Từ đằng xa đã thấy trong Phu Tử viện đèn đuốc sáng trưng, đến gần thì thấy chúng nha dịch thị vệ tay cầm đuốc bao vây xung quanh Phu Tử viện, chính giữa viện là Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, bốn người Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đang bảo vệ Ngọc Thanh công chúa, chúng nhân đều ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, có điều lại chẳng thấy bóng dáng Ngọc Đức thái tử đâu.
Chỉ thấy trên nóc nhà cũng có một đám nhân thủ tay cầm đuốc, khiến cho nóc nhà sáng trưng hết lên, đám người đó nói ít cũng tầm trên dưới ba mươi người, toàn bộ đều ăn mặc theo lối giang hồ, tay lăm lăm binh khí. Mà giữa ánh lửa, hai người đứng đối diện nhau, một người vận quan bào màu đỏ, thân thẳng như thân tùng, kẻ kia bận y phục màu xanh lục, bừng bừng giận dữ, chính là Triển Chiêu và Chân Trường Nhạc.
Lúc này Cự Khuyết rút ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lóa. Chân Trường Nhạc thì thở phì phò, cánh tay hơi run run, hiển nhiên là vừa trải qua một cuộc kịch chiến.
Kim Kiền vừa thấy thế trận này, liền vội vàng chạy đến bên cạnh Bao đại nhân, nhỏ giọng hướng Triệu Hổ đứng cách mình gần nhất hỏi:
“Triệu đại ca, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Triệu Hổ quay đầu sang nhìn Kim Kiền một cái, lắc đầu thở dài nói: “Đám người khí thế hung hãn này đến, nói nhị trang chủ của Trân Tụ sơn trang bọn hắn bị Khai Phong phủ làm nhục, không thương lượng gì hết, phải đánh, sau đó liền giao đấu với Triển đại nhân.”
“Hả?”, Kim Kiền gãi gãi đầu, “Chịu nhục? Chẳng qua bị đánh có ba mươi trượng, cũng không có cái gì lớn mà…”
“Kim hiệu úy, ngươi có biết Trân Tụ sơn trang này là nơi như thế nào không?”, Công Tôn tiên sinh đột nhiên mở miệng hỏi.
Kim Kiền ngơ ngác lắc lắc đầu, chúng nhân xung quanh cũng mù mờ.
Công Tôn tiên sinh vuốt râu nói: “‘Trân’ bảo thiên hạ chỉ riêng ‘Tụ’, biện biệt rõ mà thôi. Trân Tụ sơn trang bởi vì có trang chủ thông thái bác học tài cao, có thể nhận rõ kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, nổi danh trên giang hồ. Giang hồ truyền rằng, cho dù đồ giả ngụy tạo có giống thật đến đâu đi chăng nữa, cũng không thoát khỏi con mắt của trang chủ Trân Tụ sơn trang, cho dù vật phẩm lai lịch huyền bí kỳ lạ đến thế nào, chỉ cần trang chủ Trân Tụ sơn trang liếc một cái, là có thể đem lai lịch ra nói rất rành mạch rõ ràng, mà vị nhị trang chủ này chính là đệ đệ của đại trang chủ.”
Thì ra chính là một chuyên gia giám định, Kim Kiền thầm nghĩ.
“Cho dù là như vậy, thì Trân Tụ sơn trang cũng không thể cuồng vọng đến mức đó, ngay cả Khai Phong phủ cũng chẳng để vào mắt!”, Trương Long lẩm bẩm.
Công Tôn tiên sinh mỉm cười: “Trên giang hồ có một quy định bất thành văn, bất luận bảo vật có quý giá đến mức nào đi chăng nữa, nếu Trân Tụ sơn trang không thừa nhận, thì chẳng đáng giá một xu, ngược lại, nếu được Trân Tụ sơn trang ghé mắt coi trọng, thì cho dù một hòn đá ven đường, cũng là kỳ bảo có một không hai.”
Kim Kiền đấm tay vào nhau, bừng hiểu ra.
Thì ra không chỉ là chuyên gia giám định, mà còn là chuyên gia giám định quyền uy được giang hồ chứng nhận.
“Vậy há không phải, vật nào trong thiên hạ là trân bảo, vật nào là phế phẩm, đều do gã trang chủ của sơn trang gì đó định đoạt sao?”, Mã Hán kinh ngạc nói.
“Tuy không đến mức như vậy, nhưng cũng chẳng khác nhau là mấy”, Công Tôn tiên sinh gật đầu, “Cho nên Trân Tụ sơn trang được mệnh danh là giang hồ đệ nhất trang, nổi tiếng chẳng kém gì Hãm Không đảo.”
Kim Kiền nhìn đám người mặc áo lục trên nóc nhà mà cảm khái.
Chậc, chả trách lại kiêu căng như vậy… Khoan đã, không phải hôm nay mình đã đắc tội với gã nhị trang chủ của Trân Tụ sơn trang sao?! Ôi ôi ôi!!
Kim Kiền cảm thấy dự cảm không lành kia đến gần hơn mấy phần.
“Triển Chiêu, ta niệm tình ngươi trên giang hồ cũng có vài phần danh mọn, chỉ cần ngươi nhận thua, Trân Tụ sơn trang sẽ không truy cứu tiếp nữa”, Chân Trường Nhạc cao giọng quát, cắt ngang lời giải thích của Công Tôn tiên sinh, Bách Hiểu Sinh[] của Khai Phong phủ.
[] Bách Hiểu Sinh: Một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết võ hiệp “Đa tình kiếm khách, vô tình kiếm” của nhà văn Cổ Long, ông được miêu tả là một vị học giả uyên bác, viết nên cuốn “Binh khí phổ”.
Mục quang của chúng nhân lại chuyển sự chú ý về tình hình chiến sự trên mái nhà.
Chỉ thấy đối diện Chân Trường Nhạc, Triển Chiêu đứng thẳng tắp, không nói một lời, dưới ánh đuốc, hàn quang trên thanh Cự Khuyết soi tỏ đôi mắt đen như mực, thăm thẳm không nhìn thấy đáy.
“Hay cho tên Triển Chiêu ngươi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Lên hết cả cho ta!”, Chân Trường Nhạc giận dữ quát một tiếng, bảy, tám gã thuộc hạ giang hồ vung binh khí lên loang loáng, bổ ngang chém dọc xông về phía Triển Chiêu.
Trên mái ngói, vạt áo đỏ tung bay, hàn quang như điện, Triển Chiêu qua lại giữa đám người hệt như con thoi, chỉ phòng ngự không tấn công, uyển chuyển lão luyện; trái lại đám nhân sĩ giang hồ kia lại mệt tới nỗi bước đi lảo đảo, thở không ra hơi.
Chân Trường Nhạc nghiến răng nghiến lợi, mấy lần tiến lên định giúp một tay, nhưng vừa cất bước, hai chân liền run rẩy, thân hình lảo đảo.
“Ban ngày mới chịu ba mươi trượng, buổi tối đã đến gây sự, gã họ Chân này cũng không sợ để lại mầm bệnh sao?”, Triệu Hổ vò đầu vẻ khó hiểu nói.
“Chắc hẳn kẻ này có thiên phú dị bẩm, da dày thịt thô, có thể chịu được đòn roi”, Công Tôn tiên sinh vẻ mặt hiểu biết, nói.
Da mặt Kim Kiền co rúm lại: Công Tôn Trúc Tử, ngài đang chọc ngoáy đó hả?
“Quấy nhiễu Ngọc Thanh công chúa nghỉ ngơi, Bao Chửng thực hổ thẹn”, Bao đại nhân hướng Ngọc Thanh công chúa bên cạnh ôm quyền nói.
Ngọc Thanh công chúa gật đầu đáp lễ: “Có thể may mắn được nhìn thấy giang hồ luận bàn, chuyến đi này của Ngọc Thanh cũng không tệ.”
“Công chúa rộng lượng, chỉ là vì sao không nhìn thấy Ngọc Đức thái tử?”, Bao đại nhân lại hỏi.
“Cái này…”, Ngọc Thanh công chúa đột nhiên mỉm cười, “E là không tiện ra khỏi phòng.”
Lời này vừa thốt ra, chúng nhân đều kinh ngạc, không hiểu vì sao.
Kim Kiền nhìn vẻ mặt bình thản ung dung tựa như đang xem kịch, dự lễ của mấy nhân vật xung quanh, không khỏi cảm thán trong lòng:
Quả nhiên là những nhân vật cấp quan trọng của quốc gia, năng lực thừa nhận tố chất tâm lý không giống với người thường.
Trong lúc mọi người anh một câu, tôi một câu nói chuyện, thì cuộc chiến trên mái nhà đã đi đến giai đoạn mới. Hiển nhiên Triển Chiêu đang có ưu thế giành chiến thắng, còn đám tay chân giang hồ thì chỉ biết trợn mắt nhìn Triển Chiêu thở phì phò, không có sức mà đánh, Chân Trường Nhạc thì giận tím mặt, khóe miệng trắng bệch.
Triển Chiêu đứng thẳng, vạt áo đỏ múa lượn theo gió, trong sắc đêm Cự Khuyết vẽ một đường vòng cung màu bạc, keng một tiếng kiếm tra vào vỏ.
“Đa tạ!”
Hai tiếng thốt ra khỏi miệng, khiến Chân Trường Nhạc giận tới nỗi mắt vằn lên những tia máu.
“Một đám giá áo túi cơm, toàn bộ đều lên hết cho ta!”, Chân Trường Nhạc phất tay gầm lên.
Lần này, hơn ba mươi nhân sĩ giang hồ trên nóc nhà, toàn bộ đều rút vũ khí ra, xông đến bao vây Triển Chiêu, không một kẽ hở.
“Triển Chiêu, cho dù ngươi có bản lĩnh thăng thiên độn thổ, hiện tại e rằng cùng phải bó tay chịu trói!”, Chân Trường Nhạc bên cạnh cười lạnh một tiếng.
Phía dưới chúng nhân vừa thấy tình huống này cũng không khỏi có chút lo lắng.
“Mặc dù Triển hộ vệ võ nghệ cao cường, nhưng tục ngữ nói hai quyền khó địch bốn tay…”, Công Tôn tiên sinh nhíu mày, “Kim hiệu úy, ngươi lên hỗ trợ Triển hộ vệ đi.”
“Hả? Thuộc hạ?!”, Kim Kiền cả kinh, ánh mắt quét về phía tứ đại hiệu úy, “Bốn vị hiệu úy đại ca võ nghệ cao hơn tại hạ rất nhiều…”
“Chúng ta phải bảo vệ Ngọc Thanh công chúa!”
Tứ đại hiệu úy vây xung quanh đệ nhất công chúa nước Cao Li, bốn miệng một lời, nói.
Mục quang Kim Kiền lại hướng về phía nha dịch thị vệ ở sân viện.
“Chúng thuộc hạ phải bảo vệ Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh!”, chúng nha dịch rầm rập xáp đến bên cạnh Bao đại nhân.
“Làm phiền Kim hiệu úy rồi!”, Công Tôn tiên sinh liếc da mặt vặn vẹo của Kim Kiền dưới ánh đuốc, mỉm cười nói.
Kim Kiền mặt như đưa đám, trong lòng một trăm hai mươi phần không tình nguyện, lề mà lề mề bò lên mái nhà, vừa bò vừa nghĩ thầm:
Cái đám không có nghĩa khí kia, vừa nghe đến Trân Tụ sơn trang không dễ chơi, liền đem mình, kẻ đáng thương không có người chống lưng ra làm bia đỡ đạn… Hức, trước đây mình đã đắc tội với gã nhị trang chủ đó rồi, nếu lại đắc tội lần nữa, vậy thì há không phải là đổ thêm dầu vào lửa?
Ừ… xem ra chỉ có thể bí mật hành động thôi!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền quyết đoán, rút túi thuốc từ bên hông, móc ra một viên dược hoàn đen sì, sau đó hét lên: “Bế khí!”, rồi ném mạnh vào đám người đang giao chiến trên nóc nhà.
“Oành!!”
Một luồng khói đen cuồn cuộn mang theo thứ mùi quỷ dị, gay mũi bùng lên, rồi một tràng những tiếng kêu thảm thiết xen lẫn tiếng nôn mửa vang lên, ngay sau đó, đám nhân sĩ giang hồ khắc trước còn giễu võ dương oai trên nóc nhà, bây giờ từng người từng người một lăn từ trên mái nhà xuống, kêu oai oái rên la không ngừng.
Còn chúng nha dịch dưới hiên thì sướng rơn, vội vàng ba người một đụn, năm người một chồng, trói gô cả lại, toàn bộ đều giải ra ngoài phủ nha.
Trên mái nhà, chỉ còn lại hai bóng người.
Triển Chiêu thần sắc vẫn như thường, chỉ là chân mày hơi nhíu, nếu nhìn kỹ, không khó để phát hiện ra hiện tại hô hấp của chàng đã ngưng trệ từ lâu, quả đúng là nội công tâm pháp bế khí bí truyền có một không hai.
Về phần gã Chân Trường Nhạc kia, sắc mặt xanh tím xen nhau, tuy đã cực lực khống chế, nhưng nước mắt nước mũi vẫn ròng ròng chảy ra, thảm không nỡ nhìn.
“Chiến… Chiến Chiếu… chợ, chợ coi…” (Bằng hữu phiên dịch giúp: Triển… Triển Chiêu chờ, chờ coi…)
Chân Trường Nhạc nước mắt nước mũi thành hàng nói xong mấy từ này, liền thi triển khinh công chuồn mất.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, xua tan khói mù còn lưu lại.
“Kim hiệu úy!”, Triển Chiêu trầm giọng quát.
Kim Kiền giật mình đánh thót, vội vàng xáp tới trước mặt Triển Chiêu cười cầu tài: “Triển đại nhân, ngài không sao chứ? Vừa rồi thuộc hạ đã nhắc nhở Triển đại nhân bế khí ngừng thở…”
“Nếu Triển mỗ không nghe thấy thì làm sao?”, Triển Chiêu lạnh giọng hỏi.
“Thuộc hạ có thuốc giải!”, Kim Kiền giơ tay lên thề thốt.
“Giỏi! Giỏi lắm!”, Triển Chiêu trừng mắt nhìn chằm chằm Kim Kiền, ngón tay co chặt, gân xanh hằn lên, mái ngói dưới chân rắc rắc rung động, đường nứt dần dần xuất hiện.
Tối nay, nóc nhà vừa chịu một trận kịch chiến, lại bị đạn khói vùi dập, thì cho dù có là mái bê tông cốt thép của thời hiện đại e rằng cũng xuất hiện vài đường nứt, huống hồ là ngói chất lượng không cao của thời cổ đại, cộng thêm nội kình bùng phát trong lúc vô thức của Triển Chiêu do tức giận đè nén, mái ngói đáng thương đã nứt lại càng thêm nứt.
Kim Kiền chỉ nghe thấy tiếng “rắc”, dưới chân hẫng một cái, thân thể không chịu sự khống chế rơi xuống. Trong lúc rơi xuống, nàng còn nhìn thấy rất rõ ràng Triển Chiêu xoay người, an ổn đáp xuống xà nhà kiên cố.
Sặc, Tiểu Miêu thật sự càng ngày bụng dạ càng hẹp hòi!
Kim Kiền căm hận trong lòng, chân điểm mấy mảnh ngói rơi xuống, ổn định lại thân hình, an toàn đáp xuống đất không nguy hiểm gì.
Nhưng chân còn chưa đứng vững, đã nghe thấy bên tai vang lên tiếng quát đầy giận dữ:
“Kẻ nào?!”
Hả? Giọng nói này sao nghe quen thuộc vậy?
Kim Kiền sửng sốt, nheo mắt nhìn vào trong đám khói bụi, dần dần hiện rõ một bóng người.
Mắt to trong veo, khuôn mặt tròn trong veo, đôi môi anh đào mơn mởn trong veo, làn da trong veo… Khụ… tóm lại là khuôn mặt trong veo bừng bừng giận dữ của nhóc xinh đẹp Ngọc Đức thái tử nước Cao Li đang nhìn mình.
Hỏi: Vì sao lại là trong veo?
Đáp: Bởi vì Ngọc Đức thái tử đang ngâm mình trong thùng tắm lớn.
Nếu không phải trong thùng tắm đang đầy những vụn gỗ, mảnh ngói các loại, còn Ngọc Đức thái tử mặt đầy tro bụi, thì bức tranh “người đẹp” tắm rửa này cũng coi như bổ mắt.
Kim Kiền nhất thời bừng hiểu ra: Thì ra đây là gian sương phòng của nhóc xinh đẹp. Chả trách mới rồi bên ngoài đánh nhau loạn hết cả lên cũng không thấy bóng dáng tiểu thái tử đâu, còn Ngọc Thanh công chúa lại nói thái tử không tiện xuất hiện, hóa ra là Ngọc Đức thái tử đang tắm…
“Là ngươi?!”, Ngọc Đức thái tử trừng mắt quát Kim Kiền, “Ngươi, ngươi sao lại từ trên nóc nhà…”
“Ngọc Đức thái tử thật có nhã hứng…”, Kim Kiền vừa đánh giá nhóc xinh đẹp trước mặt vừa cười khan nói.
Tên tiểu quỷ này có thói quen xấu, đã là giờ nào rồi, nửa đêm canh ba còn tắm táp?
“Làm… làm càn, không được nhìn!”, tiểu thái tử Ngọc Đức mặt mũi đỏ bừng nói năng lộn xộn.
“… Thuộc hạ tuân lệnh…”, Kim Kiền chầm chậm quay mặt đi.
Xí, một tên tiểu quỷ bảy, tám tuổi, có cái gì để nhìn chứ? Nếu là Tiểu Miêu, thì còn có vài phần…
“Kim Kiền!”, giọng Triển Chiêu đột nhiên vang lên bên tai.
Kim Kiền giật nảy mình, lùi lại một bước, chỉ thấy Triển Chiêu không biết tự lúc nào đã ở bên cạnh nàng rồi, đôi mắt đen như mực đang trừng nàng.
“Triển đại nhân, thuộc hạ chỉ nghĩ thôi, cái gì cũng chưa làm hết á!!!!”, Kim Kiền cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.
Triển Chiêu thầm thở dài một tiếng, túm lấy cổ áo Kim Kiền, xoay người nàng lại, đưa lưng về phía tiểu thái tử, còn mình cũng quay người, hướng lưng về phía thái tử Cao Li, thi lễ nói: “Đã quấy nhiễu Ngọc Đức thái tử, xin thái tử thứ tội!”
Lúc này Kim Kiền mới phản ứng lại, vội vàng trông mèo vẽ hổ bắt chước hô: “Đã quấy nhiễu thái tử điện hạ, xin thái tử thứ tội!”
Hai người còn chưa dứt lời, đã nghe thấy bên ngoài một trận ầm ĩ.
“Thái tử điện hạ, ngài không sao chứ?”
“Ngọc Đức thái tử điện hạ!”
“Thái tử!”
Cánh cửa rung lên bần bật chừng như sắp tung ra, mà cửa mở thì chúng nhân sẽ có may mắn được nhìn thấy cảnh xuân của thái tử nước Cao Li.
“Bản thái tử tất thảy đều ổn, không được tiến vào!”, tiểu thái tử Ngọc Đức hét lên một tiếng, “Triển hộ vệ, giữ chặt cửa lớn cho ta, không được để bọn họ xông vào!”
Triển Chiêu nhanh như tên bắn chạy đến đè chặt cánh cửa lại, sang sảng nói: “Thái tử vẫn bình an vô sự, không cần phải lo lắng.”
Tiếng ầm ĩ bên ngoài mới dần dần lắng xuống.
Tiểu thái tử thở phào một tiếng, lại hướng Kim Kiền quát: “Ngươi! Lại đây!”
“Thuộc hạ?”, Kim Kiền quay người, chỉ vào mũi mình, mặt đầy nghi hoặc, “Không biết thái tử có gì giao phó?”
“Qua giúp bản thái tử thay y phục!”
“….”
Tiểu quỷ lắm vẹo, thích sĩ diện…
Kim Kiền vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa bước đến bên thùng tắm, nhón quần áo treo trên giá cách thùng tắm không xa đưa cho tiểu thái tử, “Mời thái tử thay y phục.”
Tiểu thái tử trợn mắt nhìn Kim Kiền: “Đây là quần áo bẩn, ngươi đi lấy bộ đồ sạch sẽ trong tủ kia cho ta.”
“Bẩn rồi?”, Kim Kiền có chút khó hiểu sờ sờ bộ quần áo trong tay… mềm mại trắng sạch nức hương, bẩn chỗ nào mà bẩn, thật là… Hừm? Khoan đã, trên cái quần này… sao lại có “bản đồ Đại Tống” âm ẩm thế này… À!
Da mặt Kim Kiền giật giật, vội ném cái quần trên tay đi: “Khụ, thuộc hạ đi lấy ngay…”, rồi bước vội đến bên tủ quần áo bên cạnh, lấy một bộ y phục, vừa lấy vừa lẩm bẩm: “Trẻ con bảy, tám tuổi vẫn còn tè dầm? Tè dầm xong đêm hôm khuya khoắt còn muốn tắm rửa? Thật là khó hầu…”
Triển Chiêu đứng bên cửa chân trượt đi một cái, thân hình lảo đảo.
“Ngươi… ngươi ngươi câm miệng!!”, tiểu thái tử thẹn quá hóa giận, hét.
“Hả?”, Kim Kiền ngẩng lên, lúc này mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác nàng đã lẩm bẩm ra những suy nghĩ trong bụng, lại nhìn tiểu thái tử kia, dáng vẻ giận dữ như muốn rút gân lột da mình, liền vội vàng đưa quần áo tới, nói, “Mời thái tử điện hạ thay y phục!”
“Quay người đi!”, tiểu thái tử giật lấy bộ y phục, hung hăng ra lệnh.
Kim Kiền quay người đi, không dám nói thêm nửa câu.
Những tiếng sột soạt mặc y phục vang lên, sau cùng tiểu thái tử cũng mặc xong, lườm Kim Kiền một cái, bước tới cửa, ra lệnh: “Triển hộ vệ, mở cửa!”
Cửa được mở ra, bên ngoài chúng nhân chờ đợi lo lắng sốt ruột đã lâu vừa thấy thái tử, lại ồn ào một trận.
“Ngọc Đức, đệ không sao chứ?”, Ngọc Thanh công chúa vội vã tiến lên kéo tiểu thái tử nhìn kỹ mấy bận.
“Quấy nhiễu Ngọc Đức thái tử điện hạ là lỗi của Khai Phong phủ, xin Ngọc Đức thái tử thứ tội”, chúng nhân Khai Phong phủ vội cúi mình nhận tội.
“Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ…”, đám người vận y phục thị vệ xung quanh quỳ hết cả xuống, có lẽ là thị vệ tùy giá của nước Cao Li.
Ngọc Đức thái tử khoát khoát tay, nói: “Bản thái tử tất thảy vẫn bình an, xin chư vị yên lòng”, rồi quay sang nói với chúng nhân Khai Phong phủ, “Tối nay là chuyện ngoài ý muốn, Bao đại nhân cũng không cần phải để trong lòng”, ngưng một chút, lại nói với đám thị vệ đang quỳ, “Là bản thái tử hạ nghiêm lệnh các ngươi không được phép tiến vào phòng, các ngươi cũng không cần phải tự trách, đều đứng cả lên.”
Những lời này vừa nói ra, chúng nhân mới yên tâm, nhất nhất thi lễ đứng dậy.
Tiểu thái tử gật gật đầu, lại nói: “Bao đại nhân, Ngọc Đức có một thỉnh cầu quá đáng, mong Bao đại nhân đáp ứng.”
“Không biết Ngọc Đức thái tử điện hạ có yêu cầu gì, trên dưới Khai Phong phủ sẽ dốc toàn lực để thực hiện”, Bao đại nhân ôm quyền.
“Hôm nay Ngọc Đức có thể bình an vô sự, là nhờ có Triển hộ vệ và vị Kim hiệu úy đây cứu giá kịp thời, cho nên Ngọc Đức hy vọng trong lúc thăm thú Đại Tống, Bao đại nhân có thể điều tạm Triển hộ vệ và Kim hiệu úy làm hộ vệ bên người cho Ngọc Đức, không biết ý Bao đại nhân như thế nào?”, tiểu thái tử hỏi.
Dứt lời, chúng nhân đều kinh ngạc.
Bao đại nhân phản ứng lại trước tiên, vội đáp: “Đương nhiên có thể”, lại nói với Triển Chiêu và Kim Kiền, “Triển hộ vệ, Kim hiệu úy, từ ngày mai trở đi, hai người các ngươi sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn của hai vị điện hạ Ngọc Đức thái tử và Ngọc Thanh công chúa, không được sơ suất!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”, Triển Chiêu ôm quyền.
“… Thuộc hạ tuân lệnh”, Kim Kiền liếc trộm tiểu thái tử Ngọc Đức bên cạnh một cái, thì thấy tiểu thái tử mặt mày nghiêm nghị, nhưng không giấu được vẻ đắc ý trong mắt, không khỏi âm thầm phỏng đoán:
Chắc không phải tên tiểu quỷ này sợ mình và Tiểu Miêu đem chuyện “dấm đài” nói ra ngoài, cho nên mới bắt mình và Tiểu Miêu kè kè bên cạnh để giám thị chứ?
Thị vệ bên người của công chúa, thái tử nước Cao Li, chuyển qua cách nói hiện đại, nói ít cũng là cán bộ cao cấp của bộ Ngoại giao, so với chức Tòng hiệu úy lục phẩm của Khai Phong phủ, cấp bậc chỉ có cao chứ không thấp.
Thế nhưng, đã trải qua công tác thực tiễn nhiều ngày, Kim Kiền thế nào cũng cảm thấy cấp bậc của bản thân chẳng những không tăng lại còn giảm… Nói một cách chính xác thì là xuống dốc không phanh, trước mắt đã lưu lạc thành một tên sai vặt để tiểu thái tử trợn mắt mắng mỏ rồi.
Lấy nước rửa mặt, đun nước tắm, bưng nước rửa chân, hầu hạ bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, điểm tâm chiều, điểm tâm đêm, chạy vặt truyền lời, xách đồ dạo phố, kể chuyện cười, hiện tại Kim Kiền không gì là không biết, không gì là không thông.
Cứ theo đà phát triển của tình huống trước mắt, Kim Kiền có thể vỗ ngực tự tin nói rằng, cho dù sau này có không còn lăn lộn ở Khai Phong phủ kiếm cơm nữa, thì nhận lời đến một nhà quyền quý nào đó làm sai vặt bên người cũng dư sức.
Vốn đây cũng chẳng phải việc gì to tát! Tục ngữ nói: Quen tay hay việc, Kim Kiền cũng chỉ học thêm một phần kỹ năng mưu sinh, huống hồ ban đầu khi vào Khai Phong phủ làm tạp dịch, những chuyện như bưng trà rót nước cũng không thiếu, nay chỉ là luyện lại nghề cũ, ôn lại tháng ngày vất vả đã qua…
Nhưng… nhưng mà! Nhưng là!!
Vì sao cùng là thị vệ bên người tiếp khách nước ngoài, đãi ngộ lại khác biệt một trời một vực như vậy?!
“Kim hiệu úy, đứng bên cạnh là được rồi, cẩn thận hầu hạ!”, tiểu thái tử nào đó nói.
“Triển hộ vệ, không cần đa lễ, mời ngồi!”, đệ nhất công chúa nào đó nói.
“Kim hiệu úy, pha trà!”, tiểu thái tử nào đó ra lệnh.
“Triển hộ vệ, mời dùng trà!”, đệ nhất công chúa nào đó lên tiếng.
“Kim hiệu úy, hôm qua không phải ngươi nói điểm tâm ở ngõ Điềm Thủy rất ngon sao, đi mua đi!”, tiểu thái tử nào đó ra lệnh.
“Triển hộ vệ, điểm tâm này mùi vị thực sự rất đặc biệt, Triển hộ vệ cũng nếm thử đi!”, đệ nhất công chúa nào đó mời mọc.
Không công bằng, bất công xã hội!!
Kim Kiền căm hận bất bình nhìn đệ nhất công chúa và vị Tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó vui vẻ thuận hòa nói nói cười cười uống trà Long Tỉnh, ăn điểm tâm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy uất nghẹn trong lòng.
Cho dù Tiểu Miêu võ công lợi hại hơn tôi một chút, khí chất cao hơn tôi một chút, tóc nhiều hơn tôi một chút, dáng vẻ đẹp hơn tôi một chút… được rồi, là đẹp hơn tôi rất nhiều chút… nhưng đãi ngộ cũng đừng khác biệt đến mức đó chứ?!
Huống hồ động cơ của công chúa nước Cao Li này cũng quá không thuần khiết đi. Anh xem ánh mắt công chúa nhìn Tiểu Miêu kìa, chậc chậc, cái đó gọi là tình ý miên man, tình nồng ý thắm bền chặt keo sơn, thực khiến người ta toàn thân nổi đầy da gà da vịt…
Đột nhiên, Kim Kiền rùng mình một cái, quay đầu sang, phát hiện tiểu thái tử Ngọc Đức đang lạnh lùng lườm mình, vẻ mặt không vui.
“Vì sao ngươi cứ nhìn chằm chằm tỷ tỷ của ta?”, tiểu thái tử hỏi.
“Hả?”
“Ta nói cho ngươi biết, tỷ tỷ đã có nơi có chốn rồi, ngươi không có cơ hội đâu!”, tiểu thái tử lạnh giọng nói.
Kim Kiền chớp chớp mắt, gật đầu đáp: “Thì ra Ngọc Thanh công chúa đã sớm có ý trung nhân, thật sự là chúc mừng, chúc mừng… Hả?”
Kim Kiền quay phắt qua trừng trừng nhìn vị công chúa và hộ vệ nào đó cách đó không xa nom thế nào cũng giống một đôi tình nhân ngàn dặm cách trở được Nguyệt lão nối dây tơ hồng, một dự cảm không lành về tương lai đen tối đổ ập xuống đầu.
“Thái, thái tử điện hạ”, Kim Kiền run giọng hỏi, “Chẳng hay thái tử điện hạ và công chúa điện hạ ngàn dặm xa xôi đến Đại Tống là vì việc gì?”
“Việc này…”, tiểu thái tử đột nhiên ngượng nghịu, cúi xuống một lát, rồi ngước lên nói, “Cho ngươi biết cũng không sao, phụ hoàng hy vọng có thể cùng Đại Tống kết duyên Tần Tấn.”
“Kết duyên Tần Tấn?!”, đôi mắt nhỏ của Kim Kiền banh lớn, “Ý của ngài là hòa thân… Khụ, cái, cái đó là liên hôn?”
Tiểu thái tử gật gật đầu.
Kim Kiền vuốt mồ hôi lạnh trên trán: “Chẳng hay quý quốc dự định cùng vị tông thân nào của hoàng thất…”
“Phụ hoàng nói, không phải là tông thân hoàng thất cũng không sao, chỉ cần bản thân thích là được”, tiểu thái tử nghiêm trang đáp.
“Cao Li quốc thật sự khoáng đạt, khoáng đạt, hiểu rõ đạo lý…”
“Đó là đương nhiên!”, tiểu thái tử tự hào.
Kim Kiền bên cạnh cười bồi liên tiếp, nhìn vị hộ vệ nào đó vẫn cứ ngây ngô như cũ chuyện trò vui vẻ, mồ hôi lạnh cơ hồ thấm đẫm lưng áo nàng.
Nom tình hình này, tám phần… không, chín phần chắc chín là công chúa Cao Li nhìn trúng mèo chấn phủ của Khai Phong phủ rồi!
Đó, đó đó đó… không phải là…
Tiểu Miêu phải giống như Vương Chiêu Quân xuất ngoại hòa thân!
Đệ nhất Idol của Đại Tống phải chắp tay dâng cho người!
Truyền kỳ về Nam hiệp từ đây tuyệt tích giang hồ!
Cuộc tỉ thí miêu thử về sau không có duyên được nhìn thấy!
Ra chợ trả giá sẽ không còn “Mỹ miêu kế” bên người!
Nguồn phúc lợi của Khai Phong phủ từ đây khô cạn rồi!
Nói, nói một cách đơn giản, đây chính là nguy cơ lớn nhất trong lịch sử từ trước đến nay của Khai Phong phủ aaaaaaa!!