Thôn Du Lâm, nằm cách trấn Thanh Tập mười dặm về phía tây, thôn dân có hơn ba mươi người, đa phần đều lấy việc trồng trọt canh tác, mua bán trao đổi nông sản làm kế sinh nhai, thôn dân đều chất phác thiện lương, không tranh với đời. Nhưng vào nửa tháng trước, thôn dân toàn thôn không biết vì sao lại cùng mắc một loại bệnh lạ, đi khám ở các y quán trong vòng mười mấy dặm vuông xung quanh đó, đều không chẩn ra chứng bệnh gì.
Mà mười mấy y quán trấn Thanh Tập lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, rõ ràng không chẩn ra nguyên nhân bệnh lại còn ngang nhiên lên giá, bán các loại dược liệu quý cho thôn dân thôn Du Lâm với giá cắt cổ, nói là thuốc vào bệnh sẽ tiêu trừ. Thôn dân của thôn Du Lâm đều là những bách tính hiền lành thật thà, nào có số tiền lớn như thế để mua dược liệu quý, chỉ có thể lạnh lòng mà nằm nhà, mặc cho bệnh lạ kia ngày một trầm trọng thêm, dân toàn thôn chỉ đành buông tay chờ ngày đi về trời Tây.
“Khoan đã, nếu ngươi cũng là người của thôn Du Lâm, vì sao lại chẳng mảy may nhìn thấy triệu chứng bệnh gì? Còn có tinh thần mà chạy đến các y quán trấn Thanh Tập trộm dược liệu?”, Kim Kiền nghe được phân nửa, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng bèn hỏi.
Tiểu Dật liếc xéo Kim Kiền một cái, miệng lẩm bẩm một câu: “Ngốc!”.
“Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi nói gì đấy!”, Kim Kiền bên cạnh tức muốn phát điên, nhưng đáng tiếc chẳng có ai chú ý.
“Bệnh của tiểu quỷ được người ta trị khỏi rồi?”, Nhất Chi Mai suy đoán.
Tiểu Dật gật đầu.
“Vậy người trị bệnh cho ngươi vì sao lại không chữa trị cho những thôn dân khác trong thôn Du Lâm?”, Kim Kiền lại hỏi.
Tiểu Dật tiếp tục quăng cho Kim Kiền ánh mắt khinh bỉ: “Ngốc”.
“Ngươi...cái tên tiểu quỷ thối này!”, Kim Kiền giậm chân, nhưng vẫn chẳng có ai thèm để ý.
“Lẽ nào là dược liệu không đủ, mà ngươi trộm những dược liệu kia chính là...”, Bạch Ngọc Đường chợt ngộ ra.
“Không sai, những dược liệu đó chính là dược liệu có thể chữa trị chứng bệnh lạ của thôn Du Lâm”, Tiểu Dật đáp.
“Tiểu quỷ nhà ngươi có phương thuốc chữa trị chứng bệnh lạ này sao?”, Nhất Chi Mai hỏi.
“Tôi không có, nhưng có người có”, Tiểu Dật đáp.
“Ồ?”, Bạch Ngọc Đường hăng hái nói: “Danh y mười mấy dặm quanh đây đều không chẩn ra nguyên nhân của bệnh lạ đó, vậy mà lại có người có thể đưa ra phương thuốc chữa trị, nhân vật như thế ta muốn gặp một phen”.
“Người đưa ra phương thuốc hiện ở đâu?”, Triển Chiêu hỏi.
“Ở nhà tôi...”, Tiểu Dật lạnh mặt nói, “Vốn tối nay tôi có thể mang theo dược liệu như trong phương thuốc về, bây giờ hỏng việc rồi, không biết hai lão nhân quái dị kia còn có thể...”, nói đến đây, Tiểu Dật thở dài hệt như một ông cụ non.
“Hai lão nhân quái dị?”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày, “Chẳng lẽ chính là người đưa ra phương thuốc?”
Tiểu Dật gật đầu.
“Hai? Lão nhân quái dị?”, Kim Kiền bỗng thấy có dự cảm vô cùng không lành, vội hỏi: “Lão nhân quái dị có bộ dạng như thế nào?”.
“Bộ dạng như thế nào...”, trên khuôn mặt Tiểu Dật đột nhiên hiện lên biểu cảm rất khó hiểu, “Tóm lại là rất kỳ quái”.
“Có lẽ là cao nhân thế ngoại”, Triển Chiêu suy đoán.
Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai nhìn nhau, có chút đăm chiêu.
Chỉ có Kim Kiền bắt đầu thấy sống lưng vã mồ hôi lạnh, lòng thầm kêu lên: A di đà Phật, Thượng đế phù hộ, lão nhân quái dị trên thế gian rất nhiều, ngàn vạn lần không phải là hai người mà con nghĩ nhé!
Mấy người họ không nói, vội vàng rảo bước, khi trời sắp sáng thì họ cũng đặt chân đến một thôn, dõi mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong ngoài thôn im lìm như chết, ngay cả tiếng gà gáy chó sủa cũng không có, khiến người ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Chúng nhân đều trầm mặc theo Tiểu Dật đi dọc con đường vào thôn, không bao lâu sau đã đến trước sân của một hộ gia đình, trong sân chỉ có ba gian nhà tranh vách đất, tường bao quanh sân thấp lè tè, cánh cửa xập xệ, hiển nhiên gia đình này chẳng giàu cũng chẳng sang.
“Đến rồi, đây chính là nhà tôi.”
Tiểu Dật đứng trước cổng sân, hít sâu mấy lượt, lại do dự không tiến lên, chẳng thấy có ý định bước vào gì cả. Bốn người đứng phía sau Tiểu Dật, có chút khó hiểu.
“Chắc không phải tiểu quỷ này đang sợ hãi chứ?”, Bạch Ngọc Đường phỏng đoán.
“Sợ cái gì?”, Nhất Chi Mai không hiểu, “Vừa rồi lúc bị chúng ta tóm được, tiểu quỷ này còn rất bình tĩnh, chẳng hề thấy chút dáng vẻ sợ hãi nào, bây giờ chẳng qua chỉ là vào nhà mình thôi, có cái gì mà phải sợ nào?”.
Kim Kiền thầm lẩm bẩm: Nếu chẳng may hai lão già quái đản kia thật sự đúng như trong suy nghĩ của mình thì cũng sẽ không khó giải thích vì sao Tiểu Dật lại sợ hãi đến như vậy.
Triển Chiêu nhìn dáng vẻ chùn bước của Tiểu Dật một cái, liền nhấc gót tiến lên, đưa tay định đẩy cánh cổng ra, nhưng tay còn chưa chạm vào cửa, hai cánh cổng vốn đóng chặt bỗng nhiên kẹt một tiếng tự mở ra, đằng sau xuất hiện một người. Chúng nhân nhìn thấy người này, đều sửng sốt.
Chỉ thấy người này có hàng lông mày dài đến tóc mai, hai mắt trong trẻo lấp lánh, hàng mi dày tựa cánh quạt, da trắng như ngọc, thân hình cao ráo, trên đầu vấn khăn kiểu thư sinh, vận áo dài nho sinh, tướng mạo tuấn tú nho nhã như một cậu học trò, chỉ là đôi mắt này, cái mũi này, gương mặt này, cái cằm này...
Ánh mắt của mọi người di chuyển từ khuôn mặt vị thư sinh xuất hiện sau cánh cổng đến gương mặt của Tiểu Dật , lại từ khuôn mặt của Tiểu Dật sang gương mặt của thư sinh. Vị thư sinh này quả thực chính là phiên bản phóng đại của Tiểu Dật.
Vị thư sinh kia nhìn thấy Tiểu Dật, liền thở dài đánh thượt một tiếng, khẽ nói: “Đêm nay đi đâu?”.
Lại thấy Tiểu Dật, hệt như biến thành một người khác, dáng vẻ hờ hững vừa mới rồi hoàn toàn biến mất, bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng, cúi đầu đáp: “Ca ca, đệ về rồi”.
Chúng nhân hiểu ra: Trách nào dáng vẻ lại như vậy, thì ra chính là huynh đệ, chỉ là nhìn không ra, một thư sinh nho nhã như vậy mà đệ đệ lại chính là ăn trộm, sự đời quá khó lường.
“Ta hỏi đệ đêm nay đi đâu?”, thư sinh kia cao giọng hơn mấy phần, lộ ra vẻ lạnh lùng, vẻ mặt rất nghiêm khắc.
Tiểu Dật rụt cổ lại, đột nhiên xoay người, túm lấy Kim Kiền đẩy đến trước mặt thư sinh, nói: “Tiểu Dật, Tiểu Dật đi tìm đại phu, vị này chính là đại phu”.
Mọi người đều sững sờ.
Vị thư sinh kia cũng sững sờ, bắt đầu tỉ mỉ đánh giá y phục của Kim Kiền, đột nhiên ôm quyền nói: “Dám hỏi vị tiểu huynh đệ này có thực là đại phu không?”.
“Hả?”, Kim Kiền ngây ra, cảm giác cánh tay Tiểu Dật nhéo mạnh sau lưng mình, lại liếc thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Triển Chiêu mặt đầy râu ria, vội gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, tôi là đại phu”.
Tiểu Dật bước lên ôm lấy cánh tay thư sinh, nũng nịu nói: “Tiểu Dật thấy hai vị ân công ngày ngày phối thuốc cực khổ như vậy, định tìm người về giúp đỡ nên mới đêm hôm xuất môn đi tìm đại phu, tìm cả đêm mới thấy một vị, bởi vậy mới về trễ, ca ca đừng giận Tiểu Dật nhé”.
Sắc mặt thư sinh lúc này mới hòa hoãn vài phần, lại hướng mấy người Triển Chiêu sau lưng Kim Kiền, ôm quyền hỏi: “Vậy mấy vị này là...”.
“Là trợ thủ, trợ thủ của tôi”, Kim Kiền vội dàn xếp đáp.
“Thì ra là như vậy, thất lễ rồi, mời vào”, thư sinh vội chắp tay thi lễ mời mấy người họ vào.
Kim Kiền theo sau thư sinh, vừa bước vào trong sân vừa nhìn Tiểu Dật đang không ngừng len lén quay đầu lại nháy mắt ra hiệu, thầm nghĩ: Ôi chao, thư sinh này thật sự chính là lão huynh của tên chính thái thành tinh kia ư? Về quần áo đầu tóc của mình tạm thời không bàn luận đến, ít nhiều cũng có dáng dấp đại phu vân du tứ phương đến mấy phần, nhưng một thân tạo hình xã hội đen của Tiểu Miêu và chuột bạch, còn cả y phục dạ hành đạo tặc đúng tiêu chuẩn của Nhất Chi Mai nữa, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, mà thư sinh kia ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi một câu đã để người ta bước vào nhà rồi, không nói so với vị đệ đệ thành tinh của hắn, mà cho dù so với người bình thường thì vị thư sinh này cũng quá ngây thơ, không có tâm phòng người rồi.
Chúng nhân sau khi ngồi xuống gian chính, thư sinh lại ôm quyền, nói với mấy người họ: “Tại hạ Nhan Tra Tán, đây là tiểu đệ Nhan Tra Dật của tại hạ, hai huynh đệ tại hạ trước xin cảm tạ chư vị tại đây”.
Khóe mắt Kim Kiền liếc một vòng, thấy mấy người khác đều trầm mặc không lên tiếng, lúc này mới nhớ mình hiện tại đang là đại phu đầu lĩnh, vội vàng đáp lễ: “Thì ra là Nhan huynh, không cần khách khí, không cần khách khí...nhưng, cảm tạ chúng tôi cái gì?”.
Tiểu Dật bên kia dường như lại ném tới một cái nhìn khinh bỉ.
Nhan Tra Tán cười nói: “Chư vị theo Tiểu Dật mà tới, ắt đã biết hiện trạng của thôn Du Lâm, nay thôn dân thôn Du Lâm đều gặp nạn mắc phải bệnh lạ, không rõ nguyên nhân phát bệnh, nguy kịch chỉ trong sớm chiều, các đại phu trong mười mấy dặm quanh đây đều sợ hãi tránh không kịp, lúc này chư vị lại có thể đến thôn Du Lâm giúp đỡ, đủ thấy chư vị là những người ôm trong tim lòng đại nghĩa, Nhan mỗ sao có thể không cảm tạ đây”.
“Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi”, lúc này Kim Kiền mới phản ứng lại, cười khan hai tiếng.
“Nhan huynh khách sáo rồi, chúng tôi đến đây chỉ là để giúp đỡ người khác, không đáng nhận đại lễ như vậy”, Triển Chiêu ôm quyền nói, “Nhưng không biết hai vị đại phu trong lời Tiểu Dật có thể chữa trị bệnh lạ kia hiện giờ ở đâu, có thể dẫn chúng tôi vào gặp không?”.
“Đương nhiên rồi. Mời chư vị theo tại hạ...”, Nhan Tra Tán đứng lên làm động tác xin mời, vừa đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, do dự một lát, nói: “Theo lý mà nói, hai vị ân công cứu tính mạng huynh đệ Nhan mỗ, nay lại bận rộn cứu chữa tính mạng thôn dân, Nhan mỗ nói như vậy về hai vị ân công thực không thỏa, nhưng chư vị có thể trượng nghĩa tương trợ, Nhan mỗ...”.
“Hai vị ân công tính tình đặc biệt, hành sự quái dị, những việc làm lời nói của hai vị ân công đều phải suy nghĩ ba phen mấy bận rồi mới tiến hành, những điều này Tiểu Dật đã nói với họ rồi, huynh không cần phải lo lắng”, Tiểu Dật đột nhiên tiếp lời, lại nháy mắt một cái với mấy người họ.
“Tiểu Dật...”, Nhan Tra Tán quay sang liếc đệ đệ mình một cái, vẻ như có chút bất đắc dĩ, lại như thở dài một cái, “Nếu chư vị đã biết, Nhan mỗ không cần phải nhiều lời nữa...”
“Không cần phải nhiều lời? Hừ! Ngươi nói vẫn có ít sao?”, một giọng nói quái đản đột nhiên từ phòng ngoài truyền vào.
Chúng nhân trong phòng nhất thời kinh hoàng thất sắc, nên biết chư vị trong phòng này, ngoại trừ hai huynh đệ Nhan thị và Kim Kiền, bất luận người nào cũng đều là cao thủ số một, số hai trên giang hồ, nhưng trước khi có tiếng nói phát ra ở ngoài cửa, lại không một ai trong số họ phát hiện có người bên ngoài.
“Độc lão đầu, nhìn xem ngươi dọa họ sợ rồi”, lại một giọng nói trầm thấp già nua truyền đến.
Chúng nhân càng kinh hãi, hóa ra ngoài phòng không chỉ có một người, mà là hai người. Kim Kiền khi nghe được giọng nói đầu tiên vang lên thì cả người đã lạnh buốt hệt như rơi vào hầm băng, ba hồn bảy vía bị dọa cho sợ bay mất nửa. Hức hức, thật sự là hai lão già này, vận khí của mình cũng quá đen rồi.
Hai người bên ngoài một trước một sau bước vào phòng: người đi trước, một thân áo dài rộng thùng thình, ngoài tím trong đỏ, tóc trắng như tuyết, hàng lông mày dài bạc phơ, sắc mặt trắng xanh, yêu khí bao trùm quanh thân, người đi sau, tóc bạc mặt đỏ, tinh thần sáng láng, áo dài tuyền một màu trắng, đạo cốt tiên phong, hai hàng lông mày sặc sỡ diễm lệ - chính là hai vị ân sư thụ nghiệp ‘Độc thánh’, ‘Y tiên’ khiến Kim Kiền sợ muốn chết, chỉ mong cả đời không qua lại dây dưa với nhau.
“Keng!”, hàn quang bất ngờ lóe lên, thân như xoáy lốc, hàn khí lạnh thấu xương cuộn khởi, Kim Kiền chỉ cảm thấy một cơn kình phong ập vào mặt, mắt hoa lên, tới khi hoàn hồn lại thì đã bị Triển Chiêu kéo ra sau lưng, bóng dáng trước mắt thẳng tắp như thân tùng, Cự Khuyết xuất ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào hai lão nhân đối diện, sát khí bức người.
“Triển, Triển...”, Kim Kiền kinh ngạc.
Chúng nhân cũng kinh hãi giật mình không thôi, Bạch Ngọc Đường phản ứng nhanh nhất, vút một cái đã tới bên cạnh Triển Chiêu hệt như đang lâm đại địch, thấp giọng hỏi: “Xú miêu nhà ngươi sao vô duyên vô cớ lại xù lông như vậy? Công Tôn tiên sinh đã ngàn dặn vạn dò bảo chúng ta phải giữ kín thân phận, thế mà ngươi đến cả Cự Khuyết cũng trưng ra rồi, đây không phải là chiêu cáo thiên hạ ngươi chính là con mèo giữ nhà của Khai Phong phủ sao?”.
“Triển...Nam...khụ, huynh đây là...”, Nhất Chi Mai lúng búng trong miệng mấy cách xưng hô cũng không biết nên dùng cách nào, chỉ đành dùng đôi mắt phượng banh lớn trợn tròn nhìn Triển Chiêu.
Huynh đệ Nhan thị đã sớm bị một thân sát khí của Triển Chiêu làm cho chấn động biến sắc.
Triển Chiêu một thân sát khí dọa người, nhìn chằm chằm vào hai lão nhân đối diện, Cự Khuyết u u rung động, một tay vươn ra sau, nắm chặt lấy cổ tay Kim Kiền. Cổ tay bị Triển Chiêu nắm hơi đau đau, Kim Kiền thầm kêu không ổn rồi, lúc này nàng mới nhớ ra cách đây không lâu, hình như hai lão già này và Tiểu Miêu từng gặp nhau một lần, mà tình hình khi đó...Có vẻ Tiểu Miêu nhận định hai người này là nhân vật nguy hiểm muốn mưu hại mình...Cái cái cái tình huống quỷ dị như thế này mình nên ứng đối sao đây?!
Y tiên và Độc thánh phía đối diện thấy phản ứng của Triển Chiêu như vậy, cũng hơi sửng sốt.
Độc thánh nhíu chặt chân mày, lạnh giọng nói: “Cái tên đầy râu này là ai?”.
Y tiên tỉ mỉ đánh giá Triển Chiêu một lượt, đột nhiên như bừng tỉnh ngộ, nói: “Ta còn tưởng ai? Hóa ra là tên nhóc xinh đẹp nọ!”.
Tên nhóc xinh đẹp? Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai nghe được hình dung như vậy, da mặt không khỏi co rúm.
Huynh đệ Nhan thị thì lướt mấy lượt trên mặt Triển Chiêu, thầm thấy khó hiểu.
Tiểu Dật lẩm bẩm: “Cái người mặt đầy râu họ Triển này, đâu ra mà thấy được đẹp hay xấu chứ? Hai lão đầu kia ngay cả ánh mắt nhìn người cũng quái dị như vậy”.
“Tên nhóc xinh đẹp?”, Độc thánh âm trầm quét mắt nhìn Triển Chiêu một lượt, “Nói như vậy cũng có chút giống, người phía sau há chẳng phải là...”.
“Độc lão đầu!”, Y tiên đột nhiên cất tiếng cắt ngang nửa câu sau của Độc thánh.
Độc thánh trừng mắt lườm Y tiên một cái: “Ta biết rồi”.
“Các người là kẻ nào?”, giọng Triển Chiêu như băng lạnh sương giá, buốt thấu kinh người.
Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai thấy dáng vẻ Triển Chiêu như vậy, cũng sa sầm mặt, đề phòng nhìn hai lão đầu, huynh đệ Nhan thị cứng người ngay tại chỗ, một chút cử động cũng không dám.
Kim Kiền được Triển Chiêu che chở nghiêm mật phía sau, mồ hôi tuôn đẫm lưng, đôi con ngươi đảo vèo vèo hệt như bông vụ: Tiểu Miêu cho rằng hai lão đầu này không phải là người tốt (trên thực tế cũng không tính là người tốt gì), mà mình lại không thể thừa nhận bọn họ là sư phụ của mình (trên thực tế mấy ngày trước hai lão già này vừa mới cảnh cáo mình, có người nhắm vào thân phận của họ, ý đồ gây rối), nhưng hiện tại nếu không giải thích rõ ràng, hai bên nhất định sẽ động thủ với nhau...Aaaaa...Một bên là sư phụ, khẳng định không đắc tội; một bên là thủ trưởng kiên quyết không đắc tội...Trời ơi, đây không phải là muốn cái mạng già của mình sao...
“Chúng ta là kẻ nào?”, Y tiên vuốt râu trầm ngâm giây lát, đột nhiên ngẩng lên, “Sao ngươi không hỏi thử tiểu tử họ Kim sau lưng ngươi xem?”.
Kim Kiền nhất thời thót tim: Sặc, cái lão già nhà ông rõ ràng chính là muốn ném của khoai lang bỏng tay cho tôi đây mà!
“Kim huynh?”
“Tiểu Kim?”
“Kim Kiền?”
Ba giọng nói khác nhau đồng thời cất lên.
“A...Cái này...”, Kim Kiền, một tay bị Triển Chiêu sống chết nắm chặt lấy, tay kia vò đầu thành cái tổ quạ, “Chính là, trên thực tế, cái đó...”, nàng nhắm mắt lại, lòng hạ quyết tâm, đề tiếng nói: “Hai vị này chính là hai vị tiền bối ‘Quỷ thần Độc thánh’ và ‘Y tiên quỷ kiến sầu’ đại danh lừng lẫy, uy chấn giang hồ!”.
“Cái gì?!”, Nhất Chi Mai thất kinh kêu lên một tiếng, liếc mắt nhìn y phục , dáng vẻ và khí chất của hai người nọ, lập tức nhận ra người nào là Độc thánh, người nào là Y tiên, lại sợ hãi nhận ra khoảng cách giữa mình và lão đầu ăn mặc diêm dúa kia quá gần, mặt biến sắc, mũi chân điểm một cái, thân hình nháng lên đã chạy đến sau lưng Triển Chiêu, rụt người núp bên cạnh Kim Kiền.
“Hai vị tiền bối Y tiên và Độc thánh chẳng phải đã đồng quy vu tận trong một trận quyết đấu mười năm trước rồi sao...”, Bạch Ngọc Đường há hốc miệng to tới nỗi có thể nhét vừa một quả dưa hấu.
Y tiên vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên cũng không ngờ Kim Kiền lại nói thật, ngón tay vuốt chòm râu dài cứng đờ giữa không trung.
Độc thánh nheo hai mắt lại, khôi phục thần sắc như bình thường.
Hai bên đối mặt giằng co nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Triển Chiêu phá vỡ sự trầm mặc.
“Thì ra là hai vị tiền bối Y tiên và Độc thánh, không biết hai vị tiền bối vì sao lại xuất hiện ở đây?”, lúc hỏi Triển Chiêu vẫn ung dung thản nhiên, chỉ là từ bàn tay túa mồ hôi lạnh nắm chặt cổ tay mình, Kim Kiền phán đoán, Tiểu Miêu trước mặt hình như còn xù lông lợi hại hơn.
“Cái này...lẽ nào các người không hoài nghi tiểu tử họ Kim kia nói bậy?”, Y tiên ngưng một lát, lại có chút kinh ngạc nói.
“Mặc dù Tiểu Kim bình thường miệng mồm liến láu luyên thuyên, nhưng lời nói ra lúc xú miêu xù lông thì chắc chắn câu nào cũng là thật”, Bạch Ngọc Đường rất tâm đắc tổng kết.
“Huống hồ dựa vào phong thái và khí độ của hai vị tiền bối mà phán đoán, lời của Kim huynh không phải là giả”, Nhất Chi Mai nửa phụ họa nửa nịnh bợ nói.
“Kim Kiền chưa từng...”, Triển Chiêu nói được một nửa, không biết nghĩ đến điều gì, ngừng một chút lại tiếp, “Chưa từng lừa gạt Triển mỗ trong những chuyện đại sự”.
Kim Kiền nghe đến đây mà cơ hồ lệ dâng tràn khóe mắt: Tiểu Miêu, chuột bạch, Đen Đủ Đường! Không ngờ hình tượng của tôi trong lòng các người lại chói lòa vĩ đại đến thế, thật không uổng công tôi thật lòng thật dạ đối đãi với mọi người!
“Hừ! Vậy sao các ngươi không hỏi hắn, hắn và chúng ta có quan hệ gì?”, Độc thánh hừ lạnh một tiếng, sầm mặt nói.
Ngọn lửa cảm động như những vì sao nhỏ vừa mới được thắp lên của Kim Kiền nhất thời bị một câu nói của Nhị sư phụ làm cho tắt ngóm. Hay cho Nhị sư phụ, rõ ràng hai người ngàn dặn vạn dò, bảo con không được để lộ thân phận quan môn đệ tử của Y tiên, Độc thánh, phòng bị kẻ gian lợi dụng hoặc truy sát, thế nào mà chỉ trong chớp mắt mà Nhị sư phụ đã đem con đẩy vào đống lửa rồi?
Một câu này của Độc thánh lại khiến tiêu điểm ánh mắt mọi người chuyển lên người Kim Kiền. Chỉ có Y tiên cười mà như không cười nhìn Độc thánh một cái, rồi thở dài một tiếng.
Kim Kiền chịu ánh mắt sáng quắc của mọi người chiếu vào, trừng mắt lên, ưỡn ngực, đề tiếng nói: “Tôi và hai vị tiền bối đây chỉ có duyên gặp mặt một lần, không có quan hệ gì cả”.
Những lời này vừa được Kim Kiền nói ra, Y tiên trước là sửng sốt, sau lại cười, liếc Độc thánh bên cạnh, chỉ thấy Độc thánh sắc mặt sa sầm, con ngươi cơ hồ phát ra ánh sáng xanh.
“Có duyên gặp mặt một lần?”, Bạch Ngọc Đường nói, “Tiểu Kim biết hai vị tiền bối cũng bởi duyên gặp mặt một lần đó?”.
“Lẽ nào chính là lần trước...”, Triển Chiêu thấp giọng hỏi.
Khóe mắt Kim Kiền liếc thấy sắc mặt Độc thánh, khó khăn nuốt nước bọt, hướng Triển Chiêu gật gật đầu, tiếp tục nói: “Lần trước hai vị tiền bối trông thấy tại hạ, nói tại hạ có cốt cách thanh tân kỳ diệu, đầu óc linh hoạt, cho nên định thu nhận tại hạ làm đồ đệ, đương nhiên, cách làm của hai vị tiền bối quả thật có chút manh động, khụ, là có chút kích động...cho nên mới dẫn đến Triển, Triển đại ca hiểu nhầm”.
“Đầu óc linh hoạt cũng coi như thôi không nói, nhưng cốt cách thanh tân kỳ diệu? Chẳng bằng nói chỉ còn dư lại tí phẩm chất...”, Nhất Chi Mai bên cạnh nói ra một câu chẳng liên quan.
“Thu nhận ngươi làm đệ tử?”, Triển Chiêu nhìn hai người đối diện một cái, mắt vẫn tràn ngập vẻ phòng bị, “Nhưng khi Triển mỗ đuổi tới, rõ ràng bọn họ định làm hại ngươi...”.
“Hiểu nhầm! Hiểu nhầm!”, Kim Kiền vội làm sáng tỏ, “Tình huống khi đó là, là hai vị tiền bối định đưa cho tại hạ quà gặp mặt!”.
“Quà gặp mặt?”, vẻ nghi hoặc trên gương mặt Triển Chiêu càng sâu thêm.
“Không, không sai!”, Kim Kiền gật đầu liên tục, thầm nghĩ: Câu này chính là lời nói thật...dù rằng món quà gặp mặt kia có chút kinh thế hãi tục.
“Là quà gặp mặt gì vậy?”, Bạch Ngọc Đường xáp lên hỏi.
“Một người định cho Kim Kiền nuốt trùng độc, một người chuẩn bị hạ châm vào kỳ kinh bát mạch của Kim Kiền”, Triển Chiêu buồn bực nói.
Bạch Ngọc Đường biến sắc: “Món quà gặp mặt này quả nhiên...có phong thái của tiền bối cao nhân”.
“Thế nên, Kim huynh hiện là đồ đệ của hai vị tiền bối?”, Nhất Chi Mai một lời thốt ra khiến người ta kinh ngạc.
“Đương nhiên không phải!”, Kim Kiền cao giọng hô, khiến cho chúng nhân giật nảy mình.
Chỉ thấy Kim Kiền vẻ mặt kính cẩn nói: “Hai vị tiền bối là người nào chứ? Năm ấy hai vị tiền bối uy phong một cõi, phong quang vô hạn, những kẻ nghe tên đều giật mình kinh hãi, những kẻ tận mắt nhìn thấy đều nước mắt tuôn trào, tình cảm của tại hạ đối với hai vị tiền bối chính là ngưỡng mộ, như ngưỡng vọng núi cao, dạt dào như nước sông chảy mãi không ngừng! Hai vị tiền bối nguyện ý thu nhận tại hạ làm đồ đệ, vinh dự đặc biệt nhường ấy, cho dù tại hạ có quỳ rạp xuống đất lạy trời tạ đất cũng khó mà biểu đạt được lòng hân hoan của tại hạ”.
Sắc mặt Độc thánh hiển nhiên là tốt hơn vài phần, Y tiên lại bắt đầu thong thả vuốt râu.
“Chỉ là”, Kim Kiền lại đổi thành vẻ mặt buồn bã xót xa, “Tại hạ từ trong đám ăn mày khất cái, có thể được đại nhân...khụ, chủ nhân coi trọng, có một nơi kiếm kế sinh nhai, đã là phúc phận rợp trời rồi, nào dám có suy nghĩ khác, huống hồ chư vị huynh đệ trong phủ, đối với tại hạ tình như ruột thịt, Triển đại ca đối với tại hạ lại càng chân thành chăm sóc, giúp đỡ không màng tính mạng, lên núi đao xuống biển lửa cũng chẳng chau mày...”.
“Khụ!”, Triển Chiêu ho khan một tiếng.
“Chính là...cái đó chính là đối với tại hạ thân tình còn hơn huynh đệ ruột thịt, vừa nghĩ đến chuyện phải rời xa các huynh đệ, lòng tại hạ đau đớn khôn nguôi, hệt như bị moi tim, khoét phổi vậy, cho nên chỉ có thể từ chối ý tốt của hai vị tiền bối...Thế nên, nay tại hạ và hai vị tiền bối chẳng có chút quan hệ gì.”
Bô lô ba la một hồi, ngay cả Kim Kiền cũng phải gật gù đắc chí: Hê hê, một hồi nửa thật nửa giả, nhưng độ tin cậy lại lên tới trên năm mươi phần trăm, cho dù là Tiểu Miêu có trái tim Thất khiếu lung linh, có Công Tôn Trúc Tử ở đây, e rằng cũng không moi móc ra sơ hở gì. Vả lại, trong một tràng những lời thoái thác này, vừa vỗ về vuốt mông ngựa nhị vị sư phụ, thỏa mãn lòng hư vinh của hai lão già này; lại vừa cường điệu lòng trung thành của mình đối với Khai Phong phủ, thuận tiện làm yên lòng Tiểu Miêu đang xù lông, mà điều tối quan trọng là, đã đem mối quan hệ giữa mình và Y tiên, Độc thánh phủi sạch sẽ, nhất cử tam tiện.
Chậc chậc, trong tình huống khẩn cấp như vậy mà mình còn có thể phát huy trình độ đến thế, tiềm lực của con người quả nhiên là đều bị dồn ép mà ra!
Trái tim thất khiếu lung linh: Theo Bảng Phong thần, thừa tướng Tỉ Can, chú của Trụ Vương, là người chính trực, đức độ, nhiều lần can gián Trụ Vương, bị Đát Kỷ xem như cái gai trong mắt. Sau đó Tỉ Can cùng Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ giết rất nhiều hồ ly, đồng đảng của Đát Kỷ, khiến cho Đát Kỷ căm giận. Một hôm Đát Kỷ giả bệnh bèn nói với Trụ Vương bệnh này muốn khỏi phải có trái tim Thất khiếu lung linh của Tỉ Can ăn mới khỏi. Trụ Vương tin thật bèn lệnh Tỉ Can moi tim. Tỉ Can nhờ có bùa chú của Khương Tử Nha đưa cho trước lúc rời Triều Ca nên không chết. Trên đường trở về nhà, gặp một phụ nhân bán rau cải vô tâm, Tỉ Can dừng ngựa hỏi bà ta: “Một người không có tim thì sao?”. Bà ta trả lời: “Một người không có tim sẽ chết”. Tỉ Can nghe xong kinh hô một tiếng, máu chảy như suối, mà chết. Sau Khương Tử Nha diệt Trụ thành công, phụng pháp chỉ của Nguyên Thủy Thiên Tôn phong thần, Tỉ Can được truy phong là ‘Văn Khúc tinh quân’ cung Thiên Quyền trung tâm của Bắc Đẩu thất tinh.