Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 298 : chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân nhất thời chết lặng đương trường, cả đình viện chật ních hơn trăm người mà không hề phát ra tiếng động, tĩnh mịch như tờ.

Hồi lâu sau, mọi người mới thoáng hoàn hồn, vẫn không muốn tin, lại đưa mắt nhìn những nhân vật đang đứng cạnh Công Tôn tiên sinh, hy vọng có thể nghe được lời giải thích khác.

Nhưng cái nhìn này càng khiến con tim mọi người run rẩy.

Chỉ thấy bốn vị đại Hiệu úy Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đứng bên phải, mắt ai nấy đều đỏ hồng, lệ rơi đầy mặt, không cần hỏi đó ắt là đau thương tràn từ trong tim ra.

Lại nhìn sang bóng hình đỏ thẫm đứng bên trái kia, mặc dù vẫn thẳng như thân tùng, nét mặt vẫn như thường, nhưng không khó để nhận ra đôi mắt đen láy sáng rực ấy giờ đây cũng hơi đỏ lên, lấp lánh ánh nước.

Chúng nhân nhất thời lòng đau như dao cắt, sầu đau không thôi.

Hết rồi, ngay cả vị Tứ phẩm đới đao hộ vệ kia mà vành mắt cũng đỏ lên thì xem ra Bao đại nhân tám phần là đã đi gặp Diêm Vương rồi.

Bỗng nghe Công Tôn tiên sinh run giọng nói tiếp: “Linh đường của Bao đại nhân, còn phải phiền các vị…”.

Nói rồi, Công Tôn tiên sinh che mặt lắc đầu, hai vai run rẩy hồi lâu mới lại ngẩng lên, bắt đầu phân phó nhân thủ, bố trí linh đường.

Khi ấy mọi người mới hoàn hồn, có mấy người dễ xúc động đã nức nở nấc nghẹn ngay tại chỗ.

“Bao đại nhân…”

Bốn vị Hiệu úy thấy tình cảnh như vậy, cảm thấy khó có thể kìm nén được nữa liền vội vàng rời đi; còn Tứ phẩm đới đao hộ vệ mặc dù thân hình vẫn thẳng như cán bút, nhưng bước chân lại có chút không vững.

Thấy thế mọi người lại càng xót xa trong lòng.

Đến khi linh đường được bố trí xong, câu đối phúng điếu đã chuẩn bị, đèn hương nghi ngút, rốt cuộc mọi người không thể kìm nén được nữa, nước mắt giàn giụa, nức nở từng hồi. Tiếng khóc của hơn trăm người, hợp chung một chỗ, tựa như sấm rền, chỉ trong một thoáng mà truyền khắp bốn phương tám hướng trong phủ nha.

Trận khóc này không lâu đã khiến cho địa giới Trần Châu như ong vỡ tổ.

Lão bách tính quanh đó vừa nghe đã cảm thấy lạ: Ôi, chuyện gì xảy ra thế? Vì sao vô duyên vô cớ trong phủ nha lại truyền ra tiếng khóc kinh người nhường này.

Có không ít bách tính gần đó hiếu kỳ tiến đến hỏi thăm.

Những người này đến phủ nha, vừa nhìn liền không khỏi kinh hoàng thất sắc, chỉ thấy trong phủ nha khăn trắng treo cao, linh ban đã dựng, những người ra vào đều mặc áo tang trắng. Sau một hồi nghe ngóng họ mới biết Bao đại nhân trước đó vừa tới để phát lương cứu hạn đã cưỡi hạc về Tây rồi.

Chúng bách tính nghe mà lòng đau như cắt, thầm nhủ: Thực là người tốt chẳng được thiện báo, còn kẻ ác lại sống đến nghìn năm, vị quan tốt như Bao đại nhân sao nói ra đi là đi ngay? Còn những kẻ ác như An Lạc hầu, sao lại có thể ăn trên ngồi chốc, quần áo là lượt chứ? Ông trời thật chẳng có mắt!

Chúng bách tính càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng sầu thảm, dần dần họ đều tập trung trước cửa phủ nha, gạt lệ khóc lóc thống thiết. Không đầy nửa canh giờ, ngoài cửa phủ nha đã có hơn ngàn người tụ tập, tất cả đều vì Bao đại nhân mà nuốt lệ để tang.

Tin tức truyền đi càng lúc càng nhanh, chưa đến một canh giờ sau, tin Bao đại nhân cưỡi hạc về Tây đã truyền đi khắp thành Trần Châu, cả thành đều chìm ngập trong tiếng nức nở khóc than.

Lại nói về phủ nha Trần Châu, bốn bề đều vây bọc trong tiếng khóc tang, ai oán của chúng bách tính, tiếng khóc rung trời, còn bên trong ai nấy đều lệ rơi đầm đìa, khắp trong ngoài phủ nha chìm ngập trong không khí bi thương.

Nhưng chẳng ngờ, ngay tại thời điểm như thế này, lại có người đứng ngoài cửa phủ nha mà lớn tiếng la lối.

Chỉ nghe có kẻ đứng ngoài đám đông dân chúng khóc tang quát lớn:

“Tránh ra, tránh ra. An Lạc hầu gia tới…!”

Chúng nhân quay đầu nhìn, chỉ thấy An Lạc hầu Bàng Dục, vận áo dài bằng gấm đeo đai ngọc, khoác áo ngắn tay bằng lông cừu, cưỡi trên lưng một con tuấn mã, thắt lưng đeo thanh khoan diệp đao, ngạo nghễ đứng ngay giữa đường, nhướng mày cười nhạt. Phía sau lưng hắn, trùng trùng điệp điệp những người là người, phóng tầm mắt nhìn qua dễ có tới mấy trăm, lại nhìn kỹ đám người đó, tất cả đều ăn vận như người trong giang hồ, thân mang đao, nai nịt gọn gàng chân đi giày mỏng, tên nào tên nấy đều mặt mũi hung tợn, mới nhìn đã biết chẳng phải hạng lương thiện gì.Bỗng nghe tên sai vặt đứng dưới ngựa An Lạc hầu quát lên: “Hầu gia ở đây, còn không mau tránh ra?!”.

Lão bách tính tụ tập bên ngoài cửa phủ nha chỉ dám oán mà không dám nói, mặc dù trong lòng nổi giận bừng bừng nhưng cũng chỉ có thể y lời mà tránh đường, trầm mặc không lên tiếng, dạt ra tạo thành một con đường để đoàn người ngựa của An Lạc hầu nhấp nhô tiến đến gần trước cửa chính của phủ nha.

An Lạc hầu kéo cương dừng ngựa trước phủ nha, đánh giá một phen, đôi mắt phượng nhíu lại, nói với tên sai vặt dưới ngựa: “Đi tìm một nha dịch đến trước ngựa cho ta hỏi chuyện”.

“Dạ!”, tên sai vặt chắp tay hành lễ, loẹt quẹt chạy vào phủ nha.

Vừa tiến vào phủ nha, tên sai vặt nọ liền kinh ngạc, chỉ thấy trên dưới trong phủ đều mặc áo tang trắng, ánh mắt quét đến người nào đều thấy sắc mặt người đấy bi thống, hai mắt sưng đỏ, thấy tên sai vặt bước đến hỏi, chẳng những không đáp, mà sắc mặt còn đen đi, có phần mang hàm ý trách móc.

Tên sai vặt nọ trong lòng cũng hiểu: Vị khâm sai phụng chỉ này đột ngột qua đời một cách khó hiểu, ắt nguyên do trong đó không tránh khỏi liên quan đến Hầu gia, nếu mình mà cứ cố kéo một sai dịch ra ngoài để hỏi, thì e rằng còn chưa hỏi được câu nào, mình đã bị ăn một gậy trước rồi.

Có điều tên sai vặt này cũng xem như nhanh trí, mắt đảo một vòng, liền tìm được một người thích hợp.

Chỉ thấy người đó, thân vận trang phục của sai dịch, thân hình ốm yếu, khoanh hai tay, tựa vào cạnh cửa, mới nhìn thì ngỡ hắn đang canh gác, nhưng nhìn kỹ lại không khó để phát hiện ra đôi mắt hắn lim dim, đầu theo xu hướng gật lên gật xuống, đó chính là bộ dạng đang ngủ gật.

Đương nhiên, người mà trong lúc quan trọng như thế này còn có thể ngủ gật được thì ngoại trừ Kim Kiền ra, chẳng còn ai khác nữa cả.

Tên sai vặt vừa nhìn thấy bộ dạng Kim Kiền như vậy liền mừng rỡ, nghĩ bụng: Kẻ thờ ơ đối với tin dữ như thế này khẳng định y không phải là người của Khai Phong phủ, mà là sai dịch của phủ nha Trần Châu, nếu đem hắn đến cho Hầu gia hỏi chuyện, hẳn hắn sẽ không lành hung mình rồi. Hơn nữa, nếu là sai dịch của phủ nha Trần Châu, ắt sẽ trả lời thật lòng.

Nghĩ đến đây, tên sai vặt lạ quyết tâm, cất bước đi lên, vỗ vỗ vai sai dịch ốm yếu kia, nói: “Này, theo ta đi ra ngoài hầu chuyện Hầu gia”.

Chỉ thấy tên sai dịch nọ mí mắt nhúc nhích vài cái, chầm chậm mở ra, mơ màng liếc tên sai vặt một cái, rồi quay đầu sang hướng khác, tiếp tục khoanh tay ngủ gục.

Tên sai vặt này là tùy tùng bên người của An Lạc hầu cũng được coi như kẻ tâm phúc của An Lạc hầu, mỗi khi xuất môn ra ngoài, những kẻ bợ đỡ An Lạc hầu, ít nhiều gì cũng phải nể mặt hắn vài phần, chẳng ngờ một tên sai dịch con con trong cái nha môn tri phủ này, lại dám ngang nhiên không biết điều như vậy, nhất thời gã sai vặt liền nổi xung lên, ngay lập tức hét vào tai sai dịch nọ:

“Này này này, nói ngươi đó, còn không mau theo ta đi gặp Hầu gia.”

Lúc này Kim Kiền mới mở miễn cưỡng mở đôi mắt nhỏ dài, đánh giá người trước mặt một phen, uể oải đáp: “Vị huynh đài này, tối qua tôi chỉ ngủ được có nửa canh giờ thôi, đừng nói là hầu gia, hiện tại ngay cả ngưu gia, long gia[] đến, cũng phải nhường đường cho tôi đi gặp Chu Công[] cái đã”.

[] Đây là hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung: Hầu gia chỉ An Lạc hầu Bàng Dục, nhưng âm hầu gia cũng chỉ con khỉ, nên Kim Kiền hiểu nhầm là tên sai vặt đang nhắc đến con khỉ, mới thuận miệng liệt kê một loạt con: con trâu, con rồng phía sau ra.

[] Đây là một điển cố xuất phát từ sách Luận ngữ, thiên “Thuật nhi”. Chu Công hay Chu Công Đán, chính trị gia lập nên nhà Tây Chu, cống hiến rất nhiều công lao cho nhà Chu, sau hậu thế tôn ông là bậc tiên thánh. Khổng Tử thời Xuân Thu rất tôn sùng Chu Công, từ nhỏ ông đã học lục nghệ, nắm vững điển chương chế độ được lưu truyền từ thời Tây Chu, ông luôn mơ ước xác lập được chế độ chính trị như thời ấy và cho rằng xa hội thời đại Tây Chu là xã hội hoàn mỹ cực độ, chính vì thế ông thường nằm mơ thấy Chu Công. Ngày nay điển cố này thường được dùng để biểu đạt lòng kính ngưỡng đối với các bậc tiên hiền. Còn trong ngôn ngữ mạng của các bạn trẻ Trung Quốc lại được dùng để chỉ giấc ngủ.

Tên sai vặt trợn mắt: “Chu Công cái gì, hiện nay ở cái đất Trần Châu này, còn có kẻ nào to hơn An Lạc hầu gia?”.

Kim Kiền nghe xong, thoắt cái liền thẳng người dậy, đôi mắt nhỏ dài mở banh ra, miệng cứ há ra rồi lại nuốt vào nói:

“An Lạc hầu… gia? Người huynh nói chính là An Lạc hầu, quốc cữu đương triều?”.

Không phải chứ?!

Gã sai vặt thấy biểu hiện của tên sai dịch như vậy, nhất thời đắc ý, hất hàm nói: “Chính là An Lạc hầu gia, quốc cữu đương triều, bào đệ của Bàng quý phi, con trai độc nhất của thái sư đương triều!”.

“Huynh nói… muốn tôi… đi gặp An Lạc hầu?”, Kim Kiền chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một cái rồi như nở to ra, đôi lông mày nhíu chặt lại thành một đường, vội vàng cao giọng hô: “Đợi đã, tôi chỉ là một sai dịch nhỏ bé, nói năng không rõ ràng, sợ là không thể nói rõ từng chân tơ kẽ tóc được, chi bằng để tôi đi tìm vị quản sự giúp ngài, rồi…”, lời còn chưa nói xong Kim Kiền đã xoay người định chạy đi.

Chẳng ngờ gã sai vặt ra tay nhanh như chớp, túm lấy thắt lưng Kim Kiền lôi lại, kéo Kim Kiền đi về phía cửa lớn:

“Lắm lời gì thế? Nếu để Hầu gia đợi quá lâu người sẽ nổi giận, đến lúc đó ngươi có gánh nổi không?”

Kim Kiền bị kéo đi từ đằng sau, liều mạng giãy giụa mấy phen nhưng chẳng thấm vào đâu, cuối cùng chỉ có thể nhăn nhó mặt mày, không tình nguyện bị kéo đi, vừa đi vừa thầm kêu gào xui xẻo:

Mình chẳng qua chỉ lén chuồn ra ngoài ngủ bù, đâu đã chọc đến ai? Hức hức, biết vậy thì đã ở trong đại sảnh treo khăn tang, tuy rằng mấy cái khăn tang kia có nặng một tí, nhưng còn hơn là phải đi gặp cái con cua thuộc hàng đại boss kia, ít nhất cũng không cần phải lo lắng đến tính mạng, aaaaaaaaaaaa…

Lại nói về An Lạc hầu, Bàng Dục đã chờ đợi khá lâu trước cửa nha môn, đúng lúc đang mất kiên nhẫn thì thấy tên sai vặt nhà mình kéo một thiếu niên vận trang phục sai dịch chạy ra.

Tới khi người đó đến trước ngựa, An Lạc hầu nới định thần nhìn kỹ, chỉ thấy kẻ này thân hình gầy nhẳng, vận trang phục sai dịch, eo lưng thắt khăn tang đong đưa theo từng bước chân, mày rậm mắt nhỏ, trên mặt lộ rõ nét ưu thương lẫn dấu nước mắt, đến trước ngựa của Hầu gia, khom người quỳ lạy: “Tiểu nhân bái kiến Hầu gia”.

Bàng Dục lim dim mắt đánh giá, hỏi: “Quỳ dưới là kẻ nào?”.

“Bẩm Hầu gia, tiểu nhân là sai dịch của Khai Phong phủ.”

“Khai Phong phủ…”, Bàng Dục ngưng một lát, lại hỏi: “Rốt cuộc trong phủ nha xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả đều khóc lóc thảm thiết như vậy?”.

Kim Kiền nghe vậy, nhất thời mũi đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:

Nếu bây giờ mà trong lời nói của mình lộ ra dù là nửa điểm sơ hở thôi, thì cũng sẽ khiến cho con cua này nhìn ra đầu mối, dẫn đến cái kế “Mỹ nhân khóc tang” mà Công Tôn Trúc Tử hao tổn tâm sức mới nghĩ ra lại xôi hỏng bỏng không… Tạm thời không bàn đến chuyện cái đám người thành tinh của Khai Phong phủ kia sẽ xử lý mình như thế nào, mà hãy nói đến cái con cua trước mặt kia kìa, nếu để hắn có cơ hội trốn thoát, nhất định sẽ ghi nợ để sau này tính sổ, hẳn sẽ đem mình và mấy người Khai Phong phủ ra cho tuốt vào nồi hầm luôn một mẻ… Không được đâu, không được đâu, chậc chậc, thời điểm sống còn như thế này là phải dựa vào kỹ thuật diễn xuất tinh tế của một người hiện đại như mình đây đấy!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền giở thủ đoạn ra luôn, mò mẫm sờ soạng trên người một lúc lâu, rồi rút chiếc khăn có tẩm hoa tiêu ra, ra sức chà lên mắt mấy cái, thoáng chốc liền cảm thấy hai mắt xông lên cảm giác ran rát, rồi thứ dịch thể ấm nóng loáng cái đã dâng đầy hốc mắt rồi.

Lúc này Kim Kiền mới từ từ ngẩng đầu lên, làm ra vẻ nức nở nói:

“Bẩm… bẩm quốc cữu gia, tiểu nhân cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là hôm qua sau khi Hầu gia đi rồi, Bao đại nhân liền rầu rĩ không vui, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Cho đến rạng sáng hôm nay thì bỗng nghe thấy mấy tiếng kêu hoảng hốt truyền ra từ phòng của Bao đại nhân… Sau đó Công Tôn tiên sinh đi ra thông báo cho bọn tiểu nhân, nói rằng đêm qua Bao đại nhân đã… đã đi rồi…”.

Dứt lời, Kim Kiền liền cúi đầu nấc nghẹn, đưa cánh tay lên chùi mặt, dáng vẻ tựa hồ như dùng ống tay áo lau nước mắt, nhưng kỳ thực là dùng ống thay áo len lén lau mồ hôi lạnh.

Bàng Dục nghe Kim Kiền nói xong, đầu tiên là sững người một lát, sắc mặt thoáng chút kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại trạng thái như bình thường, nói với gã sai vặt bên cạnh: “Bao đại nhân là khâm sai phụng chỉ, nay ở lại Trần Châu chết bất đắc kỳ tử, về tình về lý, bản hầu đều nên đi phúng điếu. Người đâu, theo bản hầu vào phủ nha, viếng Bao đại nhân”.

Dứt lời liền quay người xuống ngựa, dẫn đầu hơn trăm kẻ giang hồ phía sau, thân mang vũ khí, nghêng ngang tiến vào cửa lớn của phủ nha.

Kim Kiền đi sau cùng thấy thế mà thầm tặc lưỡi, nghĩ bụng: Èo èo, nhìn cục diện này mà xem, nếu nói là đi phúng viếng chi bằng nói đi đến đấu trường thì đúng hơn.

Đoàn người của An Lạc hầu rầm rập rầm rập tiến vào sảnh chính trong phủ nha, vừa ngẩng đầu lên nhìn liền sửng sốt.

Chỉ thấy gian sảnh chính này, hiện giờ đã được bố trí thành linh đường, khăn tang giăng khắp, nến trắng cháy sáng, giấy tiền cùng tro bụi bay lả tả, giữa sảnh đặt một cỗ quan tài bằng gỗ mun, trái kim đồng phải ngọc nữ[] , phía trước đặt linh vị, cảnh tượng đúng là thê lương vô hạn.

[] Là hình nhân bằng giấy dùng để bồi táng. Theo phong tục tang ma của Trung Quốc, khi chủ nhân một gia đình mất đi, người ta thường chôn chung một đôi tình nhân giấy để biểu thị chủ nhân xuống âm phủ vẫn có kẻ người hầu kẻ hạ.

Hai bên đại sảnh, hai hàng người đang quỳ đều tăm tắp, đầu hàng bên trái chính là Công Tôn tiên sinh, sư gia của Khai Phong phủ, tiếp đó đến hai Hiệu úy Vương Triều, Mã Hán; đầu hàng bên phải là Triển Chiêu, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ về, tiếp đó là Trương Long, Triệu Hổ; còn lại đều là nha dịch của Khai Phong phủ và hộ vệ kinh thành. Mọi người đều thân mang tang phục, hốc mắt đỏ hoe, mắt hổ rưng rưng đẫm lệ.

An Lạc hầu đứng trước cửa linh đường, ngừng một chút mới cất bước đi vào, đến trước linh vị, thắp hương đốt giấy tiền, quỳ tại linh tiền lạy ba lạy.

Tuy rằng dáng vẻ như thành khẩn nhưng những nhân sĩ giang hồ phía sau lưng hắn lại nửa bước không rời, đi đến linh tiền mà mặt không hề tỏ ra nghiêm trang kính cẩn, lại chẳng có ai quỳ lạy.

Mặc dù trong lòng biết rõ bài vị trước mặt không phải là linh vị thực sự của Bao đại nhân, nhưng chúng nhân Khai Phong phủ thấy tình huống như vậy vẫn nộ khí xung thiên, Vương Triều, Mã Hán định tiến lên trách mắng. May mà Công Tôn tiên sinh đã giành trước một bước, ngăn hai người họ lại, rồi đến trước mặt An Lạc hầu, chắp tay thi lễ nói: “Hầu gia đến, chúng nhân trong Khai Phong phủ đều cảm thấy vạn phần vinh hạnh, mời Hầu gia vào trong uống trà”.

Chẳng ngờ Bàng Dục lại lắc đầu nói: “Không cần phiền Công Tôn tiên sinh, bản hầu muốn uống trà ngay tại linh đường này”.

Mọi người nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.

Mặc dù Kim Kiền đứng ở cửa, nhưng cũng nghe thấy rất rõ, lòng vô cùng khó hiểu, thầm nghĩ: Cái con cua này sao có thú vui tao nhã vậy? Còn có sở thích phẩm trà ngay tại linh đường sao? Quả nhiên là: Suy nghĩ của kẻ có tiền… như mò kim đáy bể.

Bỗng nghe An Lạc hầu nói tiếp: “Bản hầu sớm đã ngưỡng mộ Bao đại nhân, hôm qua vừa gặp mà như quen biết đã lâu, chẳng ngờ hôm nay lại âm dương cách trở, đành phải mượn cơ hội này để cùng Bao đại nhân đối ẩm, an ủi vong linh ngài”.

Kim Kiền đứng một bên vô cùng bội phục: Người này quả nhiên là thuộc loài cua có khác, da mặt dày vô đối, đến cả mình cũng phải hổ thẹn vì không sánh bằng.

Còn chúng nhân Khai Phong phủ mắt ai nấy đều rừng rực lửa giận, bốn vị Hiệu úy thì tất nhiên không cần nói rồi, ngay cả vị Tứ phẩm hộ vệ trước nay vốn trầm ổn bình tĩnh mà trên trán cũng nổi đầy gân xanh, rõ đến mức có thể nhìn thấy được.

Công Tôn tiên sinh lại không phiền không giận, tiếp tục thi lễ nói: “Nếu đã như vậy thì xin mời Hầu gia an tọa”, dứt lời, ngưng một chút, quét mắt một vòng rồi hô: “Người đâu, dâng trà”.

Chúng nhân thấy ánh mắt ra hiệu của Công Tôn tiên sinh tất nhiên là hiểu rõ, âm thầm lên tinh thần chuẩn bị ứng phó.

Chỉ thấy rèm cửa được nâng lên, một nữ tử vận trang phục trắng bưng khay trà từ trong phòng chầm chậm bước ra. Nữ tử này, mặc áo tang, da dẻ mịn màng như ngọc, dáng hình yểu điệu, uyển chuyển bước đi, đến trước mặt An Lạc hầu, cúi đầu dâng trà.

Ngoại trừ mấy người đã gặp Băng Cơ từ trước, những người còn lại, bao gồm cả hơn trăm nhân sĩ giang hồ mà An Lạc hầu đưa đến, trong một lúc đều nhìn đến ngẩn cả ra, tất cả đều trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào tuyệt đại giai nhân trước mặt.

Những người biết cụ thể về kế “Mỹ nhân khóc tang” nhìn thấy tình huống như vậy, lòng vô cùng cao hứng, thầm nghĩ: Một khi đã như vậy thì còn không sợ An Lạc hầu không trúng kế hay sao?

Nhưng khi họ đưa mắt nhìn sang An Lạc hầu đang ngồi lại không khỏi giật mình đánh thót.

Bàng Dục chẳng những không lộ ra nửa phần dáng vẻ dung tục háo sắc, mà ngược lại khóe miệng còn dần dần nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị, đến mức khiến lòng người khác lạnh giá.

Rồi chợt nghe An Lạc hầu dịu dàng nói: “Băng Cơ, quả nhiên là ngươi ở đây”.

Chỉ thấy nhân vật trung tâm trong kế “Mỹ nhân khóc tang”, Băng Cơ cậy tài ngạo vật, người đêm hôm trước còn thề sắt son rằng sẽ bắt An Lạc hầu phải chịu tội trước vương pháp, mà lúc này lại đang cung kính quỳ trước An Lạc hầu, thanh thanh cất tiếng: “Thuộc hạ Băng Cơ, tham kiến Hầu gia!”.

Kim Kiền liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông mao sau lưng dựng đứng cả lên.

Đại sự không ổn rồi! Gián điệp của địch đã thâm nhập vào hàng ngũ của ta, lão Bao à, xem ra cái gian linh đường ngài dày công bố trí này rất nhanh liền có thể đưa vào sử dụng được rồi…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio