Khi Waldo tỉnh dậy, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Bên cạnh anh chăn đã được gấp gọn, chỗ nằm dưới gối là bộ đồ lót màu đỏ khiêu gợi, kích tình. Thế nhưng chủ nhân của nó đã biến mất. Waldo đấm mạnh xuống giường, cơn buồn ngủ lập tức tan biến ngay tức khắc. Khuôn mặt anh giận dữ, Waldo nhanh chóng bật dậy, anh vơ lấy áo ngủ bên cạnh khoác lên người rồi chạy ra ngoài.
Bàn ăn bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên bếp có đồ ăn đã được nấu sẵn, trong lò vi sóng, trên quầy rượu nhỏ. Tất cả đã được chuẩn bị kĩ lưỡng, đó là một bữa ăn sáng tuyệt vời.
Thế nhưng Waldo nhìn thấy lại không lấy làm niềm vui vẻ, ngược lại còn khiến anh ta giận dữ hơn nữa.
Trên cửa tủ lạnh có giấy dán ghi chú. Waldo gạt xuống, một dòng chữ tiếng Anh viết bằng bút đen nước đã khô từ lâu.
“Em phải đi làm. Waldo, cảm ơn vì bữa tối.” Bên cạnh là một hình trái tim nho nhỏ. Waldo trừng mắt một chút, lại nhìn về phía thức ăn đã được chuẩn bị. Bỗng nhiên cơn giận trong lòng một khắc bay mất, anh nhìn dòng chữ uốn nắn xinh đẹp, khẽ cười một tiếng.
Waldo thở nhẹ một hơi, cầm tờ giấy bước về phòng ngủ, anh tiến về phía giường, cầm bộ đồ lót trong tay, lại thấy bên trong có kẹp ba cái “áo mưa” đã sử dụng, nhớp nháp chất dịch đặc bên trong, nhất thời khiến anh đen mặt.
“Waldo, anh rất tuyệt.” Lại xuất hiện thêm một tờ giấy nhỏ, dòng chữ quen thuộc, bên cạnh không phải trái tim, mà là đường môi được Gabriel hôn xuống.
Bỗng nhiên Waldo bật cười, hôn lên tờ giấy một cái. Lại cầm lấy bộ đồ lót còn vương mùi hoan ái, kèm theo mùi rượu và hương nước hoa thơm tho vào phòng tắm.
Phòng tắm thoảng ra hương vị riêng của Gabriel. Bên trong lại còn có thêm hai tờ giấy dán ghi chú.
Một lần nữa, Waldo vui vẻ nở nụ cười sảng khoái, dường như cơn giận lúc ban đầu chỉ là một cơn gió thoáng qua, thật sự lại chẳng có. Anh nhớ đến đêm qua, Gabriel nằm bên cạnh anh, dịu dàng ngoan ngoãn thở đều, hát cho anh nghe bài hát không tên.
Waldo nhớ lời bài hát, anh vừa tắm, vừa ngâm nga theo giai điệu mà Gabriel ru ấm bên tai anh.
“Em là bông hồng xinh đẹp… Em là món quà Thượng đế ban tặng cho anh…”
Trần Tâm về nhà lúc sáu giờ sáng.
Cô không mặc đồ trong, cảm giác thân thể vô cùng không thoải mái. Gia đình Mai Thi còn ngủ, cô khẽ khàng bước lên lầu, đóng cửa, thay quần áo.
Đêm qua vui vẻ, cho nên ngủ rất ngon. Trần Tâm tối qua đã nói với Mai Thi sẽ đến công ty, cũng sẵn dọn đến căn hộ trên chung cư gần đó. Cho nên sau khi tắm rửa lại một lần nữa, dọn dẹp xong xuôi đồ đạc, Trần Tâm bắt đầu xuống bếp nấu bữa sáng cho ba người nhà họ Đỗ.
Gọi Mai Thi dậy, Trần Tâm nói một vài câu, sau đó nhanh chóng gọi xe đến, cô đi thẳng đến căn hộ ở tòa nhà Quảng trường Thời đại.
Căn hộ này là do cô lấy tháng lương năm đầu tiên của mình mua, trước khi cô đi nước ngoài. Mỗi khi về nước, cô sẽ có một buổi ở lại đây, gọi cho dịch vụ vệ sinh gia đình, giúp cô dọn dẹp.
Lúc ban đầu Trần Tâm có ý định sẽ lại Việt Nam một năm, để thuận tiện cho việc qua lại ở công ty, cô quyết định ở hẳn căn hộ này, cuối tuần sẽ trở về nhà. Đỗ Mai Thi cũng đồng ý, dù sao công việc vẫn là quan trọng hơn.
Trở về căn hộ của chính mình, Trần Tâm vui vẻ thả người lên chiếc giường cỡ lớn, thư thái thở dài. Hôm nay vẫn là ngày được nghỉ của cô, công ty cho phép ba ngày nghỉ để Trần Tâm chỉnh lại múi giờ của mình. Chỉ còn hôm nay và ngày mai, vậy thì phải thoải mái chơi đùa cho sung sướng mới được.
Nằm nghỉ một chút, Trần Tâm nhanh chóng lấy đồ từ hành lý của mình ra ngoài, treo hết vào tủ quần áo, sau đó nhanh chóng chọn một bộ quần áo thoải mái nhất, chuẩn bị đi siêu thị.
Việc khiến người ta vui vẻ nhất, đầu tiên chính là ăn uống.
Mặc dù Trần Tâm có thói quen ăn ngoài, nhưng cô vẫn không có niềm tin quá đáng đối với đồ ăn ngoài cho lắm. Bình thường ở Anh, Trần Tâm một là chỉ đến những nơi quen thuộc mà mình hay đến, quen thuộc đến mức tin rằng đồ ăn sạch sẽ. Hai là sẽ mua thức ăn trong siêu thị, rồi sau đó về nhà chế biến. Không rõ siêu thị có sạch sẽ hay không, nhưng so với ngoài chợ, đồ tươi trong siêu thị vẫn khiến cô an tâm phần nào.
Trần Tâm mua một ổ bánh mì để ăn sáng, đến tám giờ cô mới đến siêu thị. Đi siêu thị buổi sáng rất tiện, vừa vắng người mà còn được mua đồ ăn tươi mới nhất nữa. Cô bắt một chiếc taxi, chạy thẳng đến siêu thị.
Chỉ là sáng sớm, vậy mà con đường bây giờ lại vô cùng đông đúc. Dòng người qua lại tấp nập, tiếng rao bán hàng phẩm ồn ào bên ngoài, còi xe thì inh ỏi, những giọng nói khác nhau vang lên đầy trời khiến cho Trần Tâm cảm thấy tâm trạng của mình rất thoải mái. Cô thích cái cảm giác của bầu không khí bận rộn xô đẩy này.
Ghé qua một quán nước, Trần Tâm gọi một ly nước ép, sau đó cô lấy điện thoại, chụp một tấm hình và đăng lên mạng xã hội.
Tên mạng xã hội của cô là Gabriel, có rất nhiều người theo dõi. Số lượng người theo dõi nhiều như vậy đa số là do những tấm hình trên trang cá nhân của cô.
Trần Tâm thích chụp hình, cô có chiếc điện thoại đời mới của hãng điện thoại nổi tiếng, hình ảnh chụp được rất đẹp, cộng thêm tài nghệ chụp ảnh và chỉnh sửa của cô, chọn góc độ phù hợp, những tấm hình được đăng lên hầu như rất được bạn bè trên mạng để ý và tán thưởng. Hơn nữa, Trần Tâm là một người phụ nữ xinh đẹp, cô cũng rất hay chụp hình chính mình, vẻ đẹp của cô rất khác lạ, nửa châu Á lại nửa châu Âu, khiến cho nhiều người trên mạng cảm thấy rất đáng để tâm.
Tài khoản mạng xã hội của cô bắt đầu từ mấy năm trước, Trần Tâm rất siêng chụp và đăng hình, hoạt động liên tục như vậy, bạn bè trên mạng cũng bắt đầu quan tâm đến cô, từng người từng người theo dõi, sau đó những hình ảnh xinh đẹp mà cô đăng lên được đưa vào nơi tìm kiếm nhiều nhất. Rồi cứ theo thời gian như vậy, số người tham gia mạng càng biết đến trang cá nhân nổi bật của cô, dần dần trang mạng Gabriel của cô cũng biến thành một trang mạng nổi tiếng.
Nói ra thì, Trần Tâm có vẻ rất “hot”, và cô rất thích điều này.
Mấy giây sau khi tấm hình được đăng, người yêu thích bức ảnh đã là gần một trăm người. Trần Tâm vui vẻ nhấn trả lời các dòng bình luận của mọi người. Hiện giờ là bảy giờ gần tám giờ sáng, vậy mà dân chúng trên mạng lại hoạt động nhanh ghê.
Ngồi bấm điện thoại một lúc, bỗng nhiên hộp thư tin nhắn rung lên, báo có tin nhắn mới.
Là tin nhắn của ngân hàng, thông báo tài khoản của Trần Tâm tăng thêm một khoảng tiền khá lớn. Cô hơi nhíu đầu lông mày, muốn tra xem là ai là người đóng vào thì điện thoại lại báo có thêm một tin nhắn mới khác nữa.
“Chúc một ngày tốt lành. Yêu em.” Người gửi là Waldo. Trần Tâm nhìn tin nhắn một chút, sau đó cô lật tin cũ của ngân hàng. Trầm mặc mấy giây, cuối cùng cô thở ra một hơi, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười. Trần Tâm không trả lời tin nhắn, cô nhanh chóng để lại một vài bình luận trả lời nữa, sau đó mới cất điện thoại, tính tiền thức uống rồi đi ra ngoài.
Trời xanh mây trắng gió nhẹ, hôm nay thật đúng là một ngày đẹp đẽ. Trần Tâm đi bộ qua một quãng đường dài, bước chân cô chậm rãi, từng bước lại từng bước ngắm nhìn những cửa hàng xinh xắn trên đoạn đường.
Buổi sáng, ánh nắng hiện giờ còn chưa chiếu xuống, cái hơi lành lạnh mát mẻ của mùa thu lướt qua đôi gò má của Trần Tâm. Tóc cô được buộc lên cao, lộ ra cái cần cổ trắng nõn tinh xảo ẩn hiện những vết hôn mập mờ tình ái. Khuôn mặt Trần Tâm sáng lóa, làn da non mịn mềm mại không tì vết như da em bé. Đôi mắt cô lấp lánh, phủ một làn hơi nước nhè nhẹ rung động lòng người. Khuôn miệng mấp máy như đang ngâm nga một khúc hát, cánh môi đầy đặn hé ra rồi lại khép vào.
Người đi đường bắt gặp hình dáng xinh đẹp trẻ trung của cô, bất giác trong lòng cảm thấy tuổi trẻ thật là tốt, nhìn đi, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, nụ cười nhàn nhạt bên môi, đôi mắt sáng bừng như một ngọn lửa bùng cháy trong đêm tối, hình ảnh này thật khiến cho người ta sinh ra cảm nghĩ thế giới này thật là đẹp.
Trần Tâm lướt qua dãy từng dãy nhà cao thấp liên tiếp nhau, cô nhanh chóng đã đến trung tâm thương mại thành phố.
Mua được một vài thứ chuẩn bị cho bữa ăn, Trần Tâm lại thêm vào danh sách mua hàng mấy bộ quần áo khác. Đồ ở đây đẹp quá, tuy giá hơi cao nhưng lại rất đáng.
Lượn lờ hết một vòng trung tâm thương mại, Trần Tâm mới thỏa mãn mang đồ về nhà. Nấu một bữa ăn ngon miệng, xong xuôi hết thảy lại nằm bẹp lên giường thả giấc.
Thời gian tại căn hộ trải qua một ngày, hôm sau Trần Tâm lại chuẩn bị cho chuyến công tác tại trường đại học quốc tế, bận rộn cả buổi trời, cô mới nhắn vài tin cho người ở công ty, báo cáo qua những chuẩn bị của mình.
Hồi âm đồng nghiệp nói rằng sớm mai sẽ có xe sang đón cô đến trường, bấy giờ Trần Tâm mới thả lỏng tâm trạng, gửi cho Mai Thi mấy tin rồi bắt đầu tiến hành quá trình dưỡng da chăm sóc bản thân mình.
Dù sao thì cũng là lần đầu tiên đến dạy ở trường Việt Nam, cô cũng nên xinh đẹp chút có đúng không? Ha ha, tuổi trẻ mà, lúc nào còn xinh đẹp được thì hãy cố gắng xinh đẹp đi, sau này nhìn lại bản thân mới thấy đáng.
Hoàng Thái Anh trở về trường là chuyện của hai ngày trước, anh được biết đoàn công ty nước ngoài sẽ đến đây vào ngày mai.
Ngồi cạnh cửa sổ của phòng làm việc, Hoàng Thái Anh nhìn tập hồ sơ các công ty sẽ đến, anh cần phải nắm rõ thông tin của bọn họ, việc này là cần thiết đối với không chỉ học sinh của trường mà còn với các giáo viên nữa.
Ngày mai trường sẽ tiếp đón năm bộ công ty cùng với các chuỗi nhà hàng khách sạn. Trường đại học quốc tế này rất có danh tiếng, về mặt giáo dục và cả vật chất.
Điều kiện trở thành sinh viên của trường rất khó, muốn mặc được đồng phục của trường thì bản thân sinh viên phải rất tài giỏi, thông minh và năng nổ. Mà không chỉ với sinh viên là khó, đối với đoàn giảng viên cũng phải nói là cực kỳ, cực kỳ không dễ dàng. Nói cho cùng, để dạy những con người tài giỏi thì đâu thể nào là những người yếu kém.
Mà trong số những giảng viên có năng lực đứng đầu trường đại học này có Hoàng Thái Anh anh. Nói ra thì anh không chỉ là một giảng viên bình thường. Ngày trước khi Thái Anh còn đi học, thì ba của anh có đầu tư một chút tiền tài vào trong trường này, cũng chủ yếu là muốn sau này anh lên đại học sẽ vào trường đại học quốc tế nổi tiếng.
Lúc ban đầu anh biết được chuyện thì coi như cũng là tích cực học tập, cũng không có yêu mến cái trường đến mức một mực học xong sẽ cống hiến cuộc đời mình vào đây. Nhưng mà ai biết được ba anh lại muốn anh làm giảng viên đại học cơ chứ! Tuy rằng làm giáo viên cũng không nói là tệ, nhưng mà với một người khó có khả năng gần gũi, hòa đồng như anh thì thật sự làm giáo viên rất khó.
Nói thế nhưng một thời gian sau học chuyên ngành theo ý nguyện của ba thì Thái Anh cũng có chút tiến bộ. Vài năm làm trợ lý giảng viên rồi cuối cùng cũng vào trường đại học ngày xưa mình từng học làm giảng viên. Mà cũng may mắn do ngày đó ba anh khá thân với hiệu trưởng, cho nên Hoàng Thái Anh rất tự nhiên chiếm lấy vị trí đặc biệt trong trường. Có phòng làm việc riêng, có quyền hạn trong nội bộ giảng viên khá cao, đối với việc này Hoàng Thái Anh tỏ ra rất vừa ý.
Cho nên khi hồ sơ của của đoàn công ty ngày mai sẽ đến, rất nhanh chóng người phụ trách đã đưa đến tay anh.
Hoàng Thái Anh lật từng trang hồ sơ một, tỉ mỉ đọc từng dòng, trong đầu không ngừng vận động nhanh chóng nhớ hết những thông tin đáng chú ý của các đại diện được nêu trong bộ hồ sơ.
Tay lật lật đến gần trang cuối, nhìn đến người cuối cùng của cuốn sổ, bỗng nhiên con ngươi của Hoàng Thái Anh mở lớn hết cỡ.
Công ty du lịch Anh quốc, người đại diện: Gabriel Tran (Trần Tâm).
Trần Tâm, Trần Tâm, Trần Tâm…
Đôi môi Hoàng Thái Anh mấp máy lập lại tên cô, để chắc chắn là người mình đang nghĩ đến, Hoàng Thái Anh một lần nữa chăm chú nhìn đến hình thẻ cá nhân bên cạnh cái tên của cô.
Khuôn mặt dài dài, hàng mi dài hơi rũ xuống lười biếng, cánh mũi cao cao, đôi môi nhợt nhạt và cả mái tóc được buộc cao sau đầu cô. Đúng là người phụ nữ đó rồi, trùng hợp thật, không ngờ cô lại là người đại diện đến trường anh để công tác lần này.
Hoàng Thái Anh ngẩng đầu phóng ánh mắt ra ngoài cửa sổ trong suốt. Hay quá, mới mấy ngày không gặp lại khiến anh bất giác sinh ra cảm giác nhớ cô rồi. Không biết Trần Tâm có còn nhớ anh không nữa, cô vô tâm như vậy mà.
Anh vô thức bật cười, nụ cười có chút buồn bã nhưng lại vô cùng đẹp đẽ. Hoàng Thái Anh cúi đầu xem lại hình của cô, ai chà, chụp hình thẻ mà Trần Tâm vẫn quyến rũ như vậy.
Đôi mắt Hoàng Thái Anh sâu thẳm, môi anh mím chặt, anh dùng ngón trỏ khẽ vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp trên tấm hình. Không biết ngày mai gặp anh cô có bất ngờ hay không? Thật là có chút mong chờ, anh đang rất muốn gặp em đấy... Trần Tâm.