Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Ngày hôm sau Lâm Chiết Hạ tỉnh dậy từ rất sớm.
Cô ngủ say, sống mũi cọ lên bả vai Trì Diệu nhưng da thịt thiếu niên quá cứng, chạm vào làm cô tỉnh giấc.
Cô mở mắt ra, lần đầu tiên thức dậy trong lng nguc của một người vào một buổi sáng đầy sương mù.
Tối hôm qua Trì Diệu có tắm rửa lại một lần, có lẽ sợ nóng nên anh không mặc áo len. Nhiệt độ cơ thể của phái nam bao giờ cũng cao hơn phái nữ một chút nên cả người cô giống như bị lò sưởi vây quanh vậy. Dáng vẻ anh khi ngủ so với ngày thường thoạt nhìn có “ngoan” hơn một chút, ngũ quan sắc bén thu liễm xuống không ít, an tĩnh hơn rất nhiều.
Thì ra lúc tỉnh ngủ, mở mắt ra là có thể nhìn thấy người mình thích là cảm giác như vậy.
Lâm Chiết Hạ vốn định ngồi dậy ngay, sau đó trở về phòng mình, làm bộ như đêm qua chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hình ảnh trước mắt thật sự quá ấm áp…
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lười biếng mà chiếu vào, Trì Diệu đang trong giấc ngủ như cảm giác được gì đó, cánh tay đang ôm lấy cô vô thức siết chặt.
Cô đột nhiên nghĩ, nằm thêm một lát nữa chắc cũng không sao.
Vì thế Lâm Chiết Hạ nằm ở trong ngực anh lướt điện thoại một lát, hôm nay không có tin tức gì, xem video một lát cũng chán, cô buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Trì Diệu.
Sự chú ý rơi vào lông mi của thiếu niên.
Lông mi anh thật dài, Lâm Chiết Hạ đưa tay ra so, sau đó cô hơi ngứa tay, muốn nhổ một cọng xuống.
Ngay khi bàn tay càng ngày càng tới gần, người vốn đang nhắm nghiền lại bỗng nhiên mở mắt ra, lông mi nhẹ nhàng cọ qua đầu ngón tay cô.
“Em đang làm gì vậy?”
Lâm Chiết Hạ buột miệng thốt ra: “Định nhổ lông mi của anh.”
“……”
“Nhổ đi,” Ngoài dự liệu của cô, Trì Diệu thuận theo mà nhắm mắt lại, “Cũng đã ngủ cùng rồi, của anh cũng chính là của em.”
Lâm Chiết Hạ đỏ mặt: “Không muốn.”
Cô tránh khỏi vòng tay Trì Diệu, đứng dậy khỏi giường, đi dép lê chuẩn bị trở về phòng: “Em về trước, lát nữa có thể Tiểu Tuyết sẽ tới tìm em cùng ăn sáng.”
Kế hoạch du lịch hai ngày nay của bọn họ rất đơn giản, hôm qua tham quan bảo tàng và các di tích nổi tiếng của địa phương, hôm nay dự kiến sẽ đi chơi ở một công viên trò chơi, sau khi cuộc vui kết thúc, tầm chạng vạng sẽ quay lại trả phòng và trở về trường học.
Quen biết Trì Diệu nhiều năm như vậy, Lâm Chiết Hạ hiểu rõ mấy loại hình vui chơi giải trí này đều không phải mấy thứ mà Trì Diệu thích.
Anh đi cùng hoàn toàn là vì cô.
Sáng sớm, quả nhiên Lam Tiểu Tuyết đến tìm cô: “Cho cậu, đây là vé vào cổng.”
Lâm Chiết Hạ nhận lấy hai tấm vé, hỏi: “Các cậu không đi sao?”
Lam Tiểu Tuyết nói: “Có chứ, tuy là nói mọi người cùng chơi, nhưng tớ và Tần Lôi không hề muốn ăn “cơm tró”, cho nên mọi người tách ra thì tốt hơn.”
Nói xong, Lam Tiểu Tuyết nháy mắt với cô: “Nhớ nhất định phải tới vòng quay khổng lồ đấy, ở trên điểm cao nhất có thể nhìn thấy một biển hoa, rất thích hợp cho những người đang yêu nhau, nghe nói còn có thể ở bên nhau lâu dài, tớ cũng chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi.”
Nếu là trước kia, Lâm Chiết Hạ nhất định sẽ cảm thấy mấy lời này không có căn cứ, nhưng sau khi cô và Trì Diệu yêu nhau, cô cũng bắt đầu trở nên “mê tín”.
Đợi hai người ăn xong, thu dọn đồ đạc, từ cổng khu vui chơi kiểm tra vé đi vào, sau khi đi dạo một vòng các trò chơi, Trì Diệu hỏi cô còn muốn đi đâu không.
Lâm Chiết Hạ không giấu được tâm tư: “Chúng ta ngồi vòng quay đi.”
“Con gái bọn em,” Cô cố gắng che đậy mục đích thực sự của mình, nói thêm, “Rất thích mấy nơi như vậy.”
Trì Diệu quả thật không nghĩ nhiều.
Nhưng anh vẫn nắm tay cô, hai người đi tới chỗ xếp hàng, công viên trò chơi có lẽ vì để mời chào khách hàng nễn đã bày một tấm áp phích lớn ở lối vào, trên áp phích cố ý viết về truyền thuyết trên vòng quay.
[Truyền thuyết vòng quay:]
[Mãi mãi bên nhau.]
Trì Diệu nhìn qua tấm áp phích, nghiêng đầu nhìn cô: “Không có lý do gì khác?”
Lâm Chiết Hạ: “…”
Tâm tình Trì Diệu không tệ: “Không muốn cùng anh chia xa đến vậy sao?”
Lâm Chiết Hạ rất xấu hổ: “…Không phải.”
“Cũng có thể hiểu được.” Anh nói thêm.
Lâm Chiết Hạ theo thói quen phủ nhận: “Anh đừng có tự luyến.”
Vòng quay khổng lồ là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất của công viên trò chơi, có rất nhiều người xếp hàng, Lâm Chiết Hạ nhìn hàng dài phía trước, định đi mua một ly trà sữa gần đó uống: “Anh xếp hàng ở đây trước, em qua kia một chút.”
Cô vẫn chưa nói mình muốn làm gì nhưng Trì Diệu chỉ liếc qua đã nhìn thấu: “Mua cho mình em là được, không cần mua cho anh, anh không uống đâu.”
Lâm Chiết Hạ: “Ồ.”
Điều này cũng thường xảy ra giữa cô và Trì Diệu, mấy suy nghĩ và tâm tư của cô luôn rất dễ bị anh nhìn thấu.
Lâm Chiết Hạ tạm thời rời khỏi hàng, đi đến phía đối diện mua trà sữa, trước khi cô đi, mơ hồ còn nhìn thấy trong hàng người thật dài có một đôi nữ sinh, đôi nữ sinh kia chắc là cặp bạn thân cùng nhau đến đây chơi, thấy cô đi rồi, còn nhìn về phía cô vài lần.
Lâm Chiết Hạ phớt lờ ánh mắt này, đến quán trà sữa gọi một ly uống, chờ đợi một lát, sau đó nhận lấy túi mà nhân viên cửa hàng đưa tới nói: “Cám ơn.”
Cô xách đồ uống rồi xoay người, khi nhìn về hướng vừa rồi, người đầu tiên cô nhìn thấy không còn là Trì Diệu nữa, mà là hai cô gái đang vây quanh trước mặt anh.
Hai cô gái trông rất trẻ.
Cô đi qua, mơ hồ nghe thấy một câu ngọt ngào “Anh trai”.
Cô gái đó muốn xin Wechat: “Anh giúp em một việc được không, có thể chuyển giúp em mười đồng qua Wechat được không?”
Trì Diệu đứng đó, hai tay đút túi, lạnh lùng nhấc mí mắt lên: “Đừng gọi lung tung, tôi không có Wechat.”
Nữ sinh cũng không nản lòng: “Em không mang theo đủ tiền, lát nữa có thể sẽ không về được nhà, anh giúp em một chút thôi.”
Trì Diệu: “Quẹo trái, đi thẳng, văn phòng dịch vụ.”
Nữ sinh: “Em đến văn phòng dịch vụ để làm gì?”
“Gọi điện thoại cho gia đình.”
Giọng điệu của anh không hề có chút cảm xúc nào mà nói, “Cô không về được nhà, đó là chuyện bố mẹ cô nên quản.”
“…”
“Lần sau nếu không mang đủ tiền, đừng ra ngoài chơi nữa,” Anh nói thêm, “Rất làm phền người khác.”
Lúc Lâm Chiết Hạ đi qua, sắc mặt hai nữ sinh kia là một xanh một trắng, quay đầu trực tiếp rời đi.
Cô đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của Trì Diệu.
Sau khi yêu, Trì Diệu vô cùng dung túng với cô, tuy rằng luôn là bộ dạng cao ngạo không thể chạm tới, nhưng bình thường đa phần vẫn dính lấy cô.
Nhưng bất kể là trước kia hay hiện tại, Trì Diệu đối với cô luôn rất đặc biệt.
Không giống như những người khác.
Lâm Chiết Hạ vừa uống trà sữa vừa giả vờ ghen: “Vừa rồi hai người kia là ai vậy?”
Trì Diệu: “Không biết. ”
“Không biết mà còn gọi anh là anh trai.” Lâm Chiết Hạ buồn bực nói, “Anh hẳn là rất vui rồi.”
Trì Diệu nhướng mày: “Anh vui gì.”
Lâm Chiết Hạ: “…Bởi vì anh thích nghe mọi người gọi là anh trai.”
“Nói chuyện chú ý một chút” Sau khi cô đến, bàn tay vốn đang nhét vào túi của anh lại vươn ra buông xuống bên cạnh, theo thói quen mà tìm tay cô, “Anh chỉ thích nghe mình em gọi như vậy.”
Trong lúc nói chuyện đã đến lượt bọn họ.
Sau khi hai người ngồi vào, nhân viên bảo an đóng cửa lại.
Vòng quay khổng lồ chậm rãi di chuyển.
Khi đi lên đến đỉnh có thể nhìn ra một biển hoa rộng lớn gần đó, ngay cả vào mùa đông, những bông hoa kia vẫn nở rộ, từ trên cao nhìn xuống giống như một bức tranh trên đất liền.
Ký ức cuối cùng của cô đối với ngày hôm nay, là lúc vòng đu quay tạm dừng ở vị trí cao nhất, Trì Diệu đột nhiên cúi người hôn cô một cái.
Một nụ hôn thoáng qua, rất tinh khiết.
“Vì sao đột nhiên lại hôn em?” Cô hỏi.
Trên áp phích tuyên truyền rõ ràng không có cái này.
“Xem trên mạng,” Trì Diệu nói, “Con người anh tương đối mê tín.”
–
Vào cuối học kỳ, có xảy ra một chuyện nhỏ, Trì Diệu phải tham gia vào một nhóm dự án.
Bọn họ từ năm thứ hai mới bắt đầu phải thực hành chuyên ngành, người duy nhất ngoại lệ được tham gia ngay năm nhất chỉ có anh.
Sau khi tham gia vào dự án, anh trở nên bận rộn hơn.
Buổi tối sau khi tắt đèn, Lâm Chiết Hạ ra ban công gọi điện thoại cho anh: “Anh còn chưa về phòng ngủ sao?”
“Đang ở nhà thầy.”
Trì Diệu nói, “Ký túc xá đã tắt đèn, trở về phòng không tiện. Không sử dụng được máy tính.”
“À,” Lâm Chiết Hạ cũng không quấy rầy anh nhiều, “Vậy anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhưng rõ ràng từ “nghỉ ngơi sớm” không dễ dàng như vậy đối với Trì Diệu, sau một tuần bận rộn với dự án, vào cuối học kỳ, anh nộp đơn xin chuyển ra ngoài, sau đó thuê một phòng ở bên ngoài trường.
Trước kỳ nghỉ Lâm Chiết Hạ có cùng anh đi xem nhà.
Sau khi xem qua mấy chỗ, Trì Diệu hỏi cô thích nơi nào, Lâm Chiết Hạ suy nghĩ một chút: “Căn phòng có cửa sổ sát đất kia đi, cảm giác ánh sáng tương đối tốt, nhưng chủ yếu vẫn là do anh quyết định.”
Trì Diệu chọn căn mà cô nói: “Nghe em. Ý kiến của em cũng rất quan trọng.”
Lúc đầu cô còn không biết Trì Diệu nói những lời này là có ý gì.
Trì Diệu nhanh chóng xin ở ngoại trú.
Lúc dọn đồ đạc trong phòng chuyển qua, sắp xếp xong xuôi cũng vừa vặn đến kỳ nghỉ đông.
“Xin cậu đấy,” Ngày Trì Diệu chuyển đồ, những người bạn cùng phòng khác của anh hận không thể quỳ xuống cầu xin, “Có thể cho anh em một cái chìa khóa được không? Trường học tắt đèn lúc giờ…quả thực không phải là nơi mà người ta có thể sống.”
“Một ngày là bạn cùng phòng, cả đời là bạn cùng phòng! Căn hộ của cậu bên ngoài cũng là nhà của chúng tôi!”
“Đúng thế, như vậy bình thường chúng ta có thể đi chơi muộn rồi trở về tá túc chỗ cậu.”
“Nói cái gì thế, cái gì mà đi chơi, đó là đi học! Chơi game khó nghe như thế, ít nhất cũng phải sử dụng từ học tập như một cái cớ để che giấu chứ.”
“…”
“Muốn ở sao?”
Giữa ngón tay Trì Diệu đang cầm theo hai cái chìa khóa, trong đó một cái là chìa khóa dự phòng, nhìn bọn họ một cái.
Ba người bạn cùng phòng khác đồng loạt gật đầu.
Trì Diệu lạnh lùng nói: “Muốn ở thì tự mà đi thuê.”
Chìa khóa dự phòng kia cuối cùng nằm trong tay Lâm Chiết Hạ.
Cô cùng Trì Diệu dọn dẹp nhà cửa xong, đang muốn trở về trường học, lúc đứng ở cửa thì bị anh gọi lại, cô hỏi: “Còn gì phải làm sao?”
“Không có gì,” Trì Diệu nói, “Nhưng em đã quên một cái gì đó.”
Lâm Chiết Hạ đeo túi xách, bất đắc dĩ nhìn anh: “Tốt nhất anh đừng nói thứ đó chính là anh, mấy lời tình cảm xáo rỗng này đã lỗi thời rất lâu rồi.”
Trì Diệu treo chìa khóa dự phòng ở giữa ngón tay, xoay nó nửa vòng, chìa khóa lắc lư trong không khí, cuối cùng rơi vào mắt cô: “…Quên cái này.”
Lâm Chiết Hạ ngẩn người, anh bèn nắm lấy tay cô, đặt chìa khóa mới vào lòng bàn tay cô rồi mới buông ra.
“Cầm chắc vào.”
Một màn này rất giống với cảnh Trì Diệu đưa chìa khóa nhà anh cho cô nhiều năm trước.
Chỉ là khi đó do Trì Diệu ngại phiền, dùng cái dáng vẻ đừng có quấy rầy anh mà ném chìa khóa cho cô: “Lần sau tự mình mở cửa vào.”
Hơn nữa cái chìa khóa kia cũng đã sớm trở thành vật vô dụng.
Giờ khắc này cô mới phản ứng lại, vì sao lúc chọn nhà Trì Diệu nói ý kiến của cô rất quan trọng.
- -----oOo------