Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Sau khi xuống xe, Lâm Chiết Hạ vì muốn tránh khỏi chủ đề này mà ôm lấy mấy từ ‘danh sách đen’ không buông.
“Tôi không chỉ không gửi tin nhắn cho cậu trong mấy ngày này, mà cả tháng này cũng sẽ không.”
Cô đeo balo đi ở phía trước: “Dù sao cậu cũng muốn block tôi.”
Cô quá hiểu cách bình thường mình sẽ đối đáp với Trì Diệu như thế nào, càng nói càng thuận miệng.
“Cậu căn bản không muốn nói chuyện với tôi.”
“Trì Diệu, cậu thật vô tình.”
“Lát nữa về tôi phải ngồi khóc một mình để truy điệu tình cảm bạn bè này của chúng ta.”
“…”
Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến cổng toà nhà.
Người vẫn đang luôn im lặng là Trì Diệu, trước khi cô quẹt thẻ mở cửa, ở phía sau lưng kéo balo của cô lại, ép buộc cô xoay người đối diện với mình.
Lúc này đã là chiếu tối, xung quanh rất tĩnh lặng.
Trì Diệu nhìn cô, con ngươi màu nhạt như càng sâu hơn bình thường, một lát sau cậu nói: “Khi nào mà tôi block cậu vậy.”
“Nếu như tôi thực sự không muốn nói chuyện với cậu…” Cậu lại nói: “…Cậu đã sớm ở trong danh sách đen rồi.”
Trì Diệu rất ít khi nói những lời thẳng thắn như vậy.
Lâm Chiết Hạ sững người, trước khi phản ứng lại đã bị cậu khẽ đẩy về phía trước: “Vào nhà đi.”
Sau khi Lâm Chiết Hạ vào nhà, trái tim lệch nhịp vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Cô ở cửa nhà loanh quanh một hồi, chắc chắn rằng sau khi về Lâm Hà sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường mới mở cửa vào nhà: “Mẹ, con về rồi đây.”
Lâm Hà nhìn cô một cái: “Mau qua ăn cơm đi.”
Lâm Chiết Hạ đặt balo xuống: “Vâng.”
“Chú Nguỵ đâu ạ?”
“Chú có hẹn với đồng nghiệp,” Lâm Hà nói, “Chúng ta không cần phải đợi cơm đâu.”
Bàn ăn rất bình lặng, Lâm Chiết Hạ nói về những chuyện xảy ra ở trường, nói đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ diễn ra vào tháng sau bèn nhắc đến [Kế hoạch chim ngốc bay trước] của lão Từ.
Lâm Hà cũng nói với cô một chút liên quan đến công việc và chuyện xảy ra ở tiểu khu: “Dạo này con đi lại nhớ để ý một chút, nghe nói tiểu khu của chúng ta có một đám người kỳ lạ loanh quanh cả ngày, dì hàng xóm có gặp bọn họ vài lần rồi, cũng không biết bọn họ muốn làm gì.”
Lâm Chiết Hạ ‘A’ một tiếng: “Giống với nhóm côn đồ ở trường nghề hồi trước ạ?”
Lâm Hà: “Mẹ chưa thấy, chắc là cũng giống vậy, có thể là một đám người rảnh rỗi không nghề nghiệp.”
Lâm Hà nói rồi phát hiện ra một chi tiết khác thường, lúc gắp thức ăn có hỏi: “Sao gần đây con không nhắc đến Trì Diệu nữa vậy? Bình thường không phải vừa mở miệng là Trì Diệu hay sao?”
Bàn tay cầm đũa ăn cơm của Lâm Chiết Hạ khựng lại: “…”
Cuối cùng nói một câu “Gần đây cậu ấy phiền lắm, con không muốn nhắc” rồi đặt đũa xuống về phòng.
Sau khi về phòng Lâm Chiết Hạ lấy bài tập cần làm từ balo ra. Còn chưa viết được vài chữ đã nghe thấy tiếng truyền đến từ phòng khách.
“Trì Diệu đến đấy à,” Lâm Hà ở phòng khách nói, “Hạ Hạ ở trong phòng, con tìm nó cùng làm bài tập hay sao? Thật đúng lúc, dì đang lo là sắp lên lớp con bé không theo kịp chương trình.”
“Lần sau cứ qua đây ăn cơm, không cần phải khách sáo với dì đâu.”
“…”
Đầu bút dừng lại trên trang giấy, để lại một vết mực.
Sau khi Trì Diệu đi vào, cô kéo qua một chiếc ghế cho cậu ngồi: “Sao cậu lại đến vậy?”
Trì Diệu đặt bài tập xuống, đồ đạc cậu đem đến rất đơn giản, một chiếc bút mực đen và một tập đề của lão Lưu dành riêng cho cậu.
“Làm bài tập.” Cậu nói.
“Đương nhiên là tôi biết,” Lâm Chiết Hạ có chút không quen, “Vấn đề là tại sao cậu lại đến nhà tôi làm bài tập?”
Lâm Chiết Hạ vừa muốn nói ‘Nhà cậu không có bàn sao?;.
Nhưng hình như Trì Diệu có thể đoán được cô muốn nói gì, cậu dựa lưng về phía sau, một tay cầm bút: “Bàn nhà tôi hỏng rồi.”
“….”
Mặc dù Trì Diệu đến rất đột ngột, hơn nữa bây giờ cô không muốn đối diện với cậu lắm, nhưng dù sao từ nhỏ đến lớn số lần hai người làm bài tập chung đã không đếm được, cô sớm quen rồi.
Trải qua sự ngượng ngùng ban đầu, Lâm Chiết Hạ tiếp tục vùi đầu làm bài tập, cô muốn khiến bản thân tập trung vào sách vở, nhưng tâm tư vẫn bấn loạn.
Giải toán về hàm số không quen thuộc cả nửa ngày vẫn chưa có đáp án, cô đang định bỏ qua câu ấy thì nghe thấy tiếng gõ bàn ở bên cạnh vang lên.
Cô ngẩng đầu, phát hiện không biết trước mặt mình đã có thêm một tờ giấy nháp từ bao giờ.
Trên giấy nháp các bước giải đề hàm số, đơn giản dễ hiểu, bên cạnh còn có phần giải thích thêm, chỉ ra được chỗ vừa rồi cô đã làm sai.
…Hơn nữa đè lên trên trang giấy, còn có một chiếc kẹo với vỏ trong.
“…” Lâm Chiết Hạ nhìn về phía người bên cạnh, “Cậu lấy kẹo ở đâu ra vậy?”
Trì Diệu nói: “Hai ngày trước Hà Dương tham dự một buổi tiệc hôn lễ có lấy một đống, để hết ở chỗ tôi.”
“Trùng hợp là,” Cậu làm xong một câu, bẻ ngón tay, “Không tìm được chỗ vứt.”
Lâm Chiết Hạ: “Ồ.”
Đầu óc cô có chút choáng váng, còn muốn hỏi ‘Sao cậu biết tôi không làm được câu này vậy’, nhưng nghĩ một lát, có lẽ là do cậu ngồi bên cạnh, vô tình nhìn thấy.
Lâm Chiết Hạ bóc vỏ kẹo, trong lúc cảm nhận vị ngọt của viên kẹo trong miệng, đột nhiên nhận ra một chuyện.
Trì Diệu qua đây, hình như là vì khi ở trên xe cô có nói dạo này áp lực học tập lớn.
–
Trong những ngày tháng học tập bận rộn, đối với học sinh khối mà nói, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là một sự kiện thú vị.
Các lớp đều bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
Hôm nay Lâm Chiết Hạ bị lão Từ gọi đến văn phòng.
“Lão Từ,” Đã quen biết hai năm, Lâm Chiết Hạ ngày càng thân thiết với Lão Từ hơn, “Thầy có việc gì cần phân phó ạ?”
Lão Từ thấy cô đến rồi, đặt tập bài thi đang chấm dở xuống: “Tiểu Lâm à, quả thực có chuyện cần giao cho em.”
Lâm Chiết Hạ: “Thầy nói đi ạ.”
Lão Từ: “Không phải là lớp ta có kế hoạch chim ngốc bay trước hay sao, ngâm thơ là ít tốn thời gian nhất, em thấy thế nào?”
Lâm Chiết Hạ nói: “Em thấy kế hoạch này vô cùng hay, đủ để thể hiện được trí thông minh của người đề xuất ý tưởng.”
Lão Từ: “Vậy vấn đề chính là ở đây, bây giờ nhóm ngâm thơ cần có một người phụ trách dẫn đầu, thầy muốn trao trọng trách này cho em, sở dĩ thầy chọn em là vì…”
Lâm Chiết Hạ rất tự nhiên tiếp lời: “Là vì em giành giải nhất cuộc thi diễn thuyết?”
Lão Từ gật đầu: “Đúng vậy.”
Khác với tâm trạng thấp thỏm bất an lần trước, cảm giác bản thân đen đủi bị chọn, lần này Lâm Chiết Hạ lại rất bình tĩnh, cũng không từ chối: “Em biết rồi ạ, vậy để em về chuẩn bị một chút.”
Câu trả lời này khiến lão Từ khá bất ngờ, ông nhìn nữ sinh đứng trong văn phòng, gần hai năm trôi qua, rất cả mọi người đều dần thay đổi, Lâm Chiết Hạ khi mới lên lớp khá hướng nội cũng đã thay đổi rất nhiều.
Ông vẫn còn nhớ vẻ hoảng loạn căng thẳng khi Lâm Chiết Hạ từ chối lời đề nghị năm ngoái.
“Được,” Lão Từ vui vẻ nói, “Thầy tin vào em, chuẩn bị tốt nhé.”
–
Lâm Chiết Hạ chọn vài bài thơ, sau khi ở văn phòng in ra xong bèn ôm tập giấy đi về lớp.
Cô vừa đi vừa nghĩ thực ra việc này cũng không khó, thậm chí cũng không tốn thời gian, chọn người xong, trong lúc ra chơi tập luyện qua hai lần là được.
Cô đang nghĩ ngợi, lúc đi qua lớp - thì bị Từ Đình gọi lại.
Từ Đình đứng ở hành lang, hai tay giương ra, chặn cả lối lại, bộ dáng như muốn xông lên, giọng điệu nhiệt tình hơn bao giờ hết: “…Lâm thiếu!”
“…”
Lâm Chiết Hạ dừng bước, muốn lách qua cậu ta: “Tôi có thể vờ như không quen cậu không?”
Từ Đình: “Không được, cậu là Lâm Chiết Hạ lớp -, là anh em tốt của anh em tốt của tôi, chín bỏ làm mười, tức là cậu cũng là anh em tốt của tôi.”
Lâm Chiết Hạ: “Nếu đã vậy thì…”
Từ Đình: “?”
Lâm Chiết Hạ vừa lách qua cậu vừa nói: “Tôi chỉ có thể ra tay từ tận gốc, tuyệt giao với Trì Diệu thôi.”
Từ Đình đi theo: “Đừng mà, tôi tìm cậu có việc.”
Hành lang có rất nhiều người qua lại, Lâm Chiết Hạ mất khống chế mà nhìn vào cửa sổ lớp -, nhìn thấy vị trí quen thuộc đang trống không.
Vì vậy cô dừng lại: “Tôi đây học hành bận rộn, chỉ có thể cho cậu được hai phút, cậu có gì muốn nói thì mau nói.”
Mục đích Từ Đình tìm cô thực ra rất đơn giản: “Không phải sắp đến ngày kỷ niệm thành lập trường sao?”
Lâm Chiết Hạ ra hiệu cho cậu tiếp tục nói.
Từ Đình: “Người đầy mị lực giống như tôi, nhất định phải toả sáng trong ngày ấy đúng không?”
Lâm Chiết Hạ muốn trợn mắt.
Từ Đình: “Vì vậy tôi bèn nói với chủ nhiệm lớp rằng cứ để tôi phụ trách tiết mục biểu diễn của lớp.”
Lâm Chiết Hạ nghe đến đây, đoán: “Lớp - là do tôi phụ trách, vì vậy lòng háo thắng của cậu quá mạnh, muốn chặn tôi lại để tuyên chiến trước?”
“…”
“Ai muốn tuyên chiến với cậu chứ, cái [Kế hoạch chim ngu bay trước] của lớp cậu, cả khối đều biết rồi, còn cần phải tuyên chiến sao?”
“Là chim ngốc, không phải chim ngu.” Lâm Chiết Hạ không nhịn được mà sửa lời.
Nhưng đính chính xong, cô lại rơi vào trầm mặc, hình như hai từ này cũng không khác nhau là mấy.
“Thôi bỏ đi,” Lâm Chiết Hạ tiếp tục, “Không quan trọng, cậu nói trọng điểm đi.”
Từ Đình: “Trọng điểm ở đây là chủ nhiệm lớp tôi yêu cầu tiết mục phải có ít nhất hai người, không để tôi lên sân khấu một mình, vì vậy tôi muốn tìm Trì Diệu cùng tham gia. Ban đầu tôi nghĩ Trì Diệu được mọi người yêu thích như vậy, đến ngày hôm đó lên sân khấu, tiết mục của tôi nhất định sẽ khiến mọi người trầm trồ.”
Phản ứng của Lâm Chiết Hạ lại là: “Sao cậu lại có loại suy nghĩ nguy hiểm vậy chứ, cuộc sống không đủ tốt sao?”
“…”
Từ Đình: “Cậu không phải làm tổn thương tôi hai lần vậy chứ, vừa rồi tôi đã bị từ chối một cách vô tình rồi.”
“Nhưng tôi không muốn bỏ cuộc,” Từ Đình lập tức vào vấn đề, “Cậu giúp tôi khuyên cậu ấy đi.”
Lâm Chiết Hạ: “Cậu ấy không thích lên sân khấu lắm.”
Cô nghĩ nghĩ, lại nói: “Hơn nữa tại sao cậu lại cho rằng tôi có thể khuyên cậu ấy được chứ.”
Từ Đình không cần nghĩ ngợi: “Bởi vì quan hệ của hai người rất tốt.”
Vốn dĩ Lâm Chiết Hạ không muốn để tâm đến việc này, nhưng Từ Đình khổ sở cầu xin, thậm chí còn nâng cấp tư tưởng, nói với cô “Không muốn thanh xuân duy nhất trong cuộc đời lại có điều tiếc nuối”, cuối cùng cô đồng ý thử giúp cậu ta xem sao.
“Nhưng cậu ấy chưa chắc đã nghe tôi,” Trước khi rời đi Lâm Chiết Hạ nói, “Tôi không thể bảo đảm cậu ấy nhất định sẽ đồng ý.”
–
Nếu đã đồng ý giúp đỡ thì phải giữ lời, Lâm Chiết Hạ nghĩ nên mở miệng nói với Trì Diệu ra sao.
Cô đắn đo suốt dọc đường, lúc tan học về nhà có vài lần muốn nói lại thôi.
Trì Diệu dừng lại trước cửa nhà: “Nói đi.”
Lâm Chiết Hạ vòng vo một hồi, cuối cùng tìm một cái cớ rất ngu ngốc: “Tôi khát, có thể lên nhà cậu uống nước được không?”
“…”
“Thì là tôi,” Lâm Chiết Hạ tìm thêm cái cớ bổ sung, “Đã lâu không uống nước nhà cậu, có chút nhớ.”
Nói rồi trước ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc của Trì Diệu, cô muốn cắn lưỡi mình.
Năm phút sau, Lâm Chiết Hạ cầm ly thuỷ tinh, ngồi trên sô pha nhà Trì Diệu uống nước.
Uống xong một ly, cô vẫn chưa nghĩ ra được nên nói sao, lại hỏi: “Có thể thêm một ly nữa không?”
Trì Diệu thong dong nhìn cô: “Cậu coi nhà tôi là gì vậy, quán trà miễn phí nước lọc?”
Mặc dù cậu nói vậy, nhưng cậu vẫn đi rót cho cô một ly nước nữa.
Lâm Chiết Hạ cảm thấy nếu mình tiếp tục uống thì sẽ trướng bụng chết mất, vì vậy mở miệng: “Sắp đến lễ kỷ niệm thành lập trường, lớp tôi đang chuẩn bị tiết mục biểu diễn, lớp cậu thế nào rồi?”
Trì Diệu nghiêng đầu qua: “Không có sức sáng tạo như lớp cậu được.”
“…”
Kế hoạch kia của lão Từ thực sự được truyền đi rất rộng rãi.
“Nghe nói Từ Đình muốn cậu cùng lên sân khấu,” Lâm Chiết Hạ cuối cùng cũng vào vấn đề chính, “Cậu từ chối cậu ấy rồi sao?”
Trì Diệu ‘Ừm’ một tiếng: “Tôi bảo cậu ta vắt sạch nước trong đầu rồi nói tiếp.”
Lâm Chiết Hạ: “Thực ra hôm nay Từ Đình có tìm tôi, muốn tôi giúp cậu ấy khuyên cậu.”
Trì Diệu cầm một chai nước, cậu vừa mở nắp chai vừa đi đến, nghe thấy lời này, ngạc nhiên ở chỗ không lập tức từ chối mà hỏi ngược lại cô: “Cậu định khuyên thế nào?”
Lâm Chiết Hạ mở miệng xông lên: “Đại soái ca giống như cậu thì nên đứng trên sân khấu để mọi người ngắm nhìn.”
“Sân khấu của trường ta không có cậu chính là một tổn thất lớn lao.”
“Nếu như cậu lên sân khấu thì khán giả phía dưới sẽ giống như tia nắng ấm mùa đông, dòng suối mát mùa hạ.”
Lâm Chiết Hạ nói đến đây thì dừng lại: “Có chút nghèo từ rồi, cho tôi vài phút, để tôi nghĩ thêm.”
Thực ra sở dĩ cô đồng ý với Từ Đình là còn mang theo chút tâm tư riêng.
Câu ‘Chỉ có một lần thanh xuân’ của Từ Đình đã làm lay động cô rồi. Cô nghĩ đến việc Trì Diệu sẽ không có thêm một năm tuổi nào nữa, nếu như trong thời cấp ba có thể biểu diễn cùng bạn bè, đối với cậu mà nói, có lẽ sẽ có nhiều thêm một phần hồi ức.
Nghĩ đến đây, cô không tiếp tục những lời mỹ miều nữa, hiếm khi thực lòng thực tâm nói: “Hơn nữa tôi cũng rất hy vọng cậu có thể lên sân khấu.”
Trì Diệu không nói có đồng ý hay không, cậu cầm chai nước rũ mắt, che đi ánh mắt mang theo ý nghĩ gì đó, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên đã quay lại trạng thái bình thường, yết hầu khẽ động: “…Cậu muốn xem?”
Lâm Chiết Hạ có một loại ảo giác, giọng điệu của cậu lúc này giống như chỉ cần cô nói một chữ ‘Muốn’ là cậu sẽ đồng ý vậy.
Một giây sau, Trì Diệu lập tức bộc lộ tính ‘tró’ của mình.
Cậu rời ánh mắt đi: “Vậy để tôi nghĩ xem.”
“…”
Không thành công cũng nằm trong dự đoán của Lâm Chiết Hạ.
Cô không có nản lòng lắm, sau khi về nhà tìm được phương thức liên lạc của Từ Đình, nhắn cho cậu ta: [Thật xin lỗi, tôi không khuyên được cậu ấy, hay là cậu tìm người khác đi.]
Từ Đình trả lời tin nhắn rất nhanh, đáp lại là hai chữ [Ha ha!]
Lâm Chiết Hạ: […Cậu điên rồi?]
Từ Đình: [Ha ha! Cậu đừng giả bộ nữa, tôi đã nhìn thấu được âm mưu của cậu rồi.]
Từ Đình: [Cậu muốn nâng lên phải d xuống trước chứ gì, nói rằng không thành công trước, sau đó cho tôi niềm kinh ngạc.]
Lâm Chiết Hạ chậm rãi gõ chữ: [Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có nói đùa.]
Còn chưa gửi tin nhắn qua, Từ Đình đã gửi đến một ảnh chụp màn hình kèm theo dòng chữ: [Không ngờ đúng không! Trì Diệu đã nói đồng ý với tôi trước rồi, cậu không trêu tôi được đâu!]
Lâm Chiết Hạ: [….]
Cô nhấn xem ảnh chụp.
Trong tấm ảnh phần lớn là Từ Đình tự nói tự đáp, hơn nữa còn là những lời ngu ngốc: [Cầu xin cậu đấy, lên sân khấu cùng người ta đi mà, đi mà đi mà.]
Trong những lời ngu ngốc của Từ Đình, mười phút trước chiếc đầu mèo quen thuộc kia có trả lời một câu.
Đầu mèo: [Báo đi.]
Từ Đình nhất thời chưa kịp phản ứng lại: [???Báo gì?]
Đầu mèo: [Báo danh.]
- -----oOo------