Vào một đêm tuyết đầu năm thứ ba Tạ Âm Lâu kết hôn, các cơ quan trong cơ thể Phó Dung Hồi đã suy kiệt nghiêm trọng, đã đến tình trạng không thể cứu chữa được nữa, ông trời giống như ban cho anh ấy ba năm được sống, đến thời gian lại không muốn cho thêm một giây nào.
Hôm đó cũng là vào một đêm mùng sáu tết, Phó Dung Hồi nằm trên giường bệnh đã bị máu tươi thấm đẫm, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia trở nên tan rã, đôi môi tái nhợt của anh ấy thậm chí không thể gọi một tiếng “anh”, nắm thật chặt lá bùa hộ mệnh buộc vào sợi dây đỏ.
Lúc Hình Lệ chạy đến đã bị ngã một cái trên đường, rách phần da ở trên đầu gối, tinh thần sa sút mất hồn liều mạng chạy về phía phòng phẫu thuật.
Trên hành lang vắng vẻ, Tạ Âm Lâu ôm chặt lấy cô ấy đang nước mắt lưng tròng, ngăn lại: “Hình Lệ...đừng vào, đừng vào...Dung Hồi nói, không muốn cô bước vào phòng giải phẫu nhìn cậu ấy.”
Câu nói này dường như đã cắt dứt dây thần kinh của Hình Lệ, giày cao gót dưới chân cuối cùng không còn di chuyển được nữa, nhìn thấy con đường ở phía trước như vực sâu vạn trượng, nhiệt độ của lòng bàn tay lạnh đến mức không thể nào làm nóng lên được.
Phó Dung Hồi đã mất trong đêm tuyết này, rời khỏi nhân gian vào bốn giờ bốn mươi lăm phút.
Còn cô ấy vĩnh viễn mất đi người mình yêu.
...
Tang lễ được cử hành rất giản dị, Phó Dung Dữ đưa tro cốt của anh ấy đặt trong thiền viện Quan Âm, tất cả mọi người đều khóc, chỉ có một mình Hình Lệ là nước mắt đã chảy hết trước khi Phó Dung Hồi qua đời. Cô ấy không khóc lóc nức nở mà như thể vẫn đang còn sống trong giả tưởng, nhìn di ảnh của người đàn ông và hủ tro cốt kia, nó có vẻ không chân thực.
Tạ Âm Lâu sợ cô ấy sẽ đổ bệnh nên trong thời tiết mùa đông giá rét đã ngồi chung với cô ấy trên bậc thang của ngôi chùa.
Nhìn tuyết rơi, nhìn khách hành hương đến thắp hương bái Phật ở ngoài sân. (e b o o k t r u y e n. v n)
Hình Lệ ngồi im không cử động rất lâu, mãi đến khi Tạ Âm Lâu lấy thứ gì đó trong túi xách ra, chậm rãi đưa tới trước mắt cô ấy nói: “Đây là khi Dung Hồi còn sống để lại cho cô.”
Tay của Hình Lệ đã cứng ngắc từ lâu, lúc nhận lấy có chút run rẩy, một nhánh dạ lan hương khô từ trên phong thư trượt xuống.
Tạ Âm Lâu ở bên cạnh vẫn đang thấp giọng nói: “Dù cô và Dung Hồi vẫn chưa công chứng, nhưng ở trong lòng cậu ấy đã sớm coi cô là vợ...trong di chúc, toàn bộ tài sản đứng tên cậu ấy đều để lại hết cho cô...Hi vọng cô có thể đừng yêu cậu ấy nữa, hãy thỏa thích tận hưởng quãng đời còn lại và đừng hi sinh gì cả.”
Nước mắt của Hình Lệ đã bị ép ra ngoài bởi câu nói hãy thỏa thích tận hưởng quãng đời còn lại.
Làm ướt nhánh lan dạ hương khô, cổ họng bắt đầu bị tắc nghẽn, đôi môi xinh đẹp không ngừng run rẩy: “Anh ấy cht vào thời điểm tôi yêu anh ấy nhất, nhưng lại muốn tôi đừng yêu anh ấy nữa, Âm Lâu, anh ấy thật độc ác...Thậm chí còn không cho tôi gặp một lần cuối cùng trước khi cht.”
Bàn tay mát lạnh của Tạ Âm Lâu nhẹ khoác lên vai cô ấy, dịu dàng an ủi: “Hình Lệ, đều sẽ qua thôi.”
Hình Lệ ôm di vật mà Phó Dung Hồi để lại khóc rất lâu, vào giờ phút này, cho dù cô ấy không muốn đối mặt nhưng cũng biết rằng người đàn ông yêu cô ấy nhất đã cht rồi, và được an táng ở trong ngôi chùa này.
Phó Dung Dữ là một người anh trai rất tốt, vì để cho Phó Dung Hồi có thể nhắm mắt yên nghỉ dưới suối vàng, anh đã nhanh chóng liên hệ xong với luật sư để làm thủ tục, chuyển hết tài sản thừa kế sang tên của Hình Lệ, còn cho cô ấy một kỳ nghỉ rất dài.
Giá trị bản thân của Hình Lệ tăng vọt, dù có nghỉ ngơi cả đời cũng có thể trải qua một cuộc sống xa hoa.
Tin đồn liên quan đến cô ấy trong công ty Phó thị càng ngày càng thần bí, có vài người nói: Cô ấy và Phó Dung Hồi đã sớm công chứng kết hôn ở nước ngoài, thừa kế một số tài sản lớn và cổ phần của Phó thị, dùng mấy năm thanh xuân để đổi lấy cơm ăn áo mặc cả đời không lo toan.
Có vài người nói, cô ấy công khai nghỉ phép nhưng trên thực tế là đã mang thai đứa con của Phó Dung Hồi, nên ở nhà dưỡng thai.
Còn nói, chỗ dựa của cô ấy cuối cùng đã cht rồi, không thể kiêu căng được nữa nên bị Phó Dung Dữ đuổi ra khỏi bộ thư ký trá hình...
Mỗi phiên bản của tin đồn đều vô cùng đặc sắc, mà sau nửa năm nghỉ phép, Trần Nguyện trong đêm gọi điện thoại cho cô ấy, cầu xin cô ấy: “Hồ Ly, cô chơi chán rồi thì quay lại làm đi, trong nhóm làm việc đã không trò chuyện cả nửa năm nay, diễn đàn của nội bộ cũng không lướt, công ty không có cô thực sự rất nhàm chán.”
Hình Lệ đứng ở ban công ngoài trời của khách sạn, mái tóc xoăn dài màu nâu sẫm thường được chăm sóc kỹ lưỡng của cô ấy đã được cắt ngắn, khuôn mặt lạnh lùng, đêm nào cũng sẽ nhìn về phía bệnh viện, khi bị mất ngủ nghiêm trọng sẽ châm một điếu thuốc lên, nhìn từng chiếc đèn của thành phố phồn hoa này lần lượt vụt tắt, và cả ánh đèn bên trong bệnh viện cho đến bình minh cũng không sáng nữa.
Cô ấy nói với Trần Nguyện ở đầu bên kia điện thoại: “Trước kia Phó Dung Hồi đã đồng ý với tôi, chỉ cần có anh ấy ở đây, cho dù tôi có đi công tác ở đâu trên khắp đất nước, thì đèn trong cửa sổ phòng bệnh của anh ấy sẽ luôn sáng mãi như những ngôi sao trong đêm....Khi tôi quay về nhìn vào ánh đèn sẽ biết mình thuộc về nơi nào.”
“Trần Nguyện, ngôi sao của tôi đã tắt mất rồi...”
Sau cuộc điện thoại này, hôm sau Hình Lệ chính thức nộp đơn từ chức với Phó Dung Dữ.
Phó Dung Dữ dường như đã ngờ tới chuyện cô ấy sẽ làm như vậy, không hề ngạc nhiên một chút nào rất bình tĩnh phê duyệt, chưa xong còn trầm giọng nói: “Cổ phần mà Dung Hồi nắm giữ trong công ty, cuối mỗi năm bộ phận tài chính sẽ chuyển tiền sang tên cho cô đúng hẹn.”
“Hình Lệ, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Hình Lệ nhìn Phó Dung Dữ cũng đã gầy hơn rất nhiều trong nửa năm qua, nở một nụ cười nhạt: “Phó tổng, anh cũng thế nhé.”
Cô ấy rời khỏi công ty, tự tay kết thúc sự nghiệp của mình.
Trần Nguyện tổ chức một bữa tiệc chia tay nhưng Hình Lề lại không xuất hiện. Vào đêm đó, cô ấy thu dọn xong hành lý rời khỏi Tứ Thành, rời xa nơi đã làm cho cô ấy vô cùng đau khổ, ngồi chuyến bay quốc tế đến địa điểm du lịch tiếp theo chẳng có mục đích.
Trong bốn năm đầu, Hình Lê mang theo nhánh dạ lan hương khô héo đi khám phá tất cả các điểm du lịch nổi tiếng trên khắp thế giới, cô ấy ở khách sạn đắt nhất và tận hưởng hết tất cả những thứ tốt nhất, giống như di ngôn của Phó Dung Hồi.
“Đừng yêu anh nữa, hãy thỏa thích tận hưởng quãng đời còn lại.”
Khi cô ấy đi du lịch đến một nơi đều sẽ gửi một tấm bưu thiếp cho Tạ Âm Lâu đang ở trong nước xa xôi.
Còn Tạ Âm Lâu sau khi nhận được bưu thiếp đều sẽ lặp lại một câu hỏi dành cô ấy: Đến cuối năm, có về đón giao thừa không? Hình Lệ biết Tạ Âm Lâu đã coi cô ấy như người nhà, đối xử với cô ấy giống như vợ của Phó Dung Hồi khi còn sống, mà Tạ Âm Lâu từ nhỏ đã sinh ra trong một gia tộc giàu có truyền thống, nên rất coi trọng chuyện gia đình đoàn tụ vào đêm ba mươi.
Cho nên cô luôn hỏi như vậy, mà Hình Lệ chưa bao giờ quay về một lần.
Đến năm thứ năm.
Bên cạnh Hình Lệ đã có bạn trai mới, gặp nhau khi đi nghỉ ở Venice, quyết định hẹn hò trong vòng ba ngày, cô ấy không giấu Tạ Âm Lâu mà còn đăng ảnh chụp chung lên vòng bạn bè một cách tự nhiên.
Khi Tạ Âm Lâu biết được tin tức này cũng thật lòng cảm thấy vui mừng cho Hình Lệ, cho rằng cô ấy cuối cùng cũng đã không còn sống trong quá khứ nữa.
Nhưng khi cô lướt đến tấm ảnh chụp chung kia trên vòng bạn bè, nhìn thấy người bạn trai mới đứng bên cạnh Hình Lệ lại có khuôn mặt rất giống với Phó Dung Hồi, nước mắt lại trào ra ngoài, trong lòng biết rằng Hình lệ vẫn chưa thể buông bỏ được.
Mối quan hệ tình cảm này Hình Lệ chỉ kéo dài trong vòng ba tháng ngắn ngủi đã kết thúc.
Cô ấy vẫn tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó, tìm kiếm khắp nơi.
Ở năm thứ sáu, năm thứ bảy, năm thứ tám, mãi cho đến năm thứ chín...Mỗi một năm cô ấy đều đổi một người bạn trai khác nhau, mà mỗi một người bạn trai đều có một đặc điểm, nếu không phải là có đôi mắt màu hổ phách thì ngoại hình đều có mấy phần giống với Phó Dung Hồi, thậm chí chỉ cần có đôi tay giống, giọng nói giống, hay chỉ cần có hoàn cảnh giống.
Hình Lệ đều sẽ quen đối phương hai ba tháng, lâu nhất là nửa năm rồi sẽ chia tay.
Đến năm thứ mười.
Tạ Âm Lâu đã không còn nghe nói Hình Lệ tìm bạn trai mới rất lâu rồi, cô vẫn giống những năm qua, trước mấy tháng sẽ gửi email mời Hình Lệ về nước đón Tết.
Chỉ là cả năm nay cô đã không còn nhận được bưu thiếp nên đã hỏi thăm Trần Nguyện.
Nghe nói Hình Lệ gần đây thích đến nghỉ ở trên đảo hoang nhỏ, điện thoại thường xuyên không có tín hiệu, qua hai tháng nữa, Tạ Âm Lâu lại gửi email cho cô ấy một lần nữa, giống như là đá chìm đáy biển không có tin tức gì.
Trên hòn đảo xa nhất ở phía bắc, quanh năm tuyết rơi dày đặc vào mùa đông, nhiệt độ xuống dưới không độ.
Hình Lệ thuê một căn biệt thự đắt tiền ở đó, ở lại đây hơn nửa tháng, sống cả ngày lẫn đêm, thích ngồi trước đống lửa đang cháy, cuộn trong chiếc chăn bông dày, ngước đầu lên nhìn bầu trời đầy sao ở trên cao trong đêm giá rét.
Một cậu bé đội mũ sừng dê là dân bản địa trên hòn đảo chạy tới bằng đôi chân ngắn ngủn, nói với cô ấy bưu thiếp đã được gửi đi rồi.
Hình Lệ lấy một viên kẹo vị sô cô la từ trong bình ra, đặt vào bàn tay nhỏ bé của cậu ấy: “Thưởng cho em.”
Cậu bé đội mũ sừng dê cong đôi mắt màu xanh lên cười, vui vẻ cầm lấy kẹo chạy về nhà. Chẳng biết đống lửa đã tắt từ lúc nào, Hình Lệ rất bình tĩnh ngồi dưới màn đêm một hồi lâu, xung quanh bị bóng đêm im ắng bao trùm, ngay cả đèn cũng chỉ có một cái lác đác ở phía xa.
Khi cô ấy vịn vào đầu gối để đứng dậy, chiếc chăn dày từ trên vai trượt xuống để lộ ra một chiếc váy hình bươm bướm màu xanh ở bên dưới.
Hình Lệ đón gió lạnh, xuyên qua lớp sương dày, những con bướm treo trên dây đeo vai mỏng manh dường như có sức sống, quấn lấy mái tóc đã bị thổi bay của cô ấy, nhìn từ đằng xa bóng lưng của cô ấy mảnh mai trắng như tuyết, lại lộ ra vẻ cô độc đến vô tận, bước về phía vách núi từng bước một.
Phía trước là biển sâu, cuối cùng ánh sao trong bầu trời đêm làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô ấy.
Vào giờ phút này, cô ấy nở nụ cười, đưa tay hướng về phía biển bên dưới vách núi, cuối cùng đã có thể bắt được ngôi sao.
...
Tháng mười hai, Tạ Âm Lâu nhận được một tấm bưu thiếp, mở ra xem chỉ là xác một con bước màu xanh đã cht cóng vào mùa đông.
Cô đứng trước bàn sách, rũ mắt nhìn chằm chằm vào tấm bưu thiếp này rất lâu, cho đến khi Phó Dung Dữ đẩy cửa bước tới, cánh tay dịu dàng ôm lấy eo của cô, thấp giọng hỏi: “Có tin tức của Hình Lệ rồi sao?”
Tạ Âm Lâu ngẩng đầu lên nhìn anh, nước mắt từ từ trào ra từ khóe mắt.
Một lúc sau mới lắc đầu.
Cô dựa vào địa chỉ bên trên tấm bưu thiếp này báo cảnh sát tìm người, còn phái Trần Nguyện tự mình đi qua đó một chuyện muốn tìm kiếm tung tích của Hình Lệ.
Dân bản địa trên hòn đảo đi qua nói rằng, Hình Lệ đã từng ở đây nhưng không ai biết cô ấy đã đi đâu.
Vùng biển sâu xa nhất ở phương bắc vẫn rất xanh, cho dù bao nhiêu năm trôi qua vẫn không có tin tức của Hình Lệ.
....
....
....
Hình Lệ giật mình tỉnh dậy từ trong mơ lúc bốn giờ bốn mươi lăm phút sáng sớm, sợ hãi đến mức mồ hôi nhễ nhại, váy ngủ đã ướt đẫm, cô ấy khó thở như người cht đuối liều mạng hít thở, nguc vô cùng đau đớn một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Chăn bông bị ném xuống đất, còn chưa kịp thở tiếp thì Hình Lệ đã lảo đảo bước ra khỏi giường, đi chân trần chạy ra khỏi phòng, tìm thấy người đàn ông ở trong phòng ngủ chính bên cạnh.
Phó Dung Hồi ngủ rất tỉnh, nghe thấy động tĩnh liền từ từ nâng khuôn mặt xinh đẹp gầy gò lên.
Ngoài cửa sổ có tuyết rơi, anh ấy nở nụ cười dưới ánh đèn vàng ấm, giọng nói rất chân thật: “Hình Lệ? Em lại đây đi...”
Hình Lệ đứng ở cửa, hô hấp dồn dập bất ổn, không nói lời nào cũng để lộ ra cảm xúc mãnh liệt của cô ấy.
Đợi đến khi thân thể cứng ngắc của cô ấy từ từ đi tới gần bên giường, Phó Dung Hồi mò mẫm, ngón tay thon gầy nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi lạnh của cô ấy: “Mơ thấy ác mộng sao?”
Hình Lệ không nói gì, dán mặt vào mu bàn tay của anh ấy cảm nhận được nhiệt độ.
Còn nóng, vẫn sống, có nhiệt độ cơ thể của người bình thường.
Phó Dung Hồi cũng không ép cô ấy trả lời, dịu dàng sờ lên trán của cô ấy, dùng lòng bàn tay lau mồ hôi trên da: “Mùa đông lạnh lẽo, tại sao ngủ một giấc cũng có thể ra nhiều mồ hôi giống như con nít thế này được.”
“Em.”
Hình Lệ muốn nói gì đó nhưng phát hiện cổ họng không hiểu sao lại vô cùng khô khốc.
Cô ấy nở một nụ cười rất gượng gạo, mãi cho đến khi ngón tay của Phó Dung Dữ mò mẫm đến bên môi của cô ấy mới thực sự nở nụ cười: “Là giấc mơ đẹp.”
Sự mệt mỏi của Phó Dung Hồi dường như bị cô ấy làm cho tỉnh táo, để trống một bên giường cho cô ấy nằm ở bên cạnh, giọng nói trong màn đêm rất mơ hồ dễ nghe: “Mơ thấy gì vậy?”
Hình Lệ dựa sát đầu vào trước nguc anh ấy, lắng tai nghe tiếng tim đập yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Em mơ thấy cuộc đời của chúng ta, rốt cuộc cũng được làm người yêu của anh rồi cuối cùng trở thành người nhà của anh....cùng nhau bạc đầu đến già và trở thành ông bà già.”
Phó Dung Hồi nở nụ cười: “Giấc mơ này rất đẹp.”
Hình Lệ ngước mắt nhìn gương mặt dưới đèn của anh ấy, hình ảnh hư ảo mờ mịt trong mơ dường như đã cách xa cô ấy, một lúc sau môi của cô ấy cuối cùng cũng đã có chút huyết sắc.
“Dung Hồi..”
“Anh nghe.”
“Em không thích hoa dạ lan hương...”
“Vậy em thích hoa gì?”
“Em không thích hoa nào cả, em chỉ thích anh...”
- -----oOo------