Chỉ một câu xa xỉ đã khiến bốn phía phải vén rèm lên nhìn.
Thậm chí ở gian đối diện còn có người ló ra hỏi: “Đó là người nào thế?”
Đúng lúc đô đốc Cao Lan đi tới, thấp giọng trả lời: “Là phu nhân Đại đô hộ đất Bắc của chúng tôi, huyện chủ huyện Thanh Lưu.”
Lúc nói ra câu này trong lòng y cũng kinh ngạc như thế, chẳng ngờ phu nhân Đại đô hộ lại phung phí đến vậy.
Nhưng ban nãy La Tiểu Nghĩa lôi y đi có dặn y đừng quản nhiều, một hạ quan như y cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Người nọ nghe thế thì không ngồi nữa, lập tức đứng dậy đi ra.
Vừa ra ngoài thì thấy rèm bên gian đối diện được vén lên, một người đàn ông cao ráo bước ra.
Rồi rèm lại được vén lên lần nữa, một cô gái khoan thai đi tới.
Tê Trì đuổi theo Phục Đình ra ngoài.
Nàng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ sợ nếu lúc này để chàng đi thì khéo sẽ lại mâu thuẫn giống như lần trước nữa.
Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi cửa thì đã rước về bao ánh mắt của các bên.
Nàng không thể thất thố nên cúi thấp đầu bước đi nhanh, mắt nhìn về phía trước, bóng lưng người đàn ông cách ngay mấy bước.
Cũng không thể cao giọng gọi chàng lại được, nàng đành húng hắng hai tiếng.
Phục Đình biết nàng đi ra theo mình, tính dứt khoát bỏ đi song lại nghe thấy xung quanh xì xào bàn tán, cứ đảo mắt qua lại nhìn ra sau lưng chàng.
Lại nghe thấy nàng ho hai tiếng, cuối cùng chàng vẫn dừng bước.
Nhớ đến chuyện ban nãy, chàng vẫn nắm chặt tay nàng.
Nàng cũng không nhìn vào mắt chàng, chỉ cất lời bảo: “Được rồi, là thiếp đã sai.”
Âm thanh nhỏ nhẹ mềm mỏng.
Chàng mím môi không nói câu gì.
Nàng dứt khoát nhận sai như vậy khiến chàng không thể làm được gì, cũng không thể “thưởng” quân côn giống như đã làm với La Tiểu Nghĩa được.
Sau một hồi lặng thinh, chàng đành buông tay, vén rèm rời đi.
Phục Đình chợt quét mắt nhìn sang gian đối diện, một chàng thanh niên bước ra nhìn nàng chăm chú.
Chàng mím chặt môi, nghĩ mình đang làm gì thế kia chứ, ở nơi đông người như vậy lại để mặc phu nhân của mình bị bao kẻ nhòm ngó.
Ngoái đầu lại thì chạm vào tầm mắt của nàng, cứ như thể nàng đang chờ chàng vậy.
Cuối cùng chàng sải bước quay về, dùng cơ thể che khuất sườn mặt nàng.
Tê Trì thấy chàng chịu trở lại thì yên tâm hẳn, nhìn gò má chàng, bụng nghĩ cũng may chàng không phải là kiểu đàn ông không biết chịu trách nhiệm.
Hiện tại nàng đuối lý nên rất ngoan, nhẹ nhàng đi gần chàng, từng bước từng bước rời khỏi đài cao.
Cho đến khi bóng người khuất dạng.
Người ở gian đối diện đi ra thấp giọng hỏi: “Đó chính là Lý Tê Trì huyện chủ Thanh Lưu sao?”
…
La Tiểu Nghĩa chờ ở bên ngoài, thấy tam ca nhà hắn với tẩu tẩu trước sau bước ra thì giật mình.
Tới khi nhìn thấy sắc mặt tam ca thì hắn biết chàng vẫn mất hứng.
La Tiểu Nghĩa rảo bước đi tới, nói: “Tam ca, huynh tự kiểm tra ngựa đi.”
Vì không muốn vợ chồng họ mặt sưng mày xỉa với nhau nên hắn rời đi rất vội vàng.
Làm sao Phục Đình không biết tâm tư của hắn cho được, chàng nhìn hắn rồi lại nhìn cô gái bên cạnh, không nói gì.
Lần này không hẳn là chàng tức giận.
Lần trước bị gạt, chàng cảm thấy bị huynh đệ và phu nhân đùa bỡn như khỉ.
Mà lần này sự xảy ra ngay trước mắt chàng, thấy rõ mồn một chuyện tình nên suy cho cùng trong lòng vẫn ít nhiều hiểu rõ.
Nhưng dẫu gì cũng là nhu cầu quân đội, chàng không thể cứ mặc kệ cô gái này mãi được.
Tê Trì khép vạt áo lại, đứng cạnh chàng than thở: “Thiếp đã nhận sai rồi mà, nếu chàng vẫn khó chịu thì đợi lúc về hãy phạt thiếp, chứ đừng làm thiếp khó xử ở đây.”
Phục Đình nhìn nàng đăm đăm, trong đầu nghĩ thầm: chàng có nói là muốn phạt nàng hả?
Cô gái này lại chơi trò lấy lùi làm tiến với chàng rồi.
La Tiểu Nghĩa ở bên không tiện nghe nhiều nên đã im lặng đi ra.
“Sao, chàng vẫn chưa thoải mái hả?” Tê Trì nhìn chàng, giọng dịu đi: “Dẫu gì thiếp cũng không muốn số ngựa đó trở thành đồ chơi, cho chàng còn tốt hơn là nhường Ung vương.”
Giọng người con gái rất đỗi dịu dàng, nghe đến câu này thì rốt cuộc Phục Đình cũng mềm lòng.
Tự chàng cũng biết đó là giống ngựa tốt, nằm trong tay chàng sẽ có ưu thế hơn là về tay đám người quyền quý ấy.
Đột Quyết vẫn đang nhòm ngó chòng chọc, kỵ binh là bình phong đắc lực nhất ở đất Bắc.
Chàng nhìn mặt nàng, rồi ánh mắt lại rơi xuống tay nàng.
Bàn tay trắng muốt của nàng lộ ra ngoài ống tay áo, trên mu bàn tay có vệt đỏ rất nổi bật – là do lúc nãy bị chàng túm chặt.
Dáng vẻ dịu dàng hiền thục như vậy làm chàng không nói ra được dù chỉ là nửa chữ.
Tê Trì thấy chàng mãi không nói gì thì im lặng nhìn chàng.
Chợt người Phục Đình động đậy, toan rời đi.
Nàng tức khắc hỏi: “Đi đâu thế?”
Chàng dừng lại, thốt ra hai chữ qua kẽ răng: “Kiểm ngựa.”
Giọng nam trầm thấp khiến Tê Trì không nhận ra chàng tức giận đến mức nào.
Nàng nhìn bóng lưng chàng đi về phía La Tiểu Nghĩa, trong đầu nghĩ chí ít là chịu đi kiểm ngựa rồi, coi như hiện tại đã cho qua.
Đến lúc này nàng mới hồi tnởng lại sự phung phí trước đó.
Tê Trì không khỏi cảm thấy buồn cười: đúng là bỏ ra ngàn vàng mua ngựa cũng khó đổi được tiếng cười của người.
Chuyện ở trang trại ngựa xôn xao nguyên một ngày trời.
Đến tận sáng hôm sau, khi Lý Nghiên đến lầu các vấn an thì câu đầu nói với Tê Trì vẫn liên quan tới chuyện này.
“Cô không biết hôm qua sau khi cô với dượng rời đi, có bao nhiêu người nhìn theo cô đâu.”
Hôm qua cậu đi sau cùng, vất vả theo Tân Lộ trèo xuống đài cao.
Người bên này cứ nhìn theo bóng lưng cô dượng của cậu, suýt nữa lấp kín con đường.
Tê Trì dậy sớm, ngồi gần cửa sổ, nghe thấy thế thì cũng chỉ cười chứ chẳng để trong lòng.
Tình cảnh như thế nàng đã gặp quá nhiều khi kinh doanh, tuy không chi một khoản lớn như hôm qua nhưng cũng quen rồi.
Ấy nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ——
“Nghe nói gì chưa? Hôm qua ở trang trại rôm rả lắm đấy…”
Nàng nhìn ra ngoài, là hai tỳ nữ quét dọn trên hành lang đang nhiều chuyện với nhau.
Thì ra đã truyền vào tai những người ở đây rồi.
Nàng nghĩ: cũng được, ắt hẳn mấy năm sau thiên tai phủ Hãn Hải đã giấu mình ngủ đông, nay cũng nên hãnh diện một lần.
“Tẩu tẩu.”
La Tiểu Nghĩa đã tới, thấy nàng ló mặt ra từ cửa sổ thì cất tiếng gọi.
Tê Trì đứng trong cửa sổ nhìn sang.
Hắn cười nói: “Mời tẩu tẩu và thế tử đi theo ta một chuyến.”
Nom bộ dạng hắn thì có vẻ là có chuyện tốt.
Tê Trì ngoái đầu vẫy tay gọi Tân Lộ tới, đứng dậy khoác thêm áo choàng rồi dắt Lý Nghiên ra ngoài.
La Tiểu Nghĩa dẫn bọn họ ra khỏi tòa các, thong thả đi băng qua biệt viện.
Biệt viện ở đây xây gần trang trại, hắn đi đường gần đó, xuyên qua một cánh cửa nhỏ là đi thẳng vào trang trại.
Tê Trì còn đang nghĩ vì sao lại đến trang trại, thì vừa đảo mắt đã trông thấy một vòng rào gỗ.
Từng cọc rào mới cóng vòng một vòng lớn, bên trong là những con ngựa cao to màu lông sáng bóng.
Lý Nghiên bị đám ngựa thu hút, vội đi lên trước mấy bước, vịn tay lên hàng rào nhìn vào bên trong.
La Tiểu Nghĩa bước tới dừng lại bên vòng rào, nói: “Tam ca bảo, mời tẩu tẩu và thế tử chọn một con để cưỡi.”
Tê Trì nhìn hắn, lấy làm bất ngờ.
Người đàn ông kia lại có sắp xếp như vậy nữa hả?
La Tiểu Nghĩa thấy nàng không tin thì cười bảo: “Là thật đấy, nếu tẩu tẩu biết cưỡi ngựa, thế tử cũng đã đến tuổi nên có ngựa thì chọn một con cho hai người là điều tất yếu.”
Đây là sắp xếp của Phục Đình, hôm qua kiểm ngựa xong chàng đã dặn dò như vậy.
Mới đầu hắn cũng bất ngờ, nhưng Phục Đình nói ngựa là do nàng mua, toàn bộ đều là của nàng thì có gì mà không thể cho.
Lý Nghiên nghe vậy thì ngoái đầu lui: “Nhưng cháu chưa rành cưỡi ngựa.”
La Tiểu Nghĩa nói: “Sợ cái gì, đã tới đất Bắc rồi thì há có thể không biết cưỡi ngựa, ta và dượng cậu sẽ dạy cho cậu.”
Tê Trì nhìn đám ngựa kia, thử tưởng tượng vẻ mặt của chàng khi đưa ra sắp xếp này, song lại không mường tưởng được.
Thế nhưng trong lòng lại càng thêm yên tâm.
Vì lúc này chàng không tức giận thật.
…
Những bông tuyết lập lòe trên bầu trời như có như không.
Phục Đình nắm dây cương, đánh ngựa đi vào trang trại.
Hôm qua phủ Hãn Hải được dịp nở mặt, đám người quyền quý kia tranh nhau mời chàng dự tiệc nhưng chàng đã từ chối cả.
Sau đó chàng lại nghị sự với các quan viên trong Cao Lan Châu suốt đêm, ngủ được mấy canh giờ rồi lại tới đây.
Từ đằng xa chỉ thấy La Tiểu Nghĩa đứng bên hàng rào.
Chàng thúc vào bụng ngựa giục ngựa đi tới, kéo dây cương hỏi: “Đã chọn ngựa xong rồi à?”
La Tiểu Nghĩa cũng đã thấy chàng đi tới, gật đầu đáp: “Đã cho thế tử chọn xong một con, cậu ấy đang cưỡi thử.”
Phục Đình buột miệng hỏi: “Còn nàng?”
La Tiểu Nghĩa ngẩn ra, ngay sau đó mới nhận ra là chàng đang hỏi tẩu tẩu, thế là nhìn về nơi xa đằng kia, nói: “Tẩu tẩu bảo bớt chọn một con là trong quân được nhiều thêm một kỵ binh, tẩu ấy chỉ bảo đệ chọn ngựa cho thế tử còn mình thì không cần.”
Nói tới đây, hắn không khỏi cảm khái: “Tẩu tẩu đúng là người phụ nữ nguyên tắc nhất mà đệ từng gặp.”
Phục Đình quay đầu nhìn về nơi xa, trông thấy cô gái đang đứng ở đó.
Nàng đứng bên kia trang trại, dõi theo Lý Nghiên đang cưỡi thử ngựa, áo khoác khép chặt, mông lung một bóng hồng qua màn tuyết phất phơ.
Chàng thấy thế thì lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Thực ra chàng đâu có giận nàng, chỉ là giận chính mình mà thôi.
Nếu không phải chàng lâm vào cảnh túng quẫn thì đâu tới nỗi khiến nàng phải bỏ tiền. Tuy nói túng thiếu là do thiên tai chiến sự mà nên, nhưng đó cũng là chuyện của chàng chứ không phải của nàng.
Chàng lau vụn tuyết trước mắt, tay kéo dây cương tiến về phía bên kia.
Tê Trì nghe thấy tiếng vó ngựa thì ngoái đầu lại, người đàn ông cao to ngồi trên ngựa đã đi tới bên cạnh.
“Nàng không chọn ngựa à?” Chàng hỏi.
Nàng gật đầu, tự nhủ không chọn ngựa không phải là tốt cho chàng à, chẳng lẽ đến chuyện này cũng làm sai sao?
Bỗng thấy chàng nhấc chân nhảy xuống.
Phục Đình xuống ngựa đi đến gần nàng, đầu tiên là nhìn Lý Nghiên đang thử ngựa ở bên kia, sau đó chìa tay ra nắm lấy tay nàng.
Tê Trì bị chàng chụp lấy cánh tay thì khó hiểu.
Chàng kéo nàng lại gần, một tay đỡ eo nàng, nói: “Giẫm lên bàn đạp.”
Tuy Tê Trì nghi ngờ nhưng vẫn nâng chân giẫm lên bàn đạp.
Bỗng dưng cả người được nhấc bổng, là chàng đã nâng nàng lên.
Còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã ngồi trên lưng ngựa.
Một tay Phục Đình đè lên trán ngựa, nhìn nàng nói: “Ngựa này biết nhận người, ta đã hai lần ôm nàng lên rồi thì nó sẽ nhớ nàng, sau này không cần ta thì nàng vẫn có thể cưỡi nó.”
Tê Trì bất ngờ, ngồi yên không cử động, một lúc sau mới mở miệng: “Chàng để thiếp cưỡi ngựa của chàng?”
Sau đó lại hiểu ra, vì nàng không chọn ngựa nên khiến chàng cảm động rồi ư?
Nghĩ đến đây, nàng lập tức bật cười, thấp giọng nói: “Thiếp có xe mà, không dùng ngựa đâu.”
Phục Đình vốn muốn nói: vậy thì bao giờ muốn dùng thì cứ dùng.
Nhưng lại thấy nàng nhìn mình chăm chú, khóe miệng vương ý cười như chế nhạo chàng.
Chân chàng nhúc nhích, đứng thẳng người lên, một tay nắm cương ngựa còn một tay kéo nàng: “Thế thì xuống.”
“Không.” Nhưng Tê Trì lại kéo dây cương về, mắt lướt nhẹ qua chàng, nói: “Tự dưng giờ thiếp lại muốn cưỡi.”
Khóe môi chàng giật giật, cánh môi mím lại, nhìn thẳng vào nàng rồi buông tay ra.
Ngựa mài vó, chở người con gái chậm rãi đi lại trên bãi cỏ.
Phục Đình đứng đan tay vào nhau, sửa lại dây thắt trên ống tay áo, mắt vẫn dán vào người nàng.
Trên áo khoác nàng phủ một lớp bông tuyết mịn màng, lững thững đi lại.
Chàng cứ nhìn theo như thế cho tới khi sau lưng có người làm lễ thì mới quay đầu lại.
Là đô đốc Cao Lan đang thi lễ với chàng, sau đó tới gần thấp giọng nói nhỏ.
Hôm qua ở trang trại có hội họp lớn, có một vị quý nhân từ Lạc Dương đến trễ, đến rồi mới biết toàn bộ ngựa đều đã được phủ Hãn Hải mua rồi.
Nay đối phương nhờ đô đốc Cao Lan chuyển lời muốn mua một con từ chỗ chàng.
Hiện tại người đã đến rồi.
Đô đốc Cao Lan nói xong thì lùi ra hai bước.
Có một người đứng sau lưng y cách mấy bước.
Phục Đình nhìn sang, là một chàng trai trẻ mặc cẩm bào, đội ngọc quan, nom khá quen mắt.
Chàng nhìn hai lần mới nhớ ra, chính là người ở gian đối diện hôm qua đã nhìn chằm chằm Lý Tê Trì.
Lúc ấy vì có nhìn thêm một lần nên chàng mới có ấn tượng.
Đối phương tiến tới chắp tay chào, ôn tồn nói: “Tại hạ Thôi Minh Độ, nghe tiếng của Phục Đại đô hộ đã lâu, nay mong Đại đô hộ tác thành cho tấm lòng yêu ngựa của ta.”
Nghe thấy cái tên này, Phục Đình suy ngẫm.
Thôi thị Thanh Hà là thế gia đại tộc mấy đời làm công khanh.
Hèn gì đô đốc Cao Lan lại đến chuyển lời, đúng là không thể không nể mặt.
Chàng nói: “Đây là chiến mã.”
Thôi Minh Độ đáp: “Đúng thế, đô đốc Cao Lan đã nói với ta rồi, ta cũng biết không nên, nhưng đã mong muốn có được một con bảo mã Tây Vực từ lâu, nay nguyện ra giá gấp đôi, cũng tặng Đại đô hộ mười thớt ngựa tốt trong tay để sung quân.”
Phục Đình giơ tay lên, ý là không cần nói nữa.
Chàng chọn nhóm ngựa này là vì chất lượng chứ không phải số lượng.
Ở bên cạnh, La Tiểu Nghĩa đang kề tai nói nhỏ với đô đốc Cao Lan. Hắn tới sớm là vì muốn xem đô đốc Cao Lan dẫn người tới làm gì.
Nhân lúc tam ca đang nói chuyện với Thôi Minh Độ kia, hắn bèn hỏi thăm đô đốc Cao Lan về lai lịch của người này.
Vừa rồi đã nghe ngóng, thấy tam ca giơ tay không muốn nói nhiều rồi đi ra ngoài, hắn vội rảo bước đuổi theo.
“Tam ca,” Hắn bắt kịp Phục Đình, thấp giọng nói: “Huynh có biết người kia là ai không?”
Phục Đình dừng bước, nói: “Biết, là đại tộc Thôi thị.”
“Không chỉ thế đâu.” La Tiểu Nghĩa tiếp lời: “Mà còn là thế tử của phủ Hà Lạc hầu.”
“Thế thì sao?” Chàng hỏi ngược lại.
Trên đời này có quá nhiều thế tử, một Đại đô hộ như chàng đâu cứ thể nể mặt mãi.
La Tiểu Nghĩa vội giải thích: “Không phải đệ nói thế tử như y lớn mạnh thế nào, mà là nói thân phận của y, huynh quên quan hệ của phủ Hà Lạc hầu với tẩu tẩu rồi à?”
Phục Đình ngoái đầu, nhìn cô gái đang ngồi trên ngựa ở đằng xa.
Nhớ ra rồi.
Lúc đầu khi chàng được thánh nhân ban hôn, người huynh đệ La Tiểu Nghĩa biết được chàng sẽ kết hôn với quý nữ tông thất nên rất đắc ý, còn đặc biệt nghe ngóng chuyện của Lý Tê Trì để kể lại cho chàng.
Lúc đó chàng biết nàng và phủ Hà Lạc hầu từng có hôn ước, nhưng về sau không biết vì lý do gì mà bị hủy.
Chỉ là một mối hôn sự chưa thành, chàng cũng đã quên từ lâu, nay mới nhớ ra.
Chàng bèn nhìn sang Thôi Minh Độ đứng bên kia, đúng là thế gia công tử sáng sủa.
Bụng nhủ hèn gì hôm qua cứ nhìn chằm chằm Lý Tê Trì.
Thì ra là có nguyên do sâu xa.
…
Tê Trì đánh ngựa đi một vòng rồi chậm rãi quay về, khi thấy Phục Đình thì phát hiện chàng đang đứng chung với La Tiểu Nghĩa, ở bên kia là đô đốc Cao Lan và một gương mặt lạ khác.
Nàng tới gần quan sát đối phương, là một người đàn ông trẻ gầy gò mặt trắng.
Đoán có lẽ là có chuyện tới tìm Phục Đình, thế là nàng đánh ngựa rời đi, không phá đám bọn họ nữa.
Không ngờ người kia vừa quay qua thấy nàng thì dừng lại, sau đó giơ tay thi lễ với nàng từ xa.
Đô đốc Cao Lan đứng cạnh nói: “Phu nhân, vị này là Thôi thế tử của phủ Hà Lạc hầu tại Lạc Dương, đặc biệt tới đây nói chuyện với Đại đô hộ.”
Vừa dứt lời, người vừa hành lễ xong đã ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lập tức cụp mắt xuống.
Tê Trì từ từ mím môi.
Nàng thấy người này lễ độ nên định xuống ngựa đáp lễ, nhưng nghe đến đây thì chỉ ngồi yên không cử động.
Một lúc lâu sau, từ trên cao nàng khẽ gật đầu, không nói gì mà chỉ giật dây cương, chậm rãi thúc ngựa đi lướt qua y.
Vốn là người có hôn ước với nàng, nhưng chẳng ngờ lần đầu gặp mặt lại là ở trang trại nuôi ngựa tại đất Bắc.
Đối với nàng thì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nàng chẳng mắc nợ Hầu phủ bọn họ thứ gì, là Hầu phủ phụ nàng trước, thậm chí ban đầu còn khiến anh trai nàng đang trọng thương liệt giường tức đến mức nôn ra máu.
Nay nàng còn có thể đáp lời là đã cho Thôi thị mặt mũi lắm rồi.
Phục Đình ở đầu kia cũng đã nhìn thấy cảnh bên này.
Nàng giục ngựa rời đi, gương mặt khuất dưới mũ trùm không rõ biểu cảm, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng dần tăng.
Chàng tỉnh queo, đây là chuyện trước kia của nàng, trong chuyện này chàng lại càng như người ngoài nên cần gì nghĩ nhiều.
“Phục Đại đô hộ.” Bỗng Thôi Minh Độ đi tới: “Ta biết Đại đô hộ chỉ nói một không nói hai, nhưng ta vẫn muốn bàn bạc với Đại đô hộ. Nghe nói người Hồ ở đất Bắc có tập tục thi đấu đua ngựa, nếu thắng sẽ được một con. Ta muốn được đấu với Đại đô hộ một trận, nếu ta thắng thì cho phép ta mua một con ngựa, được chứ?”
Phục Đình nghe hắn lại nhắc đến chuyện ngựa thì lắc đầu: “Ta xuất thân từ quân ngũ, đây cũng là trường ngựa của ta, ngươi không chiếm ưu thế đâu.”
Nói như vậy là để y biết khó mà lui.
Nhưng Thôi Minh Độ lại chỉ nghe ra ý kiêu ngạo của người đàn ông này, thế là nói: “Ta là người yêu ngựa, tự nhận khả năng cưỡi ngựa không kém ai, hơn nữa cũng nhiều lần đến đây nên rất quen thuộc với trường ngựa này, chỉ cần Đại đô hộ bằng lòng thì thắng thua đều nhận.”
Không ngờ một thế gia như y lại cố chấp chỉ vì một con ngựa như vậy, Phục Đình buồn cười, không biết là cố chấp thật hay giả nữa.
Chàng không muốn qua loa, quay đầu nói: “Tiểu Nghĩa, đệ tới đi.”
La Tiểu Nghĩa bị điểm danh, không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, chà xát tay đi tới, mời Thôi Minh Độ chọn ngựa.
Hắn và tam ca là người ngày ngày làm bạn với ngựa, có thể đối phó được với một thế gia tự nhận muốn gì được nấy.
Thôi Minh Độ nhìn Phục Đình, chấp nhận đi theo La Tiểu Nghĩa chọn ngựa.
Phục Đình đứng tại chỗ, lập tức nhìn Tê Trì.
Nàng ở gần đấy đang đánh ngựa đi tới.
Trong màn tuyết rơi, nàng cưỡi ngựa chậm rãi lại gần, hỏi: “Chàng không thi à?”
Chàng biết nàng đã nghe cả rồi, nói: “Để Tiểu Nghĩa đối phó là đủ.”
“Nhưng thiếp muốn chàng thi cơ.”
Phục Đình ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt nàng.
Nàng nhìn chàng, khẽ cử động, hỏi: “Chàng có biết hắn ta là ai không?”
Phục Đình không biết vì sao nàng lại có vẻ mặt đó, trông cứ như chột dạ, miệng đáp: “Biết.”
Nghĩ một lúc rồi lại nói thêm: “Biết cả rồi.”
Tê Trì đã rõ, chàng đã biết về hôn ước kia.
Vốn cũng không tính giấu gì chàng, nàng cũng không phải làm sai chuyện nên bị thoái hôn, mà là phủ Hà Lạc hầu bọn họ không giữ lời.
Vừa rồi ít nhiều còn có gì đó vướng víu, nhưng nếu chàng đã biết thì nàng cũng thả lỏng: “Thế thì thiếp càng muốn chàng thi.”
Phục Đình nhếch mép, phần nào đã đoán được tâm tư của nàng, song vẫn hỏi: “Vì sao?”
Chàng thấy nàng cắn môi, lại nghe thấy nàng nói: “Vì để hắn ta biết, nay phu quân của thiếp mạnh hơn hắn.”
Một nơi nào đó trong Phục Đình bị chạm thấu, vì chàng cảm giác được sự dựa dẫm trong câu nói của nàng.
Rồi lại nhớ tới sắc mặt lạnh lùng của nàng vừa nãy.
Vai sụp xuống, nàng khoác tay lên vai chàng.
Nàng nghiêng người ôm vai chàng, mượn lực xuống ngựa rồi đưa dây cương cho chàng: “Thiếp muốn chàng thắng.”
Phục Đình nhìn vào mắt nàng, cuối cùng đưa tay ra nhận lấy.
Ở trang trại có rất nhiều nơi để đua ngựa.
Thôi Minh Độ chọn một đường, La Tiểu Nghĩa lập tức cho người sắp xếp cột mốc ở điểm đích.
Bên trên treo một mặt dây chuyền, là vật cược của Thôi Minh Độ.
Còn vật cược của La Tiểu Nghĩa dĩ nhiên là cho phép mua ngựa.
Có điều hắn sẽ không để Thôi thế tử thắng, dẫu gì mỗi con ngựa đều được tẩu tẩu nhà hắn chi bộn tiền mua về cơ mà.
Hắn vừa lên ngựa vừa nghĩ: nếu không phải thấy hắn ta có thân phận thì đã đuổi thẳng cổ rồi, cần gì phải màu mè như thế này.
Vừa ngồi lên lưng ngựa, đang chuẩn bị lao ra thì bất chợt một bóng ngựa đen xông đến.
La Tiểu Nghĩa quay đầu nhìn, ngạc nhiên hô lên: “Tam ca?”
Phục Đình quấn chặt dây buộc tay áo, nói: “Để ta.”
La Tiểu Nghĩa thở phào, đánh ngựa lui ra.
Thôi Minh Độ cưỡi trên một con ngựa trắng như tuyết, cũng là ngựa tốt tứ chi tráng kiện.
Hắn cũng thắt dây buộc tay áo, ôm quyền với Phục Đình: “Đại đô hộ chịu nể mặt đến đấu là may mắn của Thôi mỗ.”
Phục Đình là quân nhân, nên khi nghe thấy chữ “đấu” thì sắc mặt không được vui.
Mới đầu chỉ xem là trận đua ngựa bình thường nên chàng không thể hiện gì, nhưng lúc này lập tức ngồi thẳng lên, quấn mấy vòng dây cương, mắt nhìn thẳng, cả người toát ra uy phong lẫm liệt.
“Xin mời.”
La Tiểu Nghĩa ở bên cạnh ra hiệu, giơ tay lên hét to một tiếng “đi!”.
Trong chớp mắt hai con ngựa cùng lao đi nhanh như chớp, chỉ để lại một làn khói.
Ở phía sau nhìn theo, La Tiểu Nghĩa đã phát hiện, thế tử Hà Lạc hầu đúng là cưỡi ngựa rất giỏi, có thể xông vào cùng một đường đua với tam ca.
Đúng là Thôi Minh Độ ở trên một đường đua với Phục Đình, thậm chí còn bỏ rơi chàng.
Nhưng Phục Đình đã nhanh chóng đuổi theo.
Thôi Minh Độ nghiêng đầu nhìn, phát hiện sắc mặt vị Đại đô hộ này trầm ổn, cũng nhận thấy con hắc mã dưới thân chàng đã có động lực mạnh mẽ hơn nhiều, lúc này mới vỡ lẽ, thì ra chàng tụt lại phía sau là cố tình để ngựa nghỉ ngơi, để rồi tăng tốc tối đa ở phút chót.
Nghĩ đến đây, y không dám thả lỏng nữa, vụt roi ngựa trong tay phóng như bay về phía trước.
Một chốc sau lại nhìn sang bên cạnh, Phục Đình đã vượt qua y, cách y mấy thước.
Không nhiều không ít, cứ duy trì khoảng cách mấy thước, trông như y có thể bắt kịp song lại xa không với tới.
Bên tai tiếng gió rít gào, bông tuyết phất phơ phả vào mặt.
Thôi Minh Độ híp mắt nhìn đường, cũng chẳng nghĩ xem có phải vị Đại đô hộ này cố ý không.
Qua được nửa chặng, trên mặt hai người toàn tuyết là tuyết.
Thôi Minh Độ vung roi lên, có hơi lệch hướng.
Hắn biết rõ địa hình trang trại, đã vào khu vực có nhiều ổ gà nhất, cần vượt lên trước chiếm được đường tốt thì mới có thể xoay chuyển được tình thế.
Phục Đình đã để ý nhưng cũng mặc kệ u.
Cho đến khi trước mặt xuất hiện một gò đất cao mất thước nối liền với dải đất trũng.
Thôi Minh Độ chiếm lấy chỗ đất bằng, cuối cùng cũng gặp được chàng rồi vượt mặt.
Ngay lúc y sắp đến điểm cuối thì chợt bên cạnh có luồng gió vụt qua.
Thôi Minh Độ nghiêng đầu, trông thấy con ngựa đen cất vó tiến tới, trên móng ngựa dính toàn tuyết, chân không chạm đất lao nhanh vùn vụt.
Hắn không khỏi ngoái đầu nhìn lui, những chướng ngại vật ổ gà nhấp nhô trên đường không là gì với vị Đại đô hộ này, chàng cứ thế xông pha một đường.
Bây giờ có gấp rút lao đến vạch đích thì cũng đã muộn rồi.
Thôi Minh Độ tận mắt nhìn thấy Phục Đình rút roi ngựa trên lưng quăng ra ngoài, móc lấy mặt dây chuyền treo trên cọc rồi thu tay về, ghìm cương ngựa, ngoái đầu nhìn lại.
“Đa tạ đã nhường.” Chàng nói.
Thôi Minh Độ ghìm chặt ngựa, vuốt bông tuyết dính trên mặt, thở hổn hển, tức giận nói: “Không hổ là An Bắc Đại đô hộ có thể khiến Đột Quyết kinh sợ, ta nhận thua.”
Rồi y lại nói tiếp: “Mười con ngựa của ta cũng tặng luôn cho Đại đô hộ, coi như bù đắp cho sự lỗ mãng hôm nay của mình.”
“Không cần.” Phục Đình tháo mặt dây chuyền ở trên roi xuống, cất vào trong ngực, “Cái này làm tặng thưởng cho phu nhân ta là đủ rồi.”
Nói rồi chàng kéo cương, giục ngựa rời đi.
Thôi Minh Độ nhìn bóng dáng chàng đi xa, nghĩ đến vị phu nhân mà chàng nói.
Hôm qua đúng là hắn tới trễ nên bỏ lỡ đấu giá mua ngựa, nhưng hôm nay không phải đến vì ngựa, mà là muốn tới gặp cô gái từng có hôn ước với mình kia.
Chính là Lý Tê Trì vung tay xa xỉ ở trên đài cao.
Hôm qua vội vàng nên hắn chưa nhìn rõ.
Cũng chẳng rõ có tâm tư gì, chỉ là muốn nhìn mà thôi.
Dẫu biết rằng mình không có tư cách đó.
Hắn lại phủi tuyết dính trên lông mày, nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng trước đó của nàng thì im lặng.
Đúng là Hầu phủ có lỗi với nàng, dựa vào đâu hắn lại xuất hiện ở đây.
Nghĩ đến đây, Thôi Minh Độ đánh ngựa quay về.
…
Tê Trì đứng một bên rào chắn, từ xa đã thấy Phục Đình thúc ngựa đi tới.
Nàng khép áo choàng, nhìn chàng phi ngựa tới trước mặt.
Chàng ngồi trên ngựa, một tay lau đi gió tuyết trên mặt, tay kia vươn ra, nói: “Đưa tay đây.”
Tê Trì duỗi tay ra, trong lòng bàn tay có thêm một mặt dây chuyền.
Nàng biết kiểu gì chàng cũng thắng nên không ngạc nhiên.
Phục Đình thấy nàng cầm mặt dây chuyền lên nhìn.
Đó là mặt dây chuyền bạch ngọc, bên trên xỏ thêm một chuỗi tua rua rất tinh xảo.
Chàng nhìn mặt nàng, không rõ nàng có thích hay không.
Một thứ ở trên người của kẻ từng có hôn ước với nàng.
Chàng nhếch mép, cảm thấy đúng là trò đùa.
Một khắc sau, lại thấy Tê Trì cầm mặt dây chuyền kia ném đi.
Mặt dây chuyền rơi vào đụn tuyết đọng trên cỏ, lập tức biến mất.
Nàng ném nó đi rồi.
Phục Đình nhìn theo tay nàng, hỏi: “Sao lại ném đi?”
Tê Trì cũng chẳng có ý định giữ lại, nàng không thèm bất cứ thứ gì của phủ Hà Lạc hầu cả, chỉ đợi cầm lấy rồi vứt đi luôn.
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, nói: “Chỉ là một thứ đồ từ một người đến cướp ngựa với chàng, vì sao thiếp phải giữ?”
Trong gió tuyết, chàng ngồi trên ngựa nhìn nàng.
Thầm nhủ, thì ra chỉ là một kẻ cướp ngựa.
Truyện convert hay : Tốt Nhất Tới Cửa Con Rể