Tạ Âm Lâu ngủ rất ngon, cả cơ thể đều thấm đẫm mùi hương tuyết tùng nồng đậm của người đàn ông, ý thức mơ hồ cũng đang lang thang trong giấc ngủ sâu, thỉnh thoảng tỉnh lại một hai giây chỉ cảm thấy có hơi thở ấm áp khi nhẹ khi nặng lướt qua lông mày và gó má, khiến cho cô ngứa ngáy trong lòng, xoay người tránh về phía mép giường.
Sau đó lại bị cánh tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông ôm về trong chăn, ngón tay mảnh khảnh hất nhẹ mái tóc đen lộn xộn của cô ra, nhẹ nhàng vuốt v xương quai xanh tinh xảo lộ ra ngoài.
Tạ Âm Lâu bỗng nhiên mở to hai mắt đang đóng chặt, đầu ngón tay vô thức siết chặt mu bàn tay của anh có hơi run, cực kỳ giống như bừng tỉnh trong cơn ác mộng, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm căn phòng ngủ mờ tối, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Mơ thấy ác mộng sao?”
Phó Dung Dữ im lặng sát lại gần, cúi đầu dùng trán mình chống lên trán cô, giọng nói khàn khàn như đã kéo Tạ Âm Lâu về thực tại, ánh mắt cô lấy lại vài phần tỉnh táo, đôi môi hơi mở ra, cổ họng khô khốc nói: “Có người.”
“Cái gì?”
“…Có rất nhiều người đuổi theo em.” Tạ Âm Lâu lên tiếng, giọng mũi rất nặng, cô không thể nhìn rõ được khuôn mặt và dáng vẻ của Phó Dung Dữ, chỉ biết rằng mùi hương trên người anh rất quen thuộc, không khỏi làm cho thần kinh đang căng cứng thả lỏng vài phần. Lúc anh đang kiên nhẫn dò hỏi, cô rụt bờ vai yếu ớt lại, lẩm bẩm một mình: “Muốn bắt em quay về, đuổi theo em đến tầng cao nhất, em…dẫm lên đinh sắt rất đau, không cẩn thận ngã xuống.”
“Chân nào?”
Trong bóng tối, Phó Dung Dữ thấp giọng hỏi cô.
Khi Tạ Âm Lâu đáng thương nói ra chữ “phải”, anh duỗi tay nắm lấy bàn chân mịn màng của cô, dịu dàng xo nắn, không ngừng an ủi: “Thật là trùng hợp, anh cũng nằm mơ một giấc mơ.”
Khóe mắt Tạ Âm Lâu chảy xuống giọt nước mắt, cô co hai chân lại dính sát vào người anh, đáp một tiếng bằng giọng mũi: “Hửm?”
Phó Dung Dữ hôn lên mặt cô, giọng nói xen lẫn hơi thở ấm áp cực kỳ trầm thấp, chầm chậm nói: “Anh cũng mơ thấy Tiểu Quan Âm ngã từ trên cao xuống rồi được anh đỡ lấy.”
Cô bị vây trong cơn ác mộng rơi xuống thịt nát xương tan, không thể thoát nổi sự sợ hãi, lại được an ủi bằng câu chuyện do Phó Dung Dữ bịa ra, biết rõ là giả nhưng vẫn không nhịn được hỏi theo: “Tay chân của em không bị gãy chứ?”
“Không hề, vẫn còn khỏe như hổ…” Phó Dung Dữ đổi tư thế ôm lấy cô, mái tóc đen dài của người phụ nữ xõa xuống bờ vai trần, tấm lưng trắng như tuyết lộ ra ngoài, không mặc quần áo, là do trước khi đi ngủ đã bị anh ci hết ra.
Mà giờ phút này, anh không hề có ý định xúc phạm, chỉ là không ngừng cúi đầu hôn lên gò má cô: “Giống như thế này, trong giấc mơ anh cũng ôm lấy em.”
Cổ tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu quấn chặt cổ anh, khi ngẩng đầu khóe môi vô tình lướt qua một nơi ấm áp.
Là bờ môi của Phó Dung Dữ.
Giờ phút này thời gian giống như dừng lại, trước kia dù đã thân mật mấy lần nhưng hai người không hề hôn môi. Tạ Âm Lâu hưởng thụ cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống của anh, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy hôn là một chuyện rất thiêng liêng và tình cảm, không phải chuyện mà cô và Phó Dung Dữ nên xảy ra.
Vì vậy Tạ Âm Lâu bối rối hai giây, cho nên lúc Phó Dung Dữ hôn xuống cũng không hề né tránh.
Lần đụng chạm này không phải bất ngờ mà là bị anh mạnh mẽ cạy mở răng môi, mang theo cảm giác kìm nén không thể giải thích được, càn quét tới mọi ngóc ngách có thể càn quét, dù hơi thở chông chênh cũng không chịu rời đi.
Tạ Âm Lâu hơi quay mặt đi, cảm thấy khó thở, đầu lưỡi tê dại: “Khốn nạn!”
Cô mắng người rồi, là vì bị ép.
Đôi mắt u ám của Phó Dung Dữ nhìn cô chằm chằm, trong bóng tối vẫn còn muốn tìm kiếm đôi môi cô.
Giây tiếp theo, Tạ Âm Lâu không còn để anh thuận lợi nữa, cô mím chặt đôi môi đầy hơi thở của anh, đầu tóc rối bời, định cầm gối đánh anh thì đã bị ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông dễ dàng khống chế, vững vàng khóa chặt cô trên giường.
Anh biết Tạ Âm Lâu đã bị hôn đến mức hoàn toàn tỉnh khỏi cơn ác mộng, giờ bắt đầu trở mặt, giọng nói khàn khàn cùng với tiếng cười vang lên: “Chửi một câu khốn nạn chưa đủ hả giận sao?”
Tạ Âm Lâu giãy dụa mấy lần cũng vô ích, ngửa đầu lên mượn ánh sáng mở ảo ngoài cửa sổ để lườm anh, đôi mắt ướt át thật sự rất xinh đẹp, kèm theo chút lên án: “Phó Dung Dữ, có phải anh nghe không hiểu tiếng người không? Tôi đã nói rất rõ ràng ở trong điện thoại từ trước đó, chút quan hệ bạn bè của chúng ta đã chấm dứt rồi!”
Dáng vẻ này của Phó Dung Dữ không giống như muốn chấm dứt, anh hôn lên đôi mắt của cô: “Tiểu Quan Âm.”
“Đừng gọi tôi như thế.”
Tạ Âm Lâu rõ ràng là đang cáu kỉnh, cũng không thể khống chế được giọng nói bình tĩnh: “Ít dùng dáng vẻ này để mê hoặc người khác đi, anh đã từng nghe câu nói của người xưa chưa?”
Phó Dung Dữ ngoại trừ việc không để cô xuống giường ra thì cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa, nghe cô nói: “Vòng ngọc không bao giờ rời khỏi người tôi đã vỡ nát, trong video nó đã bị vỡ thành bốn đoạn, theo lời của người xưa chính là thay tôi chịu nạn… ‘Bốn’ đọc gần giống như chữ ‘cht’, cái này vừa nghe là đã biết không phải chuyện tốt lành gì.”
Mỗi lời nói của Tạ Âm Lâu giống như gai nhọn đâm vào nguc người đàn ông, nhưng cô lại cười giống như không biết gì: “Giờ nghĩ lại cũng cảm thấy bất ổn… Mới ngủ cùng anh có mấy lần, vậy mà hương thôi miên nhiều năm đã mất đi hiệu lực, vòng ngọc cũng bởi vì anh mà bị người khác làm vỡ, nhìn thế nào cũng thấy mối quan hệ của chúng ta thà chấm dứt sớm còn hơn.”
Gương mặt anh tuấn của Phó Dung Dữ ẩn trong bóng tối, không thể thấy rõ cảm xúc trên đó như thế nào, nhưng có thể nghe thấy một chút cứng ngắc trong giọng nói của anh: “Em tin chuyện này sao?”
Tạ Âm Lâu mở to mắt muốn nhìn kĩ anh, hơi nâng eo lên, nhẹ giọng nói: “Những người phụ nữ trước đây của anh không kiêng kị những điều này sao?”
Phó Dung Dữ trầm mặc nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, không biết là xuất thần bởi vì câu nói này hay là đang nghĩ đến chuyện khác, chậm rãi vươn cánh tay kéo cô vào lồng nguc một lần nữa: “Không có.”
Tạ Âm Lâu nhất thời không theo kịp suy nghĩ của anh, cảm xúc trong đôi mắt mờ mịt hơn một chút: “Cái gì không có?”
Vành tai trắng nõn của cô nhanh chóng bị đôi môi mỏng của người đàn ông che phủ, truyền đến hơi thở ấm áp của anh và vài chữ rõ ràng: “Trong mắt em tôi là một người đàn ông rất lăng nhăng tùy tiện sao?”
Tạ Âm Lâu ngậm miệng, sợ nếu nói thêm một chữ nữa thì cái tai sẽ bị cắn đứt.
Cô đại khái đã đoán được nữ hoàng vũ đạo kia là tình nhân cũ, nếu không thì lúc này Phó Dung Dữ đang nằm trên giường an ủi cô ta, chứ không phải kiên nhẫn dỗ dành cô đi ngủ.
Qua một lúc lâu.
Tạ Âm Lâu quấn chiếc chăn đã tuột xuống trước nguc, thản nhiên đạp anh xuống: “Anh không lừa tôi lần thứ hai được đâu, tốt nhất nên biết điều một chút, giao cách điều chế hương liệu ra đây, vòng ngọc kia cũng không cần anh phải bồi thường.”
…
Ngoài cửa sổ bóng đêm đã dày đặc, ánh đèn màu vàng sẫm trong phòng cuối cùng cũng được bật lên.
Tạ Âm Lâu trước khi đi ngủ chưa tắm rửa, sau khi tỉnh lại vì thích sạch sẽ nên chạy vào phòng tắm, ngoại trừ quần áo của mình ra cô không đụng vào bất kì thứ gì khác trong căn hộ này.
Ai biết được có người nào đó cũng từng dùng nó khi cô không ở đây.
Cho nên cô đã tắm rửa khoảng mười phút, đưa tay lên thả mái tóc ra, thấy Phó Dung Dữ lấy một thứ gì đó giống như túi thơm từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô.
Mùi hương gỗ tuyết tùng cực nhạt tràn ngập trong không khí, Tạ Âm Lâu cầm lấy, cô bình tĩnh nhìn một hồi: “Chỉ cái này?”
Phó Dung Dữ không cho cô cách điều chế, khôi phục lại giọng điệu bình thường: “Mùi hương của túi thơm nửa tháng mới hết, đến lúc đó em cứ việc mở miệng nói với tôi, tôi sẽ cung cấp miễn phí.”
Nửa tháng một lần?
Việc này thường xuyên đến mức có thể so sánh với kỳ kinh nguyệt, Tạ Âm Lâu tức giận bật cười: “Phó tổng, anh đùa tôi đấy à?”
Đôi mỏng của Phó Dung Dữ nhếch lên một đường cong đẹp mắt, rất cân nhắc cho cô lựa chọn thứ hai: “Nếu như em không thích cái túi thơm này, mỗi đêm có thể tới tìm tôi ngủ một giấc cũng được, căn hộ này….”
Anh nhìn ra Tạ Âm Lâu có chút bài xích nơi này, giọng nói dừng lại mấy giây, sau đó mới nói: “Tôi sẽ đổi biệt thự cho em ở.”
Hóa ra cô đã được đối xử tốt hơn, từ giống như những người phụ nữ khác là căn hộ biệt lập biến thành biệt thự?
Tạ Âm Lâu đại khái đã đoán được sự mới mẻ mà mình mang đến cho Phó Dung Dữ vẫn chưa qua đi, giọng nói lạnh lùng hiếm thấy nói ra từng chữ: “Nếu Phó tổng đồng ý xem mình là bạn giường gọi thì đến vẫy thì đi, tôi đây không có vấn đề gì. Chỗ này không thể ở được nữa, về nhà anh ở Tứ Thành sống đi.”
Cô không tin Phó Dung Dữ ngay cả một chỗ ở cố định cũng không có, mỗi ngày đều chạy đến nhà của nhân tình.
Nhắc đến chuyện này là đang cố ý làm khó anh.
Giống như bản chất của một số đàn ông, bên ngoài có thể trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào đi nữa cũng chưa chắc sẽ sẵn sàng đưa phụ nữ về nhà.
Tạ Âm Lâu đợi anh từ chối, chân trần giẫm lên thảm đi đến ghế sô pha lười biếng ngồi xuống.
Ai ngờ còn chưa kịp ngồi vững, Phó Dung Dữ đã không nhanh không chậm đồng ý: “Được.”
Tạ Âm Lâu quay mặt nhìn anh, biểu cảm có chút kinh ngạc.
Chỉ là lời đã nói ra khỏi miệng, đổi ý thì có vẻ hơi mất mặt, một lúc sau, cô cong môi mỉa mai một câu: “Phó tổng đúng là biết co biết duỗi, nhìn xa trông rộng.”
Tạ Âm Lâu rất xấu tính, không có lí do gì bỏ cuộc giữa chừng khi đang làm người khác khó xử.
Cho dù đã sau nửa đêm, cô không muốn ở căn hộ này, Phó Dung Dữ cũng chỉ có thể sắp xếp xe trong đêm.
Lúc này, Tạ Âm Lâu cũng mới biết được, chỗ ở thực sự của anh cách nhà họ Tạ rất gần, chỉ cách một con đường, đi bộ nửa tiếng là có thể tới nơi.
Lúc xuống xe, Tạ Âm Lâu giương mắt nhìn biệt thự sang trọng dưới màn đêm: “Mấy năm trước ba tôi cũng có mua cho Tạ Thầm Ngạn một căn ở khu nhà giàu này, để sau này dùng làm nhà tân hôn, xem ra anh và em trai tôi cũng được coi là hàng xóm rồi.”
Tài lực của Phó Dung Dữ không ai có thể tính được, nhưng mà Tạ Âm Lâu nhìn điệu bộ này của anh e rằng không kém nhà họ Tạ.
Anh nghe thấy Tạ Thầm Ngạn cũng có biệt thự ở nơi này thì cũng không quá kinh ngạc, từ từ dẫn cô vào trong: “Tôi cũng có em trai, nơi này là do cậu ấy chọn.”
Tạ Âm Lâu đã từng nghe qua, còn chưa kịp hỏi đã thấy Phó Dung Dữ nhẹ giọng nói: “Cậu ấy tên là Phó Dung Hồi, thời gian trước đã nhập viện, hiện tại biệt thự không có ai ở.”
Lời nói còn chưa dứt, một ngọn đèn trong căn biệt thự đã bật sáng.
Xa xa có thể nhìn thấy người đàn ông yếu ớt ngồi trên xe lăn bên cạnh cửa sổ sát sàn, trên đầu gối phủ tấm chăn mỏng, một cuốn sách chữ nổi đặt trên mặt bàn.
Phó Dung Hồi không báo cho ai biết đã về biệt thự, trùng hợp anh ấy nghe thấy có hai tiếng bước chân.
Một là của anh trai anh ấy.
Còn một tiếng khác là tiếng vang từ giày cao gót của phụ nữ, không giống như tiếng chân hận không giẫm nát trời của Hình Lệ mà là cực kỳ dễ chịu.
“Anh?”
Phó Dung Hồi từ từ quay mặt nhìn về phía Tạ Âm Lâu đang đứng, mỉm cười hỏi một câu: “Anh đưa ai về đây?”
- -----oOo------