"Tưởng Diệu Nghi, cô dám ăn cắp bản thiết kế của người khác rồi tự ôm lấy công lao?"
"Tôi không có! Cô đừng vu oan cho tôi."
"Nếu không tại sao bản thiết kế này hoàn hảo như thế, trong khi mấy ngày nay cô lại không vẽ nổi một bộ váy ra hồn hả? Cô tưởng tôi là con ngu chắc!"
Tuệ Di nổi trận lôi đình.
Từ khi nào Thiên Phú lại thành nơi bát nháo như vậy? Đến cả kiến thức cơ bản về thiết kế cũng không biết mà cũng tuyển vào?
"Là..
là do tôi chưa tìm được linh cảm.
Đúng rồi! Có vẻ như đề tài lần này không hợp với tôi.
Lần tới, lần tới tôi nhất định phát huy thực lực."
"Lần sau? Cô còn mong có lần sau? Cấp trên đã chỉ định người thay thế cô rồi."
"Là ai?"
"Tưởng Ly."
Tưởng Diệu Nghi không cam tâm.
Cô ta vì bộ sưu tập lần này mà vận dụng hết mưu kế.
Thế mà rốt cuộc vẫn bị Tưởng Ly đoạt mất.
Tống Nam, công việc, danh tiếng, tại sao hết lần này đến lần khác Tưởng Ly như muốn đối đầu với cô ta vậy chứ?
Tưởng Diệu Nghi không có cuộc sống như ý.
Tuy mẹ cô ta đã bước vào nhà họ Tưởng nhưng ba luôn đối với cô rất hời hợt.
Trong khi Tưởng Ly tiêu tiền như nước, được ra nước ngoài du học, mọi lỗi lầm đều được dung túng thì cô ta phải ra sức nịnh nọt, đóng vai đứa con ngoan ngoãn mong ba yêu thương mình hơn một chút.
Nếu không có Tạ Thu che chở, ba chắc chắn sẽ không đoái hoài đến cô ta.
"Tống Nam, là anh giúp tôi có đúng không?"
"Sao vào phòng tôi không gõ cửa?"
Tưởng Ly nhận được thông báo đã xác nhận bản thiết kế đó là tác phẩm của cô, thậm chí còn chính thức trở thành nhà thiết kế chính cho bộ sưu tập lần này.
Niềm vui ập đến liên tục khiến cô nhất thời choáng ngợp.
Cô nhớ tới lời nói của Tống Nam.
Nhất định là hắn ra tay giúp đỡ.
Cô vui mừng xông vào phòng mà quên mất việc Tống Nam ghét nhất loại người tự tiện như thế.
"Xin lỗi.
Tôi quên mất."
Cô ngại ngùng vuốt tóc.
Tống Nam đặt tại liệu trên tay xuống, cố gắng dằn lại sự vui sướng lạ lùng đang nhen nhóm trong lòng: "Chỉ là tiện tay giúp một chút thôi.
Chuyện nhỏ ấy mà."
"Không nhỏ.
Không nhỏ.
Hôm nay tôi xuống bếp nấu ăn nhé.
Xem như là thay lời cảm ơn."
"E hèm.
Cũng được.
Nhanh một chút, tôi đói rồi."
Tưởng Ly thành tâm biết ơn sự giúp đỡ của hắn nên cô nỗ lực nấu một bàn đồ ăn.
Thậm chí không cãi nhau với hắn nữa mà hết sức ngọt ngào.
Tống Nam rất hài lòng với thái độ này của cô.
Sớm biết chỉ cần giúp cô đôi chút thôi đã cải thiện được mối quan hệ của hai người thì hắn đã làm từ sớm rồi.
Tống Nam không nhận ra bản thân đã dần chú ý tới Tưởng Ly, cũng mong cô dịu dàng, phô bày mặt yếu ớt trước mình.
Tay nghề của Tưởng Ly rất tốt.
Người ta nói con đường ngắn nhất chinh phục trái tim của người đàn ông là đi qua bao tử quả không sai.
Tống Nam không tiếc lời khen ngợi: "Tưởng Ly, cô học nấu ăn từ khi nào vậy? Thật sự rất ngon."
"Từ nhỏ..
à không, tôi học lúc còn ở nước ngoài.
Anh biết đó, nhà giàu cách mấy thì qua xứ người cũng như bao sinh viên khác thôi.
Phải học cách tự lo cho tấm thân."
Suýt nữa là cô lại nói lung tung rồi.
Lý do này có vẻ hợp lý, hoặc chỉ đơn giản Tống Nam không muốn truy cứu sâu xa.
Hai người ở bên cạnh nhau chậm rãi thưởng thức món ngon.
Không có cãi vã hay nước mắt, chỉ có sự ấm áp bao trùm lên bầu không khí.
Dường như họ thực sự là đôi vợ chồng son yêu thương nhau.
"Cuối tuần có tiệc, cô nhớ thu xếp đến nhé."
Tưởng Ly tròn mắt: "Tiệc gì?"
"Tiệc sinh nhật của tôi."
"Hả?"
"Đừng nói đến sinh nhật của chồng mình cô cũng không nhớ đấy nhé!"
Tưởng Ly cười che giấu sự bối rối nơi đáy mắt.
Không phải là cô không nhớ, mà là hoàn toàn không biết! Dù sao trong truyện cũng đâu đề cập tới ngày tháng năm sinh của nam chính đâu.
"Tôi sẽ chuẩn bị quà.
Anh yên tâm."
"Không cần.
Cô ăn mặc gọn gàng, đứng bên cạnh tôi cười tươi là được rồi."
"Anh đừng có xem thường tôi như vậy."
Tưởng Ly cố gắng lục lọi trong trí nhớ để rồi sau đó đau buồn nhận ra mình chưa từng được ai mời đi dự tiệc sinh nhật cả.
Rõ ràng không phải là người hướng nội, nhưng sao các mối quan hệ vẫn ít đến thảm thương.
Tống Nam không thiếu gì thế nên cô cũng không định tặng cho hắn những món quà đắt đỏ.
Tưởng Ly cố ý thiết kế cho hắn hai chiếc áo, ngày thường toàn mặc vest không đen thì xám trông như ông già.
Cô mỉm cười cẩn thận gói "thành phẩm" của mình vào trong hộp, còn không quên viết một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.
Nhưng rồi Tưởng Ly liền hối hận ngay khi đặt chân đến bữa tiệc.
Trong tưởng tượng, cô không nghĩ tiệc sinh nhật của một người lại hoành tráng đến mức này.
Càng không bao giờ nghĩ đến quà tặng sinh nhật lại đáng giá bằng cả gia tài như vậy.
Khách khứa ăn vận xinh đẹp, giơ tay nhấc chân không lộ ra chút quê mùa nào.
Trong khi cô mang danh phận là vợ của Tống Nam lại đứng lóng ngóng không biết làm gì.
Bọn họ tặng cho Tống Nam nào là siêu xe, nào là biệt thự, tùy tiện lấy một chiếc đồng hồ hay chai nước hoa cũng đủ để cô sống cả năm chẳng cần kiếm tiền.
Tưởng Ly lạc lõng đứng một góc, nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng chết lặng.
Món quà mà cô tỉ mỉ chuẩn bị giờ không khác gì trò hề.
Cô lẳng lặng giấu hộp quà ra phía sau, cố cười che đi bối rối.
Suy cho cùng giữa cô và Tống Nam vốn dĩ không cùng một thế giới.
Nơi này cũng chẳng phải nơi mà cô thuộc về..