Lý Nghiên đi lên hành lang, tính hỏi La Tiểu Nghĩa chuyện bắn cung.
Tê Trì rời khỏi gốc cây, nhớ lại dường như hồi bé nàng cũng từng chơi những trò với tuyết như vậy.
Quang Châu rất ít khi có tuyết, dù có thì cũng chỉ rơi lắc rắc, trong ký ức nàng cũng chỉ cùng anh trai nghịch tuyết mấy bận. Mà lần nào cũng là anh trai ra tay, nàng đứng một bên vì anh trai không cho, sợ nàng bị cóng tay.
Nàng xòe tay ra, trong lòng bàn tay vẫn còn vụn tuyết, giơ tay phủi nhẹ, thầm nghĩ: đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, giờ nàng đã không còn là cô bé được anh trai chiều chuộng của ngày xưa nữa.
Bỗng nàng bất giác dừng chân, lúc này mới phát hiện trong vườn chỉ còn lại nàng và Bộc Cố Tân Vân đang ngồi một bên.
Hai người chỉ cách nhau có mấy bước, Bộc Cố Tân Vân cầm cung đứng dậy, không thể ngồi lì trước mặt nàng được bởi lẽ đó là thất lễ.
Tê Trì mỉm cười với em ấy.
Tiểu cô nương đứng đó, giống hệt như lần đầu gặp nhau, cũng mỉm cười lại với nàng.
Một lúc sau, tiểu cô nương nhìn gốc cây mà tuyết vừa rơi ban nãy, mở miệng bảo: “Trông phu nhân có vẻ vui khi thấy tuyết rơi, tôi cũng sẵn lòng bắn vài lần cho phu nhân, không biết phu nhân vui rồi thì có chịu nói chuyện mấy câu với tôi chăng.”
Tê Trì nghe thế thì buồn cười: “Sao lại nói thế?”
Bộc Cố Tân Vân kéo dây cung trong tay: “Nghe ông nội nói phu nhân xuất thân từ hoàng tộc, là huyện chủ tôn quý nên không dám mạo phạm.”
Bấy giờ nàng mới hiểu vì sao cô nương này vẫn còn ngồi đây mà không dám tiếp cận, đoạn cười nói: “Dù xuất thân hoàng tộc thì ta cũng là người thường, em không cần phải giữ lễ như thế, muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Bộc Cố Tân Vân ngước mắt nhìn nàng rồi lại cụp xuống, sau mấy lần mới mở miệng: “Vì sao bây giờ phu nhân mới tới?”
Tê Trì không ngờ em ấy lại hỏi mình câu này, nhìn hai má tròn trịa của em ấy, vẫn chưa dậy thì hẳn nên trông như một đứa trẻ: “Có nguyên nhân cả, mà em đấy, sao lại hỏi ta câu này?”
“Chỉ là…” Tiểu cô nương suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi không nghĩ ra được có ai lấy Đại đô hộ mà lại cam lòng rời xa huynh ấy.”
Tê Trì giật mình: “Em nghĩ vậy sao?”
Bộc Cố Tân Vân ngạc nhiên, lập tức hỏi lại: “Đại đô hộ là anh hùng đất Bắc, là tình lang trong lòng nữ tử nơi này, nên tôi mới đoán như vậy.”
Giọng vồn vã như muốn mau chóng giải thích.
“Thế à?” Tê Trì bật cười nhướn mày: “Ta không biết đấy, thì ra chàng là tình lang trong lòng nữ tử đất Bắc.”
Bộc Cố Tân Vân tưởng nàng không tin, thế là giải thích thêm: “Đất Bắc không giống Trung Nguyên, nữ tử Trung Nguyên thích văn nhân mặc khách, còn nữ tử đất Bắc chỉ thích dũng sĩ oai hùng thiện chiến, là kiểu như Đại đô hộ vậy.”
Tê Trì gật đầu, nhìn thẳng vào em ấy: “Thế còn em?”
Bộc Cố Tân Vân sững ra: “Tôi gì cơ?” Rồi lập tức phản ứng được, thấp giọng đáp: “Không ai có thể xứng vợi Đại đô hộ cả, tôi có mơ cũng không dám.”
Tê Trì chợt nhớ ra Tào Ngọc Lâm cũng đã nói, bảo là không nghĩ ra người nào có thể xứng với Phục Đình.
Lúc ấy nàng không để ý nhiều, bây giờ lại nghe có người nói như thế thì mới thực sự để tâm.
Nàng nở nụ cười như có như không: “Ta cũng thấy thế, với lại, tình lang đất Bắc không ai xứng giờ đã là phu quân của ta rồi.”
Bộc Cố Tân Vân nghẹn lời, tay càng bất giác kéo căng dây cung, nghiêm mặt không nói câu gì.
Suy cho cùng thì vẫn còn nhỏ tuổi, tiểu cô nương cũng tự nhận ra lời nói của mình không được chu toàn.
Nói không ai có thể xứng với Đại đô hộ, há chẳng phải là nói luôn cả phu nhân trước mắt ư?
Nhưng câu nói đó của phu nhân lại khiến cô nhóc không tiếp lời được.
“Em còn có chuyện gì muốn nói với ta nữa không?” Tê Trì nhìn cô nhóc.
Tiểu cô nương lắc đầu, vì thấy có người tới nên lui ra, giả vờ như chưa từng nói chuyện.
Lý Nghiên đi tới, cầm cây cung mới trong tay: “Cô có muốn chơi nữa không ạ?”
Tê Trì lắc đầu: “Không đâu, cô về trước đây.”
Lý Nghiên tiếc nuối: “Cháu mới hỏi được mẹo từ chú Tiểu Nghĩa mà.”
Tê Trì cười: “Mọi người chơi là được rồi.”
Nàng bước lên hiên, lúc dừng chân cạnh cột trụ thì giơ tay vuốt tóc mai, nghĩ đến lời mình nói vừa rồi thì lại thấy buồn cười.
Bởi nàng không ngờ là mình lại nói những lời như thế với một đứa trẻ.
Đó cũng chỉ là một cô bé mà thôi, đâu phải Đỗ Tâm Nô dùng tiền là đuổi được.
Nàng có thể nhận ra, tiểu cô nương chỉ nhún nhường với Phục Đình chứ không khiêm nhường với nàng chút nào.
Có lẽ là do nàng là một nữ tử Trung Nguyên có thân phận, đã cướp đi tình lang đất Bắc.
Trời sẩm tối, trong phủ mở tiệc tiếp đãi khách khứa.
Tân Lộ vào phòng, Tê Trì đang ngồi đối chiếu bản nợ mới.
Nàng biết gia chủ nhân cơ hội Đại đô hộ không có mặt mà xem sổ sách, chờ một lúc mới hỏi: “Gia chủ có dự tiệc không ạ? Đại đô hộ đang mở tiệc tiếp đãi thủ lĩnh bộ tộc Bộc Cố ở nhà trước.”
Tê Trì khép sổ lại, gật đầu: “Đi.”
Phủ Đại đô hộ còn có phu nhân làm chủ, sao có thể không đi.
Tân Lộ đang định lấy đồ thay cho nàng, nàng lại nhớ đến tiểu cô nương trẻ con ở trong vườn, cười nói: “Cũng trang điểm lại luôn.”
…
Phục Đình bước vào sảnh, người hầu đã chuẩn bị mâm tiệc xong xuôi.
Mọi người ngồi vào chỗ, Bộc Cố Kinh tiến vào theo sau chàng, ngồi bên dưới ở phía tay trái.
Từng món ăn được đưa tới bày trước mặt mọi người, Bộc Cố Kinh thấy những món ăn tinh tế thì ngạc nhiên vuốt râu, cảm thán: “Lần cuối đến đây đã là mấy năm, nhớ hồi đó trong phủ rất đơn giản, Đại đô hộ đã chịu khổ vì đất Bắc nhiều năm, nay trong phủ đã chuyển biến tốt rồi.” Bộc Cố Tân Vân ngồi xuống cạnh ông nội, thấp giọng nói: “Đa tạ Đại đô hộ hào phóng.”
Cô nhóc tưởng Đại đô hộ coi trọng họ nên mới tốn kém như vậy.
Phục Đình ngồi ở ghế trên, cầm vải lau tay, nói: “Muốn cám ơn thì cám ơn phu nhân ấy, trong phủ giờ đều do nàng quản xuyến.”
La Tiểu Nghĩa ngồi đối diện tiếp khách, cười nói: “Đúng thế, tẩu tẩu chính là đại công thần sau lưng tam ca đấy.”
Bộc Cố Tân Vân im lặng nhìn Phục Đình, sắc mặt của chàng vẫn bình thường, có vẻ như chấp nhận câu nói đó.
Bộc Cố Kinh càng cảm thán: “Không ngờ phu nhân Đại đô hộ lại biết quản lý đến vậy, khốn cảnh vẫn chưa qua mà vẫn có thể trang trải được thế này cho trong phủ.”
Phục Đình nghe thấy thế thì mấp máy cánh môi, suýt nữa đã bật cười, khéo ông ta hiểu lầm rồi, đây cũng không phải là lần đầu Lý Tê Trì phung phí.
Bộc Cố Kinh bỗng nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn cháu gái mình, hai mắt cong híp lại, nếp nhăn trên trán xô đẩy nhau: “Cũng may mà hồi đó không phải con nha đầu ngốc này vào phủ, chứ thật sự không tài nào có được bản lĩnh ấy.”
La Tiểu Nghĩa cười phá lên, thậm chí còn vỗ bàn: “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hồi trước ông còn muốn hứa gả Tiểu Tân Vân cho tam ca đây mà, lúc đó muội ấy mới nhiêu tuổi nhỉ, cao chừng này đúng không?” Hắn giơ tay múa may một hồi.
Bộc Cố Tân Vân cúi đầu, mặt ửng đỏ không nói năng gì.
La Tiểu Nghĩa thấy dáng vẻ đó của cô nhóc thì cố ý trêu: “Tiểu Tân Vân còn biết xấu hổ kìa, hồi ấy muội chỉ là một đứa con nít, mọi người cũng không xem đó là thật, chả nhẽ tam ca có thể cưới con nít được hả?”
Nàng cau mày ngẩng đầu lên, lúng túng nó: “Ai là con nít hả.”
La Tiểu Nghĩa khoát tay lia lịa: “Được được được, muội đã trưởng thành rồi.”
Tuy nói vậy nhưng hắn lại cười dữ hơn, vừa cười vừa nhìn tam ca.
Phục Đình kéo lỏng dây buộc tay áo, nghe bọn họ cười mà như nghe chuyện của người khác.
La Tiểu Nghĩa cũng chẳng bất ngờ, dẫu sao đó cũng là chuyện của mấy năm trước, cũng đoán được tam ca đã quên rồi.
Lần trước khi đuổi đánh Đột Quyết, bọn họ có dừng lại nghỉ chân ở bộ tộc Bộc Cố một thời gian, Bộc Cố Kinh thấy Phục Đình chiến đấu anh dũng thì muốn hứa gả cháu gái bảo bối của mình cho chàng.
Nhưng lúc ấy Bộc Cố Tân Vân vẫn còn nhỏ, mọi người chỉ xem đó là lời nói đùa, mà trong lòng Phục Đình cũng chỉ có chiến sự nên càng không để tâm.
Về sau chiến sự đã yên, chưa tới hai năm thì thánh nhân đã ban hôn.
Nên dĩ nhiên cũng không ai nhắc lại việc này nữa, nếu không phải hôm nay Bộc Cố Kinh nói ra thì cũng chẳng ai nhớ.
Bộc Cố Kinh cười nói vài câu, thấy cháu gái có vẻ giận thì yêu thương xoa đầu cô nhóc, đoạn sực nhớ hỏi: “Đúng rồi, nói ra thì sao vẫn chưa thấy phu nhân?”
Còn chưa dứt lời thì lập tức có hai thị nữ đứng bên cửa, dáng vẻ vô cùng cung kính, là lễ nghi quý tộc Trung Nguyên mà bộ tộc người Hồ bọn họ chẳng mấy khi được thấy.
Tiếp đến là thấy vị phu nhân đã từng ra mắt đi vào từ ngoài cửa, một thân quý phái, gật đầu nhẹ nhàng nói: “Đã để mọi người đợi lâu.”
Phục Đình nhìn lên, Tê Trì đã đi về phía chàng.
Nàng mặc váy đuôi cá quét đất, cạp váy cao thắt nhẹ, tóc mai búi cao, sau khi ngồi xuống cạnh chàng thì nhướn đôi mi dài, rồi mới ngước đôi mắt đen láy rõ ràng kia lên.
Chàng nhìn lướt qua, đoạn bảo: “Khai tiệc.”
Thực ra Tê Trì đã đến được một lúc rồi, vừa tới cổng thì tình cờ nghe thấy câu đùa kia, thế là ra hiệu mọi người im lặng để nghe cho đầy đủ.
Nàng không nhìn Bộc Cố Tân Vân, trong lòng vẫn đang nghĩ: hèn gì có gì đó khác biệt với Phục Đình, thì ra là do có nguồn gốc này.
Bộc Cố Tân Vân lại đang nhìn nàng.
Tiểu cô nương đang ở độ tuổi chau chuốt diện mạo nhất. Gương mặt trắng nõn của Tê Trì thật hoàn mỹ, lông mày nghiêng nghiêng đôi mắt xinh đẹp, cơ thể đều đặn, có nét phong tình mà cô gái trẻ tuổi như nàng không có.
Tiểu cô nương không thể không thừa nhận, vị phu nhân này đúng là có diện mạo hoàn hảo.
Đại đô hộ cường tráng anh tuấn, giờ lại có thêm một người con gái dịu dàng xinh đẹp ở bên… Cô nhóc cụp mắt thôi nhìn.
Bộc Cố Kinh không tiếc lời khen ngợi, đầu tiên là khen phu nhân đẹp tựa thần tiên, rồi lại khen phu nhân có năng lực quản gia, cuối cùng mới động đũa.
Tê Trì cười nói: “Phu quân đã yên tâm giao nhà cửa cho ta thì ta mới dám cả gan táy máy.”
Bộc Cố Kinh cười nói: “Đại đô hộ và phu nhân ân ái vô cùng, đúng là chuyện tốt.”
Nàng nhìn sang bên cạnh, đôi mắt đen của Phục Đình cũng nhìn lại, bốn mắt chạm nhau rồi lại dời đi.
…
Đến nửa bữa tiệc thì bắt đầu nói tới chính sự.
Tê Trì cầm đũa lên, ngại vì đang tiệc nên cũng chẳng nói chuyện mấy với Phục Đình, mà chỉ im lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Lần này Bộc Cố Kinh tới phủ là có mang theo chuyện quan trọng.
Bộ tộc người Hồ ở đất Bắc toàn là dân tộc du mục, dê bò chính là kế sinh nhai của những người chăn nuôi.
Mùa đông này tuyết rơi nhiều đóng băng cũng nhiều, nhưng đây không hẳn là chuyện xấu, sau mùa xuân đồng cỏ nhất định sẽ xum xuê, thủ lĩnh các bộ tộc nhìn thấy thời điểm thích hợp đã tới, muốn mua một đợt gia súc tốt để mở rộng đồng cỏ, vậy nên đề cử Bộc Cố Kinh vào phủ Hãn Hải báo cáo với Đại đô hộ.
Nhưng bộ tộc người Hồ khá đông nên không phải chỉ cần số lượng nhỏ, tạm thời chưa tìm được nguồn thích hợp để mua vào, huống hồ đất Bắc gặp nạn mấy năm, đến nay mới có dấu hiệu hồi phục, nên bọn họ cũng phải cân nhắc giá tiền.
Giờ nàng mới biết, cả đêm qua Phục Đình không về là vì bận chuyện gì.
La Tiểu Nghĩa ngồi giữa trêu: “Đã bàn cả một ngày rồi, tam ca tự có tính toán, cứ yên tâm dùng bữa đi đã, còn có nữ quyến ở đây đấy.”
Bộc Cố Kinh thôi không nhắc đến, cười cười nâng cốc rượu lên, kính Tê Trì: “Là ta vô vị, phu nhân mới tới, ắt phải kính một ly, xin được bày tỏ sự tôn kính của bộ tộc Bộc Cố.”
Tê Trì đang định từ chối, nhưng nghe đến câu cuối thì không thể không nâng cốc.
Phục Đình nhìn nàng mở miệng nhấp hết một ngụm, thấp giọng nói: “Nàng sẽ phải hối hận đấy.”
Nàng ngẩn người, nhỏ giọng hỏi lại: “Vì sao?”
Vừa dứt lời thì đã nghe thấy Bộc Cố Kinh nói: “Phu nhân, thứ phu nhân vừa uống là lời phước của bộ chúng tôi, phải uống hết cốc thì mới xem như nhận được toàn bộ lời chúc, chứ như vậy là không may mắn đâu.”
Nàng cau mày, giờ mới hiểu vì sao Phục Đình lại nói thế, bụng nghĩ chi bằng nói luôn là không biết uống rượu.
La Tiểu Nghĩa ở bên dưới cười: “Tẩu tẩu phải uống thôi, tam ca không giúp được tẩu đâu.”
Phục Đình đặt tay lên bàn, nhìn nàng, khóe môi nhướn lên.
Biết tỏng nàng không uống được rượu, đáng lẽ nên nhắc nhở Bộc Cố Kinh trước mới phải, không phải cô gái nào cũng giỏi uống như con gái người Hồ.
Tê Trì đành tiếp nhận: “Được rồi, ta xin nhận thịnh tình của tộc Bộc Cố.”
Nói rồi nàng cúi đầu, uống cạn cốc rượu.
Bộc Cố Kinh lập tức bật cười: “Thì ra phu nhân hào sảng như thế.”
Thậm chí ông ta còn muốn kính tiếp một cốc nữa, tay đã giơ ra rồi nhưng chợt trông thấy ánh mắt của Đại đô hộ, thế là cười thôi.
Rượu ở đất Bắc rất mạnh, Tê Trì lại uống một lần nhiều như thế, chưa gì đã thấy chuếnh choáng.
Nhưng nàng vẫn phải giữ dáng ngồi yên, dù là vậy, cơn mệt mỏi vẫn dần kéo đến.
Khi Phục Đình nhìn nàng lần nữa thì thấy hai má nàng đỏ bừng, có vẻ đã ngà say, chàng cụp mắt buồn cười.
Thấy người nàng đã nghiêng ngả, tay chàng từ trên bàn duỗi ra đỡ lấy eo nàng.
Bên hông Tê Trì chợt nặng thêm, lấy lại tinh thần nhìn chàng.
Chàng nói nhỏ: “Về đi.”
Nàng gật đầu, biết bản thân không cố nổi nữa, nếu không ắt sẽ thất thố, thế là lấy sức gọi một tiếng: “Tân Lộ.”
Tân Lộ và Thu Sương đi vào, đỡ nàng đứng dậy.
Bộc Cố Tân Vân nhìn Tê Trì đứng dậy đi tới, vẫn là dáng vẻ đoan trang đó, rồi cô nhóc lại nhìn Phục Đình, thấy ánh mắt chàng cứ dõi theo nàng.
Chẳng rõ có phải mình nhìn nhầm không, trong đôi mắt của người đàn ông như sói như ưng ấy lại toát lên vẻ dịu dàng.
Truyện convert hay : Thần Cấp Hộ Vệ Ở Đô Thị