Rạng sáng, trong khách sạn hết sức xa hoa, giám đốc lễ tân nhìn thấy có người đi vào, bóng tối bên ngoài đen đặc, đập vào tầm mắt đầu tiên chính là dáng người cao lớn đĩnh đạc của người đàn ông.
Dưới ánh đèn chùm bằng pha lê, anh đẩy cửa kính ra, ngón tay thon dài trắng lạnh ôm người phụ nữ đang bọc lớp áo khoác lông dê thật dày đi vào.
Cổ áo dựng thẳng lên gần như che khuất khuôn mặt người phụ nữ, giám đốc loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng dịu dàng chiếu lên mái tóc đen óng của cô, trong lúc lơ đễnh, đuôi mắt cong vút của cô cong lên một độ cong cực kỳ mềm mại, giống như là một mỹ nhân trong bức tranh cổ.
Sau một lần nhìn thoáng qua ấy thì đã không có cách nào nhìn lại lần thứ hai.
Người đàn ông tuấn tú đứng trước quầy lễ tân xử lý thủ tục, ánh mắt giám đốc chậm chạp rời khỏi người phụ nữ thần bí đứng phía sau lưng anh, còn chưa kịp hoàn hồn, đến khi đưa thẻ phòng và thẻ chứng minh ra thì đã nói một câu theo quán tính: “Anh Phó, chúc hai người ngủ ngon.”
Anh… Anh Phó…
Lúc này giám đốc mới lấy lại phản ứng, trong hồ sơ khách hàng ghi rõ ba chữ Phó Dung Dữ.
Cô ta trợn tròn mắt, trái tim hoảng hốt đập thình thịch, nghĩ đến sự kiện cộng đồng mạng đang tò mò về Phó Dung Dữ và vị bạch nguyệt quang thần bí kia, không ngờ có một ngày cô ta lại có thể gặp được người thật.
Giám đốc há miệng, lúc vừa muốn hít sâu một hơi lên tiếng.
Thì Phó Dung Dữ đã hơi nghiêng mặt nhìn sang, ánh đèn hoa lệ nhàn nhạt phác họa đường cong sườn mặt anh, đôi môi mỏng cong nhẹ, đặt ngón tay lên môi ra hiệu cho cô ta.
Giám đốc lập tức im lặng, trơ mắt nhìn người đàn ông thần tiên này cầm thẻ phòng, ôm người phụ nữ thần bí đang quấn chặt áo khoác đi về phía thang máy, đến tận khi khuất bóng không còn nhìn thấy người đâu nữa.
… E b o o k t r u y e n. v n
Trong thang máy.
Ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu lộ ra bên ngoài, cổ áo hơi kéo xuống, để lộ ra đôi mắt trong veo như nước: “Vừa rồi có phải bị nhìn thấy rồi không?”
“Không thấy.”
Ngón tay của Phó Dung Dữ để trên sườn mặt nõn nà của cô, xoa nhẹ, tựa như để lại một dấu vết rất mờ, sau đó anh cúi đầu hôn cô, còn đầu Tạ Âm Lâu cũng nhẹ ngả sang một bên, trong lúc anh chăm chú nhìn cô vẫn nhanh tay ấn số tầng thang máy.
Dù sao còn có cameras, cử chỉ của hai người không quá thân mật.
Đôi môi Phó Dung Dữ lặng lẽ lướt qua môi cô, mang theo chút hơi ấm, nhưng rồi nhanh chóng tan biến.
Ngay sau đó lại lùi ra nửa bước, một tay nhét vào túi quần, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm cửa kính thủy tinh trong thang máy.
Tạ Âm Lâu nhìn theo tầm mắt anh, phát hiện anh đang nhìn cô.
Khác với thùng xe đóng kín tối tăm, ánh đèn nơi này sáng như ban ngày, chiếu rõ ràng tất cả mọi thứ.
Cô vẫn còn sót lại chút xấu hổ, chút này là phát ra từ trong xương tủy, đầu ngón tay cô khép chặt áo khoác lại, khẽ nói: “Còn nhìn nữa là thu phí đấy.”
Phó Dung Dữ rút tay ra khỏi túi quần cầm lấy điện thoại, làm bộ như đang chuẩn bị chuyển khoản cho cô.
Tạ Âm Lâu hơi sát lại gần anh, cố ý kéo dài âm cuối: “Sao anh lại vậy, đến khách sạn lại chuyển tiền cho em, cẩn thận chú cảnh sát bắt anh đó.”
“Chúng ta là hợp pháp.”
Phó Dung Dữ đè giọng xuống, ngay sau đó điện thoại của cô vang lên tiếng chuông báo.
Lại là một trăm vạn nhân dân tệ.
Tạ Âm Lâu lùi ra sau một bước, tấm lưng vô thức dán lên cửa kính thủy tinh, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn của anh: “Được rồi, cho anh nhìn một phút.”
…
Chưa đến một phút, cửa thang máy đã từ từ mở ra.
Đi lên tầng cao nhất của khách sạn, Tạ Âm Lâu bước ra ngoài trước, hành lang dài đằng đẵng trải thảm xa hoa, giày cao gót của cô đạp lên thảm, đi thẳng đến trước cửa phòng, quẹt thẻ đi vào trong.
Phó Dung Dữ theo sát sau cô, hơi thở ấm áp của anh lướt qua cần cổ trắng nõn của cô. Trong ánh đèn u ám, có thể loáng thoáng nhìn thấy làn da chỗ đó có dấu hôn màu đỏ như hoa hồng.
Đèn còn chưa bật sáng, áo khoác trên người Tạ Âm Lâu đã rơi phịch xuống sàn nhà.
Bộ sườn xám trên người cô đã bị hỏng hai nút bọc, vì thế từ đầu đến cuối mới phải bọc kín mít, bây giờ ci ra, phần lưng lại dán lên bức tường lần nữa, trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn, cô vô thức vươn tay ôm lấy cổ Phó Dung Dữ: “Phó tổng, đã hết một phút rồi nhỉ?”
Bàn tay Phó Dung Dữ đè eo cô lại, khẽ nói: “Ai nói là hết giờ?”
Tạ Âm Lâu vừa định nói là cô nói, chợt thấy người đàn ông này tháo đồng hồ xuống, sau đó chỉnh lại thành mười phút trước, rồi ngay sau đó ôm lấy cô: “Em xem, anh vẫn còn mười phút.”
Mười phút của anh giống như tuần hoàn vô hạn.
Kim giờ vừa di chuyển sang số tiếp theo thì lập tức bị chỉnh lại, lần sau còn dài hơn gấp đôi lần trước, cho đến tận bốn mươi phút sau.
Tạ Âm Lâu đuối sức, mái tóc dài đến eo xõa trên chăn, nghĩ thầm sớm hay muộn gì cô cũng ném cái đồng hồ của anh đi, ngón tay trắng nõn hơi cong lên, một góc áo gối đã bị cô nắm nhàu nhĩ.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, Phó Dung Dữ vừa dùng khăn lau bờ nguc tuyệt đẹp vừa đi ra, cơ thể trn trụi dán lên xung bướm của cô, cảm xúc lạnh lẽo làm Tạ Âm Lâu vô lương tâm tránh né, hàm hồ nói: “Không mặc quần áo vào.”
Phó Dung Dữ càng muốn dán vào cô, lòng bàn tay anh sờ xuống vòng eo thon thả có thể ôm trọn trong một tay, không hiểu sao hai người đều im lặng. Không khí trong căn phòng trên tầng cao nhất im phăng phắc, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh một lúc lâu, hỏi:
“Anh không muốn có em bé sao?”
Tối nay vào thời khắc cuối cùng, anh vẫn còn giữ vững lý trí, không để cô mang thai.
Tạ Âm Lâu cảm giác lòng bàn tay nóng hổi của anh dán lên người cô, lại nói: “Sinh một bé cá con, hoặc là một cô bé Tiểu Quan Âm, là đứa trẻ chảy chung dòng máu của hai chúng ta.”
Phó Dung Dữ cúi đầu, sống mũi cao thẳng chạm lên khuôn mặt mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp: “Không nỡ để em mang thai sớm vậy.”
Tạ Âm Lâu chớp chớp đôi mắt: “Lúc mẹ sinh em cũng ở tuổi này.”
“Anh không nỡ.”
Giọng nói Phó Dung Dữ rất ấm áp, nói một chữ hôn cô một cái, giống như là vô cùng trân quý vậy.
Tạ Âm Lâu có thể cảm nhận được tình yêu của anh khắc sâu vào tận xương tủy, ngón tay trắng nõn mềm mại lướt qua hàm dưới của anh: “Em có một niềm khát khao mãnh liệt… Sau này chúng ta có con, cuộc sống sẽ như thế nào nhỉ. Anh Dung Dữ, anh nhất định sẽ là một người cha hiền hòa đủ tư cách, giống như ba em vậy, trước kia em cũng được nuôi nấng trong vòng tay ba.”
Tạ Âm Lâu có lòng tin vững chắc rằng trong tương lai con của cô cũng sẽ như vậy.
Sẽ được Phó Dung Dữ và tất cả người nhà họ Tạ cưng chiều, trở thành một đứa bé được mọi người ghen tỵ nhất.
Nhưng mà bây giờ Phó Dung Dữ không định có con để giành mất vị trí được cưng chiều nhất của cô: “Em mới là duy nhất.”
——
Ở khách sạn một đêm, trên Weibo, cảnh hậu trường của Vị Khách Trong Mưa bị vài người lan truyền ra, video và ảnh chụp là điệu múa nữ thần cầu mưa.
Lúc trước phòng làm việc Khương Nại tìm diễn viên múa thế, bây giờ đã quay rồi.
Mọi người lấy kính lúp ra xem, rất nhanh đã loáng thoáng nhận ra bóng dáng này là của Tạ Âm Lâu.
Sau đó, người hâm mộ nhan sắc của Tạ Âm Lâu đã kéo bè kéo cánh để lại bình luận dưới video.
⌈Wow, mỹ nhân cổ điển nhà ta được ảnh hậu Khương Nại lựa chọn làm diễn viên múa thế rồi sao?⌋
⌈Quả nhiên, phòng làm việc của Khương Nại đúng là người đẹp chỉ nhìn thấy người đẹp mà thôi… Tôi cảm thấy khá mong chờ vào điệu múa trong Vị Khách Trong Mưa rồi đó.⌋
⌈Đoàn phim tìm hơn một trăm diễn viên múa chuyên nghiệp, cuối cùng sau chặng đường thử vai gian nan giữ lại năm người, nghe nói Tạ Âm Lâu không đi thử vai, mà là được Khương Nại chỉ mặt điểm tên.⌋
⌈Còn năm diễn viên múa kia được giữ lại trong đoàn phim làm diễn viên quần chúng.⌋
⌈Ha ha ha ha diễn viên quần chúng.⌋
⌈Nói mới nhớ, chương trình mùa hai của đạo diễn Trần đã chiếu rồi, Tạ Âm Lâu nổi tiếng như vậy vì sao lại không tham gia chương trình mùa hai, mà chạy đến đây làm diễn viên múa thế cho người ta làm gì? Không phải là muốn nương nhờ mối quan hệ của ảnh hậu để ra mắt đó chứ?⌋
⌈Lầu trên nghĩ nhiều rồi, từ khi điệu múa Lạc Thần dưới nước mà Tạ Âm Lâu ghi hình cho đài tin tức được tung ra, ngày nào tôi cũng thắp hương bái Phật cầu cô ấy ra mắt, kết quả người ta tham gia chương trình quảng bá di sản phi vật thể, căn bản chẳng cần nổi tiếng như là ngôi sao trong giới giải trí.⌋
⌈Biệt Chi Phường của cô ấy có rất nhiều bộ sườn xám có một không hai, những người mến mộ nghe danh muốn mua, nhưng lại không bán.⌋
⌈Những bộ sườn xám do tự tay Tạ Âm Lâu thiết kế được rất nhiều người trong giới yêu thích đồ cổ trang học tập theo, nếu cô ấy muốn thu bản quyền có lẽ phải thu đến mỏi cả tay, có điều những người học theo cô ấy, cảm giác trên bộ sườn xám thật sự thua xa do Biệt Chi Phường may.⌋
⌈Biệt Chi Phường rất kén khách, nghe nói trong cửa hàng của cô ấy có một người câm làm trợ lý, gặp khách hàng nữ muốn mua một bộ sườn xám, nếu cảm thấy khí chất của người đó không phù hợp thì sẽ lập tức từ chối không bán.⌋
…
Bình luận này vừa xuất hiện, có rất nhiều người tò mò về nhân viên câm trong cửa hàng Tạ Âm Lâu.
Ban đầu là định phỉ báng người câm mà kênh kiệu vậy à, nhưng sau khi tìm đến Weibo Official của cửa hàng cô, nhìn thấy thỉnh thoảng nhân viên câm kia sẽ chia sẻ những bài viết năm tháng tĩnh lặng tươi đẹp, thì họ đều giống như những người hâm mộ đã từng ghé Biệt Chi Phường, ai nấy đều điên cuồng khen cậu ấy đáng yêu dưới Weibo.
Anh chàng câm này quá đáng yêu, vì thế đã tránh được một trận gió tanh mưa máu trên mạng.
Rất nhanh, có người hâm mộ tinh mắt tìm thấy một Weibo có ảnh đại diện là bản vẽ phục chế thời trẻ, là video người câm quay lại bức tường hoa tường vi, dưới ánh hoàng hôn màu cam ấm áp, tường hoa xum xuê đến cửa sổ một căn phòng làm việc.
Nhìn qua khung cửa gỗ, người hâm mộ nhìn thấy trên giá áo ở góc tường bên cạnh có treo một bộ sườn xám màu tím đậm, hình như là tác phẩm thiết kế nổi tiếng 《Điệp》.
Khi 《Điệp》 lên hot search, Tạ Âm Lâu vẫn đang gọi điện thoại với Trần Nho Đông, dáng người uyển chuyển của cô khoác bộ áo tắm dài đứng ngoài ban công, làn da trắng nõn được ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu rọi tựa như phát sáng, cô im lặng nghe anh ta nói.
Trước khi quay chương trình mùa hai, nhà đài đã tỉ mỉ lên kế hoạch mời một vị khách mời đặc biệt đến.
Trong danh sách của Trần Nho Đông, Tạ Âm Lâu được xếp ở vị trí đặc biệt, vì sợ cô từ chối cho nên anh ta cực kỳ thành tâm, cường điệu nói: “Chỉ một buổi tối thôi, đến lúc đó sẽ phát sóng trực tiếp vào khung giờ vàng của đài tin tức, tôi còn cố tình xin với cấp trên dùng Khương Nùng làm MC, đây chính là nữ thần giọng nói trong giới phát thanh đó…”
Trong giới phát thanh, Khương Nùng chưa bao giờ xảy ra sự cố hiện trường, sự chuyên nghiệp của cô ấy rõ như ban ngày.
Trần Nho Đông ba hoa chích choè qua điện thoại, thậm chí còn lấy ra đòn sát thủ: “Tôi cũng có vài phần giao tình với Trương Qua, cô Tạ, nếu cô không có thời gian, để tôi nói với anh ta nhé?”
“Xem thử có thể kéo dài thời gian quay điệu múa nữ thần cầu mưa thêm một ngày nữa không.”
Đã nói đến mức này rồi, Tạ Âm Lâu cũng không tiện từ chối, dù sao sau này cô còn phải hợp tác với đài tin tức nữa.
Cô nhấp môi nói: “Chia sẻ cho tôi lịch trình đi.”
Tốc độ làm việc của Trần Nho Đông cực kỳ tốt, giống như sợ cô sẽ lập tức đổi ý vậy, vừa cúp điện thoại đã gửi đến ngay.
Thời gian được quyết định kỹ lưỡng, là một tối cuối tuần.
Tạ Âm Lâu xem xong, đầu ngón tay dừng trên giao diện trò chuyện, lúc này Thang Nguyễn cũng gửi tin nhắn cho cô: ⌈Bà chủ, bộ sườn xám mà mẹ chị tặng mừng chị mười tám tuổi đã bị người hâm mộ phát hiện.⌋
Thang Nguyễn gửi cho cô ảnh chụp màn hình hot search trên Weibo, người hâm mộ thần thông quảng đại, chỉ dựa vào cái bóng sườn xám thoáng qua đã phân tích rõ từng chi tiết, sau đó xác định đây đúng là bộ mà Khương Nại đã mặc ở liên hoan phim.
Người hâm mộ đều bất ngờ khi thấy nó trong cửa hàng Tạ Âm Lâu, làm sao cô lại có được bộ sườn xám này.
Nhưng Tạ Âm Lâu lại rất bình tĩnh, đầu ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, gửi đoạn ghi âm cho Thang Nguyễn: ⌈Đúng lúc lắm, em gửi 《Điệp》 đến nhà họ Tạ giúp chị, chị sắp tham gia một buổi tọa đàm.”
—hết chương —
- -----oOo------