Đại lao của phủ nha Trần Châu, ánh sáng mờ mờ, ẩm ướt ghê người. Nhà giam tổng cộng có một trăm ba mươi phòng, trong đó nhà giam nam có tám mươi phòng, nhà giam nữ có năm mươi phòng, mỗi bên đều có lao đầu, ngục tốt canh giữ đông vô số kể, mặc dù không thể sánh với khí thế uy nghiêm, thâm trầm của đại lao Khai Phong phủ, nhưng cũng coi như canh phòng chặt chẽ.
Trong dãy nhà lao của nam này có mười gian dành cho nữ tù, mà phạm nhân bị giam trong đó đều mang trọng tội, thế nên canh gác cũng cẩn mật hơn mấy phần. Hôm nay, trong tử lao này lại có hai người mới bị giam vào, bất luận thế nào vẫn có chút kỳ lạ và đột ngột.
Một người là nam tử mặc áo lam tuấn tú nho nhã, kẻ còn lại là một thiếu niên gầy gò mảnh khảnh, tuy không thể sánh được với nam tử áo lam tuấn nhã kia nhưng cũng coi như là mặt mày thanh tú.
Hai người chân trước vừa mới bước vào phòng giam, chân sau đã có mấy ngục tốt lấy dây xích to bằng cổ tay quấn vòng tầng tầng lớp lớp trên cửa rồi khóa lại, khí thế oai nghiêm tột bậc.
Nhưng hai người đó lại chẳng chút để ý. Nam tử áo lam chỉ hơi nhướng mày rồi tìm một chỗ ngồi xuống, còn thiếu niên kia, tuy rằng mặt mày có chút sầu não lo lắng, có chút bất đắc dĩ than thở, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là tuyệt vọng cả.
“Hai tên tiểu tốt ăn gan hùm mật gấu kia, lần này nhất định sẽ cho các ngươi bò lê bò càng!”
Ngục tốt buông lời hăm dọa rồi phẫn nộ bỏ đi.
Đợi đến khi ngục tốt đi xa, thiếu niên kia đã ngồi trên đất, thở dài một cái, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Tiểu nhân nói này Triển… Khụ Triển đại gia, hiện giờ ta đã vào tử lao rồi, ngài có cao kiến gì không?”. Còn bụng thì nghĩ: Hai lần rồi, đã hai lần rồi! Chưa đầy ba tháng, mình đường đường một người hiện đại, vậy mà phải vào nhà lao nghỉ mát tận hai lần. Hừ hừ, cho dù nhà lao có cung cấp cơm miễn phí, nhưng cũng đâu cần phải vào thăm thường xuyên như thế chứ…
Người áo xanh không đáp, chỉ chậm rãi đứng dậy, yên lặng nhìn phạm nhân trong tử lao xung quanh.
Trong tử lao này, phạm nhân gầy gò như que củi, thần sắc uể oải, ánh mắt thì lờ đờ. Trong nhà giam bên cạnh, có một người đang cuộn mình trong góc tường, mặc áo tù nhân, tóc tai tán loạn, nhưng nhờ vào chút ánh sáng âm u thì thấy người nọ tướng mạo rất tuấn tú, ngũ quan đoan chính, giữa mi tâm còn ẩn hiện vẻ thư hương, chẳng ăn nhập gì với không khí trong tử lao này cả.
Triển Chiêu đi đến chấn song bên hông nhà giam, ngồi xổm xuống, nói với người trong phòng giam bên cạnh: “Vị huynh đệ này, không biết nên xưng hô với huynh như thế nào?”.
Người trong phòng giam bên cạnh tựa hồ không nghe thấy, mắt cũng chẳng buồn chớp lấy một cái.
Triển Chiêu ngừng một lát, lại nói: “Huynh đệ, tiểu đệ tên gọi A Chiêu, hôm nay chúng ta gặp nhau trong nhà giam này, cũng coi như là có duyên, huynh đệ cũng nên cho biết tên gọi chứ”.
Người nọ vẫn im lặng không đáp.
Kim Kiền ở cạnh thấy thế thì phì cười, nghĩ bụng: Tiểu Miêu bình thường đều được người bên cạnh bắt chuyện, hiện giờ lại phải đi bắt chuyện với người khác, e là tỉ lệ thành công không cao.
Triển Chiêu nghe thấy tiếng cười nhạo của Kim Kiền bèn quay phắt lại, đôi con ngươi đen láy sáng quắc bắn thẳng đến khiến Kim Kiền giật mình chột dạ.
“Khụ…”, Kim Kiền ho khan hai cái, cào cào đầu, đứng dậy, đột nhiên hướng ra phía ngoài phòng giam kêu lớn: “Người đâu, ông đây muốn uống nước, còn không mau bưng nước qua đây?!”.
Tiếng kêu này, nhất thời dọa cho chúng nhân trong tử lao sợ đến nhảy dựng lên. những kẻ bị giam trong tử lao này, kêu oan có, gào thét hăm dọa giết người có, khóc lóc kể lể đến không chịu nổi có, nhưng chẳng có ai to gan lớn mật dám sai bảo ngục tốt bưng nước tới hầu hạ bao giờ.
Người trong nhà giam bên cạnh cũng kinh ngạc, chậm rãi quay đầu nhìn Kim Kiền.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới gần, hai ngục tốt xông tới, quát lớn: “Kẻ nào, tên khốn nào ở trong này kêu gào?”.
Kim Kiền thấy có người tới, lập tức như biến thành người khác, vừa gật đầu vừa cười nói: “Hai vị ngục tốt đại ca, tiểu đệ có hơi khát nước, phiền hai vị đại ca mang chén nước tới cho tiểu đệ”.
“Dựa vào ngươi?!”, một tên ngục tốt cười khẩy nói: Ta có nước cũng đem cho lợn, cho chó chứ không đem cho ngươi!”.
Kim Kiền nghe vậy lớn tiếng tranh luận: “Ngươi nói cái gì, cho dù ta có bị giam vào đại lao thì cũng là con người!”.
“Con người? Phạm nhân bị giam vào đây đều không bằng chó lợn!”, ngục tốt cũng cao giọng quát.
Khóe miệng Kim Kiền giật giật, cố kìm nén lửa giận, sau đó nói: “Hai vị, không cần phải nói khó nghe như thế, tôi chẳng qua chỉ là muốn xin chén nước uống mà thôi…”.
“Câm mồm!”, hai tên ngục tốt đột nhiên rút cây roi đeo bên hông ra, hướng tới bàn tay đang nắm chấn song cửa của Kim Kiền quật tới.
Kim Kiền cảm thấy trước mắt như có hai cơn gió màu đen quất qua, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một luồng công lực phía sau lưng kéo lùi, rồi lại nghe thấy hai tiếng “chát, chát”, khi roi da quất lên chấn song, còn bản thân mình thì đã được Triển Chiêu kéo về phía sau một cách an toàn.
Hai tên ngục tốt thấy mình quất roi trượt, đâu đã chịu bỏ qua, vừa mới bước lên định chửi bới hăm dọa thì đột nhiên toàn thân phát run. Định thần lại nhìn kỹ, chỉ thấy nam tử áo lam kia, sắc mặt sa sầm, đôi con ngươi đen láy sáng quắc đang trừng trừng nhìn chúng, cứ như có thiên quân vạn mã đang ở trước mặt vậy.
Hai tên ngục tốt giật mình hoảng sợ, toàn thân run cầm cập, đưa mắt nhìn nhau, cố làm ra vẻ bình thường, thu lại roi, nói: “Hôm nay ông đây tâm tình rất tốt, không so đo với tên nhóc nhà ngươi nữa!”, nói xong, hai tên te tái chạy khỏi tử lao.
Kim Kiền trốn ở sau lưng Triển Chiêu, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, thầm nghĩ: Kế “đột kích bất ngờ giành chiến thắng” suýt nữa thì đã thành “khổ nhục kế”. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cũng may là phản ứng của Tiểu Miêu cực nhanh, không thì hai tay mình đã gặp họa rồi.
Triển Chiêu từ từ quay người, có chút không vui nhìn Kim Kiền, vừa mới mở miệng định nói thì lại nghe thấy tiếng của người ở nhà lao bên cạnh: “Vị tiểu huynh đệ này, cậu hà tất phải chịu khổ như thế?”.
Triển Chiêu thấy người nọ mở miệng thì sửng sốt, Kim Kiền cũng có chút kinh ngạc, thầm lẩm bẩm: Không ngờ được cái mưu kế bỏ đi của mình thế mà cũng có vài phần tác dụng.
Triển Chiêu nhìn Kim Kiền một cái, tiến lên vài bước, nói với người ở phòng giam bên cạnh: “Vị tiểu huynh đệ này của tại hạ, trước giờ nói năng có hơi quái dị một chút, chẳng ngờ rằng hôm nay bị giam trong tử lao này rồi mà ăn nói vẫn không chừng mực đến thế”.
Da mặt Kim Kiền giật giật, thầm nghĩ: Cái con mèo thối không có lương tâm này, tôi đây tốt bụng giúp anh, thế mà anh lại dám qua cầu rút ván, giờ anh lại đi kể lể trách ngược lại tôi cơ đấy.
Người ở phòng giam bên cạnh lại lắc đầu, nói: “Vị tiểu huynh đệ này tính tình thẳng thắn, tại hạ khâm phục vô cùng”.
Triển Chiêu ngồi xếp bằng dưới đất, tiếp tục nói: “Huynh đệ, tại hạ thấy những lời ăn tiếng nói của huynh rất lễ độ, nhã nhặn, không biết huynh phạm tội gì mà bị giam trong tử lao này?”.
“Chúng nói tại hạ đã giết người.”“Huynh đã giết người?”
Người nọ chậm rãi lắc đầu nói: “Tại hạ vốn là một đại phu, trước giờ chỉ biết cứu người sao có thể giết người được chứ?”.
Triển Chiêu nghe thế lòng liền hiểu rõ, lại nói: “Thì ra huynh đệ là một đại phu”.
Người nọ gật đầu: “Nhà tại hạ mấy đời hành nghề y, đến đời của tại hạ, tuy cha mẹ mất sớm, nhưng nhờ vào những y thư tổ truyềny thuật của tại hạ coi như có chút thành tựu, hành y cho tới nay cũng xem là có chút danh tiếng”.
“Nói như thế thì, huynh đệ không còn người thân sao?”
“Còn có một lão bộc…”, nói đến đây, người nọ thở dài, ai oán nói: “Nay tại hạ đã bị giam trong đại lao, cũng không biết Phúc Tùng…haizz…”.
Triển Chiêu nghiêng người về phía trước hỏi: “Phúc Tùng trong lời của huynh đệ có phải là lão bộc của nhà huynh?”.
Người nọ gật gật đầu, đáp: “Đúng vậy, Phúc Tùng đã nuôi nấng tại hạ từ nhỏ cho tới lúc trưởng thành, hai người tại hạ tuy tiếng là chủ tớ, nhưng tình như cha con, nương tựa lẫn nhau. Nay tại hạ bị khép vào tử tội, sau này Phúc Tùng làm sao cô độc sống một mình được đây”.
Nói rồi, nét mặt người nọ đượm vẻ thê lương, buồn bã, hai mắt rưng rưng những lệ.
Triển Chiêu và Kim Kiền thấy vậy liền hiểu rõ, người trước mắt họ cố nhiên là Trương Tụng Đức.
Triển Chiêu nhíu đôi mày lưỡi mác lại, ngừng một lát mới nói: “Không biết người bị hại trong tội danh sát nhân của huynh là ai?”.
“Là Hoàng Đại Hổ, làm nghề đồ tể trong thành.”
“Hoàng Đại Hổ vì cớ gì mà chết?”
Trương Tụng Đức thở dài nói: “Là do uống thuốc của tại hạ, trúng kịch độc mà chết”.
“Kịch độc?”
“Là thạch tín.”
Triển Chiêu nghe vậy, lền từ từ đứng dậy, đi ra giữa phòng giam, đưa lưng về phía Trương Tụng Đức nói giọng nghi hoặc: “Hoàng Đại Hổ đúng thực là uống thuốc của huynh nên mới trúng độc mà chết?”.
“Đúng thế…”
Triển Chiêu đi vài bước rồi đột nhiên cao giọng hỏi: “Đúng thực là do huynh hạ độc?”.
Trương Tụng Đức bị giọng nói của Triển Chiêu làm cho giật mình, đáp theo phản xạ: “Đương nhiên là không phải!”.
“Vậy huynh có từng nghĩ tới, thê tử của Hoàng Đại Hổ hạ độc giết chồng không?”
“Đương nhiên cũng không thể có chuyện đó!”
“Huynh dựa vào đâu mà dám chắc như thế?”
“Thu Nương không phải là hạng người đó!”
Triển Chiêu từ từ quay người lại, nhìn kỹ Trương Tụng Đức, trầm giọng nhắc lại: “Thu Nương?”.
Lúc này Trương Tụng Đức mới cảm thấy mình đã lỡ lời, vội sửa lại: “Là thê tử của Hoàng Đại Hổ… Hoàng thị. Bởi tại hạ từng trị bệnh cho Hoàng Đại Hổ một thời gian, đối với Hoàng thị cũng có vài phần giao tình, nhất thời lỡ lời…”.
“Có giao tình ư?”, Triển Chiêu nheo mắt, trầm ngâm giây lát rồi đột nhiên cao giọng, lớn tiếng quát: “Chính bởi huynh nhân lúc trị bệnh cho Hoàng Đại Hổ mà có tư tình với Thu Nương, Hoàng thị, nên mới âm mưu cùng Thu Nương hạ độc hại chết Hoàng Đại Hổ?!”.
“Đương nhiên không phải, tình cảm giữa tại hạ và Hoàng thị, chẳng qua là tình tỷ đệ, sao có thể có tư tình?!”
“Nếu không phải là hai người giết người, vậy thì Hoàng Đại Hổ bị kẻ nào sát hại?”
“Nếu như tại hạ biết thì đã không bị người ta vu oan giá họa, đã không bị nhốt vào nhà lao thế này!” Nói xong mấy câu này, Trương Tụng Đức mới cảm thấy không đúng, lời lẽ của nam tử áo lam này sao lại giống như quan phủ thẩm vấn phạm nhân vậy? Lại nhìn kỹ người áo lam này, một thân chính khí lẫm liệt bao trùm, đâu có chỗ nào giống với loại người làm điều gian phạm pháp được, ngược lại còn có vài phần hiệp khí trên giang hồ, ẩn hiện vài phần khí thế tôn nghiêm của quan gia nữa. Trương Tụng Đức nhất thời sinh lòng nghi hoặc, ngừng một lát nghi ngờ hỏi: “Vị huynh đệ này, tại hạ thấy huynh khí độ bất phàm, vì sao lại bị giam vào đây?”.