Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 337 : chương 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chậc chậc, lão Bao, trong bầu không khí bi thương nhường ấy mà ngài vẫn không quên xót thương thuộc hạ…

Có lãnh đạo như vậy, còn cầu gì hơn?

“Nếu đã như vậy, bản vương nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ sự an toàn của Thái hậu!”, Bát vương gia nghiêm sắc mặt, hướng Lý hậu nói.

“Làm phiền Bát vương rồi…”, Lý hậu nghe vậy, khẽ gật đầu đáp.

“Bát vương thiên tuế vất vả rồi!”, Bao đại nhân cũng ôm quyền nói.

Bao đại nhân gật đầu, ôm quyền cất tiếng: “Thái hậu, Bát vương gia, bản phủ đi trước, xin cáo lui!”.

“Bao đại nhân, mời.”

“Bao khanh, mọi sự hãy cẩn trọng!”

“Tạ Thái hậu, Bát vương gia!”, Bao đại nhân chắp tay thi lễ, hai mắt ngước lên liền quay người nói với Triển Chiêu, “Triển hộ vệ, lập tức theo bản phủ tiến cung, tróc nã Quách Hòe!”.

Triển Chiêu lập tức ôm kiếm bước lên, sang sảng đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh!”.

Nói rồi, hai người liền xoay người bước ra.

Kim Kiền đảo đôi mắt nhỏ một vòng, cũng vội vàng hớn hở chạy theo.

Nhưng Bao đại nhân bỏ lại một câu, khiến Kim Kiền đứng hình tại chỗ.

“Kim bố khoái, ngươi hãy lưu lại Nam Thanh cung bảo vệ Thái hậu.”

Gì?

Kim Kiền trợn mắt.

Chỉ thấy Triển Chiêu cũng quay đầu, bình tĩnh nhìn Kim Kiền một cái, nghiêm mặt nói: “Kim bổ khoái, vạn sự hãy cẩn trọng!”.

“… Thuộc hạ tuân lệnh…”

Nhìn bóng lưng vội vã xa dần của hai người họ, nhất thời Kim Kiền muốn khóc mà không có nước mắt:

Mình thà đi chặt cái cây hòe già kia cũng không muốn ở chỗ này thưởng thức “Bản giao hưởng ngáy” đâu…

Lão Bao ơi là lão Bao, ngài thực quá không phúc hậu rồi đấy…

Tiểu Miêu ơi là Tiểu Miêu, ngài thực quá không trượng nghĩa rồi đó…

Có điều, sự việc sau đó đã chứng minh, danh tiếng công chính của Bao đại nhân tuyệt đối không phải giả, Nam hiệp Triển Chiêu cũng tuyệt chẳng phải hư danh.

Đêm đó, nhà âm nhạc họ Phạm cùng phòng với Kim Kiền lại thực khác thường, ngoại trừ lẩm bẩm vài câu hỏi vớ vẩn thì yên tĩnh một cách thần kỳ…

“Tiểu Kim, thì ra Hoàng thượng cũng có chuyện không như ý…”

“Ưm… đương nhiên, Hoàng thượng cũng là người mà…”

“Tiểu Kim, Dung Hoa cảm thấy Hoàng thượng còn không được như bách tính bình thường, chí ít bách tính còn biết thân mẫu mình là ai, nhưng đương kim Thiên tử sống hai mươi mấy năm mới biết mình đã nhận sai mẫu thân, lại còn nhận kẻ thù của mẫu thân mình làm dưỡng mẫu…”

“Haizzz, chớ nên sinh vào nhà đế vương, thực đáng tiếc, một mỹ nam tuyệt phẩm như thế, thê thảm quá…”

“Dung Hoa nghĩ có thể cùng mẫu thân nương tựa vào nhau mười mấy năm qua quả là phúc phận…”

“Ưm ưm, phúc phận… phúc phận…”

“Có thể tương ngộ cùng Bao đại nhân, Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Hiệu úy đại ca… và cả Tiểu Kim đệ nữa, quả thực là may mắn ba đời…”

“… ”

“Tiểu Kim?”

“Khò…”

“Đệ ngủ rồi à?”

“Khò khò khò…”

“Tiểu Kim?!”

“Khò khò khò… khò khò…”

“Đệ còn nhỏ tuổi như vậy, ngủ sao lại còn ngáy nữa thế?”

Căn cứ vào tổng kết chuyên nghiệp sau khi sự việc xảy ra của Kim Kiền thì, đêm đó nhất định là áp lực tâm lý của đồng chí Phạm Dung Hoa đã tăng đến mức “kịch trần”, dẫn đến biên độ của giấc ngủ bị đứt gãy… nói tóm lại, chính là Phạm Dung Hoa bị mất ngủ…

Nhờ phúc của Phạm Dung Hoa, Kim Kiền được ngủ một giấc yên ổn hiếm có, cho tới tận sáng sớm hôm sau bị người ta vừa kéo vừa đẩy về đến Khai Phong phủ mới hoàn toàn tỉnh lại.

Công đường phủ Khai Phong, uy nghiêm túc mục, bức hoành phi thếp vàng “Minh kính cao huyền” được treo chính giữa, hai tấm biển đầu hổ “Hồi tỵ”, “Túc tĩnh” dựng đứng hai bên, Tứ đại hiệu úy đứng hầu hai bên sườn, Công Tôn tiên sinh ngồi sau thư án, còn Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu đứng bên đợi lệnh.

Dưới công đường, nha dịch bổ khoái chia làm hai hàng đứng trang nghiêm, tinh thần sáng láng, sát uy bồng cây nào cây nấy lấp lánh ánh quang.

Chính là: Gương sáng bừng chính khí, uy nghi chiếu tâm hoài.

Bao đại nhân khuôn mặt đen sa sầm, ngồi chính giữa sau bàn xử án, nhìn quanh một vòng, hai mắt long lên, giơ kinh đường mộc định vỗ một cái.

Kim Kiền đứng bên cạnh cửa lớn cũng như chúng nha dịch thấy tình huống như vậy, tinh thần liền chấn động, vội vàng thẳng người lên.

Mắt thấy kinh đường mộc sắp vỗ xuống bàn thì bỗng nghe bên ngoài công đường có tiếng hô vang, “Bát vương gia tới…”.

Bao đại nhân sửng sốt, vội đặt kinh đường mộc xuống, bước xuống bậc thềm trên công đường nói: “Theo bản phủ nghênh tiếp!”.

Chúng nhân trên công đường vội theo Bao đại nhân khom người quỳ xuống hô: “Bát vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”.

Bát vương gia đầu đội Tử kim quan, thân vận long bào gấm màu lam rảo bước đi tới, vừa thấy Bao đại nhân đang quỳ liền cúi xuống đỡ Bao đại nhân dậy, nói: “Bao đại nhân, không cần đa lễ! Đều đứng lên cả đi!”

Chúng nhân lúc này mới đứng lên.

Chợt nghe Bao đại nhân hỏi: “Bản phủ đã có lời chứng của Vương gia trong hồ sơ, Vương gia không cần phải hạ mình đến đây làm chứng…”

“Bao đại nhân…”, Bát vương thở dài, “Tuy là như thế, nhưng hôm nay bản vương lại thấy tim đập loạn, đứng ngồi không yên. Bao đại nhân, có thể để bản vương cùng nghe thẩm?”.

Bao đại nhân vội cúi đầu ôm quyền đáp: “Bao Chửng không dám, Vương gia mời ngồi!”.

Lập tức có người khiêng một chiếc ghế thái sư đến đặt ở bên công đường, Bao đại nhân mời Bát vương thiên tuế an tọa, sau đó mới quay trở lại ngồi sau bàn xử án, giơ cao kinh đường mộc lên…

Chúng nha dịch lại lên tinh thần, thẳng lưng ưỡn ngực…

“Hoàng thượng giá đáo…”, bên ngoài lại truyền tiếp một tiếng hô.

Bao đại nhân cả kinh, vội đặt kinh đường mộc xuống đứng dậy, vòng qua bàn xử án nói: “Theo bản phủ cung nghênh thánh giá!”.

Chúng nhân lại lịch bịch quỳ xuống.

Chỉ thấy một bóng người màu vàng sáng rảo bước tiến vào, sau lưng là một hàng dài cung nữ thái giám, nghi trượng đi theo, rầm rập rầm rập, vô cùng oai phong, đó chính là loan giá của Thiên tử đương triều, Nhân Tông hoàng đế đích thân tới.

“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”

Lại một trận hô vang trời.

“Bao khanh bình thân, Bát vương thúc mau mau đứng dậy. Tất cả đều bình thân!”, Nhân Tông đỡ Bao đại nhân, Bát vương dậy, vội nói.

Bao đại nhân và Bát vương thiên tuế đứng dậy, nhìn Thiên tử, khuôn mặt mang theo vẻ nghi hoặc hỏi: “Thánh thượng, người đây là?”.

Nhân Tông khẽ thở dài nói: “Hôm nay trẫm ngồi một mình trong cung, cảm thấy tâm thần không yên, ăn ngủ bất an, trái lo phải nghĩ, liền quyết định đến Khai Phong phủ nghe thẩm, khanh thấy sao?”.

Bao đại nhân nghe vậy, vội khom người ôm quyền hô: “Vi thần không dám, cung thỉnh Hoàng thượng!”

Hoàng thượng gật đầu, bước tới bên sườn công đường, đã có thái giám khiêng một chiếc ghế bọc đệm mềm đặt xuống bên phải ghế thái sư của Bát vương gia, mời Thiên tử an tọa.

Đến khi Bát vương cũng ngồi xuống, Bao đại nhân lại hướng hai người họ ôm quyền thi lễ, sau đó mới trở lại bàn xử án, chỉnh đốn lại tinh thần, vươn tay cầm kinh đường mộc giơ cao lên…

“Thái hậu giá đáo…”, một tiếng hô to từ ngoài công đường truyền đến.

Chúng nhân nhất thời biến sắc.

Bao đại nhân nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, vội đứng dậy vòng bước xuống công đường quỳ, hô to: “Bao Chửng cung nghênh phượng giá!”

Bịch bịch, lại một cảnh quỳ xuống.

Mà chúng nha dịch, tính cả Kim Kiền trong đó, lúc này ngay cả sức lực để giật mình hoảng hốt cũng không có.

Cái đó gọi là lần đầu trống đánh sĩ khí tăng, lần hai trống vang sĩ khí giảm, lần ba trống kêu sĩ khí tận!

Chậc…

Chả lẽ cả nhà ông hoàng đế này đã bàn nhau tới phá rối Khai Phong phủ?

Chốc cái lại tới một người, rồng rắn y như là kẹo hồ lô vậy, rốt cục thì đã hết chưa thế?

Giây lát, liền thấy cung nữ váy áo rực rỡ nối gót nhau bước vào, thái giám ôm phất trần khom người tiếp nhau mà đi, đường vẩy hương thơm, nghi trượng, hộ vệ quan viên, khí phái còn xa hoa hơn loan giá của Thiên tử mấy phần. Hai cung nữ vận áo gấm tay cầm quạt làm từ lông vũ chim công bước vào, tách sang hai bên, một bóng người xuất hiện.

Người này, đầu đội kim quan cẩn trân châu ngọc bích, cài trâm ngọc màu đỏ phía trên có gắn một viên dạ minh châu, lấp la lấp lánh, ánh vàng chói lọi, một thân váy tím thêu bách điểu chầu phượng, tinh xảo mỹ lệ vô ngần, sống động như thật; mái tóc dài hệt như sa tanh đen, đây đó điểm một vài sợi bạc, dung nhan như tạc, khóe mắt ẩn hiện nếp nhăn, mắt hạnh môi đào, thướt tha mềm mại, không khó để nhận ra người này thời trẻ nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Chỉ là, giữa mi tâm thấp thoáng vẻ tàn nhẫn, đôi con ngươi đảo một vòng lại tỏ rõ ý uy hiếp.

“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”

“Bát vương Triệu Đức Phương bái kiến Thái hậu!”

“Vi thần Bao Chửng khấu kiến Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”

Tiếng hô vang rền nối tiếp nhau, rất náo nhiệt.

“Hoàng nhi không cần đa lễ, mau mau đứng lên.”

Lưu hậu bước lên nắm lấy cánh tay Thiên tử nâng dậy, lại quay đầu nói: “Tất cả đứng lên đi”.

“Tạ thái hậu!”, chúng nhân lại lục tục đứng dậy.

“Mẫu hậu, vì sao hôm nay lại đến Khai Phong phủ?”, Thiên tử dìu Lưu hậu ngồi xuống ghế mềm, rũ mắt hỏi.

“Chỉ là ai gia nghe nói hôm nay Bao khanh xét xử một vụ đại án, cho nên mới đặc biệt tới đây để mở rộng tầm mắt…”, Lưu hậu liếc Nhân Tông một cái, chậm rãi mở miệng đáp.

“Mẫu hậu nói đùa rồi…”, Thiên tử cúi đầu, “sao lại khiến mẫu hậu nhọc lòng tới đây nghe thẩm…”.

“Sao…”, Lưu hậu nhướng mày, “lẽ nào hoàng nhi đến được, ai gia lại không tới được?!”.

“Nhi thần không có ý đó…”

“Vậy thì là ý gì?”

“Nhi thần chỉ là…”

“Thánh thượng!”, Bao đại nhân bước lên, ôm quyền cung kính nói, “Thái hậu nếu đã có ý này, thì nghe thẩm cũng đâu có trở ngại gì?”.

“Bao khanh…”, Thiên tử quay sang, đôi mắt sáng trong vắt ẩn hiện vẻ đau đớn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đen của phủ doãn trước mặt.

Bao đại nhân bình tĩnh nhìn lại, hai mắt không dời.

Giây lát, long mục chầm chậm khép lại, tới khi mở ra đã không còn nhuốm chút tình cảm nào.

“Nếu mẫu hậu muốn nghe thẩm, nhi thần tất nhiên tuân lệnh!”

Đôi mày liễu của Lưu hậu khẽ động: “Nếu đã như thế thì, Bao khanh, thăng đường đi!”.

“Bao Chửng tuân chỉ!”, Bao đại nhân chắp tay, quay người trở lại sau bàn xử án, giơ kinh đường mộc lên vỗ mạnh xuống, “Thăng đường!”.

Chúng nha dịch cuối cùng cũng thở phào một hơi, vội thẳng sống lưng, sang sảng cất tiếng:

“Uy vũ…”

“Truyền bị cáo, Quách Hòe!”

“Truyền Quách Hòe…”

Không lâu sau, bên ngoài công đường có tiếng xiềng chân xích tay va vào nhau lẻng xẻng, một người mặc áo tù bị hai nha dịch áp giải đến.

Người này tay chân đều bị xiềng xích lại, lê bước chậm chạp, mái tóc hoa râm tán loạn, khuôn mặt bóng nhẫy phản chiếu ánh sáng, đôi con mắt gian tà ti hí hệt như đường khâu, hai hàng lông mày chổi xể, bọng mắt lắc lư theo thân hình, một thân áo tù chật cứng, miễn cưỡng lắm mới có thể ôm được thân hình phì nhiêu của người này. Đây chính là Quách Hòe, Quách công công, người mà mấy ngày trước đã giằng co với Bao đại nhân ở cổng thành.

Người này vừa lên công đường, mấy nhân vật quan trọng cấp cao đều biến sắc.

Nhân Tông hoàng đế và Bát vương thiên tuế, bốn mắt trừng trừng nhìn Quách Hòe, sắc mặt đều sa sầm.

Lưu hậu cũng sa sầm mặt, nhưng đôi mắt hạnh lại liếc xéo phủ doãn phủ Khai Phong trên công đường, giữa mi tâm lộ ra sát khí, lạnh giọng nói: “Ai gia còn thấy kỳ quái vì sao sớm nay không thấy bóng dáng Quách tổng quản, thì ra là bị Bao đại nhân cầm tù trong phủ nha Khai Phong… Bao đại nhân, vì sao lại lặng lẽ bắt Tổng quản thái giám Tứ ti bát xứ của cấm cung đến phủ Khai Phong, có hay chăng nên giải thích với ai gia một lời?”.

Bao đại nhân chắp tay nói: “Khởi bẩm Thái hậu, Quách Hòe là bị cáo của một vụ kỳ oan, Bao Chửng chính là chiếu theo luật pháp tróc nã Quách Hòe lên công đường”.

“Làm càn! Quách Hòe chính là người bên cạnh ai gia, ngươi một phủ doãn tam phẩm con con mà dám nói bắt là bắt. Bao Chửng, trong mắt ngươi có còn ai gia, Thái hậu này không?!”, đôi mắt hạnh của Lưu hậu trợn ngược lên, lớn tiếng quát.

“Mẫu hậu, Bao khanh chỉ phụng theo ý chỉ của nhi thần để hành sự”, Thiên tử Nhân Tông ở bên tiếp lời đáp.

“Hoàng thượng?!”, đôi mày lá liễu của Lưu hậu xoắn lại, không vui nói, “Hoàng thượng chớ nên tin lời sàm ngôn của những kẻ nịnh thần tiểu nhân này. Quách Hòe vẫn đi theo bên người ai gia, trung thành như một, đâu có thể là bị cáo của kỳ án gì chứ”.

“Mẫu hậu…”, Thiên tử Nhân Tông nhìn lên, muốn nói lại không biết nói gì.

“Thái hậu, án này nhân chứng, vật chứng đã đủ, Quách Hòe khó mà thoát tội!” Bao đại nhân cao giọng nói.

Lưu hậu quay đầu, hai mắt hơi nheo lại, hừ một tiếng, quát: “Ăn nói càn xiên! Quách Hòe theo ai gia đã nhiều năm, ai gia tự biết hắn là người thế nào, không thể có liên quan đến cái gì mà kỳ oan nào đó! Bao Chửng, chắc không phải ngươi đã bị bọn tiểu nhân che mắt, nên mới xử oan cho Quách Hòe đó chứ?”.

Bao đại nhân nheo đôi mắt sắc lại, cao giọng nói: “Nếu đã như vậy, Bao Chửng lại càng muốn đem vụ án này thẩm tra cho minh bạch rõ ràng, nếu Quách công công thật sự bị hàm oan, Bao Chửng đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho Quách công công!”.

“Bao Chửng, ngươi!”, Lưu hậu nghẹn lời, hung hăng lườm phủ doãn mặt đen trên công đường một lát, sau đó mới nghiến răng nói, “Bao khanh nói rất phải! Có điều, nếu là kỳ oan, thì vì sao không có nguyên cáo, ngược lại còn thẩm vấn bị cáo trước, điều này sợ rằng không hợp tình hợp lý?”.

Bao đại nhân sắc mặt ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu lại.

Bát vương vội tiếp lời: “Thái hậu, không phải Bao đại nhân không thẩm vấn nguyên cáo, mà là nguyên cáo không tiện xuất hiện ở đây…”.

Lưu hậu khẽ nhướng đôi mắt hạnh, cười khẩy một tiếng: “Bao đại nhân luôn miệng nói coi trọng pháp lý, tôn sùng luật pháp, mà nay đến cả nguyên cáo cũng không có, vậy án này xử thế nào đây?”.

“Điều này…”, Bát vương thiên tuế tái mặt.

Thiên tử Nhân Tông khẽ nhắm mắt lại, thở dài nói: “Bao khanh, truyền nguyên cáo đi”.

“Bao Chửng tuân chỉ!”, Bao đại nhân ôm quyền, cao giọng: “Truyền nguyên cáo!”.

“Truyền nguyên cáo…”

Lát sau, liền thấy một thiếu niên dìu một lão phụ chậm rãi bước vào công đường.

Lão phụ này mặc áo vải thô, chầm chậm bước đi lại mang theo một thân quý khí, mi mục hiền từ, hai mắt không có thần nhìn đăm đăm về phía trước, chính là mù không chút ánh sáng, nhưng từ khi bước vào công đường lại vừa vặn chính xác nhìn về phía Thiên tử Nhân Tông đang ngồi.

Mà thiếu niên bên cạnh, thân hình thẳng tắp, dung mạo tú lệ, lại khiến người ta như thấy trước mắt bừng sáng.

Mọi người trên công đường nhìn thấy hai người này, sắc mặt đều biến đổi, mỗi người một vẻ.

Bát vương thiên tuế đổ người về phía trước, dường như muốn đứng dậy bái lạy, nhưng thân hình vừa động đậy, ngưng một chút rồi ngồi trở lại.

Thiên tử Nhân Tông thân hình thoáng run rẩy, đôi mắt trong vắt kia đăm đăm nhìn lão phụ, một tấc cũng không dời, mơ hồ lộ ra chút sắc đỏ.

Lưu hậu nheo đôi mắt hạnh lại, cũng nhìn chằm chằm lão phụ, đột nhiên, hai mắt mở lớn, nắm tay ghế chặt đến nỗi chiếc ghế gỗ kêu lạch cạch.

Quách Hòe quỳ dưới công đường, nhìn thấy rõ ràng nhất, đôi con mắt ti hí nhỏ như đường khâu bỗng nứt ra, cả thân hình đồ sộ núc ních bất giác rung rung giật giật, nhưng chỉ chưa đầy khoảnh khắc lại trở lại bình thường, chỉ là túi mắt có chút không khống chế được khe khẽ run rẩy.

“Người đâu, chuẩn bị ghế!”, Bao đại nhân cất tiếng.

Hai nha dịch khiêng một chiếc ghế thái sư tới, mời lão phụ ngồi xuống.

“Bao Chửng!”, Lưu hậu đột nhiên quát lên một tiếng, “Một thôn phụ quê mùa, bước vào công đường nhìn thấy ai gia, Hoàng thượng, Bát vương gia, lại không quỳ, ngươi còn mời bà ta ngồi ghế cao, như thế còn ra thể thống gì?”.

Lại nhìn Lưu hậu lúc này, đã khôi phục thần sắc như bình thường, đôi mắt hạnh ẩn giấu sát khí, hoàn toàn là dáng vẻ kiêu ngạo đường bệ.

“Lẽ nào Thái hậu không nhận ra người này?”, Bao đại nhân hỏi ngược lại.

Chân mày Lưu hậu khẽ động: “Một thôn phụ quê mùa, ai gia làm sao có thể biết được?”.

Bao đại nhân nhướng mắt: “Thái hậu thực chóng quên, ngay cả cố nhân cũng không nhớ được. Người này chính là người trước đây sớm chiều gần gũi, tình như tỷ muội với Thái hậu, Lý nương nương của cung Ngọc Thần!”.

“Hoang đường, Lý nương nương đã sớm vùi thân trong biển lửa lãnh cung, đâu còn có thể xuất hiện ở đây?! Người này chắc chắn là giả mạo!”

“Thái hậu!”, Bao đại nhân đề tiếng nói, “Lý nương có kim hoàn do Tiên hoàng ngự ban làm chứng!”.

“Kim hoàn có thể làm giả!”

“Vậy mời Thái hậu kiểm tra!”

Bao đại nhân quay đầu, ôm quyền nói: “Xin Lý nương nương cho mượn kim hoàn để kiểm tra!”.

:

Lý hậu gật đầu, lấy kim hoàn từ trong người ra.

Triển Chiêu bước lên, tiếp nhận kim hoàn, quay người đưa đến trước mặt Lưu hậu, xòe tay để Lưu hậu nhìn thấy.

Lưu hậu tựa như nhìn thấy quỷ, hai mắt trợn tròn, cả người bất giác co lại, lùi ra sau.

Hay tay Triểu Chiêu khẽ vặn kim hoàn, kim hoàn liền mở ra, lộ rõ Cửu khúc dạ châu, ánh quang bắn ra tứ phía, rực rỡ chói mắt.

Lưu hậu da mặt co rúm lại, thân hình đột nhiên đổ về phía trước, vươn tay muốn cầm lấy kim hoàn.

Nhưng bóng áo đỏ trước mắt lóe lên một cái liền không thấy đâu nữa, lại định thần nhìn kỹ, thì thấy Triển Chiêu đã quay trở lại đứng bên cạnh Lý hậu tự bao giờ, cung kính dâng trả kim hoàn.

Chợt nghe Bao đại nhân tiếp tục nói: “Hơn nữa Lý nương nương và Bát vương thiên tuế cùng Địch nương nương cũng đã thừa nhận, đương nhiên đó là sự thực!”.

“Nói bậy!”, Lưu hậu đứng phắt dậy, hung tợn nhìn Bao đại nhân nói: “Bát vương gia trước đó vẫn làm khách trong cung của ai gia, đâu ra thời gian rảnh mà đi nhận người…”, nói đến đây, giọng Lưu hậu tắc lại, quay đầu nhìn Bát vương gia, khóe miệng nhếch lên, “Địch nương nương…”.

Mắt hạnh chớp một cái, Lưu hậu lại ngồi vào ghế, quay đầu trừng mắt nhìn Bao đại nhân, lạnh giọng nói: “Nếu đã như thế, vì sao Bao đại nhân còn không mau lôi kẻ này ra ngoài chém?!”.

“Vì sao phải chém?”, Bao đại nhân trừng mắt nhìn lại.

Lưu hậu hơi nhướng mày, cười khẩy nói: “Năm đó Lý phi cung Ngọc Thần sinh hạ yêu nghiệt, gây họa cho hậu cung, bị giam vào lãnh cung, không xử tử ả đã là ân huệ lớn bằng trời của Tiên hoàng rồi. Nhưng ả chẳng những không biết cảm kích hoàng ân, ngược lại còn tự tiện trốn khỏi lãnh cung, đó chính là tội khi quân phạm thượng, lẽ nào còn không nên giết ư?”.

Bao đại nhân trợn trừng hai mắt sáng quắc như điện, bắn thẳng về phía Lưu hậu, trầm giọng quát: “Nếu chuyện năm đó là do có kẻ rắp hãm hại, Lý nương nương bị kẻ khác vu oan thì nên làm thế nào?”.

“Ngươi nói cái gì?!”, Lưu hậu trợn mắt quát.

Bao đại nhân lại quay phắt đầu, giơ kinh đường mộc vỗ “chát” một tiếng, quát lớn: “Quách Hòe, ngươi đã biết tội chưa?!”.

Quách Hòe quỳ dưới công đường bỗng nhiên nghe thấy Bao đại nhân quát, bất giác cả thân hình đầy thịt run lên, lát sau mới ổn định lại, ngước mắt uể oải nhìn Bao đại nhân một cái, mí mắt giật giật nói: “Bao đại nhân, Quách Hòe một thân trong sạch, làm gì có tội?”.

“Chát!”, kinh đường mộc vang lên.

Bao đại nhân ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào Quách Hòe, nghiêm giọng quát:

“Quách Hòe, ngươi mưu đồ phản nghịch, gian ngoan khó lường, dùng một con mèo đánh tráo long nhi do Lý nương nương cung Ngọc Thần mới sinh hạ, mưu hại Hoàng tử, tâu lời gièm pha mê hoặc Tiên hoàng, khiến cho Lý nương nương cung Ngọc Thần bị hàm oan hai mươi mấy năm trời, chịu nỗi khổ ly hương xa xứ. Sau đó ngươi còn mưu hại cung nữ Khấu Châu, giết người diệt khẩu, những hành vi đó đi ngược lại luân thường đạo lý, mất hết nhân tính, dù có chết vạn lần cũng không đền hết tội, ngươi còn dám nói bản thân trong sạch, còn dám nói mình vô tội sao?!”

“Toàn lời bậy bạ!”, Lưu hậu quát lên, “Bao Chửng, quả thực ngươi đang nói càn, miệng toàn lời tà môn mê hoặc kẻ khác! Hoàng thượng, người còn chờ gì nữa mà không lôi cái tên nghịch thần này ra ngoài chém đầu thị chúng?!”.

Thiên tử ngước mắt nhìn Lưu hậu một cái, hờ hững nói: “Mẫu hậu, hãy bình tĩnh chớ có nóng giận, nghe Bao khanh thẩm vấn kỹ lưỡng đã”.

“Hoàng thượng?!”, Lưu hậu chấn kinh, trừng mắt nhìn Thiên tử Nhân Tông, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin.

Còn Thiên tử thì bình thản nhìn về phía trước, vẻ mặt thản nhiên, không nói thêm gì nữa.

“Bao Chửng tuân chỉ!”, Bao đại nhân ôm quyền, lại đưa mắt lạnh lùng quát: “Quách Hòe, hành vi phạm tội như vậy, ngươi còn gì để nói?!”.

Chỉ thấy Quách Hòe ngước nhìn Bao đại nhân một cái, đôi mắt ti hí nhướng lên, cười khẩy một tiếng, “Bao đại nhân, ngài nói những điều đó, ta nghe mà chẳng hiểu nửa câu!”.

Bao đại nhân trợn mắt nhìn Quách Hòe, cũng cười lạnh nói: “Người đâu, truyền Trần Lâm, Trần công công!”.

“Truyền Trần công công…”

Không lâu sau, liền thấy Trần công công đi nhanh tới công đường, khom người bái lạy: “Trần Lâm khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”.

“Bình thân”, Nhân Tông mở miệng.

Trần Lâm đứng dậy, lại khom người thi lễ: “Trần Lâm bái kiến Bao đại nhân”.

“Trần công công không cần đa lễ”, Bao đại nhân chậm rãi nói, “Bản phủ mời Trần công công đến đây chính là muốn hỏi về một bản án cũ năm đó, mong Trần công công hãy căn cứ theo sự thực để nói”.

“Bao đại nhân mời hỏi.”

“Xin Trần công công hãy đem chuyện tai nghe mắt thấy trong đêm Lý nương nương cung Ngọc Thần sinh hạ li miêu thuật lại một lần nữa, một chữ cũng không được bỏ sót.”

“Được”, Trần Lâm ôm quyền, hít sâu một hơi, rồi chìm vào trong hồi ức, chậm rãi kể, “Đêm ấy, Trần Lâm hồi cung sau khi đi mua rau quả, nửa đường gặp cung nữ Khấu Châu của cung Kim Hoa…”.

Trần Lâm nét mặt bi thương, vừa kể vừa khóc, kể đến đoạn thảm khốc liền khóc nấc lên gập cả người xuống…

Lại nhìn những người ngồi nghe bên hông công đường…

Mấy người của Khai Phong phủ đã sớm biết sự tình, lúc này cũng là nét mặt bi phẫn, còn nha dịch hai bên khuôn mặt đều mang vẻ bất nhẫn.

Bát vương thiên tuế khuôn mặt đầy những dấu lệ, Thiên tử Nhân Tông hai mắt nhắm chặt.

Lý hậu, đôi mắt mù không chớp không động, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Phạm Dung Hoa bên cạnh hai mắt cũng đỏ hoe.

Kim Kiền đứng bên cạnh cửa, cũng cảm thấy sống mũi cay cay.

Lưu hậu, Quách Hòe nét mặt lúc xanh lúc trắng, đặc biệt là khi Trần Lâm nhắc đến chuyện đưa Thái tử đến cung Nam Thanh, thì thân hình hai người đều chấn động.

Tới khi Trần Lâm vừa khóc vừa kể, nức nở ngắt quãng thuật lại xong thì thời gian cũng đã qua một tuần hương.

Cả công đường tĩnh lặng.

“Chát!”, kinh đường mộc đột nhiên vang lên.

“Quách Hòe, ngươi còn gì để nói?!”, Bao đại nhân quát.

Thân hình núc ních đầy những thịt với mỡ của Quách Hòe dồn đống dưới công đường, hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.

“Ngưởi đâu, đem lời chứng của Bát vương thiên tuế cho hắn xem!”

Trương Long cầm lời chứng trên bàn lên, đặt trước mặt Quách Hòe.

Chỉ thấy đống thịt mỡ dưới công đường co giật, đầu vươn về phía trước, rồi lại co rúm tại chỗ, im bặt không chút tiếng động.

“Lời chứng đó, cầm cho ai gia xem…”, Lưu hậu, người nãy giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên ra lệnh.

Trương Long ngước nhìn Bao đại nhân, liền thấy Bao đại nhân khẽ nhíu mày, gật gật đầu.

Lưu hậu đưa tay nhận lời chứng, chăm chú xem, càng xem đôi mắt hạnh càng trở nên lạnh lẽo, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, đến khi xem xong thì đôi môi đã tím tái, hai tay run rẩy không ngừng, ngay cả lời chứng trong tay cũng không cầm nổi, rơi xuống đất.

Đột nhiên, một tràng cười dài thê lương phát ra từ miệng Lưu hậu:

“Ha ha ha… ha ha.. Li miêu tráo Thái tử… Bát Tam thế tử… Thái tử... Hoàng thượng… Ha ha ha… người tính không bằng trời tính… ha ha…”

Mọi người đều kinh hãi, ngẩn ra nhìn Lưu hậu đang cười như điên như dại không ngừng.

“Mẫu hậu…”, Nhân Tông, hai mắt ảm đạm, cánh tay chầm chậm đưa lên, muốn nắm lấy cánh tay Lưu hậu, nhưng giơ lên được nửa đường lại từ từ hạ xuống, ánh mắt buồn bã, không nói thêm gì nữa.

Bát vương gia quay nhìn Lưu hậu, thở dài một tiếng, lắc đầu không nói.

Kim Kiền đứng một bên thấy khó hiểu, thầm nghĩ:

Bà Lưu hậu này uống nhầm thuốc hay là đã xảy ra chuyện gì? Vừa mới rồi còn mang dáng vẻ kiêu ngạo hống hách, sao chỉ nghe Trần Lâm nói đưa Thái tử đến cung Nam Thanh, rồi xem lời chứng của Bát vương thì lại biến thành bộ dạng như vậy, hệt như là bị kích thích quá độ?

Lại thấy Bao đại nhân thu hồi lời chứng, nhìn Lưu hậu một cái, thở dài nói: “Trong cõi u minh, tất có công lý chính nghĩa bảo hộ, có đạo trời chính khí phù trợ!”

Hở?

Kim Kiền chớp chớp mắt, nhớ lại những lời cuồng dại của Lưu hậu khi nãy, lúc này mới hiểu ra, thầm kinh ngạc:

Ôi cha, mình đã quá quen thuộc với vụ án “Li miêu hoán thái tử”, cho nên cứ nghĩ bản thân biết rất tường tận về các đương sự cũng như sự việc có liên quan trong vụ án này.

Bây giờ nghĩ kỹ lại mới biết, cung nữ Khấu Châu kia đến chết cũng không tiết lộ nửa lời về tung tích của Thái tử, cho nên Quách Hòe và Lưu hậu từ đầu chí cuối đều không biết Thái tử đã được đưa đi đâu, tất nhiên cũng không biết Thái tử bị tráo bởi con mèo khi đó lại trở thành Tam thế tử của Bát vương gia, sau lại trở thành Thiên tử đương triều…

Chậc chậc, nháo loạn nửa ngày trời, hai boss phe phản diện mới biết mình đã dưỡng dục kẻ địch lớn nhất thành người, lại còn đưa y lên ngôi Hoàng đế…

Haizzz… Quả thực là người tính không bằng trời tính, chẳng trách Lưu hậu chớp mắt một cái đã loạn thần kinh như vậy…

Chậc, cái vị Bát vương thiên tuế này cũng là nhân vật thâm tàng bất lộ!

Lão Bao cũng thật lợi hại, đòn phủ đầu này, đánh một cú đủ đau tê tái!

Chỉ thấy Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc một tiếng, lại quát: “Quách Hòe, bây giờ ngươi còn gì để nói?!”.

“Ha ha ha…”, chợt nghe một tràng cười điên dại phát ra từ đống thịt rúm ró dưới công đường, cười đến nỗi mà đám thịt rung lắc dữ dội cơ hồ như chảy cả ra mỡ.

Mọi người đều trợn trừng mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio