Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Riftan thoa xà bông lên bàn tay phải của mình và nhẹ nhàng xoa tròn quanh ngực nàng. Cảm giác khó chịu lắm, nhưng còn ái ngại, nên Max lùi ra sau. Dù thế, hành động này cũng không ngăn được bàn tay chàng di chuyển.
Max nhắm mắt lại khi chàng bóp mông phải của nàng. Chàng tiếp tục thoa xà bông lên toàn thân rồi xoa bóp các phần cơ của Max trong khi đang cẩn thận gội sạch mái tóc dài xõa, ngang vai, rối như tơ vò của nàng. Dần dần, cơ thể cứng ngắc bắt đầu thả lỏng.
“Gội đầu cho cả ta nữa nhé.”
Chàng vừa nói vừa xả sạch bọt trên đầu nàng. Đôi mắt Max mệt mỏi nhắm hờ, thấy nàng không trả lời, Riftan xoa thanh xà bông castile lên tóc mình. Chàng cúi đầu xuống để nàng dễ dàng xoa bóp da đầu cho mình. Khi Max lại gần, nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của chàng phả lên mặt nàng.
Hơi ngượng ngùng, Max rụt rè bắt đầu gội cho chàng. Riftan tiến về phía trước, từ từ liếm những giọt nước trên xương đòn của nàng, khiến Max giật mình. Nàng đột nhiên nhớ lại thời thơ ấu khi lẻn ra vườn chơi với con chó săn lớn của cha mình.
Khi tắm cho chú chó, nó cũng liếm mặt nàng như Riftan lúc này.
“Xà phòng dính mắt ta rồi.”
Riftan phàn nàn và dụi dụi lớp xà bông trên mặt. Max suýt bật cười trước hành động ấy. Nàng thấy chàng…thật đáng yêu.
Nàng tiếp tục múc nước vào gáo và xả sạch bọt trên tóc chàng trong khi chàng nhấc ấm nước trên kệ xuống để đổ thêm nước nóng vào bồn. Ngồi lâu trong thùng nước ấm, các cơ làm việc quá sức của Max dần uể oải. Nàng bắt đầu lim dim rồi ngay sau đó, hai vai nàng chìm sâu xuống nước. Trong cơn mê man, Max vẫn có thể cảm nhận được sự mong đợi và lo lắng từ đôi bàn tay đang di chuyển trên cơ thể nàng.
Không thể phủ nhận, nàng thấy nó thật tuyệt.
“Maxi.”
Nàng nghe bên tai tiếng rên rỉ lười biếng, như tiếng con mèo đang thấy thoải mái. Riftan tựa đầu nàng vào ngực mình, nhìn góc mặt đang rũ xuống của nàng. Cảm giác nóng nhột chạy dọc khắp cơ thể, khiến nàng dựa tiếp vào ngực chàng, tiếng đập từ tim chàng như một lời ru êm đềm bên tai. Vừa lắng nghe, mí mắt nàng ngày càng trĩu nặng.
“Maxi…Nàng ngủ rồi à?” Riftan hỏi, thấy vợ mình bất động trong vòng tay.
“…”
“Này, này…”
“…”
“Thật? Nàng ngủ thật rồi à?”
Max chẳng biết mình được đưa ra khỏi thùng tắm thế nào. Cảm nhận được khí lạnh, nàng bất giác rùng mình. Max cảm thấy có ai đang lau khô mái tóc và cơ thể mình, sau đó đắp cho nàng một chiếc chăn ấm áp, thơm nhẹ. Suốt quá trình, nàng có thể nhận thấy sức nóng dễ chịu từ ngọn lửa đang rực cháy.
Điều cuối cùng mà nàng nhớ được là Riftan say mê vuốt ve cơ thể nàng.bg-ssp-{height:px}
Max đột nhiên cựa mình, thấy ớn lạnh, và thức dậy với mái tóc còn hơi ẩm. Dụi dụi mắt, nàng chẳng thể nhấc người ra khỏi giường khi không khí lạnh lẽo bao trùm lấy nàng. Max nhìn xuống cơ thể trần truồng của mình, để lộ khỏi tấm chăn lông dê. Lúc này, nàng không thể nhớ nổi những gì đã xảy ra vào đêm qua và cả sáng sớm nay.
“À đúng rồi, hôm qua chúng mình đã đến Anatol…”
Khi đang tắm với Riftan, Max nhớ nàng mệt quá mà thiếp đi sau khi bất ngờ nhìn xung quanh nhà mới của mình.
Tuy nhiên, giờ cả căn phòng chỉ còn mỗi nàng trên chiếc giường lớn.
Nhưng sau đó nàng lại nhìn thấy bên lò sưởi giờ chỉ còn đống tro tàn chiếc áo choàng của Riftan. Max ngồi dậy và nhanh chóng thấy trên chiếc giá cạnh cửa sổ có treo một bộ quần áo trông như một chiếc tạp dề được cuộn lên. Nàng choàng tấm chăn, bước ra khỏi giường, kiễng chân với cái giá cao thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Ai? Ai đấy?!”
Max hỏi với một chất giọng tự tin, tự nàng cũng thấy lạ. Một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại qua phía bên kia cánh cửa.
“Xin lỗi vì đã làm phiền người, thưa phu nhân. Tôi đến cho thêm củi ạ.”
“À, tất nhiên…Tôi… Tôi dậy rồi. Vào đi.”
Sau khi nàng khẳng định, một cô hầu gái cao gầy mở cửa bước vào. Dù không phải là một thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng ở người phụ nữ ấy có sự pha trộn giữa tươi trẻ và tự tin. Max đoán cô khoảng .
“Tôi tên Rudys Ain, xin được phục vụ người, thưa phu nhân.”
“Ma-maximilian Cal-calypse. R-Rất vui được gặp cô.”
Dù Max nói lắp, người giúp việc vẫn đáp lại một cách lịch sự và bình tĩnh, “Tôi nghe nói hôm qua người đến lâu đài lúc tối muộn và chưa ăn gì. Phu nhân có muốn tôi chuẩn bị bàn ăn luôn giờ không ạ?”
Max thậm chí còn không nhớ mình thấy đói. Mọi thứ diễn ra quá nhanh trước mắt nàng.
Nhớ ra mình đang trong tình trạng không phù hợp, Max cuống quýt nói, “Trước hết, tôi cần mặc quần áo đã.”
“Xin chờ chút, thưa phu nhân. Tôi sẽ giúp người thay quần áo.” Người hầu gái đột nhiên nói.
Thanh xà bông castile