Trăng khuyết lơ lửng giữa trời không, đã đến giờ lên đèn, trong Tam ban viện phủ Khai Phong chúng nhân tụ tập lại, náo động, ồn ã vô cùng. Chúng nha dịch, bổ khoái theo Bao đại nhân xuất hành đi Trần Châu đều bình an trở về, mọi người tất nhiên sẽ tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho các huynh đệ đi Trần Châu lần này.
Trịnh Tiểu Liễu tuần phố trở về, vừa mới vào cửa viện liền bị chúng nha dịch vây quanh, mồm năm miệng mười nói:
“Tiểu Liễu à, Kim Kiền cùng phòng cậu chuyến này trở về vẻ vang lớn lắm đó!”
“Ở Trần Châu dùng trí tóm gọn An Lạc hầu, tại Tây Hoa giảng chuyện, ai da, có thể giúp đỡ rất lớn cho Bao đại nhân của chúng ta!”
“Trước đó chuyện lập đại công đều là Triển đại nhân và bốn vị Hiệu úy đại nhân chia nhau làm, đâu đến lượt đám nha dịch bổ khoái chúng ta? Nay Kim Kiền thực đúng là làm cho đám bổ khoái, nha dịch chúng ta được nở mày nở mặt!”
Vương đại thẩm ở phòng bếp cũng chen đến, hét lớn:
“Nào nào nào, Tiểu Liễu, món thịt kho tàu tối nay đây, mang về phòng đi. Ta vừa mới thấy Kim tiểu tử, sắc mặt không tốt lắm, sao lại gầy hơn trước vậy chứ, mau mang về cho cậu ta tẩm bổ.”
“Đúng đấy, đúng đấy, tôi cũng vừa nhìn thấy Kim Kiền trở về phòng xong, mặt mũi sao lại trắng bệch như ma vậy chứ? Cậu cũng mang cái bánh rán này về đi, mau đi xem Kim Kiền thế nào, khéo lại đổ bệnh.”
“Còn có những cái này cũng mang đi…”
Thế là Trịnh Tiểu Liễu còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, thì tay trái bị nhét món thịt kho tàu, tay phải bị dúi một đám bánh rán lớn, trên cổ còn quàng mấy cây hành, bị mọi người xô xô đẩy đẩy tống vào trong phòng của chính mình.
Đứng giữa phòng hồi lâu, Trịnh Tiểu Liễu mới hoàn hồn lại, vội vàng đặt các thứ trên tay xuống, mặt tràn ngập vẻ hoan hỷ xông vào phòng trong, cao giọng gọi: “Kim Kiền, rốt cuộc cậu cũng về rồi, tôi nói cho cậu cái này… A?!”.
Tiếng nói đột nhiên ngừng bặt.
Trịnh Tiểu Liễu trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm người trong phòng.
Chỉ thấy người trong phòng, eo nhỏ lưng gầy, vẻ mặt suy sụp, bộ dạng hệt như ai đó vừa nãy nói: Mặt trắng bệch như ma.
Hơn nữa càng khiến Trịnh Tiểu Liễu kinh ngạc hơn là, Kim Kiền mặt mũi trắng bệch đang ra sức, cố gắng, chuyên tâm, tập trung… gói ghém đồ đạc…
Đừng nói là gói ghém đồ đạc chạy trốn đấy chứ?
“Kim, Kim Kiền, cậu làm gì vậy?”
Hồi lâu sau, Trịnh Tiểu Liễu mới tìm lại được cái lưỡi của mình, lắp bắp hỏi.
“Tiểu Lục!” Kim Kiền nghe tiếng ngẩng đầu lên, tay thuần thục gấp chăn lại buộc chặt, rồi nhảy xuống giường đi đến bên Trịnh Tiểu Liễu, đưa tay vỗ vỗ vào vai Trịnh Tiểu Liễu nghiêm trang nói, “Anh về đúng lúc đấy, tôi có mấy lời đang định tìm anh dặn dò đây!”
Khó mà thấy được vẻ mặt Kim Kiền lại trịnh trọng đến vậy, Trịnh Tiểu Liễu cũng không khỏi sửnng sốt, vội gật đầu đáp: “Kim Kiền cậu nói đi, tôi nhất định sẽ làm theo.”
Kim Kiền thở dài một cái, sắc mặt ngưng trọng nói: “Cái gì gọi là đời người may rủi sớm trưa khôn lường, trăng có khi tròn khi khuyết, sự đời sao được vuông tròn… Í? Mùi gì vậy, thơm quá?”.
“Hả?!”, Trịnh Tiểu Liễu nhất thời kinh ngạc.
Kim Kiền hít hít mũi, bộp bộp bộp mấy bước chạy ra phòng ngoài, vừa thấy món thịt kho tàu đặt trên bàn, hai mắt liền sáng lên, đặt mông ngồi xuống cạnh bàn, chẳng chút khách sáo chộp lấy đôi đũa gắp lên bỏ vào miệng, vừa ăn vừa lúng búng nói: “Thơm mà không ngấy, ngậy mà không mỡ, tay nghề như thế này khẳng định là tuyệt kỹ của Vương đại thẩm phòng bếp; cái bánh rán này không mềm quá không cứng quá, lửa vừa vặn không cháy sém, không khô quá, nhất định là tay nghề của vợ Trần bổ khoái; hành này, a, chắc là từ Tiểu Sơn Đông đưa tới…”.
“Kim, Kim Kiền…”, da mặt Trịnh Tiểu Liễu có chút không khống chế được mà co giật.
“Tiểu Lục, đứng xa thế làm gì? Cùng ăn đi!”
Trịnh Tiểu Liễu thầm thở dài, nghiêm mặt lại, ưỡn thẳng lưng, cao giọng hỏi: “Kim Kiền, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”.
“Ồ… đúng đúng đúng…”, Kim Kiền lại nhét thêm hai miếng thịt vào miệng rồi mới quệt quệt môi, đứng dậy, khôi phục vẻ mặt trịnh trọng nói: “Tiểu Lục, nghĩ đến mấy tháng nay chúng ta cùng phòng, tình nghĩa sâu đậm, sau khi tôi đi rồi, nếu Tiểu Lục ca anh gặp chuyện khó khăn, sợ rằng tôi cũng không giúp gì được…”.
“Kim Kiền?!”, Trịnh Tiểu Liễu cả kinh, “Cậu nói gì vậy?!”.
Kim Kiền rũ mi mắt, khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt trắng bệch dần hiện lên vẻ đau đớn, chầm chậm nói: “Ở đầu giường của tôi thẳng viên gạch thứ năm từ bên trái sang, cũng tức là viên gạch thứ nhất bên phải sang, viên gạch thứ tám từ trên xuống, sau nó có một lỗ hổng, bên trong tôi cất năm mươi sáu văn tiền. Tiểu Lục ca nếu một ngày nào đó anh cần dùng đến tiền, thì hãy cầm lấy đi… Kim Kiền bất tài, chỉ có thể làm được đến thế”.
“Kim, Kim Kiền…”, Trịnh Tiểu Liễu càng nghe càng không hiểu, hai mắt mở trừng trừng nhìn Kim Kiền chầm chậm đi vào phòng trong, vác bọc đệm, rồi từ từ đi ra phòng ngoài.
Dự cảm không lành trong lòng càng lúc càng rõ rệt, chân như mọc rễ, hồi lâu sau cũng không cách nào di động được.
Chỉ thấy Kim Kiền vác bọc lớn chăn đệm đẩy cửa phòng ra, ngẩng đầu nhìn trời, miệng lẩm bẩm: “Núi xanh còn đó, sông kia chảy dài, Tiểu Lục ca, ngày sau sẽ còn gặp lại…”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng nhoáng một cái hệt như sương khói, phiêu đãng chẳng còn.
“Kim Kiền!”, Trịnh Tiểu Liễu biến sắc, xông ra ngoài hét lớn, chỉ thấy gió mát hiu hiu thổi, bóng cây mờ mịt, chẳng còn thấy bóng dáng Kim Kiền đâu.
“Kim, Kim Kiền, cậu đi đâu, cậu vẫn chưa nói rõ với tôi…”, Trịnh Tiểu Liễu tìm Kim Kiền khắp nơi mà không thấy, không khỏi lo lắng trong lòng, gào to.
Phòng bên cạnh ló đầu ra, không hiểu hỏi: “Tiểu Liễu, cậu ồn ào cái gì thế? Kim Kiền được phái bảo vệ nhân chứng cùng với Triển đại nhân rồi, mấy ngày nữa là trở về thôi!”.
“Hả?!”, một đàn quạ đen quạc quạc bay qua đầu Trịnh Tiểu Liễu.
Chỉ là như vậy…
Vậy vì sao lại hệt như là dặn dò chuyện hậu sự vậy?
Dặn dò hậu sự?
Đối với Kim Kiền mà nói, tuy không đúng hẳn nhưng cũng chẳng khác là bao!
Nguyên cớ đều từ một câu của Ngự tiền tứ phẩm đới đao thị vệ mà ra:
“Tiểu vương gia, thuộc hạ đã suy xét nhiều lần, xin phiền Tiểu vương gia ở tạm trong phòng thuộc hạ, để bảo đảm sự an toàn của Vương gia!”
Tốt! Cực tốt! Một mảnh tốt đẹp!
Kể từ đó, một “bà má già” Vương gia lắm mồm, một “Ngự Miêu”, còn có một người từ tương lai tới, tất cả đều tập trung vào cái “ổ mèo” của Khai Phong phủ.
Giường êm nệm ấm chẳng ngủ, ngược lại còn phải chui vào cái “ổ mèo” ngả ra đất này mà nghỉ… lại nghĩ đến hai nhân vật chung phòng này… hừ hừ, một chữ “thảm” sao có thể hình dung cho trọn!
Trái lại cái vị tiểu ca Phạm Dung Hoa kia nghe xong liền hưng phấn dị thường, vội vàng gật đầu tán thưởng không ngừng.
Chậc, thành viên của hội fans “Ngự Miêu”, trước nay vốn không có tiết tháo gì, điều này Kim Kiền có thể lý giải được.
Nhưng điều đáng hận là, lúc Triển Chiêu đưa đôi mắt đen láy sáng rực nhìn sang, hỏi: “Kim bổ khoái nghĩ thế nào?”, Kim Kiền cũng vô cùng không có tiết tháo vội vàng gật đầu tán đồng:
“Triển đại nhân nói rất phải!”
Haizzz, xem ra mặc dù thích ứng đã lâu, nhưng mình đối với “Mỹ miêu kế” vẫn không có sức đề kháng.
Cho nên khi Kim Kiền gói ghém chăn đệm, dặn dò xong xuôi hậu sự, đi tới trước cửa phòng Triển Chiêu, vẫn đang trong quá trình kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc.
“Kim bổ khoái, đã đến vì sao còn không vào?”, bên trong đột nhiên truyền ra giọng Triển Chiêu.
Lúc này Kim Kiền mới hoàn hồn, ôm quyền tiến vào: “Thuộc hạ làm phiền rồi”.
Đẩy cửa tiến vào, nhất thời trước mắt như sáng lên, đồ dụng vật phẩm sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, phòng ốc sạch sẽ, phảng phất hương cỏ thơm, con ngươi lại đảo một cái thì thấy Phạm Dung Hoa khuôn mặt bối rối ngồi cạnh bàn, Triển Chiêu thân thẳng như cán bút canh giữ bên cạnh, hai người nhìn thấy Kim Kiền đều sửng sốt.
“Tiểu Kim, trên lưng đệ là…”, Phạm Dung Hoa ngạc nhiên nói.
“Kim bổ khoái, ngươi đây là…”, Triển Chiêu cũng có chút khó hiểu.
Kim Kiền đặt phịch chăn đệm xuống, trả lời vẻ đương nhiên: “Bẩm Tiểu vương gia, Triển đại nhân, đây là chăn đệm của thuộc hạ”.
“Chăn đệm?”, Phạm Dung Hoa mở to đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Kim Kiền vừa giở bọc chăn, vừa nói, “Đây là hương chống muỗi, đây là gối trúc, đây là chăn chiên trải phía dưới cùng chống ẩm, đây là hai cái nệm. Haizzz, trên đất lạnh lắm, cũng không biết trải hai lớp đệm có được không nữa… cũng may thuộc hạ có đem theo hai cái chăn, nếu lạnh hơn sẽ lại trải thêm một cái…”.
“Kim bổ khoái”, Triển Chiêu đột nhiên cất tiếng, “lúc nãy ngươi nói quay về phòng lấy mấy đồ quan trọng, lẽ nào chính là những thứ này?”
Kim kiền dừng tay, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu nghiêm mặt nói: “Triển đại nhân minh giám. Chăn đệm này đương nhiên là vô cùng quan trọng! Bao đại nhân lệnh cho thuộc hạ và Triển đại nhân theo sát bảo vệ Tiểu vương gia, thuộc hạ tất sẽ dốc hết sức lực, ngày đêm không nghỉ. Buổi tối Triển đại nhân và Tiểu vương gia cùng một giường, thuộc hạ chỉ có thể trải nệm nằm trên đất… Ai da, thuộc hạ sợ lạnh từ nhỏ, nếu không chuẩn bị chăn đệm đầy đủ, vạn nhất bị lạnh thì…”.
“Khoan đã!”, Triển Chiêu và Phạm Dung Hoa đồng thanh quát lên, “Dung Hoa (Triển mỗ) khi nào nói muốn cùng Triển đại ca (Tiểu vương gia) ngủ chung một giường?!”.
“Hả?”, Kim Kiền không rõ vì sao bị quát, ngước mắt lên nhìn hai người.
Hai khuôn mặt tuấn tú phong tình vạn chủng đều có chút đen lại, nhìn trừng trừng Kim Kiền.
“Hai người chúng ta ngủ chung một giường, còn ra thể thống gì?!”, hai người lại dị khẩu đồng thanh.
“Ơ hả?”, Kim Kiền lại càng không hiểu, buột miệng: “Vương gia và Triển đại nhân hai người đều là nam tử, ngủ chung một giường thì có gì không được? Huống hồ Bao đại nhân muốn Triển đại nhân theo sát bảo vệ Tiểu vương gia, ngủ cùng một giường, mới là làm hết trách nhiệm bảo vệ bên người”.
Trong lòng lại thầm nói: Lẽ nào muốn mình và mỹ nam sắc như vậy ngủ cùng giường?
Thế thì hai người sẽ gặp nguy hiểm to cho xem…
Tôi cũng vì muốn tốt cho hai người thôi, chậc, thật đúng là chẳng hiểu lòng tốt của người khác!
“Khụ khụ, Tiểu Kim…”, Phạm Dung Hoa chớp đôi mắt lấp lánh ánh nước lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “ý Dung Hoa là… ừm, Triển đại ca không cần phải theo sát bảo vệ như vậy…”.
“Kim bổ khoái”, Triển Chiêu cũng khôi phục vẻ nghiêm nghị, tiếp lời nói, “ý Triển mỗ là, Tiểu vương gia thân phận tôn quý, làm sao có thể nằm chung giường với chúng ta được?”
Kim Kiền mở to đôi mắt nhỏ dài, nhìn người này một cái, ngó người kia một cái, thì thấy Phạm Dung Hoa da dẻ mịn màng, phong hoa tuyệt đại, Triển Chiêu rạng rỡ như cây ngọc đón gió, tuấn nhã vô song…
Khóe miệng bất giác nhướng lên thành một đường cong quỷ dị.
Ừm…
Có mấy tế bào không an phận đang trong trạng thái hưng phấn bởi một nguyên nhân không rõ…
Phạm Dung Hoa và Triển Chiêu chỉ thấy hai mắt Kim Kiền sáng rực, bắn thẳng vào tim phổi, liền thấy sống lưng lạnh toát, hệt như có gai đâm vào lưng, cả người mất tự nhiên.
Hồi lâu, vẫn là Triển Chiêu nghiêm sắc mặt, phá tan im lặng, nói: “Tiểu vương gia đi đường mệt nhọc, xin hãy nghỉ ngơi trước, thuộc hạ và Kim bổ khoái sẽ thức cả đêm canh gác, không cần nằm giường”.
“Cái này…”, Phạm Dung Hoa khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử.
“Triển đại nhân?!”, Kim Kiền nhất thời hoàn hồn, kinh ngạc kêu lên.
“Kim bổ khoái có ý gì khác chăng?!”, Triển Chiêu lãnh đạm liếc một cái.
“Ý thuộc hạ là… Triển đại nhân nói rất phải, rất phải…”, Kim Kiền vội nặn ra một nụ cười cung kính đáp.
“Vậy…”, Phạm Dung Hoa nhìn sắc mặt Triển Chiêu một cái, thầm thở dài, do dự bước về phía giường, chậm rãi nói: “Vậy làm phiền hai vị rồi…”
“Vương gia xin hãy nghỉ ngơi sớm đi”, Triển Chiêu ôm quyền đáp.
Phạm Dung Hoa ngả lưng nằm xuống, giở chăn ra, lại quay đầu nhìn bóng áo đỏ trong phòng, yếu ớt nói: “Làm phiền Triển đại ca rồi…”
“Đó là bổn phận của thuộc hạ”, Triển Chiêu đáp.
Đôi mắt ánh nước lại nhìn sang Kim kiền: “Tiểu Kim, buổi tối gió đêm lạnh, nếu đệ rét thì hãy lấy chăn choàng lên người, muỗi nhiều lắm đấy, đệ đừng quên đốt hương chống muỗi, nếu thực sự không chịu nổi…”.
Kim Kiền liền thấy đầu đau nhức: Xong rồi xong rồi, bà má già dông dài lại lên cơn…
“Vương gia, Kim bổ khoái là thuộc hạ của Triển mỗ, Triển mỗ tất nhiên sẽ an bài thỏa đáng, Vương gia không cần phải bận tâm, xin Vương gia hãy nghỉ ngơi sớm.”
Giọng nói sang sảng của Triển Chiêu vang lên, nhất thời ngăn lại ma âm trói hồn của “má Phạm già”.
“Vậy Dung Hoa đi nghỉ trước…”, lát sau, một câu yếu ớt vang lên từ giường.
Kim Kiền liền cảm động đến rơi lệ, vội vàng mang chăn đến cạnh Triển Chiêu lấy lòng nói: “Triển đại nhân, chăn này ngài khoác lên đi, giữ ấm chống ẩm, nhất cử lưỡng tiện đó”.
Triển Chiêu ôm kiếm trong lòng, lưng thẳng tắp ngồi bên cạnh bàn, đầu cũng không quay sang đáp: “Kim bổ khoái không cần hao tâm, Triển mỗ không cần thứ đó”.
Chậc…
Kim Kiền ngượng ngùng, chỉ đành sờ mũi lui lại, xếp chăn ra, lặng lẽ ngồi một bên.
Không lâu sau liền nghe thấy tiếng thở sâu chầm chậm của Phạm Dung Hoa vang lên, Kim Kiền nghe mà buồn ngủ, cuối cùng bắt đầu gà gật, đi vào giấc mộng gặp Chu Công[].
[] Xin xem lại chú thích tập trang .
Chỉ thấy đầu Kim Kiền gật sang trái, gật sang phải, gật trước, gật sau, thiếu chút nữa thì ngã lăn xuống đất.
Ai ui!
Kim Kiền giật mình tỉnh dậy, chớp chớp mắt hai cái, nhìn bốn phía, nghĩ thầm:
Chậc chậc, nguy hiểm quá nguy hiểm quá, không cẩn thận ngủ gật một cái, lỡ để con mèo kia tóm được thì thực không hay rồi…
Kim Kiền đưa mắt nhìn sang bóng dáng thẳng tắp trong phòng, lại phát hiện ra tiếng động, cũng chẳng nhúc nhích.
Hả? Sao con mèo này đến cả một chút động tĩnh cũng không có…
A! Chắc không phải đường đường Nam hiệp, sớm luyện thành công phu ngủ ngồi, đã ngủ say như chết rồi chứ?
Nghĩ đến đây, Kim kiền đảo đôi mắt nhỏ, rón rén dịch đến bên cạnh Triển Chiêu, định thần nhìn kỹ, không khỏi mây đen đầy đầu.
Vị Tứ phẩm hộ vệ đại nhân trước đó còn tuyên bố sẽ thức trắng đêm canh gác, lúc này hai mắt lại nhắm nghiền…
Da mặt Kim Kiền giật giật, thầm nghĩ: Hay cho con mèo nhà anh, không cho tôi ngủ, nhưng lại ở đây lén ngủ gật, thực là không thể chịu được, không thể chịu được nữa!
Nghĩ vậy, Kim Kiền lại càng thấy không cam lòng, xoa xoa nắm đấm lại nhích về phía trước, nhưng vừa mới nhích người, Kim Kiền liền ngây ra…
Dưới ánh trăng trong vắt, gương mặt tuấn tú trước mặt lại càng trở nên thanh khiết, đôi mày lưỡi mác dài đến tóc mai, lông mi dài như cánh quạt, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi ươn ướt, hơi thở phảng phất hương cỏ thơm thanh mát nhàn nhạt như hút hồn người…
Kim Kiền chỉ cảm thấy như ngừng thở, tim đập lỗi mất nửa nhịp, liền vội vàng lui về sau một bước, nhìn xung quanh…
Ngoài cửa sổ sắc đêm như nước, không một gợn mây, ánh trăng bạc xuyên qua tàng cây, đổ bóng xuống song cửa sổ, thực mang âm hưởng cảnh “Trăng tỏ treo cành liễu, ước hẹn sau hoàng hôn[]”…
[] Nguyên văn: Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu, trích từ bài Tết Nguyên tiêu của Âu Dương Tu.
Tim đập thình thịch như trống trận, chấn động tới mức da đầu Kim Kiền tê dại, tay chân bủn rủn, tất nhiên là không dám ở lại nơi nguy hiểm này dù chỉ trong chốc lát, liền vội vàng lủi về vị trí, ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh, miệng lẩm nhẩm:
“Quán Tự tại Bồ tát, hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, đều là ánh trăng gây họa… Chậc chậc, không đúng, không đúng, phải là… ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách… sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc[]…”
[] Trích từ Bát nhã tâm kinh hay còn gọi là Bát nhã tâm kinh, Tâm kinh, nghĩa là Quán Tự tại Bồ tát thể nhập Bát nhã ba la mật đa, liền soi thấy năm uẩn đều không, độ tất cả khổ ách… sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, sắc tức là không, không tức là sắc…
Định lực! Định lực!
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Đáng tiếc Kim Kiền chỉ mải vùi đầu vào khổ niệm Bồ tát tâm kinh, lại bỏ lỡ ý cười xẹt qua đôi con ngươi đen láy đang chậm rãi mở ra kia.
Cũng không biết là lần tụng kinh thứ mấy trăm nổi lên tác dụng, Kim Kiền rốt cuộc cũng ổn định tâm thần, nhưng lại không chống cự được sự vẫy gọi của Chu Công, úp mặt lên bàn ngủ say như chết.
Giấc ngủ này thẳng một lèo đến khi mặt trời lên cao ba sào, ánh dương chói chang rọi khắp.
Đến khi Kim Kiền mở banh hai mắt, lại kinh ngạc phát hiện, mình đang nằm ngay ngắn trong chăn.
Gì hả?
Ngồi bật dậy, hai mắt mở tròn, lát sau Kim Kiền mới nhớ ra, mình đang ở trong phòng Ngự tiền tứ phẩm đới đao thị vệ… nằm dưới đất. Lại nhìn quanh một vòng thì phát hiện trong phòng ngoại trừ bản thân ra không còn một ai.
Đừng nói đến chủ nhân căn phòng này không thấy bóng dáng đâu mà ngay cả Phạm tiểu vương gia vốn nên nằm trên giường cũng sớm mất dạng, trên giường chăn chiếu ngăn nắp chỉnh tề.
Kim Kiền cả kinh.
Loại tình huống này chỉ có một câu để hình dung: Bỏ bê công việc.
Tiêu rồi tiêu rồi, lần này nhất định sẽ bị chụp cho cái tiếng xấu “chây lười biếng nhác”.
Hừ hừ, mình đã chăm chỉ tận tâm tận lực duy trì hình tượng nhân viên ưu tú vô tư hiến dâng vì công việc, cần cù vươn lên…
Kim Kiền cuống cuồng bò dậy từ trong chăn đệm dưới đất, kéo kéo lại áo quần, liền cắm đầu cắm cổ xông ra cửa.
Nhưng vừa đến cửa, cửa phòng liền “két” một tiếng mở ra, một người bước vào, Kim Kiền thiếu chút nữa đụng trúng.
“Tiểu Kim?”, người bước vào có chút ngạc nhiên, “Đệ dậy rồi à?”
“Tiểu vương gia?”, Kim Kiền lại càng kinh ngạc, “Ngài sao lại…”, nói được nửa câu, đột nhiên tâm tư Kim kiền xoay chuyển, vội vàng lui lại một bước, khom người thi lễ, “Thuộc hạ thất trách, xin Vương gia, Triển đại nhân trách phạt!”.
“Thất trách? Triển đại nhân?”, đôi mắt ánh nước của Phạm Dung Hoa lộ vẻ khó hiểu, không khỏi quay đầu nhìn người phía sau.
Người phía sau nghe thấy thế, cất tiếng:
“Hay cho tên tiểu tử nhà người, ngươi cũng biết mình thất trách?”
“Nhờ ơn ngươi mà hai huynh đệ chúng ta cả một đêm không ngủ…”
Kim Kiền nghe thấy tiếng hai người, da mặt không khỏi run lên, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy hai người phía sau Phạm Dung Hoa, thân vận quan phục hiệu úy, thắt lưng đeo Khoát diệp đao, chính là hai vị Hiệu úy Trương Long, Triệu Hổ.
Chẳng qua lúc này hai người họ không uy phong như thường ngày, sắc mặt tối thui, còn lộ ra hai vành mắt đen sì thâm quầng.
Mà vị hộ vệ đại nhân vốn phải xuất hiện ở đây lại hoàn toàn không thấy tung tích.
Gì?
Kim Kiền không hiểu.