Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 482 : chương 244

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Thế thì đơn giản!", Ngải Hổ đột nhiên nói to, "giờ chỉ cần ba người các huynh đồng lòng nghĩ "giải tác" không phải là đã đồng tâm rồi hay sao?".

"Đúng! Nếu thế có gì khó?", Từ Khánh vỗ đùi đánh đét một cái.

"Nếu đơn giản như vậy thì không còn là thiên hạ đệ nhất tác- Khổn Long tác nữa rồi!", Chân Trường Đình chậm rãi. "Cái gọi là đồng tâm là ý chỉ tinh thần tương thông, có cảm giác trong lòng, tuyệt đối không phải tâm ý bình thường!".

Này! Lại tình tiết cẩu huyết gì nữa đâyyyy!?

Kim Kiền như sắp phát điên.

"Tương truyền, khi xưa, chỉ có Gia Gia và Nãi Nãi ta là hai người duy nhất cùng cởi bỏ được trói buộc của Khổn Long Tác này khi hai người bị cột chung một chỗ!". Giang Ninh bà bà bồi thêm.

"Hai vị tiền bối ấy, phải chăng chính là hai vị phu thê tình thâm trong truyền thuyết võ lâm ấy sao? Nhưng mà bây giờ là trói ba đại nam nhân...", Đinh Triệu Huệ thuận miệng góp miệng vào, chỉ là càng lúc giọng nói càng nhỏ, da đầu run run, cảm thấy hàn khí phóng tới phả vào đầu tới tấp.

Gió đêm vẫn vô duyên vờn qua trêu ghẹo ba người đã sớm hoá ba cái cọc gỗ đứng như trời trồng.

Khoé mắt Bạch Ngọc Đường loạn run. Môi mỏng Triển Chiêu khẽ nhếch. Kim Kiền ngơ ngác ngẩn người.

"Ai muốn cùng con xú miêu này TÂM Ý TƯƠNG THÔNGGGGG AAAAAAA?".

Bạch Ngọc Đường đứng dậy, gân xanh bạo nổi.

"Triển mỗ cũng có cùng một ý này với Bạch huynh!". Âm thanh phát ra từ động vật họ mèo lạnh đến thấu xương thấu thịt. Thân hình tố lam đứng thẳng cứng ngắc.

Cái người không có khả năng phản kháng- kẻ bị Khổn Long Tác quấn quanh eo, bất đắc dĩ bị lôi đứng dậy theo.

"Xú Miêu! Ý ngươi là sao?". Bạch Ngọc Đường nheo mắt.

Kim Kiền lấm lét hé mắt nhỏ nhìn phiá bên trái.

"Bạch huynh chắc hẳn đã nghe được rõ ràng, hà cớ hỏi lại cho mất công?". Con ngươi đen Triển Chiêu chứa đầy hàn quang lãnh khí.

Kim Kiền da mặt phía bên phải giật giật không nghỉ.

"Xú Miêu! Nếu ngươi có bản lĩnh hãy cùng Ngũ gia ta đại chiến ba trăm hiệp!". Bạch Ngọc Đường dứ dứ nắm tay.

Kim Kiền sợ hãi cuống quít lấy tay trái che lại nửa đầu bên trái.

"Triển mỗ chính là có ý đó!", Con ngươi Triển Chiêu toát vẻ lẫm liệt.

Cánh tay phải Kim Kiền lập tức đưa lên che nốt nửa đầu còn lại.

Bốn mắt trừng nhau, kiếm chưa chạm mà ánh mắt hai người đã giao chiến giữa không trung, ánh lửa toé ra tứ phía, lách tách vang vọng. Giờ chỉ cần một tác động nhẹ liền có thể gây ra một trận miêu thử đại chiến trời long đất lở.

Thế rồi, hai bên, một thân lam ảnh thẳng như tùng, một bạch y như tuyết ngạo nghễ, nhoáng một cái lao người tới trước. Chỉ là do tay bị khống chế bởi Khổn Long Tác nên đã bất cẩn không chú ý, hai gương mặt tuấn tú kề cận sát sạt, xém chút va vào nhau.

"Hức"

Hai người lập tức lùi về phía sau cả thước, mồ hôi lạnh chẳng mấy chốc ướt lưng. Định thần nhìn kĩ, chỉ thấy một Kim Kiền đang hai tay ôm đầu mong sống sót, ngồi thụp xuống, khiến Bạch Triển mất đà, suýt nữa vừa nãy lâm vào tình thế nguy hiểm.

"Tiểu Kim Tử!", mày kiếm Bạch Ngọc Đường nhảy loạn.

"Kim Kiền!", đầu Triển Chiêu bắt đầu nổi gân xanh.

"Ta nhất thời bị té!", Kim Kiền khịt khịt mũi, đáng thương giương mắt.

Dưới nguyệt quang trong trẻo, mắt nhỏ Kim Kiền ngân ngấn nước, đỏ hoe, khiến tâm can chấn động.

Triển Chiêu thoáng bối rối, ánh mắt dời đi, tai mèo như bị sốt, đỏ ửng.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nháy mắt giật giật, ho nhẹ một tiếng, gò má ửng hồng.

Vẫn là trên đỉnh núi, tiếng gió ào ạt thổi mạnh, phong thanh sào sạc.

"Phụt!",

Cũng không biết từ ai phun ra tiếng cười quái dị.

Lại một tiếng khác tương tự vang lên. Mọi người nãy giờ cố nín cười, liền bị hai tiếng này kích động, không giữ trong lòng nữa, đồng loạt cười như muốn nổ tung.

"Cái này gọi là hai con châu chấu buộc cùng một sợi dây, con nào cũng không bay được!" ()

------

() Cách nói của người Trung Quốc, giống như cùng hội cùng thuyền.

------

"Ai nói là miêu thử bất hoà! Xem ra là rất ngầm hiểu ý nhau! Há há há!"

"Chỉ khổ Kim giáo uý, bị trói ở giữa, quả thực chính là lâm cảnh khốn cùng!".

Từng trận cười vang lên, Triển Chiêu sắc mặt lúc đỏ bừng, khi trắng bệch. Thần thái Bạch Ngọc Đường bấy giờ xanh ngoét, về sau chuyển tím. Hai người thẳng tắp ép Kim Kiền bị kẹp ở giữa, cứng ngắc như tượng thạch cao.

"Khụ...! Cái kia...", Nhan Tra Tán xạm mặt, cất cao giọng nói, át đi tiếng cười của mọi người, "Nếu Kim giáo uý không cách nào thoát thân, vậy làm phiền chư vị dời bước đến nơi Kim giáo uý để bắt mạch!".

"Ta trước!", Hàn Chương bật người đứng dậy, nhảy hai bước đến nơi, không quên lấy tay vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, vui cười hớn hở: "Ngũ đệ, đệ cứ luôn nói là Xú miêu có công vụ bề bộn nên không tiện so võ công với ngươi! Bây giờ thì tốt rồi! Các ngươi thế này, chân tay liên kết, muốn tách rời cũng không được! Hâhhaaha!"

"Nhị ca!", Bạch Ngọc Đường trừng mắt.

Hàn Chương quay phắt, chuyển hướng sang Triển Chiêu, lại vỗ vỗ vai. "Triển đại nhân à! Ngũ đệ nhà ta cái gì cũng tốt. Có mỗi cái tánh nghĩ một đằng nói một nẻo! Ngài cũng nên rộng rãi bỏ qua cho hắn!".

"Ngũ gia ta không như thế!", Bạch Ngọc Đường gào thét.

"Đa tạ Hàn Nhị gia nhắc nhở..!", Triển Chiêu cơ hồ gương mặt co rúm.

"Kim giáo uý! Ngươi... Chậc chậc! Thảm rồi!". Hàn Chương nhìn bản mặt oán hận của Kim Kiền nói.

Kim Kiền căm giận túm lấy cổ tay Hàn Chương, yên lặng bắt mạch xong mới lấy ra viên độc hoàn màu đỏ. Bạch Ngọc Đường đoạt lấy, hung bạo nhét vào mồm Hàn Chương, chẹn lại mấy lời ba hoa chích choè.

Sau màn mở đầu với những lời chọc ghẹo của Hàn Chương, khơi mào cho cái sự cười trên nỗi đau khổ của người khác. Tiến trình cụ thể diễn ra như sau:

Đinh Triệu Lan một mặt phúc hậu, an ủi: "Cái gọi là xe tới trước núi ắt có đường! Ba vị không nên quá lo lắng!".

Đối với cái câu an ủi vô nghĩa này, ba người nhất trí cho qua không bàn luận gì thêm.

Bùi Thiên Lan lại tỏ vẻ hâm mộ, trừng tới trừng lui nhìn Khổn Long Tác, ngữ khí pha chút tiếc nuối: "Ai za! Không ngờ Khổn Long Tác lại công dụng thần kỳ đến vậy! Nếu sớm biết điều này đã sớm cùng Giang Ninh Triệu phu nhân trói chung... Aizaa!"

Lời còn chưa dứt đã bị Giang Ninh bà bà liệng cho một đạp.

"Đừng lo lắng! Lão bà tử ta nhất định về ngẫm xem còn phương pháp nào khác để cởi trói không!". Giang Ninh bà bà hiền lành nhìn ba người nói.

"Nương! Người nhất định phải nghĩ lại đó nha!", Bạch Ngọc Đường phụng phịu làm nũng.

"Làm phiền Giang Ninh bà bà!", Triển Chiêu con ngươi dày đặc tâm ý khẩn cầu.

Kim Kiền hai mắt sáng lạn, như chuẩn bị nhào tới ôm chân Bà Bà khóc lóc: Vị cứu tinh nhân dân này! Mọi sự đều dựa vào Bà Bà sắp xếp đó!.

Đinh Triệu Huệ tiến lên bô lô ba la trêu chọc: "Ngũ đệ có thể trói chung một chỗ với Triển đại nhân uy danh đỉnh đỉnh và Kim giáo uý của Khai Phong phủ... Coi như là kiếp này đệ có phước lắm đó!".

Kết quả liền nhận từ Bạch Ngọc Đường vốn đang nộ khí xung thiên một quyền nhớ đời.

Bùi Mộ Văn đầy mặt lo lắng: "Triển hộ vệ, Kim giáo uý, Ngũ đệ tính cách cuồng ngạo, không biết kiềm chế. Nếu có gì đắc tội, mong nam hiệp mở lượng hải hà!"

Bạch Ngọc Đường gầm lên: "Cúttttttttt!!!!"

Triển Chiêu vô ngữ, Kim Kiền vô lực.

Lư Phương thở ngắn than dài, thủ thỉ dặn đi dặn lại Bạch Ngọc Đường: "Ngũ đệ! Đệ trăm ngàn lần không thể gây thêm phiền toái cho Triển hộ vệ và Kim giáo uý! Nghe chưa?".

Bạch Ngọc Đường mí mặt giật giật, bất đắc dĩ khổ sở nói: "Đại ca!!".

Triển Chiêu cố giữ bình tĩnh: "Lư trang chủ đa nghĩ rồi!".Kim Kiền cười gượng: "ha ha..".

Từ Khánh ra vẻ đạo mạo đứng đắn, "Ngũ đệ, chính là, có một câu thành ngữ rất hay, chết vinh không bằng sống... "

Triển, Bạch, Kim: "..."

Ngải Hổ vỗ ngực: "Kim huynh! Nếu Hai người kia có bắt nạt huynh, ta sẽ thay huynh dạy dỗ họ!".

Kim Kiền cười gượng: "Đa tạ!"

Đuôi lông mày Triển Chiêu khẽ nảy lên. Bạch Ngọc Đường oán hận híp mắt.

Soạt một tiếng, thân hắc y của Vũ Mặc liền đảo qua, lạnh lùng nhìn Triển, Bạch, dằn giọng nói: "Không cho, bắt nạt, Kim Kiền!".

Kim Kiền nâng trán. Triển Chiêu lông mày như muốn vò nát. Bạch Ngọc Đường bắt đầu nghiến răng kèn kẹt.

Chân Trường Đình: "..."

Triển Chiêu trừng mắt. Kim Kiền trừng mắt. Bạch Ngọc Đường cũng trừng mắt.

Chân Trường Đình lĩnh thuốc xong, vội nhanh chóng lủi đi.

Tưởng Bình ôm vẻ mặt kì quái, nhìn Kim Kiền một lúc lâu, thấy Kim Kiền hiện nét sợ hãi. Lại nhìn Triển Chiêu hồi lâu, Triển Chiêu cố né tránh nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng ánh mắt chòng chọc bám chặt lấy Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường sợ hãi: "Tứ ca...! Làm sao vậy?".

"Khồng! Chả có gì!", hai tay Tưởng Bình thu vào tay áo. Đôi mắt đậu ánh lên lưu quang khó lường. "Ba vị tự bảo trọng."

Không hiểu sao da đầu ba người tê rần.

Mà cuối cùng kì dị nhất lại là Nhan Tra Tán, mặt đầy sâu xa, nhìn Triển Chiêu một lát, thở ra một câu: "Triển hộ vệ, ngươi vất vả rồi!".

Tuấn nhan Triển Chiêu bật vẻ khổ sở, ôm quyền: "Nhọc Nhan đai nhân lo lắng!".

"Ngũ gia ta mới khổ cực đi...", Bạch Ngọc Đường oán hận nói vào.

Ta mới là xui xẻo nhất này! Kim Kiền bức bối thầm nghĩ.

Sau một vòng "an ủi" của mọi người, ai cũng đã lĩnh được hết dược từ tay Kim Kiền. Bấy giờ mọi người mới uống, tĩnh toạ chờ dược lực phát huy.

Thời gian một nén nhang trôi qua.

"Ta đã khôi phục được ba phần mười,..." Hàn Chương lĩnh thuốc trước tiên, nói.

"Không tới hai phần mười!", Đinh Thị Song hiệp trăm miệng một lời.

"Lão hán ta tay chân vẫn nhũn như bún! Lẽ nào vừa nãy vận công quá sức, đả thương gân mạch?". Tay chân yếu ớt run lẩy bẩy của Bùi Thiên Lan đưa lên, duy trì phong thái ngả ngớn, cố ý dựa dậm Giang Ninh Bà Bà. Kết quả không ngoài dự đoán, liên bị Bà Bà vỗ cho một cái sau ót.

"Còn Lão Bà Tử ta... Vẫn không thể đứng vững!". Sắc mặt của Giang Ninh Bà Bà hết sức khó coi.

"Bùi mỗ đã khôi phục được bốn phần mười!", Bùi Mộ Văn trả lời.

"Tại sao ta hoàn toàn không có cảm giác gì?", Từ Khánh gãi đầu lơ mơ.

"Tại hạ cũng không hề tiến triển!", Tưởng Bình thở dài.

"Còn không tới một thành công lực!", Lư Phương cau mày.

"Cứ như ba ngày không ăn cơm!", Ngải Hổ nhăn nhó.

"Chân mỗ thân không nội lực nên thấy vẫn tốt!", Chân Trường Đình nói.

"Nhan mỗ chỉ cảm thấy khí lực khôi phục ít nhiều!".

"Dược, Kim Kiền, hữu dụng", Vũ Mặc ra sức cổ động.

Tổng kết lại, những người không có nội lực như Nhan Tra Tán, Chân Trường Đình, Vũ Mặc thì có ít nhất hai người có tiến triển tốt sau khi dùng dược. Ngược lại, những người nội công thâm hậu nhất, là Bùi Thiên Lan, Giang Ninh Bà Bà, tuy có chút khôi phục nhưng di chứng chân mềm tay yếu để lại vẫn khá lâu. Đối với những người còn lại, xem chừng Bùi Mộ Văn lại hấp thụ thuốc tốt nhất, hồi phục khá nhanh. Những người còn lại, tình hình vẫn chưa mấy khả quan.

"Xem ra là do cá thể khác biệt!". Kim Kiền ủ rũ cúi đầu nói.

"Bùi mỗ phát hiện, nếu như chậm rãi vận công chu chuyển đại tiểu chu thiên, nội lực chầm chậm có dấu hiệu khôi phục. Nếu có thể tĩnh tâm vận công, đến ngày mai ắt sẽ khôi phục đến tám thành nội lực!". Bùi Mộ Văn đột nhiên báo ra tin tốt lành.

Lời vừa nói ra, mọi người mừng rỡ, chuyên chú vận công. Sau một lát, sắc mặt tất cả đều hoan hỉ thêm mấy phần.

"Phương pháp này hữu dụng!",

"May quá! Cũng không tệ!"

"Haha ha! Trời không tuyệt đường sống!".

"Xem ra, giờ chỉ còn cách này, chúng ta về phòng trước tự vận công! Bùi Thiên Lan ra chỉ thị quyền uy, liền nhận được tán thành ngay lập tức.

"Chỉ là..", Nhan Tra Tán nhìn qua bó bánh chưng trói ba người Triển Bạch Kim lại với nhau, "Triển hộ vệ, Kim giáo uý, Bạch huynh... Tối nay ba người chịu chút ấm ức vậy!".

"Nhọc Nhan đại nhân lo lắng!". Triển Chiêu ôm quyền, vẻ mặt chính trực.

"Không sao! Ngày mai, Nương ta nhất định có biện pháp!". Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ xét đoán.

"Đúng đúng đúng!", Kim Kiền lấy hết sức gật đầu.

Nhan Tra Tán cùng mọi người dãn ra vẻ mặt thoải mái, ở đó an ủi ba người và câu rồi lục tục rời đi.

Cuối cùng chỉ còn sót lại ba kẻ, thẳng tắp đứng ở đỉnh núi trơ trọi gió lạnh thổi tới.

Dưới ánh trăng, tuyết y hiệp khách chậm rãi chuyển tầm nhìn sang hai người bên cạnh một chút. Rồi đột nhiên thu ngay mắt về, tuấn lãng nam tử dõi mắt nhìn hướng xa xăm, một màu đỏ ửng dần hiện lên gò má.

Trong gió đêm, thanh niên lam sam, thân như tùng bách, mắt nhìn thẳng tắp, môi mỏng khẽ nhếch, tai mèo dần nhiễm sắc hồng.

Ở ngay giữa, giáo uý nào đó oán hận ngó phải dòm trái, lén lút trút hơi thở dài thượt, đầu cúi gằm như muốn chôn vào lồng ngực. Quả thực, so với lúc độc phát thì lúc này ưer oải hơn thập phần.

Gió hiu hiu nghịch ngợm đùa giỡn những sợi tóc mai của Bạch Ngọc Đường, mơn trớn qua tóc Triển Chiêu. Con ngươi đen láy của Triển Chiêu loạn chuyển, cuối cùng đảo qua chóp mũi Kim Kiền, ngắm một lúc.

"Hắt xì!", Kim Kiền không nhịn được hắn xì một cái, khiến hai bóng lam bạch hoá đã cứng ngắc đột nhiên cử động.

"Trở về phòng thôi!", động vật họ Mèo lên tiếng.

"Cũng được!", họ Chuột nào đó hưởng ứng.

Tiếp đến, hai người một tả một hữu định xoay người rời đi, sau đó mới nhớ ra mình bị Khổn Long Tác kéo lại, trầm mặc một lát, lại đồng thời xoay người, cùng xác định phương hướng chung, đồng thời cất bước, lôi theo Kim Kiền đi về phía chân núi.

Chỉ là...

Bên trái, một Bạch Ngọc Đường phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong. Làm sao nhìn như đang bước đi cùng tay cùng chân.

Bên phải, một cao thủ khinh công thiên hạ đệ nhất làm sao có bộ dáng cứng ngắc.

Còn ở giữa, Kim giáo uý nào đó, quả thực chính là đang khom lưng rụt cổ, xứng đáng danh hiệu nhân vật đại diện tiêu biểu của họ nhà rùa.

Ba người sáu chân, cứ thế gập ghềnh trắc trở, không dễ dàng gì về đến phòng. Trước tiên, đập vào mắt chính là cái bàn tròn, bình phong trạm trổ, cuối cùng... Hé ra một chiếc giường.

Triển Bạch đồng thời cứng đờ người. Kim Kiền chớp mắt cảm nhận được không khí xung quanh khác lạ. Mắt nhỏ đảo qua chốc lát liền hiểu được mấu chốt vấn đề.

"Khụ! Gì kia?... Giường hình như hơi nhỏ...." Lời vừa nói ra khỏi miệng, Kim Kiền suýt chút nữa tự cắn đứt lưỡi mình.

Aaaaa! Chẳng lẽ dư độc trong người ta phát triển thành tế bào ăn não rồi hay saoooo! Không dưng đi phát ngôn một câu não mịn vậy!

Lần này nhất định chết cứng đóng băng vì hàn khí con mèo kia mất!!!

Nghĩ vậy Kim Kiền rụt cổ, nhanh chóng sửa lại lời nói, "Ấy thuộc hạ kỳ ghê! Triển đại nhân cùng Bạch Ngũ gia ắt là còn đang muốn vận công. Chi bằng tối nay không ngủ. Tại hạ ở một bên quan sát tiện mà học tập..."

Nhưng thần kì chưa! Nói bô bô sau nửa ngày, đợi một lúc lâu sau, vẫn chưa thấy khí lạnh như dự định vây lấy Kim Kiền mà tập kết. Thậm chí cả tiếng huyên náo chính hãng chuột bạch cũng không chút dấu vết.

Ôi chao?

Môi mỏng Triển Chiêu hơi nhếch, ngón tay chậm rãi siết chặt. Bạch Ngọc Đường hơi hí mắt, nắm tay lại. Hai nhười làm ra một biểu tình thống nhất: cùng hạ quyết tâm, đồng thời cất bước đi về hướng giường, mang theo Kim Kiền lảo đảo ở giữa.

Ôi chao! Ôi chao! Ôi chao!

Không có dạo đầu gì mà cứ thế đi thẳng vào vấn đề sao?! ()

------

() ê câu này nghe có vấn đề ha =))))

------

Nhìn thế này khí thế cũng quá dũng mãnh đi!

Lại còn có cái bóng đèn Điện Quang ta sáng loè ở giữa đây... Không lẽ các vị cứ thế... Mà không tránh né một chút sao.

Kim Kiền chân chuột rút, đùi co gân, suýt nữa muốn quỳ xuống. Thân hình gầy yếu này làm sao có thể là đối thủ của hai vị vương tôn đại thần, nên rốt cuộc chẳng mấy chốc đã bị lôi đến đứng trước giường.

Ngay lúc Kim Kiền sắp bị đánh gục ngã ra giường, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời dừng lại thân hình, một mặt nghiêm túc, đệm chăn ào ào,bay lượn run run. Hai người Triển Bạch bình bình trải chăn ra đất, vẻ mặt ngưng trọng, với lấy cái gối ném ra đống chăn đệm.

Ú ù!!

"Thì ra là nằm ra đất, hơ hơ", Kim Kiền cười gượng hai tiếng.

Ặc! Ta nói hai ngươi chỉ là trải chăn đệm ra đất thì có cần thiết phô ra thanh thế như sắp lâm trận sẵn sàng đón địch như vậy khônggggg!

"Ngủ đi!", Bạch Ngọc Đường ánh mắt chăm chú nhìn hướng nóc nhà.

"Ừm!". Đôi mắt Triển Chiêu dõi ra ngoài cửa sổ nơi trăng thanh gió mát.

"Ôi chao!", Kim Kiền còn chưa phục hồi tinh thần, thì đã thấy mình nằm ra giữa đống chăn đệm mới bay vèo vèo hồi nãy. Đầu kê lên gối, người đắp chăn bông, bên cạnh là hai tạo hình cọc gỗ tiêu chuẩn một miêu một thử.

"Ặc! Cái này...", Kim Kiền hết đưa mắt nhìn Triển Chiêu thân thẳng tắp, lại quay sang dòm Bạch Ngọc Đường đang cứng ngắc, cười khan một tiếng, "Ban đêm trời lạnh, chi bằng ta chia chăn cho cả Triển đại nhân và Bạch Ngũ gia cùng đắp..."

"Không cần! Ngũ gia ta còn muốn vận công!", Bạch Ngọc Đường nói.

"Kim giáo uý đi nghỉ sớm! Tránh bị cảm lạnh!", Triển Chiêu góp lời.

"A hờ hơ! Hai vị nói phải... Nói phải!". Kim Kiền như gà con mổ thóc, gật đầu lia lịa, dừng lại một chút, mới hỏi một cách ngạc nhiên: "Nằm cũng có thể vận công á?".

"Tiểu Kim Tử!"

"Kim Kiền".

Hai người đồng thời quay lại trừng Kim Kiền.

Dung nhan tuấn mỹ như hoạ, tuấn nhan như ngọc hơn trăng, Kim Kiền mới lén nhìn một cái liền cảm thấy trước nay chưa bao giờ thấy áp lực lớn tới vậy.

"Ngủ, ngủ liền!".

Kim Kiền rụt đầu về chăn.

Má nó! Hai vương tôn đại thần nhan sắc động lòng người nằm ở hai bên thế này, căn bản là muốn khiến ta mất ngủ đây mà.

Nàm thao ngủ đượccccccc!!!! Aaaaaaa!

......

Một nén nhang sau....

Tiếng ngáy khò khè đều đều...

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn tạo hình chữ đại (大) bất nhã ở giữa, nơi phát ra tiếng ngáy rung trời lở đất. Hai bên bắt gặp ánh mắt nhau, yên lặng, quay đầu nhắm mắt.

Phòng trong dần dần yên tĩnh trở lại. Trăng sáng chiếu vào song cửa, trải lên ba người đang nằm.

Tuyết y nhan sắc khuynh thành, gương mặt nhiễm chút mệt mỏi.

Áo lam nhuộm thanh thiên, tuấn nhan như ngọc, lông mày chau lại phác ra nét sầu.

Thấn áo xám phủ bủi ở giữa, mày nhíu chặt, răng nghiến kèn kẹt không ngừng nghỉ.

Mây mù che phủ ánh trăng.

Phòng trong dần tối. Kim quang Khổn Long Tác dần thôi chói lọi, mơ hồ phiếm đỏ ánh lên thay thế.

Trăng dệt tơ hồng, lướt qua lam ảnh, quấn lấy eo nhỏ, dợm quấn tuyết y.

Mạch mạch tương tư tuyến

Tấc tấc quấn triền miên

Một chút hương mê tình

Khéo nồng ý thuyền quyên.

Ba người nằm một hàng, nhưng tâm khó dò, lòng quanh co, trí đã loạn.

Bỗng nhiên, Kim Kiền nằm ở giữa, dần chảy mồ hôi hột, lấm tấm thái dương. Chăn bao lấy thân gầy run lên từng chặp. Mắt mở rộng. Sắc mặt sợ hãi.

Không! Không thể nào!

Bụng dưới tưng tức, uất ức trướng mãn, cảm giác như điện giật thế này... Sẽ không phải là... Là...

Mồ hôi từ đỉnh đầu Kim Kiền, từng giọt nhập bọn với nhau thành vệt lăn xuống.

Làm sau bây giờ! Ta muốn... Niệu niệu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio