Dưới Đóa Hoa Hồng

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đoạn tơ lụa màu xanh ngọc nhẵn bóng như nước rơi xuống đất, Tạ Âm Lâu đột nhiên ngồi dậy khỏi bàn, vén gọn lại mái tóc dài đen bóng rối bù, những giọt mồ hôi tinh mịn chảy dài trên cổ, ướt đẫm đầu ngón tay.

Cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo đàng hoàng để che chắn một mảng da thịt trắng như tuyết, lại tiện tay chụp lấy di động ở bên cạnh.

Ngoài cửa sổ không biết màn đêm tối sầm xuống từ bao giờ, ánh đèn sáng lên có đôi chút mờ mịt, đầu ngón tay Tạ Âm Lâu mới vừa lục ra được hồ sơ của khách hàng thì bên hông đã bị bàn tay với của người đàn ông ôm sát. Lồng nguc Phó Dung Dữ dán lên lưng cô, cúc áo sơ mi của anh đã ci bỏ hoàn toàn, nhiệt độ thiêu đốt người cũng thẩm thấu sang cô rõ rệt.

Tạ Âm Lâu không có lương tâm muốn tránh đi, nào ngờ lại khiến cho Phó Dung Dữ cúi đầu chuyển từ từng tấc da thịt trên vành tai qua phần gáy trắng nõn, chất giọng hơi trầm khàn khẽ cười: “Em lạnh nhạt thật đấy.”

“Đừng quậy.”

Tạ Âm Lâu lấy được hồ sơ của Vân Thanh Lê rồi nên không còn hứng thú với anh nữa.

Cô ngồi trên bàn làm việc, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp được màn hình di động chiếu sáng, biểu cảm rất nghiêm túc đọc tiếp xuống dưới: “Hóa ra là bà Chu thích hoa hải đường à……”

Chỗ hồ sơ này của Phó Dung Dữ rất ít, không bằng một chồng dày nặng bên chỗ Chu Tự Chi, nhưng có vẻ đã điều tra rõ ràng những chi tiết mà Vân Thanh Lê không muốn người khác biết.

Tạ Âm Lâu xem xong từng câu từng chữ mới rảnh rỗi để ý đến người đàn ông đằng sau: “Anh có biết ý nghĩa của hoa hải đường là gì không?”

Phó Dung Dữ mặc áo sơ mi vào, ngón tay thon dài đang không nhanh không chậm cài cúc áo từ vạt dưới lên, dần dần che đi tuyến nhân ngư gợi cảm, thuận thế hỏi một câu: “Hửm?”

Tạ Âm Lâu hơi nghiêng người qua chặn lại ánh đèn mờ ảo, trong đêm khuya tĩnh lặng ngay cả âm cuối cũng chậm rãi kéo dài: “Hoa hải đường còn được gọi là hoa đoạn trường…… Có truyền thuyết xa xưa kể rằng, nó là do một người phụ nữ si tình cht vì tình yêu đau khổ hóa thành.”

Nhắc đến đây, đôi mắt như ngậm nước của cô tỏa sáng giữa nơi tối tăm, cố ý thổi hơi bên tai người đàn ông: “Cho nên người của thế hệ trước đều nói hoa hải đường là hoa gọi quỷ đấy.”

Một giây trước vẫn là câu chuyện tình yêu, giây tiếp theo liền biến thành câu chuyện xưa kinh dị.

Phó Dung Dữ nhìn về phía cô, ánh mắt phản chiếu bóng đêm yên tĩnh bên ngoài, môi mỏng khẽ động đậy, hỏi: “Thứ màu đỏ sau lưng em là gì vậy?”

Tạ Âm Lâu bỗng chốc đứng thẳng lưng, quay đầu thì nhìn thấy một dãy váy mỏng manh bị gió thổi tung.

Ban ngày không cảm thấy gì, ban đêm nhìn dưới ánh đèn lại thành ra muốn dọa người ngược lại tự dọa mình. Ngón tay trắng nõn bắt lấy xương cổ tay của người đàn ông, giọng nói trở nên dịu dàng lạ thường: “Phó tổng, chúng ta đã thân quen thế này rồi nên cũng đừng khách sáo mà ngủ ở khách sạn làm gì…… Đêm nay ngủ ở nhà tôi đi.”

Phó Dung Dữ nhìn chằm chằm hàng mi cong dày đang không ngừng chớp nháy của cô, kìm nén ý cười, ngẫm nghĩ: “Có làm phiền cô Tạ không?”

Tạ Âm Lâu chủ động vuốt phẳng cổ áo thay anh, khi chạm vào đường viền cổ thon dài ấy, độ ấm của người đàn ông cũng lan dọc theo đầu ngón tay, thế nên đầu ngón tay hơi cuộn tròn lại: “Phó tổng còn sợ quấy rầy tôi à?”

Khóe miệng Phó Dung Dữ im lặng cong lên, ý cười rốt cục cũng tràn ra: “Là tôi sợ đêm nay em phải đổ rất nhiều mồ hôi, ngủ không ngon giấc.”

——

Đèn trong sân đã tắt hết, Tạ Âm Lâu kéo Phó Dung Dữ trở về chung cư Thiên Phủ. Vì chưa từng dắt người đàn ông xa lạ nào về nhà nên cô không tìm thấy nổi một đôi dép lên cho đàn ông trong tủ giày, đành phải đến phòng để quần áo, cuối cùng tìm được một đôi dép kiểu cũ màu xám nhạt.

“Của ba tôi.”

Tạ Âm Lâu sợ anh có thói sạch sẽ bèn nói tiếp: “Mới chỉ mang một lần, được tôi chà sạch rồi cất đi.”

Nhưng thật ra Phó Dung Dữ lại rất tự nhiên đổi giày đi vào, tầm mắt chú ý đến cách bố trí trong phòng khách, cô thích màu trắng hơn, thảm trải sàn và rèm cửa đều là màu này, vầng sáng của đèn sàn vờn quanh vách tường, mỗi góc đều được quét dọn sạch đến mức không có một hạt bụi.

Ngay vào lúc Tạ Âm Lâu cảm thấy tính sai mất rồi, hẳn là trước tiên nên kéo anh đi siêu thị thì cô đã bị Phó Dung Dữ ôm eo lần nữa, làm tiếp bước cuối cùng của ‘việc vẫn chưa làm xong’ ở trong cửa hàng sườn xám.

Khi nói đến tnh dục, hai người lại hợp nhau đến không ngờ.

Tạ Âm Lâu được bế đến chiếc sô pha bằng nhung màu xanh đậm. Tại đây cô đã từng mơ thấy hình xăm chữ Phạn của người đàn ông này, khi đó dù thế nào cũng không ngờ rằng chưa bao lâu đã thật sự lăn lộn với người ta ở chỗ này.

Lúc Phó Dung Dữ ci áo sơ mi, tầm mắt cô không khỏi nhìn đến cánh tay với đường nét xinh đẹp, tò mò hỏi ra một câu: “Cái này, anh xăm khi nào vậy?”

Nhìn ra được cô lại cảm thấy hứng thú, Phó Dung Dữ nắm lấy đầu ngón tay cô nhẹ nhàng dán lên hình xăm bí ẩn nơi cổ tay mảnh khảnh, dịch đến trượt đi một cái rồi nói một câu về ngày tháng xăm hình.

“Tôi cảm thấy đúng là có duyên……” Tạ Âm Lâu nhìn chằm chằm vào hình xăm chữ Phạn có nghĩa là ‘Âm’ kia, nói: “Cái này của anh có nghĩa là ‘âm’, tên của tôi cũng có chữ này.”

Không ngờ cô vẫn cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Lồng nguc Phó Dung Dữ d xuống, mang theo cả hơi thở tuyết tùng mỗi lúc càng thêm nồng đậm: “Làm trước đã rồi nói sau.”

Anh đã có phản ứng từ lâu rồi. Chỉ là Tạ Âm Lâu thẹn thùng dời tầm mắt khỏi hình xăm trên cánh tay anh, chuyển qua nhìn chằm chằm dũng qun anh, muốn thò tay tắt đèn sàn nhưng lại bị ngón tay thon dài của người đàn ông vừa vặn chụp lại.

“Mở đèn, tôi muốn nhìn em.”

“…… Chưa từng nhìn thấy phụ nữ sao?” Tạ Âm Lâu hơi nghiêng đầu, dán vào hàm dưới tuấn tú của anh.

Phó Dung Dữ không muốn dông dài thêm nữa, anh lấy món đồ trong túi quần ra rồi xé mở, giọng nói kìm nén thoát ra từ cánh môi mỏng càng thêm mê hoặc: “Nhìn cô Tạ thì chưa nhìn được mấy lần.”

Tạ Âm Lâu bị hơi ấm của anh bao phủ, cảm thấy đầu gối đã hơi mềm nhũn. Đang muốn oán trách ngược lại thì khóe mắt ngấn nước lại liếc nhìn bàn tay người đàn ông đang mở chiếc hộp.

“Khoan đã!” Cô kêu dừng, dốc sức thở hổn hển: “Sao anh lại mua hiệu này? Đổi cái khác đi!”

Động tác của Phó Dung Dữ dừng lại, bàn tay tinh tế của anh phản chiếu dưới ánh đèn: “Gì cơ?”

Tạ Âm Lâu chỉ vào nhãn hiệu trên cái hộp rồi nói: “Nó có một biệt hiệu cực kỳ nổi tiếng, tên là Tống Tử Quan Âm…… Ai dùng là người đó xui xẻo, tôi và cặp em trai sinh đôi của tôi có mặt trên đời này là vì năm đó ba tôi đã sai lầm tin tưởng vào nhãn hiệu này.”

Cho nên nhãn hiệu này đã bị cả nhà cô cấm cửa từ lâu rồi.

Tạ Âm Lâu không cho Phó Dung Dữ dùng, đặt chân trần xuống đất, chân váy xếp ly tức khắc rũ xuống dọc theo đôi chân trắng như tuyết. Cô đi rót ly nước lạnh uống, quay đầu lại nhìn người đàn ông quần áo không chỉn chu còn ngồi trên sô pha: “Dưới chung cư có cửa hàng tiện lợi, anh đi mua đi.”

Đi mua tạm một cái bao khác vẫn tốt hơn nhắm mắt dùng cái hiệu này.

Quá dễ dàng để sinh ra một mạng người.

Phó Dung Dữ thấy nét mặt cô viết đầy hai chữ từ chối, anh trầm tư suy nghĩ một lát, ngón tay mạnh mẽ siết chặt hộp vuông nhỏ, bất ngờ nói ra một câu: “Cho nên, biệt danh của em là Tiểu Quan Âm?”

“Khụ khụ khụ.” Tạ Âm Lâu chưa kịp nuốt nước ở cổ họng xuống, mặt cô đỏ lên, vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm anh: “Phó tổng, cái này anh cũng có thể đoán được sao?”

Phó Dung Dữ khẽ cười thành tiếng, nói có sách mách có chứng phân tích với cô: “Lúc trước ở tiệc tối tôi từng nghe nói đến cậu em út kia của em, ở trong giới có biệt hiệu là Tán Tài Đồng Tử…… Tống Tử Quan Âm, em là Tiểu Quan Âm, em trai em là Tiểu Đồng Tử, hẳn là không sai nhỉ.”

“……”

Tạ Âm Lâu không ngờ cứ như vậy đã để lộ nội tình, kỳ thật biệt danh này cũng chỉ khi còn nhỏ mới gọi như thế, sau khi lớn lên cũng có nhiều người bậc cha chú nhắc đến, thỉnh thoảng người nhà gọi vài tiếng Tiểu Quan Âm, cô cũng không cảm thấy xoắn xuýt gì.

Nhưng khi đôi môi mỏng của Phó Dung Dữ nghiền ngẫm ba chữ này lại dễ dàng chọc cho cô mặt đỏ tim đập mạnh.

Một lúc lâu sau.

Phó Dung Dữ đặt hộp Tống Tử Quan Âm nọ lên bàn trà, thong thả ung dung mặc áo sơ mi đàng hoàng. Nếu không phải anh chuẩn bị ra ngoài mua bao thì thật đúng là cho rằng phải đi làm công việc nghiêm túc nào đó. Ngón tay thon dài gãi nhẹ hai má gợi cảm của cô: “Ngoài nhãn hiệu này ra, còn có cái nào phải tránh nữa không?”

Tạ Âm Lâu đẩy anh ra khỏi cửa, giữa môi và răng thốt ra một chữ rõ ràng: “Anh!”

……

Đèn trong hành lang chung cư sáng trưng, khi Phó Dung Dữ xoay người đi ra vừa lúc chung cư hàng xóm đối diện cũng được mở ra, có một người đàn ông mang khẩu trang màu đen bước ra.

Bên tay Ôn Chước còn đang xách hành lý, hiển nhiên là đang rất vội thế nhưng lại dừng bước.

Hai người đàn ông cách khoảng không nhìn nhau, ánh mắt sâu xa của Phó Dung Dữ dường như không có bất kỳ dao động nào, lập tức cất bước đi đến thang máy.

Ôn Chước cũng theo sát phía sau, không khí tĩnh lặng chỉ có tiếng bánh xe hành lý vang lên.

Đinh một tiếng, thang máy chầm chậm hạ xuống.

Anh ta nghiêng đầu nhìn chòng chọc người đàn ông xa lạ bước ra từ căn hộ của Tạ Âm Lâu bên cạnh, lý trí giống như bị đập vỡ vụn, mang theo cảm xúc ghen ghét trời sinh với tình địch mở miệng nói: “Anh là người tình mới của Tạ Âm Lâu?”

Cái chữ người tình mới này có vẻ rất châm chọc.

Phó Dung Dữ căn bản không đặt Ôn Chước vào mắt, có lẽ là vì lòng so bì ganh đua giữa những người đàn ông trong một ánh mắt là có thể phân ra thắng bại, nên cũng chẳng muốn cho đi ánh mắt thứ hai nữa: “Anh là ai?”

Giọng điệu nói “anh là ai?” thế này thật đúng là không khác gì thời điểm Tạ Âm Lâu coi thường người khác.

Ôn Chước không đột ngột tiết lộ thân phận ngôi sao, đã sớm nhìn ra cách ăn diện áo sơ mi bình thường của anh, từ đầu đến chân không tìm ra được một thứ phụ kiện sang trọng của đàn ông, có thể thấy được chỉ dựa vào khuôn mặt để được yêu chiều.

Anh ta đưa tay sửa sang cổ tay áo để lộ ra nhãn hiệu đồng hồ bên dưới, kết cấu đồng hồ dưới ánh đèn lộ ra sự rực rỡ một cách kín đáo. Bấy giờ anh ta mới nói: “Tôi sống ở sát bên, quen biết Tạ Âm Lâu sớm hơn anh…… Cô ta có chứng kỳ thị nam giới, ngay từ đầu cô ta chỉ dùng biểu hiện dịu dàng giả dối đó để che giấu anh, chơi chán rồi chắc chắn sẽ lật mặt không nhận quen biết trong vòng một nốt nhạc.”

Phó Dung Dữ liếc mắt nhìn anh ta cứ như đang nhìn người cht.

Đáng tiếc Ôn Chước bị ghen ghét choáng hết cả đầu óc, nghĩ đến chuyện Tạ Âm Lâu bằng lòng muốn cái tên bám váy phụ nữ này chứ cũng không cần anh ta liền nảy sinh ác ý không thấy điểm dừng: “Nếu anh nhắm đến chút tiền mở cửa hàng sườn xám của cô ta thì tôi có thể cho anh một số tiền, mười vạn?”

Giây tiếp theo, thang máy đến lầu một, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Trong thang máy không có một ai bước ra trước cả, ánh sáng chói lọi mà lạnh lẽo trên đỉnh đầu chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ, là vẻ mặt nguội lạnh không có cảm xúc phập phồng.

Ôn Chước xưa nay không bao giờ hứa suông, bèn tháo đồng hồ giá trị mười mấy vạn xuống: “Tạ Âm Lâu có chứng kỳ thị nam giới, anh cần gì phải quấn lấy cô ta, nể lời đã nói, đồng hồ này coi như là phí chia tay của hai người.”

“Anh có từng ói ra máu chưa?”

Một lát sau, Phó Dung Dữ vô cùng chậm rãi hỏi anh ta, bàn tay mảnh khảnh với khớp xương rõ ràng đóng thang máy lạnh băng lại.

……

Mua bao thôi mà.

Tạ Âm Lâu lười biếng nằm trên sô pha bằng nhung màu xanh đậm mơ màng sắp ngủ, chờ đến mức thật sự mất kiên nhẫn. Vì để kiên cường chống lại cơn buồn ngủ, cô lấy di động ra nhấp mở WeChat lướt bừa.

Trong giao diện trò chuyện, đêm nay nhóm chủ sở hữu của chung cư Thiên Phủ náo nhiệt lạ thường.

Quái lạ, ngày thường cũng chẳng có người nào tán phết.

Gương mặt Tạ Âm Lâu dán lên gối ôm mềm mại, đầu ngón tay lướt xuống để đọc.

Nhóm chủ sở hữu có người nói rằng: “Dọa con trai nhà tôi phát khóc, vừa mới đầu còn tưởng là một con chó cht, đến gần xem thì là người đó.”

Rất nhanh sau đó mọi người đều xuất hiện để tám chuyện:

“Trong thang máy hả? Ai da, trị an của khu chung cư này càng ngày càng tệ mà, trước đấy thì dưới lầu bị đặt vòng hoa, bây giờ lại có người ở bên trong ngang nhiên hành hung.”

“Đánh người đến như vậy mà cũng không có ai báo cảnh sát sao?”

“Nghe nói là trực tiếp được xe cứu thương đưa đi rồi…… Trong thang máy còn rớt cái đồng hồ, nạm kim cương đó.”

“Không phải giựt tiền cũng không phải cướp sắc, ân oán phải sâu đậm cỡ nào đây chứ…… Buổi tối mọi người đi thang máy cẩn thận một chút đi @ cả nhóm.”

Tạ Âm Lâu lướt nhóm trò chuyện một hồi, lại thấy chủ nhà ở lầu nói có chụp được hình.

Hàng mi cong vút rủ xuống thật yên tĩnh. Đang tiếp tục lướt xuống thì tiếng chuông cửa chung cư đột nhiên vang lên khiến đầu ngón tay cô cũng run lên vì giật mình.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio