Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Lâm Chiết Hạ cảm giác bản thân mình như bị chặn họng.
Trì Diệu nói xong, cả nửa ngày cô vẫn không thốt ra được câu nào. Bình thường Trì Diệu nói một câu cô có thể đáp trả lại được mười câu, nhưng đột nhiên lần này lại không phản bác được.
Lâm Hà và Nguỵ Bình vẫn đang tập trung xem tivi, hoàn toàn không chú ý đến.
Tiếng nói cười vui vẻ của trong chương trình Xuân Vãn truyền đến, che đi tiếng trò chuyện của cô và Trì Diệu bên này.
Một lát sau Lâm Chiết Hạ cúi đầu lướt điện thoại.
Thực ra không có ai gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô cũng không biết tại sao mình lại rơi vào trạng thái kỳ lạ, muốn trốn tránh bằng cách lướt điện thoại như thế này.
Cô rảnh rỗi tìm việc làm, chủ động đi tìm Trần Lâm và Đường Thư Huyên nói chuyện.
[Các cậu có xem Xuân Vãn hay không.]
[Xuân Vãn năm nay buồn cười lắm.]
[Icon (Cười haha).]
Không có ai trả lời.
Cô lại tiếp tục tìm người khác.
Thật trùng hợp, đúng lúc này Hà Dương gửi tin nhắn đến.
Đại Tráng: [ddd]
Đại Tráng: [Cậu đang ở nhà à.]
Lâm Chiết Hạ trả lời: [Đúng thế.]
Đại Tráng: [Anh Diệu cũng ở đấy à?]
Lâm Chiết Hạ tiếp tục đáp: [Ừm.]
Đại Tráng: […]
Đại Tráng: [Có ra ngoài đốt pháo hoa không, bố mẹ tôi có mua nhiều lắm.]
Đại Tráng: [Còn nữa, cậu có thể đừng có đáp từng chữ một như vậy không, cậu và anh Diệu ở cạnh nhau cả ngày, học những cái khác không được sao mà lại đi học cái kiểu điên này.]
Lâm Chiết Hạ khẽ động ngón tay: [Ồ.]
Đại Tráng: […….]
Đại Tráng: [Hai người các cậu đừng đến nữa, tôi đốt pháo một mình.]
Sau khi nói chuyện với Hà Dương xong, Lâm Chiết Hạ tìm một chủ đề mời, khẽ thanh thanh họng, cuối cùng cũng thốt ra được một câu: “Khụ, cái kia, Hà Dương gọi chúng ra ngoài đốt pháo hoa.”
Khi cô và Trì Diệu ra ngoài, bên ngoài mọi người đã đốt thêm vài màn pháo hoa nữa.
Màn đêm đen chốc chốc lại sáng lên những ánh sáng của pháo hoa, một tiếng ‘Bùm’ như tách cả bầu trời.
Hà Dương thấy hai người xuất hiện, vẫy vẫy tay: “Mau qua đây, sắp đốt pháo hoa rồi, ai muốn đốt nào?”
Lâm Chiết Hạ chạy qua: “Tôi tôi tôi, tôi muốn đốt.”
Cô nhận lấy bật lửa, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh thùng pháo.
Thực ra cô có hơi sợ.
Nhưng vừa nghĩ tới có Trì Diệu đứng ở sau lưng mình, chút sợ hãi đấy lập tức tiêu tan.
Cô nhấn bật lửa, tiếng ngòi pháo được đốt cháy vang lên.
Cô đang định đứng dậy lùi về phía sau, gần như cùng một lúc, cô cảm nhận được phía sau có một lực nhẹ kéo cô lại…Là cánh tay Trì Diệu đặt trên mũ của cô.
Ba.
Hai.
Một.
Pháo hoa bắn lên trời cao.
Cảm xúc của Lâm Chiết Hạ đến nhanh đi cũng nhanh, cô nhìn pháo hoa trên bầu trời, lập tức quên đi chút ngượng ngùng kỳ lạ ban nãy.
Giống với những năm trước, cô nói với Trì Diệu một câu: “Năm mới vui vẻ…”
Trì Diệu mặc áo khoác màu đen.
Cậu như hoà vào bóng đêm, chỉ có một điều khác biệt duy nhất đó là, trong một khoảnh khắc nào đó, ánh sáng ngọn pháo làm sáng lên sườn mặt cậu.
Cậu thu lại bàn tay trên mũ cô, cũng đáp: “Chúc mừng năm mới.”
–
Tết âm lịch trôi qua, kỳ nghỉ đông cũng nhanh chóng kết thúc.
Ngày đầu tiên quay lại trường học, việc đầu tiên các bạn trong lớp làm khi đến trường là làm bù bài tập nghỉ đông.
Vì đây là chuyện không nói cũng biết nên khi cổng trường vừa mở, hơn một nửa lớp - đã đến.
Khi Lâm Chiết Hạ bước vào lớp, lần đầu tiên phát hiện lớp mình lại náo nhiệt như vậy.
Đường Thư Huyên và Trần Lâm ngồi sát vào nhau, đang trò chuyện những việc diễn ra trong kỳ nghỉ, thấy cô bước vào, họ nhiệt tình vẫy tay với cô: “Đã lâu không gặp…Còn nữa, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Lâm Chiết Hạ cũng đáp lại một câu.
Cô đặt balo xuống rồi hỏi: “Hai cậu đang nói gì vậy?”
Trần Lâm: “Nói về anh trai tớ.”
Lâm Chiết Hạ nghe thấy chữ ‘anh trai’ này, suýt chút nữa làm rơi chiếc túi bút trên tay: “…”
Trần Lâm liếc thấy: “Cậu sao vậy.”
Lâm Chiết Hạ: “Không có việc gì, có hơi ngạc nhiên vì thì ra cậu cũng có anh trai.”
“Anh trai tớ lớn hơn tớ mười tuổi, đã đi làm rồi, bình thường không ở Liên Vân,” Trần Lâm nói: “Thế nên thật ra chúng ta vẫn chưa thân thiết lắm.”
Lâm Chiết Hạ lặng lẽ đặt túi bút lên bàn: “Thì ra là vậy.”
Bề ngoài có vẻ nhàn nhạt, nhưng nội tâm đang hét lớn: Đều tại Trì Diệu hôm đó đột nhiên nói ra hai câu ấy, hại cô suýt chút nữa thì phản ứng thái quá. Cô và Trì Diệu đã cùng nhau trải qua rất nhiều ngày Tết, nhưng lần nào cũng không giống với lần này…như thế.
…Như thế.
Cô nghĩ thật lâu nhưng vẫn không tìm ra được từ miêu tả phù hợp.
Thôi bỏ đi.
Lâm Chiết Hạ không tiếp tục nghĩ về chuyện đã qua nữa, cô vừa sửa soạn bài tập vừa nghe Đường Thư Huyên nói chuyện.
Đường Thư Huyên thấp giọng: “Các cậu có biết không, lớp mình có một cặp đôi đấy, đợt nghỉ vừa rồi bắt đầu chính thức ở bên nhau rồi.”
“Tớ biết,” Trần Lâm nói, “Rõ ràng như vậy mà, từ kỳ trước tớ đã cho rằng hai người họ là một đôi rồi.”
Đường Thư Huyên lắc vai, mất đi niềm hứng thú của việc chia sẻ chuyện bát quái: “Được, vậy tớ không cần phải nói tên nữa rồi.”
Chỉ có Lâm Chiết Hạ không hiểu gì cả: “Hả?”
“Ai? Ai với ai?” Cô lại gặng hỏi: “Sao lại quá rõ ràng mà tớ không biết gì cả.”
Đường Thư Huyên lén chỉ cho cô: “Thì là ai với ai kia của tổ bên cạnh ấy, cậu không nhìn ra được sao?”
Lâm Chiết Hạ nhìn về phía ngón tay Đường Thư Huyên chỉ, nhìn thấy một bạn học nữ đeo kính và đại diện môn toán lớp họ.
Hai người nhìn có vẻ đều rất rụt rè, đại diện môn toán đang đứng bên cạnh bạn học nữ, vừa xoa tóc vừa có chút ngượng ngùng nói chuyện với cô ấy.
Lâm Chiết Hạ mới hiểu ra: “Hai người họ đang yêu, đương, sao?”
Trần Lâm không nhịn được: “Thực ra tớ đã nói từ rất sớm rồi, cung phản xạ của cậu ở phương diện này dài thật đấy.”
Đường Thư Huyên cũng nói: “Công nhận.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Trần Lâm lại nói: “Hơn nữa yêu đương cũng chẳng có gì là to tát cả, trước đây hồi cấp hai trong lớp tớ đã có người lén hẹn hò rồi, mặc dù đều mệnh ai nấy lo, trước đây trong lớp cậu có vậy không?”
Lâm Chiết Hạ lắc lắc đầu: “Không có, cấp hai tớ học ở trường nữ sinh, trong lớp không có con trai.”
Những năm này, bạn khác giới mà cô tiếp xúc duy nhất là đám anh em thân quen từ nhỏ không phân giới tính trong đường Ngõ Nam.
Ví dụ như Trì Diệu.
Hồi cấp hai mọi người đều cùng nhau lên mạng chơi game, chỉ là cô không thích những trò chơi ấy, cho dù có qua đó thì cũng chỉ ngồi bên cạnh chơi game.
Vì vậy đối với chuyện tình cảm, cô hiểu ít hơn một chút so với bạn bè đồng chăng lứa.
Thậm chí ít đến nỗi gần như là không biết gì.
Đường Thư Huyên hiểu ra: “Thì ra trước đây cậu học trường nữ sinh, thảo nào.”
Cô ấy vỗ vỗ ngực: “Không sao, sau này có vấn đề tình cảm cứ đến hỏi tớ, tớ là chuyên gia tình cảm của lớp - chúng ta đấy.”
Lâm Chiết Hạ nhìn cô ấy: “Cậu từng yêu đương rất nhiều lần hay sao?”
Đường Thư Huyên: “Không có.”
“….?”
“Nhưng thường là những người không có kinh nghiệm yêu đương,” Đường Thư Huyên tự tin nói, “Mới thích đi khắp nơi cho mọi người lời khuyên.”
–
Sau khi thích ứng được cuộc sống ở trường cấp ba, học kì thứ hai cũng trôi qua rất nhanh.
Bất giác bọn họ đã chính thức lên lớp .
Một mùa hè nóng nực nữa lại đến.
So với sự non nớt mới lạ khi vừa mới nhập học, khi lên lớp mọi người trở nên giống học sinh cấp ba hơn.
Vô hình sự non nớt ấy đã phai đi vài phần.
Bước vào năm mười bảy tuổi, mỗi người đều bắt đầu tự mình hướng về hai chữ ‘người lớn’ nhiều lơn.
Lâm Chiết Hạ phát hiện bản thân cũng dần dần bắt đầu theo đuổi ‘độc lập’ và ‘tự chủ’. Trong lúc ở cạnh Lâm Hà, cô bắt đầu muốn có nhiều hơn quyền lên tiếng nói. Có những lúc Lâm Hà chỉ cằn nhằn vài câu như ‘Trời vẫn chưa ấm hẳn, con chỉ mặc mỗi sơ mi bên trong như vậy, chiều tối tan học sẽ lạnh đấy.”
Một Lâm Chiết Hạ bình thường nghe lời hiếm khi có chút ngang ngược: “Mẹ, con không lạnh.”
Hơn nữa.
Trong lúc Lâm Hà dặn dò về một việc nào đó cô sẽ đột nhiên không nhịn được mà nói một câu: “Con biết ạ, việc của con con sẽ tự xử lý được mà.”
Có những lúc Lâm Hà cảm thấy cô không nghe lời, sau đó Nguỵ Bình sẽ đứng ra làm hoà: “Con cũng lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình là chuyện rất bình thường, em đừng tức giận với con.”
Tuy nhiên giữa cô và Trì Diệu lại vẫn như trước đó.
Chút suy nghĩ muốn trở thành ‘người lớn’ ấy, khi ở trước mặt cậu lại không hề có tác dụng.
Chỉ cần cô và Trì Diệu ở chung một chỗ thì cô sẽ ngay lập tức biến lại thành một Lâm Chiết Hạ ấu trĩ.
Sáng hôm nay, mấy người họ đến đợi xe buýt như thường lệ. Tiếng ve quen thuộc lại truyền đến bên tai, tiết trời nóng nực, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Lâm Chiết Hạ đột nhiên mở miệng nói: “Trì Diệu, cậu có tin vào vận mệnh không?”
Trì Diệu không biết cô lại muốn làm trò gì.
Lâm Chiết Hạ: “Gần đây tôi có học vài chiêu coi bói, cậu giơ tay ra đây đi để tôi xem cho cậu.”
Trì Diệu mặc một chiếc áo rất mỏng, cổ áo đồng phục hơi mở, vô cùng nổi bật trong đám người.
Trì Diệu: “Hôm nay trước khi cậu ra ngoài quên không uống thuốc à?”
Lâm Chiết Hạ phản kích: “Cậu mới không uống thuốc ấy.”
Hai người lại vì chuyện uống thuốc này mà cãi nhau, Hà Dương bước sang bên cạnh hai bước, tạo khoảng cách với hai người này.
Cậu ấy lặng lẽ nói: Tôi không quen hai người này, không quen, không thân, không phải là bạn bè.
Năm lớp vừa bắt đầu được không lâu thì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Trong một tiết học nào đó, Trần Lâm cứ hỏi cô mãi: “Cậu thấy hôm nay tớ có gì khác biệt hay không?”
Lâm Chiết Hạ nhìn cô ấy cả nửa ngày nhưng vẫn không nhìn ra được có gì khác cả, chỉ đành nói: “Hôm nay cậu xinh đẹp hơn bình thường.”
Trần Lâm: “Cụ thể hơn một chút đi, xinh đẹp ở chỗ nào?”
Lâm Chiết Hạ: “Chỗ nào cũng xinh đẹp nên rất khó để chỉ ra cụ thể.”
Trần Lâm bỏ cuộc, trực tiếp thẳng thắn: “Nhìn vào tai của tớ đi.”
Lúc này Lâm Chiết Hạ mới chú ý đến trên vành tai của Trần Lâm có đeo một chiếc khuyên xinh xắn, có vẻ cô ấy vừa bấm khuyên nên quanh đó vẫn còn hơi đỏ, cô ấy có để mái, hai bên tai bị tóc che đi nên không nổi bật.
Lâm Chiết Hạ có chút kinh ngạc: “Cậu bấm khuyên rồi sao?”
“Nhà trường có cho không vậy,” Cô lại nói, “Liệu có bị lão Từ tóm không.”
Trần Lâm: “Không đâu, trường chúng ta không có quản nghiêm như vậy đâu, Đường Thư Huyên bấm khuyên từ lâu rồi mà có thấy lão Từ nói gì cậu ấy đâu. Hơn nữa nếu có người nói thì tớ tháo khuyên ra đeo một chiếc trong suốt là xong, căn bản không thể nhìn ra được.”
Lâm Chiết Hạ gật gật đầu: “Thì ra là như vậy.”
Trần Lâm xúi giục: “Cậu có muốn bấm một cái hay không?”
Cô tiếp lời: “Tớ bấm khuyên ở gần trường phụ thuộc ấy, đi đến con đường nhiều cửa tiệm kia, rẽ vào ngõ sẽ nhìn thấy một tiệm bán đồ trang sức, rất nhiều người đều đến đó bấm khuyên.”
Lâm Chiết Hạ nghe cô ấy nói, bản thân cũng hào hứng muốn thử.
Con gái đang ở độ tuổi thanh xuân đối với chuyện khuyên tai này luôn ôm một sự hào hứng đến lạ kỳ.
Hoặc là lòng yêu thích cái đẹp bắt đầu nổi lên, có thể là muốn ở sau lưng phụ huynh làm những chuyện không to tát lắm nhưng lại có chút phản nghịch.
Cũng có thể là bởi vì ‘người lớn’ đều đeo khuyên tai.
“Tớ cũng nghĩ đến việc đi bấm khuyên,” Lâm Chiết Hạ nói, “Hồi cấp hai đã muốn làm rồi, nhưng mẹ tớ không cho.”
“Bà ấy nói nếu như tớ dám làm,” Lâm Chiết Hạ chậm rãi tiếp tục, “Bà ấy sẽ đánh gãy chân tớ.”
Trần Lâm: “Lén đi bấm khuyên ấy, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát cả, vốn dĩ mẹ tớ cũng không cho nhưng sau khi tớ bấm xong, về rồi cũng không thấy bà ấy nói gì cả.”
Tiếng chuông vào học vang lên, chủ đề này vì vậy mà dừng tại đây.
Nhưng trong tiết học Lâm Chiết Hạ có thất thần một lát, cô dường như bị Trần Lâm làm lay động rồi, thực sự bắt đầu nghĩ đến truyện lén bấm khuyên không cho Lâm Hà biết.
Nhưng so với việc bị Lâm Hà phát hiện, cô càng lo lắng một điều khác hơn: bấm khuyên sẽ rất đau đúng không…
“Không đau đâu.” Lúc tan học Đường Thư Huyên cũng tham gia chủ đề này.
Cô ấy cam đoan nói: “Tớ bấm hai lần rồi, chẳng có cảm giác gì cả, cậu cứ yên tâm đi.”
Lâm Chiết Hạ: “Nhưng dù sao cũng phải xuyên qua vành tai…”
Trần Lâm: “Thực sự không đau đâu, cậu yên tâm.”
Cô thực sự muốn đi, nhưng cũng lại không dám.
Tan học, cô và Trì Diệu sóng vai đi về phía trạm xe, cô đi chậm như ốc sên, giữa đường ánh mắt vẫn luôn liếc về phía con phố với những cửa tiệm chi chít kia.
Trì Diệu cảm thấy tốc độ của cô ngày càng chậm, lên tiếng nhắc nhớ: “Chi bằng cậu bò đến trạm xe luôn đi.”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Một giây sau, Trì Diệu lại nói: “Nói đi, muốn mua gì.”
Lâm Chiết Hạ vẫn có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng: “Không muốn mua gì cả.”
“Không có gì muốn mua,” Cậu nói, “Nhưng cậu cứ luôn nhìn chằm chằm qua bên đó.”
Cuối cùng cô lấy dũng khí: “Thực ra…Thực ra tôi có hẹn với người ta là tan học sẽ đến con phố kia đánh nhau một trận, cậu đi cùng tôi đi, tiện thể thưởng thức tư thế anh dũng lúc đánh nhau của tôi.”
Trì Diệu: “Ồ.”
Cậu không có phản ứng gì với những lời vớ vẩn từ miệng Lâm Chiết Hạ.
Lâm Chiết Hạ: “Cậu phản ứng kiểu gì đấy?”
“Cậu muốn tôi thưởng thức…” Như mong muốn của cô, Trì Diệu nói: “Hay là sợ không đánh lại, muốn anh đây giúp cậu.”
“…” Lại lấy kiểu xưng hô đáng ghét này ra công kích cô.
Không bỏ kiểu nói chuyện này đi được sao.
Bây giờ Lâm Chiết Hạ đang có việc nhờ vả cậu nên không thể đắc tội, vì vậy chỉ có thể vờ như không nghe thấy, cô lại hỏi: “Vì thế cậu có đồng ý cùng tôi qua đó không?”
Cô nhận được ba chữ.
“Không đồng ý.”
“…Lý do?”
“Tôi sợ.” Trì Diệu với gương mặt không dễ chọc đến đó, nhưng phía sau phảng phất là hình ảnh của ‘tiểu đệ’ hồi nhỏ, dùng giọng điệu kiêu căng nhất nói ra lời không đáng tin nhất, “Tôi vừa nhìn thấy người khác đánh nhau đã sợ rồi.”
- -----oOo------