Ánh sáng trong phòng ngủ tối dần, xương quai xanh gầy gò của Tạ Âm Lâu ướt đẫm mồ hôi, sau đó được ngón tay của người đàn ông lau sạch, ngay cả chiếc áo choàng tắm rộng rãi màu trắng cũng được nhẹ nhàng ci ra, dần dần để lộ bờ vai trắng nõn và một nửa tấm lưng. Da của cô trắng bệch như kiểu chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời, mảnh vải bông từ từ trượt xuống cổ tay, một cơn đau âm ỉ như bị kim đâm lan dọc theo da thịt trên cánh tay.
Ý thức hỗn loạn và rã rời của Tạ Âm Lâu từ trong cơn đau này tỉnh dậy, lông mày cô nhíu lại mệt mỏi, khi nhìn thấy người ngồi bên mép giường không phải Vân Thanh Lê mà là Phó Dung Dữ thì đầu óc cô giống như có một công tắt được nhấn mở, rất nhiều hình ảnh thuở thiếu thời nhanh chóng vụt qua.
“Dung Dữ...”
Môi cô run rẩy mím chặt, duỗi tay ra sờ vào đường nét khuôn mặt tuấn tú của anh, cẩn thận cảm nhận dọc theo xương lông mày, nước mắt cũng vô thức trào ra, nhưng cô vẫn cố chấp muốn nhìn anh.
Kim tiêm hạ sốt bị ném xuống thảm, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, Phó Dung Dữ nhẹ nhàng dang tay ra thuần thục ôm cô thật chặt, anh thuận thế cúi đầu, áp trán vào mặt cô, cảm nhận sự khác thường của nhiệt độ cơ thể: “Anh đây.”
Tạ Âm Lâu đã sốt đến mơ màng, trong mắt cô chỉ có mình anh, cô quên cả thời gian, cũng quên rằng mình đang ở khách sạn.
“Em mấy tuổi rồi?”
“Sắp hai mươi ba tuổi rồi.”
“Hai ba...” Cô tựa sát cơ thể nóng bỏng của mình vào lồng nguc anh trầm mặc một lát, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dán vào trán, trên hàng mi cong vút vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt long lanh: “Kết hôn chưa?”
Tạ Âm Lâu nói rất ít, giống như ở giữa thiếu mất một đoạn, nhưng Phó Dung Dữ vẫn có thể hiểu được ý cô, cảm giác nóng rát nơi cổ họng làm cho giọng nói của anh trở nên khàn khàn: “Vẫn chưa kết hôn, Âm Lâu, anh xin lỗi.”
Ánh sáng trong mắt Tạ Âm Lâu dường như đã mờ đi, ngón tay gập lại nắm lấy cổ áo anh, da thịt còn mang hơi thở ướt át: “Vậy thì kết hôn thôi, ở bên nhau... Chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau.”
Từng câu chữ được thốt ra từ đôi môi đỏ mọng của cô khiến đáy mắt Phó Dung Dữ chất chứa đầy cảm xúc mãnh liệt.
Rõ ràng là cô đã sốt đến mơ màng, vậy mà vẫn khiến cho lý trí của anh điên cuồng theo, ánh mắt anh hơi ẩm ướt, rất nhanh sau đó, Tạ Âm Lâu đã cảm nhận được trên cằm mình có giọt nước, cô muốn lau đi nhưng cổ tay trắng bệch mảnh khảnh đã bị anh khóa lại, anh hôn cô.
Không phải là một nụ hôn hời hợt, mà là kiểu hôn của người trưởng thành.
Khi sắp không thở được nữa, cô theo bản năng định giơ tay lên ôm chặt lấy Phó Dung Dữ, nhưng sau khi cơn sốt đi qua là cảm giác mệt mỏi vô lực tràn về, cuối cùng cô bị anh ôm vào trong chăn. Từng chút từng chút một, anh hôn dọc theo sườn má rồi đến khóe môi cô, lòng bàn tay cũng chm rãi vut v lưng cô.
Tạ Âm Lâu được vỗ về cũng không còn sốt cao nữa, có lẽ là do thuốc đã có tác dụng, cũng có lẽ hơi thở quen thuộc của người đàn ông bên cạnh khiến cô cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết. Được hôn thỏa thích, cô bèn dán khuôn mặt ấm nóng của mình vào xương quai xanh thon dài của anh ngủ say.
Ngoài cửa, một bóng người lặng lẽ đi xa khỏi phòng ngủ, kéo cánh cửa đang khép hờ lại.
Vân Thanh Liên vừa xoay người lại đã bị bóng người của Chu Tự Chi hù dọa, định lùi ra phía sau nhưng cũng không còn đường lui: “Sao anh còn ở đây?”
Trước đó tình trạng của Tạ Âm Lâu khẩn cấp, cô ta cũng không để ý đến người này, bây giờ xung quanh yên tĩnh, cảm giác tồn tại của Chu Tự Chi trở nên mãnh liệt. Ánh mắt Vân Thanh Lê dời khỏi khuôn mặt anh ta, nhìn xuống dưới thì phát hiện chiếc nhẫn cưới vẫn được đeo trên ngón áp út của anh ta.
Còn chiếc nhẫn của Vân Thanh Lê, cô ta đã ném nó xuống cống thoát nước ngay từ khi dọn ra khỏi phòng cưới.
“Thanh Lê, em về nhà với anh đi.” Chu Tự Chi đến đây là để dẫn cô ta đi, hai gia đình đã có quan hệ thông gia được năm năm, lợi ích đã hoàn toàn trói chặt vào nhau, không phải cô ta chỉ cần ầm ĩ nói một câu ly hôn là có thể tùy ý chia tay.
Về điểm này, cả hai gia đình đã đồng ý sẽ không ai nhắc đến việc Vân Thanh Lê bỏ nhà đi.
Vân Thanh Lê đứng im không nhúc nhích hỏi anh ta: “Bác sĩ gia đình của tôi bị anh mua chuộc từ khi nào?”
Vân Thanh Lê biết chuyện này không thể là Tần Ni nói, nghĩ kỹ lại thì chỉ có thể do bác sĩ nói ra.
Chu Tự Chi chỉ vào phòng ngủ, thái độ vẫn ung dung thong thả: “Đây không phải là nơi để vợ chồng chúng ta nói chuyện riêng, Phó Dung Dữ và Tạ Âm Lâu đang ở bên trong, chẳng lẽ em muốn để người khác nhìn thấy?”
Hai người bọn họ đều là những người cần thể diện, cho dù đã cãi nhau ầm ĩ thì trước đó cũng đã nghĩ ra cách kết thúc.
Đáy lòng Vân Thanh Lê đương nhiên là không muốn, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Chu Tự Chi thấy cô ta ngầm đồng ý thì nắm lấy cánh tay, dắt cô ta rời khỏi đó.
Màn đêm tĩnh lặng đến tận cùng, thời gian chậm rãi trôi đi, tờ mờ sáng, Phó Dung Dữ mới từ trong phòng ngủ đi ra, áo sơ mi của anh bị nắm lấy nhăn nheo xốc xếch không nhìn nổi, vải vóc đắt tiền cũng đầy nếp gấp, nhưng anh vẫn không có ý muốn thay ra. Thừa lúc cơn sốt cao của Tạ Âm Lâu giảm xuống, anh mới đi đến ban công gọi một cuộc điện thoại đến bệnh viện.
Sau khi biết được tình trạng của Phó Dung Hồi đã ổn định, anh lại gọi điện cho Trần Nguyện.
Vị trí ở biệt thự bên kia đã được chuẩn bị sẵn sàng, đội ngũ bác sĩ cũng đã được mời đến. Khi Tạ Âm Lâu mơ màng tỉnh dậy, cô cảm giác mình đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, cơ thể được bọc trong một chiếc áo vest, ôm vào xe hơi.
Cô không hỏi đi đâu, ý thức lẫn lộn giữa giữa thực tế và trong mơ, đôi khi cô sẽ không thể phân biệt được đâu mới là thật.
Phó Dung Dữ đưa cô trở về chỗ ở, lần này anh bế thẳng cô vào phòng ngủ chính rộng rãi, rèm cửa được khép chặt không cho ánh sáng lọt vào làm cho Tạ Âm Lâu sinh ra ảo giác, cô tưởng rằng mình vẫn đang mơ, đầu ngón tay còn hơi nóng cách lớp áo sơ mi mỏng mò mẫm lưng anh: “Có đau không?”
Ngón tay thon dài đang sắp xếp lại chăn bông của Phó Dung Dữ hơi cứng lại, trái tim trong lồng nguc như bị cảm giác mất trọng lượng đè ép quá mức, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng sang một bên, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đổ đầy mồ hôi của cô.
Ký ức đóng chặt của Tạ Âm Lâu đã bị đập vỡ tạo ra một lỗ hổng, mỗi khi tỉnh dậy sau cơn mê mang, cô đều nhớ ra một ít chuyện.
Cô nhớ tới lần Phó Dung Dữ phải chịu hình phạt theo gia pháp kinh khủng nhất, anh bị đánh bằng dây xích cho đến khi không thể tìm thấy chỗ nào nguyên vẹn trên lưng, máu tươi đầm đề. Đó là vì thỉnh thoảng anh lại về nhà thăm Phó Dung Hồi bị nhốt lại như một con chó lúc còn nhỏ.
Sợi xích sắt lạnh lẽo kia, chỉ cần vô tình đánh vào là đã có thể làm gãy cổ tay nhỏ nhắn, da thịt bị đánh trúng đều chảy máu.
Điều này khiến cậu bé Phó Dung Dữ không thể chịu đựng được người cha nghiện rượu thêm nữa. Nhưng kết quả của sự chống đối chính là những hình phạt độc ác hơn nữa của Phó Nghiên Thanh. Anh có thể bỏ đi, nhưng không thể dẫn theo Phó Dung Hồi.
Cũng không thể ở bên một tiểu thư giàu có, danh giá, là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Tạ như cô.
Vết thương ở lưng của Phó Dung Dữ kể từ đó ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Phó Nghiên Thanh đánh anh, anh không thể đánh trả, nếu không sẽ phải đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn: “Cái mạng của mày là tao cho, họ của mày cũng là của tao, đi đi, nếu mày dám chạy ra ngoài như chó cht chủ thì tao sẽ lập tức lấy dây xích kéo Phó Dung Hồi ra sông cho nó cht chìm, cũng lập tức đến nhà họ Tạ từ hôn. Ha, không phải là mày rất thích Tiểu Quan Âm nhà họ Tạ, học trò nhỏ của lão Nhan sao?”
“Phó Dung Dữ, mày nghe cho rõ những lời ông đây nói, không có thân phận mà ông đây cho thì mày không thể bám lấy Tạ Âm Lâu đâu!”
...
Tạ Âm Lâu cố tình đòi đính hôn là vì cô muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh Phó Dung Dữ, để nói cho mọi người trên toàn thế giới biết rằng chàng trai này là của cô.
Cô còn có mục đích khác, đó là muốn sau khi anh trở thành con rể tương lai của nhà họ Tạ thì Phó Nghiên Thanh muốn sử dụng gia pháp cũng phải xem xét đến thể diện của ba cô.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành khúc xương sườn mềm khiến cho Phó Dung Dữ phải bó tay chịu trói.
Cho dù Phó Nghiên Thanh có đánh cht anh thì anh cũng nuốt máu xuống cổ họng, quyết không để cho người nào nhìn ra chuyện gì.
Bên ngoài, Phó Dung Dữ vẫn là một chàng trai nhiệt huyết nổi bật nhất, nhưng anh đã quen với việc khi mặc đồng phục học sinh sẽ cài cúc áo sơ mi đến cổ thật chặt, che giấu thật kỹ cơ thể đầy vết máu của mình.
“Đừng mà, Dung Dữ... Đừng để ba anh đánh anh nữa.” Nước mắt của Tạ Âm Lâu chảy dài theo hàng lông mi, cũng nhuộm ướt chiếc áo sơ mi của người đàn ông, cô khóc đến nổi gần như sắp tắt thở, mái tóc cũng ướt đẫm, nghẹn ngào không thôi: “Anh mau lớn lên nhé, em muốn đưa anh và Dung Hồi về nhà họ Tạ ở... Ba và chú hai của em rất tốt với trẻ con, em trai em, hai đứa em trai của em cũng rất ngoan, anh đến, chắc chắn ba sẽ rất chào đón anh.”
Phó Dung Dữ ngồi ở mép giường vẫn luôn ôm lấy đầu vai run rẩy vì khóc của cô.
Bầu không khí trong phòng ngủ chính rất ngột ngạt, kín gió, Tạ Âm Lâu khóc mệt thì ngủ thiếp đi trong lòng anh, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô được anh đút cháo, cũng đút cả thang thuốc Đông y đã được sắc sẵn.
Đầu lưỡi nếm được vị đắng đậm đà quen thuộc, cô rất chống cự, nức nở kêu lên: “Không muốn uống.”
Cô rất yếu ớt, Phó Dung Dữ cũng không dám cưỡng ép đút thuốc cho cô, vì vậy anh tự uống vào rồi đặt môi mình lên môi cô.
Vừa dỗ dành vừa lừa gạt để Tạ Âm Lâu ngoan ngoãn nuốt xuống, lòng bàn tay anh vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Mặc dù đang bị ốm, nhưng ý thức của Tạ Âm Lâu vẫn cho cô biết rằng mình không nằm mơ, cô ci quần áo, dưới ánh sáng mờ tối cùng anh hôn môi, chống lại sự khó chịu của cơn sốt cao.
Mơ hồ không rõ như thế suốt ba ngày, cô đều lệ thuộc vào anh một cách thân mật như vậy.
Thỉnh thoảng khi thức dậy vào nửa đêm, Tạ Âm Lâu nhìn thấy anh ở bên cạnh sẽ tự động tới gần, mắt nhắm nghiền nhưng ngón tay lại ci những chiếc cúc áo sơ mi chướng mắt kia ra, mò mẫm đến hình xăm màu đen trên đường cong cánh tay xinh đẹp của anh.
Thời gian ngủ của Phó Dung Dữ gần như là rất ít, hai mắt anh hiện đầy tia máu, cứ hai mươi phút sẽ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô một lần.
Năm Tạ Âm Lâu mười hai tuổi sốt cao không giảm, anh lại bị trục xuất ra khỏi giới hào môn, vì vậy anh không thể nào đích thân trải qua. Hôm nay là mười năm sau, anh trắng đêm không ngủ trông nom cô, như thể đã lấy đi một nửa cái mạng của anh, cuối cùng anh cũng đã trải qua từ đầu tới cuối..
Cứ cách ba tiếng là cơ thể của cô lại phát sốt, thời gian tỉnh táo rất ít.
Thuốc Đông y được bác sĩ kê thành từng chén, đun lên cho Tạ Âm Lâu uống hết, nếu uống quá nhiều, cảm xúc của cô sẽ bùng phát mà khóc lớn, nước mắt trong veo thấm ướt gối, khóc đến nổi hơi thở cũng yếu đi: “Phó Dung Dữ, em sắp bị anh đầu độc cht rồi... Có thành quỷ em cũng sẽ không tha cho anh.”
Sau khi đáng thương tố cáo xong, cô lại bị Phó Dung Dữ tóm lấy cho uống một bát nước thuốc, điều trị như vậy đến ngày thứ tư, cơ thể Tạ Âm Lâu đã hoàn toàn trở lại nhiệt độ bình thường, mấy ngày sốt cao kia giống như là chuyện từ kiếp trước vậy. Cô co người thành một đống nằm trên giường, ôm lấy cánh tay phải của anh ngủ thật sâu.
Ngoài cửa sổ, cuối cùng trời cũng đã sáng.
Khi có một tia sáng xuyên qua rèm cửa chiếu lên đôi mi cong vút của Tạ Âm Lâu, cô chợt run lên một cái, mấy giây sau mới chậm rãi mở mắt ra, khẽ nhúc nhích. Người đàn ông bên cạnh cũng thức dậy theo phản xạ có điều kiện, bàn tay sờ vào trán cô trước, thấy nhiệt độ vẫn bình thường thì mới ngồi dậy, chăn bông trượt xuống dọc theo lồng nguc, những đường cong cơ bắp rõ ràng tựa như phát sáng.
Anh thản nhiên với lấy áo sơ mi mặc vào, nghiêng đầu nhìn Tạ Âm Lâu đã thức dậy đang nằm trên gối.
Cô sống lại rồi, mái tóc đen nhánh vương vãi tán loạn trên mặt, vẻ mặt trầm lặng, ánh mắt trong veo dưới hàng lông mi chợt thay đổi, trở thành thứ cảm giác cht chóc quen thuộc quấn lấy anh từng chút một.
Dự cảm được điều gì đó, Phó Dung Dữ như rơi xuống vực sâu vạn dặm, anh giơ bàn tay thon dài trắng lạnh lên chạm vào mặt cô.
“Âm Lâu...”
“Đừng chạm vào tôi.” Trầm mặc một hồi lâu, đây là câu đầu tiên Tạ Âm Lâu nói với anh sau khi tỉnh dậy.
Câu nói thứ hai còn đâm sâu vào tim anh, màu môi trở nên tái nhợt: “Anh kêu tôi đợi anh dưới tán cây Hoàng Giác, tôi đã tới, nhưng anh lại đến nhà họ Tạ tự mình từ hôn...”
Giọng nói của cô cùng với những giọt nước mắt lăn dài khiến sắc mặt Phó Dung Dữ thay đổi: “Đừng như vậy, Âm Lâu.”
Tạ Âm Lâu tránh khỏi mọi sự đụng chạm của anh. Khi mới tỉnh dậy, cảm xúc của cô đi từ bình tĩnh đến kích động, chỉ mấy giây ngắn ngủi nhưng lại dài đằng đẵng. Cô ném tất cả mọi thứ trong tầm tay về phía Phó Dung Dữ, tiếng hét của cô đầy cuồng loạn và căm hận: “Anh cút cho tôi!”
Phó Dung Dữ không kích động đến cảm xúc của cô, rõ ràng là Tạ Âm Lâu vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau cơn sốt cao, thế giới trước mắt vẫn choáng váng lắc lư nhưng cô vẫn ném mạnh cái ly thủy tinh ở tủ đầu giường vào người anh, cốp một tiếng, cái ly lại đập vỡ hòm thư thủy tinh nơi vách tường kế bên Phó Dung Dữ.
Bầu không khí trong phòng ngủ chính đột nhiên trở nên yên tĩnh, đầu ngón tay lạnh lẽo của Tạ Âm Lâu bấu chặt vào lòng bàn tay, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào anh nói: “Hôn sự là do anh từ bỏ, người là anh không cần, chuyện này cứ cho là tôi quên suốt mười năm nay đi, cũng không thể nào thay đổi, bây giờ anh đi ra ngoài ngay, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là anh.”
“Phó Dung Dữ, anh đi ra ngoài!”
Phó Dung Dữ đứng tại chỗ cam tâm tình nguyện bị Tạ Âm Lâu trút hận, ánh mắt kiềm chế đến cực hạn nhìn thấy vẻ kháng cự của cô, những lời muốn nói giống như một cái gai bị mắc trong cổ họng. Hồi lâu sau, anh cũng không chạm vào một sợi tóc của cô, động tác chậm chạp nhặt gối trên sàn lên, đặt bên cạnh gối nằm của cô.
Nơi đó, từng là vị trí của anh.
—Hết chương —
- -----oOo------