Lý Thiệu Quân gọi bác sĩ xong, lại phóng như bay trở lại phòng bệnh, nhìn Diệp Phồn đang định đứng dậy, hắn bước nhanh qua, giúp đỡ cậu, để cho cậu ngồi xuống, còn cầm thêm cái gối đầu đặt ở sau lưng cho cậu dựa vào.
Diệp Phồn ngồi xuống cầm lấy tay Lý Thiệu Quân, lo lắng hỏi: "Thiệu Quân, anh thế nào, trên người có đau hay không!"
Lý Thiệu Quân thực cảm động, Diệp Phồn tỉnh lại điều đầu tiên nghĩ đến là hắn, lại nhanh chóng trấn an cậu, "Không có việc gì, ngày hôm qua anh ở bệnh viện đã xử lí vết thương xong băng bó rồi, hiện tại một chút cũng không đau."
"Ngày hôm qua? Còn có... em như thế nào lại ở bệnh viện?" Diệp Phồn thực giật mình, chính mình thế nhưng đã hôn mê một ngày?
Lý Thiệu Quân nắm tay Diệp Phồn, cúi đầu hôn lên ngón tay thon dài trắng nõn của cậu, nói: "Ngày hôm qua em té xỉu, cách vách có lão gia tử là thầy thuốc, giúp em xem bệnh, em uống thuốc xong liền ngủ đến bây giờ, chúng ta rất lo lắng, đưa em tới bệnh viện quan sát một chút."
Hắn không dám nói cho Diệp Phồn, cậu bởi vì động thai khí mà té xỉu, hắn sợ Diệp Phồn lập tức không tiếp thu được, quá mức kích động, ảnh hưởng đến thân thể, đối với bảo bảo cũng không tốt.
Diệp Phồn gật gật đầu, lại hỏi: "Thúc thúc a di bọn họ còn sinh khí nữa không?"
Nhờ Diệp Phồn trong bụng có hỉ, thái độ cha mẹ đều mềm mại hơn, xem ra cũng đành cam chịu bọn họ cùng một chỗ, cũng thừa nhận Diệp Phồn là "con dâu", Lý Thiệu Quân cười cười, "Không có việc gì, bọn họ không tức giận nữa, nhìn em té xỉu, bọn họ cũng thấy lo lắng bất chấp tức giận ra sao, bọn họ hẳn là đồng ý!"
Diệp Phồn nghe xong thật cao hứng, cũng có chút áy náy, "Thúc thúc a di đều là người tốt, cũng đối với e rất tốt, em làm cho bọn họ thất vọng rồi, nhưng có thể cùng anh ở bên nhau, em cũng không hối hận, chỉ là chúng ta về sau phải càng thêm hiếu thuận bọn họ."
Lý Thiệu Quân đưa tay xoa mái tóc mềm mại của Diệp Phồn, ôn nhu nhìn cậu, Phồn Phồn chính là người ôn nhu thiện lương như vậy, lại hoài đứa nhỏ của chính mình, hắn thật sự là cảm kích trời xanh đem Diệp Phồn đến bên hắn, có thể cùng Diệp Phồn ở một chỗ, còn cầu gì hơn!
Bác sĩ theo sau cũng chạy lại đây, kiểm tra một hồi, nói cho bọn họ biết đã không có gì đáng ngại, chú ý nghỉ ngơi là tốt rồi, dặn thêm một số chú ý nữa, bác sĩ liền ly khai, Lý Thiệu Quân tiễn bác sĩ ra cửa.
Diệp Phồn ngủ suốt một ngày, cậu có chút khát nước, nhìn thấy trên bàn trong phòng bệnh có nước uống, bèn xốc chăn lên muốn xuống giường.
Lý Thiệu Quân vội vàng ngăn cản cậu, để cậu ngồi trở lại trên giường, "Em đừng động, hảo hảo nằm, cần cái gì thì cứ nói với anh."
Diệp Phồn kỳ quái nhìn nhìn Lý Thiệu Quân, "Em chỉ là muốn uống chén nước."
Lý Thiệu Quân thế này mới nhớ đến, lúc trước nhìn môi Diệp Phồn có chút khô nên hắn giúp cậu uống chút nước, sợ cậu đầy bụng nên cũng không dám uy nhiều, ngủ lâu như vậy, khẳng định khát nước, chính mình mải nói chuyện, đều quên mất, có chút tự trách, lập tức đi rót chén nước ấm cho Diệp Phồn.
Diệp Phồn ùng ục uống xong chén nước một cách thống khoái, Lý Thiệu Quân lấy lại cái chén, hỏi: "Còn muốn thêm không?"
Diệp Phồn lắc lắc đầu, đã hết khát rồi, bất quá cậu hiện tại muốn đi toilet, vừa định xuống giường, lại nhìn đến Lý Thiệu Quân một bộ dáng khẩn trương, cậu buồn cười nói: "Anh làm sao vậy chứ? Em chỉ là muốn đi toilet, em hiện tại không có việc gì còn rất có tinh thần, đừng khẩn trương như vậy a."
Nói xong liền thả đôi chân xuống giường, hướng bên dưới tìm dép lê.
Đột nhiên một trận thiên toàn địa chuyển, Diệp Phồn ai nha một tiếng, cậu bị Lý Thiệu Quân chặn ngang bế lên.
Lý Thiệu Quân nhìn cậu chân trần, trong lòng sốt ruột, trực tiếp đem người ôm lấy, muốn sinh khí lại chịu đựng nói: "Phồn Phồn, em thật sự là rất không nghe lời."
Diệp Phồn không rõ cho nên đánh một cái vào ngực Lý Thiệu Quân, "Em làm sao không nghe lời, là anh rất khoa trương, em chỉ đi toilet mà thôi, mau buông em xuống."
Đương nhiên lời Diệp Phồn nói một chút cũng không có hiệu quả, Lý Thiệu Quân đã hạ quyết tâm, ôm cậu hướng toilet phòng bệnh đi tới.
Phía sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bước vào là Thiệu Quyên.
Diệp Phồn gặp Thiệu a di bước vào, mở to hai mắt, bị mẹ Thiệu Quân thấy được bộ dáng hai người thân mật rồi, cậu vỗ vỗ Lý Thiệu Quân, sốt ruột nói: "Mau buông em xuống, Thiệu a di đến kìa."
Thiệu Quyên không có vì bắt gặp bộ dáng hai người thân mật mà xấu hổ, ngược lại cau mày nhìn con trai mình động tác quá lớn, giáo huấn: "Thiệu Quân, Trương lão không phải nói con trong khoảng thời gian này đừng nháo Phồn Phồn sao? Con nhanh đem thằng bé đặt lại trên giường."
Lý Thiệu Quân hết đường chối cãi, đối với Diệp Phồn cười khổ.
Diệp Phồn gãi gãi cái ót ngại ngùng hướng Thiệu Quyên giải thích, "Thiệu a di, Thiệu Quân không nháo con, là con muốn đi toilet, cậu ấy lại muốn ôm con đi qua, kết quả người bước vào." Cậu nói đến mặt sau thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Thiệu Quyên gật gật đầu, nguyên lai là hiểu lầm, đối với con trai nói: "Vậy con nhanh ôm Phồn Phồn đi thôi!"
Nghe xong lời Thiệu Quyên nói, Diệp Phồn vẻ mặt kinh ngạc, đây là mọi người đều đem cậu là oa nhi?
Ngay tại thời điểm cậu còn đang kinh ngạc, Lý Thiệu Quân đã ôm cậu vào toilet, Diệp Phồn thập phần ngượng ngùng, Lý Thiệu Quân ở đây thì cậu làm sao đi nổi, quay đầu đối hắn nói: "Thiệu Quân anh trước tiên đi ra ngoài đi, anh cứ nhìn như vậy em ra không được!"
Lý Thiệu Quân cười cười, nói: "Anh đây không nhìn em, em cứ thoải mái phóng a." Nói xong chuyển đầu qua chỗ khác.
Diệp Phồn thật sự là không có biện pháp với Lý Thiệu Quân, cậu lại đang mót, không có biện pháp đành phải kiên trì giải quyết, một trận rầm rì tiếng nước phát ra, Diệp Phồn mặt đều bạo đỏ, Lý Thiệu Quân thần sắc từ đầu đến cuối không thay đổi, ôm cậu lên rồi đem cậu quay trở về giường.
Lúc hai bọn họ đi ra ngoài, Lý tư lệnh cũng đến đây, ông cười ha ha nhìn Diệp Phồn, "Tiểu phồn, cháu tỉnh rồi a, thân thể không có việc gì đi!"
Diệp Phồn có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới thái độ Lý tư lệnh chuyển biến nhanh như vậy, cậu thật sự rất cao hứng, cười nói: "Cám ơn thúc thúc, thân thể cháu không có việc gì, chú yên tâm."
Lý tư lệnh cười to hai tiếng, "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, cháu té xỉu dọa chúng ta giật nảy mình, hoàn hảo cháu cùng bảo bảo trong bụng đều không có việc gì, bằng không chú áy náy đến chết."
"Bảo bảo trong bụng?" Diệp Phồn nghe không hiểu ra sao.bg-ssp-{height:px}
Lý Thiệu Quân thật muốn đỡ trán, ba hắn thật sự quá lớn miệng, thật là ra dáng tư lệnh sao? Hắn có chút hoài nghi, nhanh chóng hướng ba mình chớp mắt, làm cho ông đừng nói tiếp nữa.
Kết quả Lý tư lệnh một chút cũng không để ý, còn làm một bộ chân thành nói: "Đúng vậy, Tiểu Phồn, cháu cũng thật lợi hại, bác sĩ nói cho chúng ta biết cháu mang thai, lúc đó chúng ta đều bị dọa nhảy dựng, bất quá cũng may hữu kinh vô hiểm, ít nhiều thì, chú sẽ làm ông nội a."
Thiệu Quyên đi bác sĩ hỏi chút sự tình trở về liền nhìn đến trượng phu nhà mình nói năng không suy nghĩ, khụ khụ hai tiếng, mắng ông, "Anh cái tên tư lệnh này rảnh rỗi lắm hả, nói nhiều như vậy, nơi này là bệnh viện, anh lớn tiếng nữa cẩn thận người ta đuổi anh ra ngoài."
Lý tư lệnh mở lớn mắt, thở phì phì định phản bác, nhưng lại bị thê tử trừng mắt, ông liền lo lắng ủy khuất nói: "Anh cũng chỉ quan tâm Phồn Phồn thôi!"
Diệp Phồn càng nghe càng hồ đồ, bảo bảo trong bụng, mang thai, chuyện này liên quan gì đến cậu, cậu là nam nhân a!
Cậu thực mê mang hỏi: "Cháu mang thai, trong bụng có bảo bảo, thế này là thế nào!"
Lý tư lệnh nhanh chóng che miệng lại, nguyên lai mọi người chưa nói, cái này thảm rồi, ông buổi tối khẳng định sẽ bị nhéo rách lỗ tai cho coi.
Lý Thiệu Quân cũng không ngại việc này, chỉ là muốn cho Diệp Phồn có chút chuẩn bị tâm lý rồi mới nói, nhưng phụ thân lập tức đã lậu miệng nói ra.
Lý Thiệu Quân đành phải ổn định Diệp Phồn ngồi trên giường, đem sự tình nói cho cậu biết.
Diệp Phồn vẻ mặt dại ra, cậu ngay từ đầu cảm thấy nhất định là mọi người đang nói giỡn, cậu khẳng định chính mình tuyệt đối là một nam nhân, nhưng sau khi Lý Thiệu Quân đem kết quả kiểm tra cùng mời bác sĩ đến nói rõ vấn đề, cậu rốt cục tin.
Cậu sờ sờ bụng, còn thực bằng phẳng bên trong thế nhưng có một tiểu sinh mệnh, vẫn còn hơi khó có thể tiếp nhận.
Lý Thiệu Quân nhìn Diệp Phồn cau mày, không nói được một lời, nghĩ đến cậu thật sự không tiếp thụ được, vì thế nói với cậu: "Phồn Phồn, nếu em thật sự không tiếp thụ được, chúng ta đây cũng sẽ không miễn cưỡng..."
Diệp Phồn nâng đầu trừng mắt Lý Thiệu Quân, tức giận nói: "Ang nếu không muốn, em đây tự mình nuôi."
Lý Thiệu Quân trong ánh mắt lóe tia kinh hỉ, hắn nhìn Diệp Phồn tức giận, vội vàng nhận tội, "Phồn Phồn, em hiểu lầm anh, anh như thế nào có khả năng không muốn đứa nhỏ của chúng ta chứ, em không biết là anh đã cao hứng bao nhiêu khi biết đến sự tồn tại của sinh linh bé bỏng này đâu, anh thật sự rất cảm kích em."
Diệp Phồn kỳ thật có chút sợ hãi, nhưng mà cậu cũng hiểu được điều này thực kỳ diệu, hơn nữa vuốt bụng chính mình bụng giống như cảm giác được sự tồn tại của bảo bảo, có loại cảm giác tâm linh tương thông, rất cảm động.
Thiệu Quyên xem hai người tình cảm, miệng đều cười tươi, nói: "Thiệu Quân, con nhất định phải hảo hảo đối tốt với Diệp Phồn biết chưa."
Lý tư lệnh tiếp theo cũng thực hào sảng nói: "Tiểu Phồn, về sau này hỗn tiểu tử nếu khi dễ con, con liền nói cho ta biết, xem ta có đánh gãy chân nó không!"
Một bên Thiệu Quyên thập phần không biết phải nói gì, cho trượng phu mình một ánh mắt xem thường, "Anh không nói lời nào không có ai bảo anh câm điếc đâu, thật sự là sát phong cảnh!"
Diệp Phồn nhìn hai người lớn, che miệng nở nụ cười, Lý Thiệu Quân cũng một tay ôm cả người Diệp Phồn nở nụ cười.
Lý Thiệu Quân cười xong còn thật sự nhìn về phía cha mẹ, nói: "Ba mẹ, hai người có thể chấp nhận con cùng Diệp Phồn con thật cao hứng, nhưng mà con muốn cho hai người hiểu được, cho dù Diệp Phồn không có hoài bảo bảo, con cũng vẫn nhất định phải cùng Diệp Phồn ở bên nhau."
Diệp Phồn thực cảm động nhìn Lý Thiệu Quân, cậu biết cha mẹ Thiệu Quân tiếp nhận cậu hơn phân nửa là vì bảo bảo trong bụng, vẫn có chút tiếc nuối, lời Lý Thiệu Quân nói cũng là tiếng lòng cậu.
Lý tư lệnh cùng Thiệu Quyên cũng trầm mặc, Lý tư lệnh thở dài, đối Lý Thiệu Quân nói: "Ngươi cái tên hỗn tiểu tử này, khi nãy còn không nghe ta nói sao, thế nào, không thực hiện được, không chăm sóc được cho Diệp Phồn sao."
Thiệu Quyên cũng cười cười nói: "Bọn nhỏ lớn rồi, chúng ta làm phụ mẫu cũng quản không nhiều được như vậy, chỉ cần các con hạnh phúc là tốt rồi."
Diệp Phồn cảm thấy thực hạnh phúc, tuy rằng cậu từ nhỏ không có cha mẹ, cha mẹ nuôi đối với cậu không tốt, nhưng mà cậu thực may mắn gặp được Thiệu Quân, gặp Thiệu a di, Lý thúc thúc, làm cho cậu cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp.
Diệp Phồn hạ ánh mắt, cảm kích nói: "Cám ơn thúc thúc a di!"
Lý tư lệnh nở nụ cười vài tiếng nói: "Hài tử ngốc, còn gọi thúc thúc a di cái gì, nên sửa miệng thôi!"
Thiệu Quyên cũng đồng ý gật đầu, trượng phu rốt cục nói được một câu giống người thường rồi.
Diệp Phồn có chút thẹn thùng nhìn Lý Thiệu Quân, Lý Thiệu Quân cũng cổ vũ cậu, cậu ngẩng đầu hô: "Ba, mẹ!"
Vợ chồng Lý gia đều vui sướng ứng lại, về sau có hai đứa con, bọn họ là kiếm lời rồi.
Diệp Phồn cảm khái nói: "Nếu cha mẹ ruột biết con gặp được nhiều người yêu con thương con như vậy, còn có bảo bảo, bọn họ khẳng định cũng sẽ thật cao hứng, chính là con hiện tại cũng không tìm được mộ bọn họ, không thể chính miệng nói cho bọn họ biết..."
Lý Thiệu Quân sờ sờ đầu Diệp Phồn, an ủi cậu: "Phồn Phồn, đừng khổ sở, đối bảo bảo không tốt, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em tìm được cha mẹ, chúng ta cùng nhau nói cho bọn họ biết."
Nghe được Diệp Phồn nhắc tới cha mẹ ruột của mình, Thiệu Quyên nghĩ tới, nàng thật ra có chút manh mối về cha mẹ của Diệp Phồn, chính là còn chưa thực sự xác định.
Nàng đã sớm muốn cùng Diệp Phồn nói chuyện này, chính là nàng nghe được người kia cùng một người nam nhân ở bên nhau, thì nghĩ là có khả năng phụ thân của Diệp Phồn cùng mẹ đẻ của cậu ly hôn, tin tức này cũng không phải là tin tức tốt, làm cho nàng rối rắm không thôi, nhưng là hiện tại Diệp Phồn đều có thể hoài bảo bảo, nói không chừng......
Thiệu Quyên đối với khuôn mặt có chút u sầu của Diệp Phồn nói: "Phồn Phồn, Thiệu Quân nói rất đúng, nên bảo trì tâm tình tốt thì đối với bảo bảo mới tốt, kỳ thật mẹ nghe được một ít tin tức về cha ruột con."