"Con vất vả quá rồi, nhìn xem, người cũng gầy đi nhiều."
"Nghỉ ngơi nhiều một chút! Ai dà, chưa gì đã học thói tham công tiếc việc làm chi.
Có thiếu thốn gì cứ nói ra là được."
Lạc Linh Diễm càng nghe càng rối, sự bất an trong lòng cuộn trào như sóng.
Cô ta nhất thời vứt chuyện của Tống Nam sang một bên, đứng nép trong góc cố gắng nghe thật kỹ đoạn đối thoại nhằm giải tỏa nghi vấn của bản thân.
"Oanh à, con thật sự muốn làm vậy ư?"
Giọng Thời Oanh không chút cảm xúc vang lên: "Đây xem như là bù đắp cho mấy năm qua.
So với những gì cô ta làm hẳn còn nhẹ nhàng lắm!"
"Nhưng.."
"Con cũng không ép hai người.
Dù sao đối với một đứa tầm thường như con, gặp chuyện này cũng xem là may mắn rồi."
"Con bé này nói lung tung gì vậy? Chúng ta không có ý đó.
Mọi chuyện chiều theo ý của con."
Nội Dung Được Mở:Lạc Linh Diễm nghe đến nhíu mày, nhịp thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Cô ta cảm thấy lo lắng, hoảng sợ mà không rõ lý do.
Nhưng cô ta không thể đường đột chen ngang cuộc trò chuyện này, điều duy nhất Lạc Linh Diễm có thể là nhẫn nại đợi đến khi kết thúc bữa tiệc tìm ba mẹ hỏi cho ra lẽ.
Hừ! Một người như Thời Oanh có tư cách gì mà nịnh bợ nhà họ Lạc chứ? Muốn bám lấy nhà bọn họ để kiếm chác ư? Đừng si tâm vọng tưởng.
Tuy nghĩ thế nhưng trong lòng Lạc Linh Diễm chẳng dễ chịu hơn chút nào.
Cô ta cho rằng Thời Oanh vì muốn trèo cao mà không từ thủ đoạn nào, chắc chắn để có danh tiếng như hôm nay Thời Oanh đã giở trò bẩn thỉu nào đó rồi.
Lạc Linh Diễm đứng lặng trong góc, cô ta đảo mắt nhìn quanh tìm bóng dáng Thời Oanh mà chẳng thấy đâu, chỉ thấy Tưởng Ly ngu ngốc kia cắm mặt ăn khí thế.
Cô ta buồn bực không có chỗ trút nên đem Tưởng Ly thành đối tượng phát tit.
"Tống Nam bỏ đói cô ư? Đến những nơi sang trọng thế này lại ăn uống hàm hồ như vậy! Thật là mất mặt!"
Tưởng Ly không cam tâm đáp trả: "Đồ ăn cũng bày ra đây rồi, tôi ăn một ít cũng có sao đâu? Cũng chẳng phải là tiệc nhà cô, nhiều chuyện gì chứ!"
"Cô! Miệng lưỡi khéo thật! Chanh chua như vậy thảo nào bị Tống Nam ghét!"
"Không biết ai mới là người chanh chua nữa..
Nhìn cô kìa, vẻ bực tức hiện lù lù trên mặt.
Ai giật tiền của cô à?"
Tưởng Ly không màng tới thái độ kỳ lạ của Lạc Linh Diễm, thậm chí có chút xấu xa muốn chọc cô ta tức thêm.
Trong tiểu thuyết, "đất diễn" của nhân vật này không nhiều, cả trăm chương truyện xuất hiện lỗ chỗ được mấy đoạn, lần nào cũng khoác lên mình vỏ bọc ta đây thông tuệ, tao nhã nhưng luôn bị nữ chính vả mặt chan chát.
Bây giờ có cơ hội gặp gỡ, cô thấy tác giả miêu tả quả là không sai.
Lạc Linh Diễm tức đến mặt đỏ bừng bừng, còn chưa kịp mắng lại thì bị giọng nói quen thuộc làm chú ý tới.
"Có hơi đường đột khi làm phiền mọi người dùng tiệc, nhân cơ hội này gia đình chúng tôi có chuyện quan trọng cần tuyên bố."
Người nói không ai khác chính là ba của Lạc Linh Diễm.
Cô ta nhất thời ngây ra tại chỗ, kỳ lạ, chuyện quan trọng gì chứ? Sao chẳng ai thông báo gì cho cô ta cả?
"Chúng tôi đã tìm thấy con gái ruột lưu lạc nhiều năm, đó chính là nhà thiết kế nổi tiếng hiện nay, cô Lim."
"Hả?"
Lạc Linh Diễm ngỡ ngàng, cô ta trố mắt, chới với nhìn ba mẹ mình đang sụt sùi níu tay Thời Oanh.
Cô ta hét lên: "Sao có thể được chứ? Con gái ruột là sao?"
Cô ta sống ở nhà họ Lạc hơn hai mươi năm, chưa từng nghe nói đến việc nhà họ có con gái ruột lưu lạc gì đó.
Vậy rốt cuộc ngần ấy năm cô ta đã sống dưới danh nghĩa của một người khác ư?
"Ba, mẹ, chuyện này là như thế nào?"
Giờ phút này cô ta không còn hơi sức quan tâm đến cái gì gọi là thanh cao, là phép tắc nữa.
Lạc Linh Diễm bước tới, nhìn Thời Oanh điềm tĩnh bên cạnh mà cay cú: "Con khốn kiếp, là mày bày trò đúng không? Mày nghèo quá nên muốn vào nhà giàu đến phát điên rồi sao? Tao mới là con gái ruột của nhà họ Lạc.
Mày chỉ là đứa mồ côi thôi!"
"Sự thật bày ra đó, cô tin hay không thì tùy."
Thời Oanh càng bình tĩnh thì Lạc Linh Diễm càng điên tiết hơn.
Cô ta không nhịn nổi giơ tay muốn tát Thời Oanh, nào ngờ bạt tai đó chưa kịp rơi xuống đã bị cánh tay khác chặn lại.
"Lạc Linh Diễm, cô dám đánh người? Nên nhớ cô không còn là tiểu thư nhà họ Lạc nữa đâu!"
"Tống Nam! Đến cả anh cũng đối xử với em như vậy? Rõ ràng là Thời Oanh giở trò, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, sao em lại không phải con ruột được chứ?"
Lúc này người nhà họ Lạc mới chậm rãi giải thích: "Linh Diễm, xin lỗi vì mấy năm qua đã giấu con.
Chúng ta vốn có một đứa con gái nhưng đã mất tích, ba mẹ vẫn luôn tìm kiếm tung tích người con gái này.
Không ngờ lại là Thời Oanh.."
"Không đúng! Nhất định là cô ta nói dối, cô ta dựng chuyện!"
"Chuyện đến nước này, ba mẹ muốn đón Thời Oanh về nhà, con cũng sẽ vẫn là con của chúng ta.."
"Con không đồng ý!"
Chưa nói dứt câu thì Thời Oanh đã lãnh đạm chen vào.
Cô muốn Lạc Linh Diễm phải trả giá vì những hành động, lời nói xúc phạm của bản thân trước đây.
Tống Nam cũng hơi bất ngờ, không phải Thời Oanh luôn sẵn lòng tha thứ cho lỗi lầm của người khác sao? Hiện tại cô lại quyết đoán như vậy, kiên quyết dồn Lạc Linh Diễm vào đường cùng?.