Hoàng hôn, trong Tam ban viện Khai Phong phủ, Trịnh Tiểu Liễu lưng khom thành hình cánh cung, so vai rụt cổ, đầu gục xuống, run rẩy trong ánh dương rực rỡ của buổi chiều tà. Người đối diện, áo như như màu da trời, tư thái anh hùng tựa tranh vẽ, chỉ là gương mặt tuấn tú kia đanh lại hệt như tấm sắt, khiến người ta phải run sợ.
“Đã qua giờ luyện công, rốt cuộc Kim hiệu úy đi đâu?”
“Bẩm, bẩm Triển đại nhân, Kim, Kim hiệu úy đi, đi ra đường...cái, cái đó, là đi, đi tuần phố!”, lắp bắp hồi lâu, cuối cùng Trịnh Tiểu Liễu cũng nói được một câu hoàn chỉnh.
“Tuần phố?”, Triển Chiêu cau mày, “Chẳng phải hôm nay đã tuần phố rồi sao?”
“A?!”, Trịnh Tiểu Liễu nhất thời líu lưỡi, đôi mắt báo đảo quanh mấy vòng, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng thưa: “Kim Kiền, Kim hiệu úy nói vừa khéo hôm nay tốt ngày, sợ xảy ra biến cố, không yên tâm cho nên mới đi tuần phố lần nữa, xin Triển đại nhân chờ một lát, không đầy một canh giờ nữa, Kim hiệu úy nhất định sẽ hồi phủ.”
Nghe tới đây, sắc mặt Triển Chiêu liền dịu đi hơn nửa, gật đầu nói: “Rốt cuộc cũng không quên bổn phận của mình.” Nói đoạn Triển Chiêu liền quay đầu đi ra ngoài.
“Triển đại nhân ngài đi đâu vậy?”, Trịnh Tiểu Liễu vội hỏi.
“Tuần phố”, Triển Chiêu vừa đi vừa đáp.
“Ô...Triển đại nhân đi thong thả”, Trịnh Tiểu Liễu vội vàng ôm quyền cung kính tiễn.
Cho đến khi bóng dáng Triển Chiêu khuất dạng bên ngoài viện, Trịnh Tiểu Liễu mới hoảng hồn nhận ra, nhất thời kinh hoàng thất sắc, sợ hãi nói: “Tuần, tuần phố? Triển đại nhân đi tuần phố? Vậy, vậy, vậy há chẳng phải sẽ gặp Kim Kiền?! Tiêu rồi, tiêu rồi, nếu để Triển đại nhân nhìn thấy Kim Kiền...”
Trịnh Tiểu Liễu sắc mặt trắng bệch, co chân chạy vọt vào Phu Tử viện: “Công Tôn tiên sinh, Công Tôn tiên sinh, đại sự không ổn rồi!”
Lại nói về Triển Chiêu sau khi rời khỏi Khai Phong phủ hướng về những khu phố mà hằng ngày mình vẫn đi tuần. Nhưng vừa mới đi được chưa đầy trăm bước, Triển Chiêu liền gặp mấy vị đại thẩm người thì bê sọt, người thì xách giỏ. Mấy người này trông thấy Triển Chiêu đương nhiên là vui sướng khôn tả, không ngừng chào hỏi:
“Triển đại nhân đi tuần phố đấy ạ?”
“Vâng”, Triển Chiêu mỉm cười gật đầu.
“Triển đại nhân ăn cơm tối chưa?”
“Vẫn chưa...”, Triển Chiêu tiếp tục mỉm cười.
“Ôi chao, vậy sao được chứ, để bụng đói sẽ hại đến sức khỏe lúc ấy phải làm sao, ngài mau cầm lấy mấy cái bánh chưng này, nhân tiện cũng mời Bao đại nhân nếm thử luôn, ngon lắm đó.”
“Hả? Cái này...”
“Gì mà cái này với cái kia chứ, lẽ nào Triển đại nhân chê bánh của bà lão này?”
“Không, Triển mỗ không có...”
“Không có thì tốt, cầm lấy, cầm lấy!”
“...”
“Còn mấy quả trứng vịt muối này nữa, ngài cũng cầm lấy đi!”
“Triển mỗ...”
“Được rồi, thằng bé này, sao lại bướng bỉnh như vậy, bảo cậu cầm thì cứ cầm lấy đi, nếu không thì không nể mặt bà già này đâu đấy nhé.”
“...”
Quang quác bô bô một hồi, vung tay múa chân một trận, mấy vị đại thẩm hớn hở nhìn Triển Chiêu với vẻ mặt cười gượng, một tay xách xâu bánh chưng, tay kia cầm giỏ trứng vịt muối, vô cùng hài lòng gật gật đầu nói: “Thế này mới giống ăn Tết chứ!”
Một đại thẩm khác khóe mắt liếc thấy bội kiếm trong tay Triển Chiêu, cười nói: “Nom màu sắc kiếm tuệ trên thanh kiếm của ngài dường như rất mới nhỉ?”
Triển Chiêu sửng sốt, nhìn nhìn Cự Khuyết trong tay mình, không khỏi cười khổ nói: “Sáng nay Triển mỗ vừa mới thay.”
“À...”, mấy vị đại thẩm gật đầu rất có ý nhị, đồng thanh nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt...”
“Hả?”
“Không có gì, không có gì, Triển đại nhân ngài cứ bận việc của ngài đi, mấy bà lão này đi nhé, đi nhé...” Nói đoạn mấy vị đại thẩm liền rời đi hệt như làn gió.
Triển Chiêu nhìn xâu bánh và giỏ trứng muối trong tay, khẽ thở dài, vừa định quay người hồi phủ, nhưng ngẩng đầu lên nhìn sắc trời một cái, lại thở dài cái nữa, cầm cả bánh lẫn trứng muối tiếp tục đi về phía trước. Có điều mới đi chưa được trăm bước...
“Triển đại nhân, đây là bánh chưng nhà chúng tôi, ngài nếm thử đi!”
“Triển mỗ đã có...”
“Lẽ nào Triển đại nhân ăn bánh nhà người ta mà không chịu ăn bánh nhà lão sao?”
“Đại thúc, Triển mỗ không có...”
“Triển đại nhân không nhận là không nể mặt lão già này rồi!”
“...”
“Ha ha, vậy mới đúng chứ! Triển đại nhân, màu sắc của kiếm tuệ này đẹp thật đấy!”
“Sáng nay Triển mỗ vừa mới thay.”
“Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
“....”
Dọc đường đi, hoạt cảnh như vậy cứ tiếp tục được diễn nhiều lần, khiến Triển Chiêu cảm thấy vô cùng khó hiểu, vì sao ai nấy sau cùng đều phải hỏi mình một câu về kiếm tuệ chứ...
Cho đến khi Triển Chiêu đi tới khu chợ mà bình thường Kim Kiền thích đi tuần nhất, trong tay đã xách hai mươi cân bánh chưng, ba giỏ trứng, may mà Nam hiệp công lực thâm hậu, vẫn bước đi như gió, gương mặt phơi phới tựa gió xuân...Cho tới khi nhìn thấy bóng dáng một người chân đạp trên bàn gỗ, hai tay giơ cao, giọng oang oang như chuông đồng ở giữa đoàn người trong chợ kia.
Một cân Trung Quốc =/kg.
“Bà con cô bác đi qua đây xin chớ bỏ qua! ‘Bách tác’ được làm từ kiếm tuệ trên thanh Cự Khuyết vẫn mang theo bên người của ‘Nam hiệp’ Triển Chiêu đại danh đỉnh đỉnh, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, ‘Ngự Miêu’ được đương kim thiên tử đích thân ngự ban, duy nhất chỉ có ở Khai Phong, độc nhất Đại Tống, do Bao đại nhân của Khai Phong phủ khai quang, chính tay Công Tôn tiên sinh tết, hoàn toàn có thể trừ tà đuổi hung, bảo trạch an cư, hai mươi lăm văn tiền một cái, số lượng có hạn, mua ngay kẻo hết!”
Bách tính xung quanh xúm lại tranh cướp nhau mua, vô cùng sôi nổi, quyết liệt.
“Đám đại lão gia bọn ông sao lại tranh cướp với đám lão bà chúng tôi thế hả?”
“Đám đại lão gia bọn tôi thì sao nào? Cái đó là kiếm tuệ của Triển đại nhân, không tranh không được!”
“Để tôi mua trước, để tôi mua trước!”
“Dựa vào cái gì? Tôi trước!”
...
Triển Chiêu đứng ngoài đám người, khuôn mặt tuấn tú đã đen quá nửa.
“Bách tác”?! Kiếm tuệ!! Trách nào, trách nào!
Thảo nào nửa tháng nay kiếm tuệ của mình luôn biến mất một cách khó hiểu! Thảo nào mấy người gặp trên đường ai cũng hỏi kiếm tuệ của mình! Thảo nào mấy hôm nay Kim Kiền hễ nhìn thấy mình là cười quỷ dị!
Giỏi! Giỏi!! Giỏi lắm!!!
Triển Chiêu nheo mắt, dồn khí xuống đan điền, cất lên một tiếng vang khắp chợ: “Kim Kiền...”
Thoáng một cái, cả khu chợ im lìm như chết, rất có ý vị của “Nghìn non mất bóng chim bay, muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.”
(Nguyên văn: Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt, trích từ bài Giang Tuyết của Liễu Tông Nguyên, bản dịch Tản Đà.)
Kim Kiền giữ nguyên tư thế, chân đạp trên bàn gỗ, một tay thu tiền, một tay giao hàng, ngơ ngẩn nhìn bóng áo đỏ đương cơn thịnh nộ sải bước qua con đường mà chúng nhân đã dạt sang hai bên chẳng biết tự lúc nào, xung động của mỗi bước đi như muốn rạch tan vỏ địa cầu ra vậy.
“Triển, Triển đại nhân?!”
Triển Chiêu chậm rãi thả bánh chưng và trứng vịt xuống, hai tay ôm kiếm, lạnh lùng nhìn Kim Kiềm, không nói một lời.
Toàn thân Kim Kiền bắt đầu run cầm cập, mồ hôi trên đầu chảy xuống ròng ròng, mặt mày nhăn nhó, tay chân co giật: “Triển, Triển...”
“Triển thúc thúc...”, đột nhiên, một giọng nói non nớt vang lên, chỉ thấy một bé trai đầu trọc lóc tầm năm, sáu tuổi chẳng biết tự khi nào đã chạy đến bên cạnh Triển Chiêu, hai tay túm lấy vạt áo chàng, líu lô nói: “Tiểu Tiểu muốn dây, Tiểu Tiểu muốn giống thúc thúc, làm đại hiệp.”
Triển Chiêu không khỏi sững người ra.
Một hán tử trung niên rẽ đám đông chạy ra, ôm lấy bé trai kia, cười bồi, nói: “Thất lễ rồi, thất lễ rồi, trẻ con không hiểu chuyện, Triển đại nhân, mong ngài đừng trách.”
Nói rồi hán tử đó đang chuẩn bị ôm bé trai rời đi, ai ngờ bé trai kia hai tay cứ túm chặt lấy vạt áo Triển Chiêu không chịu buông, khóc váng lên: “Tiểu Tiểu muốn dây năm màu, Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu muốn làm đại hiệp...”
“Triển, Triển đại nhân...”, hán tử trung niên mặt đầy mồ hôi nói.
Triển Chiêu lúng túng, vẻ mặt không biết phải làm sao.
“Triển đại nhân”, một cánh tay nhỏ gầy đưa một sợi ‘bách tác’ qua, Kim Kiền nhìn Triển Chiêu với vẻ mặt nịnh bợ, “Mời dùng”.
Triển Chiêu liếc Kim Kiền một cái, ngần ngừ một chút, rồi nhận lấy ‘bách tác’, nhẹ nhàng buộc vào cổ tay bé trai kia, sau đó xoa đầu cậu bé nói: “Sau này Tiểu Tiểu sẽ trở thành đại hiệp.”
Bé trai liền nín khóc cười tít: “Tiểu Tiểu làm đại hiệp.”
Triển Chiêu lại xoa đầu cậu bé, khẽ mỉm cười.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, đôi lông mày dài của Triển Chiêu khẽ nhếch lên tỏa ánh hào quang, bóng hình trở nên mờ ảo lấp lánh, dần dần mê hoặc người khác; đôi môi mỏng hơi nhướn lên gọi ra sắc xuân, hương mai lãng đãng, khiến cho thần trí như si như say. Kim Kiền dám thề trước Mao chủ tịch, nàng chắc chắn nhìn thấy những bong bóng màu hồng bay lên vờn quanh đám đông.
Không biết ai đột nhiên hô to một tiếng: “Triển đại nhân sắp tặng ‘bách tác’ cho chúng ta rồi!”
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng hoan hô bao trùm cả khu chợ. Kim Kiền thầm chậc lưỡi: Mức độ được hoan nghênh chào đón của con mèo này càng ngày càng khoa trương rồi...
Hiển nhiên Triển Chiêu bị một tràng hoan hô này làm cho hết hồn, đầu tiên là sửng sốt kinh ngạc, nhìn quanh một vòng, chỉ thấy bách tính bốn phía nét mặt hào hứng sục sôi, chàng không khỏi có chút ngượng ngùng, bất giác lùi về sau hai bước, vừa vặn đứng cạnh Kim Kiền.
Kim Kiền hơi vươn người ra, nhỏ giọng nói: “Triển đại nhân, ngài cũng thấy rồi đó, với tình hình hiện giờ, nếu không bán ‘bách tác’ thì e là sẽ khiến dân chúng phẫn nộ...”
Thân hình Triển Chiêu khẽ động, chàng nhìn Kim Kiền một cái, lại ngoảnh đầu đi, trầm mặc không lên tiếng, lát sau mới khe khẽ thở dài, gật gật đầu.
Lần này, Kim Kiền sung hẳn lên hệt như được tạt máu gà vậy, nhảy phắt lên bàn gỗ, cất tiếng hô to: “Bây giờ chỉ cần bỏ ra ba mươi văn tiền là có thể được Triển đại nhân đích thân đưa tặng một cái ‘bách tác’!”
Tiếng hô này phát ra hệt như vừa chọc vào tổ ong vò vẽ, khiến chúng bách tính vốn đã rất kích động lại càng sôi sục hơn nữa, ào ào xông tới, chen chúc làm Kim Kiền thiếu chút nữa thì ngã từ trên bàn xuống, dọa cho Kim Kiền phải vội vàng nhảy từ bàn xuống để ổn định trật tự:
“Xếp hàng, xếp hàng, ai không xếp hàng không bán!”
Câu nói này lập tức phát huy tác dụng, chúng bách tính ngay tức khắc xếp thành hàng dài, lấy Kim Kiền, Triển Chiêu là tâm vòng tròn, quấn xung quanh, hệt như một cái vòng hương chống muỗi khổng lồ có chu vi lên tới mấy trượng. Sau đó mọi việc tiến hành rất thuận lợi.
Chúng bách tính rất tuân thủ trật tự tiến lên nhận ‘bách tác’, Triển Chiêu rất phối hợp phát ‘bách tác’, ngoại trừ cái người thu tiền luôn tay họ Kim nào đó cảm thấy sống lưng mình càng ngày càng lạnh, còn lại tất thảy đều hài hòa, hiện trường khi ấy có thể so với buổi ký tặng của các thần tượng thời hiện đại, tấm màn sân khấu từ từ được hạ xuống trong bầu không khí vui vẻ, ấm áp và thân thiện.
Buổi tối mới lên đèn, trăng treo cành liễu.
Trên chợ chỉ còn lác đác vài dấu chân người, hai bóng hình chầm chậm đi về hướng Khai Phong phủ nha. Người đi phía trước, mang đai ngọc, vận áo đỏ, dáng đi thẳng tắp, kiếm tuệ vàng nhạt trên bảo kiếm cầm trong tay khe khẽ đung đưa càng tăng thêm nét tuấn tú tiêu sái; mà người đi sau, tay trái xách mấy xâu bánh chưng, tay phải khoác ba giỏ trứng vịt, dáng vẻ ủ rũ uể oải, còng lưng gập eo, thực khó coi.
Chỉ thấy người này, rõ ràng đã mệt đến mức lưng gập xuống, không đứng thẳng được người, nhưng miệng vẫn nói liên tằng tằng, nước bọt văng tung tóe.
“Triển đại nhân minh giám! Hơn trăm con người ở Khai Phong phủ, ngày lễ ngày tết cũng phải cho họ ăn cái gì đó để cải thiện chứ, nhưng Triển đại nhân ngài cũng biết tình hình trong phủ chúng ta rồi đấy, ngay cả chuyện mua thêm rau cũng phải tính toán chi li cẩn thận, cho nên thuộc hạ và Công Tôn tiên sinh bèn hợp lại nghĩ cách, đưa ra chủ ý bán ‘bách tác’ này, đây chẳng qua cũng là nghĩ cho các huynh đệ trong phủ mà thôi!”
“Vì sao lại phải dùng kiếm tuệ của Triển mỗ?”
“Ôi chao, cái đó đương nhiên là vì Triển đại nhân ngài tuấn tú như cây ngọc đón gió, tư thái oai hùng lẫm liệt, nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn...”
Bước chân Triển Chiêu thoáng khựng lại.
“Khụ khụ, là, là vì Triển đại nhân võ công cái thế, một thân chính khí, cho nên chúng bách tính tin rằng kiếm tuệ của Triển đại nhân cũng được mang theo mấy phần chính khí, họ mua về để trừ tà, đuổi bệnh...”
Triển Chiêu tiếp tục cất bước về phía trước: “Nếu đã như vậy thì tại sao không nói rõ cho Triển mỗ biết, lại còn nhọc lòng Kim hiệu úy đêm đêm đi trộm kiếm tuệ của Triển mỗ?”
“Cái, cái này...” Đương nhiên là vì sáng sớm mỗi ngày nhìn thấy vẻ mặt trăm lần cũng không thể giải thích nổi của Tiểu Miêu thì có cảm giác rất sảng khoái...Nhưng cái này sao dám nói chứ?
Bước chân Triển Chiêu hơi khựng lại một chút: “Dám hỏi Kim hiệu úy làm thế nào để qua mặt Triển mỗ lấy đi kiếm tuệ?”
“Cái, cái đó...” Đương nhiên là dùng thuốc an thần bí phương độc nhất vô nhị của tôi rồi...Cái này nếu mà nói ra chẳng phải tôi sẽ an giấc nghìn thu ở đây luôn sao?!
Đột nhiên, Triển Chiêu quay phắt người lại, đôi mắt đen sáng rực nhìn chằm chằm Kim Kiền.
Một luồng áp lực vô hình nhất thời ép tới khiến Kim Kiền thấy khó thở, tim đập gia tốc, các tế bào não vận chuyển vèo vèo với tốc độ cao, đột nhiên, trong óc lóe lên một tia sáng, buột thốt nói: “Đó là vì Công Tôn tiên sinh thấy mấy ngày nay Triển đại nhân quá mệt nhọc, giấc ngủ không tốt, cho nên trong cơm tối của Triển đại nhân mới cho thêm vài vị thuốc có tác dụng an thần bổ thân, vì thế khi thuộc hạ tới phòng Triển đại nhân lấy kiếm tuệ, ngài mới không phát hiện ra.”
Nói đến đây, Kim Kiền lại chớp chớp mắt, cố trưng ra vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: “Triển đại nhân thường ngày bận trăm công nghìn việc, đến nỗi quên ăn quên ngủ, thuộc hạ cũng cùng cảm nhận, nhìn thấy ở trong mắt, đau ở trong lòng, đương nhiên không muốn vì một việc cỏn con như thế mà phiền đến Triển đại nhân, cho nên chuyện dùng kiếm tuệ để làm ‘bách tác’ cũng chưa từng báo với Triển đại nhân, là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, mong Triển đại nhân trách phạt.”
Nói đoạn, Kim Kiền liền cong người chắp tay thi lễ, dáng vẻ phục tùng đón nhận trách phạt.
Hồi lâu sau, mới nghe thấy tiếng Triển Chiêu phía trên đỉnh đầu truyền đến: “Kim hiệu úy hà tất phải như thế, là Triển mỗ lỗ mãng rồi.”
Kim Kiền lén liếc trộm lên, thấy mi mày Triển Chiêu đã giãn hết ra, khóe miệng hơi cong lên, hình như...tâm trạng đang rất vui vậy. Chậc, vẫn là tấm bia đỡ đạn Công Tôn tiên sinh dùng tốt, vừa mới giơ lên một cái đã thấy ngay hiệu quả rồi.
Nhìn thấy rõ ràng thần sắc của Triển Chiêu, Kim Kiền liền an tâm phân nửa, lập tức thẳng người dậy, cả gương mặt bừng sáng nói: “Chỉ cần Triển đại nhân không trách tội thuộc hạ là tốt rồi!”
Triển Chiêu nhìn Kim Kiền một cái, quay đầu tiếp tục đi về phía trước: “Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta nên mau mau hồi phủ.”
Kim Kiền vội lảo đảo bước theo phía sau Triển Chiêu, đôi mắt dán lên người chàng đảo vài vòng, lại nói: “Số bạc mới rồi bán ‘bách tác’...chắc hẳn khá nặng, cả ngày hôm nay Triển đại nhân cũng vất vả rồi, chi bằng để thuộc hạ chịu thay mệt nhọc, cầm giúp Triển đại nhân, để tránh cho Triển đại nhân phải mệt mỏi thêm...”
Chậc chậc, tám mươi bảy lượng bạc trắng cộng thêm năm mươi lăm văn tiền, trong đó còn cả mười phần trăm hoa hồng của mình nữa, nếu để con mèo keo kiệt này mang về, sợ là ngay cả một sợi lông mình cũng chẳng lấy được, vẫn nên mau mau hò hét Tiểu Miêu đưa túi tiền cho mình, sau đó lựa lúc mà lấy tiền phần trăm hoa hồng, đó mới là thượng sách.
Triển Chiêu nghe xong, mắt liếc Kim Kiền một cái, cười rất thâm thúy, nói: “Chẳng qua chỉ là một cái túi tiền, Triển mỗ vẫn cầm được.”
Triển Chiêu dứt lời, đột nhiên bước nhanh hơn, dưới chân hệt như có gió, chớp mắt một cái đã đi xa hơn một trượng rồi.
Chợt nghe Kim Kiền phía sau hét lên: “Triển đại nhân, Triển đại nhân, túi tiền này vẫn nên để thuộc hạ cầm chứ, nếu để Triển đại nhân mệt mỏi chẳng may xảy ra chuyện gì, thuộc hạ phải ăn nói thế nào với Công Tôn tiên sinh, làm sao...”
Đột nhiên, giọng nói thình lình biến mất, một mùi hương lạ lùng lướt qua rồi tan đi.
Tim Triển Chiêu thót lại, chàng kinh hoảng quay đầu, nhất thời đầu ong lên một tiếng rồi thoáng cái trở nên trống rỗng.
Con đường phía sau vắng lặng, không một bóng người, bánh chưng, trứng vịt rơi lăn lóc trên đất, còn người mới rồi vẫn ầm ĩ không dứt hệt như đã tan biến vào hư không, chẳng thấy bóng dáng đâu. Triển Chiêu chỉ cảm thấy trái tim mình như bị búa tạ giáng xuống, ngừng đập, máu huyết ứ trệ, vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, cũng không hề thấy bóng dáng của bất kỳ kẻ nào.
“Kim hiệu úy! Kim hiệu úy! Kim Kiền!!”
Tiếng kêu hoảng hốt lướt qua con đường trống trải vang vọng, hệt như viên đá chìm xuống biển sâu tĩnh lặng, không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào đáp lại.