Mây dày cuộn lên từng lớp, xung quanh ảm đạm như chìm vào đêm lạnh, sấm quét đất, sét rạch trời, hoạ ra từng tia vằn vện, chiếu loang lổ không gian nhá nhem.
"Ha ha ha! Kim Kiền đã chết! Kim Kiền đã chết!", Thương Mộ đứng trên lôi tràng, hai tay mở rộng, ngửa mặt cười điên dại, nếp nhăn chen chúc, xô đẩy những thớ thịt phủ đầy khiến cho khuôn mặt co rúm nhàu nhĩ như quỷ.
"Ầm!"
vầng sấm chớp nổ tung, rọi sáng cả võ đài, rọi sáng cả góc tố lam quỳ sụp trên nền đất. Búi tóc rối tung, che xoà trên trán. Ẩn hiện đâu đó thoáng thấy một vệt đỏ tươi lướt trên gò má trắng bệch, rồi hoà cùng dòng huyết vương trên khoé môi, nhập dòng chảy xuống.
"Câm miệngggg!"
Triển Chiêu nói hai tiếng lạnh lẽo, thấm đẫm hàn ý buốt xương thấu thịt.
"Vì sao phải câm miệng?" Thương Mộ khơi mào chọc tức. Vẻ mặt vui vẻ lạ thường nhìn Triển Chiêu thách thức. "Chuyện này thật khiến người ta hả lòng hả dạ đến mức muốn tuyên cáo thiên hạ! Cái gì mà Y Tiên Độc Thánh quan môn đại đệ tử! Cái gì mà khả năng thông linh nhập quỷ! Cái gì mà quỷ thần độc thánh? Ở trước mặt thư sinh Thương Mộ này cũng chỉ hạng tam lưu tép mạt hạng!"
Ngừng một lát, hắn nói:
"Độc Thánh chó gì chứ? Uổng công ta mười năm tận tâm hầu hạ, một lòng muốn theo học chút bản lĩnh. Thế mà lão ta chê ta tư chất kém cỏi! Nhất định không thu nạp ta làm đồ đệ!"
Sắc mặt Thương Mộ co rúm, nhìn về phía Kim Kiền, hai mắt u ám: "Thương Mộ ta tư chất kém cỏi? Vậy còn đệ tử của hắn? Đường đường là đệ tử Độc Thánh, lại không dám công khai thân phận, uốn gối khom lưng tại cái Khai Phong phủ nhỏ bé, nhận một chức bổ đầu hèn hạ cỏn con, làm chó săn quan phủ! Lại còn cái được xưng tụng là độc thuật kia, khác gì viên dược cho trẻ con! Cái này mới thật sự là chuyện hoang đường nhất thiên hạ!".
Một trận cười lạnh lẽo toát ra sâu từ tận lồng ngực Thương Mộ. "Bây giờ thì tốt rồi! Lão hủ ta sẽ thay mặt lão già lẩm cẩm nọ thanh lý môn hộ! Thứ như Kim Kiền đây chỉ tổ bôi nhọ Độc Thánh Môn! Rốt cuộc cũng chết trong tay Thương Mộ ta! Thật sự là hả lòng hả dạ! Ha ha ha ha!"
"Rắc!"
Một tiếng bẻ khớp tay vang lên cắt ngang lời Thương Mộ, khiến hắn di dịch tầm nhìn. Chợt, thấy Triển Chiêu đang dùng chính cùi chỏ cánh tay vừa bị sai khớp kia tì về phía sau, cố gắng dùng chút lực tàn chống vai ngồi dậy.
"Rắc",
Lại một tiếng vang giòn khác. Triển Chiêu chậm rãi đứng lên. Cánh tay mới sai khớp lúc đó từ từ nâng Cự Khuyết lên cao.Cuồng phong bão táp, sấm nổ rền vang.
Gió thổi tung vạt áo tố lam, uốn lượn như sóng, hé ra gương mặt tuấn tú nhợt nhạt.
Đôi con ngươi ẩn đầy huyết quang, lấp láy như trời sao chuyển động, vũ trụ quay cuồng. Cuối cùng, tất cả ngưng lại hai điểm, tụ thành hai đạo ánh sáng đỏ rực, toả ra từ mắt. Nhìn thoáng qua, Triển Chiêu như đang bị ma nhập quỷ ám.
Thương Mộ lạnh lùng, cười khẩy khinh thường, hất đầu về phía Lam Kiêu: "Giết hắn đi!"
"Vâng! Thưa chủ nhân!"
Nói dứt lời, bóng Lam Kiêu xẹt qua, giống như tên bay, Lang Nha Bổng vung lên, đánh xuống...
Nhưng hắn vồ hụt, chỉ chém được không khí.
Nhìn lại thì Triển Chiêu đã biến mất.
Nhưng không! Không phải biến mất, mà là...
Thương Mộ mở to hai mắt, trợn trừng kinh ngạc. Một giây trước, Triển Chiêu vẫn còn ở trước mặt Lam Kiêu, thế mà giây sau đã lập tức dời về sau lưng. Ánh đỏ quét qua, luồng sấm chớp kết ngàn tia kiếm, thoáng chốc vảy qua đã khiến da thịt Lam Kiêu bong tróc.
"Không thể nào!", Thương Mộ lắp bắp, dấy lên ánh nhìn hoảng loạn dõi về hướng Lam Kiêu. "Trên đời không còn kẻ có thể sánh ngang Lam Kiêu!"
Thế mà ngay sau đó, Thương Mộ đã tận mắt chứng kiến một màn khó tin.
Bóng tố lam đạp gió vút lên không trung, Cự Khuyết vung lên cao chạm trời, thình lình xé tan ngàn mây đen. Ánh sáng Cự Khuyết toả ra đỏ rực như máu, vẽ nên đoá huyết liên, vây lấy quanh thân Triển Chiêu. Trong nháy mắt, đạo xích quang (ánh sáng đỏ) của thanh kiếm thượng cổ vần vũ trên không, bổ thẳng đầu Lam Kiêu.
"Uỳnh!"
Thương Mộ rơi bụp xuống đất, mắt lộ vẻ sợ hãi, nhìn trân trối vào đám bụi đỏ lòm.
Bỗng dưng, thân hình Lam Kiêu như tan vào khói bụi, dòng máu đen toé ra thành vệt. Lúc sau, bóng tố lam đuổi tới, lưỡi kiếm phủ đầy huyết quang chói mắt, liên tiếp chém tới, giống như Địa ngục ma võng, hàn khí trùng trùng, chẳng mấy chốc đã đem Lam Kiêu vùi bên trong biển sát ý.
Lại một đạo kình điện cào xé không gian. Trong ánh sáng trắng nhức mắt nọ, bóng tố lam đằng đằng chiến khí hiện ra, gân xanh bạo nổi như hoa văn mật chú, dần dần rõ rệt, không khỏi khiến người ta kinh sợ.
Thương Mộ thu mắt, gương mặt đầy kinh hãi biến dạng, cuối cùng cười lạnh: "Thì ra là tẩu hoả nhập ma! Thú vị! Thú vị! Ha ha ha!"
Tiếng cười Thương Mộ càng lúc càng man dại, quanh thân toả ra làn khói đen nhạt màu, mỏng tang, không dễ phát hiện. Dần dần, làn khói kia toả ra mùi mẫu đơn dìu dịu, nếu không tinh không thể ngửi thấy.
"Phụt!"
Đang giao đấu, đột nhiên Triển Chiêu thổ ra một ngụm huyết tươi, dưới chân lảo đảo, lộ ra sơ hở.
Lang Nha Bổng rít lên bay tới, văng trúng lưng Triển Chiêu, khiến chàng bị đánh bật ra xa.
Bóng lam ảnh văng lên trong không trung giãy dụa quay cuồng rồi tiếp đất, văng thêm một đoạn nữa, đầu gối nhanh chóng gắng gượng quỳ xuống nền đất mới miễn cưỡng thắng lại. Trên đất còn vẽ ra một vết trượt dài, dừng ngay tại điểm Triển Chiêu đang quỳ gối chống người trụ vững.
Triển Chiêu ngước mắt lên, miệng thổ huyết liên tục, nhưng sắc đỏ trong mắt đã nhạt bớt, gân xanh cũng không còn, đúng là đã khôi phục lại bình thường.
Lam Kiêu vút người lao tới sau lưng Triển Chiêu, vung Lang Nha Bổng hòng đoạt mạng chàng, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng một người hét lên, buộc lòng dừng lại:
"Chậm đã!"
Thương Mộ ở xa rung rung ống tay áo, mặt lộ vẻ thích thú: "Ngươi đã ra đến nông nỗi này mà còn có thể sống được, khẳng định thể chất khác thường, hoặc là đã nếm qua đặc chế thần dược nào đó... Tốt tốt tốt! Một viên ngọc quý thế này, giết đi thật đáng tiếc!"
Da mặt khô ráp của hắn xô lại thành vệt cười tà ác: "Lam Kiêu! Đánh tàn phế hắn thôi! Để lão từ từ nghiên cứu!"
Lam Kiêu gật đầu, một tay bóp lấy yết hầu Triển Chiêu, nhấc bổng lên rồi ném thẳng xuống đất.
"Thương Mộ!"
Đột nhiên, một đạo nhân ảnh bay tới, tóm lấy cánh tay của Lam Kiêu: "Không được giết cùng đuổi tận!"
Người này mày ngang mắt dài, tay áo đón gió lộng, không ai khác chính là Hắc Yêu Hồ Trí Hoá. Liền sau đó, một đám người phi thân bay đến đứng vây quanh Lam Kiêu và Thương Mộ, thì ra là Nam Hải Tứ Ma và Quỷ đầu to cổ rụt.
"Đúng thế! Mộc sứ đại nhân! Sau này chúng ta còn phải đi lại trên giang hồ, không nên quá tuyệt tình!". Quỷ đầu to Phòng Thư An lắc cái đầu quá khổ mà rằng.
Thương Mộ nhìn Trí Hoá, lộ ra nét cười lạnh, "Trí Hoá! Ngươi rõ ràng sinh lòng khác!".
"Ta thấy Mộc Sứ đại nhân mới là người có tư ý mới phải!", Trí Hoá nheo cặp mắt dài, ánh sáng loé lên.
Thương Mộ trừng mắt nhíu mày: "Có thì sao? Hôm nay...", ánh nhìn lạnh lẽo quét qua xung quanh: "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!".
Ánh đỏ trong mắt Lam Kiêu nổi lên, khàn giọng hét lớn một tiếng, một tay nhấc bổng Triển Chiêu, một tay giơ Lang Nha Bổng xoay tròn, như một cỗ máy xay thịt di động, chực nghiền nát đám người Trí Hoá.
Chỉ trong chốc lát, khói bụi mù mịt phủ tứ phía, tiếng kêu thảm thiết ai oán không ngừng.
Trong lúc đó, ở ngoài mảnh hỗn loạn kia, Triển Chiêu, thân vẫn bị Lam Kiêu nhấc bổng, ánh sáng trong mắt dần tắt, mí mắt vô lực khép lại, khoé môi khẽ run lên, một vệt máu lại theo đó mà tuôn. Chàng khẽ mấp máy đôi môi: "Kim Kiền..."
........
Kim Kiền hiện tại vô cùng buồn bực.
Bộ mạt chược trước mặt bày ra thật khiến người ta không còn biết nói gì hơn. Nếu đánh con bát vạn, thì nhà trên là Diêm Vương ù chắc. Mà nếu đánh con lục vạn thì phán quan đối diện sẽ ù. Đánh thất vạn cũng chẳng xong, vì đến % Mạnh Bà sẽ ù. ()
------
() thuật ngữ mạt chược =))))) chị Kiền đã sớm đảo một vòng quỷ môn quan và lại còn đi đánh mạt chược với quan chức cửu tuyền =))))))))
------
Thế chẳng phải đánh con nào cũng mất tiền sao?!
"Aizzz! Bỏ qua bỏ qua! Ta chấp nhận cho các ngài lấy hết gia sản của ta! Lấy đi lấy đi!"
Kim Kiền hạ bài rồi cả người đổ sụp trên bàn.
"Hớ hớ hớ! Biết chịu thua sớm là thức thời đó! Diêm vương cười lớn lấy hết chỗ kim nguyên bảo từ tay Kim Kiền.
"Được rồi được rồi! Cũng thắng kha khá rồi! Nên làm việc chính đi thôi!", Phán quan uy nghiêm đứng dậy nói.
"Ai ôi! Mệt chết gân cốt bà già này rồi!", Mạnh Bà xô ghế đứng dậy, mắt dõi xa xa, "Mà sao đợi nửa ngày trời mà vẫn chưa thấy người tới nhỉ?".
"Các ngươi còn đợi ai nữa? Ta chết cũng đã được nửa ngày, lại còn cùng mấy người đánh bốn vòng mạt chược ( ván), mà giờ vẫn lần khần chưa được đầu thai nữa?!"
Kim Kiền dáng vẻ phẫn nộ nói.
"Đương nhiên là phải chờ...",
Mạnh Bà hai mắt đột nhiên sáng rõ, "Đến rồi kìa!"
Kim Kiền nhìn theo hướng Mạnh Bà, chỉ thấy trong hư không, men theo khúc quanh co ngoằn ngoèo của hoàng tuyền, thấp thoáng trong làn sương khói, một đạo lam ảnh bước ra. Thân thẳng như tùng, chân bước vững chãi, tay nắm một thanh kiếm thượng cổ, chỉ duy gương mặt thì nhạt nhoà không rõ nét.
Kim Kiền hai mắt ngó đăm đăm, ngực mơ hồ quặn lên đau thắt. Bóng người càng tiến đến sát, lại thấy đau càng đau, như thể một thớ dao cùn đang cứa nát da nát thịt.
"Còn có thể là ai khác ngoài Nam hiệp Triển Chiêu!", Phán quan nhìn thoáng qua dáng người kia mở lời giải thích.
Triển Chiêu?
Hai chữ ngắn gọn mà tựa như sét đánh ngang tai, khiến Kim Kiền một phen choáng váng, tai ù đi không muốn nghe thêm.
"Triển Chiêu... Triển đại nhân... Không phải là..." Kim Kiền trợn mắt nhìn hướng ba vị cửu tuyền đại nhân, "Tại sao Triển đại nhân lại đến nơi này? Các ngươi..."
Tiếng nói tắc lại nơi cổ họng, không thể thoát ra. Kim Kiền một mặt kinh hãi nhìn liếc qua ba vị quỷ thần mới vừa đánh mạt chược vui vẻ với mình, bấy giờ biến hình, lại trở thành những gương mặt hết sức quen thuộc.
"Kim giáo uý! Ngươi làm bổn phủ thất vọng quá!". Mặt đen của Diêm Vương, điểm thêm vầng trăng khuyết giữa trán... Cái này... Rõ ràng là Bao đại nhân!
"Haizzz! Đến Khổn Long Tác của ta cũng không cứu được!", vẻ mặt tiếc nuối của Bà Bà, mà rõ ràng đáng ra là Mạnh Bà! Sao giờ lại hoá Giang Ninh Bà Bà?
Phán quan vỗ bàn môt cái, mắt phượng nảy lên, thoắt hoá thành Công Tôn Trúc Tử. "Kim giáo uý! Khai Phong phủ giao lại Triển hộ vệ cho ngươi để mắt trông coi! Vậy mà ngươi không mảy may để ý! Nay chúng ta quyết định trục xuất ngươi khỏi Khai Phong phủ, vĩnh viễn không thu nạp nữa!"
No!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kim Kiền cảm thấy đất dưới chân sụt lở, thân hình rơi xuống với tốc độ tên bay, người giật nảy một cái, đột nhiên mở mắt.
"Phụt! Khụ khụ!"
Một ngụm khí độc lẫn mùi tanh của máu, cộng hưởng thêm mùi chua lòm của đất, xộc thẳng vào mũi.
Một màn đen mờ mịt chiếu vào rèm mi, khiến cho mọi thứ xung quanh hư hư ảo ảo, không thể nhìn rõ. Trong đầu như chứa tương hồ, hỗn loạn một mảnh.
Sao lại thế!? Không nhẽ hồi nãy chỉ là mơ?
Cái này... Không phải chứ? Ác mộng cũng quá chân thực rồi. Cảm giác cầm bài, cầm ngân lượng lúc nãy...
Không nhẽ thực sự hồi nãy đã chết thật rồi nên mới đánh bài cùng Diêm Vương sao?
Triển đại nhân! Triển đại nhân đâu rồi?
Kim Kiền giãy dụa, giật giật ngón tay, nhưng bi kịch thay, ngoài mắt ra thì một cọng lông trên người cũng không thể cựa quậy nổi, giống như con thằn lằn bò dưới đất, giương mắt đấy nhưng chẳng làm gì được hơn.
Dần dần, cảnh tượng trước mắt rõ ràng. Kim Kiền nhận ra một đám bóng người lố nhố từ xa đang dịch chuyển rất nhanh... Tuy nhiên, cảnh tượng đập vào mắt ngay lúc này mới khiến nàng thực sự ngạc nhiên.
Ều! Ai nói cho ta biết, là chuyện gì đang xảy ra có được không?
Giống như một cỗ máy, Lang Nha Bổng của Lam Kiêu to hơn bắp đùi phất lên xoay tít mù. Lại còn cả Thương Mộ vừa cười man dại vừa hét lớn, điên cuồng giao chiến với đám người nào đó...
Kim Kiền chớp chớp mắt định thần nhìn cho rõ.
Đó không phải là Hắc Yêu Hồ Trí Hoá, Nam Hải tứ ma cùng tên quỷ đầu to Phòng Thư An hay sao? Chuyện gì đang xảy ra?
Kịch bản hoang đường khó hiểu vậy?
Đợi chút! Sao không thấy Triển đại nhân?
Kim Kiền trong lòng lo lắng, hai mắt quét loạn, sợ hãi nhìn xung quanh. Bụi mù chắn tầm mắt, bầu trời lại hiện sắc âm trầm, khiến cho không thể nhìn thấy rõ cái gì.
Triển đại nhân! Triển đại nhân! Triển đại nhân!
Kim Kiền lòng như lửa đốt, máu chảy ra từ mũi khiến vũng máu quanh thân nhuộm thêm sắc đỏ.
"Đùng đoàng!"
Một đạo chớp loé lên, rọi sáng bất ngờ, khiến Kim Kiền nhìn rõ thêm vài phần. Đạo lam ảnh lúc mờ lúc tỏ, mới nãy bị Lam Kiêu bóp chặt yết hầu mà nhấc lên, giờ đã hiển hiện trong tầm mắt. Lam y bị xé rách, máu thấm đen sẫm, mấy sợi vải tố lam phất phơ như trêu ngươi cơn gió, ngón tay dài vô lực rủ xuống. Triển Chiêu giống như con rối vô hồn, lắc đi lắc lại trong tay Lam Kiêu.
Khung cảnh trong mộng lúc trước đột nhiên hiện ra trước mắt Kim Kiền. Bóng lam ảnh từ từ bước tới men theo hoàng tuyền. Hình ảnh phút chốc hoá thành lưỡi dao nhọn, đâm vào tâm can, khiến nàng như thấy trái tim rỉ máu. Cảm giác đau đớn tột cùng tựa ngọn lửa thiêu đốt hơi thở, khiến hô hấp càng lúc càng khó khăn. Hai mắt nàng mờ đi, nước mắt pha máu chảy vòng quanh, bỏng rát gương mặt, tụ lại với máu trên người, nhỏ xuống đất lạnh.
"Triển đại nhân!!!!!!!! Không thể nào!!!!! Triển đại nhân hồng phúc mạng lớn, quý nhân phù trợ, bách niên giai lão, con cháu đầy đàn, không thể nói chết là chết đượccccc! Không thể nào! Không thể nàoooo!"
Một tiếng hét thảm từ trong lôi đài đột nhiên truyền tới.
Chỉ thấy hàn quang Lang Nha Bổng trong tay Lam Kiêu loé lên, đám người Trí Hoá bị đánh bật ra ngoài, máu tuôn xối xả.
"Không biết lượng sức!", Thương Mộ lạnh nhạt buông một câu, ánh mắt hướng về phía Triển Chiêu. "Đánh gãy tay chân hắn! Ta muốn đem Triển Chiêu về làm Tân thập đại tuyệt quân!"
Một đạo sấm chớp oanh tạc trên đầu hắn, sáng loà, càng làm nổi bật thân hình mãnh quỷ của Lam Kiêu, tương phản với thân thể mỏng manh như tờ giấy của Triển Chiêu.
Mắt nhỏ Kim Kiền đột nhiên sung huyết, trong đầu nổ vang một tiếng, hai tay cố sức dùng lực nắm lại, ngón tay quơ cào trên đất, đột nhiên đứng bật dậy, hét lớn một tiếng kinh thiên động địa.
"Triển đại nhânnnnn!".
Đột nhiên đại biến.
Sau tiếng "xoẹt", một đao thân ảnh ma mị màu đen từ dưới đất chui lên, đánh thẳng mặt Lam Kiêu. Lam Kiêu rống lên thảm thiết, thuận tay quăng Triển Chiêu ra xa, hai tay ôm mặt, ngả ngửa ra đất. Đất trời quay cuồng, bi thảm không dứt, thê lương như tàn trận.
"Chuyện này là sao?"
Thương Mộ lộ mặt hoảng sợ, đang muốn tiến lên trước mà tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Chẳng ngờ đâu, sắc mặt hắn đại biến, gào lên bi thống, ngã khuỵ ra đất.
Tiếng kêu hai tên Lam, Thương xé rách màng nhĩ, tựa quỷ khóc sói tru. Một hồi sau, thanh âm giảm dần. Bọn hắn cũng ngừng động đậy, yên lặng không ngờ.
Nhất thời, lôi đài bỗng hoá ra bãi tha ma chiến trường, một mảnh cô tịch, quỷ khí lấn át.
Kim Kiền sững lại trong giây lát, không hiểu sức lực ở đâu, vội bò đến, ngã người ngay cạnh Triển Chiêu, nhìn chằm chằm người chàng. Đột nhiên, lòng thắt lại.
Dung mạo trắng bệch, rèm mi dài phủ mắt nhắm nghiền, môi mỏng mím chặt, ngả màu tím tái.Kim Kiền dò tìm mạch tượng Triển Chiêu, vừa chẩn mạch vừa run rẩy không thôi. Cảm giác vùng mạch lạnh ngắt, bất động. Mãi đến lúc sau, đầu ngón tay Kim Kiền mới cảm nhận được chút chuyển động, càng lúc càng rõ, càng lúc càng mạnh mẽ, truyền từ nơi cổ tay Triển Chiêu, đánh động trái tim nàng.
Nước mắt hạnh phúc không kiềm chế được mà tuôn ra, hai tay Kim Kiền run run không kiểm soát, cố hết sức bình sinh mới lấy ra được bình thuốc tại túi dược bên thân, bới ra được một viên đan hoàn màu vàng, nhét vào miệng Triển Chiêu.
"Triển đại nhân! Không sao! Không sao rồi! Chỉ cần thuộc hạ ở đây, vết thương của Triển đại nhân chắc chắn sẽ bình phục sớm!", Kim Kiền lúi húi bên người thân áo tố lam, hai tay nắm chặt bàn tay chàng, lệ tràn khoé mắt, thi nhau rơi xuống, nóng hổi gương mặt Triển Chiêu.
Đột nhiên, một tiếng mỏng nhẹ truyền tới bên tại Kim Kiền, khiến nàng run lên, sững nhìn người đang nằm cạnh.
Mi rậm run rẩy, hé ra đôi con ngươi đen tuyền trong trẻo, tuấn nhan trắng bệch, khẽ hoạ một nụ cười tựa ánh trăng. "Triển mỗ không sao! Đừng khóc!"
"Triển đại nhânnnnn!", Kim Kiền vui quá bật khóc, nước mắt tèm lem, hét lên động trời: "Thượng đế lão gia! Thần tiên tỷ tỷ, Thiên sứ ca ca! Phật Tổ Như Lai độ thế, Quan Thế Âm Bồ Tát giáng trần, đại từ đại bi cứu mạng, chuyến này về đến Khai Phong Phủ, ta nhất định thắp hương, dâng thủ lợn cho các vị trên trờiiiiiiiiii!"
"Haizz! Lát nữa tiếp rượu chư vị thánh thần chưa muộn! Giờ lo việc chính đi đã!", lẫn trong tiếng khóc của Kim Kiền truyền tới tiếng nói lớn của Quỷ đầu to Phòng Thư An.
Kim Kiền sững lại. Tim Triển Chiêu cũng bật nảy theo. Cả hai đồng thời quay đầu lại phía đám Trí Hoá đang nằm ngồi la liệt, thê thảm khôn cùng. Khoé miệng Trí Hoá đầy máu, Nam Hải tứ ma bò trườn trên đất. Duy chỉ có cái của nợ đầu to, Phòng Thư An, ngoài bị sưng một cục trên đỉnh đầu ra thì dường như tỉnh táo hơn cả. Ngón tay hắn nâng lên trỏ vào hai kẻ Lam Kiêu Thương Mộ đang đứng giữa lôi đài: "Thu phục hai tên này trước đã!"
Triển Chiêu cố gắng bò dậy, miệng hỏi: "Chuyện gì vậy?" Mắt chàng hướng nhìn Thương, Lam hai kẻ đang lăn lộn trên đất.
"Thuộc hạ không biết!", Kim Kiền buồn bực vò đầu bứt tai. "Đột nhiên hai kẻ này như phát điên, không lẽ...", ngón tay chỉ chỉ lên trời: "không lẽ trời phạt?".
Đám Trí Hoá đỡ nhau đứng dậy, đi về giữa lôi đài. Triển Kim hai người cũng nhìn nhau một cái, rốt cuộc cũng cùng đứng lên, tập tễnh dìu nhau theo hướng đó mà đi.
Lam Kiêu, Thương Mộ như hai con nhộng co quắp, bốn mắt nhắm chặt, sắc mặt xanh lè, biểu cảm nhăn nhó, cơ ngực lên xuống phập phồng, dường như đang thở gấp.
"Đã xảy ra chuyện gì?", Trí Hoá nhìn Kim Kiền một cái. Kim Kiền lắc đầu: "Mới vừa rồi, hình như có cái gì đó từ dưới đất bốc lên, va vào người bọn hắn!".
"Kệ đi! Cứ chém chết hai tên này đã rồi tính sau!", Phòng Thư An rút ra đao nhỏ, toan cắt cổ Thương Mộ. Có điều. Có điều, đao chưa chạm tới thì đã tự văng người ra sau, đột nhiên hét lớn: "Hả? Đây là cái gì?"
Chúng nhân kinh ngạc, đột nhiên nhoài người ra trước. Từ cổ Thương Mộ có mấy nốt ban đen sì, khẽ cựa quậy.
"Cái gì vậy?", Phòng Thư An ngồi xuống định tìm hiểu. Đột nhiên một đám khói bụi màu xanh từ tay áo Thương Mộ bay ra.
"Lão Phòng!", Trí Hoá nhanh trí lôi Phong Thư An ra.
"Xác chết sống lại?", Kim Kiền kinh hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy tới núp sau lưng Triển Chiêu. Chợt nghĩ thấy có gì đó không ổn nên lại lò dò bước ra, không ngờ bị Triển Chiêu chặn lại. Đám khói bụi màu xanh mới nãy tản ra theo gió.
Một cảm giác yên lặng. Chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau.
"Chết tiệt! Làm sợ chết Phòng gia gia ta rồi!". Phòng Thư An là người đầu tiên định thần lại, một chân đặt lên bụng Lam Kiêu. Chẳng ngờ, lúc này mới có biến phát sinh.
Lam Kiêu đột ngột mở mắt trợn trừng, tay nắm lấy cổ chân Phòng Thư An, vứt văng ra xa vài thước. Sau đó, thân hình tựa toà tháp sừng sững bọc thiếc, xoay người đứng dậy, thủ thế mãnh hổ xổ lồng, gào thét rung trời, vung ra hai quyền, khiến Nam Hải Tứ Ma đồng thời bay theo Phòng Thư An.
"Chạy!", Triển Chiêu quát lên một tiếng chói tai, đem Kim Kiền phi thân tẩu thoát. Dù vậy cũng chẳng được bao xa, vì thân mang thương tích, cả hai lảo đảo quỳ xuống đất.
Trí Hoá cũng cố chạy xa vài trượng, tuy nhiên chẳng được bao lâu cũng ngã rạp ra đất.
Kỳ lạ thay, Lam Kiêu không hề đuổi theo mà đứng yên sừng sững bất động. Ánh đỏ trong mắt lập loè lúc sáng lúc tối. Dòng nước đen ngòm, nhễu xuống từ nơi y phục hắn, dợm lên mùi hôi thối tanh lòm.
Trong lúc đầy trời ám mùi khó ngửi nọ, Thương Mộ giống như một cương thi gỗ mục, từ từ đứng dậy. Sắc mặt âm trầm quỷ ám, ánh nhìn độc địa quét qua tứ phía, dừng lại trên người Kim Kiền rồi hét lớn:
"Huyết cổ?! Không ngờ là huyết cổ?!"
Nói được xong hai chữ cuối, Thương Mộ vung vẩy cánh tay, tạo ra làn khói màu xanh dày đặc, thực khiến ai nấy cũng kinh hoàng sợ hãi.
Vô số những đốm đen trên cổ Lam Kiều cùng Thương Mộ bay ra, rơi lả tả trên đất, giống như thuỷ triều đen đặc, hướng Triển Kim mà lao tới.
"Cái quái quỷ gì vậyyyy!", Mắt nhỏ Kim Kiền trợn trừng, kêu lên thảm thiết.
Triển Chiêu vội đẩy Kim Kiền về sau lưng mình, thanh âm giọng trầm xuống, truyền tới tai Kim Kiền: "Chạy!"
Một lực mạnh truyền tới vai Kim Kiền, đầy nàng ra xa vài trượng. Bóng dáng thẳng như tùng bách quen thuộc, kiếm trên tay khẽ run, giống hệt như hình ảnh bên hoàng tuyền mà Kim Kiền mới thấy trong cơn ác mộng vừa xong. Kim Kiền hoảng hốt, đau buốt trong lồng ngực. Cảm giác sợ hãi tột độ bao phủ lấy nàng.
"Triển đại nhân!", đợi bình tĩnh lại, nàng đã tự thấy bản thân mình đứng ngay sau Triển Chiêu, tay nắm chặt đai lưng chàng.
"Kim Kiền", Triển Chiêu nóng giận quát lớn. "Chạy mau!"
"Thuộc hạ không chạy! Triển đại nhân không chạy! Thuộc hạ nhất quyết không chạy! Nếu ngài có mệnh hệ gì thì làm sao Kim Kiền này ăn nói được với Bao đại nhân, với Công Tôn tiên sinh, Vương Triều Mã Hán và cả các cô nương già trẻ lớn bé trong Biện Lương? Muốn sống cùng sống muốn chết cùng chết!" Kim Kiền liều mạng túm lấy đai lưng Triển Chiêu, hét đến khàn giọng.
Triển Chiêu cả thân hình run lên mạnh mẽ, nghiêng đầu quay lại lẳng lặng nhìn Kim Kiền. Mắt nhỏ nàng giờ đã ngấn lệ, nhưng trên gương mặt hiện nét quyết đoán, không chịu thoả hiệp. Đột nhiên, bờ mi Triển Chiêu khẽ run rẩy, mưa vần bão vũ trong con ngươi hồi nãy nhanh chóng tản đi, nhường chỗ cho gió xuân vương đầy trên môi.
"Được! Dẫu không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chôn chung một chỗ!"
Nụ cười ấm áp, hào quang rực rỡ, hẹn ước ba đời. Kim Kiền chỉ thoáng cảm thấy lời hứa có vẻ không hợp cảnh, nhưng cũng ngốc ngốc gật đầu theo cảm giác mà chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao.
Triển Chiêu định lại thần sắc, ánh mắt loé lên, đột nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn đám thuỷ triều đen ngòm kia, đao phong vù vù quét qua.
Nhưng khi kiếm của Triển Chiêu chuẩn bị chém xuống, đột nhiên ngừng lại. Một khung cảnh hiện ra cực kì quỷ dị. Đám thuỷ triều đen kia đột ngột dừng lại, cách Triển Kim tầm ba tấc, sau đó chầm chậm uốn lượn rồi xoay quanh, hệt như cảnh tưởng cây gậy Thiết Bảng của Tôn Ngộ Không vẽ ra vòng tròn hàng yêu, đem hai người Triển Kim để ở trung tâm