Vũ Mặc tung người vung quang huyền, kéo lấy cánh tay Trí Hoá, ném người Hắc Hồ Ly văng xa. Tử điện kiếm ánh tím loé trên không, xoay một cách hoa lệ, hạ cánh giữa lòng quân địch. Tử điện kiếm loá mắt làm thêm một đợt tấn công nữa.
"Tiếp nào!", Trí Hoá hét lên với giọng nói xuyên qua từng tiếng kêu giết.
"Kim Kiền! Đi!"
Triển Chiêu ôm lấy Kim Kiền, đạp không bay vút lên. Kim Kiền vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Triển Chiêu đưa lên trên không.
Bạch y sóng vai bên cạnh. Hắc y theo sát. Chính là Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai.
Lại nhìn dưới chân, là sát thủ Kỳ Lân Môn đông như kiến cỏ. Giữa lòng quân địch, cứ ba trượng lại có một khoảng không, do Phòng Thư An, Vũ Mặc và Trí Hoá tạo ra, giống như ba cái đinh găm vào đội quân địch lố nhố toàn người, kiên cố bám vững. Khoảnh cách ba trượng chính là giới hạn của khinh công.
Thì ra là thế! Chồng người chính là như vậy.
Kim Kiền bay qua Phòng Thư An, Vũ Mặc và Trí Hoá một hồi, rốt cuộc cũng đã hiểu được chiến thuật kia.
Nói ngắn gọn và đơn giản thì đó là... Chạy tiếp sức.
Phòng Thư An chạy đầu tiên.
Vũ Mặc thứ hai, Trí Hoá thứ ba.
Vậy người thứ tư...
Nhất Chi Mai hạ cánh, roi dài quét một cái. Tiếp theo là đỡ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và chính mình tiếp tục lao lên."Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử! Cẩn thận!", Người thứ từ dưới lên, tiếp đất giữa lòng địch là Bạch Ngọc Đường, nheo mắt cười.
Kim Kiền tròn mắt nhỏ, nhìn Bạch Ngọc Đường ngày càng khuất bóng tầm mắt, trong lòng đột nhiên dấy lên dự cảm không lành.
"Kim Kiền! Thương Mộ, giao cho nàng!"
Triển Chiêu trầm giọng bên tai. Kim Kiền quay đầu thấy thanh niên anh tuấn, gần ngay cạnh, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt tín nhiệm.
Ứ!?
Chờ chút! Không phải người tiếp sức cuối cùng... Nên giao cho người giỏi nhất sao?
Chưa kịp phân bua thì Triển Chiêu đã tiếp đất, kiếm quét sạch chướng ngại, đồng thời tung chưởng đưa người chạy cuối cùng lên không trung.
Má ơiiiii! Đùa nhau à!????
Kim Kiền quơ chân cào tay loạn xạ trên không, mắt trân trân khi tự thấy bản thân như một viên đạn pháo bay thẳng về phía Thương Mộ, nơi nguy hiểm nhất, và cũng đông nhất.
Í..?
Người đâu rồi?!
Kim Kiền banh mắt lớn, đám đông quanh Thương Mộ chẳng còn mấy tên vì đang mải lao về phía...
Kim Kiền quay đầu nhìn. Năm tuyển thủ trong cự li đầu đang chạy nước rút xông lên cản phá oanh tạc quân địch, như thể đang thi triển tuyệt học một đời, hôm nay quyết lôi hết ngón nghề ra sống mái một phen. Hơn nữa, do mỗi chặng chỉ có một người đơn độc tác chiến nên càng hấp dẫn quân địch.
Kế điệu hổ li sơn này quả là vi diệu.
Mắt nhỏ Kim Kiền sáng lên, quệt hai tay lên ngang miệng, ở giữa không trung tuôn ra hai hàng máu đỏ tươi, tạo thành một đường cong cầu vồng máu tuyệt đẹp.
"Các em! Chiến cho chuỵ!"
Vô số cổ trùng từ dưới đất, đủ loại ầm ầm phá đất mà lên, biến ra tầng tầng lớp lớp, trong nháy mắt lao thẳng về phía Thương Mộ và mấy tên lẻ tẻ bên cạnh.
Thương Mộ lại đang mải chỉ huy người đuổi giết năm người nọ, chợt thấy vo vẻ bên tai... Ngước lên thấy mảng đen sì... Đã - quá - muộn!
Làn sóng thần đặc cổ trùng bổ nhào tới, nuốt chửng Thương Mộ, khiến hắn rơi cả người.
Kim Kiền hạ cánh, tiếp đất nghe "phịch" một tiếng, một đòn đánh úp Thương Mộ, rút ra chuỷ thủ, kề yết hầu hắn, lớn giọng: "Kỳ Lân Môn môn chủ đã bắt, các ngươi còn chưa chịu đầu hàng?!".
Giọng này phát ra, như chuông ngân trống đánh. Đám Kỳ Lân Môn dừng tay, quay đầu nhìn. Tất thảy đều kinh hãi, chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra.
Một thiếu niên nhỏ gầy, tướng mạo không có gì đặc biệt, nhưng trong tay lại đang giữ chặt chủ soái Thương Mộ, tách đám quân đi vào.
Tuy thoạt trông rất bình thường, nhưng ở thanh niên nọ lại toả ra thứ khí chất bức người, thân thẳng như tùng, mắt sáng tựa sao, gió lốc đen kịt vần vũ sau lưng, khí thế áp đảo.
"Kỳ Lân Môn nghe lệnh! Quân triều đình đang đến, bỏ vũ khí đầu hàng sẽ được toàn mạng!", Trí Hoá vang giọng.
Kỳ Lân Môn đã hoảng loạn cực độ."Ai đầu hàng sẽ toàn mạng!", Triển Chiêu quát lớn.
Rồi cả đám sau người, nhất tề đồng thanh, cùng nhau hét lớn: "Ai đầu hàng sẽ toàn mạng!". Sáu giọng, sáu âm vực, chụm lại làm một, như tiếng chuông chùa giữa núi, tựa sấm dậy đất bằng, động lòng người, chấn tâm can.
Kỳ Lân Môn yên lặng. Đám sát thủ nhìn nhau, rồi nhìn sang sáu người sát khí đằng đằng. Cuối cùng, lại nhìn thấy Thương Mộ đã mất khả năng chiến đấu. Sát ý trong mắt dần biến mất.
Cũng không rõ ai là người đầu tiên bỏ vũ khí. Giống như ném viên đá nhỏ làm dậy mặt hồ tĩnh (), vài trăm tên Kỳ Lân Môn lũ lượt ngoan ngoãn bỏ vũ khí đầu hàng.
------
() nguyên văn: nhất thạch kích khởi tiên tằng lãng: ném đá khiến mặt hồ gợn sóng, ý chỉ những việc nhỏ nhưng gây ra hiệu ứng lớn, ở đây còn có thể hiểu như hiệu ứng domino (== bố khỉ cái bố dịch chính còn phang nguyên cả chữ domino vào có chết tôi không!)
------
Ơ! Thắng rồi!?
Kim Kiền ngó cảnh tượng trước mặt, tròn xoe mắt nhỏ, gần như không còn tin vào tai mình.
Lại nhìn năm người kẹt ở giữa, lập tức nắm lấy thời cơ tiến vội về phía Kim Kiền.
"Kim giáo uý thật lợi hại!", Phòng Thư An bật ngón cái.
"May thật!", Nhất Chi Mai hú hồn.
"Mấy ngày không gặp, Kim giáo uý đã lợi hại lên nhiều, tại hạ thật có cơ hội rửa mắt!", Trí Hoá đút tay vào ống tay áo.
Vũ Mặc thầm lộ ý cười.
"Tiểu Kim Tử làm tốt lắm!", Bạch Ngọc Đường với ý cười loé lên.
Kim Kiền lúc này mới nhẹ nhõm thở phào. Ánh mắt không biết lúc nào đã nhìn về phía thanh niên áo đỏ.
Lãng nhan như nguyệt của ai đó khiến tim người ta lệch đi một nhịp, một cái gật đầu với gió xuân ấm áp một vùng, trời đất sáng bừng.
Trí Hoá lững thững đi về phía trước, nhấc Thương Mộ lên, giọng dè bỉu: "Thương Mộ ngươi không ngờ cũng có ngày hôm nay!"
Hai mắt Thương Mộ trợn muốn nổ tung, mồm la bai bải không phục: "Kim Kiền! Ta bất phục! Tái chiến! Ta muốn tái chiến!"
"Vút!", một tiếng xé gió xuyên tới, vật nhọn cản không xuyên qua sau đầu Thương Mộ. Hắn gục xuống ngay tắp lự, máu bắn tung toé.
"Sao lại...?", Trí Hoá hét lớn, ném Thương Mộ xuống đất.
Đột nhiên, không biết từ đâu ra, vô số mũi tên rợp trời bắn tới.
Mọi người thất kinh, lấy lại thế phòng thủ.
Nhất thời, Cự Khuyết vung lên, Khổn Long Tác xuất trận, Tử Điện kiếm lạnh lùng, Diệt Nguyệt Huyền căng cứng, Trường tiên quất mạnh, cổ trùng vây kín, hoá thạch tán sẵn sàng nên miễn cưỡng chống đỡ được đòn tấn công bất thần vừa rồi.
Đám Kỳ Lân Môn không may mắn cho lắm. Mới ngoan ngoãn đầu hàng chưa bao lâu đã bị đột kích, chưa kịp phản ứng thì đã chết ngay tại chỗ. Tiếng kêu ai oán dội đất vang trời khiến người ta khó mà nhìn tiếp.Tên bắn liên tục như mưa xối xả một tuần trà mới chịu ngưng. Ngoài đám sáu người nọ, tất cả đã chết sạch.
Gió đêm vẫn thổi, thấu lạnh tâm can.
Đêm đặc nhấn chìm cảnh vật.
Áo giáp lạnh lẽo, vó sắt tung nguyệt, thiết giáp ngàn quân bao vây Xung Tiêu Lâu, đằng đằng doạ người.
Không phải lũ ba xu trên giang hồ nữa, mà là đội quân trang bị vũ khí hạng nặng bài bản chính quy.
Đám Khai Phong phủ căng thẳng nhìn đoàn quân trước mặt.Tách đoàn quân, một kẻ mặc áo giáp vàng cưỡi ngựa lộc cộc đi lên phía trước.
Giáp vàng loá mắt, hai mắt diều hâu, sát khí phủ thân. Còn ai khác ngoài Tương Dương Vương Triệu Tước.
Hắn chỉ ném cái nhìn lướt qua về phía bọn Kim Kiền, hắng một tiếng, rồi quất roi ngựa lên cao.
"Vút!", hàng trăm kẻ kéo cung tên phía sau. Mũi tên lạnh lẽo, nhắm bắn.
"Thiên hạ đệ nhất võ lâm thì đã sao? Đứng trước đại quân của bổn vương thì cũng rặt chỉ là mấy con tép trên mép con mèo!"
Tiếng cười the thé của Tương Dương Vương khiến lạnh cả sống lưng.
Nét mặt chúng nhân trầm xuống vạn phần. Kim Kiền cảm thấy xương lạnh thịt thấu, thân thể lạnh lẽo.
Toi rồi! Lão tặc này hôm nay đến đây có lẽ không định chừa đường sống cho ai!
Một bàn tay ấm nóng đột nhiên nắm chặt lấy tay Kim Kiền, khiến nàng sững lại...
Ánh mắt Triển Chiêu nhìn thẳng, trừng trừng nghiêm nghị, tròng mắt phóng điện. Chẳng hiểu vì lí do gì mà Kim Kiền tự nhiên thấy yên tâm trở lại.
Không sợ! Triển đại nhân ở đây thì có gì phải sợ!
"Đừng vội! Bao đại nhân cũng sắp đến rồi!"
Nhất Chi Mai thấp giọng nói.
Mọi người nhìn sang Nhất Chi Mai bán tín bán nghi.
Nhất Chi Mai dỏng tai, đuôi mắt khẽ động: "Tai tại hạ nhạy hơn tai người thường, cách đây dặm, tại hạ cảm nhận được một đại quân hành quân tức tốc đi về hướng này!"
Mọi người cả mừng.
"Có nghĩa là chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian chờ Bao đại nhân đến thì lập tức có thể chuyển bại thành thắng!", mắt Trí Hoá loé lên.
"Kéo kiểu gì!?", Bạch Ngọc Đường thì thào, "Ta thấy tên lão tặc này trông không có vẻ gì kiên nhẫn lắm đâu!"
Trí Hoá trầm ngâm một hồi rồi nói: "Triển đại nhân! Phiền ngài đưa minh thư cho tại hạ mượn một chút!"
Triển Chiêu khựng lại giây lát nhưng vẫn giao ra minh thư đưa cho Trí Hoá, "Trí tiên sinh có cách gì sao?"
"Yên tâm! Tại hạ tự có an bài!", Trí Hoá đắc thắng.
Sau đó, cầm minh thư trong tay, cà hẩy cà hẩy, tiến về phía địch.
Áo tím bay theo bước đi, tay áo dài rộng phấp phới, ngạo khí anh hùng ngút trời.Trong khi mọi người thì đang toát mồ hôi hột lo lắng cho nhân vật vẫn đang khoan thai bước đi kia,...
Còn Trí Hoá thì ngày một tiến gần Tương Dương Vương. Đi thẳng kiểu anh hùng như thế tầm một trượng, chợt....
Gối uốn, lưng khom, rạp mình kính cẩn... Dâng minh thư lên nói: "Vương gia! Trí Hoá nguyện dâng minh thư cho ngài! Mong Vương gia tha cho Trí Hoá con đường sốngggggg!"
Hở!?!?!?!
Mí mắt chúng nhân giật liên hồi.
Phải chăng cái "cách an bài" của hắn là quỳ xuống xin tha?!
Mặt Kim Kiền muốn xạm lại.
Bản thân Tương Dương Vương cũng khá bất ngờ nên im lặng hồi lâu...
... Và bật cười ha hả: "Ha hâhhhahaa"
Tiếng cười tựa lang sói, khiến ai nấy muốn nổi da gà!
"Được! Trí Hoá! Bổn vương tạm lưu lại cho ngươi một mạng!"
Mãi một lúc lâu sau, Triệu Tước mới ngừng cười, lạnh lùng nhìn Trí Hoá.
"Đa tạ đại vương!", Trí Hoá khấu đầu đứng lên.
"Chậm đã! Để Kim Kiền đem minh thư qua đây!", Tương Dương Vương thủng thẳng nói.
Một hồi tĩnh mịch khác...
Trí Hoá đang chuẩn bị đứng dậy thì khựng lại.
Triển Chiêu mắt đỏ ngầu, Bạch Ngọc Đường mắt đầy tơ máu, những người còn lại mặt lạnh trầm xuống... Riêng Phòng Thư An lén hít một ngụm hơi lạnh.
Trong khi...
... Kim Kiền đang bận hoá thạch bản thân...
Tại sao?
Tại sao??
Tại saooooooo????????
Ta chỉ là một nhân vật phụ phẹt không tiếng không tăm, chẳng lẫy chẳng lừng, kém danh thấp phận, không tiền án tiền sự, chưa từng cướp của, giết người, hãm hiếp, phóng hoả ai, vì cớ gì mà lại bị đại boss điểm danh chỉ mặt.
"Không biết tại sao Vương gia lại muốn người này?", Trí Hoá cuối cùng cũng tìm được giọng sau khi cứng đơ cả người.
"Chỉ là muốn hỏi hắn vài câu!", Tương Dương Vương nhún vai.
"Không biết..", Trí Hoá câu giờ.
"Để Kim Kiền qua đây!"
Trí Hoá đứng hình hồi lâu, rồi nhìn mọi người.
Mọi người lại nhìn Kim Kiền.
Áp lực lớn như núi, nặng nhất từ trước đến nay khiến Kim Kiền toát mồ hôi như tắm.
"Không được!", Vũ Mặc lạnh giọng.
"Tiểu Kim Tử! Ngươi không được đi!", giọng Bạch Ngọc Đường như tê lại.
"Đúng! Đừng đi! Ai biết hắn sẽ làm gì!", Phòng Thư An nói góp, "Bọn ta kéo dài thời gian thêm chút, biết đâu..."
"Tưng!", Tiếng cung vang lên trong đêm.
Hàng trăm cung thủ đang ép cong cung thành hình vầng trăng khuyết. Sau đó, vô số mũi tên ào ạt bắn ra.Hức! Nếu là vạn tiến tề phát thì coi như game over!
Bình tĩnh! Híttttt! Thở! Híttttttt! Thở! Phì phì.
Phân tích tí coi!
Lão tặc này muốn giết thì cũng là chuyện nhỏ. Đi hay không nguy hiểm cũng như nhau! Chi bằng còn nước còn tát, giãy giụa thêm lát lát biết đâu lại hoá hung thành cát.
Mà... Sư cái lão già mất nết! Chỉ gì chỉ đúng tên ta!
Hay hắn có yêu cầu gì đặc biệt!?
Cướp tiền thì khỏi, cướp sắc thì thôi!
Hay định tầm sư học đạo thuật huyết cổ? Hoặc dùng ta uy hiếp nhị vị sư phụ?! Hay định nhét nồi đun luyện tiên đơn bất tử???
Mà thây kệ! % là ta dùng được! Chắc không đụng đến ngay đâu nên chắc an toàn tạm thời khỏi lo! Giờ đỏng đảnh không sang hắn lại nổi đoá không chừng cho vạn tiễn xuyên tâm vạn sự cũng hỏng.
Không đi vớ vẩn nguy hiểm còn cao hơn!
Thôi thì mục đích cũng là kéo dài thời gian. Cha cố kéo dài thêm chút xíu nữa chắc ổn.
Đến lúc đó một mình tay không bắt giặc lại thành ra công thần! Thăng quan tiến tước dinh thự nhà lầu ngay trước mắt, tiền đồ sáng rực!
Cơ hội lập công đây rồi!
Tự an ủi mình xong, Kim Kiền cảm thấy dũng khí tăng vọt, hít một hơi sâu rồi nhìn sang hộ vệ hồng y. "Triển đại nhân, thuộc hạ..."
"Không được!", hai mắt Triển Chiêu nổi toàn tơ máu.
Kim Kiền hít dài một hơi, nhìn xuống cánh tay đang bị giữ chặt, thấp giọng trấn an: "Triển đại nhân! Thuộc hạ chỉ là đang cố gắng kéo dài thời gian! Hơn nữa lại có cổ trùng hộ thân, chắc chắn không sao!"
Triển Chiêu vẫn chưa hết lo lắng hằn đậm trên nét mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: "Triển mỗ đi cùng nàng!"
Rồi mặc kệ Kim Kiền phản ứng ra sao, cứ thế nắm tay nàng đến trước mặt Tương Dương Vương.
Ủa ủa ủa!
Kim Kiền chỉ kịp nghĩ mấy tiếng trong đầu, chưa định thần lại thấy đã bị Triển Chiêu đưa đến đứng cạnh Trí Hoá.
"Trí tiên sinh!", Triển Chiêu đưa tay về phía Trí Hoá. Trí Hoá lẳng lặng giao ra minh thư cho hồng y hộ vệ.
Triển Chiêu nhận minh thư, rồi kéo Kim Kiền đi lên tiếp.
"Chậm đã!", Tương Dương Vương lớn giọng, "Bổn vương chỉ cho phép một mình Kim Kiền đi qua đây!"
Triển Chiêu dừng bước, lạnh lùng trừng Tương Dương Vương, bỗng dưng ngửa đầu huýt một hơi.
"Huýtttttt"
Tiếng huýt này mang đầy nội lực, thâm hậu vô cùng, sát khí tràn căng, giữa đêm tạo ra sóng âm rõ rệt, hệt như tầng tầng lớp lớp cuộn trào.
"Ùuuuuuuu"
Tương Dương Vương được một phen nhức não, khí huyết ứ tắc, chiến mã bị kích động mất kiềm chế, hí lên rồi đá điên cuồng, chạy loạn một phen.Tương Dương Vương sợ hãi, suýt chút nữa thì bị văng xuống ngựa.
Lúc này, đám Tương Dương Vương võ công chưa thấm vào đâu kích động đã đành. Thế mà, ngay cả mấy cao thủ bên ta cũng kinh hãi. Đến Cẩm Mao Thử trước nay vẫn được xếp ngang Nam hiệp, giờ cũng không khỏi biến sắc.
Nội công này là đỉnh cao võ lâm, thiên hạ không có.
Tương Dương Vương kéo cương nhìn hộ vệ áo đỏ trân trân, sắc mặt đại biến.
Hồng y dưới bóng đêm lập loè như lửa. Thanh tuấn lãng nhan như ngọc giờ đây toả ra khí thế bức người, hệt như thiên binh thần tướng giáng thế, khiến người ta loá mắt khó bề nhìn thẳng.
Nếu làm phép so sánh ngay bây giờ thì tên tiểu tử nhỏ thó gầy gò đang lấy tay úp tai hoàn toàn có thể bỏ qua không cần màng tới.
"Không nhẽ Bổn vương nhầm rồi?", ánh mắt Tương Dương Vương hiện vẻ nghi hoặc, "Vậy cuối cùng ai mới là thiên nhân?"
Đạo tinh quang từ mắt ưng loé lên, giọng nói cao vút: "Không sao! Bổn vương chẳng qua là muốn hỏi vài câu, Triển hộ vệ nếu muốn đi cùng cũng không sao!"
Triển Chiêu không hề biến sắc, kéo Kim Kiền đi như gió, chẳng mấy chốc đã tới nơi cách Tương Dương Vương có nửa trượng.
Một đỏ một xám dừng trước ngựa. Tương Dương Vương đảo mắt một hồi quanh hai người họ, thầm đánh giá một lần nữa rồi mới cất tiếng hỏi:
"Kim Kiền! Ngươi có phải là người trời không?"
Giề /:)?
Kim Kiền há hốc mồm.
Người trời? Trời gì?
Thấy Kim Kiền có vẻ không hiểu, Tương Dương Vương liền quay sang Triển Chiêu:
"Triển Chiêu! Ngươi là người trời?"
Mày sơn Triển Chiêu khẽ nhướn, nhìn Tương Dương Vương như thể nhìn thấy kẻ điên nói càn.
Tương Dương Vương nheo mắt, từ từ mở miệng nói cái gì đó nghe không rõ.
"Wǒ chī yào nǐ mǔ!" ()
------
() Tao muốn ăn mẹ mày =))
Mình xin phép bỏ nguyên chữ Tàu vì lỗi font khiến nhìu bạn ko đọc đc! Nếu bạn nào muốn biết câu trên viết tiếng Tàu ntn thì cứ tra từng từ trên google rồi ghép lại nha:)
------
Một phen tĩnh lặng nổi lên.
Vẻ mặt Triển Chiêu có vẻ khó hiểu và đề phòng.
Kim Kiền tròn xoe mắt.
Gì!? Tao muốn ăn mẹ mày?
Cái gì thế?
Tương Dương Vương nhìn hai người cứng đờ không phản ứng, bèn ngưng lại hỏi thêm lần nữa:
"Wǒ chī yào nǐ mǔ!"
Kim Kiền gần như muốn phát điên.
Rốt cuộc là ngươi muốn ăn cái mẹ gìiiiiii!?? Không nói rõ ra thì ai biết được!? Ta đây mới muốn ăn chết lão tặc nhà ngươi đó!
Í!
Từ đã!
Mắt Kim Kiền bỗng dưng nhảy dựng...
Hình như có gì đó không đúng! Từng chữ nói ra ghép lại nghe có chút quen tai...
"Wǒ chī yào nǐ mǔ- Wǒ chī yào nǐ mǔ"
Cái này....
Dịch ra nghe có vẻ có chút giống với...
Mắt nhỏ trợn tròn nhìn Tương Dương Vương muốn chết trân...
"What's your name?!" ()
Chúa ơiiiii!
------
Wǒ chī yào nǐ mǔ có phát âm hơi giống với what's your name:
What= Wǒ
'S = chī
Your= yào
Name= nǐ mǔ
Câu này trong tiếng Tàu có nghĩa là Tao muốn ăn má mày =))) (mấy đầu óc đen tối bật đèn lên hết đi =)))))