Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 527 : chương 289

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng gió rít khẽ, tiếng người náo loạn, một phòng kinh hoàng.

Trong tân phòng của Phủ Hộ Vệ do Thiên tử ngự tứ là bầu không khí im lìm tĩnh mịch.

Triển Chiêu mặc hỉ phục, đứng thẳng ở trong phòng, tuấn nhan tái nhợt, mắt sâu mất hồn, vẻ mặt sợ hãi.

“Tiểu Miêu, ngươi đừng hoảng sợ!” Môi mỏng của Bạch Ngọc Đường xanh mét, mắt hoa đào kinh loạn, tuy đang an ủi Triển Chiêu nhưng giọng nói của mình cũng hơi run run.

“Bùi thiếu trang chủ, ngươi nhanh chóng mang một nhóm người bao vây bốn phía Phủ Hộ Vệ, kiểm tra những người khả nghi!” Tưởng Bình nghiêm nghị, tiến lên một bước bắt đầu bố trí, “Nhị ca, huynh dẫn một nhóm người kiểm tra kỹ tất cả các gian phòng trong Phủ Hộ Vệ.”

“Được!” Bùi Mộ Văn và Hàn Chương lên tiếng.

“Vũ Mặc, ngươi nhanh chóng tới chính sảnh mời ân sư và Công Tôn tiên sinh tới đây!” Nhan Tra Tán nghiêm túc ra lệnh.

Vũ Mặc lập tức chạy đi.

“Tại hạ cảm thấy việc này thật là kỳ quặc!” Trí Hóa bước vào cửa nhìn khắp phòng, cau mày nói, “Trong phòng không có dấu vết đánh nhau…. Mà hôm nay trong ngoài Phủ Hộ Vệ đều là cao thủ võ lâm và quan sai, nếu muốn im hơi lặng tiếng bắt Kim hộ vệ đi… Không thể nào! Hôm nay tất cả các nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ đều đến, không thể có người nào có võ nghệ cao siêu như thế!”

“Trí Hóa nói rất đúng, trừ phi là….” Tưởng Bình dừng một chút, nhìn áo đỏ cứng ngắc trong phòng, “Kim hộ vệ tự nguyện đi theo người ta…”

Lời vừa nói ra, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng run lên.

“Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường khàn giọng, “Chẳng lẽ là…”

Nói xong, môi mỏng phát ra khẩu hình miệng “Người trời”.

Triển Chiêu đột nhiên nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, đôi mắt đen không thấy đáy mơ hồ lấp lánh ánh đỏ, mở miệng lên tiếng, đắng như hoàng liên:

“Không…”

Giọng nói khẽ run tan trong bầu trời đêm, giống như một cây kim nhỏ, đâm vào trái tim của tất cả mọi người.

Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường ửng hồng, điên cuồng hét to: “Đi tìm! Cho dù phải đào sâu ba thước cũng…”

“Vàng năm mươi thỏi, bạc tám mươi nén, tơ lụa một trăm hai mươi cuộn, châu báu hai mươi rương, dược thảo trân quý hai xe, còn có…”

Đột nhiên, một thanh âm không lớn không nhỏ chen vào.

Bốn phía thoáng chốc yên tĩnh.

Mọi người trợn mắt, thình lình nhìn về phía giọng nói.

Một thân hình mảnh gầy lách ra từ trong khe cửa phòng kế bên, vừa cúi đầu lật một quyển sổ, vừa lảm nhảm đi về phía tân phòng.

“Oa, riêng đồ cưới là đã đủ cho ta ăn chơi mấy đời rồi, nếu cộng thêm đồ Hoàng Thượng ban cho, chậc chậc, ta có nên đầu tư cái gì…. A?”

Người tới đụng phải Ngải Hổ đang hóa đá ở ngoài cùng, ngẩng đầu lên, nhìn đội hình, lập tức luống cuống tay chân nhét sổ sách vào ống tay áo, nheo mắt nhỏ đưa tay chào mọi người: “A! Mọi người tới nhanh vậy à? Không phải nên ở bên ngoài uống thêm vài chén nữa sao?”

Gió đêm thê lương thổi vèo vèo qua thân hình cứng ngắc của mọi người.

Ngay sau đó, hai bóng người một đỏ một trắng hoảng sợ lóe lên như điện, cùng lao ra khỏi tân phòng đứng trước mặt Kim Kiền, mắt hoa đào nổi lên tơ máu, con ngươi đen tỏa ra màu máu.

Kim Kiền run rẩy ngẩng đầu, nhìn biểu tình của hai người, co rụt cổ lại, gượng cười hai tiếng: “Hắc hắc, ta nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng bớt chút thời giờ đi kiểm kê của hồi môn hạ lễ một chút…”

“Tiểu Kim Tử!”

“Kim Kiền!!”

Hai tiếng quát tức sùi bọt mép mang theo gió lạnh rét thấu xương phóng tới bầu trời đêm.

.

Nến đỏ lập lòe, rèm hỉ tung bay, đêm động phòng hoa chúc, một khắc là nghìn vàng.

Trong tân phòng, khuôn mặt tuấn tú của tân lang Triển Chiêu đen kịt, một thân lãnh khí như tuyết.

Ở phía đối diện, tân nương Kim Kiền ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu bị răn dạy.

“Kim Kiền, nàng có biết sai chưa?!”

“Thuộc hạ biết sai rồi!”

“Nàng biết nàng sai ở đâu không?”

“Thuộc hạ không nên đi kiểm kê của hồi môn một mình, phải chờ Triển đại nhân cùng đi…”

“Kim Kiền!”

“Aaa! Thuộc hạ thật sự biết sai rồi! Sau này thuộc hạ không dám chạy loạn nữa!” Kim Kiền ôm đầu xin tha.

Triển Chiêu hơi nhắm mắt, thở dài một hơi, hạ giọng nói: “Thật sự biết sai rồi à?”

“Biết rồi! Biết rồi!” Kim Kiền gật đầu như giã tỏi.

“Cho dù biết, cũng phải phạt!” Triển Chiêu trầm giọng nói.

“Hả?!” Kim Kiền ngẩng đầu, vẻ mặt khóc tang, “Không, không phải chứ, chẳng lẽ hôm nay cũng phải phạt…. Ngồi trung bình tấn nữa à?!”

Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Kim Kiền, đôi tai mèo vụng trộm đỏ ửng: “Không, hôm nay… Phạt cái khác.”

Lời vừa dứt, Kim Kiền cảm thấy thân thể bỗng nhiên bay lên, hoa mắt, trong nháy mắt mình đã ngồi trên giường.

Rèm đỏ thẫm bay lên, chậm rãi rơi xuống, vây Triển Chiêu và mình ở bên trong.

Chóp mũi Kim Kiền dán trước ngực Triển Chiêu, toàn thân bị vây trong hương cỏ xanh nồng nàng, trái tim nhảy rộn như nổi trống, mắt nhỏ xoay vòng, cả đầu biến thành một đống nhão nhoét.

“Kim Kiền…” Giọng nói hào sảng hơi khàn khàn.

“Hả hả?” Giọng nói của người nào đó hơi run run.

Một tiếng cười khẽ phát ra từ lồng ngực Triển Chiêu, vang dội vào màng tai của Kim Kiền.

Đầu ngón tay nóng bỏng sờ nhẹ vành tai Kim Kiền, khiến toàn thân Kim Kiền run rẩy.

Sau một khắc, trời đất quay cuồng, khi Kim Kiền giật mình hoàn hồn thì đã bị Triển Chiêu áp dưới người.

Ngọc diện tuấn tú vô song chỉ cách mình có nửa tấc, trong hai con ngươi đen là ánh sao chói lọi, màu sắc trong sạch.

“Triển, Triển đại nhân…” Kim Kiền cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

“Nàng gọi Triển mỗ là gì?” Hơi thở nóng bỏng quét qua vành tai.

Tim đột nhiên đập trật nửa nhịp: “Triển, Triển đại nhân…”

Hương cỏ nóng hổi tràn qua cánh môi: “Còn gọi là Triển đại nhân à?”

Hô hấp ngừng lại: “Vậy, vậy thì gọi là gì?”

Hơi thở nóng bỏng xâm nhập, như liệt hỏa thiêu đốt mọi thứ.

“Nàng nói xem… Nên gọi là gì?” Thanh âm trầm khàn như say.

“Tiểu, Tiểu Miêu đại nhân?” Người nào đó bắt đầu run giọng.

“Không ổn.” Hương cỏ dịu dàng đảo qua cổ, kích khởi một trận run rẩy.

“Tướng, tướng công?” Tóc gáy của người nào đó đã co lại.

Hơi thở dừng một chút ở cổ: “Không tốt.”

“Vậy, vậy…” Người nào đó mở to mắt, đầu đầy hơi nước.

Tiếng cười khẽ chấn động ở cổ, khiến người nào đó suýt nữa co rụt toàn thân.

Hơi thở nóng bỏng chậm rãi dời xuống, lưu luyến ở xương quai xanh.

“Thôi… Tùy nàng…”

Đỉnh đầu người nào đó toát ra khói hồng.

Hơn nữa khi ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo thắt lưng ra, nhẹ nhàng đưa vào vạt áo thì luồng khói hồng ấy đã tụ thành đóa mây hình nấm.

“¥&%… @¥%” Trong miệng người nào đó nhảy ra một đống từ ngữ không có trong từ điển.

Ngón tay đưa vào áo ngoài dừng lại.

“Đây là cái gì?” Giọng nói trầm khàn đã lạnh đi vài phần.

“Hả? Cái, gì?” Người nào đó xoay mắt nhỏ để nhìn rõ ràng hơn.

Thân hình thon dài của Triển Chiêu bỗng bắn lên, kéo đồ vật trong ngực người nào đó ra.

Là một bao vải đỏ.

Kim Kiền vụt bò dậy, nhìn kỹ lại, da đầu lập tức tê rần, cái mông khẽ chuyển muốn nhảy giường chuồn mất.

Một tay thò ra, túm chặt cổ áo Kim Kiền.

“Đây là cái gì?” Triển Chiêu nheo hai mắt lại, ửng hồng đã lui, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ nguy hiểm.

“Haiz, ha… Cái kia… Là hôm qua… Hạ lễ của người ta.” Kim Kiền cười khan nói.

“Hạ lễ?” Vẻ mặt Triển Chiêu trì hoãn vài phần, chậm rãi mở tay nải ra…..

“Đây là cái gì!?”

Tiếng nói nổi giận suýt nữa làm sập hỉ sàng.

Kim Kiền cứng ngắc quay đầu lại, bàn tay thon dài của Triển Chiêu cầm một quyển sách, đóng gáy lộng lẫy, in ấn tinh mỹ, nhất là tên sách càng làm cho người mơ màng: “Ba mươi tám bức xuân sắc”.

“Haiz, ha, đây là do Nhị ca đưa, nói là bản đơn lẻ do huynh ấy tàng trữ, rất đáng tiền…”

Bản đơn lẻ: sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc.

Một sợi gân xanh nhảy ra ở thái dương của Triển Chiêu, đưa tay rút một quyển khác ra.

“Ngắm hoa bảo giám?!”

“A a, nghe nói cái này là tuyệt tác của một họa sĩ trứ danh….”

“Uyên ương phổ?!”

“Cái này cũng rất đắt tiền, xa xỉ…”

“Phong nguyệt lưu thiên?!”

“Quyển này cũng rất đáng giá…”

Mặt Triển Chiêu đầy hắc tuyến, hàn khí gió lốc lấy thân hình thẳng tắp làm trung tâm mà gào thét bay ra, thổi khiến rèm giường điên cuồng lay động.

Kim Kiền sợ tới mức toàn thân co thành một cục, nhào tới trên giường bắt đầu khóc tru lên:

“Triển đại nhân, chuyện này không liên quan đến thuộc hạ, bọn họ nói, Triển đại nhân là người mới, những bí kíp đông cung này là đồ bọn hắn đã cất giữ nhiều năm, đều là vật quý báu…”

“Kim Kiền!”

“Dạ! Có thuộc hạ!” Kim Kiền lập tức thẳng lưng.

Đôi mắt Triển Chiêu giống như hai cái hồ lạnh, rét căm căm khiến người khác sợ hãi.

Mà trong tay Triển Chiêu, đang siết chặt một quyển sách, trên bìa viết một hàng chữ lớn: “Mười tám kiểu Long Dương” (Long Dương có thể hiểu qua đam mỹ nhé)

“Phốc! Khụ…khụ khụ!” Kim Kiền suýt chút nữa bị sặc nước miếng.

Triển Chiêu nhíu mắt lại, thân hình lóe lên đến trước cửa sổ, một chưởng đẩy cửa sổ ra, mấy quyển sách trong tay giống như sao băng phá không, bay nhanh về phía nóc nhà và góc tường.

“Ai u!”

“Đau chết!”

“Ngã chết ta!”

“Triển Chiêu ngươi ra tay quá độc ác!”

Theo những tiếng kêu rên liên tục, mấy bóng người trốn ở các nơi ngã nhào xuống trên mặt đất.

Áo đỏ trước cửa sổ thẳng như sắt, giọng ấm lóe lên, vang vọng cả bầu trời đêm: “Các vị! Đi xa! Không tiễn!”

Một tiếng này, giống như chuông vang điếc tai, khiến cả Phủ Hộ Vệ hơi chấn động.

Sau một khắc, có mấy bóng đen như con dơi hỗn loạn rơi xuống đất, lộn xộn chạy ra ngoài phủ, trong nháy mắt, đã chạy hết sạch.

Cả tòa Phủ Hộ Vệ lập tức yên tĩnh trở lại.

Con ngươi đen của Triển Chiêu lạnh lùng nhìn bốn phía, trong mắt lóe lên ánh sáng rét lạnh, đóng cửa sổ xoay người.

“Kim Kiền, nàng muốn đi đâu?”

Thanh âm lạnh thấu xương.

Mỗ Kim giữ nguyên tư thế chạy trốn cứng đờ ngay tại chỗ, quay đầu lại, run rẩy cười nói: “Đi ngoài…”

Triển Chiêu bình tĩnh nhìn thân hình mảnh gầy trước mắt, trong con ngươi đen kịt dần dần bốc lên liệt hỏa kinh người.

Đột nhiên, ý cười nở rộ trên khóe môi Triển Chiêu, giống như mùa xuân ở Giang Nam, trăm hoa đua nở.

Kim Kiền giật mình một cái, đột nhiên lùi về phía sau một bước: “Triển, Triển đại nhân, chuyện gì cũng từ từ… Chúng ta cứ bình tĩnh bàn bạc…”

Kim Kiền liên tục lui về phía sau.

“Được.” Triển Chiêu đi từng bước tới gần, cười khẽ gật đầu.

Chỉ là nụ cười kia, dưới nến đỏ chiếu rọi, nhuộm lên vẻ câu hồn đoạt phách.

“Aaaaa!” Kim Kiền hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.

Không ngờ vừa chạy được nửa bước thì eo đã bị người kéo lại, cảnh sắc trước mắt lượn vòng, định mắt nhìn lại thì thấy mình đã bị ôm vào trong rèm lần thứ hai.

Chỉ là lúc này, hai cổ tay của mình đã bị một tay của Triển Chiêu khóa chặt trên đỉnh đầu, không thể động đậy.

Rèm đỏ tung bay, ngọn nến dao động, dung nhan tuấn tú của Triển Chiêu đỏ ửng, ý xuân mê say, đôi mắt lập lòe ánh sao, rung động lòng người…. Quả nhiên là ráng mây ngưng tụ, diễm sắc khôn cùng.

“Đêm dài đằng đẵng… Triển mỗ nguyện cùng Kim Kiền… Bình tĩnh bàn bạc…”

“Tạch tạch…. Bùm!”

Tất cả tế bào não của Kim Kiền đình công, chỉ có thể phát ra một tín hiệu duy nhất:

NO ….!

.

Ánh trăng lạnh như nước, mùi rượu bay theo gió.

Trong hậu hoa viên của Khai Phong phủ, một đám loi choi bị mỗ tam phẩm Ngự tiền hộ vệ đuổi ra khỏi nhà đang tụ tập bắt đầu nhậu tăng hai.

Ba tên nhiều chuyện ngưu tầm ngưu, mã tầm mã Đinh Triệu Huệ, Hàn Chương, Phòng Thư An tụ lại một chỗ, ba nhân tinh Nhan Tra Tán, Trí Hóa, Tưởng Bình tụ lại một chỗ, bốn người chín chắn Lô Phương, Chân Trường Đình, Đinh Triệu Lan, Bùi Mộ Văn ngồi chung một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, Đinh Nguyệt Hoa và Lô Phu Nhân ở bên cạnh không biết thì thầm to nhỏ cái gì, Nhất Chi Mai lười biếng nằm nghiêng dưới tàng cây, ngủ gà ngủ gật, một bên là Từ Khánh đã sớm ngủ chết.

“Ha ha ha ha, lúc nãy ngươi thấy sắc mặt của Triển Chiêu không?” Phòng Thư An vỗ chân cười to.

“Có thấy có thấy, ta chết vì cười mất.” Hàn Chương nói.

“Triển Chiêu thật sự là không biết điều, những thứ này đều là bí kiếp cất giữ nhiều năm của chúng ta, vì muốn tốt cho hắn nên mới đưa!” Đinh Triệu Huệ liên tục lắc đầu.

“Thật sự là không phân biệt được tốt xấu, không nhìn thấy lòng tốt của người ta!” Hàn Chương ai oán.

“Nhưng….” Đinh Triệu Huệ giơ quyển sách trong tay lên, “Quyển này…. Là của ai vậy?”

Mọi người nhìn kỹ lại, lập tức phun cười.

“Mười tám kiểu Long Dương?!”

“Ai vậy hả?”

“Ha ha ha ha ha!”

“Này này, một chiêu thâm độc như vậy, chắc chỉ có…” Tròng mắt của Đinh Triệu Huệ xoay động, nhìn về phía tay áo trắng tuyết đang lay động trên ngọn cây, “Ngũ đệ, là đệ đưa tới trêu chọc Triển Chiêu phải không.”

“Hừ!” Trên ngọn cây truyền đến tiếng hừ lạnh, “Ngũ Gia ta còn lâu mới làm ra chuyện nhảm nhí như thế.” Dừng một chút, thanh âm mơ hồ lộ ra vui vẻ, “Đó là ngày hôm trước, Ngũ Gia ta đi chợ với Lục muội thì thấy Lục muội rất có hứng thú với quyển sách này nên mua tặng muội ấy.”

Yên tĩnh trong nháy mắt.

“Ha ha ha ha ha!”

“Ngũ đệ làm rất tốt!”

“Triển Chiêu lấy được một thê tử như vậy, sau này sẽ rất náo nhiệt.”

“Chứ gì nữa, đêm động phòng tân nương không ở trong tân phòng chờ tướng công mà lại chạy đến khố phòng kiểm kê của hồi môn, chắc từ xưa đến nay cũng chỉ có độc nhất Kim hộ vệ thôi!”

“Chúng ta vốn đang định đi náo động phòng….”

“Kết quả chúng ta vẫn chưa náo thì tân nương đã tự mình náo loạn lên trời luôn rồi!”

“Đâu chỉ vậy, nếu tân nương ở lại trong khố phòng thêm một lát nữa, chắc cả thành Biện Kinh cũng nhốn nháo lên rồi!”

“Đúng rồi, các người có thấy sắc mặt của Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh khi nghe chuyện không?”

“Thấy chứ! Bao đại nhân là từ mặt đen thành mặt trắng, Công Tôn tiên sinh là từ mặt trắng thành mặt đen La Sát luôn! Ha ha ha ha!”

“Vẫn là hai vị tiền bối Y Tiên và Độc Thánh có kinh nghiệm từng trải sóng to gió lớn, bày ra vẻ mặt trấn tĩnh khen Kim hộ vệ một câu “Đồ nhi nhà ta tất nhiên là không tầm thường.”, sau đó dắt Bùi lão trang chủ và Giang Ninh bà bà đi đánh mã điếu…”

“Đúng là gừng càng già càng cay!”

Mọi người cảm khái.

“Sư phụ! Sư phụ! Chúng ta mau đi cứu người đi!”

Mọi người đang trò chuyện cao hứng, đột nhiên, một người vừa la hét vừa vọt vào, sau lưng còn có thêm hai người khác nữa.

Mọi người nhìn kỹ lại, là ba người Ngải Hổ, Vũ Mặc và Nhan Tra Dật.

“Sao vậy?” Trí Hóa nhàn nhã hỏi.

“Thảm, kêu thảm thiết!” Ngải Hổ thở không ra hơi nói.

“Hả???” Mọi người mờ mịt chẳng hiểu gì.

Nhan Tra Tán đặt chén rượu xuống, dời ánh mắt dò hỏi về phía Vũ Mặc và Tiểu Dật.

Vũ Mặc cứng mặt hồi lâu mới thốt ra năm chữ: “Kim Kiền kêu thảm thiết.”

“Hả?” Mọi người càng khó hiểu.

“Đúng đúng đúng, kêu rất thảm!” Ngải Hổ thở ra một hơi, “Con nghe mà tóc gáy dựng đứng lên hết! Tiểu Dật, ngươi nhanh chóng nói cho sư phụ bọn nghe đi.”

Tiểu Dật co da mặt: “Không cần đâu, chuyện của người ta…”

“Nhanh đi!” Ngải Hổ và Vũ Mặc cùng trừng nhìn Tiểu Dật.

Tiểu Dật liếc mắt, hắng giọng một cái mở miệng, tiếng vừa ra tiếng, là giọng nói của Kim Kiền:

“Cứu… Mạng! Triển… Đại nhân! Thuộc hạ… Không dám nữa! Không dám nữa! Đừng… Mà! Cứu… Mạng!”

Lời thoại tất nhiên là không có vấn đề, nhưng giọng điệu này, tiết tấu thở dốc này, còn có ý xuân lượn lờ uyển chuyển du dương biến đổi bất ngờ trong giọng nói…

“Phụt!” Mọi người đồng loạt phun ra một ngụm rượu.

“Bịch!” Một bóng trắng rơi từ trên ngọn cây xuống đất.

“Khụ…khụ!” Trí Hóa run mặt da phủi bọt rượu trên người, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Ngải Hổ: “Đồ nhi ngoan, không còn sớm nữa, con nên đi ngủ đi.”

“Hả?” Ngải Hổ lo lắng, “Nhưng mà Kim Kiền có phải là bị Triển đại ca đánh không?! Chúng ta không cần đi cứu sao?”

“Cứu chính con đi!” Trí Hóa gõ đầu Ngải Hổ, “Hôm nay Triển Chiêu không quan tâm đến con, nhưng ngày mai thì không biết hắn sẽ chỉnh con thế nào đâu!”

“Là sao?” Ngải Hổ mờ mịt chẳng hiểu gì nhìn về phía Vũ Mặc. Vũ Mặc thì nhìn về phía Nhan Tra Tán.

Nhan Tra Tán quẫn bách: “Cái này… Khụ…khụ…”

“Thôi đi… không phải hai người họ chỉ là đánh nhau trên giường thôi sao?” Tiểu Dật khinh thường, “Sư phụ và sư nương ngày nào cũng đánh một lần, ta quen rồi!”

“Phụt!” Mọi người lại cùng nhau phun ra một ngụm rượu.

“Nhất Chi Mai!” Đinh Nguyệt Hoa đứng dậy, đỏ mặt nắm lỗ tai của Nhất Chi Mai kéo đi.

“A!! Hả? Xảy ra chuyện gì?! Nương tử? Nương tử?! Đau quá, đau quá!” Nhất Chi Mai vô tội không hiểu gì bị thê tử nhà mình lôi đi.

Một tràng im lặng.

“Phốc!”

“Ha ha ha ha!”

“Trời ạ! Đồ đệ của Nhất Chi Mai, thật sự là trò giỏi hơn thầy mà!”

“Chuyện gì vậy? ” Ngải Hổ nghi hoặc nhìn về phía Vũ Mặc bên cạnh, “Rốt cuộc có cần đi cứu người không?”

Khuôn mặt Vũ Mặc cứng như đá, yên lăng hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Hiểu rồi, không cần cứu.”

“Hả?” Ngải Hổ tóm tóc.

Mí mắt Vũ Mặc run lên, không kiềm chế được trợn trắng cả mắt, xoay người đi nhanh.

“Vũ Mặc! Vũ Mặc! Ngươi nói rõ cho ta!” Ngải Hổ đuổi theo.

Mọi người lại cười vang.

“A! Khoan đã, ba tên này nghe lén ở ngoài cửa sổ phòng Triển Chiêu mà lại không bị phát hiện à?” Phòng Thư An đột nhiên kinh ngạc nói.

Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau.

“Thật là…. Anh hùng xuất thiếu niên…”

Trong tiếng cảm khái của mọi người, ai cũng không chú ý, mỗ Bạch Thử nào đó ngã xuống đất đã vụt phi lên cây, thảnh thơi bắt chéo hai chân nằm trên nhánh cây, trong tay còn cầm một ly rượu.

Ánh trăng sáng thông qua cành cây chiếu xuống bóng trăng lốm đốm trên gương mặt tuấn mỹ, khóe môi hé ra nụ cười ôn nhu vui vẻ.

.

Nắng mai dần lên, nến đỏ đã tắt, một đêm xuân tiêu, mệt mỏi tới sáng.

Kim Kiền cố gắng mở mí mắt ra, cẩn thận liếc nhìn chỗ giường bên cạnh.

Trống rỗng nhưng vẫn còn ấm, hiển nhiên là người bên cạnh vừa rời đi không lâu.

Kim Kiền hít sâu một hơi, chậm rãi từ nằm ngửa thành nằm nghiêng, sau đó lại chậm rãi từ nằm nghiêng thành nằm ngồi….

Chỉ vài động tác nho nhỏ thôi nhưng cũng khiến nàng mệt đến nổ đom đóm mắt rồi.

Rũ mắt nhìn từ cổ mình trở xuống, Kim Kiền vô cùng thê thảm nhắm mắt lại, vừa run cánh tay mặc quần áo, vừa nghiến răng nghiến lợi đè giọng khuyến khích mình:

“Tần thời minh nguyệt Hán thời quan, vạn lý trường chinh nhân vị hoàn!”

Bài thơ “Tái xuất kỳ ” của tác giả Vương Xương Linh, dịch nghĩa: “Trăng sáng thời Tần, cửa quan thời Hán. Muôn dặm trường chinh người chẳng về được”. Ta ko bik ngụ ý của Kim tỷ ở chỗ này, chắc ẻm đag than thân trách phận, đã bị ăn r nên ko quay đầu lại được nữa.

Hơi động một chút thì cảm thấy toàn thân trên dưới giống như bị cối đá nghiền qua, vừa mỏi vừa đau.

“Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm!” Kim Kiền run rẩy xuống giường.

Bài thơ “Thục tướng” của Đỗ Phủ viết về Gia Cát Lượng, tạm dịch là: ra quân chưa kịp chiến thắng thì đã khuất, khiến ng dời sau cũng phải chạnh lòng,nước mắt đẫm đầy vạt áo. Có nghĩa là chưa kịp thành công thì người đã chết.

Chân vừa chạm xuống đất, thì cảm thấy hai chân mềm nhũn, quả thật giống như vừa bò lên núi cao hai mươi dặm, nhất là hai bắp đùi, vừa mỏi vừa xót, chứ đừng nói chi là chỗ giữa hai đùi, quả thật… Quả thật… Nghĩ lại mà thảm thiết….

“Hít! Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi!”

Bài thơ “Lương Châu Từ” của Vương Hàn, tạm dịch là: xin người chớ cười ta say nằm trên bãi chiến trường, vì từ xưa đến nay, đi chinh chiến có mấy ai trở về.

Vịn giường đứng vững, Kim Kiền thở phào một hơi, chậm rãi dựng thẳng cái eo đau nhức: “Đãn sử Long Thành phi tướng tại, bất giao Hồ mã độ Âm san…. Á!”

Hai câu cuối trong bài “Xuất tái kỳ ”, tạm dịch là: nếu như có vị phi tướng ở tại Long Thành, thì sẽ ko cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn

Kim Kiền cố nén đau nhức, mặt mũi run lên kịch liệt.

Á! Xúc cảm này giống như khi dì cả tới chơi….

Nhưng tất nhiên, không phải là dì cả mất tích đã lâu giá lâm….

Cho nên… Đây là….

Cả khuôn mặt Kim Kiền đỏ lên, giống như một quả táo chín mọng.

Không không không! Bình tĩnh bình tĩnh!

Đây chỉ là một hiện tượng sinh học tự nhiên, không có gì không có gì!

Là một sinh vật giống cái hiện đại có kiến thức rộng rãi, tầm mắt khoáng đạt, thành thục chín chắn, ta phải dùng ánh mắt hiểu biết và thái độ tha thứ để đối mặt với hành động đêm qua, việc này nói rõ Triển đại nhân nội lực kinh người, khí lực mạnh mẽ, thân thể khỏe mạnh,…. Hắn tốt! Ta cũng tốt….

“Cái rắm!” Kim Kiền nắm chặt tóc, “Ta đã cầu xin tha thứ rồi! Ta cũng đã gọi cứu mạng rồi! Cổ họng ta hét đến khàn rồi! Ta đã nói sẽ nộp Tiểu Kim Khố của ta lên rồi! Nhưng rồi sao! Kết quả đây! Ta lại… Lại bị ép cả đêm không ngủ! Đây là nghiền ép, đây là áp bách, đây là nô dịch nhân dân, đây là vô nhân đạo!”

“Là một người hiện đại có lý tưởng, có hiểu biết, ta không thể thỏa hiệp, ta không thể khuất phục, ta nhất định phải chống lại, ta nhất định phải đấu tranh tự do!” Kim Kiền nheo mắt nhỏ lại, xiết chặt nắm tay, ngẩng đầu hát vang, “Mọi người đứng dậy không muốn làm nô lệ! Đứng dậy! Đứng dậy! Đứng dậy….”

“Kim Kiền, sao nàng lại thức sớm vậy!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio