Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Max đẩy ngực chàng ra, mặt nàng đỏ bừng lên. Khi thấy Riftan miễn cưỡng nơi lỏng vòng tay, nàng liền nhanh chóng chạy ra xa rồi giấu mặt mình sau chiếc khăn choàng. Riftan nhìn nàng với vẻ mặt bứt rứt, rồi cuối cùng, chàng đành thở dài thườn thượt. “Thế để khi nào ta về nhé!”
Nói xong chàng lắc đầu, một nụ cười thoáng hiện trên đôi môi. Sau đó, chàng bước đến chỗ treo giáp phục. Max đứng từ xa nhìn chàng lần lướt mặc lên người lớp đệm vai, đệm ngực mang họa tiết phức tạp hình con rồng, miếng đệm đầu gối quanh ống chân, và hai miếng giáp che cho phần bắp đùi. Sau cùng, khi đã mặc xong lớp áo giáp quanh eo cùng một miếng tua lên phần xương chậu, Riftan liền đeo găng tay cùng một lớp găng bạc bên ngoài.
Mải vui vẻ ngắm nhìn dáng vẻ nam tính của chàng, đến khi thấy Riftan đeo thắt lưng, Max mới nhớ lại món đồ trang trí cho kiếm mà hôm qua mình đã mua ở chợ. Nàng đi về phía ngăn kéo và lấy ra sợi dây đeo sặc sỡ.
“À-à thì….”
Riftan vừa dắt kiếm lên eo vừa tò mò quay lại nhìn. Max ngập ngừng giơ vật trang trí cho kiếm ra.
“H-hôm qua, trên đ-đường về, em có m-mua cái này ở kh-khu chợ. Ngài Nirtha b-bảo nếu một h-hiệp sĩ đeo cái này lên th-thanh kiếm thì c-có thể xua đuổi được các l-linh hồn, thế nên….”
Chàng chớp mắt nhìn xuống lòng bàn tay của nàng mà không biểu lộ cảm xúc gì. Max lầm bầm nói tiếp:
“Ngài Nirtha tr-trả tiền nhưng em mới là ng-người chọn. C-cũng không có gì t-to tát hết, nếu chàng không ph-phiền…”
Giọng nàng ngày một chậm dần khi chàng chỉ nhìn xuống, không có ý định cầm lấy sợi dây. Chàng có nghĩ nó vô dụng không? Max hạ tay xuống, che giấu nỗi thất vọng.
“N-nếu chàng không muốn…thì không cần phải bắt buộc nhận nó đâu. ”
“Đưa cho ta.”
Đang định đặt lại vật trang trí vào ngăn kéo thì Riftan đã vội bắt lấy tay nàng. Max kinh ngạc quay lại nhìn. Riftan giật lấy sợi dây trên tay nàng rồi vụng về buộc nó lên thanh kiếm. Thắt lưng da sần kết hợp với sợi dây sặc sỡ, trông lạc quẻ đến kỳ cục.
Max đỏ mặt, xấu hổ trước gu thẩm mĩ thảm hại của mình.
“Cảm ơn nàng. Ta sẽ giữ nó thật tốt.”
Đáp lại, chàng hôn lên trán nàng rồi quay đi. Trong một thoáng, khi còn đang thất vọng trước thái độ bình tĩnh ấy của chàng, Max đã nhận ra phần góc miệng của chàng đang cong lên.
Riftan đưa một tay lên xoa xoa rồi quay người đi, như để che giấu nụ cười không kiểm soát được trên môi mình, sau đó, chàng khoác áo choàng lên người. Nhưng chàng không tài nào che đi được phần dái tai đang đỏ ửng của mình khỏi mắt Max.
Nàng bỗng nhiên cảm giác như ngực mình đang bị ép chặt – đó là cảm giác ngập tràn sự vui sướng. Riftan thật sự thích món quà tầm thường này. Thậm chí đó còn là thứ mà nàng mua theo sự gợi ý của Hebaron…..bg-ssp-{height:px}
Nàng đột nhiên thấy tức giận với chính mình. Kể cả có không tặng được cho chàng món quà tuyệt vời như những gì chàng từng tặng cho nàng thì Max cũng nên chuẩn bị một món đồ phù hợp hơn nữa chứ. Nàng không dám tin mình đã khiến chàng hạnh phúc với món đồ mà nàng mua vội ở trên đường. Nếu có thể, nàng muốn đánh bản thân mình bằng hết sức bình sinh.
“Ta sẽ về ngay, nên cứ yên tâm đợi ta nhé.”
Chuẩn bị chu toàn cho vẻ ngoài của mình xong, chàng lại ôm nàng trong vòng tay rắn chắc của mình thêm lần nữa. Max chôn mặt mình vào ngực chàng, cố lắc đầu cho vơi đi nỗi muộn sầu.
Một điều gì đó vừa đọng lại trong tâm trí nàng — nàng muốn sau này mình sẽ tặng người này thật nhiều thứ. Nàng sẽ làm bất cứ điều gì mình có thể.
Và nàng đã quyết tâm như vậy đó.
Riftan rời đi với ba hiệp sĩ, sáu lính canh cùng ba hiệp sĩ tập sĩ. Nàng lo lắng liệu thế này có ít quá không, nhưng Ruth đã trấn an, nói nhóm ban đầu chỉ ước lượng từ tám đến mười bốn mười lăm người là cùng.
Max trèo lên tường, nhìn đến tận khi các hiệp sĩ đã khuất dạng, sau đó nàng đến phòng dệt để chắc chắn rằng tất cả các loại vải mà mình đặt đã đến nơi. Ở một góc trong căn phòng rộng rãi có đặt những guồng xe sợi và những khung cửi chất đầy len lông cừu chất lượng, còn cả những người hầu đang ngồi cạnh đống than hồng, cần mẫn may y phục cho mùa đông.
Max thích thú ngắm nhìn khung cảnh người hầu khéo léo trải tấm vải lên chiếc bàn lớn, vẽ thiết kế lên, cắt nó trong tiếng kêu lạch cạch, rồi khâu chặt vải len vào giữa những tấm vải dày.
Dù lâu đài đã đóng chặt cửa chớp ở từng ô cửa sổ lại do nhiệt độ bỗng nhiên giảm, khiến khắp nơi đều tôi tắm và mù mịt, nhưng người hầu vẫn dựa vào lớp ánh sáng le loi từ đèn lồng để khéo léo may vá. Sự nhanh nhạy này xứng đáng được hoan hô, ngưỡng mộ.
“B-bao lâu thì xong vậy?”
Trước câu hỏi của nàng, Rudis liền đếm số vải rồi mỉm cười, hằn cả nếp nhăn lên khóe mắt, nói: “Tôi nghĩ khoảng ba bốn ngày nữa là mọi người sẽ làm xong. Tôi vừa đi phân phát số y phục đã được hoàn thành, mọi người sẽ thay phiên nhau mặc đống quần áo ấy.”
Max rời phòng dệt với vẻ mặt nhẹ nhõm. Lâu đài Calypse, bị bao trùm trong bóng tối, trông càng thêm ảm đạm. Có lẽ sự nhộn nhịp khi chuẩn bị cho mùa đông và sửa sang lại lâu đài đã trôi qua, nên sự yên tĩnh này trông mới khá đáng sợ hơn cần thiết.
Max đi kiểm tra khu nhà bếp, chuồng ngựa và tòa tháp phụ cùng Rudis rồi sau đó trở lại phòng mình để nghỉ ngơi.
đệm đầu gối quanh ống chân : đệm đầu gối ngày xưa khá dài
miếng tua :