Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 365 : chương 126: ngoại 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Im lặng được một lúc, lại có người nói: “Nói như vậy mới nhớ ra, mấy hôm nay Kim hiệu úy cũng có chút kỳ quái!”.

“Đúng vậy, vì sao Kim hiệu úy cứ luôn vô duyên vô cớ hỏi thăm các cô nương thích cái gì?”

“Còn có, hôm qua Trịnh Tiểu Liễu than phiền với tôi, nói rằng Kim hiệu úy nửa đêm canh ba không ngủ, luôn mồm lẩm nhẩm mấy câu khó hiểu.”

“Mấy câu gì?”

“Hình như là cái gì hoa xuân, trăng thu, nhành liễu… đúng rồi, còn có một câu, dường như là cái gì… quan quan tương hộ, mỹ nữ khó cầu…”

“Là quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu[]!”

[] Nguyên văn chữ Hán là bài Quan thư trong Kinh Thi nghĩa là, con chim thư cưu hót ngoài bãi sông, có nàng thục nữ u nhan, xứng đôi cùng chàng quân tử.

“Đúng đúng đúng, chính là câu này! Hả?!”

Chúng nha dịch lịch bịch tản ra, mặt đầy kinh hoảng nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên xuất hiện.

“Bạch thiếu hiệp?!”

“Chư vị, đã nhiều ngày không gặp, vẫn khỏe cả chứ?!”

Áo trắng như tuyết tiêu sái, tóc đen mượt như thác đổ, đôi mắt hoa đào khẽ nhướng lên, chúng nha dịch liền đỏ hồng hai má.

“Chào, chào Bạch thiếu hiệp!”, chúng nha dịch vội vàng đáp lễ.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày cười: “Vừa rồi mọi người nói ai nửa đêm ngâm thơ vậy?”.

“Là, là Kim hiệu úy!”

“À…”, ngữ khí cuối câu cao hẳn lên, chúng nha dịch bỗng cảm thấy xương cốt như tê dại cả đi, “Tiểu Kim nửa đêm ngâm thơ…. Không biết cú mèo có nghe thấy không nhỉ…”, dứt lời đôi mắt hoa đào liếc liếc về phía bên ngoài cửa viện.

Một bóng đỏ thẫm vút qua.

Chúng nha dịch đồng thời run lên cầm cập.

“Mùa đông năm nay lạnh khác thường!”

Bạch Ngọc Đường khẽ cười: “Quả nhiên rất lạnh…”.

Ngày Hai mươi tư tháng Chạp, Bao đại nhân vâng lệnh truyền gọi của Thánh Thượng nhập cung, đàm luận với đương kim Thánh thượng trọn một canh giờ, lúc trở về mang theo thánh chỉ của Thiên tử, vừa mới vào cửa liền lập tức tuyên đọc.

Về phần nội dung…

Nói chung là rất thỏa đáng, rất hoa lệ, rất quan tâm săn sóc.

Tóm lại nội dung tư tưởng chính là: Triển hộ vệ thực vất vả, tinh thần thực không tốt, Thánh thượng thực đau lòng, để bảo đảm cho chất lượng công tác năm sau, đặc biệt ân chuẩn cho Triển hộ vệ nghỉ phép mười ngày, thư giãn đầu óc, chuẩn bị tốt cho năm sau lại tiếp tục “chiến đấu”. PS: Đặc biệt là nhiệm vụ luân phiên trực ban trong cung, kiên quyết ngăn Triển hộ vệ không cho đi làm trong thời gian nghỉ phép, một khi phát hiện, tuyệt không nhân nhượng.

Cho nên, thời gian Triển đại nhân ở trong phủ chờ lệnh tăng lên, nhiệt độ không khí của Khai Phong phủ một đường thẳng tắp lao xuống.

Ngày Hai mươi sáu tháng Chạp, đồng chí Trịnh Tiểu Liễu phát hiện dưới gối của Kim Kiền có mấy tờ giấy ghi những câu thơ kinh điển nói về tình yêu trung trinh chẳng đổi, trùng hợp thay lại bị Triển đại nhân và Bạch thiếu hiệp đi ngang qua Tam ban viện bắt gặp.

Tối đó, Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp luận bàn võ nghệ trên nóc công đường của Khai Phong phủ, Khai Phong phủ trắng một đêm không ngủ. Ngày hôm sau, Công Tôn tiên sinh phát động nhân viên toàn phủ khẩn cấp tu sửa lại mái công đường, tranh thủ hoàn công trước ngày Ba mươi Tết.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Bạch thiếu hiệp có vết bầm xanh, vừa thấy Triển đại nhân liền thối lui, so với trước đó hễ thấy động vật họ mèo là lập tức xông lên làm mọi cách để khiêu chiến, thì bây giờ cứ như hai người khác nhau vậy.

Ngày Hai mươi tám tháng Chạp, Bạch thiếu hiệp biến mất không thấy tăm tích.

Triển đại nhân đóng của không ra ngoài, nhiệt độ trong Khai Phong phủ hạ xuống mức thấp nhất trong lịch sử cùng kỳ những năm trước.

Ngày Hai mươi chín tháng Chạp, hoàng hôn.

“Tiểu Miêu, Tiểu Miêu, lần này quả thật chứng cứ vô cùng xác thực!”, Bạch Ngọc Đường cất tiếng ầm ĩ dọc đường xông thẳng đến sương phòng của Tứ phẩm thị vệ, túm lấy cánh tay Triển Chiêu kéo ra ngoài.

“Buông tay!”, Triển Chiêu sa sầm mặt, lạnh lùng nói.

“Ai da, lúc này rồi mà ngươi còn ầm ĩ cái gì, đừng có giãy ra!”, Bạch Ngọc Đường giậm chân nói, “Đây có thể là tin vui đến không thể vui hơn, nếu chậm chạp, tin tức này có thể bị người khác nhanh chân đoạt mất đấy!”.

Nói đoạn, không giải thích gì thêm liền kéo Triển hộ vệ ra khỏi cửa.

Xông ra Khai Phong phủ, xẹt qua Chu Tước môn, chạy thẳng ra ngoại ô phía nam thành.

Chỉ chưa đầy một tuần trà, hai người đã ở trong một tòa thôn trang nằm ở ngoại ô phía nam.

“Chính là cô nương đó!”, Bạch Ngọc Đường khom người ngồi xổm trên một đống cỏ khô, chỉ vào hai bóng người bên sông, vẻ mặt đắc ý nói.

Triển Chiêu lẳng lặng nhìn hai bóng người phía ngoài xa kia, người bên trái là một thiếu nữ trẻ, tóc đen mượt như tơ, mắt hạnh môi son, một thân áo vải giản dị cũng không che lấp được khí chất thư hương, lúc này đang e thẹn nhìn người đối diện.

Người đối diện thiếu nữ, thân hình gầy gò, mắt nhỏ mày rậm, đang cầm một bức thư thao thao bất tuyệt ngâm đọc, khuôn mặt tràn ngập ý cười xán lạn.

STE.NT

Ánh tà như lụa chiều hôm, nhuộm cả sông kia một dải mây, thiếu niên thiếu nữ, hai thân hình trong ráng chiều rực rỡ thực có chút chói mắt.

Chợt nghe Bạch Ngọc Đường không ngừng lải nhải:

“Cô nương này họ Cao tên Thúy Lan, là con gái một gia đình thuần nông, đã đọc sách mấy năm rồi, cũng coi như là tri thư đạt lý, đẹp người đẹp nết… Ha, không ngờ Tiểu Kim cũng có mấy phần nhãn quang.”

Nói đến đây Bạch Ngọc Đường ngừng lại một chút, liếc nhìn Triển Chiêu vẫn một mực trầm mặc không lên tiếng, tiếp tục: “Haizzzz, cái gọi là trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, bình thời ngươi quản Tiểu Kim quá chặt rồi, cũng lo lắng nhiều quá! Ngươi an tâm đi, Ngũ gia ta đã điều tra rất rõ ràng, cô nương này gia thế trong sạch, tâm địa thiện lương, tuyệt đối chẳng phải hạng lẳng lơ không đàng hoàng, bén duyên cùng Tiểu Kim một bụng quái gở là vừa khéo, chúng ta cứ chờ uống rượu mừng thôi”.

Triển Chiêu vẫn không nói y như trước, con ngươi đen kịt lặng lẽ nhìn chằm chằm hai người bên sông, hồi lâu sau mới chậm chậm rũ rèm mắt xuống, đứng lên quay người, lưng thẳng như cán bút đi về phía cửa nam thành Biện Lương, dần dần, đi bộ biến thành chạy bộ, chạy bộ trở thành chạy nhanh, chạy nhanh biến thành khinh công bay vút lên, chớp mắt một cái đã không thấy tung tích.

“Hả? Tiểu Miêu, đi nhanh như vậy, chờ ta với…”

Ngày Ba mươi tháng Chạp, bữa cơm tất niên.

Không khí nặng nề, rất nặng nề.

Bao đại nhân hóp bụng, đen mặt liếc Công Tôn tiên sinh một cái.

Công Tôn tiên sinh lại liếc Bạch Ngọc Đường đối diện một cái, đầu mày giật giật.

Bạch Ngọc Đường liếc thị vệ áo đỏ bên cạnh Công Tôn tiên sinh một cái, gãi gãi mũi, lại cúi xuống.

Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ ngơ ngác, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không dám nói gì, chỉ đành yên lặng nhìn chằm chằm bát cơm trước mặt.

Triển Chiêu lặng lẽ ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp hệt như cái cột cờ, một tay nâng bầu rượu, tay kia cầm chén rượu, cứ rót một chén lại uống cạn một chén, động tác thuần thục dứt khoát, chúng nhân nhìn mà da đầu tê dại cả đi.

“Cái này… khụ khụ… Triển hộ vệ…”, Bao đại nhân ho khan hai tiếng chuẩn bị đọc diễn văn chúc mừng năm mới.

Đột nhiên, cánh cửa kêu rầm một tiếng bị đẩy ra, một người mang theo gió tuyết chạy xộc vào, trên tóc, lông mày, lông mi đều là tuyết đọng, mặt mày hớn hở, đôi mắt nhỏ híp cả lại.

“Có tin vui! Vui không thể vui hơn!”

Chúng nhân trong phòng kinh ngạc.

Chén rượu trong tay Triển Chiêu rắc một tiếng nứt một vệt mảnh.

Công Tôn tiên sinh và Vương Triều ngồi bên cạnh Triển Chiêu không khỏi run lên.

“Tin tốt gì?”, Mã Hán run giọng hỏi.

Kim Kiền cười he he một cái: “Khai Phong phủ chúng ta sắp có hỷ sự rồi!”.

Vết nứt trên chén rượu dần dần lan rộng.

Công Tôn tiên sinh, Vương Triều bắt đầu né sang hai bên.

“Hỷ sự?!”, Mã Hán đứng lên.

“Chúc mừng tôi đi!”, Kim Kiền ưỡn ngực.

Chén rượu vỡ ra làm đôi theo đường nứt, loảng xoảng hai tiếng rơi xuống đất.

Công Tôn tiên sinh mí mắt run lên, Vương Triều nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi.

“Ý của ngươi là?”, Mã Hán mặt đầy vẻ kinh ngạc mừng rỡ.

Kim Kiền cười tít mắt, ôm quyền: “Chúc mừng Mã đại ca, cuối cùng thì Thúy Lan cô nương đã đồng ý gả cho huynh rồi!”.

Hả?!

Bạch Ngọc Đường thoáng cái nhảy dựng lên, mặt mày kinh ngạc.

Triển Chiêu ngẩng phắt lên, mặt không chút cảm xúc nhìn Kim Kiền.

Mã Hán mặt mũi đỏ bừng, hoa chân múa tay sung sướng: “Đều nhờ vào Kim huynh, đều nhờ vào Kim huynh cả…”.

“Đó là đương nhiên!”, Kim Kiền mặt mày hớn hở đắc ý, “Nếu không phải tôi giúp huynh chọn trâm, son phấn, bánh điểm tâm, còn có cả phấn hương độc nhất bí truyền của tôi nữa, lại thức suốt ba ngày ba đêm viết ra những vần thơ tình rung động lòng người, Thúy Lan cô nương sao có thể nhanh như vậy đã đồng ý gả cho huynh?”.

“Đều nhờ vào Kim huynh, đều nhờ vào Kim huynh cả!”, Mã Hán chắp tay thi lễ với Kim Kiền một hồi, đột nhiên như nhớ ra điều gì, vội vàng quay người hướng mấy vị đang ngồi thông báo tin mừng: “Đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân, Bạch thiếu hiệp, Vương đại ca, Trương huynh đệ, Triệu huynh đệ, Mã Hán sắp thành thân rồi, Mã Hán sắp thành thân rồi!”.

Chúng nhân vẫn còn đang chìm trong trạng thái đờ đẫn.

Đột nhiên, Triển Chiêu đứng lên ôm quyền khẽ mỉm cười, hệt như gió xuân lướt qua mặt, làm tan băng tạnh tuyết, cả căn phòng như sáng bừng lên.

“Chúc mừng Mã đại ca.”

“Đa tạ Triển đại nhân, đa tạ Triển đại nhân!”, Mã Hán rưng rưng nước mắt.

Lúc này chúng nhân mới hoàn hồn lại, vội vàng đứng dậy chúc mừng Mã Hán.

Trong một thoáng, không khí vui mừng ngập tràn trong phòng, ý xuân phơi phới.

Kim Kiền xáp lại bên cạnh Mã Hán, xoa xoa tay thấp giọng nói: “Mã đại ca, tiền lì xì cho bà mai này…”.

Mã Hán cười nói: “Tám mươi lượng bạc, một phân cũng không thiếu cho Kim huynh đệ!”.

“Được! Rất sảng khoái!”, Kim Kiền vỗ tay một cái.

“Kim hiệu úy”, Triển Chiêu khẽ cười nói, “ngồi xuống ăn cơm tất niên đi”.

“Cảm tạ Triển đại nhân!”, Kim Kiền vội chen đến vị trí bên cạnh Triệu Hổ ngồi xuống.

Triệu Hổ đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Chỉ thấy Triển Chiêu lại cười nói: “Mã đại ca, huynh nên kính Bạch thiếu hiệp một chén”.

“Hả?”, Mã Hán rất đỗi ngạc nhiên.

“Bạch thiếu hiệp vì hôn sự của Mã đại ca, còn dụng tâm đi thăm dò gia thế của tẩu tử, có thể nói là hao tâm tổn sức”.

“Bạch thiếu hiệp…”, Mã Hán cảm động một hồi, vội kính rượu Bạch Ngọc Đường, “Đã để Bạch thiếu hiệp nhọc lòng rồi…”.

“Mã đại ca khách khí rồi”, Bạch Ngọc Đường cười khan hai tiếng, gắng sức uống cạn chén rượu.

Triển Chiêu gật gật đầu, con ngươi đen láy lại hướng về phía Kim Kiền, khóe môi nhướng lên: “Kim hiệu úy, nghe nói cây trâm ngươi mua giúp Mã đại ca là trân phẩm tuyệt thế…”.

“Triển đại nhân!”, Kim Kiền đứng phắt dậy, cầm chén rượu bước hai bước xáp lại bên cạnh Triển Chiêu hô, “Kim Kiền cầu chúc cho Triển đại nhân sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi!”.

Triển Chiêu cười uống cạn chén rượu, ánh mắt liếc sang chỗ Vương Triều vừa mới nhảy dựng ra khi nãy nói: “Ngồi luôn đây đi”.

“Hả?”

Đôi mày lưỡi mác hơi nhướng lên.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”, Kim Kiền vội vàng đặt mông ngồi xuống.

Trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã ý xuân nhàn nhạt khẽ dâng lên, nhìn chúng nhân vẫn đang trong cơn hoảng hốt.

Trong phòng, yến tiệc linh đình, rộn rã tiếng cười, tiếng hoan hô, bên ngoài, tuyết rơi lất phất, đất trời chìm trong sắc trắng.

Bao đại nhân thở phào một tiếng, nhìn những bông tuyết rơi lất phất bên ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt đen uy nghiêm hiện lên ý cười: “Lại một năm nữa đã qua…”.

“Đúng vậy…”, Công Tôn tiên sinh cầm chén rượu lên khẽ nhấp môi một ngụm, “Mùa xuân tới rồi…”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio