Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 206 : xích sắt hư vô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên dưới hố lại một lần nữa lặng ngắt như tờ. Thiếu niên đầu trọc vừa nói muốn lên trên liền nhún người, mượn lực ở vách hố phi lên, thì ra thân pháp Cửu Tọa Thính Phong của Nam Thiếu Lâm, đây quả nhiên là một hòa thượng. Có điều trên hố lại chẳng có gì cả, chỉ có một chuỗi dây xích sắt sài đằng đẵng, nhẹ nhàng léo lê dưới đất từ phía trước. Kẻ đang lê xích không ở trên nóc hố.

Thiếu niên trọc đầu ngẩn người nhìn sợi dây xích di chuyển như âm hồn trước mặt, giơ đao bổ lên nhưng nó lại chẳng hề sứt mẻ, cứ chầm chậm tiến về phía trước. Sợi xích sắt cực kỳ dài ấy đi từ phía Đông sang phía Tây, rồi biến mất trong thông đạo kỳ quái. Hắn hoàn toàn không thể giải thích được, nhảy xuống hố, nói lại tình hình bên trên với Bạch Thiều và Phó Hoành Dương.

- Không có ai sao? – Phó Hoành Dương cũng rất bất ngờ. – Chỉ có một chuỗi xích sắt thôi sao?

Thiếu niên kia gật đầu. Phương Đa Bệnh không hiểu gì cả, y hỏi:

- Chỉ có xích sắt thôi sao?

Lý Liên Hoa ngước lên, thì thòa:

- xích sắt?

Hắn nhìn ánh đuốc đong đưa trong hố ngầm, ngọn lửa thẳng đứng cắm trên vách động chiếu sáng khuôn mặt mỗi người. Tiếng xích sắt trống rỗng qua đi, ở một nơi nào đó rất ca, loáng thoáng có tiếng bánh xe chuyển động, dường như có thứ gì đó giống xe lăn đang di chuyển, ngỡ đúng là lại như sai. Cũng chính vào lúc này, một tiếng "tang" vang lên, trong đám thủ hạ của Bạch Thiều có người đào được một thứ trên tường, nhất thời mừng rỡ như điên.

- Thiếu gia! Ta tìm thấy rồi, ta tìm thấy rồi! Là Long Vương Quan!

Mấy người Phó Hoành Dương cũng đến xem. Trong nháy mắt mọi người đã tề tựu lại một chỗ, liều mạng đòa cái góc có ẩn giấu vật lạ. Tất cả những người có vũ khí đều bổ đao kiếm cuống dị vật rắn chắc kia, trong lòng ai nấy đều mong mỏi Long Vương Quan này sẽ bị đao của mình mở ra, bảo vật trong đó và Giác Lệ Tiếu với dung mạo xinh đẹp như hoa sẽ đều là của mình. Trong phút chốc chỉ thấy ánh đao kiếm nhá lên liên tục, hào quang chói lọi đánh thẳng vào dị vật kia. Mọi người liên thủ chợt thấy có uy thế, huyết mạch toàn thân không khỏi sục sôi.

- Từ từ đã! – có bóng người loáng lên trong ánh đao kiếm, hét lên. Không được chém!

Chẳng ai ngờ được vào lúc quan trọng này lại có người đột nhiên xông vào, tất cả đều kinh ngạc, nhưng lực tay đã tung ra, một đao bổ xuống lại không thu về được. Trong nháy mắt thấy người đó sắp bị mấy chục thanh đao kiếm phanh thây, ba bóng người liền lao như bay vào, rồi nghe thấy một hồi tinh tinh tang tang vang lên lộn xộn, âm thanh pha tạp ồn ã, mấy chục thanh đao kiếm kia đột nhiên vuột bay ra, cắm đầy vách hố.

Thanh đao mỏng của Bạch Thiều vẫn nắm trong tay. Bị chặn một đao, hắn tự cảm thấy vô cùng nhục nhã, trừng mắt nhìn cái kẻ đang cản trước mặt, toàn thân toát lên vẻ phẫn nộ tựa như sắp bốc hỏa. Người xông vào trong đám người rồi kêu "từ từ" kia chính là Lý Liên Hoa, còn ba người cản đao kiếm cho hắn chính là Phương Đa Bệnh, Triển Vân Phi và Phó Hoành Dương. Lý Liên Hoa đột nhiên xông vào trong khiến ba người bọn họ thấy rất khó hiểu, không kịp suy nghĩ liền lao vào theo, thi triển toàn bộ khả năng của bản thân để ngăn những binh khí đang bổ xuống kia. Đợi dau khi cán xong, ba người cùng nhìn về phía Lý Liên Hoa, ai nấy đều tỏ vẻ nghi ngờ.

Lý Liên Hoa chắn phía trước khối dị vật lộ ra trong đám bùn đất, trước mắt bao người, hắn gạt một khối đất bên cạnh vật lạ đó, sau đó tiếp tục thêm một khối nữa. Thứ được chôn trong đất dần dần lộ rõ hình dạng. Dưới ánh lửa sáng lập lòe, đây không phải là một cỗ quan tài mà là một thanh sắt.

Thanh sắt?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lý Liên Hoa nhặt nhạnh thanh đao dưới đất lên, đào mấy cái bên cạnh thanh sắt. Mũi dao chạm vào vật cứng kêu "tinh" một cái, thì bên cạnh thanh sắt đó còn có một tấm sắt.

- Đây là…

Phó Hoành Dương chộp lấy một thanh đao khác, nhanh chóng róc chỗ bùn đất bên cạnh tấm sắt đi. Dưới ánh đuốc sáng tỏ, trước mặt mọi người đột nhiên xuất hiện một tấm sắt cực kỳ lớn, bên ngoài tấm sắt là mười hai thanh sắt xếp chỉnh tề, trận thế này giống như trong tấm sắt đó có phong bế yêu ma dã thú gì đó vậy. Bạch Thiều ngỡ ngàng nhìn tấm sắt được mọi người đào ra từ chỗ đất sâu mười mấy trượng.

- Đây là thứ gì vậy?

Phó Hoành Dương cười nói:

- Bất luận nó là cái gì, nói tóm lại nó không phải Long Vương Quan. – Gã chăm chú nhìn Lý Liên Hoa, thong dong mỉm cười, giống như vừa rồi việc khiến Lý Liên Hoa kinh ngạc, nhảy ra lại là việc khác. – Lý tiên sinh vì sao lại biết rõ thứ ở dưới đất này không phải Long Vương Quan? Và vì sao lại không chém được.

Gã hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng thần sắc trong đôi mắt lại như một con mèo đang rình bắt chuột, còn con chuột đó tuyệt đối không thể chạy thoát được. Lý Liên Hoa rụt cổ lại trước mắt bao người, hắn có muốn chối quanh cũng chẳng thể nào làm được, vậy nên đành cười gượng.

- Bởi vì… Long Vương Quan không ở đây.

Bạch Thiều biến sắc, lớn tiếng nói:

- Ngươi biết Long Vương Quan ở đây sao? Ngươi…

Hắn còn chưa nói xong một câu thì bỗng nhiên trong tấm sắt bỗng có tiếng va chạm lớn vang lên, trên tấm sắt vững như bàn thạch ấy lại gồ lên một khối to bằng nắm tay. Một trận âm thanh như tiếng hổ gầm rú truyền ra từ trong tấm sắt kia, tiếng gào thét khàn khàn đáng sợ tựa như truyền đến từ địa ngục. Lời của Bạch Thiều ngưng bặt, tất cả mọi người đều nổi da gà khắp người. Bên trong tấm sắt này còn có vật sống sao? Trong đó là thứ gì vậy? Là yêu… yêu ma quỷ quái sao?

Sau tiếng va chạm, tấm sắt bị đập vào liên tục, nhanh chóng lồi lên cả một mảng. Mọi người nhìn nhau cứ ngỡ ngàng. Cứ tiếp tục như vậy thì dù tấm sắt này có vững chắc thế nàosẽ bị xuyên thủng, làm sao bây giờ?

- Giả huynh! Bạch Thiều không nhịn được hỏi. – Dưới này là thứ gì vậy?

Phó Hoành Dương sững người, gã không trả lời nổi, làm sao gã biết thứ đào ra kia càng lúc càng mạnh, trước giờ gã vẫn to gan lớn mật, nay thấy tấm sắt bấp bênh nguy hiểm, bên trong lại không biết sẽ có quái vật gì chui ra, một luồng khí lạnh bỗng trào dâng trong lòng, đầu gã cũng thấy rối loạn. Lý Liên Hoa chạy ra phía trước tấm sắt một đoạn xa, trượt đến phía sau gã nén giọng nói:

- Giả huynh, lên trên hố, kéo xích sắt! Nhanh lên!

Phó Hoành Dương sợ hãi giật mình, trong lúc ruột gan đang rối bời, gã tung người lên không cần suy nghĩ. Lý Liên Hoa nhảy theo gã, hai người chạy lên miệng hố, đoạn xích sát kia vân đang di chuyển, Lý Liên Hoa nắm lấy dây xích, dùng sức kéo cùng hắn, hai người ra sức kéo, chỉ nghe thấy bánh xe vang lên, mấy khối đá sắc lẹm lăn đến từ phía xa, một vật khổng lồ lộc cộc lộc cộc lăn ra từ một thông đạo với vận tốc rất nhanh, ầm ầm rơi xuống hố.

Vật đó rơi xuống tạo ra một luồng gió mạnh, Phó Hoành Dương giật mình kinh sợ, có rất nhiều mạng người bên dưới hố, thứ to lớn như vậy rơi xuống nhìn bên dưới liệu có còn người sống không đây? Gã cúi xuống nhìn, lại thấy một quả cầu sắt rộng khoảng vài trượng đang bị xích sắt treo lủng lẳng giữa không trung. Những thiếu niên dưới hố mặt đã tái mét, dù sao đột nhiên nhìn thấy một quả cầu sắt khổng lồ từ trên trời rơi xuống đối với ai mà nói đó cũng là một trấn động cực lớn. Toàn thân Phó Hoành Dương đầm đìa mồ hôi, tim đập như điên loạn, hai tay túm sợi xích sắt cũng run rẩy. Lý Liên Hoa lại hét lớn với người ở dưới hố:

- Giả huynh có lệnh, nếu lồng sắt bên dưới có bất lỳ động tĩnh gì thì lập tức chôn vùi nó!

Chôn sao? Mấy chục người ở trên và dưới hố bao gồm cả "Giả huynh" đều rất ngỡ ngàn. Thứ từ trên trời rơi xuống là một quả cầu sắt, làm sao có thể chôn được tấm sắt kia chứ? Rồi chợt nghe thấy từ trong lồng sắt truyền ra tiếng cười khàn khàn kỳ quái từ xa xăm:

- Ha ha ha… ha ha ha… Tì công tử, coi như ngươi lại thắng một lần nữa, lão tử rơi vào tay người ta, không nhục cho cái danh Viêm Đế Bạch Vương… Ha ha ha… có điều rồi sẽ có một ngày ta thoát ra ngoài, ta sẽ thoát ra ngoài, ta sẽ tự tay róc da lọc xương ngươi…

Sự kiêu ngạo tàn ác trong giọng nói ấy khiến người nghe biến sắc. Bạch Thiều vừa nghe thấy tên "Viêm Đế Bạch Vương" thì trên mặt đã chẳng còn chút huyết sắc, cả người không khỏi run lên cầm cập/ Phương Đa Bệnh cũng giật mình kinh sợ. Triển Vân Phi nhếch mũi chân, gạt một thanh kiếm dưới đất lên cầm trong tay, phòng bị toàn thân.

Viêm Đế Bạch Vương là một trong ba vị vương của Kim Loan Minh, nghe đồn võ công gac không kém Địch Phi Thanh, có điều trong trận đầu tiên Tứ Cố Môn đánh Kim Loan Minh, gã đã bại trươc sự liên thủ của Lý Tương Di và Tiêu Tử Khâm, nhanh chóng mai danh ẩn tích. Không rõ vì sao gã lại bị giam cầm ở đây. Tên này là ma đầu một thời, nếu gã thoát khỏi ngục tù, mọi người ắt sẽ phải chết trong tay gã. Nhưng "Tì công tử" mà gã gọi thì tất cả lại chẳng biết là ai. Vị "Tì công tử" này có thể nhốt Viêm Đế Bạch Vương dưới lòng đất mười mấy năm, không biết là nhân vật phi thường đền cỡ nào.

Quần áo trên người Phó Hoành Dương đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, Viêm Đế Bạch Vương… phía sau tấm sắt trong cái hố sâu mười mấy trượng này thì ra là Viêm Đế Bạch Vương. Vừa rôi nếu khong phải Lý Liên Hoa ngăn cản thì mọi người đã phá thủng tấm sắt này ra, hậu quả thật không dám nghĩ đến. Gã nhìn Lý Liên Hoa, lại thấy Lý Liên Hoa đang nằm bò bên cạnh hố nhìn quả cầu sắt khổng lồ kia, hai tay chống đất, hét lớn xuống bên dưới:

- Mở quả cầu sắt, mở quả cầu sắt ra!

Mọi người phía dưới vẫn chưa hoàn hồn, mặc dù nhìn thấy quả cầu sắt lớn đang lắc lư trên đỉnh đầu, nhưng lại không biết phải mở nó ra như thế nào. Viêm Đế Bạch Vương điên cuồng cười ầm ĩ, một tiếng "đinh" thật lớn vang lên, tấm sắt kia đã nứt ra một khe hở, thấp thoáng có thể nhìn thấy ánh đuốc bên trong. Lúc nguy cấp ấy, Triển Vân Phi cầm kiếm nhảy lên, một kiếm chém xuống quả cầu đang lơ lửng trên không trung. Chỉ nghe thấy kiếm tách thứ đồ sắt kia vang một tiếng "coong", đất bên trong quả cầu đột nhiên rơi xuống, chôn vùi tấm thép rắn chắc kiên cố kia lại. Triển Vân Phi đáp xuống bên trên lớp bùn đất, Phương Đa Bệnh tranh lên trước, hô to:

- Nén xuống! Nén xuống, đừng để gã thoát ra ngoài!

Những người dưới hố chen nhau xông lên, nhặt binh khí hết đánh lại đập rồi giậm chân, nén chặt lớp đất đó như một tảng đá, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng va đập bên dưới, nhưng giờ muốn phá thủng tấm sắt rồi đào đất nén chui lênđã vô cùng khó khan.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai không đổ mồ hôi lạnh. Tay Phó Hoành Dương vẫn kéo chặt sợi dây xích. Gã nhìn Lý Liên Hoa bò từ dưới hố lên vội vàng phủi sạch bụi đất toàn thân, khóe miệng liền mấp máy:

- Sao ngươi biết người bị chôn bên dưới là Viêm Đế Bạch Vương? Làm sao ngươi lại biết kéo xích sắt sẽ dẫn đến quả cầu có giữ đất đến? Ngươi…

Lý Liên Hoa quay người lại mỉm cười.

- Ta không biết.

Phó Hoành Dương nhíu mày.

- Ngươi nói cái gì?

Lý Liên Hoa áy náy nói:

- Ta không biết người bị chôn ở bên dưới là Viêm Đế Bạch Vương, cũng không biết kéo dây xích sẽ ra một quả càu sắt lớn đến vậy, ta lại càng không biết bên trong quả cầu đó có chứa nhiều đất đến thế…

Phó Hoành Dương "hừ" lạnh:

- Nói vớ vẩn! Nếu ngươi không biết người chôn ở bên dưới là Viêm Đế Bạch Vương thì sao lại ngăn mọi người phá thủng tấm sắt kia?

Lý Liên Hoa ôn hòa nói:

- Ngăn mọi người phá tấm sắt, là vì ta biết Long Vương Quan không ở bên dưới.

Phó Hoành Dương im lặng một lúc, trên mặt bỗng xuất hiện một nụ cười.

- Lý lâu chủ quả nhiên không phải vật ở trong ao(), Phó Hoành Dương cam bái hạ phong(), khiêm tốn xin được thỉnh giáo.

() Ý chỉ người tài giỏi, có hoài bão và chí lớn.

()Ý nói chịu thua, bái phục trước ai đó.

- Không dám, không dám, thật xấu hổ. – Lý Liên Hoa kinh ngạc trước câu "Cam bái hạ phong, khiêm tốn xun được thỉnh giáo" của Phó Hoành Dương. – Chẳng qua ta không phải đứng trong bàn cờ, là người ngoài nên có một số chuyện sẽ rõ ràng hơn.

Phó Hoành Dương là người nhanh nhạy như thế nào chứ? Gã nói:

- Bàn cờ? Giác Lệ Tiếu bày một ván cờ, chẳng lẽ ả ta gửi thiệp truyền tin mời các thiếu hiệp các nơi đến đây tìm Long Vương Quan, ý đồ không chỉ thu phục đám trai lơ, cũng không phải khiến những thiếu hiệp này tự chém giết lẫn nhau, mà vì việc khác sao?

Lý Liên Hoa ho một tiếng rồi nói:

- Phó thiếu… quân sư… -- Hắn nghĩ chắc Phó Hoành Dương khá thích người khác gọi mình là quân sư, quả nhiên sắc mặt Phó Hoành Dương bất giác bình thường trở lại, hắn tiếp tục nói. – Ngài dạo này hẳn đang bận rộn chuyện một trăm tám mươi nhà lao Phật Bỉ Bạch Thạch bị phá, nghe đồn rất nhiều kẻ đại gian ác đã thấy lại ánh sáng mặt trời. Chuyện này xuất phát từ sự bạo tay của Giác đại bang chủ, khiến cho Bách Xuyên Viện gần đây bị chỉ trích rất nhiều.

Phó Hoành Dương nói:

- Không sai.

Gã không chỉ biết mà còn rõ ràng rất nhiều chi tiết trong đó nhưng không biết Lý Liên Hoa đột nhiên lôi chuyện này ra là có ý gì? Lý Liên Hoa nói:

- Chuyện này nói lên rằng, gần đây bang Ngư Long Ngưu Mã đang có những hành động nhắm vào Bách Xuyên Viện, ý đồ phá nhà lao đã rất rõ ràng.

Phó Hoành Dương lại nói:

- Không sai. Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới Long Vương Quan chứ?

Giọng điệu của Lý Liên Hoa càng thêm mềm mỏng:

- Giác Lệ Tiếu gửi thư cho chư bị thiếu hiệp, mời bọn họ đến nơi này tìm Long Vương Quan, lại vẽ bản đồ, ý nói bảo vật kia được giấu ở nơi này.

Phó Hoành Dương gật đầu, Lý Liên Hoa nói:

- Nhưng ba bọn ta lạc đường, đi lòng vòng từ trong rừng núi rồi lạc vào nơi này.

Phó Hoành Dương nhíu mày.

- Không sai.

Lý Liên Hoa nói:

- Chủ nhân của Tử Lam Đường kia nhìn thấy mấy anh hung thiếu niên các vị thì chỉ tránh mặt, không ra gặp nhưng không hề ra tay hạ sát; còn nhìn thấy ba người bọn ta thì chẳng những hạ thủ ác độc, lại còn đuổi tận giết tuyệt, vậy là sao?

Phó Hoành Dương nói:

- Bởi vì Tử Lam Đường xảy ra biến cố, hắn hiểu nhầm các ngươi là đồng bọn với kẻ thù của mình.

Lý Liên Hoa mỉm cười.

- Ừm… Việc đó nói rõ hai chuyện, thứ nhất, chủ nhân của Tử Lam Đường không quan tâm đến chuyện các ngươi đến tìm Long Vương Quan, nhưng hắn lại không cho phép các ngươi tiến vào hang động từ cửa vào ở Tử Lam Đường; thứ hai, sau khi các ngươi tìm cách khác để vào hang, hắn bị người ta tập kích, bị ép phải ra khỏi Tử Lam Đường. Vậy là sao?

Phó Hoành Dương cũng không phải kẻ ngốc.

- Nếu như hai chuyện này thật sự có liên quan, vậy có nghĩa là… Có người không muốn hắn quấy rầy bọn ta tìm kiếm bảo vật.

Lý Liên Hoa vui vẻ đáp:

- Không sai, Tử Lam Đường là một đình viện mà nơi nơi đều là cơ quan, nơi đây là rừng hoang vắng, ngoài một động đá vôi nghe nói có cất giấu Long Vương Quan thì chẳng có gì, vậy chủ nhân của Tử Lam Đường ở đây làm gì? Hắn xây nhà trên hang động, đường vào động ở trong sân nhà hắn, không thể nói đây chỉ là trùng hợp được, rất có thể… hắn đang trông chừng cái động này.

Phó Hoành Dương lại lắc đầu.

- Chuyện này không ổn, nếu như chủ nhân của Tử Lam Đường vì trông coi Long Vương Quan nên mới sống ở nơi này, vậy bọn ta đến đây vì Long Vương Quan, sao hắn lại thờ ơ như vậy?

Lý Liên Hoa nhẹ nhàng nói:

- Đó là bởi thứ hắn trông coi không phỉ Long Vương Quan.

Lời này nói ra, Phó Hoành Dương đột nhiên sáng tỏ. Gã đã biết mình hiểu nhầm cái gì, gã bị ván cờ của Giác Lệ Tiếu nhốt lại ở đây, đến lúc này mà vẫn chưa nhìn rõ chân tướng!

- Thì ra… -- Đột nhiên gã cười phá lên. – Thì ra là như vậy! Giác Lệ Tiếu danh bất hư truyền. là ta đã xem thường ả rồi! Là lỗi của ta, ta sai rồi! Ha ha ha ha…

Lý Liên Hoa nhìn gã cười ha hả mà có chút kính nể.

- Ừm…

Phó Hoành Dương thu lại nụ cười.

- Nhưng cho dù biết hắn chỉ trông coi hang động này, vì sao ngươi lại có thể đoán ra được Long Vương Quan không có ở dưới lòng đất?

Lý Liên Hoa ngạt hơi, suýt chút nữa thì nghẹn chết. Hắn nghe thấy vị quân sư này cười ha hả, cứ tưởng gã đã hoàn toàn thông suốt, thì ra thực ra gã vẫn chưa hiểu gì, vậy nên Lý Liên Hoa đành tiếp tục dẫn dắt từng bước.

- Cái này… chuyện về Long Vương Quan và chuyện này hoàn toàn… không liên quan gì đến nhau. Ngươi thử nghĩ xem… thứ hắn trông coi là cái hang này, vậy nói lên rằng, trong hang động này hẳn phải có vài thứ đáng giá để người ta xây một tòa đình viện như thế, quanh năm suốt tháng sống ở đây để trông chừng. Giác Lệ Tiếu vẽ bản đồ rồi mời các ngươi đến tìm một cỗ quan tài vào thời điểm bang Ngư Long Ngưu Mã và Bách Xuyên Viện đang tranh đấu rất kịch liệt, một bên muốn phá lao, một bên muốn giữ lao. Bách Xuyên Viện theo dõi sát sao hành tung của bang Ngư Long Ngưu Mã, nói không chừng trong đó cũng có công lao của quân sư ngươi, vậy nên… ừm… vì vậy nên… -- Hắn nhìn Phó Hoành Dương đầy mong chờ.

Phó Hoành Dương suy nghĩ hồi lâu, sau đó hỏi lại:

- Vì vậy nên?

Lý Liên Hoa ngẩn người nhìn gã, Phó Hoành Dương đợi một lúc không thấy hắn tiếp tục trả lời, nên lại hỏi "Vì vậy nên?" lần nữa. Lý Liên Hoa "à" một tiếng như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, tiếp tục nói:

- À ta bảo các ngươi đến đây đào quan tài tìm bảo vật, dĩ nhiên là ám chỉ các ngươi phải đào tung mọi thứ trong cái hang này lên, chủ nhân của Tử Lam Đường lúc đầu không ngăn cản các ngươi là vì hắn không có ác ý với các ngươi, và hắn lại biết Long Vương Quan ở đâu. Một khi hắn phát hiện thực ra các ngươi chẳng biết gì thì hắn sẽ rat ay ngăn cản các ngươi đào hố, đó chính là nguyên nhân hắn bị tấn công, Long Vương Quan không ở dưới lòng đất, Giác Lệ Tiếu lại gợi ý cho các ngươi đào đất ở đây, thứ bên dưới là gì nào? – Hắn thở dài. – Còn ban NGư Long Ngưu Mã hiện tại đang làm chuyện gì hả? Là đi phá một trăm tám mươi tám nhà lao, chứ không phải ném tú cầu, ra đề tỉ võ kén rể đâu…

Phó Hoành Dương nghẹn ngào nói:

- Ngươi muốn nói… bên dưới này không phải Long Vương Quan, mà là một trong một trăm tám mươi tám nhà lao của Bách Xuyên Viện sao?

Lý Liên Hoa nhìn gã, tỏ vẻ áy náy.

- Vốn dĩ ta chỉ đoán như vậy thôi, nhưng nếu bên dưới này có Viêm Đế Bạch Vương, vậy có thể thật sự là,,,

Phó Hoành Dương càng nghĩ càng kinh sợ.

- Nếu nói như vậy, chủ nhân Tử Lam Đường là người của Bách Xuyên Viện, hắn và Tân Tứ Cố Môn là bạn chứ không phải thù, cũng là đồng minh với Đoạn Bích Nhất Đao Môn, chằng trách hắn không hạ sát bọn ta. Giác Lệ Tiếu khiêu khích mọi người phá nhà lao khi không biết chuyện, để rồi thả Viêm Đế Bạch Vương ra. Một khi sự tình xảy ra, cho dù bọn ta không chết thì Bách Xuyên Viện cũng chẳng thể trách móc được. Còn nếu chủ nhân của Tử Lam Đường vì trông giữ nhà lao mà làm bọn ta bị thương thì Bách Xuyên Viện sẽ kết thù với thế lực giang hồ khắp nơi. Kế một mũi tên trúng hai đích của Giác Lệ Tiếu, thậm chí nếu chuyện mà không thành, ả ta cũng chẳng mất mát gì.

Lý Liên Hoa vui vẻ nói:

- Quân sư đúng là thông minh tuyệt đỉnh.

Phó Hoành Dương sững người, mạch suy nghĩ đột nhiên bị gián đoạn, sau một hồi gã nói:

- Cho dù đoán được chủ nhân Tử Lam Đường canh giữ nơi này, nhưng sao ngươi lại biết kéo dây xích là có thể ngăn cản được Viêm Đế Bạch Vương phá lao đi ra?

- Bắt đầu từ đêm qua, ta vẫn luôn nghe thấy tiếng bánh xe và xích sắt. – Lý Liên Hoa nói. – Chủ nhân Tử Lam Đường tinh thông cơ quan ám khí, nếu một mình hắn có thể canh giữ được một nhà lao. Vậy nhất định sẽ dựa vào sức mạnh cư quan. Hôm qua từ lúc bọn ta nhảy xuống hang động cho đến bây giờ, hắn cho rằng bọn ta là đồng đạo của đám người đã chết, đến đây để phá lao, nhưng hắn lại không có động tĩnh gì, tiếng động duy nhất chính là tiếng xích sắt kia. Vừa rồi xảy ra chuyện, ta chỉ mạo hiểm đoán rằng tiếng xích sắt và bánh xe duy nhất mình nghe thấy, chính là mấu chốt để giữ nhà lao… -- Hắn cười gượng. – Ta cũng không biết sẽ kéo ra một quả cầu sắt lớn như vậy.

Phó Hoành Dương nhíu mày.

- Vậy còn đất thì sao? Sao ngươi biết trong quả cầu sắt có đất?

Lý Liên Hoa chỉ xuống đất.

- Đây là cái hố sâu tới mười mấy trượng, cho dù trong mười trượng thì có tới năm trượng là đất đào lên chất đống mà thành, thực ra cái hố đào xuống chỉ sâu bảy tám trượng. Nhưng thứ đào lên lại hoàn toàn là đất vàng mà không có gì khác, thậm chí ngay cả đá sỏi cũng rất ít, không có kiến, kết cấu đất cũng rất thống nhất. Nếu Viêm Đế Bạch Vương ở phía dưới, vậy chỗ đất này chắc chắn không phải tự nhiên, hẳn là năm đó sau khi ném xuống phải dùng thứ gì đó để vận chuyển đất đi chứ? Dây xích kia kéo ra một quả cầu sắt, nếu quả cầu đó đặc ruột thì lúc rơi xuống sẽ đập tan tấm sắt kia, có thể ngăn chặn đươck Viêm Đế Bạch Vương nhưng cũng có thể phá tan tấm sắt rồi thả hắn ra. Vừa rồi tình hình nguy cấp, ta đã đánh cược một trận chưa thua nên cũng không ngại đánh cược thêm một lần nữa… Quả cầu sắt này cũng không ngại đánh cược thêm một lần nữa… Quả cầu sắt này là một công cụ dùng để vận chuyển đất, nó có hình cầu là để lăn được dễ dàng trong thông đạo quanh co, bên trong có đất để chôn vùi địa lao. – Hắn mỉm cười. – Kết quả ta đã thắng.

Phó Hoành Dương im lặng rất lâu, đột nhiên gã ném sợi dây xích trong tay xuống đất một tiếng "keng" cực lớn, cười phá lên.

- Vận khí của ngươi đúng là không tệ! – Ngay sau đó ngẩng đầu lên. – Tì công tử, ngươi nghe thấy cả rồi phải không? Ra đây đi! Tại hạ là Tứ Cố Môn Phó Hoành Dương, tuyệt đối không có ác ý với tiên sinh, ở đây vẫn còn rất nhiều chuyện cần tiên sinh giải thích, xin hãy xuất hiện đi!

Câu nói này gã vận khí nên mấy người Bạch Thiều bên dưới hố nghe thấy đều biến sắc. Thì ra vị "Giả Nghênh Phong" phong lưu lỗi lạc lại là quân sư của Tứ Cố Môn, chẳng trách dọc đường mọi người có thể gặp dữ hóa lành, nhưng nếu Phó Hoành Dương đã nhận được thư thì sao lại phải mạo danh thân phận của người khác chứ? Kẻ bị chôn bên dưới lòng đất là Viêm Đế Bạch Vương, vậy Long Vương Quan đang ở đâu?

Tiếng xích sắt lại nhè nhẹ vang lên, dây xích treo quá cầu dần dần chuyển động, tiếng bánh xe vang lên cùng với sự chuyển động của dây xích. Một chiếc xe lăn chầm chậm đi đến, trên xe lăn là một vị thư sinh áo đen, từ xa xa có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, tuổi tác mặc dù không còn trẻ nhưng vẫn toát lên vẻ phóng khoáng tự nhiên. Người đó ho vài tiếng, chậm rãi nói:

- Từ cổ anh hung xuất hiện thiếu niên, người trẻ tuổi, ngươi đoán giỏi lắm, và cũng thực sự… khụ khụ… rất may mắn…

Lý Liên Hoa ôn hòa nhìn y.

- Vết thương của tiền bối thế nào rồi?

Tì công tử cười.

- Ngươi biết ta bị thương sao?

Lý Liên Hoa nói:

- Thứ đồ sắt mà tiền bối dùng để đập vỡ tường, tấn công bọn ta là xác của Hàm Nhật Liễn đúng không? Bốn người kia có một chiếc Hàm Nhật Liễn, vậy nên có thể tấn công vào trong Tử Lam Đường… Bánh xe của Hàm Nhật Liễn bọ một chiếc kiếm đánh hỏng, khó có thể chuyển động. Chiêu kiếm kia đánh về tám hướng, kiếm hoa tung lên có thể khiến cho hai bánh xe của Hàm Nhật Liễn cũng bị cắt thành hình bát giác, kiếm khí của tiền bối tung hoành rộng mở, cực kinh người. Trận chiến đó chắc hẳn rất kịch liệt.

Tì công tử mỉm cười.

- Ồ?

Lý Liên Hoa lại nói:

- Tiền bối phá hủy được Hàm Nhật Liễn nhưng cơ thể lại bị trọng thương, không thể không rút khỏi Tử Lam Đường, vừa khéo gặp màn sương mịt mù bên ngoài, sau khi bị thương tiền bối thấy không cam lòng nên hạ độc ở trong sương, nhốt bốn tên ác ôn kia ở trong nhà. Kết quả đúng vào lúc ấy, ba người bọn ta đánh bậy đánh bạ đi vào Tử Lam Đường, tiền bối cho rằng bọn ta là quân tiếp viện nên rat ay hai sát. – Lý Liên Hoa nhìn Tì công tử. – Tiền bối khởi động cơ quan hạ độc chết bốn tên ác đồ kia, nhưng gian phòng mà ta ở lại được xây dựng khác để che giấu lối vào hang động, vách tường không có gạch mà chỉ có một lớp tro bùn, không có đường để khí độc vào, vậy nên bọn ta may mắn không chết. Tiền bối nóng lòng lo lắng cho an nguy của địa lao, ngài cho là bọn ta biết cửa vào hang động nằm ở trong phòng vậy nên sau khi đẩy HÀm Nhật Liễn trên hòn giả sơn xuống sân, tiền bối đã mở toàn bộ cơ quan của nó, để nó phá tường đi vào. Mặc dù ám khí của Hàm Nhật Liễn lợi hại nhưng bọn ta lại vẫn chưa chết, tiền bối đành dùng nỏ mạnh bắn tên giết người, cuối cùng lại bức bọn ta vào trong động. – Hắn hành lễ với Tì công tử. – Tất cả đều là hiểu lầm, tiền bối một mình canh giữ nhà lao, vất vả tận trách, thật đáng kính đáng phục.

Tì công tử cười cười ho vài tiếng rồi nói:

- Hậu sinh khả úy(). – Y nhìn Phó Hoành Dương. – Nơi này chính là nhà lao thứ sáu trong thiên hạ, trong hang động giam cầm chín tên tuyệt đỉnh cao thủ, Viêm Đế Bạch Vương chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi. Khụ khụ… những kẻ này võ công rất cao, muốn giam giữ được bọn chúng thì chỉ có thể nhốt chúng vào trong thiên lao, chôn vùi trong lòng đất, nếu không bọn chúng luôn có thể nghĩ được cách phá lao ra ngoài. Tất cả các địa lao đều được chôn sâu vài trượng dưới lòng đất, nhưng vẫn để lại đường ngầm thông gió đưa thức ăn và nưới, đường ngầm đó cực kỳ nhỏ, bọn chúng tuyệt đối không thể bò ra được. Mười mấy năm nay, nhà lao này bình an vô sự, khụ khụ… các ngươi là đám người đầu tiên suýt nữa thì phá được lao.

() Ya nói người sinh sau ắt hơn bậc đàn anh.

Phó Hoành Dương cười.

- Tại sao không phong bế võ công của bọn chúng lại? Cho dù bản lĩnh của chúng có lớn đến cỡ nào thì cũng không bò ra được mà.

Tì công từ nói:

- Trong địa lao không có việc gì làm, ngày cũng như đêm, đúng là nơi tuyệt vời để luyện công. Lúc bọn chúng bị nhốt vào đây phần lớn võ công đều bị phong bế, hoặc kinh mạch bị phế, nhưng trải qua mười mấy năm tu luyện, chúng sớm đã khôi phục lại như cũ hoặc còn mạnh hơn trước. – Y thở dài. – Một trăm tám mươi tám nhà lao tuyệt đối không thể bị phá, nếu không chắc chắn sẽ khiến thiên hạ đại loạn.

Y nói rất đơn giản nhưng vẫn toát lên khí khái cương trực, tất nhiên là Lý Liên Hoa liên tục gật gù. Phó Hoành Dương thì không khỏi khẽ gật đầu, gã chợt nhớ tới một chuyện:

- Nơi đây là nhà lao thứ sáu trong thiên hạ chỉ có một mình tiên sinh trông coi, việc bí mật như vậy sao Giác Lệ Tiếu lại biết được?

Tì công tử nói:

- cái này… nếu người có lòng muốn thực hiện chuyện gì đó thì việc đó tất sẽ thành công. Chuyện này cũng không có gì kỳ quái.

Phó Hoành Dương nhướng mày:

- Việc này giải thích thế nào?

Tì công tử mỉm cười.

- Nếu như mười mấy năm nay Giác Lệ Tiếu vẫn luôn âm thầm thu nhập tin tình báo, tất nhiên ả ta có thể biết được những nơi nào trên giang hồ có chuyện kỳ lạ. giống như chỗ ta đây… Mười mấy năm trước ta đã biết nơi đây chắc chắn sẽ bị bại lộ, xây dựng một ngôi nhà trong rừng trúc thực sự rất không tự nhiên, ta sống một mình nhưng lại tiêu hao gấp mười lần lượng lương thực và vật dụng khác… Lại như núi Mạc Phụ kia… -- Y chậm rãi nói. – Mặc dù ở núi Mạc Phụ chỉ có năm người, nhưng tên Thiên Ngoại Ma Tinh kia không cho ăn cơm, thức ăn chính của gã đó là đậu đỏ, đây cũng chính là một manh mối rất dễ tra ra. Chỉ cần biết đầy đủ về những kẻ bị nhốt trong địa lao thì việc tìm được nơi đặt địa lao cũng không phải là chuyện không thể.

Phó Hoành Dương ha ha cười.

- Không sai, nhưng việc đó cũng không thể chứng minh rằng Giác Lệ Tiếu không có địa đồ của một trăm tám mươi tám nhà lao.

Tì công tử gật đầu, y ngẩng đầu lên nhìn sang Lý Liên Hoa.

- Nhưng theo suy nghĩ của ta, tấm địa đồ vĩnh viễn sẽ không bị tiết lộ.

Lý Liên Hoa mỉm cười đáp lại:

- Theo suy nghĩ của ta, tấm địa đồ kia cũng vĩnh viễn sẽ không bị tiết lộ.

Tì công tử cười.

- Những thiếu niên bị trúng nấm độc dang nghỉ ngơi ở Tử Lam Đường. Một canh giờ sau, các ngươi có thể đón người ở bên ngoài núi.

Nói xong, Không biết y dùng cơ quan gì, dây xích lại liên tục kéo bánh xe, chầm chậm quay người đi xa.

- Tì công tử? Trên giang hồ chưa từng nghe qua cái tên này. – Phó Hoành Dương nheo mắt nhìn bóng lưng thư sinh áo đen. – Đây chắc chắn không phải tên thật của hắn, trên mặt hắn có đeo mặt nạ da người, hắn thậm chí còn không chịu đứng dậy để chúng ta nhìn thấy thân hình hắn.

Lý Liên Hoa ôn hòa nói:

- Hắn đơn độc canh giữ ở đây mười mấy năm, nếu là người bình thường xoàng xĩnh thì cũng đành, đằng này hắn lại kinh tài tuyệt diễm() đến vậy… Thật cô đơn biết bao.

Phó Hoành Dương thoáng sợ hãi, chỉ nghe thấy Lý Liên Hoa nói:

- Ngươi không nên nghi ngờ hắn.

Nghe thấy những lời này, Phó Hoành Dương vốn cảm thấy mình nên nổi giận, nhưng trong lòng gã lại bỗng thấy thê lương.

Giọng Tì công tử nghe chừng cũng không già, nghĩ lại mười mấy năm trước ở độ tuổi thanh xuân, tài năng khiến người ta kinh ngạc, y lại tự khép mình tại núi Thanh Trúc chỉ để trông chừng chín tên tù nhân. Mười mấy năm thời giant hoi đưa, thiên hạ không biết có Tì công tử, không biết đến cơ quan tuyệt vời, chiêu kiếm tuyệt vời trong chốn rừng sâu nước biếc, không biết có người giang hồ chính nghĩa mà có thể vứt bỏ một đời.

Xông pha khói lửa thì dễ, mà cực khổ trông chừng lại khó biết bao. Lý Liên Hoa dõi theo bóng lưng Tì công tử rời đi, trong ánh mắt tràn ngập sự kính phục.

Viêm Đế Bạch Vương lại bị chôn vùi dưới lòng đất lần nữa. Phó Hoành Dương chỉ huy đám người lấp lại chỗ đất đã đào lên, nén chặt tên ma đầu đó ở bên dưới. Kể từ khi Bạch Thiều biết Phó Hoành Dương không phải Giả Nghênh Phong, khuôn mặt hắn trở nên u ám như thể gã nợ hắn mười mấy vạn lượng bạc vậy. Sau khi những người khác thấy được trí thông minh tuyệt đỉnh của Phó quân sư, bọn họ đã mất đi phân nửa nhớ nhung dành cho Giác Lệ Thiếu, ai nấy đều câm như hến, không dám tỏ ra bất mãn dù chỉ một chút. Trong cả đám người, chỉ có Phương Đa Bệnh hỏi:

- Nếu như bị chôn bên dưới lòng đất là ma đầu trong giang hồ, vậy bảo vật Long Vương Quan được cất giấu kia đang ở đâu?

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lại sáng lên, long lanh nhìn Phó Hoành Dương. Phó Hoành Dương sững người, trước giờ gã cũng không biết Long Vương Quan đang ở đâu. Lý Liên Hoa không ngừng nói Long Vương Quan không ở dưới lòng đất, lại nói Long Vương Quan và địa lao không có chút liên quan nào đến nhau, vậy Long Vương Quan rốt cuộc đang ở đâu? May mắn thay Lý Liên Hoa chính là tri kỷ của Phó Hoành Dương, hắn mỉm cười nhã nhặn.

- Long Vương Quan ấy hả, Long Vương Quan không ở dưới lòng đất, nó ở đây này. – Hắn chỉ chỉ lên đỉnh đầu.

Mọi người cùng ngẩng đầu nhưng lại không thấy bóng dáng của bất kỳ quan tài nào. Phương Đa Bệnh nổi giận:

- Long Vương Quan không ở dưới lòng đất, chẳng lẽ lại ở trên trời sao? Bên trên chẳng có gì hết, ngươi đang trên lợn đấy à?

Lý Liên Hoa chậm rãi ho khan mấy cái.

- Ngươi đã từng đi qua Vu Sơn chưa?

Phương Đa Bệnh chẳng hiểu trời chăng gì.

- Cái gì?

Lý Liên Hoa kiên nhẫn nói:

- Đại tướng quân Tiêu Chính trấn thủ biên cương hẳn là người Vu Sơn.

Phương Đa Bệnh đã thốt lên "Cái…", đột nhiên nhớ ra hiện mình đang là Phương công tử nho nhã tuấn tú của Phương thị nên đành phải nuốt chữ "khỉ" kia vào bụng.

- Lúc bản công tử đến Vu Sơn, ngươi cũng ở bên cạnh mà, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?

Lý Liên Hoa "a" một tiếng, áy náy nói:

- Thì ra là như vậy… gần đây trí nhớ của ta không được tốt lắm. Tiêu Chính là người Vu Sơn, quan tài của hắn làm bằng gỗ hoàng dương, hoàng dương là loại gỗ sinh trưởng rất chậm, muốn dùng gỗ hoàng dương để làm một cỗ quan tài để người sống… à không, đặt một người chết vào, thì gần như là không thể được. Vậy nên là… -- Hắn mỉm cười. – VÌ vậy nên quan tài của tướng quân Tiêu Chính không phải một cỗ quan tài như mọi người vẫn tưởng tượng, mà là một cái hộp.

- Hộp? – mọi người đồng thanh hỏi. – hộp như thế nào?

Lý Liên Hoa khua tay múa chân vẽ một hình rộng hơn một thước, dài hơn hai thước.

- Vu Sơn có một tập tục thế này, danh môn vọng tộc sau khi tạ thế sẽ treo quan tài lên mai táng…

Phương Đa Bệnh đột nhiên nhớ ra, y thất thanh nói:

- Quan tài treo!

Lý Liên Hoa mỉm cười.

- Không sai, một cỗ quan tài nho nhỏ như cái hộp, là một quan tài treo đặc biệt được chế tạo từ gỗ hoàng dương, có thể bảo quản hài cốt quanh năm không hỏng. – Hắn ngẩng đầu lên. – Nếu quan tài treo, thì tất nhiên sẽ không ở nơi này.

Đó chính là lí do vì sao hắn năm lần bảy lượt nói Long Vương Quan không ở dưới lòng đất. Phó Hoành Dương hận tới mức nghiến răng ken két, tên này rõ ràng đã sớm nghĩ đến việc Long Vương Quan là quan tài treo nhưng lại im ỉm không chịu nói ra, báo hại mọi người đào bới lung tung dưới lòng đất như mấy tên mù chạy loạn, có thể nói hắn là kẻ cực kỳ đáng ghét!

Mọi người vừa nghe thấy Long Vương Quan hẳn đang được treo trên không trung thì không khỏi ầm ĩ một trận, tất cả lại chia nhau tìm. Lý Liên Hoa thong dong nhìn Phương Đa Bệnh.

- Ngươi cũng muốn đi tìm bảo vật sao?

Phương Đa Bệnh "xì" một tiếng:

- Nhà lão tử đây đầy bảo vật, bây giờ lão tử chỉ muốn ra khỏi đây thay quần áo để sớm trả lại ngươi thứ đồ của người chết này, ai thèm quan tâm cỗ quan tài của cái kẻ đã chết kia rốt cuộc được giấu ở đâu chứ.

Lý Liên Hoa khẽ nói bên tai y:

- Nếu ngươi muốn có một đêm tiệc với Giác đại bang chủ, Tì công tử kia chắc chắn biết Long Vương Quan đang ở đâu, ta có thể giới thiệu cho ngươi…

Phương Đa Bệnh kinh hãi.

- Lão tử còn chưa sống đủ lâu, ngươi bớt mang xui xẻo đến cho ta đi. Yêu nữ mau lùi xa, xúi quẩy, xúi quẩy!

Triển Vân Phi đứng bên cạnh, ngước đầu nhìn tinh thạch lấp lánh trên đầu, tai nghe tiếng mọi người bàn tán chuyện tìm kiếm bảo vật. Sau khi thở dài thườn thượt, y cảm thấy mình vẫn còn nhung nhớ những vì sao và hoa cỏ đã từng thấy ở vườn hoa Kỳ gia. Bão táp giang hồ hung ác, may mắn sao mặc dù y đơn thân một mình nhưng lại không hề cô quạnh.

Sau khi chui ra khỏi động đá vôi, ba người gấp rút lên đường suốt đêm đến núi Mạc Phụ. Song Kỳ Hán Phật đã tìm thấy Thiên Ngoại Ma Tinh dưới chân núi Mạc Phụ, hai người đại chiến một trận, nghe nói Kỳ Hán Phật đã chém được mũi của Thiên Ngoại Ma Tinh, lại một lần nữa tống gã vào địa lao. Chuyện đặc sắc như vậy mà Phương Đa Bệnh lại không đến kịp, trong lòng y không khỏi oán hận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio