Được Một Vé Về Tuổi Thơ

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bơi lên mặt nước, cô cũng hiếu kì, chả lẽ nước sinh mệnh thần thông như vậy, khi rơi xuống nước vẫn có thể thở bình thường được. Bĩu bĩu môi, ăn được chút lời của hắn cũng bị dằn vặt, mắc họng mấy lần. Khi không tốt nhưvậy thật là khiến mình càng thêm tò mò, lo lắng. Điều kiện sẽ là gì đây?

Nhìn xung quanh toàn là băng, nhíu mày nghĩ nghĩ, bò lên lỡ nó lại nứt thì hãm, nhìn thanh kiếm trong tay, cười đắc ý. Giơ kiếm, dùng sức chém xuống mặt băng. Vừa thu tay thì mặt cô ngốc trệ.

Toàn bộ băng nứt tung trôi xung quanh cô. Trợn mặt nhìn thanh kiếm, rồi lại giơ bàn tay phải ra, hết nhìn kiếm rồi nhìn tay. Cô mong là sức lực mình tăng hơn là chỉ do thanh kiếm này. Nhưng mà nếu là thanh kiếm cũng chả sao, của cô hết! Của cô hết!

Hưng phấn bơi vô bờ, hai tay chống trèo lên dễ dàng, mặc kệcả người ướt sủng cô đi lại cục đá lớn, phân vân không biết nên dùng tay không đập đá hay là lấy kiếm chém. Nhưng nảy dùng kiếm rồi, giờ lại dùng cũng như không.

Thế là PhyPhy của chúng ta, oanh liệt bị trẹo tay.

Giơ cái tay bị bó bột lên, cô nghiến răng xách kiếm ra cục đá hồi nảy chiếm cho nó nám vụn.

"Mày hả bưởi!"

"Chết mày chưa? Cho mày chừa!"

"Phùu phùu." Chậc!! Sao mình chửi nó giống như đang chửi mình vậy cà.

Nhớ lúc nảy sư phụ lạnh lùng băng bó cho cô, rồi dạy bảo:" Con có duyên với Hỏa Huyết. Kiếm và con bây giờ như hai mà một. Giữ cẩn thận. Tuy con đã có tinh huyết của Hỏa Huyết nhưng còn phải luyện tập, muốn tấn công phải vận khí. Không biết sử dụng thì cũng chỉ như người bình thường mà thôi. Nghĩ ngơi rồi tự đi tìm thức ăn đi, coi như luyện tập."

Ngày lại ngày trôi qua, cô vô sâu trong động thử sức, có ải đang đánh ngon trớnthì tự nhiên không vận khí được phải bỏ chạy thục mạng. Có khi leo lên cây đánh với tinh tinh, phải công nhận vì đánh bại con này mà người cô nồng nặc mùi thuốc, té cây còn hơn ăn cơm bữa nữa, nó rất khôn, trốn bao nhanh, mà thuật ẩn thân của nó thì hết sẩy, nhờ nó mà cô đã có thể học được khinh công.

Nói cho oách thế thôi chứ chỉ nhảy được từ cây này sang cây kia, phi từ dưới đất lên cành cây là hết đát, chứ bay như trong phim thì chưa có cửa sổ đâu. Nhưng như thế cũng khiến cô toét miệng cười mấy bữa.

Từ một con nhóc ngu si, tứ chi không phát triển, xấu có, yếu có mà giờ da dẽ trắng trẻo, học được khinh công, có năng lực hơn nhiều người. Trong mơ cô cũng thõa mãn. Ngày hôm nay cô cuối cùng cũng dùng chiêu hiểm hầu tử trộm đào trong truyền thuyết mà thành công ôm được tinh tinh về động, trình diện với sư phụ. Quá trình rèn luyện người không hỏi tới, chỉ cần kết quả.

" Ngươi có thể xuất động." Bóng dáng người lạnh lùng nói.

" Sư phụ, khi con ra, sau này có thể vô thăm sư phụ được nữa không?" Cô hoảng hốt nói. Tuy cô chờ ngày này đã lâu nhưng nếu không được gặp lại thì rất mất mát, đau lòng a.

" Được. Đi đi." Biết tính cô, cho dù không nói chuyện hay tiếp xúc. Chạm vào vách đá, cửa mở ra hắn nhìn cô lưu luyến quay đầu nhìn mình.

Khi cửa động đang khép lại thì cô đột nhiên quay lại chạy vèo vô.

Hắn nhíu mày nhìn cô. Cô vuốt tóc cho đỡ ngại, rồi xoa tay nói:

" Sư phụ! Con hay thấy khi đệ tử xuất môn thì đều được ban tính vật hay đại loại gì đó. Người..." Rồi mắt long lanh, long lanh nhìn hắn.

Trong mắt hắn hiện lên một tia bất đắc dĩ, chút ý cười. Rút cây trâm trên tóc xuống. Lại gần, đưa tay tháo dây buộc tóc đen của cô, rồi cài lên.

Cô vui mừng đưa tay chạm lên, cây trâm như băng tuyết tạo thành, lành lạnh, trong xanh như pha lê. Sư phụ quả nhiên hào phóng. Lại còn là vật tùy thân hay sử dụng nữa. Lần này liều mạng chạy vô quả không sai.

" Bảo trọng." Hắn mím môi nói. Cửa đá lại lần nữa mở ra.

" Vâng! Con sẽ sớm về thăm người." Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhón chân hôn nhanh lên má hắn rồi chạy vèo đi.

Hắn nhìn đến khi cửa đá đóng lại, đưa tay định sờ nhưng lại thở dài buông tay đi vô màn đêm. Từ khi cô đến đây, hắn không hề hỏi han, dạy bảo. Nhưng hắn luôn dùng linh thức theo dõi cô, những hành động của cô rất khác người, tuy vụng về ngu ngốc nhưng cũng rất cố gắng, bụng dạ không xấu. Mong cô luôn có thể như vậy. Đi đến vách tường in dấu thanh kiếm.

" Nàng có thể hạnh phúc chứ?"

" Ta yêu nàng!" Câu nói nhỏ nhẹ thâm tình không biết là đang nói cho ai.

Người cô buồn bã bước đi thì cơ thể đột nhiên rung lên. Vô thức xoa ngực.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio