Dưới Đóa Hoa Hồng

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Phó Dung Dữ đã không còn mặc bộ quần áo hôm qua nữa, mà thay vào đó là một bộ vest chỉnh tề đã được là ủi cẩn thận, nhưng vẫn chưa thắt cà vạt. Cổ áo sơ mi hơi hở để lộ ra xương quai xanh cân đối, nơi yết hầu nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy những vết cắn nông sâu, có vết còn lộ ra tia máu.

Phó Dung Dữ quấn cà vạt quanh những ngón tay mảnh khảnh, lúc đến công ty mới bắt đầu thắt vào, điều này khiến cho nhân viên trong công ty bất ngờ không thôi.

Trần Nguyện nhanh chóng chụp một bức ảnh, sau đó gửi vào trong nhóm chat, anh ta thân là thư ký trưởng mới nhậm chức, rất tuân thủ quy tắc chia sẻ phúc lợi để mọi người cùng hưởng, điều này rất dễ được lòng người.

Có người ngay sau đó đã tìm đến hỏi anh ta: “Đệt, sao Phó tổng lại mang theo vết hickey đi làm?”

Mọi người lại zoom ảnh lên ngắm nghía thêm vài lần nữa, sau đó lại tiếp tục truy hỏi.

Trần Nguyện trả lời tin nhắn rất chậm, Hình Lệ từ trong đám đông ló ra nói: “Khó trả lời đến thế sao? Phó tổng của chúng ta không dễ dàng gì mới lấy được thân phận vị hôn phu, đây là đang cố tình khoe mẽ trước đám cẩu độc thân mấy người đấy.”

Vài giây sau, một cẩu độc thân tiếp tục thế chỗ: “Mẹ kiếp, đừng đầu độc cẩu độc thân thế chứ.”

Cũng có người quan tâm hóng hớt: “Có ai biết quá trình Phó tổng ôm được người đẹp về dinh không? Tôi sẵn sàng trả tiền cho ai biết được chuyện này.”

Trong chuyện này, ban thư ký biết không thể vào trông cậy vào được Trần Nguyện, nên tất cả bắt đầu quay sang lấy lòng Hình Lệ.

Tiếc là dạo gần đây Hình Lệ đã không còn tư tưởng kiếm tiền trái với đạo đức nữa: “Hình như mấy người chọn sai ngành rồi thì phải, hay là sớm chút chuyển sang ngành paparazzi, biết đâu lại có được tương lai tươi sáng hơn ở trong công ty của Phó tổng?”

Sau khi cô ấy nói xong, đám đông nhanh chóng hạ nhiệt.

Tuy nhiên vẫn có một số người bí mật thảo luận theo nhóm nhỏ: “Chuyện gì xảy ra với hồ ly Hình vậy? Mất đi vị trí thư ký trưởng, cũng không thấy cô ấy tham gia tích cực vào mấy dự án nhóm, suốt ngày chỉ ở trong bệnh viện đó…”

“Bệnh của anh Phó tiến triển không được tốt lắm, cô ấy nào có còn tâm tư đi tham gia vào mấy dự án.”

“Chẳng trách sao Trần Nguyện lúc nào cũng xếp thứ hai lại đột nhiên nhảy lên dẫn đầu. Hồ ly Hình chẳng phải hay nói đàn ông có cũng được không có cũng chẳng sao sao? Sao giờ lại vì đàn ông mà từ bỏ sự nghiệp như thế này?”

“Cái này thì cô lại không hiểu rồi.” Người trả lời là một thư ký rất có năng lực ở trong công ty, mọi hôm anh ta cũng được xem là một người khá kín tiếng, không hiểu sao hôm nay cũng tham gia vào mấy chuyện này: “Khi Hình Lệ mới bắt đầu thực tập, cô ấy từng bị quấy rối tại nơi làm việc. Bên hợp tác thấy cô ấy quyến rũ nên đã cố tình sai người gài bẫy, khiến cô ấy mắc phải một sai lầm rất nghiêm trọng.”

Đối với một cô gái xuất thân nghèo khó nhưng lại có vẻ ngoài quyến rũ mà nói, số tiền đó cho dù cô ấy có nỗ lực làm việc mười năm cũng không thể nào trả nổi, trong lúc tuyệt vọng, người ta sẽ dễ dàng sa ngã vào con đường tăm tối nhất đó chính là bán thân.

Nhưng lần đó chính Phó Dung Hồi đã đứng ra bảo vệ Hình Lệ. Anh ấy đứng bên cạnh ghế sô pha, ánh đèn chiếu rọi soi sáng khuôn mặt trẻ trung lịch lãm: “Không ngại thì có thể đi theo tôi.”

Chỉ một câu này thôi cũng đã biến một nữ nhân viên nhỏ trong bộ phận kinh doanh của công ty thành thư ký của Phó Dung Hồi. Thời gian đầu cô ấy vẫn còn khá nhút nhát và hướng nội, vì tự ti với vòng một quá kiêu hãnh nên cô ấy không dám ăn đồ béo, lúc nào cũng ăn kiêng, cố gắng làm cho mình gầy đi.

Sau đó hôm nào Phó Dung Hồi cũng gọi cô ta đến văn phòng để cùng dùng cơm trưa, lại còn đăng ký rất nhiều khóa đào tạo khác nhau với mức học phí cao cho cô ấy. Lâu ngày, Hình Lệ được bồi dưỡng thành dáng vẻ giống như con hồ ly hiện tại.

Một thư ký kinh nghiệm vẫn còn non trẻ nghe xong không khỏi nói: “Mẹ kiếp, trước đây tôi còn nói may mà hồ ly Hình không đi quyến rũ đàn ông, không ngờ cô ấy còn từng gặp một chuyện đáng buồn như vậy.”

“Nếu như cô ấy yêu tiền thì đó lại là một chuyện hết sức bình thường, đàn ông sẽ dùng tiền để mua thân xác của cô ấy.”

Thư ký kể chuyện nói xong câu này thì thoát nhóm, không còn tiếp tục tham gia nữa.

Lúc này trong bệnh viện, Hình Lệ đã bóc xong lớp vỏ cứng của quả lựu đỏ, bỏ vào trong bát thủy tinh, sau đó đặt vào tay Phó Dung Hồi, nghiêng người thì thầm vào tai anh ấy: “Chúc mừng anh nhé anh Phó, anh có chị dâu rồi.”

Lựu đỏ mà Tạ Âm Lâu mang đến ăn rất ngọt, nhưng tiếc là Phó Dung Hồi không thể ăn quá nhiều.

Anh ấy nếm thử một miếng, sau đó đưa phần còn lại cho Hình Lệ, giọng hơi trầm xuống: “Anh trai tôi tâm trạng có tốt không?”

“Anh trai anh tâm trạng rất là tốt, hôm nay ai trong công ty cũng có thể nhìn thấy rõ điều đó.”

Nghe Hình Lệ nói vậy, đôi mắt màu hổ phách của Phó Dung Hồi khẽ gợi lên ý cười, anh ấy muốn tặng cho chị dâu tương lai Tạ Âm Lâu một món quà nhưng lại không biết nên tặng gì.

Anh ấy quay sang hỏi ý kiến của hình Lệ: “Mặc dù trong nhà không có người lớn, nhưng cũng không thể để cho chị dâu chịu thiệt thòi được.”

“Yên tâm đi anh Phó, anh trai của anh hận không thể trao cả cái mạng cho cô Tạ, nên anh cũng đừng lo cô ấy sẽ chịu thiệt thòi, ngược lại là anh đấy… Nhớ phải uống thuốc đúng giờ cho tôi, đừng nhân lúc tôi không để ý mà đi mở cửa sổ thông gió, để nhiễm lạnh rồi anh lại ho ra máu tiếp.”

Hình Lệ nói hết những tật xấu của một bệnh nhân như anh ấy ra, rồi lại liếc mắt nhìn cửa sổ, thầm nghĩ nhất định phải chặn cái cửa sổ này lại, không thể để cho Phó Dung Hồi nhân lúc cô ấy không chú ý mở cửa ra.

Nếu chẳng may một ngày nào đó anh ấy rơi ra khỏi tòa nhà, ai biết được anh ấy có phải cố ý làm vậy không chứ.

Phó Dung Hồi làm như không nghe thấy, ngón tay gầy guộc của anh ấy kéo tấm chăn lên đầu gối, khuôn mặt hướng về nơi Hình Lệ đang đứng, nói:

“Chị dâu tôi là nhà thiết kế sườn xám, em tìm giúp tôi tìm mấy loại vải có tiếng để tặng cho chị ấy. Lấy tiền của tôi, đừng dùng đến tiền của anh trai.”

Tạ Âm Lâu ở bên này không hề biết rằng Phó Dung Hồi đang vắt óc suy nghĩ mua quà gì tặng mình. Sau khi tỉnh dậy, cô lập tức chạy ra bãi đỗ xe để tìm lựu, đóng gói vào mấy túi giấy bóng rồi mang đi tặng cho mấy người bạn.

Sau đó cô nhận được một số tin nhắn, một trong số đó là của Chu Tự Chi.

Tạ Âm Lâu nghĩ bụng, mình đâu có tặng cho anh ta đâu nhỉ, nhưng nghĩ lại chắc là anh ta lấy từ chỗ Vân Thanh Lê.

Vì nể Phó Dung Dữ, Tạ Âm Lâu vẫn có thể đối xử xã giao với anh ta, trả lời lại mấy chữ: ⌈Không cần cảm ơn.⌋

Không ngờ Chu Tự Chi vẫn còn rảnh rỗi, tiếp tục trò chuyện với cô: ⌈Nghe Dung Dữ nói, chuyện hôn sự của hai người đợi ra mắt người lớn trong nhà hai bên xong, cậu ấy sẽ bắt đầu chọn ngày lành để tổ chức tiệc thông báo với bên ngoài… Chúc mừng nhé.⌋

Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu khựng lại trên màn hình một lúc, hôm qua cô đã thừa nhận thân phận vị hôn phu của Phó Dung Dữ ở trước mặt ông chủ Nhan, nhưng vẫn chưa thấy anh đề cập đến chuyện tổ chức tiệc này, không ngờ anh lại đề cập chuyện này với Chu Tự Chi trước.

Chuyện ra mắt người lớn trong nhà chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng hiện giờ ba mẹ của cô không có ở Tứ Thành, nếu như muốn ra mắt thì cũng chỉ có thể đi gặp Nhan Phùng Khanh, là thầy của cô.

Nghĩ đến đây, Tạ Âm Lâu nói thêm vài câu với Chu Tự Chi rồi chuyển sang gọi điện cho Phó Dung Dữ đang ở công ty.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm dài trên ghế sô pha, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, toàn thân đau nhức.

Vết cắn tối hôm qua cô dành cho Phó Dung Dữ không hề nhẹ, lúc về sau khóe môi gần như không thốt nên lời, ngón tay cong lại bám chặt lấy áo ngủ xộc xệch của anh, như đánh mất kiểm soát, từng cơn sóng lớn thay nhau ập đến.

Trong mười giây đợi anh bắt máy, một số tình tiết nào đó khiến người ta phải đỏ mặt lướt qua trong đầu Tạ Âm Lâu, cảm giác ngay cả ngón chân trắng như tuyết cũng bắt đầu nóng lên. Phó Dung Dữ nhanh chóng bắt máy, giọng nói như dính vào tai cô: “Âm Lâu.”

Tạ Âm Lâu không có chút phản kháng nào với anh, giống như đang chìm trong suy nghĩ, khóe môi bất giác gợi lên một nụ cười.

Cô nói ngắn gọn cho Phó Dung Dữ nghe chuyện muốn đến thăm thầy giáo. Dù sao ban đầu cũng chính là Nhan Phùng Khanh định ra hôn sự cho hai người bọn họ. Mười năm sau, cho dù bọn họ đã nối lại mối quan hệ xưa, nhưng cũng nên cho Nhan Phùng Khanh một lời giải thích.

Về chuyện này, Phó Dung Dữ hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của cô, anh trả lời qua điện thoại: “Để anh bảo Trần Nguyện đến nhà họ Nhan hẹn giờ trước.”

Nhan Phùng Khanh tuổi tác đã cao, cũng đã về hưu để dưỡng già, từ đó đến nay nhà họ Nhan cũng không tiếp đón khách khứa nữa.

Cho dù một số học trò nối dòng muốn gặp cũng phải tùy vào tâm trạng của ông Nhan.

Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng nói được, ngón tay mảnh khảnh không nỡ nhấn nút tắt điện thoại, trong hơi thở như ẩn chứa chút tâm tư mơ hồ, nghiêng đầu dựa vào thành ghế, qua một lúc mới nói: “Hơi đau.”

Phó Dung Dữ nhanh chóng hiểu ra ý cô, nhưng cũng không nói rõ: “Là do anh quá tay, hay anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé?”

“Không muốn, sẽ bị người ta cười cho đấy.” Tạ Âm Lâu không biết nói với ai nên chỉ có thể chia sẻ với Phó Dung Dữ, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Lần sau anh nhớ phải chú ý, sáng nay thức dậy em thấy ở đùi trong có vết móng tay, rất là sâu… Chắc là mười ngày nửa tháng tới không thể mặc sườn xám nữa, sẽ bị người ta nhìn thấy.”

Tập cuối cùng của Trần Nho Đông vẫn chưa được ghi hình.

Cô sợ đến lúc đó vết thâm ở đùi chưa tan, phải dùng nước đá chườm qua, nghiêm nghị nói với Phó Dung Dữ: “Phó tổng, có phải anh ăn miếng trả miếng không? Do em cắn vào yết hầu của anh nên anh mới cấu đùi em ra nông nỗi này…”

Phó Dung Dữ cười khẽ, sau đó thấp giọng gọi tên cô: “Đừng quyến rũ anh nữa.”

Tạ Âm Lâu nhướng đôi mày thanh tú: “Vậy được rồi, em cúp máy đây.”

Nói xong cô liền cúp máy ngay, sau đó đứng dậy đi xuống dưới lầu lấy túi chườm đá.

Phó Dung Dữ làm việc rất hiệu quả, mới chiều thôi là anh đã sắp xếp cho Trần Nguyện đích thân mang quà đến nhà họ Nhan.

Sau đó không biết nghe ngóng được từ đâu biết tin quà cáp đã bị nhà họ Nhan khéo léo từ chối.

Tạ Âm Lâu lúc đầu còn bối rối, trong tiềm thức nghĩ rằng ngay cả nhà họ Nhan cũng không lộ mặt để thừa nhận Phó Dung Dữ, sau đó Trần Nguyện giải thích: “Nhà họ Nhan cho biết từ khi trời trở lạnh, ông Nhan bị nhiễm lạnh vẫn chưa khỏi nên gần đây không có tiếp khách.”

Tạ Âm Lâu trực tiếp gọi điện thoại cho cho Trì Lâm Mặc để hỏi tình trạng sức khỏe của thầy giáo.

“Ông cụ bị bệnh rồi.”

Trì Lâm Mặc không giấu giếm bệnh tình, anh ta đoán rằng Tạ Âm Lâu muốn đưa Phó Dung Dữ đến để ra mắt nhà họ Nhan. Nhưng học trò của ông thì lại quá nhiều, không thể gặp người này mà bỏ người kia, vậy nên nhà họ Nhan quyết định từ chối không gặp để khỏi làm mất lòng ai.

Anh ta im lặng trong điện thoại một lúc lâu rồi nói với Tạ Âm Lâu: “Nếu như ông cụ có tiến triển tốt tớ sẽ thông báo cho cậu… và anh Dung Dữ.”

Suy cho cùng thì bệnh của thầy là chuyện quan trọng nhất.

Tạ Âm Lâu là người hiểu chuyện, bèn nhẹ nhàng nói: “Được rồi.”

Trì Lâm Mặc lại dừng lại vài giây nữa, thông qua điện thoại có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng anh ta đang ra ngoài sân của nhà tổ: “Tối hôm qua ba mẹ tớ có đến gặp ông cụ, nhân tiện cũng nhắc về cậu… Hình như bên ngoài đang đồn anh Dung Dữ là con rể của nhà họ Tạ, cậu có biết không?”

Chuyện này Tạ Âm Lâu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thấp giọng ừm một tiếng.

Trì Lâm Mặc lập tức nói thêm: “Chuyện này truyền tới tai ba cậu rồi ——”

Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu cứng lại, sau lưng bất giác đổ mồ hôi lạnh: “Ai dám nói chuyện này cho ba tớ?”

Người cô nghĩ đến đầu tiên là Tạ Thầm Thời, nhưng sau đó cô lại nghe thấy Trì Lâm Mặc bình tĩnh nói: “Là người họ Khâu, gặp được ba cậu ở trong một bữa tiệc, vì vậy đã nói chuyện vài câu, sau đó có bàn đến chuyện của cậu và con rể tương lai…”

Tạ Âm Lâu có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, da đầu lập tức trở nên tê dại.

Nhưng miêu tả của Trì Lâm Mặc vô cùng chân thực, cộng thêm nụ cười lười biếng của anh ta: “Mọi người ở đó còn nâng cốc chúc mừng cho ba cậu nữa, nói tất cả họ tên của anh Dung Dữ ra luôn. Ba mẹ tớ cũng có mặt ở đó, nghe nói ba cậu giữ bình tĩnh rất tốt, ngồi ở chính giữa lặng lẽ nâng ly uống cạn ly rượu.”

“Tiểu Quan Âm, ba cậu không phải uống rượu bình thường, mà là rượu độc.”

Tạ Âm Lâu cắn môi hỏi lại: “Sau đó ba tớ có tức giận không?”

“Bác Tạ là một người giữ thể diện, hơn nữa sau đó mẹ cậu cũng có tới.”

Trì Âm Mặc vừa nói xong, Tạ Âm Lâu đã âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng cô biết rõ đó chỉ là cơn gió lạnh trước khi trời nổi bão tuyết, khi ba mẹ cô về đến Tứ Thành thì cũng không còn ai có thể giúp cô được.

Trì Lâm Mặc có lòng nhắc nhở cô một lời trước, là đang niệm tình mối quan hệ thanh mai trúc mã của hai người.

Sau khi tắt điện thoại.

Bầu không khí trong phòng sách trở nên yên tĩnh, ánh trăng lặng lẽ rải đầy lên sàn nhà, cô đứng đó suy nghĩ đến xuất thần một hồi lâu, mãi đến khi Phó Dung Dữ từ đằng sau đưa tay ôm lấy cô, sau gáy bỗng nóng rực, là anh đã đặt một nụ hôn lên đó: “Anh mua xong vé máy bay đến thành phố của ba em rồi, mọi việc cứ giao cho anh.”

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio