Chuyện xảy ra quá đột ngột, lại không có động tĩnh nào.
Nhưng một khi giao thủ ắt sẽ kinh động xung quanh, chẳng mấy chốc một nhóm hộ vệ tinh nhuệ mặc áo giáp cầm vũ khí đã chạy đến, từ trong vườn cho đến dưới hiên đều là binh sĩ của phủ đô hộ An Bắc.
Nhờ vậy nên Lý Nghiên mới thoát thân thuận lợi, chạy thẳng đến phòng Tê Trì.
…
“Lại bị hành thích?”
Ở trong phòng, Tê Trì ôm chặt Chiếm Nhi nhìn sang đối diện.
Lý Nghiên ngồi ở đối diện, vì chạy quá nhanh nên vẫn còn thở dốc, gật đầu nói: “Hình như bọn chúng nhằm vào Chiếm Nhi.” Cậu vừa nói vừa lấy hơi, cầm cốc trà trên bàn nhấp một hớp, chợt phát hiện trà vẫn nóng, lưỡi bị phỏng, cậu lật đật đặt xuống, ngón tay siết chặt vạt áo.
Chiếm Nhi đâu hay chuyện gì xảy ra, được anh trai ôm chạy mà còn cười khanh khách – tưởng rằng đang chơi, đến lúc này nằm trong lòng Tê Trì mới dừng lại.
Tê Trì nghe tạp âm lộn xộn ở bên ngoài mà sóng lòng lên xuống không dừng, bất giác càng ôm chặt Chiếm Nhi.
“Bắt sống.” Âm thanh lạnh lẽo vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng.
Tê Trì ngẩng đầu, Phục Đình đẩy cửa đi vào, đằng sau nhác thấy mấy bóng người vụt qua.
Chàng đã biết rồi.
Chỉ mới ra ngoài một chuyến mà lúc về lại nghe thấy tin này.
Lý Nghiên đứng bật dậy: “Dượng yên tâm, may có hộ vệ được bố trí sẵn, chỉ bị giật mình thôi ạ.”
Phục Đình nhìn cậu rồi lại nhìn Chiếm Nhi, phát hiện đúng là không bị thương, song sự lạnh giá trên mặt chẳng hề thuyên giảm, chàng mím môi không lên tiếng.
Thủ đoạn đả thương người ngoài sáng chỉ là trò vô dụng ở chỗ chàng, mà dù là ám tiễn thì chàng cũng đã đề phòng đủ.
Chỉ là không ngờ, đến nơi thế này rồi mà cũng có thể gặp chuyện.
Tê Trì nhìn cậu cháu, xót cậu bị dọa, bèn bảo: “Bảo Tân Lộ tới hầu hạ, cháu quay về nghỉ ngơi đi nào.”
Lý Nghiên ngoan ngoãn ra ngoài.
Cậu đi rồi, Phục Đình mới tới, kéo nàng lại gần: “Có bị kinh động không?”
Tê Trì nhìn xuống Chiếm Nhi: “Chàng xem con có chỗ nào giống bị kinh động không.”
“Còn nàng?”
“Thiếp lại càng không sao, còn không gặp tận mắt thì sao kinh động được.”
Lúc này Phục Đình mới buông tay, chưa kịp nói gì thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, người chàng vừa phái đi đã trở lại.
Chàng bước ra ngoài.
Người quay về báo: hai tên thích khách bị bắt có ý đồ tự vẫn, một đã chết, may chặn kịp tên còn lại nên không tự tử thành công.
Phục Đình vỗ tay lên chuôi đao sau lưng: “Áp dậy, đợi ta đến.”
Mọi người lui xuống.
Tê Trì ở trong phòng nghe thấy, tay vỗ nhẹ Chiếm Nhi.
Chiếm Nhi đã mệt mỏi, ngoẹo đầu nằm ngủ trên vai nàng.
Nàng đặt con xuống giường, gặp phải chuyện này, trước mắt nàng không muốn rời mắt khỏi con.
Ngoái đầu lại thì thấy Phục Đình đã đến sau lưng, cửa phòng cũng đã khép.
Nàng nói nhỏ: “Tình hình này làm thiếp nghĩ đến chuyện lần trước.”
Phục Đình nhìn nàng: “Lần bị hành thích trước cửa phủ đô hộ?”
“Ừ, đúng là lần đó.”
Phục Đình đã điều tra chuyện ấy nên cũng nghĩ tới giống nàng. Chàng nhìn nàng, chợt nói nhỏ: “Ta đã điều tra kỹ chuyện lần đó rồi, thích khách không phải người Đột Quyết, mà là dân Hồ ở đất Bắc.”
Tê Trì cũng đã ngờ không phải là người Đột Quyết, nhưng khi nghe thấy tin này thì vẫn ngẩn ra: “Người của mình làm?”
“Còn phải xem nàng định nghĩa người của mình như thế nào đã.”
Nàng trầm ngâm suy tư.
“Ta nghe nói mục tiêu của thích khách là Chiếm Nhi?” Bỗng Phục Đình nói.
Tê Trì hoàn hồn: “Đúng vậy.”
“Một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện, ám sát con ngoài chọc giận hai ta ra thì được lợi gì.”
Lòng Tê Trì thoáng động, cảm thấy nơi vừa không nghĩ thấu đã bị chàng khơi ra.
Bỗng Phục Đình cúi đầu, nói nhỏ một câu vào tai nàng.
Hơi thở lướt qua vành tai, nàng ngước mắt nhìn chàng.
Phục Đình búng vào mặt nàng: “Yên tâm, chỉ cần ta vẫn còn đây thì sẽ không để mẹ con nàng gặp chuyện.”
…
Tới tận đêm khuya, chuyện vẫn chưa qua.
Thôi Minh Độ kinh hãi, ngay trong đêm hôm dẫn người đến hành quán.
Hành quán đã được bảo vệ nghiêm ngặt không lọt một con kiến, ngay trong sân y đang đứng toàn là binh lính nghiêm nghị.
Y chờ một lúc lâu, Phục Đình và Tê Trì mới cùng đi tới.
Phục Đình mặc quân phục chỉnh tề, Tê Trì khoác dải lụa bên ngoài váy chẽn, trông không có vẻ là đã đi ngủ.
Thôi Minh Độ tiến tới thi lễ, cúi đầu nói: “Đều do tại hạ sắp xếp không thấu đáo nên mới xảy ra chuyện này, may mà không bị gì. Xin Đại đô hộ và huyện chủ yên tâm, Lạc Dương cách Trường An không còn xa, thúc ngựa đi nhanh chỉ một ngày đã tới, tại hạ đã sai người đưa tin đến Trường An, nhất định thánh nhân sẽ hỏi đến chuyện này.”
Phục Đình nói: “Không cần phiền đến thánh nhân, ta sẽ tự tra rõ.”
“Chuyện liên quan đến an nguy của con cái Đại đô hộ, không thể lơ là.” Thôi Minh Độ nói rất chân thành.
Phục Đình không đáp, không nói được mà cũng chẳng nói không được, dù gì người cũng đang ở trong tay chàng, tất chàng sẽ đích thân thẩm vấn.
Tê Trì không lên tiếng, chỉ là tới ứng phó mà thôi, bỗng thấy Thôi Minh Độ ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt như có lời muốn nói, rồi lại cúi đầu.
Cái nhìn vừa đột ngột vừa chóng vánh, trong lòng nàng có hơi hiểu, song ngoài mặt vẫn bình thản.
Thôi Minh Độ lại gọi tướng lĩnh phụ trách bảo vệ hành quán đến hỏi chuyện.
Hành quán này không phải của tầng lớp quyền quý mà nằm dưới danh nghĩa của quan thự thành Lạc Dương, hộ vệ phụ trách cũng là quân sĩ thủ thành thành Lạc Dương, tự nhận thấy đã canh phòng nghiêm ngặt lắm rồi, thế mà vẫn xảy ra chuyện này.
Xác nhận thích khách đã bị bại lộ, không có dư đảng, mọi thứ đã an toàn thì Thôi Minh Độ mới mở miệng cáo từ, muốn dẫn tướng lĩnh hộ vệ này quay về thành giao cho quan thự hỏi hội.
Phục Đình cũng chẳng nhúng tay, chàng đã tiếp nhận nơi này, chính chàng có thể tự phụ trách an toàn được, thế là bảo một cận vệ đi đưa tiễn, còn mình đến chỗ thích khách một chuyến, dặn Tê Trì về phòng nghỉ ngơi trước.
Tê Trì chia tay chàng ở hành lang, nhìn chàng sải bước đi xa rồi mới cất bước về phòng.
Tân Lộ rảo bước theo sau, cẩn thận ghé vào tai nàng: “Gia chủ, không biết có phải nô tỳ nhìn nhầm không, mà cứ có cảm giác là Thôi thế tử đang theo người.”
Tê Trì dừng bước ngoái đầu lại, trời đêm như nuốt ánh đèn, Thôi Minh Độ vẫn chưa đi, đứng ngay dưới cây hạnh ở gần đó, xoay mặt về phía nàng.
“Gia chủ đừng để ý nữa, là nô tỳ lắm mồm.” Tân Lộ biết gia chủ không thích tiếp xúc với vị thế tử Thôi gia này, hối hận vì đã nói câu đó, đoạn mời nàng quay về.
Nhưng Tê Trì không nhúc nhích, vẫn nhìn về hướng kia.
Bắt gặp ánh mắt nàng, Thôi Minh Độ thi lễ: “Huyện chủ, dù sao cũng phải cẩn thận.” Nói đoạn, y xoay người rời đi.
Tê Trì nhớ lại những chuyện đã xảy ra, càng nghĩ càng cảm thấy y quái lại, bèn vẫy tay.
Tân Lộ kề tai đến, nàng nói nhỏ: tìm cơ hội chuyển lời đến y, bảo ta muốn gặp y.
Sáng sớm, thế tử Ung vương đang ở bên kia hành quán lật đật rời khỏi đây.
Nghe bảo có người nghe nói ái tử của Đại đô hộ An Bắc bị ám sát, lại còn ám sát lúc có mặt Lý Nghiên, cậu ta sợ mình liên lụy đến chuyện này nên trời vừa hửng sáng đã vội thu xếp lên đường.
Phục Đình đang đi tới chỗ nhốt thích khách, hai cận vệ ở gần đó đưa tin này tới.
“Đại đô hộ, có cần đuổi theo không?”
“Không cần, chuyện không liên quan tới cậu ta.”
Chàng đã đi xem thi thể kia rồi, không có gì đặc biệt, nhưng có thể đoán được bọn chúng hành sự rất gọn, nếu như có hai kẻ này ở bên thì thế tử Ung vương chẳng cần phải sợ Lý Nghiên đến thế.
Có điều trùng hợp sao lại ra tay lúc có mặt cậu ta, sợ là muốn đổ tội cho cậu ta.
Phục Đình càng hiểu rõ, lòng càng nặng nề.
…
Trong thành Lạc Dương, nơi đây là mảnh đất phồn hoa giàu có từ xa xưa, các gian hàng nối tiếp nhau, nhà mọc san sát, con phố lát đá thênh thang trải dài chẳng thấy tận cùng.
Trong một quán trà của hiệu buôn hình cá ở trên đường chính, sáng hôm nay chủ tiệm đã đóng cửa không tiếp khách.
Vừa qua giữa trưa, có một người ngồi xe đến, sau khi xuống xe thì không dẫn theo tùy tùng, một mình từ cửa sau đi vào quán.
Chủ tiệm cúi người tiến đến, mời y vào trong, còn mình và tiểu nhị canh trước cửa.
Quán trà này là nơi chỉ có người giàu mới tới, trên có lầu các, giẫm bậc đi lên, vào trong có nhã gian.
Bốn phía lặng im, đi tới đầu bên kia thì có Tân Lộ và Thu Sương một trái một phải đứng trước cửa, trông thấy người tới thì đẩy cửa ra, đồng thời cúi đầu: “Mời Thôi thế tử.”
Thôi Minh Độ đi vào, phòng trà khá nhỏ, cửa sổ khép kín, đặt giữa là bàn trà, mùi trà thoang thoảng khắp phòng.
Trà hương cao cấp có màu xanh bích, đựng trong chén trà trắng.
Đằng sau giăng màn che, được thiết lập riêng vì nữ quý đến quán, lúc này màn đã buông, loáng thoáng che lại bóng người phụ nữ ngồi ngay ngắn phía sau, có thể thấy được áo khoác thiên thanh trên người nàng vẫn chưa cởi.
Y đứng đấy, đoạn giơ tay: “Hiếm có dịp huyện chủ lại chủ động hẹn gặp.”
Cách màn che, Tê Trì nói: “Không phải Thôi thế tử đã ám chỉ à, sao ta có thể không tới?”
Từ lúc nàng đặt chân đến Lạc Dương là y bắt đầu nói lời kỳ lạ, lại mấy lần nhắc nhở qua ánh nhìn lời nói, như đang báo hiệu cho nàng, nàng không muốn để ý cũng không được.
Thôi Minh Độ cứng người, cười khan: “Nói không sai, đúng là ta muốn ám chỉ cho huyện chủ.”
Tê Trì nhấc tay lên, mời y ngồi: “Nếu đã thế thì mời thế tử nói thẳng, nhắc nhở nhiều lần như vậy, rốt cuộc là thế nào.”
Nói xong lại bồi thêm một câu: “Yên tâm, ở đây canh gác rất nghiêm, thế tử có thể yên tâm mà nói.”
Y đứng một lúc rồi mới quỳ xuống, nhìn dáng hình nàng, bỗng thấp giọng: “Ta chỉ muốn báo với huyện chủ rằng, mục tiêu hành thích không phải con trai huyện chủ mà là người khác, mong huyện chủ phải hết sức đề phòng.”
“Vậy ư?” Con tim Tê Trì đập nhanh, song lời nói ra vẫn bình thản: “Không lẽ mục tiêu là cháu ta, thế tử phủ Quang vương Lý Nghiên?”
Thôi Minh Độ thoáng ngạc nhiên: “Huyện chủ biết rồi sao?”
Tê Trì siết tay.
Đêm hôm ấy, câu Phục Đình nói nhỏ bên tai nàng là: mục tiêu không phải Chiếm Nhi, mà là Lý Nghiên.
Vì Lý Nghiên ôm Chiếm Nhi, nên khi đâm Chiếm Nhi thì tất cậu sẽ bảo vệ, đến lúc đó giết được cậu yhig có thể ngụy trang thành cậu chết vì cứu Chiếm Nhi.
Sau này có điều tra thì cũng chỉ điều tra theo hướng những người muốn giết Chiếm Nhi, còn người muốn giết Lý Nghiên là ai thì sẽ không bị để mắt.
Nàng không ngờ rằng chuyện Thôi Minh Độ nói là chuyện này.
Nàng dằn xuống tâm trạng, hỏi tiếp: “Nếu đã vậy, nhất định thế tử biết người giật dây là ai.”
Cách màn che, sắc mặt Thôi Minh Độ có vẻ nặng nề đi nhiêu, tay cầm cốc trà nhưng mãi chẳng đưa lên mép, im lặng một lúc rồi mới nói: “Huyện chủ, thật ra hôm nay ta không nên đến đây, cũng không nên nói những chuyện này với nàng.”
Y nói câu này rất nhanh, không giống sự nho nhã thường ngày chút nào, giọng cũng căng thẳng, xen lẫn rất nhiều cảm xúc, vừa có bất an, nuối tiếc, đồng thời còn có cả sợ hãi.
Tê Trì không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, nhưng cho dù vừa rồi tiết lộ tin tức chấn động như vậy với nàng, y cũng không hề thế này.
“Vậy vì sao thế tử lại muốn nói?” Nàng hỏi: “Trước đó ba lần bốn lượt gửi thư cho ta báo chuyện trong triều, có vẻ như muốn giúp đỡ, lần này cũng vậy, vì sao? Vì thấy áy náy do đã hủy hôn à?”
Sắc mặt Thôi Minh Độ thoắt trắng, lặng thinh không đáp, một lúc sau lại đột ngột bật cười, nói nhỏ: “Đúng vậy, là ta có lỗi với huyện chủ.”
“Câu này thế tử đã từng nói rồi.”
“Đúng là từng nói, nhưng đâu phải có lỗi mỗi chuyện từ hôn.”
Tê Trì nhìn y: “Ý gì?”
Thôi Minh Độ lại lộ dáng vẻ ban nãy, ngó nghiêng xung quanh như thể xem xem nơi này có đủ an toàn hay không, bỗng bắt đầu uống trà, hai tay nâng cốc đưa lên miệng một hơi uống cạn, lúc này mới đặt xuống.
Cạch một tiếng cốc đặt xuống bàn, y cũng có vẻ đã định thần lại, ngẩng đầu nhìn: “Cũng được, nếu huyện chủ muốn biết thì ta sẽ nói hết.”
Tê Trì tập trung: “Nếu đã vậy, rốt cuộc kẻ đứng sau là ai?”
“Huyện chủ cho rằng, là một thế tử phiên vương, ai dám khinh rẻ sự sống chết của cậu ấy?”
Con tim đập mạnh, Tê Trì không đáp.
Câu hỏi ngược ấy hệt như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào nơi nàng không dám nghĩ. Tay nàng siết lại rồi buông ra, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, đoạn duỗi tay, vén màn che lên.
Như vén lên sự thật mình đã nghĩ tới, song không cách nào dám thừa nhận.
Thôi Minh Độ vừa ngước lên thì nhìn thấy gương mặt nàng khuất nửa sau màn che, đôi môi đỏ thắm càng khiến gương mặt trở nên trắng bệch, hai mắt bình tĩnh nhìn thẳng.
Hình ảnh ấy đập vào mắt khiến y quên đi chuyện mình định nói, chỉ biết trơ mắt nhìn.
Nàng nói: “Vị ấy, muốn lấy mạng A Nghiên sao?”
Thôi Minh Độ hoàn hồn, thấp giọng: “Cần gì vị kia phải ra tay, chỉ cần tiết lộ chút tâm tư, rất nhiều hạ thần phỏng đoán lòng ngài sẽ ra tay.”
Nên dù có tra tới cuối thì cũng không tra được gì.
Bởi rõ ràng là làm việc theo thánh chỉ.
Vị kia chính là thánh nhân.
Các ngón tay Tê Trì run lên vô thức: “Thì ra ông ta lại để ý tới Quang Châu đến vậy.”
“Vị kia đúng là muốn động đến Quang Châu từ lâu, trong rất nhiều thái ấp của phiên vương thì Quang Châu là nơi giàu có sung túc nhất, lại còn nắm trực tiếp binh mã dưới danh Quang vương, mà nay phủ Quang vương lại có nhân khẩu ít ỏi.” Thôi Minh Độ nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối, dứt khoát nói thẳng: “Bắt đầu từ ngày lão Quang vương qua đời, rồi Quang vương phi thân phận không cao lại còn mất vì khó sinh, dẫu Quang vương có tuổi trẻ tài cao thì cũng không tái hôn, dưới gối chỉ có một mụn con, đúng là thời cơ tốt.”
Tê Trì đã lĩnh hội những điều này rồi, chỉ có điều khi nghe y nói vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
“Nhưng ngày trước… cũng không có ý định động đến thế tử Quang vương.” Thôi Minh Độ khó nhọc nói ra: “Mà nay thì không chỉ mỗi vậy.” Y nhìn nàng: “Không chỉ là vì Quang Châu, mà còn vì nàng nữa.”
Ánh mắt Tê Trì khựng lại: “Thế tử nói gì?”
“Hồi đầu gả nàng cho Phục Đình là vì đất Bắc còn nghèo khó, gả nàng đi rồi, đất Bắc không giúp được Quang Châu mà đồng thời còn có thể lôi kéo Phục Đình. Đáng tiếc giờ đây tình thế đã thay đổi.”
Tê Trì lập tức hiểu ra: “Vậy là người Hồ hành thích trước phủ đô hộ hồi đấy cũng là do trong triều sắp xếp, bắt đầu từ lúc đó có đúng không?”
“Đúng vậy.”
Thánh nhân vốn chẳng có ý động tới thế tử Quang vương, cho đến khi phát hiện đất Bắc có dấu hiệu khôi phục.
Sau đòn duy nhất không thành công, phủ Đại đô hộ bặt im không người, cuối cùng đành thôi.
Đối với đế vương, chỉ cần đất Bắc có thể ngăn được Đột Quyết thì dù có nghèo túng tới mấy thì sao? Vẫn còn hơn một phiên trấn giàu sang hùng mạnh có thể uy hiếp bất cứ lúc nào.
Ấy vậy mà đất Bắc lại có thể trở mình.
Tê Trì nghe tới đây, cười lạnh bảo: “Cứ tưởng chỉ có Đột Quyết mới không mong đất Bắc khôi phục, chẳng ngờ…”
Chẳng ngờ đến cả quân vương của mình cũng không mong.
Sống lưng lạnh toát.
“Huyện chủ cho rằng Phục Đình không biết sao?” Thôi Minh Độ thấp giọng, người bất giác đổ tới trước, ngay đến giọng nói cũng đổi lúc nào không hay: “Nếu y không biết, thì sao lúc ta đến doanh trại của y, lại không thấy được một lính tinh nhuệ nào dưới tay y.”
Tê Trì chấn động.
Giọng Thôi Minh Độ gần như lạc đi, kẹt ở trong cổ: “Nay đất Bắc đã tìm lại uy phong, đánh một trận với Đột Quyết toàn binh hùng mã mạnh, tám phủ mười bốn châu dân nhiều thương thịnh, thậm chí còn vượt quá ban đầu, vị kia còn muốn động đến Quang Châu, lại có cách gì? Nếu không động, để phủ Quang vương khôi phục vinh quang, thì phủ đô hộ An Bắc khác nào như hổ thêm cánh?”
An Bắc Đại đô hộ tay nắm trọng binh, triều đình còn cần chàng ngăn cản Đột Quyết, tuyệt đối sẽ không động đến chàng.
Chỉ có cách trừ khử Lý Nghiên.
Lý Nghiên chết rồi, triều đình có thể đường hoàng loại bỏ phủ Quang vương.
Quang Châu vào lại tay triều đình, phủ đô hộ An Bắc mất đi một phần trợ lực.
Đế vương đa nghi, chỉ có vậy mới khiến thánh nhân yên lòng.
Tê Trì lạnh mặt: “Vì ta, chính xác là vì ta.”
Vì sự tồn tại của nàng, phủ Quang vương và phủ đô hộ An Bắc mới dính dáng tới nhau.
“Ra huyện chủ cũng đã để ý,” Thôi Minh Độ nói: “Vị kia muốn biết vì sao đất Bắc lại bỗng có tiền như vậy, hình như từ khi huyện chủ đến là thay đổi, nên vẫn luôn âm thầm điều tra, song lại không tra được manh mối gì.”
Nàng lạnh lùng nói: “Ông ta không tra được đâu.”
“Đúng vậy, không điều tra được, vào đất Bắc lại bặt âm tin tức, An Bắc Đại đô hộ quả không phải người thường.”
“Nếu như,” Nàng nói: “Nếu tìm được nguyên nhân khiến đất Bắc khôi phục thì vị kia định làm gì?”
“Không rõ, nhưng có lẽ, chắc sẽ có ‘cơ hội’ để phủ đô hộ An Bắc thiệt hại nặng nề.”
Lòng Tê Trì rét buốt, gần như không nắm nổi tấm màn trước mắt.
Thôi thị là gia tộc tâm phúc ngự tiền, lời y nói chắc chắn là suy đoán hợp lý nhất.
Không phải chèn ép, mà là thiệt hại nặng nề, thánh nhân sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đất Bắc nghèo khó trở lại.
Nàng cố kìm nén, con ngươi chuyển động, bỗng nhìn y chăm chú: “Lúc nãy thế tử có nói, những chuyện này đều do đám hạ thần suy đoán thánh ý mà gây ra?”
“Không sai.”
“Ví như,” Tê Trì chậm rãi nói: “Hà Lạc hầu?”
Thôi Minh Độ đón nhận tầm mắt của nàng. Bị giáng đả kích, sắc mặt nàng còn trắng hơn trước, trắng tới mức kinh hồn, đôi mắt sáng như thu thủy nhưng lại như ẩn chứa sự lạnh lẽo, y vội nói: “Gia phụ chưa bao giờ ra tay, ông ấy chỉ… chẳng qua là…”
Chẳng qua là thấy chết không cứu.
Dù đó là phủ Quang vương có hôn ước với y, nhưng nếu thánh tâm đã không đoái hoài thì phủ Hà Lạc hầu cần gì chú ý, nên đương nhiên là sẽ từ hôn.
Thế gia đại tộc trăm năm như Thội thị bọn họ, hôn nhân chỉ là thứ dùng để củng cố thế lực gia tộc chứ không phải dựa vào lòng tin, nên dù y không muốn thì cũng chỉ đành khoanh tay đứng nhìn.
Nhìn phủ Quang vương dần dà sa sút thế nào, lại còn phải đoán ý thánh tâm, bày mưu tính kế.
Đây mới là nguyên nhân thực cho việc từ hôn.
Tê Trì buông màn xuống.
Nàng đã hiểu rồi, hèn gì gia tộc Thôi thị lại có vinh sủng không giảm, hèn gì Thôi Minh Độ dù không có quan chức mà vẫn nhiều lần đảm nhận yếu vụ.
Hèn gì y cứ luôn áy náy với nàng.
Hèn gì…
“Giờ ta chỉ hỏi một chuyện cuối cùng,” Tê Trì siết chặt tay đến mức chết lặng: “Cái chết ngày trước của ca ca ta, có phải chỉ là tai nạn thôi không?”
Ngoài rèm không có âm thanh.
Một lúc sau, Thôi Minh Độ mới nói: “Đã là chuyện cũ rồi, chỉ là lũ bất ngờ làm núi lở, huyện chủ đừng hỏi nữa.”
Đừng hỏi nữa.
Dẫu đang ngồi trong phòng ấm nhưng lòng Tê Trì như ở hầm băng, nàng gật đầu, tay sờ soạng, chống lên ghế từ từ đứng dậy, “Hôm nay thế tử chưa từng nói gì, hai ta chưa từng gặp nhau.”
Thôi Minh Độ đứng dậy.
Y nhìn bóng người sau màn, muốn lên tiếng nhưng lại không biết nói thế nào.
Lưng ướt đẫm mồ hôi tự bao giờ, y chỉ lựa ra những chuyện liên quan tới nàng mà nói, thực chất còn nhiều nữa nhưng không thể tiết lộ.
Dù vậy cũng đã coi như tiết lộ thiên cơ, là trọng tội.
Nhưng y luôn áy náy, vẫn cảm thấy Thôi gia là một trong nguyên nhân khiến phủ Quang vương suy tàn, người phụ nữ trước mắt vốn nên gả cho y, làm phu nhân hầu phủ của y, nhưng y lại trơ mắt nhìn nàng bước lên con đường khác.
Một mặt phụng lệnh đế vương chèn ép phủ Quang vương, giám sát đất Bắc, một mặt lại nghĩ đến nàng sẽ tự trách.
Chính sự tự trách này khiến y không thể ngóc đầu lên nổi, cứ dằn vặt nghi ngờ nàng sống không tốt.
Nàng là viên minh châu của vương phủ, là huyện chủ cao quý, đáng nhẽ nên được bao người trân trọng, thế mà vì sao lại gặp những chuyện này, lần lượt cản đầu đao uống máu ở xứ đất Bắc.
Nếu y đã là Hà Lạc hầu, có thể tự làm chủ, tuyệt đối sẽ không từ bỏ trách nhiệm, nhưng y lại không thể làm chủ được.
Cho tới hôm nay phụ thân bệnh nặng nằm liệt giường, thời giờ không còn nhiều, y mới có thể nói ra sự thật với nàng.
Lúc này y vẫn chưa hoàn hồn, nhưng lại như giải thoát.
Tê Trì đi ra nhã gian, bước xuống lầu.
Tất thảy hệt như thường.
Cho tới khi trở về hành quán, Tân Lộ và Thu Sương đi theo nàng, mọi thứ vẫn ổn, thậm chí còn đi thăm Chiếm Nhi đang được nhũ mẫu chăm.
Nhưng vừa bước qua cửa phòng, Tê Trì bỗng khuỵu ngã.
“Gia chủ!” Hai thị nữ hoảng hốt, lật đật đi tới toan đỡ nàng.
“Ra ngoài cả đi.”
Cả hai sửng sốt, bàn tay đưa ra đành thu về, kinh ngạc nhìn nàng, cuối cùng đành lui xuống, khép cửa lại.
Tê Trì chống tay lên đất, muốn đứng dậy nhưng chẳng có sức, trên mặt hé môi cười, thậm chí còn cười thành tiếng, ấy nhưng mắt lại đổ lệ, từng hạt lớn lăn dài, nhỏ xuống tay nàng, rơi xuống đất.
“Trước kia chỉ bảo thiên gia vô tình, không ngờ lại còn vô sỉ.” Nàng bật cười, như thể rất đỗi châm chọc, “Ca ca, huynh thấy chưa? Phủ Quang vương chưa hề có lỗi với ông ta, đất Bắc cũng không hề có lỗi với ông ta. Nhưng ông ta lại làm vậy với chúng ta… Làm vậy với huynh… Thậm chí cũng không tha cho huyết mạch cuối cùng của huynh…”
…
Phục Đình bước ra từ phòng nhốt thích khách, vẻ mặt nặng nề.
Trời sắp tối, cơn gió Lạc Dương dịu êm thổi qua.
Chàng cảm thấy khô cổ, đưa tay vào ngực sờ túi rượu.
Nhưng không sờ thấy gì, bèn rút tay ra.
“Đại đô hộ…” Một cận vệ đi theo sau lưng, vừa lên tiếng đã bị ngắt lời.
“Không được tiết lộ nửa chữ về cuộc thẩm vấn hôm nay.”
“Vâng.”
Phục Đình mới bảo: “Nói tiếp đi.”
Cận vệ bẩm báo: “Hôm nay phu nhân vào thành một chuyến, chỉ định người đi theo hộ tống.”
Chàng nhìn trời: “Đã về chưa?”
“Bẩm, cả đi lẫn về đều an toàn.”
Phục Đình gật đầu, đi tới phòng khách.
Cửa mở ra, có âm thanh khẽ khàng vang lên.
Trước mắt giăng một tầng hơi nước, tinh thần của Tê Trì được tiếng động này kéo về, nàng ngồi dưới đất thẳng người dậy.
Một bàn tay đỡ lấy nàng: “Nàng sao thế?”
Qua đôi mắt đã nhòe, Tê Trì thấy Phục Đình đang đứng trước mặt, nhưng lại như không chân thật.
Phục Đình ở ngoài cửa đã thấy Tân Lộ và Thu Sương hốt hoảng, vừa vào cửa lại thấy nàng ngã dưới đất, nắm lấy tay nàng lại cảm thấy lạnh lẽo, bèn nâng mặt nàng lên để nàng nhìn thẳng vào mình, mới phát hiện mắt nàng đã đỏ, còn thấp thoáng ánh lệ.
Chàng nhíu mày, sờ thấy cánh tay nàng cũng lạnh buốt, bèn kéo nàng vào lòng: “Rốt cuộc nàng làm sao vậy hả?”
Tê Trì ngửi được mùi trên người chàng, lập tức ôm cổ chàng.
“Đừng hỏi gì cả, để thiếp ôm chàng.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Phục Đình cảm thấy người nàng đang run bần bật, bèn ôm lấy eo nàng để nàng ngồi trên người mình, ôm chặt nàng, trong lòng khó chịu: “Nàng trả lời thật cho ta, đã khá hơn chưa?”
“Ừm…” Tê Trì vùi mặt vào hõm vai chàng, nhớ lại những lời kia, cánh tay bất giác siết chặt.
Bỗng một âm thanh cao giọng hô to “thánh chỉ đến” theo ngọn gió đêm đưa tới, ở bên ngoài, Tân Lộ bẩm: “Gia chủ, có ngựa chiến đưa thánh chỉ tới, lệnh người tiếp chỉ.”
Nàng ngẩn người, buông tay ra.
Phục Đình nắm lấy tay nàng: “Để ta.”
Đang định đứng dậy thì Tê Trì kéo chàng lại. Chàng ngoái nhìn, thấy nàng lau mắt, vuốt tóc mai, đến khi ngẩng lên thì tóc đã không loạn, là dáng vẻ đoan trang như thường.
Nàng đứng dậy nói: “Để bọn họ đến đi.”
Truyện convert hay : Đô Thị Mạnh Nhất Tu Chân Học Sinh