Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân bàn với người nhà về vấn đề phòng ở, rồi toàn tâm tập trung vào việc học của năm ba. Diệp Phồn đã làm xong cho cả hai người kế hoạch ôn tập chi tiết, bất quá dưới sự giám sát của Lý Thiệu Quân đều phải thở dài.
Cậu cũng biết Lý Thiệu Quân là vì muốn tốt cho thân thể của mình, cũng đành tận lực phối hợp.
Có điểm tiếc nuối là tụ huyết khối trong não cậu tuy rằng chậm rãi tiêu tán, nhưng vẫn không thể nhớ lại thêm chuyện gì giống lúc ở Bắc Đều.
Bất quá bác sĩ đã nói chuyện này cũng thực bình thường, dù sao ba tuổi vừa mới bắt đầu có nhận thức, có thể có một chút ấn tượng đều tốt rồi, rất nhiều người sau khi lớn lên cơ bản sẽ không nhớ rõ những chuyện lúc ba tuổi.
Ở dưới sự an ủi của Lý Thiệu Quân, Diệp Phồn cũng bình thường trở lại, loại chuyện này không thể cưỡng cầu chỉ có thể tùy duyên.
Vì không muốn chậm trễ việc học tập, Diệp Phồn đã tính thi vào trường đại học Bắc Đều, rồi đến hồ Gia Minh gần đó, nói không chừng còn có thể nhớ được chút gì.
Mười hai năm cố gắng, lúc thi vào đại học, Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân cũng coi như là nghênh đón chuyện trọng yếu nhất nhân sinh.
Trước mấy ngày thi vào đại học, Thiệu Quyên gọi điện thoại cho Lý Thiệu Quân, nói muốn đến xem con đi thi, lập tức bị cự tuyệt, nhắc lại lời Diệp Phồn nói thi vào đại học rất trọng yếu, nhưng mà coi như các cuộc thi bình thường mà thi là tốt rồi, a di ở xa mất công đến đây rất vất vả.
Lý Thiệu Quân cùng mẫu thân hắn nói nếu nàng tới lại biến thành không khí khẩn trương, Thiệu Quyên lúc này mới đánh tan ý niệm trong đầu, chỉ kêu bọn họ không cần khẩn trương, phát huy hết khả năng của chính mình là tốt rồi.
Lý tư lệnh cũng ở trước ngày thi gọi cho con trai cùng Diệp Phồn, nói bọn họ cố lên, đặc biệt hướng con trai quát, "Tiểu tử, con thi cho tốt vào, bằng không cẩn thận ta "dạy dỗ" lại."
Còn lúc nói với Diệp Phồn, Lý tư lệnh liền ôn nhu hơn, "Phồn Phồn, thúc thúc tin tưởng cháu, cháu cứ thoải mái đi thi thì tốt rồi."
Diệp Phồn cười trả lời, "Vâng ạ, cám ơn Lý thúc thúc, cháu đã biết."
Ở một bên Lý Thiệu Quân đối ba hắn thực không biết nói gì, hắn là con ruột sao?
Buổi tối trước hôm thi, Diệp Phồn vẫn ôn tập chăm chỉ, chính là so với ngày thường thì đi ngủ có vẻ sớm, ghi chú mấy bài thơ cổ rồi mới thu thập bàn học.
Lý Thiệu Quân từ phòng tắm đi ra, dùng khăn lau tóc, bảo Diệp Phồn cũng nhanh đi tắm rửa, đêm nay đi ngủ sớm một chút.
Diệp Phồn từ đầu tới chân tắm rửa sạch sẽ, Lý Thiệu Quân chờ cậu đi ra, lấy qua khăn lông cho cậu lau tóc, lại dùng máy sấy thổi khô tóc cho cậu.
Hai người kiểm tra lại đồ dùng văn phòng phẩm cần thiết cùng chứng minh thư một lần nữa, đều đã chuẩn bị đầy đủ, mới lên giường đi ngủ.
Có thể là ngủ quá sớm, cũng có thể là có chút hưng phấn, Diệp Phồn ở trên giường nằm một giờ cũng không ngủ được.
Lý Thiệu Quân cũng không ngủ, Diệp Phồn ở trong ngực hắn xoay đến xoay đi hắn như thế nào có khả năng ngủ được.
Diệp Phồn cuối cùng buông tha, mở to mắt, thích ứng với bóng đêm sau đó nương theo một chút ánh sáng bên ngoài có thể thấy rõ một ít này nọ, cậu thử hô, "Thiệu Quân, cậu đang ngủ sao?"
Sau đó hắn cảm thấy cái tay bên hông cậu nắm thật chặt, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh Lý Thiệu Quân, "Không, làm sao vậy? Phồn Phồn cậu ngủ không được sao?"
"Ừ, tớ có chút ngủ không được, muốn ngủ, chính là cả người vẫn rất tỉnh táo." Diệp Phồn chôn ở trong ngực Lý Thiệu Quân, rầu rĩ nói.
Lý Thiệu Quân cao thấp khẽ vuốt sau lưng Diệp Phồn, trầm thấp ôn nhu nói: "Có phải có chút khẩn trương hay không? Hay là có chút hưng phấn?"
Diệp Phồn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói với hắn, "Khẩn trương hẳn sẽ không, là có điểm hưng phấn, làm sao bây giờ, Thiệu Quân."
Tức phụ gặp nạn, Lý Thiệu Quân đương nhiên muốn tìm biện pháp giải quyết.
Hắn một bên vuốt ve tấm lưng Diệp Phồn, một bên suy nghĩ, cũng nghĩ đến một biện pháp, nói cho Diệp Phồn, "Rất hưng phấn sao, vậy chúng ta cùng thư giãn, tôi hát cho cậu nghe được không."
Trong bóng đêm, Diệp Phồn hai mắt lóe sáng, cậu cũng chưa từng nghe Lý Thiệu Quân ca hát, thực chờ mong, "Được, tớ cũng chưa nghe cậu hát bao giờ a."
Lý Thiệu Quân trong bóng đêm cười cười, hắn ca hát cũng được đấy chứ, chính là rất ít hát mà thôi, "Vậy cậu muốn nghe bài gì?"
Diệp Phồn nói: "Bài gì đều được chứ?"
Lý Thiệu Quân quát quát mũi cậu, định liệu trước nói: "Cậu cứ việc yêu cầu."
Đồng tử đen láy trong đôi mắt linh mẫn vòng vo chuyển, Diệp Phồn híp mắt, cười hì hì nói, "Vậy cậu hát cho tớ nghe bài "chú rồng nhỏ" đi."
"Chú rồng nhỏ? Cậu thật sự muốn nghe bài này?" Lý Thiệu Quân nghe được tên bài hát còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, chẳng lẽ không phải lúc này nên yêu cầu một vài bài tình ca sao?
Diệp Phồn lấy tay trạc trạc lồng ngực Lý Thiệu Quân, ngữ khí nhuyễn manh, "Mặc kệ, tớ đã nghĩ kỹ muốn nghe bài này rồi, cậu mau hát đi!"
Lý Thiệu Quân bị tức phụ làm nũng dường như bị câu mất hồn phách, hiển nhiên tức phụ nói cái gì thì là cái đó, thanh thanh cổ họng bắt đầu hát, "Trên đầu ta có sừng, phía sau ta có đuôi, ai cũng không biết, ta có bao nhiêu bí mật......"
Không nghĩ tới Lý Thiệu Quân hát nhạc thiếu nhi cũng nghe hay như vậy, hơn nữa cư nhiên cũng chưa quên giai điệu, còn nhớ rõ lời bài hát, quá lợi hại.
Lý Thiệu Quân cũng hiểu được chính mình rất lợi hại, cư nhiên vẫn nhớ rõ, thật sự là thần mà, may mắn là đã tắt đèn, dù sao nhìn không thấy mặt liền lớn mật hát thôi.
Một khúc xướng hoàn tất, Diệp Phồn lập tức cấp Lý Thiệu Quân vỗ tay, "Hát cũng không tệ lắm a!"bg-ssp-{height:px}
"Cậu thích là tốt rồi." Lý Thiệu Quân thập phần sủng nịch sờ sờ đầu của cậu.
"Nhưng mà tớ còn chưa ngủ được, nếu không cậu lại hát thêm mấy bài nữa đi." Diệp Phồn khởi động nửa người trên, nằm trên người Lý Thiệu Quân, ánh mắt sáng trong suốt nhìn hắn.
Lý Thiệu Quân ôm lấy cậu, làm cho cậu an ổn ghé vào trên người mình, "Được, cậu tiếp tục yêu cầu tên bài hát......"
Diệp Phồn thoải mái cọ trong ngực Lý Thiệu Quân, lắc đầu, để hắn muốn hát bài gì liền hát bài đó đi, chỉ cần là hắn hát thì cậu đều thích.
Không kịp phòng, Lý Thiệu Quân bị Diệp Phồn bày ra bộ dáng ngọt ngào, hắn hôn nhẹ trên trán Diệp Phồn, sau đó bắt đầu thấp giọng cất tiếng hát, "Anh sẽ không trách em, đối với lớp ngụy trang của em, thiên sứ ở nhân gian nên cất giữ đi đôi cánh tuyệt hảo...... Không có ai có thể đem em rời xa anh, em là của anh, thiên sứ của riêng một mình anh......"
Lý Thiệu Quân tiếng nói ôn nhu lại mang theo từ tính khàn khàn, một câu ca lại một câu ca cất lên, làm cho tâm Diệp Phồn đều tĩnh lặng lại, cậu biết Lý Thiệu Quân hát bài này là có ý tứ gì, nhưng hiện tại cậu cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ cần hảo hảo nghe hắn ca hát.
Trên người hắn, động tác nhỏ của Diệp Phồn dần im lặng lại, Lý Thiệu Quân theo quy luật nhẹ nhàng vỗ về lưng Diệp Phồn, tiếp tục hát cho Diệp Phồn nghe, kỳ thật cũng là tiếng lòng của hắn.
Lý Thiệu Quân hát xong bài "thiên sứ của anh", lại hát tiếp một bài hát nổi tiếng kinh điển "Truyền thuyết", "truyền thuyết" cũng là bài hát về tình yêu, hắn còn hát thêm mấy bài tình ca khác, cuối cùng là bài "ánh trăng nói hộ lòng tôi".
"Ngươi hỏi ta yêu ngươi nhiều bao nhiêu, ngươi hỏi ta có vài phần......" Lý Thiệu Quân hát phi thường nhu tình, cũng đem tình yêu của chính mình đối Diệp Phồn đi vào bài hát, cuối cùng chậm rãi kết thúc, lại không có nghe đến Diệp Phồn giống mấy lần trước vỗ tay, ngẩng đầu nhìn nhìn, sờ sờ khuôn mặt Diệp Phồn, ngực đã vững vàng phập phồng, xem ra là đang ngủ.
Hắn lấy di động, che ánh sáng nhìn một chút thời gian, hoàn hảo cũng không quá muộn, so với bình thường còn sớm một ít, sẽ không ảnh hưởng ngày mai đi thi.
Hắn nhẹ nhàng đem Diệp Phồn nằm trên người mình để sang một bên, đem điều hòa chỉnh lại nhiệt độ thích hợp, ngày mai đi thi rồi, cũng không thể bị cảm được.
Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn, thật sự là hận không thể đem người khảm vào trong lòng chính mình, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng nắm lấy thắt lưng Diệp Phồn, hôn lên đôi môi mềm mại của cậu mới yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau buổi sáng lúc rời giường, bảo mẫu cũng đã giúp bọn họ chuẩn bị tốt bữa sáng phong phú dinh dưỡng, rửa mặt ăn bữa sáng xong, mang theo đồ dùng đi đến trường thi.
Bọn họ học khoa lý, khoa lý cụm thi vừa lúc ở Lâm thành cao trung, bởi vậy thời gian đi hoàn toàn không cần sốt ruột, chậm rãi tiêu sái đến chỗ lão sư phát số báo danh, nhận xong số của mình liền đi ra bên ngoài phòng thi chờ, khi đi vào còn phải kiểm tra vật dụng cá nhân một lần mới được đi vào.
Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn không thi cùng phòng, ở lối vào khu phòng kiểm tra, hai người liền tách ra đi đến phòng thi của mình, bởi vì trước đó đã biết được rõ các khu vực thi, rất nhanh họ đã đi đến phòng thi của mình.
Âm thanh trên loa chấm dứt, mọi người bắt đầu được phát đề, các thí sinh đều vì ước mơ cùng tương lai của bản thân mà phấn đấu, Diệp Phồn cũng như vậy, vì giấc mộng của mình mà cố gắng.
Hai ngày thi rất nhanh liền xong, học sinh năm ba rốt cục được giải phóng, thi xong từ trong phòng thi đi ra, Diệp Phồn cũng có một loại cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng, hơn nữa cảm thấy không khí tươi mát hơn, trời cũng càng thêm xanh, tâm tình thực không tồi.
Lý Thiệu Quân thi ở tầng ngay dưới, cho nên đã sớm theo dòng người đi ra, hắn đứng ở sân khu dạy học ở giữa chờ Diệp Phồn.
Hắn liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Phồn ở trong đám người, cùng cậu phất tay hô, "Diệp Phồn, tôi ở bên này."
Diệp Phồn nghe được âm thanh của Lý Thiệu Quân, theo dòng người trung đi ra một bên, quay đầu tìm kiếm một chút, thấy được Lý Thiệu Quân đang cùng cậu vẫy tay, lập tức bước đi đến bên người hắn.
"Rốt cục thi xong rồi, giải phóng!" Diệp Phồn thập phần thoải mái nói.
"Ừ, rốt cục giải phóng, có thể hảo hảo chơi mấy tháng." Lý Thiệu Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, người thông minh cũng phải cố gắng, đặc biệt dưới sự đốc thúc của Diệp Phồn, nhiệm vụ học tập thật không thoải mái.
Hai người xem cảm xúc lẫn nhau, chỉ biết mọi người đều thi rất tốt, thời gian đợi kết quả hơn hai mươi ngày cũng không bị giày vò như những người khác.
Hai người về nhà vào phòng thuê, sửa sang lại các vật dụng gì đó, đóng gói cẩn thận, lại thu thập một ít đồ dùng sinh hoạt cùng quần áo mang về nhà, sách giáo khoa bọn họ đều lưu trữ đóng gói đưa lên xe mang về nhà, bất quá việc này Diệp Phồn cũng không quan tâm nhiều, bởi Ngũ thúc đã giúp bọn họ an bài người đến làm việc này, hiện tại bọn họ chỉ cần lưng đeo ba lô của mình về nhà là tốt rồi, còn có xe riêng của nhà tới đón bọn họ.
Trở lại phòng hai người, Diệp Phồn vừa buông ba lô, Lý Thiệu Quân liền đè ép người ta, ôm lấy cậu, vội vàng cướp đoạt môi cậu mà hôn.
Hai người đôi môi tiếp hợp, không thể tách ra, gắt gao ôm nhau hôn từ trên bàn học hôn đến trên giường lớn.
Diệp Phồn nằm ở trên giường, Lý Thiệu Quân đè trên người cậu, đôi môi hai người tách ra, Diệp Phồn dùng sức hô hấp hít lấy không khí, Lý Thiệu Quân mỗi lần đều cuồng nhiệt như vậy, hôn cậu đến mức thiếu dưỡng khí.
Lý Thiệu Quân hai tay ôm mặt Diệp Phồn, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lỗ tai cậu, giọng khàn khàn ái muội nói: "Thật sự là muốn nghẹn chết tôi rồi, Diệp Phồn, tôi muốn."
Bởi vì tập trung ôn thi vào đại học, bọn họ đã thật lâu không thân thiết, hắn đều sắp nghẹn hỏng đến nơi rồi.
Diệp Phồn mặt lập tức liền như bị thiêu cháy, bất quá không có xấu hổ trốn đi, cùng Lý Thiệu Quân tuấn mỹ bốn mắt thật sâu nhìn nhau, gật gật đầu thừa nhận, cậu quả thật cũng muốn Lý Thiệu Quân, thân thể phi thường thành thực không lừa được người.
Lý đại thiếu có được khẳng định, kích động đứng lên, dục hỏa tăng cao, bờ ngực trắng nõn của Diệp Phồn đã nằm gọn trong ma trảo của Lý Thiệu Quân, hắn nhiệt tình hôn môi, đôi tay cũng bận rộn xoa nắn hai khỏa anh châu trước ngực cậu.
Về nhà, chuyện thứ nhất, chính là để cho đại huynh đệ của Lý Thiệu Quân cùng tiểu huynh đệ của Diệp Phồn thân mật tiếp xúc một phen, vì cảm giác của đối phương mà càng ra sức cố gắng.
Kích động qua đi, Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn da thịt thân cận ôm ấp nhau, hắn nhẹ vuốt tóc Diệp Phồn, tuy rằng mở điều hòa nhưng vẫn ra không ít mồ hôi.
Lý Thiệu Quân cầm lấy tay Diệp Phồn, áp lên vật kia của hắn, Diệp Phồn cảm thấy vô cùng nóng bỏng, muốn rút tay về, nhưng lại bị hắn nắm thật sự nhanh, mà cậu hiện tại lại nhuyễn miên không có khí lực, chỉ có thể theo hắn muốn làm gì thì làm.
Lý Thiệu Quân có thêm một chuyện rất trọng yếu nhắc nhở Diệp Phồn, "Phồn Phồn, sinh nhật mười tám tuổi của cậu cũng sắp đến, chúng ta đi du lịch ở đâu đây, không cho cậu đổi ý."
Nghe được hắn nói chuyện này, Diệp Phồn mặt lập tức liền bạo đỏ, "Đã biết, cậu đều nói bao nhiêu lần rồi, tớ sẽ không lâm trận bỏ chạy đâu!"