Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Sóng biển ập đến, nuốt lấy sự tĩnh lặng.
Một hồi sau Lâm Chiết Hạ nói: “Chân tôi đã khỏi, có thể chạy được rồi.”
Cô lại bổ sung, “Đầu gối bị thương, người vài ngày liên tục không được vận động mạnh như tôi, sau khi dưỡng thương xong là thích chạy bộ đây.”
Giọng điệu Trì Diệu rất nhanh, “Vậy cậu đừng ngồi bên cạnh tôi, chạy thêm vài vòng nữa đi.”
Lâm Chiết Hạ không quan tâm cậu nói gì, tự ngồi xuống bên cạnh, nói: “…Tôi nghỉ một lát rồi chạy tiếp.”
Tuy nhiên cho dù cô có muốn giấu diếm, Trì Diệu cũng có thể phát hiện ra cô có gì đó sai sai ngay.
Trì Diệu: “Hôm nay cậu không đúng lắm.”
Lâm Chiết Hạ: “Không đúng ở đâu?”
Trì Diệu: “Không bình thường lắm.”
“…”
Lâm Chiết Hạ: “Cậu mới không bình thường ấy.”
Nói rồi cô lại tiếp tục: “Lần đầu tiên đến ngắm biển, tôi vui vẻ quá mức thôi.”
“Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta cùng đi ngắm biển.”
Trì Diệu lại nói: “Lần thứ hai.”
Lâm Chiết Hạ: “Lần trước là khi nào.”
“Năm cậu mười hai tuổi, đòi xem một bộ phim tài liệu khám phá biển sâu.”
Lâm Chiết Hạ nghĩ một lát, nhớ ra quả thực là có chuyện như vậy: “…Này cũng tính là ngắm biển sao? Hơn nữa cũng đã lâu như vậy rồi, sao cậu vẫn còn nhớ?”
“Bởi vì ba tiếng đó,” Trì Diệu cười lạnh một tiếng, “Tôi như ngồi trên đống lửa.”
“…”
–
Chiều tối, mọi người quay về khách sạn thu dọn đồ đạc.
Lâm Chiết Hạ mua vé tàu cùng chuyến với họ, sau khi dọn đồ xong thì gặp Thẩm San San.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Chiết Hạ là ngại, cô đang nghĩ liệu có nên giả bộ rằng không biết tối qua cô ấy đã nói gì với mình hay không.
Thẩm San San lại cười chào hỏi: “Hi.”
Lúc này ở đại sảnh chỉ có hai người họ, vì vậy bắt đầu trò chuyện.
Thẩm San San: “Cảm ơn cậu.”
Lâm Chiết Hạ cảm thấy kì lạ: “Cảm ơn tôi gì vậy?”
Thẩm San San: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi giữ bí mật.”
“Tối qua thực ra tôi không nên nói những điều ấy,” Thẩm San San lại bày tỏ, “Sau đó về phòng tôi cũng có chút hối hận.”
Lâm Chiết Hạ ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Không sao cả, tối qua cậu cũng không nói gì, hơn nữa con người tôi lại dễ quên, ngủ một giấc dậy đã chẳng nhớ gì rồi.”
Thẩm San San biết cô đang an ủi mình, hai người yên lặng đứng một lát, cô ấy chủ động đề cập: “Hôm qua tôi đã tỏ tình rồi.”
Lâm Chiết Hạ không ngờ cô ấy lại chủ động nhắc đến: “À.”
Thẩm San San lắc vai, nhanh chóng nói: “Nhưng đã bị từ chối rồi.”
“Cậu ấy nói trước khi thi đại học sẽ không yêu đương, cũng hy vọng tôi có thể tập trung học tập…Lời rất khách sáo đúng không?”
Lâm Chiết Hạ: “Đúng là rất khách sáo.”
Nói rồi cô lại cảm thấy mình nên nói thêm gì đó, nhịn thật lâu rồi thốt lên, “Cậu, cái kia, đừng buồn.”
Thẩm San San nhìn cô nói: “Tôi không buồn, kì lạ lắm, tôi còn thấy khá thoải mái nữa đấy.”
“Thoải mái?”
“Ừm,” Thẩm San San ngẫm nghĩ một lát, “Có lẽ là do vốn cũng không nghĩ rằng sẽ ở bên nhau được, vì vậy trước khi rời đi nói với cậu ấy những lời trong lòng, đây chính là dấu chấm đẹp nhất cho câu chuyện rồi.”
Lâm Chiết Hạ phát hiện Trì Diệu làm ‘tró’ cũng có mặt tốt.
Đó là khi từ chối người khác, không có cô gái nào cảm thấy đau lòng cả.
Đường Thư Huyên không, nữ sinh đưa nước không, Thẩm San San cũng không…
Thẩm San San nói đến đây, Lâm Chiết Hạ cũng nói với cô ấy một lời “Cảm ơn”.
Thẩm San San cảm thấy kì quái: “Cậu cảm ơn tôi gì chứ.”
Lâm Chiết Hạ: “Bởi vì tôi đột nhiên nhận ra được một chuyện, mà chuyện này nếu như không phải nhờ cậu thì có lẽ tôi đã không biết được.”
Thẩm San San nghe mà đầu ngờ nghệch, nhưng Lâm Chiết Hạ lại không nói gì thêm.
“Tóm lại là cảm ơn cậu.”
Trong lúc nói chuyện, những người khác cũng đã dọn đồ xong đi xuống tập hợp.
Thẩm San San cũng không hỏi cố nữa, “Được, vậy chúng ta đều cảm ơn đối phương một lần, cũng hoà rồi.”
Lâm Chiết Hạ hỏi, “Học kì này cậu chuyển trường luôn sao?”
Thẩm San San nhìn nhóm người bước ra từ thang máy, ‘Ừm’ một tiếng: “Tuần sau bắt đầu làm thủ tục rồi, có lẽ…muộn nhất là tháng sau tôi sẽ không còn ở Thành An nữa.”
Lúc Thẩm San San cất lời ánh mắt nhìn về phía thiếu niên thu hút nhất.
Giống như đang nhìn ngắm cậu lần cuối vậy.
Thiếu niên kéo hành lý đi ở sau cùng, trên thanh kéo hành lý có vắt một chiếc áo, hiếm khi hôm nay cậu lại đeo khuyên lên, chiếc khuyên bạc lạnh nhạt khiến cậu càng toát ra vẻ khó đến gần.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô ấy như lại nhìn thấy được hình ảnh của cậu trong ngày khai giảng đầu tiên của năm cấp hai.
Đây là người cô vẫn luôn thích thầm từ hồi cấp hai.
Thẩm San San thu lại tầm mắt, kéo hành lý cùng mọi người lên xe.
Trước khi lên xe, cô ấy đột nhiên nhớ đến hôm qua khi ở bên cạnh bờ biển, cô nói lời tỏ tình với cậu.
Cô căng thẳng đến mức không nói nên lời, nhắm mắt lại thốt lên một câu ‘Tôi thích cậu’.
Trong tiếng sóng biển, Trì Diệu nói một lời ‘Cảm ơn’.
Sau một lời từ chối khách sáo xong, cậu lại nói thêm ba chữ: “Hơn nữa tôi…”
Chỉ là lời này quá đột ngột, nhanh đến nỗi khiến cô cảm thấy bản thân mình như nghe nhầm.
Thẩm San San cảm thấy lời ấy như cất giấu rất nhiều cảm xúc, bởi khi nói giọng điệu Trì Diệu rất khác với thường ngày, âm thanh rất trầm.
Vì vậy cô hỏi: “Gì vậy?”
Nhưng Trì Diệu lại không nói tiếp: “Không có gì cả.”
‘Hơn nữa tôi…’, phía sau đó, cậu ấy muốn nói gì nhỉ.
Thẩm San San nghĩ một hồi lâu.
Đoàn người cùng bước vào trạm tàu, vội vã xuất vé lên xe, suốt dọc đường bận rộn, rất nhanh sau đó cô ấy đã quên mất chuyện mình đang nghĩ.
Chuyến tàu cao tốc trở về vẫn kéo dài sáu tiếng.
Bởi vì tự mua vé nên Lâm Chiết Hạ ngồi cách họ khá xa, không cùng một toa tàu.
Cô đang nhìn ra cảnh vật liên tục chuyển động bên ngoài ô cửa sổ, bên cạnh đột nhiên vang lên một câu: “Thật xin lỗi, làm phiền một chút, có thể đổi chỗ cho tôi được không?”
Cô quay đầu, nhìn thấy Trì Diệu đang cầm vé tàu đứng ở bên lối đi.
Người cậu bắt chuyện là một nhân viên văn phòng nữ.
Cô ấy hơi đỏ mặt: “Cậu cần đổi chỗ sao?”
Một tay cậu cầm áo, tay còn lại đưa ra, hai ngón tay có kẹp lấy vé xe, khẽ lắc chiếc vé trên tay, chỉ về phía cô: “Em gái tôi ngồi một mình ở đây nên tôi không yên tâm lắm, nếu tiện, không biết chị có thể đổi chỗ cho tôi được không?”
Khi cậu nói ba chữ ‘em gái tôi’, Lâm Chiết Hạ lườm cậu một cái.
Lâm Chiết Hạ: “Ai là em gái cậu….”
Trì Diệu nhướn mày: “Cậu nói xem ai.”
Lâm Chiết Hạ xoay đầu, nói với chị gái kia: “Chị ơi, cậu ta lừa đảo đấy, em không có quen cậu ta.”
Trì Diệu nói một câu làm cô nghẹn họng, không nóng không lạnh thốt lên: “Còn giận dỗi với anh trai nữa.”
Lâm Chiết Hạ: “….”
Người này quả nhiên là chó.
Có gương mặt Trì Diệu ở đây, chị gái cũng không nghĩ ngợi gì, đứng dậy đổi chỗ cho cậu: “Được, tôi đổi cho cậu, cậu ở gần em gái mình một chút.”
Rất nhanh sau đó hai người đã đổi chỗ cho nhau.
Lâm Chiết Hạ quay đầu đi, muốn giả bộ không quen biết người này, nhưng đồng thời cô lại có chút mong chờ: “Cậu chuyển qua đây làm gì?”
Trì Diệu: “Từ Đình quá ồn, ảnh hưởng đến việc tôi ngủ.”
Lâm Chiết Hạ đè nén sự mong chờ trong lòng xuống: “Ồ.”
Điều hoà trong tàu cao tốc rất mát mẻ, qua một lát, Trì Diệu lại hỏi: “Cậu có lạnh không?”
Tay Lâm Chiết Hạ đã lạnh rồi, bàn tay bất giác ôm lấy cánh tay, nhưng vẫn tỏ ra kiên cường nói: “Cũng bình thường.”
Cô nói xong, Trì Diệu ném chiếc áo vừa cầm qua cho cô.
“…” Trước khi nhắm mắt cậu nói: “Bình thường thì cầm lấy.”
Lâm Chiết Hạ ôm chiếc áo, cảm xúc vừa đè nén xuống lại trào dâng lên.
–
Lúc Lâm Chiết Hạ về đến nhà, Lâm Hà và Nguỵ Bình đã đi du lịch về, hai người đang ở phòng khách sắp xếp những món đặc sản mua về.
Chuyện Lâm Chiết Hạ tự mình chạy đến Hải Thành, Lâm Hà và Nguỵ Bình đã tiêu hoá vài ngày, không còn tức giận như lúc ban đầu nữa.
Vì vậy khi nhìn thấy cô, Nguỵ Bình ôn hoà gọi cô qua lấy quà: “Hạ Hạ, mẹ con có mua quà cho con này.”
Lâm Chiết Hạ bước qua, nhìn chiếc bình thuỷ rất nhỏ ở trên bàn: “Gì đây ạ?”
Nguỵ Bình: “Cỏ đấy.”
“…”
Lâm Chiết Hạ cầm chiếc bình thuỷ tinh màu xanh lá lên, tâm trạng rất phức tạp: “Con rất cảm động, con có người mẹ đi chơi ở thảo nguyên mà còn không quên ngắt cỏ đem về cho con gái.”
Nhưng đã tiêu hoá chuyện kia không đại diện cho việc bà không còn tức giận nữa.
Lâm Hà: “Vừa nhìn thấy mặt con, mẹ lại nghĩ đến chuyện con không nói một lời đã chạy đến Hải Thành rồi.”
Lâm Chiết Hạ lùi về phía sau vài bước, lùi về phòng mình: “Vậy con biến mất một lát đây, mẹ đừng nhìn con nữa.”
“Con gọi Trì Diệu tối nay qua nhà ăn cơm,” Lâm Hà ở phòng khách nói lớn, “Con chạy qua đó làm phiền bạn như vậy, bạn vừa bận tham gia cuộc thi lại còn phải để ý đến con…Nghe thấy chưa?”
Lâm Chiết Hạ dựa lưng vào cánh cửa, lên tiếng đáp một tiếng: “Con biết rồi.”
Trì Diệu đến nhà cô ăn cơm cũng không phải chuyện gì to tát, tất cả mọi người đều đã quen với điều ấy.
Ăn cơm xong, Nguỵ Bình kéo cậu ra phòng khách nói chuyện.
Lâm Chiết Hạ là con gái, không giống lúc ở cạnh cô, khi nói chuyện với Trì Diệu, Nguỵ Bình lại có rất nhiều chủ đề chung.
Nguỵ Bình: “Con xem giúp chú cái này, mô hình của chiếc xe hơi này này, con cảm thấy thế nào, chú muốn lắp một chiếc.”
“…”
Sau khi ăn cơm Lâm Chiết Hạ đi gội đầu.
Đang gội thì điện thoại cô vang lên, đầu vẫn đầy bọt xà phòng: “Ai nghe điện thoại giúp con với.”
Tình hình hình có vẻ khá rối loạn, Lâm Hà ở trong bếp bận việc, Nguỵ Bình đeo kính lên, tìm một hồi lâu cũng không tìm được điện thoại của cô ở đâu.
Cuối cùng Trì Diệu tìm được chiếc điện thoại ở khe sô pha.
Nguỵ Bình: “Ai gọi vậy con.”
“Hà Dương ạ.”
“Vậy con nghe giúp đi,” Nguỵ Bình ngồi xuống, “Chuyện giữa bọn con, chú không tham gia vào đâu.”
Trì Diệu nhấc máy.
Hà Dương vô cùng đắc ý: “Tôi biết ngay cậu sẽ nghe máy mà, tôi cố ý không gọi cho Trì Diệu đấy, có những lúc cậu ấy không nghe máy…Có phải tôi rất thông minh hay không?”
Sau đó Hà Dương nghe thấy giọng Trì Diệu truyền đến: “Ừm, thông minh.”
Hà Dương: “…”
Hà Dương: “Không đúng, sao lại là cậu được.”
Trì Diệu: “Có gì mau nói.”
Hà Dương: “Nhà tôi có nuôi mèo, mèo nhà đồng nghiệp mẹ tôi có đẻ vài con nên mẹ tôi đem về nhà một con, muốn hỏi xem các cậu có muốn đến chơi hay không.”
Nội dung liên lạc của đám bạn thân từ nhỏ trong phố Ngõ Nam rất vụn vặt.
Nội dung thường là ai mới mua máy tính, ai mới mua máy chơi game, hoặc là cùng đến tiệm tạp hoá cào trúng thưởng.
Trì Diệu muốn nói ‘Không có hứng thú với mèo’, lời khẽ vang lên trong lòng một lát, nhưng đến bên miệng lại là: “Cậu ấy đang gội đầu, đợi một lát.”
“Được,” Hà Dương nói ra mục đích chính của mình, “Trước khi qua đây nhớ qua tiệm tạp hoá mua pate cho mèo nhé, nó đến hơi đột ngột, trong nhà chưa chuẩn bị gì cho nó ăn cả.”
“….”
Hà Dương: “Các cậu đến nhà tôi tham quan, mang chút quà nhỏ đến cũng không có gì là quá đáng đúng không.”
Lâm Chiết Hạ gội đầu xong, mới sấy được một nửa đã không kìm nén được sự hào hứng mà kéo Trì Diệu đi xem mèo: “Cậu ta cũng thật biết đặt bẫy mà, mục đích chính là chỉ muốn chúng ta mua pate cho bé mèo thôi.”
Trì Diệu: “Vậy cậu còn đi.”
Lâm Chiết Hạ: “Tôi chỉ nể mặt bé mèo thôi, nếu không cũng lười để ý đến cậu ta.”
Trước khi ra ngoài Lâm Chiết Hạ tìm ví tiền, sau đó lại cầm điện thoại và chìa khoá, đồ đạc đầy trong tay, quả thực không cầm được thêm gì khác nữa, vì vậy trước khi đi tiện tay cầm chiếc dây buộc tóc trên bàn đưa cho Trì Diệu: “Cậu giúp tôi cầm một lát, tôi cho chìa khoá vào túi quần rồi cầm sau.”
Trì Diệu đứng ở cửa đợi cô, đưa tay ra nhận lấy.
Tóc Lâm Chiết Hạ còn chưa khô hẳn, vẫn còn hơi ướt, tạm thời không thể buộc lên được. Vì vậy sau khi cô cất chìa khoá vào túi xong cũng quên luôn vụ dây buộc tóc.
Cô chạy thẳng đến tiệm tạp hoá, tìm một vòng sau đó ở ngăn cuối của giá hàng tìm thấy được pate hộp cho mèo con.
Khi đến nhà Hà Dương, cậu ta giả bộ như không biết chuyện gì, nhận lấy hộp pate: “Ôi chao, đến cũng đã đến còn đem theo quà cáp làm gì chứ, quá khách sáo rồi.”
Trước khi vào nhà Lâm Chiết Hạ nói: “Tôi đặc biệt đem quà đến, có phải cậu cảm thấy rất ngại hay không?”
Hà Dương giả bộ khách sáo: “Đúng thế đúng thế.”
Lâm Chiết Hạ ngẫm nghĩ một lát, sau đó mở mã QR trong điện thoại lên: “Vậy cậu trả tiền đi, tổng cộng đồng, quét mã đi này.”
Hà Dương: “…”
Hà Dương không còn gì để nói, đang muốn trả lời ‘Trận này tôi thua rồi’, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy người đứng phía sau anh Hạ của mình.
Thiếu niên dựa vào bên cửa rũ mắt nhìn, khoé miệng hiện rõ, giống như bị hành động của Lâm Chiết Hạ chọc cười vậy.
Lâm Chiết Hạ ở nhà Hà Dương chơi với mèo một lát.
Bé mèo mới khoảng hai tháng tuổi, chiếc mèo màu lông trắng dài, mấy người ngồi lại bàn bạc xem nên đặt tên gì cho chú ta.
Lâm Chiết Hạ: “Tung tăng đi, nhìn bé đi rất tung tăng.”
“….”
Chú mèo hai tháng tuổi, hầu hết đều là ngủ.
Mấy người ngắm nhìn một lát, cuối cùng cũng có người phá vỡ sự yên lặng.
Trì Diệu: “Các cậu cảm thấy rất thú vị sao?”
Lâm Chiết Hạ: “….”
Hà Dương: “…”
Trì Diệu đứng dậy: “Đi thôi.”
Lâm Chiết Hạ cũng đứng dậy: “Mặc dù bé rất đáng yêu, nhưng nó cứ ngủ mãi, ba người nhìn chằm chằm một chiếc mèo đang ngủ hình như có hơi ngu ngốc.”
Hà Dương: “Vậy tôi không tiễn nữa.”
Lúc Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu rời đi trời đã ngả tối.
Sau kì nghỉ ngắn, mùa hè cũng dần kết thúc, tiếng ve cũng trở nên yếu ớt hơn.
Lúc ra ngoài Lâm Chiết Hạ đi ngược gió, tóc bị gió thổi bay lên, che mất hơn nửa khuôn mặt.
Lúc này cô mới phát hiện tóc mình đã khô rồi.
Nhớ ra phải buộc tóc, vì vậy đi tìm dây chun: “Dây buộc tóc của tôi…” Để ở đâu rồi.
Cô còn chưa nói xong, một cánh tay đã duỗi ra.
Cổ tay thiếu niên rất gầy, vòng quanh đó là một chiếc dây buộc tóc màu đen, là chiếc dây cô đưa cho cậu trước lúc ra ngoài.
Trong tiếng ve kêu yếu ớt, giọng điệu lạnh nhạt của Trì Diệu vang lên: “Đồ của cậu, cầm lấy.”
- -----oOo------