Sự kiện Thượng Phương bảo kiếm bị mất sau nửa tháng cuối cùng đã khép lại bằng việc Thánh Thượng mở một mắt, nhắm một mắt cho qua, Bao đại nhân cố ý thiên vị, còn Bàng thái sư vì lửa giận công tâm phải cáo bệnh.
Những người có liên quan đến án này đều vô tội phóng thích, ai về chỗ nấy.
Sư huynh đệ Nhất Chi Mai cáo từ Bao đại nhân, ai về “ổ” nấy, đường ai nấy trộm.
Kim Kiền sau khi suy nghĩ đến giá trị sử dụng của đệ nhất thần trộm, có từng hỏi qua về nơi dừng chân của Nhất Chi Mai.
“Lâm Phong lâu”, Nhất Chi Mai sảng khoái đáp.
“Hả? Môi huynh không phải đã hứa rằng, chỉ cần có người vượt ải thành công thì sẽ lập tức rời Lâm Phong lâu sao?”
“Nhưng tại hạ cũng đâu nói sẽ không quay lại”, Nhất Chi Mai đáp một cách rất vô tội.
“…”
Nhìn bóng lưng biếng nhác của Nhất Chi Mai khuất dần, Kim Kiền đột nhiên rất muốn chứng kiến vẻ mặt “ngạc nhiên mừng rỡ” của chưởng quỹ quả cầu thịt cùng chúng tiểu nhị của Lâm Phong lâu khi lại một lần nhìn thấy cố nhân.
Ngũ thử Hãm Không đảo tất nhiên muốn trở về Hãm Không đảo tiếp tục cuộc sống hiệp khách giúp người làm vui… Khụ khụ, đương nhiên trừ một người.
“Đệ không về! Đệ còn muốn quyết đấu một trận cao thấp với xú miêu!!”
Ngày đó, trời xanh muôn dặm, gió nhẹ ấm áp, khi Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường thốt ra những lời đó, trong đôi mắt hoa anh đào ánh lên lời thề son sắt, nhất định phải thực hiện cho bằng được.
Đáng tiếc, một khắc sau.
“Đại ca?! Vì sao huynh lại điểm huyệt đệ? Tam huynh làm cái gì vậy? Mau thả đệ ra! Nhị ca, đừng cười nhanh tới giúp đệ… Tứ ca, Tứ ca…”
“Tưởng Bình xin bái biệt Công Tôn tiên sinh từ đây”.
“Tưởng tứ gia đi thong thả”.
Thế là, dưới sự chỉ huy của Phiên giang thử Tưởng Bình, Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường hệt như miếng thịt ba chỉ không ngừng gào thét bị Xuyên sơn thử Từ Khánh vác lên vai đưa đi, theo tứ thử cùng trở lại Hãm Không đảo tiếp tục cuộc sống tiêu dao giang hồ.
Tiếc thay cho Bạch Ngọc Đường, khi hắn rời đi lại đúng lúc “Ngự Miêu” Triển Chiêu phải theo Bao đại nhân thượng triều, cho nên không thể gặp mặt nhau lần cuối, đáng tiếc, đáng tiếc.
Về phần vì sao Bao đại nhân không truy cứu tội trạng của mấy người này.
Kim Kiền từng nghe được một đoạn đối thoại đầy thâm ý ở bên trong thư phòng như sau:
“Công Tôn tiên sinh có cách nhìn như thế nào đối với chuyện Thượng Phương bảo kiếm bị đánh cắp?”
“Bạch Ngọc Đường vô ý phạm lỗi, còn Bàng thái sư sợ là bị người ta lợi dụng. Còn kẻ đứng đằng sau thao túng, thâm tàng bất lộ, khó nhìn thấu được ý đồ của y, chỉ có một điểm rất rõ ràng, người này là địch không phải bạn”.
“Công Tôn tiên sinh nói rất phải, bản phủ cũng cân nhắc suy xét như vậy, cho nên mới khoan thứ rộng lượng với đám người Ngũ thử”.
“Đại nhân lo xa nghĩ rộng, học trò bội phục. Sau này e là còn phải dựa vào sự trợ giúp của những hiệp khách giang hồ này nhiều hơn.”
“Huống hồ, tình hình trong phủ Thái sư Công Tôn tiên sinh cũng thấy rồi đấy…”
“Cùng Ngũ thử đối địch, tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt”.
“Tiên sinh nói rất phải”.
Sau khi tổng kết lại, Kim Kiền đã đưa ra kết luận dưới đây:
Tâm tư lãnh đạo, như kim dưới đáy biển!
Về phần chi phí ăn ở đi lại của Kim Kiền sau một chuyến công tác vào sinh ra tử, cúc cung tận tụy, máu chảy đầu rơi.
“Chắc hẳn Kim hiệu úy cũng hiểu rõ chỗ khó của Bao đại nhân”, Công Tôn Trúc Tử trầm mặt bi thống nói.
“…” Mình phải nhịn.
“Nếu Kim hiệu úy không chê, chiếc hộp gỗ đựng Thượng Phương bảo kiếm lấy về từ phủ Thái sư là gỗ đàn thượng hạng, có thể…”
“…” Mình phải nhịn, phải nhịn, phải nhịn!
Không thể nhịn được nữa!
Giật phắt lấy chiếc hộp gỗ.
“Đa tạ Công Tôn tiên sinh”.
Một tuần hương sau.
“Công Tôn Trúc Tử, làm người phải nhân đạo! Cái gì mà gỗ đàn thượng hạng, căn bản chính là gỗ đàn mục mà ngay cả hiệu cầm đồ cũng chẳng thèm!”
“Rầm rầm!”
“Kim Kiền, cậu đang đập phá cái gì thế?!”
“Tiểu Liễu ca, nhanh chẻ cái hộp vứt đi này thành củi đốt đi, tránh cho tôi thấy lại buồn nôn chết mất”.
“Được! Hả? Chiếc hộp này có vách kép?”
“Cái gì? Vách kép? Để tôi xem nào!”
“Đây là cái gì! Một miếng tròn vàng rực?”
“Ha ha ha ha, Tiểu Liễu ca, tôi phát tài rồi, phát tài rồi!!!”
“Phát tài, phát tài cái gì? Kim Kiền? Hả? Sao chớp mắt một cái đã không thấy đâu rồi?!”
Một tuần trà sau.
“Miếng sắt, lại có thể là miếng sắt! Tiệm cầm đồ nói không đáng một đồng, một đồng không đáng! Dù gì trên miếng tròn đó còn khắc bốn chữ ‘vạn’, ấy vậy mà lại không đáng một đồng! Có nhầm không đấy?!”
“Kim, Kim Kiền, cậu không sao chứ?”
“Trời cao ơi…”
“Kim Kiền, nếu không đem miếng tròn này kê dưới chân giường tôi đi, rất vừa vặn”.
“Đất dày hỡi…”
“Tôi cầm đi đây...”
Tóm lại, chi phí công tác Kim Kiền vật về chỗ cũ, Khai Phong phủ khôi phục lại sự yên tĩnh…
Mới là lạ đó!
Mấy ngày sau, Đông Kinh Biện Lương rơi vào tình trạng khủng hoảng trước nay chưa từng có, nguyên nhân gây ra chính là vết sẹo không dài không ngắn trên gương mặt Triển Chiêu, Triển đại nhân, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, môn hạ của Bao đại nhân Khai Phong phủ được giang hồ xưng là “Nam hiệp”.
Trước đây, nếu là Triển đại nhân xuất môn đi tuần phố, đến chỗ nào đều được hoan nghênh rầm rộ, mừng vui khôn tả, nhưng mấy ngày nay, phàm là những nơi Triển đại nhân đi tới, đều là cảnh tượng chúng nhân bưng mặt mà khóc, lệ thấm ướt cả vạt áo, tiếng vang thê thiết.
Mà những người khóc lóc này tuyệt không nói quá hai câu:
“Triển, Triển đại nhân…”
“Mặt, mặt của Triển, Triển đại nhân…”
Những ngày sau đó, chứng bệnh trầm uất cấp độ cao xuất hiện rộng khắp trong dân chúng thành Biện Lương, chi phí tiêu dùng giảm, ăn uống vui chơi cũng giảm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến bước tiến sáng tạo nên xã hội hài hòa và thiết lập nền văn minh tinh thần, văn minh vật chất của Bắc Tống thời kỳ vua Nhân Tông trị vì.
Đồng chí Nhân Tông, người lãnh đạo cao nhất rất nhạy bén trong chính trị, đã mẫn cảm ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này, trước tiên đã ký một chỉ thị tối cao: Khai Phong phủ nhất thiết phải tập trung sức người sức của giải quyết vấn đề khuôn mặt của Triển hộ vệ, một khắc cũng không được chậm trễ, tình thế cấp bách như nghìn cân treo sợi tóc.
Cho nên, trong Phu Tử viện Khai Phong phủ.
“Công Tôn tiên sinh có diệu kế gì không?”
“Bẩm đại nhân, học trò đã tra cứu y thư suốt mấy ngày nay, thế nhưng thuật liền da trừ sẹo, thực quá cao thâm, học trò… học trò vô năng”.
“Haizzz… Vậy nên làm thế nào cho phải đây?”
“Chẳng hay Kim hiệu úy có cách hay gì không?”
“Cái này…”
“Vật phẩm, dược liệu cần thiết đều được phủ nha thanh toán”.
“Nhờ ơn đại nhân, Công Tôn tiên sinh ưu ái, thuộc hạ nhất định sẽ dốc toàn lực!”
Cho nên, mấy ngày sau…
Mấy ngày nay Triển Chiêu cảm thấy có chút kỳ quái.
Từ sau khi Công Tôn tiên sinh kê thuốc trị thương cho chính mình, thì mỗi ngày trôi qua lại càng thấy kỳ quái hơn.
Hôm kia, khi đi tuần phố, gặp cảnh đại thúc trồng rau và đại thẩm mua rau đang cãi nhau, bước lên khuyên giải, hai người đồng thời kinh ngạc ngẩn ra, rồi lập tức hòa hảo, còn chưa kịp mỉm cười thì sau đó…
Đại thẩm bưng má ngất xỉu, còn đại thúc trồng rau tuổi đã ngoài tứ tuần lại phun máu mũi.
Kinh hãi, định tiến lên trợ giúp thì bị Vương Triều, Mã Hán túm lại, kéo đi.
Quay đầu, phát hiện chúng bách tính trên chợ mắt ai nấy đều mơ màng, sắc mặt ửng đỏ.
Khó hiểu.
Hôm qua, theo Bao đại nhân lên triều, Thánh thượng phá lệ hạ chỉ lệnh mình đứng bên hông điện đợi lệnh, văn võ bá quan thượng tấu nói năng lộn xộn, Thánh thượng hạ chỉ câu trước chẳng ăn nhập câu sau. Triều hội bình thường không quá một canh giờ, nay vô cớ lại bị kéo dài tới hai canh giờ rưỡi nhưng chẳng có người nào để ý tới.
Quái lạ.
Sáng sớm nay, lúc dùng bữa sáng gặp Triệu Hổ, gật đầu chào hỏi, chẳng ngờ Triệu Hổ lại lập tức chạy tuốt ra xa, đập đầu binh binh vào cột, miệng còn lẩm bẩm: “Đó là Triển đại nhân, đó là Triển đại nhân… Đừng để ý nhiều… đó là Triển đại nhân…”.
Sau khi dùng bữa sáng xong gặp Mã Hán, cười hỏi tình hình gần đây của tẩu tử, chẳng ngờ Mã Hán biến sắc, chạy vèo mất, vừa chạy vừa hô: “Ta không thể có lỗi với Thúy Lan, ta không thể có lỗi với Thúy Lan…”.
Điềm xấu, chắc chắn có điềm xấu.
Đi nhanh đến Phu Tử viện thỉnh giáo Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn tiên sinh kinh ngạc: “Lẽ nào Triển hộ vệ chưa từng chú ý đến dáng vẻ chính mình?”.
“Đương nhiên phải chú ý, Triển mỗ thân là Tứ phẩm đới đao hộ vệ, phục trang phục sức đều phải cẩn trọng”.
“Khụ khụ, Triển hộ vệ, ý học trò là, mấy ngày nay Triển hộ vệ có từng lưu ý đến khuôn mặt của chính mình không.”
“Triển mỗ đường đường là một nam tử thân cao bảy thước, sao có thể lại giống nữ tử chú ý đến dung nhan mình”.
Công Tôn tiên sinh khẽ thở dài, lặng lẽ đưa một chiếc gương đồng qua.
Khó hiểu, cầm lấy chiếc gương đồng soi, hoảng hốt.
“Công, Công Tôn tiên sinh… đây, đây là…”
“Tất nhiên là bản thân Triển hộ vệ”.
Phẫn nộ sôi gan, khó mà kiềm chế được.
“Kim Kiền!”, bóng áo đỏ nháy mắt đã biến mất.
Công Tôn tiên sinh khẽ sửng sốt, hồi lâu sau mới hoàn hồn, gật đầu nói: “Chẳng ngờ Triển hộ vệ, sức phán đoán thực là một lời nói trúng chỗ yếu, đi vào trọng tâm”, ngẫm nghĩ một chút, lại lắc lắc đầu, thở dài, “Dung nhan mượt mà như ngọc, nét cười ấm áp khuynh thành, tư sắc tự nhiên, chiếm hết phong lưu, sau này sợ rằng không cách nào thấy được nữa, đáng tiếc, đáng tiếc”.
Sau đó, trong một khoảng thời gian dài, tại sân luyện võ của Khai Phong phủ ban đêm thường nghe thấy những tiếng như thế này:
“Triển đại nhân, hôm nay có thể không xách tỏi không?”
“…”
“Hay là bớt đi năm cân?”
“…”
“Được rồi, được rồi, hai mươi cân thì hai mươi cân, đừng treo thêm nữa, tay thuộc hạ sắp gãy rồi..”
“…”
“Kỳ thực, Triển đại nhân, nếu ngài không hài lòng về Sinh cơ đan, thuộc hạ có thể cải tiến…”
“Ngày mai lại đứng tấn thêm nửa canh giờ nữa.”
“Không, không phải đâu… Triển đại nhân, lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với đại nhân cuồn cuộn như…”
“Đứng tấn thêm một canh giờ”
“Trời xanh ơi…”
Trong sắc đêm mờ ảo, từng cơn gió nhẹ thoảng qua, đây chính là: Sương đêm giăng giăng gió hắt hiu, vằng vặc trăng soi quấn quýt mây, mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ, tay ôm đàn che nửa mặt hoa.