Bàn tay ta từ má hắn chuyển qua cổ, rồi chuyển qua…
Chờ khi tỉnh táo lại thì tay ta đã đặt ở nơi không nên chạm.
Tiếng cười vang nhẹ. Thì ra là thế! Ta đã yêu hắn mất rồi.
Tình yêu thì ra là như thế đấy. Nó đến lặng yên không một tiếng động.
Thứ tình cảm này bắt đầu từ khi nào? Đến bản thân ta cũng không biết nữa.
Lần đầu trong đời, ta rung động. Có chút ngây thơ, có chút luống cuống chẳng biết làm sao, nhưng càng nhiều hạnh phúc tràn đầy. Tưởng như chỉ cần được nhìn thấy người nọ, được sánh bước bên cạnh hắn, được hô hấp trong cùng một bầu không khí đã là một niềm hạnh phúc lớn lao.
Xung quanh không người, NPC tiểu nhị của hắn đều đang ở trước quầy trông cửa hàng. Ta vụng trộm hôn lên hai má hắn. Chưa đủ, hôn lên hai bờ mi đang đóng chặt. Vẫn chưa đủ, đặt một nụ hôn trên đôi môi khép hờ. Thế nào vẫn thấy không đủ, tiếp tục nhẹ nhàng hôn…
Sao hắn vẫn chưa tỉnh nhỉ?
Ngủ mê mệt ba ngày trời hắn mới mơ mơ màng màng thức giấc, đến mí mắt cũng không thèm nhấc liền theo bản năng đi hướng phòng bếp.
Ta bưng bát cháo nóng hổi tới sát miệng hắn, người nọ tự giác mở miệng uống vài hớp. Vừa mở mắt, hắn liền đi vài vòng quanh ta, không biết là đang ngắm bộ trang phục mình chính tay làm ra hay đang ngắm ta. Ta thì đương nhiên mong là hắn đang ngắm mình rồi. (Editor: chữ thôi: HOANG TƯỞNG:v)
Lúc ta còn chưa kịp chuẩn bị xong tâm lý để bày tỏ thì hắn lại gào ầm lên: “Xong đời rồi!! Lâu lắm rồi không log out, công việc chắc chồng chất như núi rồi!!!”. Sau đó, hắn biến mất ngay trước mắt ta.
Cũng nhờ thế ta mới nhớ ra: ta dường như cũng đã lâu lắm rồi không log out xử lý sự vụ trong công ty.
Thoát game, ào ào xử lý những việc cần kíp, ta lại sốt sắng đăng nhập lại. Người kia còn chưa trở về. Cảm thấy thật nhàm chán, ta lại hạ tuyến, vừa lúc nhận được thông báo giới thiệu một tinh cầu du lịch mới của công ty Du Sơn Ngoạn Thủy.
Đi giải sầu một chút cũng không tệ, dù sao thì Trường Không cũng chưa log in.
Hành tung của ta không rõ vì sao lại bị tiết lộ ra ngoài.
Thiếu chút nữa thì toi mạng trên cái tinh cầu kia.
Thời khắc cái chết gần kề, trong đầu ta bỗng nhiên hiện ra hình ảnh của Trường Không trong game. Vì thế, tinh thần của ta đột ngột được chấn hưng. Vượt xa khả năng của một người bình thường, ta thế mà có thể dùng một phi thuyền ngắm cảnh với tính năng cực kém để tránh thoát tập kích của hàng loạt máy bay chiến đấu chuyên nghiệp. Sau lại, ta được thanh niên cứu. Một người trong đó làm cho ta ấn tượng thật sâu, không phải vì bề ngoài anh tuấn bất phàm của hắn, mà bởi vì khí chất của hắn có chút tương tự với Trường Không của ta. (Editor: người còn chưa rước được về đã bắt đầu tuyên bố quyền sở hữu. Còn chưa chắc người ta có đồng ý không kìa nhìn trời)
Phi thuyền của bọn họ có những tính năng thật hiếm thấy, còn có khả năng bất chấp mọi hoàn cảnh lập tức tiến hành hyper-jump. Đến ta còn chưa sở hữu được cái nào như vậy. AI của phi thuyền đó còn dám khinh bỉ ta! Trở về nhất định phải đuổi việc chuyên viên thiết kế phi thuyền của xí nghiệp cơ khí liên doanh kia! Tất cả là do hắn nên ta mới bị xem thường thế này!!
Nhưng dù thế nào thì rốt cuộc cũng tìm được đường sống trong chỗ chết.
Tra tìm nội gián, rồi chỉnh đốn toàn bộ sản nghiệp dưới tay làm ta tốn một lượng thời gian không nhỏ. Khi có cơ hội về game thì đã là tháng sau đó.
Ta thề là nếu biết trong game tháng này xảy ra nhiều việc động trời đến vậy thì ta thà để kệ cho cái công ty liên doanh đó phá sản còn hơn.
Ta vừa onl đã bị một đám bồ câu phô thiên cái địa bao phủ.
Tin tức viết trên đó càng làm ta phát điên.
Yến Trường Không chính là Tiền Tiến Tiền Tiến.
Đạp Sóng Mà Đi chỉ trong một năm này bị hắn liên thủ với Cuồng Ca đánh sập.
Mà Ngân Nguyệt hiện tại đã chuẩn bị kiến quốc.
Bọn họ đang trong giai đoạn chiến tranh cùng với quốc gia của hệ thống.
Ta vứt bỏ bộ quần áo hắn làm cho mình, mặc vào một thân trang phục tối đen như mực, rồi chết lặng nhìn hàng loạt phân tích chiến báo. Ấy vậy mà lại tìm ra một lỗ hổng đủ để làm cho quốc gia hệ thống chịu thiệt thòi lớn.
Ta vào cung tìm sư phụ.
Sư phụ của ta vốn chính là hoàng đế của quốc gia hệ thống – Lôi Tàn Thu.
Theo lời kể của một NPC đại quan trong triều, sư phụ từng là một minh quân. Nhưng thời điểm ta gặp hắn thì đã biến thành một con ma men đắm mình trong men rượu rồi. Năm đó, ta chỉ dùng một vò Trần Nguyên Hồng năm đã chiếm được thân phận đồ đệ hắn. Sau đó, hắn bảo ta đi Hiên Viên thần miếu tiếp nhận thí luyện thiên tử.
Ta vượt qua thí luyện, được sắc phong làm hoàng thái tử. Chỉ cần ta ngồi vững vị trí này trong game năm là có thể chính thức trở thành hoàng đế của quốc gia hệ thống.
Hiện tại đã qua năm rồi.
Sư phụ vẫn vậy, suy sụp trong hơi rượu, chỉ lè nhà lè nhè bảo ta tự lo liệu lấy.
Ta cũng chẳng hi vọng gì vào hắn, phát binh tập kích phục binh Ngân Nguyệt.
Binh đoàn của Ngân Nguyệt tan tác.
Để cứu vớt xu hướng suy tàn, bọn họ nhất định phải lùi về Bạch Vân quan cố thủ. Ta thế nào lại để cho bọn chúng có cơ hội này? Đối với địch nhân… đúng thế, là địch nhân, ta luôn luôn tàn nhẫn.
Người nọ, tại đầu kia khe núi sâu hun hút, liếc nhìn ta một cái, khóe miệng theo đó gợi lên một nụ cười ta chưa từng gặp qua.
Nụ cười ấy như tan nát cõi lòng, lại như cùng đường tuyệt vọng.
Ta ngây dại.
Trong lúc đó, NPC võ tướng La Thiên Hồi đã ra lệnh cho kị binh tiến lên.
Người nọ lại nở nụ cười, lần này âm lãnh mà tàn khốc. Trong khoảnh khắc này, ta đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ.
Hắn rút ra trường kiếm bên hông.
Ta lần đầu tiên thấy hắn động võ, thế mà lại cường hãn đến vậy, thị huyết đến vậy, đáng sợ đến vậy.
Nam nhân ngày trước cười tới ánh mắt cong cong, dù là đối đãi với NPC hay người thường đều thật ôn nhu, cùng kẻ lạnh lùng, vô tình như băng tuyết trước mặt là cùng một người sao?
Hắn thực sự rất lợi hại, không chỉ là về thân thủ mà còn về khí thế. Ngay cả những người sóng vai bên cạnh hắn cũng đều mang theo thần thái xơ xác, tiêu điều. Chỉ có vỏn vẹn người, lại có khả năng ngăn trở vô số binh sĩ tiến vào hẻm núi.
Trước khí thế mãnh liệt của người nọ, ta hoàn toàn mất đi khả năng tự hỏi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn càng nhiều thi thể ngã xuống bên người hắn, nhìn thấy sắc máu đỏ tươi càng ngày càng đậm trên người hắn.
Thủ hạ cuối cùng của hắn ngã xuống.
Hắn lại cười thành tiếng.
Tiếng cười sang sảng, lại trong trẻo. Biểu tình trên mặt hắn thật kiêu ngạo, thật đắc ý, chẳng hề giống một kẻ giết người không chớp mắt.
Sau đó, hắn chém ra một đường kiếm kinh thiên động địa. Kiếm phong mang theo đầy trời liệt hỏa mà vọt qua khe sâu. Nhất thời, không ít binh sĩ lập tức biến thành tro tàn.
Chiêu thức của ta cũng có thể mang theo băng tuyết, nhưng để so với liệt hỏa dày đặc như hắn thì ta còn phải luyện thêm mười mấy năm nữa. Thì ra người nọ đã cường hãn tới vậy rồi.
Dư âm kiếm phong vừa qua đi, sư phụ ta đột nhiên từ trong đại quân vọt ra. Hắn trà trộn vào từ lúc nào, đến ta cũng chẳng hay biết nữa. Xem ra, hắn còn chưa say tới hồ đồ, vẫn thấy lo lắng mà theo tới.
Biến cố tiếp theo làm ta có chút nhụt chí, nhưng lại thấy thoải mái nhiều hơn. Ta tạm thời không cần phải cùng hắn xung đột chính diện. ‘Vì mất đi hậu thuẫn từ quốc gia hệ thống, ta không có thực lực đối đầu với Ngân Nguyệt.’ – đây là lý do ta tự tìm cho bản thân.
Sư phụ vì một người tên là Vân Thiết Sinh mà không tiếc từ bỏ kiến quốc lệnh.
Ta chợt cảm thấy chính mình hình như đã sai rồi. Rốt cuộc là ta đang chơi game hay game đang chơi ta?
Cuối cùng, ngay khi ta nghĩ tất cả đã đến hồi kết…
Người nọ phi thân lên đỉnh núi cao cao, ánh mắt dõi về Bạch Vân quan phía xa xa. Ta lúc này mới phát hiện ra, trừ bỏ lần chạm mắt tưởng như vô tình trước đại chiến, hắn chưa từng lại một lần nữa liếc qua ta. Tiếp đó, thân ảnh hồng sắc ấy cứ thế hóa thành huyết vụ ngay trước mắt ta.
Cái gọi là đau triệt tâm phế, cái gọi là thương tâm muốn chết, cái gọi là tâm như tro tàn, hoặc lại như cái gọi là sống không bằng chết…
Tất cả những cung bậc đó, cho tới nhiều năm về sau, ta đều đã hiểu được.