Ánh nến lập loè chiếu màn sương, gió lặng yên ắng tám bức tường
Tại đại sảnh bát giác, chúng nhân nhìn hai người đối diện, thần sắc căng thẳng. Hắc Yêu Hồ Trí Hoá thân vận tử bào, đôi mắt đỏ ngầu. Sát sĩ Băng Vũ hắc y trùm kín, nét mặt lạnh lùng.
"Vũ Mặc!", Kim Kiền mắt nhỏ loé lên, bất giác tiến lên một bước.
"Kim Kiền!", Triển Chiêu giơ cánh tay, ngăn nàng lại.
"Ta là Băng Vũ!", hắn lạnh lùng nói, "Kim Kiền ngươi đừng gọi sai tên ta nữa!"
"Tên tiểu tử đốn mạt nhà ngươi còn dám chường mặt ra đây nữa sao?", Bạch Ngọc Đường cả giận, tay quất mạnh Khổn Long Tác, khiến tiếng vụt quết trên nền đất bật ra rất vang, đồng thời tạo nên vết nứt nơi sàn đại sảnh, "Từ đầu Ngũ gia trông ngươi đã rất ngứa mắt, hôm nay để rơi vào tay ta, ngươi tốt nhất là chuẩn bị tinh thần gặp tổ tông đi!"
"Giết ta?", đôi mắt âm u của Băng Vũ liếc qua, "Vậy phải xem ngươi có đủ bản lĩnh không đã!"
Lời vừa dứt cũng là lúc một đạo lục quang loé lên nơi miệng hắn. Mọi người trong phòng biến sắc. Ánh sáng xanh kia mười mươi phát ra từ chiếc đoản tiêu khống chế thập tuyệt quân.
"Uuuuuuuuu", tiếng sáo chói tai như quỷ khóc ma tru rống rít chói tai khắp đại sảnh.
Tử y Trí Hoá đón gió lộng, phần phật bay lên, thân hình lơ lửng giữa không trung. Tử điện kiếm trong tay loé lên lao về phía chúng nhân như kình điện.
"Kim Kiền tránh ra!"
"Tiểu Kim Tử cẩn thận!"
Cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng hét lên. Nhất hồng nhất bạch đạp phong lao tới như tên bắn.
Kim Kiền lập tức lùi lại. Phòng Thư An đang cứng đờ người cũng may mắn được Nhất Chi Mai kéo sang một bên.
Mà vòng chiến kia đang diễn ra trận hỗn đấu nảy lửa giữa người. Hồng y thắng hoả, hàn quang Cự Khuyết chói loà như sấm chớp lôi đình. Kim tác hoá rồng bạc vần phong lội vũ bay lên, hồng bạch hoà quyện, song long hợp bích, kiếm quang chồng tác ảnh, thiên biến địa dời.
Bóng tử y của Trí Hoá thoắt ẩn thoắt hiện, xuyên qua giữa hồng y tuyết ảnh nhẹ nhàng như gió thoảng, ma mị khôn cùng. Tử điện kiếm như có thần trợ, kiếm quang trong không trung hoạ ra một tầng tàn ảnh mờ mờ ảo ảo hư hư thực thực. Làn khói tím tà yêu toả ra vờn bóng Triển Bạch.
Cặp Miêu Thử trứ danh vang tiếng thiên hạ mới lúc nãy kiêu dũng hạ gục Lam Kiêu oanh liệt bao nhiêu thì nay bị Trí Hoá khống chế dễ dàng bấy nhiêu, chân tay tưởng như không thể cử động.
"Hỏng! Hỏng rồi! Dường như Triển đại nhân và Bạch huynh không nỡ xuống tay với Hắc Hồ Ly!". Nhất Chi Mai ngước nhìn phỏng đoán."Vậy phải làm thế nào?", mặt Kim Kiền đầy lo lắng.
"Bắt lấy tên tiểu tử đó!", Phòng Thư An lớn tiếng chỉ về phía Băng Vũ.
Quay đầu lại nhìn, ba người thất kinh. Băng Vũ tự lúc nào đã biến mất như không khí.
"Bụp!", tiếng gió bên tai nổi lên. Một đạo ánh sáng chói mắt không hề báo trước dội tới trước mặt Kim Kiền. Phản xạ có điều kiện khiến nàng đột ngột lùi lại, miễn cưỡng tránh đi. Hàn phong theo nguyệt ảnh tạt tới, đứt rời mấy sợi tóc.
"Lên!", da đầu Kim Kiền tê rần, hét lớn một tiếng. Một đám cổ trùng từ dưới đất bay lên, hùng hổ lao vào ánh sáng kia.
Dây thép vô tình như đã dự liệu trước chuyển động nọ, liền xoay tròn trở lại, bay rất nhanh, cuốn đám cổ trùng hút vào trong vòng xoáy huyễn quang. Trong nháy mắt, đội quân cổ trung vỡ vụn.
Gương mặt nửa bên đẹp tựa hoạ tiên ngược bóng ánh trăng, mang theo sát ý tấn công Kim Kiền.
Một đạo hắc ảnh ma mị đột nhiên loé lên, chắn trước người Kim Kiền. Hắc sắc tiên lăng (Roi dài đen) của Nhất Chi Mai phất lên giao chiến cùng diệt nguyệt huyền của Băng Vũ trên không, toé lửa.
May mắn là Nhất Chi Mai đã chặn được một đòn của Băng Vũ.
"Kim giáo uý! Làm sao, làm sao giờ?", Phòng Thư An bò cả tay lẫn chân về phía Kim Kiền, mặt đầy sợ hãi nhìn hai trận hỗn chiến, run rẩy hỏi.
Kim Kiền liền lùi lại một bên, gạt mồ hôi, mắt nhỏ liếc trái phải, thình lình rút ra con dao bên hông, ngậm trong miệng hét lên, hai tay lướt trên lưỡi dao, rồi chống ngay xuống đất, vỗ mạnh, phun nước miếng lên dao rồi hét tướng lên: "Bà nhổ vào! Các em! Lên!"
Máu đẫm hai tay, gọi lên đàn kiến đông nghẹt từ dưới đất bay lên, chẳng mấy chốc đã kết thành hai cái cột dựng đứng lên trời.
Mắt nhỏ tiết tơ máu, đỏ ngầu. Mồ hôi túa ra đây người. Kim Kiền lớn giọng: "Lên!"
Hai cột cổ trùng dần uốn éo như một con rắn khổng lồ, vòng về hai bên cuộc chiến.
"Kim giáo uý lợi hại!", vừa thốt ra được năm chữ kinh hỉ, Phòng Thư An đã đột nhiên á khẩu ngưng bặt.
Kim Kiền thấy có biến, đang tính quay đầu xem tình hình. Ngờ đâu, kề ngay bên cổ nàng lập tức xuất hiện ánh kiếm lạnh lùng.
Kim Kiền hốt hoảng. Đám cổ trùng rối ren do không còn chỉ huy, bèn rớt xuống chạy tứ tán. Cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng phát ra từ thanh nhuyễn kiếm màu đen khiến từng thớ thịt, mỗi dây tế bào của Kim Kiền run rẩy.
Thân hình cao gầy lừ lừ tiến đến trước mắt Kim Kiền. Đôi mắt âm quanh lạnh lẽo quỷ dị không chút cảm xúc, giọng nói băng lãnh toát lên: "Tất cả dừng tay!"
Là hoả sứ Vương Diễm.
Hồng y bạch ảnh ngưng động, cùng quay lại nhìn. Nét hoảng sợ tột cùng hiện rõ lên hai khuôn mặt anh tuấn.
"Kim Kiền!"
"Tiểu Kim Tử!"
Cả hai thốt lên.Trí Hoá cũng đã đáp xuống, thu lại Tử Điện kiếm, khoanh tay, trừng mắt vô hồn.
Nhất Chi Mai cũng dừng lại đột ngột nên bị Diệt nguyệt huyền đánh văng ra, ói máu liên tục. Băng Vũ thu lại băng huyền, cung kính thi lễ với kẻ bên cạnh: "Hoả sứ đại nhân!"
"Làm tốt lắm!", Vương Diễm khen ngợi: "Bắt được Kim Kiền quả là con đường tắt đúng đắn, khiến những kẻ khác lập tức dừng tay!"
"Đa tạ đại nhân khen tặng!"
Triển Chiêu cầm Cự Khuyết trong tay, toàn thân run lên, chân khí cuồn cuộn bức người, cảm tưởng như nham thạch sục sôi, đôi mắt đỏ ngầu quắc lên nhìn kẻ thù.
"Vương Diễm", giọng Bạch Ngọc Đường như lạc đi, mắt hoa đào trợn trừng, tuyết y vô phong bay phấp phới, tự tự huyết âm. "Nếu ngươi dám động tới Tiểu Kim Tử, Ngũ gia ta sẽ nghiền ngươi tới vụn cả tro!"
Vương Diễm lẳng lặng nhìn hai người, rồi hất mắt với Băng Vũ. Băng Vũ hiểu ý, liền rút ra thanh sáo ngắn, tấu lên khúc quỷ dị.
Tâm can đại chấn, tinh thần hốt hoảng. Kim Kiền thấy mình như muốn hoá đá cứng đờ.
Tử điện kiếm lao ra như xao xẹt, ánh kiếm toả ra bốn bề.
"Phụt!", bốn tiếng máu phun hoà làm một.
Hai người Triển Bạch khuỵ xuống trong đau đớn, rên rỉ một tiếng thê lương. Khổn Long Tác trong tay Bạch Ngọc Đường rớt ra. Hai tay run lên không ngừng. Cổ tay rướm máu.
Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu tuy vẫn nắm chắc, nhưng hai chân đã không muốn đứng vững. Vết rách nơi quan hài của Triển Chiêu lúc này cũng rỉ ra hai vết máu cứa.
"Không!", thân hình nhỏ bé của Kim Kiền mất hết sức lực, mềm nhũn quỳ rạp trên đất lạnh.
"Vì sao không giết bọn chúng?", Vương Diễm tỏ vẻ không vui, lớn tiếng hỏi.
"Hai kẻ này đã gây ra cái chết của đại tỷ ta! Mong đại nhân ân chuẩn cho thuộc hạ được tự mình ra tay đoạt mạng chúng!"
"Nếu ngươi muốn thì cứ tuỳ ý!"
Vương Diễm nói tiếp: "Đại sự của Chúa Thượng sắp thành! Ta còn có việc cần làm! Ngươi ở đây lo liệu nốt đi!"
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!", ngừng lại một lúc, Băng Vũ hỏi tiếp: "Kim Kiền cũng do thuộc hạ xử lý chứ!?"
"Không!", Kim Kiền bị một lực lớn xốc lên, "Kẻ này sẽ được ta đích thân đi gặp Chúa Thượng! Ngài muốn trực tiếp gặp kẻ này!"
Kim Kiền không thể cựa quậy, toàn thân run bắn.
"Tại sao?", Băng Vũ không giấu nổi vẻ vội vã.
"Người hỏi nhiều quá đó!", một tay giữ chắc Kim Kiền, Vương Diễm gằn giọng.
"Thuộc hạ nhiều lời!".
Kim Kiền ngẩng lên, thấy Băng Vũ cúi đầu, từ từ lui xuống. Lại đưa mắt sang hai người Triển Bạch đang bị khống chế, máu tươi thấm áo. Nàng gần như không giấu nổi vẻ mặt căm phẫn, dây tơ máu bạo nổi, cảm giác ghét bỏ tràn đầy khuôn mặt.Vương Diễm!
Vương Diễm!
Ngươi dám...
Thù này không trả phi quân tử! Ông đây có chết cũng phải kéo theo tấm đệm lưng.
Nghiến chặt răng. Vị tanh nồng của máu trào ra khắp miệng.
Kim Kiền nheo mắt, khoé môi nhếch lên, cười gằn: "Hehehehehe"
Cả sảnh nhất thời lắng xuống theo tiếng cười nọ.
"Ngươi cười cái gì?", Vương Diễm sững lại.
"Cười ngươi tự xưng là tâm phúc của Tương Dương lão tặc mà ngay cả chuyện lão muốn gặp riêng ta làm gì ngươi cũng không biết!", Kim Kiền ngẩng đầu nhìn Vương Diễm.
Ánh mắt đỏ rực thiêu đốt. Trong một thoáng khiến Vương Diễm như không chịu được cái khí thế dần lấn át kia mà phải nheo nhẹ mắt, thả giọng chống chế: "Ta không rảnh để nói những chuyện này!"
Vừa nói, hắn vừa lôi xềnh xệch Kim Kiền đi.
"Vì Kim mỗ biết tương lai Chúa thượng nhà ngươi sẽ ra sao!", Lời Kim Kiền nói ra như dao mới mài, sắc bén cứa gan.
Trong mắt Kim Kiền lần đầu lộ vẻ hiểm ác.
Nàng nhếch miệng cười, hàm răng đầy máu, tiếng cười tàn khốc. "Kim Kiền ta tiên đoán rằng, Tương Dương Vương Triệu Tước, mưu phản bại lộ, ắt chịu quả báo, chết không toàn thây, vạn kiếp bất phục, người đời phỉ nhổ: Tự thân gây hoạ, tiếng nhơ muôn đời!"
"Toàn lời nói hàm hồ!", Vương Diễm hắt ra mấy tiếng phẫn nộ, tay nhấc Kim Kiền, tay kia ra chưởng.
Đột nhiên, dị biến xảy ra...
Mắt nhỏ khẽ động, Kim Kiền phun máu tươi thẳng vào mắt Vương Diễm.
Vương Diễm cả kinh, theo phản xạ vội né sang một bên. Dù vậy hắn vẫn bị dính vài giọt văng trên mặt.
"Loại như ngươi... Ta nhổ vào! Cái loại không biết phân biệt phải trái đúng sai!" Kim Kiền hét lên, "Các cưng! Lên!"
Dứt lời, vô số cổ trùng từ dưới đất lao lên.
"Tự chui vào chỗ chết?", ánh mắt mang theo sát ý của Vương Diễm giơ ra bóp chặt cổ Kim Kiền. "Ngươi chết rồi thì cổ trùng cũng sẽ lui lại!"
Nào ngờ, một bóng người lướt tới sau lưng Vương Diễm.
"Xem hoá thạch tán của ta đây!", Phòng Thư An vừa hét lên vừa lao tới mang theo một làn khói trắng.Vương Diễm mặt biến sắc, đánh ra một chưởng nhưng lại để vuột mất cơ hội giết Kim Kiền.
"Phụt", máu tươi trong miệng Phòng Thư An trào ra. Trong lúc đó, hoá thạch tán ập vào mặt Vương Diễm, khiến tầm nhìn của hắn nhạt nhoà đi, mọi thứ trở nên mờ mịt.
"Vút!", vô số quang huyền tung lên cắt ánh trăng vụn nát. Sát ý lạnh lẽo ào ào phóng tới.
Vương Diễm biến sắc, lùi nhanh chóng. Quang huyền sấn đến, quấn chặt một cánh tay...
.... Là cánh tay Kim Kiền.
Bóng đen mờ ảo ma quái nào đó lướt tới, lướt qua người Vương Diễm. Kim Kiền trong tay Vương Diễm cũng theo bóng nọ mà biến mất quỷ dị.Tử Điện kiếm đột nhiên từ đâu tiến tới, bổ thẳng vào mặt Vương Diễm, khiến hắn hung hăng tức giận, vung thanh nhuyễn kiếm trong tay chém loạn xạ.
"Trí Hoá! Lùi lại!"
Kim Tác hoá rồng vồ tới, hàn quang lôi đình của Cự Khuyết ào ạt tàn phá. Nhất hồng nhất bạch hoà làm một, khí thế dũng mãnh như liệt hoả phá băng, dời non lấp biển.
Hai mắt Vương Diễm u ám, mất dần tầm nhìn, hắc kiếm chém xuống, ánh kiếm như ma quỷ ám hồn.
Tiếng kiếm hai bên không trung giao thoa, phát ra tiếng kêu chói tai, khiến cả đại sảnh rung lên không ngừng. Đột nhiên, dây thép nhuốm màu trăng nhẹ nhàng giăng tới, không tiếng không động, như hai mũi kim thêu đâm vào Vương Diễm.
"Phụt!", Vương Diễm phun ra máu. Chân khí khắp người tán ra. Kiếm khí của Triển Chiêu lại đang đà chém tới, không thể ngăn lại, trong khoảnh khắc làm tan nát Vương Diễm, khiến gân cốt đứt rời.
Bóng áo đen của Vương Diễm ngã quỵ, huyết tương bay ra.
Triển Bạch tiếp đất, tay chân vẫn cử động bình thường như chưa hề bị sao.
Phòng Thư An bò dưới đất lên, ho mạnh vài tiếng rồi cũng định thần lại. Nhất Chi Mai thở dài một hơi rồi thu Trường tiên của lăng của mình về. Vũ Mặc âm thầm đỡ Kim Kiền mặt đầy ngạc nhiên.
"Vũ Mặc...", Kim Kiền sững người nhìn mỹ thiếu niên trước mặt. Vũ Mặc rũ mắt khẽ gật đầu.
Mắt nhỏ đảo tròn nhìn Triển, Bạch đi về phía mình: "Triển đại nhân... Bạch Ngũ gia... Hai người không sao chứ?!"
"Không sao!", Triển Chiêu nhẹ nhàng xoa đầu Kim Kiền.
"Vết thương ngoài da! Yên tâm!", Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ đầu nàng.
"Sao... Sao lại...", Kim Kiền chớp chớp mắt, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng "tinh tinh". Lại nhìn về Hắc Yêu Hồ đã hồi phục vẻ phong tao vốn có, đồng thời không quên bồi một câu: "Vương Diễm! Ngươi thua rồi!"
Hai tay Trí Hoá dắt trong áo. Từng bước tiến tới, mắt phụng nhướng cao, như đang đắc thắng nhìn Vương Diễm nằm dưới đất.
Vương Diễm ngước nhìn trần nhà, đôi mắt xa xăm, máu tươi trào ra nơi khoé miệng, nhếch ra nụ cười âm trầm: "Băng Vũ... Là ngươi? Yếu điểm của ta... Chỉ có ngươi và Băng Cơ biết!"
"Đệ là Vũ Mặc!", hắc y thanh niên gương mặt không cảm xúc nhìn Vương Diễm: "Sát sĩ Băng Vũ từ lúc tỷ tỷ chết đi, cũng đã chết theo rồi!
"Đệ còn nhớ tới tỷ tỷ?", Vương Diễm nói với giọng âm hồn, "Băng Cơ nàng ấy đã chết trong tay mấy kẻ này, đệ lại vì bọn chúng mà phản bội ta?"
"Nói rõ ràng đi! Băng Cơ cô nương là do tên sát thiên đao Giang Xuân Nam hại chết!", Kim Kiền tỏ vẻ khó chịu.
"Giang Xuân Nam?! Hắn là cái thá gì!", Vương Diễm gằn giọng cười, sắc mặt trắng bệch thoảng nét uất hận, "Nếu không phải muội ấy bị các ngươi mê hoặc thần trí, lại nảy ra ý tạo phản, thì đã không bị Chúa Thượng đưa đi làm Thuỷ sứ, bị rơi vào tay Giang Xuân Nam, rồi còn bỏ mạng nơi đất khách quê người! Chung quy lại đều do các ngươi hại chết!""Lý luận hay lú luận đây? Đừng đái dầm đổ cho chim.... Ấy không! Ý ta là... Tên già mồm nhà ngươi nằm đấy cãi cùn kẻo ta đạp chết!", Kim Kiền gân cổ cò quàng quạc.
"Kim Kiền!", Vũ Mặc từ sau lưng trấn an.
Kim Kiền vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, ấm ức phân trần: "Vũ Mặc! Là tên này ăn nói lung tung! Băng Cơ cô nương rõ ràng là do tâm địa thiện lương nên mới...."
"Ta biết!", Vũ Mặc mỉm cười.
Nụ cười thoáng qua tựa hoa nở, tuyệt mỹ loá mắt, khiến người thấy không khỏi ngẩn ngơ.
Vũ Mặc lặng lẽ lại gần Vương Diễm, ngồi xuống bên. Vẻ mặt lạnh lùng hệt Băng Cơ làm mọi người hoài niệm, "Vương đại ca! Huynh, tỷ tỷ và đệ cùng lớn lên như ruột thịt trong nhà! Tỷ tỷ nghĩ gì hẳn huynh hiểu rõ!"
Thần sắc kẻ bị hỏi khẽ động, né ánh nhìn của Vũ Mặc.
"Tỷ tỷ thiện tâm, ghét chuyện chém giết, mưu phản. Làm Thuỷ Sứ cũng chỉ để báo ân dưỡng dục bấy lâu của Chúa Thượng. Nhưng sau đó lại lún vào quá sâu, thân bất do kỷ!". Vũ Mặc thở dài nghĩ lại. "Thế rồi, tỷ tỷ gặp Bao đại nhân, Triển đại nhân và Kim Kiền! Nhìn thấy họ như thiêu thân gặp ánh lửa. Biết không thể tới gần nhưng lại khó kiềm chế bản thân.
Nói tới đây, Vũ Mặc lộ ý cười ấm áp: "Lúc đó, tỷ tỷ viết thư về cho đệ, nói về Triển đại nhân và Kim Kiền. Tỷ kể gặp một tiểu bổ khoái tuổi xấp xỉ đệ, tính tình náo nhiệt. Mỗi khi nghe thấy tin tức Kim Kiền liền nghĩ tới đệ. Lại còn nói gặp được Nam hiệp Triển Chiêu tâm hoài thiên hạ, chính trực thẳng thắn, chính nhân quân tử, hiếm có khó tìm..."
Nói đến đây, thiếu niên khẽ lắc đầu: "Từ lúc đó, đệ đã biết tỷ tỷ có lẽ tám chín phần là đã hướng về Triển đại nhân mà sinh lòng tương tư... Chỉ là mối duyên này thậm chí còn chưa bắt đầu nhưng đã vội kết thúc!"
"Vũ Mặc!", Triển Chiêu thần sắc khẽ động, mở miệng muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Đệ không trách Triển đại nhân!", Vũ Mặc nhìn Triển Chiêu nói, "Tỷ tỷ cũng chưa bao giờ trách huynh! Ngược lại còn nói thật may mắn vì gặp được huynh và Kim Kiền! Chỉ là khi tỷ tỷ biết Chúa thượng sinh ý tạo phản, nên bỏ cuộc với Triển đại nhân... Viết thư báo cho ta, dặn rằng nếu một ngày tỷ tỷ không còn nữa hãy tới phủ Khai Phong tìm và bảo vệ Kim Kiền, trợ giúp Bao đại nhân!"
Lại quay mặt nhìn về thân thể đẫm máu của Vương Diễm, Vũ Mặc tiếp lời: "Và còn dặn, thay tỷ tỷ để mắt tới huynh, nhất quyết không để huynh lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.... Có điều... Là đệ về muộn quá rồi!"
"Băng Cơ!", sắc mặt Vương Diễm run rẩy, từ từ nhắm mắt.
"Vương Diễm ngươi thua rồi!", Trí Hoá tiến lên, lặp lại lời khi nãy một lần nữa.