Quay trở lại nhà họ Ngô và nhà họ Trịnh đang đối mặt với hàng tá câu hỏi từ báo chí và các người chứng kiến:Thưa ông, bà chủ tịch của Ngô Thụy, được biết cháu gái ông bà đang bỏ trốn trong ngày trọng đại này, về việc kết thông gia của hai bên gia đình Ngô-Trịnh, ông có gì phát biểu không?Được biết đây là lần thứ cô ấy vứt bỏ hôn sự, Cuộc đầu tiên là năm tuổi đúng không ạ?Xin ông cho chúng tôi biết, vì đây là câu chuyện mà mọi người đang quan tâm thưa ông.Tại sao cô ấy lại bỏ đi? Hôn sự này là hôn nhân dựa trên tài chính môn đăng hộ đối của hai bên gia đình phải không? Xin cho biết chút ý kiến.Xin cho chúng tôi chút ý kiến, sao cô ấy lại bỏ đi, cô ấy đi đâu rồi ạ?Cậu Khôi Nguyên, cô dâu bỏ chạy có liên quan gì đến giới tính của anh không?Nghe nói anh thuộc giới tính thứ ? Anh có thừa nhận việc này không?Chủ tịch Trịnh Viễn, ông có gì phát biểu không? Hai bên gia đình đang dự định kết hôn để phối hợp trong làm ăn hay gia đình ông đang khó khăn về tài chính ạ.Thưa ông.Báo chí, phóng viên tin tức kinh tế, giải trí báo lá cải thay phiên nhau chụp hình, hỏi han sốt sắng;Chào anh Khôi Nguyên! Tôi muốn hỏi cô ấy chạy đi như thế anh thấy như thế nào? Không có cô dâu thì sao mà làm lễ được?Xin ông bà cho chúng tôi chút ý kiến đi ạ?Bà là mẹ của cô ấy, bà có ý kiến gì không? Bà có cảm giác gì khi con gái mình bỏ chồng sắp cưới chạy đi như thế? Cô ấy có người yêu à?Sao bà bình tĩnh không lo lắng gì cả vậy ạ?Cô ấy bỏ trốn theo người khác à?Đây có phải là ép hôn không?Sao không thấy ba của cô ấy?Xin lỗi chúng tôi không có lời gì phát biểu.Cả căn biệt thự nhốn nháo, loạn xạ phóng viên chụp ảnh làm ầm lên liên tục, khách mời thì không hiểu chuyện gì bị bao vây bởi tiếng ồn ào, các vệ sĩ nhà họ Ngô phải ra sức ngăn cản, ông Quang Đại căng thẳng tức giận nghe điện thoại:Alo, sao nào? Nó đã biến mất, không biết nó đi đâu? Tiếp tục tìm.Rồi ông cúp máy quăng chiếc điện thoại xuống đất, bực tức và chắp tay ra phía sau nói thầm:Chết tiệt, cái đám vô dụng này.
Cháu của ông bây giờ giỏi lắm! Dám ngang nhiên bỏ trốn.Rồi nhìn lại thì bà Nội Lan Chi đang giả vờ ngất xỉu, đám đông còn náo loạn hơn, thấy vậy ông mới từ tốn nói với đám phóng viên:Các cô cậu về đi, không được viết lung tung, Gia đình chúng tôi không có gì phát biểu.Quay lại nói với các con của ông:Mọi người xử lý việc này cho ba, cái đám phóng viên đó...phải xử lý hết cho ba, ba mà thấy có bất cứ hình ảnh nào xuất hiện trên truyền thông thì không xong với ba đâu.Nhưng làm sao mà giấu diếm được, tin tức được cập nhật liên tục ồn ào bên ngoài lẫn bên trong còn cả sôi động trên các diễn đàn.
Biệt thự Ngô Thụy náo loạn đến tối.Cô con gái thứ tư là bà Ngọc Trân và chồng cô ấy là luật sư Gia Huy tất bật lo giải quyết các việc rắc rối như thế này.
Trong lòng họ lại mưu tính một chuyện mới trên gương mặt thể hiện rõ niềm vui một cách khéo léo.
Ông Quang Đại tức giận đi vào trong, các phóng viên thì chạy theo ông Trịnh Viễn và thiếu gia nhà họ Trịnh nhưng họ lên xe và không nói gì, vẻ mặt đầy tức giận của Lão thái gia nhà họ Trịnh thể hiện rõ ràng khiến cậu cháu trai chỉ biết im lặng.Nhà họ Ngô đúng là làm mất mặt gia đình ta.
Được lắm lão già ngoan cố kia.
Tôi sẽ xem ông giải thích việc này ra sao.Quay sang nhìn cháu mình ông lại hỏi nghi ngờ:Chuyện này không liên quan tới cháu chứ?Ông nội à ! ông nghĩ thế nào vậy? Cháu làm sao có bản lĩnh đó được.Trịnh Viễn im lặng, thở dài:Tốt nhất nên thế.
Ông mà biết cháu phá hoại kế hoạch này là biết tay ông.Khôi Nguyên ngồi bên trong xe bất giác cười thầm vì kế hoạch của anh và Lan Chi đã thành công.
Nhớ lại giây phút đó và dáng vẻ kèm lời chúc phúc anh lại cười nhàn nhã lần nữa.
Nhưng ông Trịnh Viễn không phát hiện ra nụ cười đó có chút mưu mô và đắc ý.Trái tim chàng trai này rất tĩnh lặng, rất thâm tình nhưng không phải loại thâm tình dành cho phụ nữ mà là đàn ông.
Muốn sống đúng với bản thân nhưng lại có quá nhiều rào cản ở phía trước, muốn chạy đi thật xa như Lan Chi để đổi lấy tự do nhưng rồi lại chùn bước vì anh chưa đủ can đảm để thoát khỏi vùng an toàn của mình.
Thế nên khi Lan Chi đề nghị anh giúp đỡ, vạch ra kế hoạch để hủy bỏ một cuộc hôn nhân không tình yêu, một cuộc hôn nhân chỉ vì lợi ích thì anh đã rất cảm phục và sẵn lòng lừa trên gạt dưới, chịu nhiều ủy khuất mà giúp đỡ cho cô nàng không hề đắn đo.
Nếu như anh có một trái tim của một người bình thường thì anh có bỏ lỡ Lan Chi? Không thể nào! Mọi sự trên đời đều do sự sắp đặt của thiên ý, của nhân duyên mà ra thôi.Xe vẫn đang từng bước lăn bánh về phía trước, về nơi cô đang mong chờ, về cái nơi mà cô hy vọng sẽ tìm lại được chính mình.
Lan Chi đang mặc quần jean trắng kết hợp với chiếc áo thun cổ cao màu xanh nhạt, cô kéo vội chiếc áo blazer màu ghi kẻ sọc vào người rồi nhắm mắt lại thả lòng mình bồi hồi theo dòng cảm xúc, lúc này hoàng hôn đã tắt, ánh nắng chìm dần nhường lại phía chân trời một màn đêm len lỏi đan xen những vệt sáng cuối ngày dần hiện ra một màu đen tĩnh mịch, các trụ đèn hai bên đường tự động thắp sáng le lói phản chiếu qua ô kính khiến gương mặt Lan Chi trở nên mờ ảo, ánh lên sự dịu dàng nét đẹp của một thiếu nữ tuổi ngoài hai mươi, gương mặt trái xoan thanh tú, với làn da trắng sáng mịn màng, chiếc mũi dọc dừa cao cao, đôi môi trái tim hồng hào và đặc biệt Lan Chi có đôi mắt rất đẹp, rất to trong sáng, long lanh với hàng mi dày nhưng ẩn sâu bên trong đôi mắt đó lúc nào cũng chứa đầy nỗi muộn phiền điểm này Lan Chi lại rất giống mẹ cô, họ điều có đôi mắt đẹp và rất buồn trong đôi mắt ấy chứa vô vàn suy tư của những điều khó nói trong lòng.
Vẫn có một đôi mắt sắc lạnh nhìn cô và không nói lời nào, giữa họ không có giao tiếp, không có thân thiết nhưng dường như trong lòng anh ta có một chút phức tạp chính mình không hiểu rõ.
Anh ta nghĩ đây là một bước thu hoạch lớn cho bước đường trả thù của mình, nhưng thù của chính mình chưa trả được thì e rằng nợ mới lại hiện hữu trong tâm trí anh.
Anh kéo mũ xuống im lặng, thân thể này toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ.Lan Chi đã quá mệt, ngả ra sau ghế cô khép hờ đôi mắt lại ru hồn vào giấc ngủ sau cuộc trốn chạy, lúc này cô muốn quên đi phiền muộn, nhưng mà điều trong lòng cô đang lo lắng bất an nhất là ở nơi ấy mẹ cô sẽ ra sao?Mẹ ơi! Con gái bất hiếu, con xin lỗi mẹ.Cô biết rằng rồi đây mọi chuyện sẽ vượt xa hơn những gì cô nghĩ.
Cô biết chắc rằng gia đình cô sẽ không thể nào để cô yên bình sống một đời tự do.
Nhưng thôi kệ đã đến bước này mọi sự đã không thể quay đầu đành phó mặc cho số phận định đoạt.Bên ngoài trời lại bất chợt lất phất những cơn mưa rào khơi gợi cho lòng người càng buốt giá xót xa hơn.Trong xe bác tài xế mũm mĩm vui tính nhưng lại thích nghe thể loại nhạc sầu muộn tha thiết và rất tình cảm của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cái dòng nhạc mà chỉ có những người trải qua thăng trầm mới có thể cảm nhận được tình ý sâu sắc của lời nhạc ấy “ Bao nhiêu năm rồi còn mãi đi đâu, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.
Và đúng là đi đâu cho đời mỏi mệt thật, rồi cô sẽ đi đâu và về đâu.Và chuyến xe này nó được Lan Chi gọi là chuyến xe bước ngoặt cuộc đời.Đằng sau kẻ xa lạ kia vẫn ngồi lặng lẽ quan sát, anh ta trầm tư ánh mắt sắc bén đặt nhiều mưu tính vào người Lan Chi.
Nhưng Lan Chi quá vô tư, không nghĩ rằng những ngày dài tháng rộng sau này mình sẽ phải đối mặt với những chuyện đau thương nhiều hơn so với tưởng tượng.Sài Gòn đã nằm gọn trong tầm mắt cô, một nơi mà cô tin rằng cô sẽ có được thứ mà cô muốn.Lan Chi mỉm cười nụ cười khát khao, tươi tắn.
Đôi mắt lại chất chứa niềm tin và hy vọng mới.
Trong đêm tối người ta vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp nồng nàn như một loại rượu vang đỏ sóng sánh chưa uống nhưng đã ngà ngà say và bỗng nhiên Lan Chi lại thốt lên một thanh âm trong trẻo khiến mọi người nhìn cô tròn xoe hình viên đạn :Cuối cùng rồi cũng đã đến, Sài Gòn ơi chào mi!Nhiều người quay lại nhìn cô cười to.Lần đầu đi đến đây à bé gái- Bác tài xế cười ngặt nghẽo.Cô ngạc nhiên và giơ tay che miệng lại và gật đầu với những người xung quanh, rồi cười.Xin lỗi, tôi xin lỗi mọi người!Chiếc xe đã thật sự dừng lại nép sát vào những chiếc xe kế bên, ngồi xe suốt bốn năm tiếng đồng hồ khiến cơ thể cô tê cứng và uể oải người hai chân dường như không còn sức.
Cô thấy có chút khó chịu vật vã trong cơn say xe, từng là thiên kim tiểu thư trâm anh thế phiệt nhưng bây giờ trông cô hơi nhếch nhác, cố sức lê chân bước xuống xe lấy hành lý.Trong suốt đoạn đường trên xe cô không hề phát hiện ra rằng người ngồi gần cô là một người rất nguy hiểm.
Thậm chí còn không hề biết anh ta có mục đích gì? Cô không để quan tâm, cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng mà người đàn ông đó có vẻ đã biết cô là ai và đang muốn thực hiện một kế hoạch đen tối nào đó.
Cô vừa bước xuống hắn cũng bước xuống và nhanh chóng đội mũ sụp xuống đụng vào vai cô sau đó lẩn khuất trong dòng người và nhắn một tin nhắn, Lan Chi cảm giác hơi đau nhìn quanh lại không thấy ai.
Nhưng cô có cảm giác đã từng gặp qua anh ta, nhưng không nhớ rõ là gặp ở đâu chỉ là cảm giác quá lạnh lẽo, đầy sự nguy hiểm như lúc còn ở bên Anh.Nỗi sợ đó lướt ngang qua cô, một luồng hơi lạnh khiến cô có chút rùng mình.
Xen lẫn những hoài nghi và sợ hãi.
Cô nghĩ thầm “người đàn ông đó, anh ta là ai, mình cảm giác hình như là mình đã từng gặp ở đâu đó”.
cô toát mồ hôi vẻ mặt nhếch nhác vì mệt mỏi vẫn thể hiện ra hết bên ngoài.Cùng thời điểm đó tại một câu lạc bộ thể hình có hai chàng trai đi ra, một người mặc đồ đen và một người mặc đồ đỏ, hai anh chàng đẹp trai soái khí, thần thái quá là ưu tú, chàng thanh niên mặc đồ đen kia chính là một phần bi kịch của Lan Chi, Nguyên Phong và anh bạn Hoài Nam của mình bước ra từ câu lạc bộ thể hình, Hoài Nam bá vai rủ rê Nguyên Phong:Nguyên Phong! Đi làm vài chai bia không? Tâm sự một chút.Nguyên Phong lắc đầu, có vẻ sốt sắng và khước từ anh bạn thân một cách rất hóm hỉnh:Hoài Nam! Cậu phải để cho tôi đi hẹn hò chứ, suốt ngày cậu bám vào tôi như sam thế.
Vậy làm sao mà tôi đi tán em nào được.
Không khéo…Hoài Nam đắc ý cười to lên:Chà! Thôi được rồi,..
được lắm anh bạn, tôi tha cho cậu.
Đi mà hẹn hò đi, ấy...!mà hẹn hò gì giờ này thế, nè...cậu...không phải cậu định...Thôi nào, đùa cậu chút thôi, tôi có việc nên không đi uống với cậu được.
Hẹn cậu cuối tuần sau.Tạm biệt!Tạm biệt!Nguyên Phong lên xe rồi phóng xe đi thẳng, bật nhạc nghe những giai điệu của anh và người yêu cũ để thư giãn cũng là để nhắc nhở bản thân sống tốt và hạnh phúc để chờ cô ấy quay lại nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi, cô ấy sẽ không thể nào quay lại được nữa, anh cất nỗi buồn thoáng qua gương mặt ưu tú của mình, anh vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước thỉnh thoảng lại trầm tư ngón tay gõ vào vô lăng.Lúc này, Bách Lâm đang ngồi uống cafe tại nhà và đang nghịch điện thoại và đọc lại tin nhắn của Lan Chi trong lòng anh có một chút mưu tính rồi cười một mình, những suy nghĩ tàn nhẫn trong lòng anh bắt đầu nhen nhóm khi đọc tin nhắn của Lan Chi:Em sẽ đến! Anh giúp em nhé!Lan Chi à! Là em tự nguyện tìm đến anh.bg-ssp-{height:px}
Việc mình làm là đúng hay sai? Anh bất giác cười một mình.
Điều này anh đã chờ hết bảy năm, cuối cùng cũng có cơ hội thao túng được cô ấy.
Nhưng mà…trái tim anh nó rộn ràng khi nghĩ đến Lan Chi.Trong tiềm thức của anh, Bách Lâm quen biết Lan Chi rất lâu và thời gian đó anh muốn cô trở thành bạn gái anh ta nhưng rất tiếc Lan chi từ chối, từ đó anh có vẻ vừa muốn lợi dụng thân phận của cô vừa muốn trêu đùa cô trong trò chơi tình ái phức tạp này “Mọi việc theo như ý nguyện rồi đó Bách Lâm, mày nên vui chứ!”Bách Lâm muốn gì đây? Anh muốn được đáp trả tình cảm hay là một món lợi ích mà anh mong chờ, gương mặt hiền hòa nhưng đối lập với cõi lòng sâu thẳm khó lòng giải thích.Thành phố này thật sự là thành phố bậc nhất Việt Nam, hoa lệ và hoành tráng nhưng mà có phải là nơi an toàn không? Vừa suy nghĩ, vừa kéo chiếc vali tay ôm một túi xách kè kè bên người, nhiều ánh mắt nhìn vào cô khiến cô lo lắng cũng có khó chịu, cũng có sợ hãi, bây giờ trời Sài Gòn mới trải qua một cơn mưa, thời gian cũng đã khuya sương lạnh bắt đầu thẩm thấu qua da thịt khiến cô chợt rùng mình, trái tim cô bỗng nhiên như có ai mách bảo trở nên hồi hộp, cô lặng im nhìn ngó xung quanh, trên các con phố, ngõ hẻm đã bắt đầu thưa thớt vắng người qua lại, các cửa hàng hai bên đường đang dọn dẹp tranh thủ thu dọn hàng hóa và chuẩn bị đóng cửa.Lan Chi đang lưỡng lự nửa muốn gọi cho Bách Lâm một người bạn mà cô quý trọng, anh ấy hứa sẽ toàn tâm, toàn ý giúp đỡ cho cô khi đến đây, nhưng còn đang chần chừ muốn thử hưởng thụ không khí tự do.
Cái không khí tĩnh mịch này khiến không gian xung quanh có chút gì đó mù mờ đáng sợ, trong trạng thái này cô cảm thấy vô cùng cô đơn, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cô quyết định không gọi cho Bách Lâm cô muốn đi một mình trong sự yên tĩnh để cảm nhận sự tự do vừa mới có trong ngày hôm nay.Nhưng vẫn là tâm lý lo sợ đó, một nỗi sợ len lỏi vào sâu bên trong của cô, nếu bị phát hiện, bị bắt lại, thì cuộc đời cô sẽ như thế nào? Chắc sẽ là những ngày tháng chôn mình vào chiếc lồng hào môn thiếu tình người kia, cứ như thế nỗi sợ cứ từng cơn xuất hiện trong đầu, Lan Chi lại thở dài và nói một mình để an ủi bản thân mình:Hy vọng đây là một bước khởi đầu mới.Đằng xa chiếc mô tô và một chàng trai đội mũ bảo hiểm che kín mặt cười thầm, anh ta nhận lệnh từ một người đàn ông thần bí:Cô ta đã đến nơi rồi thưa ông! Bây giờ vẫn tấn công cô ta chứ?Một giọng trầm mặc vang lên:Tiến hành theo kế hoạch đi.
Nhớ không được làm cô ta chết, nếu cậu còn muốn thấy ánh dương ngày mai.Tôi biết rồi.
Nhưng tại sao?Biết nhiều quá sống không thọ đâu.Vâng! Tôi hiểu.Lan Chi di nhanh qua đường.
Bước chân vội vã tiến gần về phía quán ăn, định ăn gì đó lấy sức mà chạy trốn tiếp vì cô biết sẽ có nhiều việc cần phải làm tiếp theo.Cô đang vẫy tay để xin băng qua đường thì “xẹt” “xẹt” “ầm” “bộp” một chiếc xe máy moto đâm thẳng vào cô khiến cho cô nằm bất động và té nhào xuống đất đầu đập xuống đường máu chảy ra lênh láng ngay vạch người đi bộ.Người tông vào cô là một thanh niên cao to đội mũ bảo hiểm chuyên dùng cho mô tô và đeo khẩu trang nên không thể nhìn mặt anh ta là ai và không có một cảnh sát giao thông nào trong đêm khuya thanh vắng, hắn cũng còn chút lương tâm của con người, hắn dừng lại nhìn xem một lúc nhưng không có ý định cứu người và rú ga bỏ chạy đi mất hút, bỏ lại cô gái yếu ớt nằm thoi thóp bất động trên đường.
Hắn cười thâm hiểm rằng ông chủ của hắn sẽ cứu cô, nhưng mà thành sự tại nhân mà bại sự tại thiên, không ai đến cứu, hoặc là cứu quá muộn.
Chiếc vali màu xám thì văng ra gần đó, điện thoại reo liên tục với tên Bách Lâm, nhưng cô không thể nào nhặt được nó.
Phần đầu cô đập xuống đường, tay chân bị xây xát vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng máu chảy ra rất nhiều.
Tên chạy môtô tiếp tục quay lại nhìn lần cuối rồi rú ga chạy mất hút trong không gian vắng vẻ.Lần này tuyệt nhiên không quay lại nữa.
Đây có lẽ là một sự sắp xếp cố tình để dồn cô vào đường chết hoặc là một âm mưu gì đó mà cô không hề biết.
Tiếng động cơ xe vẫn văng vẳng bên tai nhưng không ai đến giúp cô, đêm khuya giữa đại lộ ít người qua lại và Lan Chi vẫn nằm đó thời gian như chậm lại dường như trôi qua rất dài, rất lâu nhưng không ai, không một ai có thể thương xót cô mà đến cứu cô.
Sài Gòn người ở đây sao lại vô tình với cô quá vậy, cô có làm gì sai với họ sao? Cô đang chờ mong có ai đó sẽ cứu cô, cô cố tự trấn an mình trong tiềm thức:“Không thể chết được, sẽ có người cứu mình”.
“Chắc chắn là thế”!Cô phải chết ư? Cô nghĩ thầm “không được! mình không thể chết như vậy được”.
“Tôi chưa muốn chết, làm ơn có ai giúp tôi với”.Tại ngôi nhà của mình Bách Lâm đứng trên tầng nhìn xuống đường xá đêm khuya trong lòng không thoát khỏi sự nghi ngờ nét mặt trầm tư ngồi nhìn xuống đường, cầm điện thoại mà trong lòng thấp thỏm lo lắng vì gọi cho Lan Chi rất nhiều cuộc không được, anh định xách xe đi tìm nhưng rồi lại thôi:Sao cô ấy không nghe máy chứ? Lại có chuyện gì sao? Lan Chi...Em đã đến chưa? Cô gái này đúng là không ít chiêu trò và phiền phức đây.Từ xa dọc theo con đường lớn có một chiếc xe ô tô Mercedes màu trắng, trong xe một chàng trai đang lái xe và đang tận hưởng âm nhạc tình da diết, nhìn ra ngoài đường phía trước mặt bất ngờ thấy có vật thể lạ trên đường, đành giảm tốc độ để nhìn xem cho rõ anh đã trông thấy cô gái đang nằm bất động trên đường, động lòng trắc ẩn, thương cảm cho người bị nạn nên anh dừng xe lại, ánh đèn đường chiếu sáng vào anh soi rõ vẻ ngoài rất thu hút của anh, anh đang mặc đồ thể thao màu đen trông rất ngầu và năng động cơ thể cường tráng, mái tóc cắt gọn gàng, gương mặt vô cùng đẹp tựa như một người từ trong tiểu thuyết bước ra.Cảnh tượng như một bức tranh nhưng cô có còn sức gì đâu mà nghĩ nhiều đến viễn cảnh đó, mà cô chỉ mong mình có hi vọng được cứu sống, vì chỉ khi còn sống cô mới thực hiện được giấc mơ của chính mình.
Anh ta như một cái phao cứu sinh quăng ra giữa biển khơi khi cô vừa tuyệt vọng với thế giới này.
Cô vẫn còn có hy vọng sống, chết thì ai cũng sẽ chết duy nhất một lần, nhưng nếu để chết ngay bây giờ thì cuộc đời quá bất công với cô.
Trong lúc này, không cần suy nghĩ anh chàng đã xuống xe vội vàng chạy đến bên Lan Chi lay nhẹ tay cô hoảng hốt nâng đầu cô gái lên, tay sờ vào mặt hỏi han nhưng Lan Chi thều thào lí nhí anh chàng không nghe rõ và anh cứ gọi:Này! Cô ơi, cô có sao không vậy? Này! cô ơi.Lan Chi vẻ mặt nhợt nhạt thều thào:Tôi chóng mặt quá! Đau quá...đau quá!!! Chắc tôi không xong rồi.
Nhưng mà tôi chưa muốn chết...Sau đó không biết phải làm sao, nhìn gương mặt cô gái trên trán máu đang chảy ra rất nhiều, anh chàng lo lắng cảm thương, gương mặt cô gái thanh khiết như ngọc, khiến anh có chút bối rối, nhưng điều quan trọng lúc này không phải lúc nghĩ ngợi đến mấy vấn đề vẩn vơ đó, anh ta chỉ quan tâm đến việc cứu người, anh chàng bế bổng cô vào lòng, đầu Lan Chi tựa vào ngực anh nhịp tim của anh và hơi ấm của anh khiến cô nhân thức được rằng mình đã được cứu sống, đã có hy vọng nhìn thấy ngày mai, cô cảm thấy vô cùng biết ơn, vô cùng ấm áp sự ấm áp của tình người, anh đặt cô vào xe, sau đó anh chàng trai nói thầm trong lòng rẳng:Cô sẽ không chết được đâu.
Xem ra phải đưa cô ta vô bệnh viện thôi.
Chỉ là cô ta sao lại bị tai nạn như vậy chứ? Nếu không gặp tôi e rằng...có khi chết thật.Nhặt đồ của cô gái để hết vào xe, đóng cửa xe lại rồi đưa tới bệnh viện.Trong lúc mê man Lan Chi chỉ nhìn thấy bóng của anh một cái bóng mờ ảo không rõ ràng gương mặt của người cứu cô vừa xa lạ nhưng lại vừa cảm giác thân quen, bên cạnh anh ta trong sự vô thức đó cô vẫn phân biệt được đây là một người đàn ông người cao to, vạm vỡ, một người thanh niên tốt bụng, anh cứu cô giữa biển người vô tâm kia, trong lúc nửa mê nửa tỉnh cô nhìn thấy phía trên cổ anh ta có xăm hình con cáo kỳ lạ và lại đeo một sợi dây chuyền hình mặt trời bên trong có một tấm hình gì đó cô nhìn không rõ nữa và cô đã ngất đi không còn nhận biết được gì nữa.
Anh chàng vừa lái xe vừa nhìn cô qua kính chiếu hậu lòng có chút xốn xang.Từ xa một người đàn ông bí ẩn lúc nãy lại mang cái mặt nạ màu đen che phần trán và mắt lại ngồi trong xe tức giận một tên đi cùng mặt mày nghiêm nghị nói:Khốn kiếp! Đến trễ một bước, xem ra cô ta cũng lớn mạng lắm, chúng ta tính cách khác vậy.
Ngài thấy thế nào? Có cần…Người đàn ông đeo mặt nạ trầm mặc:Ban đầu tôi muốn đùng kế anh hùng cứu mỹ nhân để kế hoạch thuận lợi hơn, nhưng xem ra chưa được.
Cô gái chúng ta chưa có duyên rồi nhỉ? Nhưng không sao, dù sao sớm muộn cũng sẽ gặp lại.Người trợ lý ngồi cạnh hỏi:Chúng ta nên làm gì tiếp theo.
Có nên...Anh ta cười sảng khoái đằng sau chiếc mặt nạ:Chờ!Chờ sao?Đúng! Về thôi.Chiếc xe lăn bánh về phía trước rồi rẽ phải về một khung đường khác.
Người trong xe bí ẩn thân phận và mưu tính nhiều chuyện riêng thở dài và khoanh tay ngã ra sau ghế.
Tên trợ lý khép nép nhìn nửa gương mặt bị che lại trong lòng sợ hãi.Lan Chi vẫn mê man trên chiếc xe.
Đây là một cuộc gặp gỡ định mệnh của hai người, là duyên phận đẹp đẽ mà ông trời ban cho nhưng đến cuối cùng đó lại là những nỗi đau thương oan trái.
Hai người tưởng chừng gặp gỡ, tưởng chứng yêu thì hóa ra chẳng phải nhân duyên mong ước mà chính là mối nghiệt duyên oan trái của số phận.
Tình yêu bỗng chốc tan biến thành nước chảy hoa rơi.
Họ không thể yêu nhau lại còn phải đối diện với rất nhiều nghịch cảnh éo le đầy cảm thương và bi lụy.Chiếc xe vẫn chạy trên đường đến bệnh viện.
Một màn sương đêm lạnh thấu vào người..