Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 283 : chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên ngoài cửa nhà giam nữ của phủ nha Trần Châu, một đám ngục tốt bị Triển Chiêu điểm vào hôn huyệt mà mê man nằm la liệt dưới đất. Chỉ còn một tên ngục tốt vẫn trong trạng thái tỉnh táo, có điều hắn đang bị thanh Cự Khuyết kề cổ, thực chỉ muốn ngất như đồng bạn cho xong.

Khuôn mặt Triển Chiêu quá sức lạnh lùng, sắc mặt đen sì quả thực có thể sánh được với Bao đại nhân của Khai Phong phủ.

“Ngươi vừa nói cái gì?”

Ngục tốt bị thanh Cự Khuyết kề cổ sắc mặt trắng bệch, cứ run lập cập mãi mới lập lại được câu mình vừa nói: “Tiểu… tiểu nhân nói là trong đại lao không có nữ phạm nhân nào tên là Thu Nương cả”.

Cự Khuyết thoáng động lại càng gí sát vào cổ hắn thêm vài phần.

“Ngươi nhớ kỹ lại xem, nữ phạm nhân đó là Hoàng thị, Thu Nương, bị phán tội thông dâm mà đưa vào đây”.

Toàn thân ngục tốt run lẩy bẩy, run giọng nức nở nói: “Vị… vị anh hùng này, trong… trong đại lao quả thực không có nữ phạm nhân nào tên gọi Thu Nương cả”.

Triển Chiêu nghe vậy, đôi mày lưỡi mác càng nhíu chặt, bất giác nhìn Kim Kiền.

Kim Kiền cũng vô cùng khó hiểu, lắc lắc đầu.

Triển Chiêu đánh giá tên ngục tốt trước mặt mình mấy lần, thấy hắn bị dọa cho mồm miệng cứng đờ cả ra, không thể nào có gan mà bịa chuyện được, mới thu lại thanh Cự Khuyết, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi có biết gì về vụ án Trương Tụng Đức hạ độc hại chết Hoàng Đại Hổ không?”.

Ngục tốt thấy lưỡi kiếm sắc bén đã cách xa cái cổ của mình thì thở phào một tiếng, nhưng cũng không dám làm trễ nải chuyện của vị anh hùng trước mặt, vừa nghe thấy câu hỏi liền vội vàng đáp: “Có… có biết, vụ án này hầu như ai ở Trần Châu cũng đều biết”.

“Vậy ngươi có biết thê tử của Hoàng Đại Hổ không?”

“Thê tử của Hoàng Đại Hổ…”, ngục tốt ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên cao giọng nói: “Ai da, tiểu nhân nhớ ra rồi, thê tử của Hoàng Đại Hổ tên gọi Thu Nương, chẳng là người mà anh hủng hỏi chính là cô ta?”.

Triển Chiêu gật đầu nói: “Cô ấy đã bị phán tội thông dâm, theo lý thì phải bị giam ở đây chứ”.

Ngục tốt lắc đầu đáp: “Anh hùng, nếu người mà ngài tìm chính là cô ấy thì ngài đã tìm nhầm chỗ rồi, ngài phải tới Nhuyễn Hồng đường mà tìm mới đúng”.

Triển Chiêu ngẩn người: “Nhuyễn Hồng đường?”.

“Đúng thế, mặc dù Thu Nương bị phán tội thông dâm nhưng vừa mới bãi đường thì đã bị người của phủ Hầu gia đưa đi rồi, căn bản không hề bị giam trong đại lao”.

“Cái gì?!”

Lúc này không phải giọng Triển Chiêu nữa mà là tiếng kêu đầy kinh ngạc của Kim Kiền.

Ngục tốt cho rằng Kim Kiền không tin, liền vội vàng tiếp lời: “Vị… vị tiểu anh hùng này, tiểu nhân tuyệt đối không dám dối gạt ngài, cô Thu Nương đó dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, ắt hẳn đã bị An Lạc hầu nhìn trúng, nên nói chuyện với tri phủ đại nhân và đưa cô ta đi cũng chưa biết chừng”.

Kim Kiền đánh mắt sang Triển Chiêu, chỉ thấy hai mắt Triển Chiêu ẩn chứa nộ khí, đôi con ngươi đen nhánh như đang phát sáng, nhất thời đáy lòng lạnh đi phân nửa, thầm nghĩ: Ôi chao ơi, lần này phiền phức to rồi, vốn cứ tưởng rằng chẳng qua chỉ là đi đến đại lao của phủ nha thăm viếng một chuyến thôi, bây giờ xem chừng tám phần là lại phải đêm tối đi du ngoạn cái nơi “Nhuyễn Hồng đường” khỉ gió kia rồi…

“Vậy Nhuyễn Hồng đường nằm ở nơi nào trong thành?”

“Ở ngoại ô phía tây nam”.

Triển Chiêu xoa xoa cằm, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, điểm một cái, tốt ngục liền ngã lăn ra đất, sau đó quay sang ra lệnh cho Kim Kiền: “Kim bổ khoái, chúng ta đi thám thính Nhuyễn Hồng đường một chuyến”.

Chậc chậc… quả nhiên là thế…

“Nhuyễn Hồng đường”, nghĩa cũng như tên, là nơi giam lỏng hồng nhan[], tuy nằm ở ngoại ô nhưng cũng là ngói xanh cột đỏ, lầu gác cao ngang trời, so với những đại viện của các phú hào còn khí thế hơn mấy lần, mới nhác tới gần đã ngửi thấy mùi phấn son nồng nặc bay ra, gay cả mũi.

[] Nhuyễn Hồng đường nguyên văn chữ hán, ở đây “nhuyễn” có nghĩa là giam lỏng, quản thúc, còn “hồng” là màu đỏ, chỉ những cô gái có tư sắc.

Kim Kiền đứng bên ngoài bức tường cao ngất của Nhuyễn Hồng đường, thầm tặc lưỡi: Chậc chậc, quả nhiên là con trai độc nhất của Bàng gia, tiền đè chết người, ngay cả nơi nuôi tình nhân mà kiến trúc cũng bề thế như vậy.

Lại nhìn đến Triển Chiêu, thân hình thẳng tắp, gió đêm hây hây thổi tới chẳng qua chỉ làm tà áo bay bay nhưng lại giống như gió bão ập đến, u ám khiến người ta phát sợ.

Triển Chiêu vừa vào địa phận Trần Châu, tuy chưa gặp được cảnh tượng bi thảm như trong lời nói của Trương Tụng Đức, nhưng cũng chứng kiến cuộc sống của bách tính trong Trần Châu phủ chưa phải là sung túc no đủ, giờ đây lại thấy được Nhuyễn Hồng đường hết sức xa hoa lộng lẫy, tiền của lãng phí vô cùng, không khỏi nổi giận đùng đùng, xiết tay thật chặt, dưới chân phát lực, thân hình trở nên nhẹ bẫng mà bay vút lên, giống y như một chú mèo, lặng lẽ đáp xuống mái ngói một căn phòng trong đại viện.

Vừa mới đột nhập vào đại viện, Triển Chiêu liền cảm thấy có gì đó không đúng, đến khi phát hiện Kim Kiền vẫn bám theo phía sau bỗng không thấy tung tích đâu. Triển Chiêu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Kim Kiền vẫn còn đứng một mình bên ngoài đại viện, cúi đầu xuống không biết là xé thứ gì.

Triển Chiêu đang định lên tiếng nhắc nhở thì lại thấy Kim Kiền xé toạc hai vạt áo, nhảy lên nóc nhà, đi vài bước tới bên Triển Chiêu, đưa cho Triển Chiêu một trong hai vạt áo đó.

Triển Chiêu nhận lấy vạt áo, nhìn Kim Kiền, đôi mày lưỡi mác khẽ nhíu lại.

Kim Kiền thấy Triển Chiêu cứ nhìn mình, nhất thời không biết làm thế nào, thầm nghĩ: Con mèo này ở nha môn lâu ngày thành mèo ngố rồi sao? Hiện tại mình đang đêm thăm viếng Nhuyễn Hồng đường, rõ ràng là đang tìm vận xui ở chỗ quốc cữu đương triều, hơn nữa tướng mạo Tiểu Miêu lại khiến người ta nhìn một lần là chẳng bao giờ quên, ngộ nhỡ thất thủ, há chẳng phải là làm liên lụy đến một người của thế giới hiện đại là mình sao. Còn không mau chóng bịt mặt lại, sửa soạn một chút, tránh cho sau này bị người ta tóm được đuôi… Haizz chẳng lẽ con mèo này chỉ biết bắt trộm chứ không biết cải trang thành trộm? Thôi đi, mình sẽ làm mẫu cho Tiểu Miêu trước vậy.

Kim Kiền lấy vạt áo cầm trong tay bịt chặt lên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn ngó bốn phía rồi mới hạ giọng thì thào: “Triển đại nhân, che mặt lại như thế này sẽ không để lộ sơ hở”.

Triển Chiêu nắm vạt áo trong tay, bỗng có chút dở khóc dở cười. Nghĩ mà xem, Nam hiệp Triển Chiêu, thành danh trên giang hồ từ thưở niên thiếu, sao lại không biết đạo lý nửa đêm đi thăm viếng biệt phủ thì phải bịt mặt để che giấu thân phận chứ. Chỉ là vừa rồi trên nóc nhà chàng đã quan sát trong viện một lượt, vẫn chưa phát hiện thấy thủ vệ canh gác, cũng không phát giác ra người nào có võ công cao cường cả, vậy nên chỉ dựa vào khinh công của mình và Kim Kiền tất nhiên sẽ an toàn mà thoát ra. Nhưng hiện tại nom nét mặt của tiểu bổ khoái này, thì hình như cho rằng mình không rõ đạo lý thường tình trên giang hồ, có ý tốt nhắc nhở mình.

Lại nhìn Kim Kiền, đôi con ngươi lấp lánh phát sáng, nhìn thẳng vào khuôn mặt mình, cứ như thể chỉ hận một nỗi là không thể xé rách da mặt mình xuống vậy.

Nhất thời Triển Chiêu chẳng biết làm thế nào, chỉ còn cách là bịt mặt mình lại rồi mới tung người nhảy vào trong viện. Kim Kiền giờ mới an tâm, nhảy xuống theo.

Hai bóng người lướt nhanh như chớp, không bao lâu sau đã đi gần hết một vòng trong viện. Nhưng trong Nhuyễn Hồng đường này, lầu gác, sương phòng nhiều vô số, hai người tìm rất lâu rồi mà vẫn không có chút thu hoạch nào. Đúng lúc cả hai đang nôn nóng thì vừa vặn thấy một gã gia nô đang đi ở phía trước không xa, thân hình Triển Chiêu khẽ động liền xuất hiện phía sau lưng gã gia nô, ngón tay điểm một cái, cả người gã bất động.

“Thu Nương đang ở đâu?”

Gã nô gia chỉ thấy một bóng đen lóe lên trước mặt rồi cả người mình cứng ngắc như đá, vốn ngỡ mình đụng phải ma, nhất thời bị dọa cho sợ mất mật, đến cả một câu cũng không sao nói được rõ ràng.

“Ma… ma đại ca, Thu… Thu Nương nào… tôi… tôi không biết, ngài đi tìm người khác đi…”

“Ngươi hãy nhớ kỹ lại xem, đó là thê tử của Hoàng Đại Hổ, Hoàng thị, Thu Nương”.Gã gia nô nghe xong những lời này, bỗng ngẩn ra, nghĩ bụng: Bây giờ khẩu khí của ma quỷ đều ấm áp như thế này à? Tám phần không phải là ác quỷ đến lấy mạng, có lẽ là một con ma tốt đến tìm người thôi.

Nghĩ vậy, gan gã gia nô cũng lớn hơn mấy phần, đầu cũng tỉnh táo không ít, lại nghe Triển Chiêu thúc giục, liền cố nhớ lại rồi vội vàng đáp: “Người ngài hỏi có phải chính là vợ của tên làm nghề đồ tể đó không?”.

“Đúng thế”.

“Cô ta bị giam ở tầng trệt tòa lầu phía kia…”

Triển Chiêu, Kim Kiền liền nhìn theo ánh mắt của gã gia nô, thì thấy ở góc viện phía đông bắc, một lầu các ba tầng đang hòa mình trong ánh trăng, cả tòa kiến trúc đen thẫm trong bóng đêm toát ra khí thế âm u đáng sợ.

Triển Chiêu điểm hôn huyệt của gã gia nô, dẫn theo Kim Kiền gấp rút chạy về phía tòa lầu các đó.

Hai người vừa tới phía dưới lầu các thì thấy phía trên của tầng trệt có tầng tầng lớp lớp những dây xích khóa, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Ghé sát người vào cánh cửa, Triển Chiêu thấp giọng hỏi: “Bên trong có ai không?”.

Phía trong tĩnh lặng hồi lâu mới nghe thấy một giọng nữ yếu ớt nói: “Đi về bẩm báo với Hầu gia của các ngươi ta thà chết chứ không theo hắn, các ngươi đừng có phí công vô ích nữa…”.

Triển Chiêu khẽ cao giọng hơn mấy phần, hỏi tiếp: “Người ở phía trong, có phải là thê tử của Hoàng Đại Hổ, Hoàng thị, Thu Nương không?”.

Bên trong thoáng im lặng, rồi một loạt những tiếng bước chân chạy từ xa tới gần, tiến sát cạnh cửa, lại nghe thấy nữ tử đó nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại biết tên của ta?”.

Triển Chiêu, Kim Kiền nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ. Triển Chiêu bèn rút thanh Cự Khuyết ra, nhắm vào những dây xích kia mà chém xuống, một tia hàn quang xẹt qua, nhất thời tia lửa bắn ra tứ phía, nhưng mấy sợi xích kia không biết dùng chất liệu gì mà chế luyện thành, bị thanh Cự Khuyết chém sắt như bùn chém xuống mà chẳng mảy may hao tổn gì.

Chợt nghe Thu Nương phía trong khe khẽ nói: “Người ở bên ngoài, ngài không cần phí công nữa. An Lạc hầu khi khóa cánh cửa đó đã từng nói, xích khóa này được đúc bằng hàn thiết, trừ phi có chìa khóa, nếu không thì cho dù là thần khí trời ban cũng không cách nào chém đứt được nó”.

Triển Chiêu nhíu chặt đôi mày lưỡi mác, tra thanh Cự Khuyết vào vỏ, ngừng một chút rồi lại hỏi: “Hoàng thị, vì sao cô lại bị giam giữ ở đây?”.

Bên trong thoáng truyền ra âm thanh nức nở, rồi nghe Thu Nương nghẹn ngào nói: “An Lạc hầu muốn làm ô nhục tôi, nhưng Thu Nương thề chết cũng không thuận theo, hắn bèn bắt giam tôi vào nơi này”.

“Thực là coi trời bằng vung, lớn mật làm càn!”, Triển Chiêu nghiến răng, tức giận quát lên.

Kim Kiền chỉ cảm thấy sát khí bên cạnh sườn tựa như lưỡi đao, xẹt qua khiến da thịt đau nhói, thầm nghĩ không hay rồi: Không phải Tiểu Miêu nhất thời phẫn nộ không kiềm chế được, xách kiếm đi tìm cái tên An Lạc hầu khỉ gió đó mà bổ cho hắn vài nhát đó chứ…

Về phần Triển Chiêu, tuy hai mắt sung huyết, sắc mặt xanh mét, nhưng lại không có hành động gì, chỉ im lặng đứng đó, hồi lâu sau mới thu liễm nộ khí và sát khí, tiếp tục trầm giọng hỏi: “Hoàng thị, tại hạ hỏi cô, Hoàng Đại Hổ phu quân của cô có phải bị Trương Tụng Đức sát hại không?”.

Tiếng nức nở bên trong thoáng dừng lại, rồi chợt nghe Thu Nương kích động nói: “Đương nhiên là không phải, Trương đại phu chữa bệnh cho phu quân không lấy tiền chẩn trị, lại còn tặng thuốc bổ, người tốt như thế sao có thể hại người được?”.

“Vậy rốt cuộc Hoàng Đại Hổ bị kẻ nào hại chết?”

“Việc này… tôi thật sự không biết…”

“Hoàng Đại Hổ có từng kết oán với ai không?”

“Phu quân là người trung hậu, chưa từng kết oán với ai bao giờ”.

“…”, Triển Chiêu trầm ngâm không nói.

Bỗng bên trong phát ra tiếng “bộp” một cái, là do Thu Nương quỳ gối xuống đất.

“Vị anh hùng này, tuy Thu Nương không biết thân phận của anh hùng, nhưng hiện giờ Thu Nương lỗ mãng, kính xin anh hùng hãy giúp Thu Nương rửa sạch oan khuất, giải oan cho Trương đại phu, Thu Nương xin dập đầu cúi lạy ngài…”.

Dứt lời, bên trong truyền ra tiếng khấu đầu binh binh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio