Tương Văn đã sớm biết kết quả, biểu tình mới nãy còn hưng phấn giờ đã phai, quả nhiên cậu chính là bất mãn.
Tiền Hàng thấy Nguyễn Tương Văn không lên tiếng, đoán được cô đang nghĩ gì, bèn vội vàng giải thích, “Em ấy không phải là không muốn thường xuyên gặp mặt cô, chỉ là quá cô đơn. Hơn nữa nếu cách li với người khác, bệnh của em ấy có lẽ sẽ tái phát.”
Nguyễn Tương Văn gật đầu, cô sớm đã hiểu bệnh của Nguyễn Văn Hách, thần kinh tổn thương là vĩnh cửu, chỉ có thể dựa vào thuốc và chữa trị để giảm bớt, cho dù bây giờ cậu đã xuất viện, nếu như không cẩn thận chăm sóc, vẫn sẽ phát bệnh lại.
“Nhưng mà tôi không cách nào…” Nguyễn Tương Văn mím môi khó mà mở miệng, Tiền Hàng khẳng định đã biết tình huống bên cô, cho nên Nguyễn Văn Hách vô pháp sống cùng với cô, nhưng nếu để Nguyễn Văn Hách sống ở nơi cô không trông đến thì cô lại lo lắng.
“Nếu như cô yên tâm thì hãy để em ấy ở chỗ tôi, dù sao chỗ tôi vẫn còn một gian phòng trống.” Có điều bây giờ không cần thiết nữa, nhóc điên đói khát kia vẫn luôn quấn lấy cái ấy của anh.
Nguyễn Văn Hách nghe đến phòng trống thì ánh mắt như phát sáng nhìn Tiền Hàng, nhìn tới nỗi anh phát lạnh toàn thân.
Nguyễn Tương Văn rất cảm động, tiếng nói một mực run rẩy, “Việc này không thích hợp đâu, sẽ không làm phiền cậu chứ?”
“Không đâu, tôi thấy em ấy cũng có thể khống chế tâm tình của mình.” Tiền Hàng cười với Nguyễn Tương Văn, thật ra là nụ cười chột dạ triệt để.
Nguyễn Tương Văn nghĩ nghĩ thấy đây đúng là sự thật, bỏ con trai sống một mình cô càng lo lắng. Nhưng Tiền Hàng với mẹ con cô không thân cũng chẳng quen, cho Nguyễn Văn Hách ở chỗ anh tạm mấy ngày là bởi vì bọn họ quen biết, ở thời gian dài thì sẽ ra sao.
Đột nhiên lúc này Nguyễn Văn Hách mở miệng, “Mẹ, cho con ở chỗ Tiền Hàng đi, dù sao tụi con dùng chung một cái… Ứm!”
Câu nói phía sau bị Tiền Hàng kịp thời bịt lại, anh thật sự là sợ Nguyễn Tương Văn biết được sẽ bùng nổ.
“Em ấy nói một cái khăn lông, hôm nào phải đi mua cái mới.” Tiền Hàng thiếu chút nữa vừa khóc vừa cười, loại chuyện này vẫn là chờ tìm một cơ hội thích hợp rồi nói mới tốt.
“Khăn lông không phải là một cái?” Nguyễn Tương Văn nghi ngờ, cứ luôn cảm thấy bọn họ là lạ.
“À… Cô Nguyễn, Nguyễn Văn Hách hiện giờ đã xuất viện, cô có nghĩ tới cho em ấy đi làm gì không?” Tiền Hàng chuyển hướng suy nghĩ của Nguyễn Tương Văn, tránh nhắc lại chuyện một cái khăn lông nữa.
Nguyễn Tương Văn bối rối đầy mắt, “Vốn muốn cho Văn Hách đi học lại, nhưng thời gian nó đi học lại không đủ, còn có nửa năm là thi đại học, cũng không thể nào thi ra thành tích tốt. Cho nên tôi muốn để nó ở nhà trước, chờ năm học mới rồi lại đi học.”
Nghe Nguyễn Tương Văn nói như vậy, Tiền Hàng bỗng dưng nhớ tới một chuyện, “Không bằng thế này đi, chỗ chúng tôi đang tuyển làm bán thời gian, chính là trông nom bệnh nhân ra ngoài hoạt động, cũng không có gì, công việc có thể làm rất nhẹ nhàng, tôi thấy để Nguyễn Văn Hách làm cũng không tệ, cũng tránh cho em ấy ở nhà ăn không ngồi rồi.”
“Nhưng lỡ bệnh nhân đánh nhau…” Bệnh nhân ở đây phát bệnh cũng không có lựa thời gian, lỡ như đánh nhau làm bị thương Nguyễn Văn Hách, cô sẽ rất đau lòng.
“Việc này cô yên tâm, có thể ra ngoài hoạt động cơ bản đều là bệnh nhân có bệnh trạng nhẹ, rất ít đánh nhau.”
Mặc dù Nguyễn Tương Văn không yên tâm, nhưng đối với Nguyễn Văn Hách mà nói đây không chừng là một loại rèn luyện, trong bệnh viện còn có Tiền Hàng giúp cô trông nom, cũng không có gì không tốt bèn đồng ý. Chẳng qua Nguyễn Văn Hách làm thêm có thể kiếm tiền, cậu lại ở nhờ nhà Tiền Hàng, ăn mặc đi lại đều phải dựa vào anh, thế nên Nguyễn Tương Văn quyết định giao tiền lương của Nguyễn Văn Hách cho Tiền Hàng bảo quản, cũng xem như là gửi tiền chỗ ở và cơm nước.
Tiền lương của Tiền Hàng vẫn có thể nuôi sống hai người bọn anh, khước từ ý tốt của Nguyễn Tương Văn, Nguyễn Tương Văn lại nhất định muốn Tiền Hàng nhận lấy, Tiền Hàng không lay chuyển được chỉ đành đồng ý.
Thời gian rảnh của Nguyễn Tương Văn hôm nay rất nhiều, ở cùng bọn anh đến chiều tối, sau đó cùng họ đến khu gần đó ăn tối, ăn cơm xong còn dặn dò Nguyễn Văn Hách đừng có tùy hứng mà phải nghe lời Tiền Hàng. Ba người từ trong quán cơm đi ra, nghênh diện đụng phải hai người, một trong đó là Niếp Linh.
“Sao lại là tiện nhân này?”
Người đàn bà trung niên bên cạnh Niếp Linh mở miệng chính là lời vũ nhục, Tiền Hàng thấy bà ta và Niếp Linh cho chút giống nhau, liền biết đây là mẹ của Niếp Linh.
Có lẽ bởi vì có Tiền Hàng đang ở đây, Nguyễn Tương Văn rất tức giận, “Tôi không muốn ồn ào với chị, Triệu Hải Doanh.”
“Không muốn ồn cũng đã ồn bao năm rồi, còn sợ làm lỡ thời gian của cô à?” Lời nói của Triệu Hải Doanh toàn mang theo đâm chọc, như là hận không thể một ngụm cắn chết Nguyễn Tương Văn vậy.
Nguyễn Tương Văn tâm tình tốt, mặc kệ bọn họ, mang theo con trai và Tiền Hàng muốn đi, Niếp Linh lập tức cản đường bọn họ.
“Đây không phải là thằng con hoang đó sao, xuất viện rồi? Nhìn còn giống thằng điên mà.” Niếp Linh đánh giá Nguyễn Văn Hách, cũng bởi vì gương mặt này giống Nguyễn Tương Văn, cho nên càng hận cậu.
“Nó là con của cha cô, đừng có nóng đầu tự vũ nhục bản thân, chó điên.” Nguyễn Tương Văn thật sự nóng rồi, cô thiếu nợ bọn họ, nên bọn họ nói gì đều có thể nhịn, duy độc chỉ chịu không nổi họ nói con cô như vậy.
“Bà cái đồ đĩ này!”
Niếp Linh nhất thời nổi giận đùng đùng, giơ tay muốn đánh về phía mặt Nguyễn Tương Văn…