Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 529 : chương 291: chương đặc biệt…. một ngày du lịch ở khai phong phủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mở mắt ra, đập vào mắt là bảng vàng “Khai Phong phủ”.

Kim Kiền cong cong mắt nhỏ vẫy vẫy cây cờ nhỏ trong tay, mở to mắt tỏa sáng nhìn mình.

“Hoan nghênh hoan nghênh! Hoan nghênh vì đã tham gia một ngày du lịch đặc biệt đến Khai Phong phủ, tôi là hướng dẫn viên du lịch Kim Kiền, có vấn đề gì có thể hỏi tôi, muốn tham gia hạng mục gì có thể tìm tôi, nếu như muốn cho tôi tiền boa, tôi đức hạnh cao thượng đạo đức tốt đương nhiên sẽ không khách sáo trước mặt bạn, nhất định sẽ nhận lấy!”

【…Tôi muốn đi dạo Khai Phong phủ. Không có tiền boa!】

“Được! Không thành vấn đề!” Kim Kiền cười hắc hắc, đong đưa cây cờ nhỏ ra dấu đi theo mình, “Tiền boa chỉ là chuyện nhỏ, không sao!”

Theo bóng dáng mảnh gầy đi vào Khai Phong phủ, hơi thở uy nghiêm cổ xưa đập vào mặt.

Phía trước là bốn vị nam tử đang mặc áo quan Hiệu úy, hướng Kim Kiền ôm quyền.

“Đến đây, giới thiệu với bạn, vị mặt chữ điền này chính là Vương Triều, vị mặt dài này chính là Mã Hán, vị mặt đen râu ria này chính là Trương Long, vị mặt trắng không râu ria này chính là Triệu Hổ.” Kim Kiền tiến lên một bước, bỏ cờ nhỏ xuống, vung tay lên.

【Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, chào mọi người!

Vương Triều ôm quyền, Mã Hán gật đầu, Trương Long vỗ vai Kim Kiền: “Kim Hiệu úy, đây là khách du lịch hôm nay à?”

“Đúng vậy, các người đừng dọa người ta sợ!” Kim Kiền nhe răng.

【Kim Hiệu úy? Không phải bạn đã thăng lên… 】

“Đúng vậy, tòng Lục phẩm Hiệu úy, mới thăng chức không bao lâu.” Kim Kiền đắc ý.

【Hóa ra là lúc đó… 】

“Kim Hiệu úy, chúng ta còn có công vụ trong người, đi trước nha!” Triệu Hổ cười với mình, ôm quyền cáo từ, ba người còn lại cũng cáo từ.

“Được! Đến trạm tiếp theo!” Kim Kiền vẫy vẫy cờ nhỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên phía trước.

“Thấy không? Bên kia chính là viện khách của Khai Phong phủ, giải oan tố khổ cần sổ sách đều ở bên kia, vật chất nghỉ trọ ngang ngửa khách sạn ba sao!”

“Đối diện chính là thiện đường của Khai Phong phủ, thức ăn khá tốt, cải trắng rau cỏ đầy đủ, cơm cháo cứ ăn thêm thoải mái!”

【Thịt đâu?】

“Ừ khụ, thịt hả… Ngày mười lăm mới có thể ăn.”

【… Cái này mà gọi là chế độ ăn uống cao cấp ở cán bộ à?】

“Bao ăn bao ở, không thể đòi hỏi cao!” Kim Kiền chớp chớp lông mi quay đầu nói một câu.

【… 】

“Đến đây! Đây chính là nơi nổi tiếng nhất Khai Phong phủ! Đại đường của Khai Phong phủ!” Kim Kiền vẫy cờ nhỏ trong tay rất là vui sướng, “Nơi này là cực kỳ nổi danh rồi! Thẩm vấn Trát phò mã, ô bồn, ly miêu hoán thái tử chủ yếu đều diễn ra ở đây! Thế nào, có hứng thú đi thử Long Đầu Trát, Hổ Đầu Trát, Cẩu Đầu Trảm không? Một lần chỉ tốn đồng thôi!”

【… Không có hứng thú.】

“Này này, không suy tính một chút à? Muốn cái nào cũng được! Thậm chí có thể đưa đầu vào Long Đầu Trát luôn, đây chính là chế độ chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể hưởng thụ thôi nha!”

【Luật du lịch mới cấm thu phí hạng mục không hợp pháp!】

“Chậc! Được, được rồi…” Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền kéo xuống, phờ phạc rũ rượi vẫy cờ nhỏ, “Này đi thôi, đến điểm tham quan tiếp theo.”

Xuyên qua đại đường đi vào cánh cửa bên phải, hai cái sân hiện ra ngay trước mắt. “Bên này là hậu hoa viên của Khai Phong phủ! Bên trong có trồng dược thảo quý báu của Công Tôn tiên sinh! Một khóm chỉ cần đồng thôi, tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm, tuyệt đối là hàng thật giá thật! Mua trước mười khóm ha?” Mắt nhỏ của Kim Kiền sáng quắc nhìn mình lom lom kích động nói.

【Bên kia là nơi nào?】

Đôi lông mày thô của Kim Kiền đã biến thành chữ bát (八): “Đó là viện Phu Tử… Bạn thật sự không mua sao? Trở về pha trà ngâm rượu gì đó cho bạn bè thân thích cũng được, tuyệt đối vừa ra tay là biết có nghề! Tôi chỉ tính % giá tiền! %! %!”

【Đến viện Phu Tử đi!】

“Chậc chậc!” Thân hình mảnh gầy cong lưng nhỏ, vẫy vẫy cờ nhỏ, “Được rồi, đi theo tôi.”

“Nhìn thấy không? Bên kia là phòng ngủ của Bao đại nhân, bên cạnh là thư phòng, phòng khách, bên cạnh là phòng ngủ của Công Tôn tiên sinh! Bên này là phòng của Tứ Đại Kim Cương…” Mắt nhỏ bỗng nhiên sáng ngời, nhanh như chớp chạy đến trước cửa của một gian phòng, khí thế ngàn vạn nói, “Gian phòng này! Gian phòng này! Đây là kí túc xá đơn của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Nam hiệp Triển Chiêu! Vào phòng chụp ảnh chỉ cần một trăm đồng, nằm trên giường chụp ảnh chỉ cần hai trăm đồng! Thế nào? Có muốn thử một lần hay không?!”

【Triển đại nhân cũng nằm trên giường à?】

“Ặc!” Kim Kiền mất thăng bằng, suýt chút nữa té ngồi xuống đất, cười gượng hai tiếng, “Này, hạng mục này, tạm, tạm thời còn chưa khai trương…”

【Vậy thôi, ta muốn đi gặp Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh.】

“Được rồi…” Kim Kiền tiếc hận liếc nhìn căn phòng của Triển Chiêu, hình như đã hạ quyết tâm, siết chặt nắm tay, mang mình đi về phía cửa sổ thư phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, dùng sức vẫy cờ nhỏ với mình, nói nhỏ, “Tới đây…”

【… Tại sao phải lén lén lút lút vậy?】

Kim Kiền chỉ cửa sổ, hạ thấp giọng nói: “Hạng mục đi du lịch một ngày này Bao đại nhân vẫn chưa phê duyệt!”

【… 】

Từ cửa sổ nhìn vào trong nhà.

Trong thư phòng đầy sách, Bao đại nhân mặt đen uy nghiêm, ngồi thẳng sau án thư, vẻ mặt ngưng trọng nhìn hồ sơ vụ án trên tay.

Bên hông án thư, Công Tôn tiên sinh mặt trắng như phấn, bút lông trong tay thoăn thoắt, đột nhiên, ngòi bút dừng lại, mắt phượng nâng lên nhìn về phía mình.

【!!】

“Ôi trời, bị phát hiện rồi! Nhanh chóng rút lui!” Kim Kiền nhanh tay lẹ mắt đóng khung cửa sổ, nắm cánh tay của mình chạy như điên ra khỏi viện Phu Tử.

【Chẳng lẽ Công Tôn tiên sinh cũng không biết hạng mục một ngày đi du lịch này à?】

“Khụ…khụ, cái kia… Công Tôn tiên sinh tất nhiên là biết, nhưng…” Kim Kiền vịn ngực, thở hổn hển hai cái, “Bạn là do một mình tôi tiếp, nếu để cho Công Tôn tiên sinh biết, phải chia bảy phần lợi nhuận!”

【… Tiểu Kim à, tôi nói này… 】

“Ha ha ha, ta đã nói Tiểu Kim Tử hôm nay thần thần bí bí, nhất định là đang làm chuyện xấu mà!” Tiếng cười hào sảng truyền đến từ nóc nhà, “Sao hả, Tiểu Miêu, Ngũ Gia ta nói đúng không!”

Hai bóng người một đỏ một trắng nhẹ nhàng bay trên nóc nhà, lặng lẽ rơi xuống đất.

Kim Kiền xụ mặt xuống, ra vẻ đau khổ hướng hai người ôm quyền: “Triển đại nhân, Bạch Ngũ Gia…”

“Tiểu Kim Tử ơi Tiểu Kim Tử! Ngươi thật sự là bị tiền làm mờ mắt rồi!”

Thanh niên tuấn mỹ áo trắng dùng cán quạt ngọc nhẹ nhàng gõ vào đầu Kim Kiền.

Thanh niên áo đỏ bên cạnh đưa tay ngăn cán quạt, lông mày cau lại nhìn Kim Kiền: “Kim Hiệu úy, việc này sao có thể giấu diếm không báo?”

“Hắc hắc, cái này…” Kim Kiền cào đầu cười gượng, đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, kéo cánh tay mình đến bên cạnh, “Đến đây, tôi giới thiệu với bạn, vị này chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhân Triển Chiêu, vị này chính là Cẩm Mao Thử tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ Bạch Ngũ Gia Bạch Ngọc Đường!”

【Triển, Triển đại nhân… Bạch, Bạch Ngũ Gia…】

Con ngươi đen của Triển Chiêu nhìn sang, cười khẽ một tiếng, ôm quyền: “Triển Chiêu hữu lễ.”

“A! Sao vành mắt ngươi đỏ vậy?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ cúi người, mắt hoa đào bu lại.

“Bạch huynh, không thể mạo phạm!” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường về, vẻ mặt xin lỗi nói, “Các hạ chớ trách, Bạch huynh tính cách tiêu sái, nếu lỡ đắc tội…”

【Không sao… Không sao…】

“A! Tại sao lại khóc?” Bạch Ngọc Đường trừng to mắt hoa đào trong giây lát, sau đó lập tức hung hăng trừng nhìn thanh niên áo đỏ bên cạnh, “Xem kìa! Thối Miêu! Đều do ngươi đó! Làm người ta khóc rồi!”

Triển Chiêu lập tức cứng đờ, chân tay luống cuống nhìn bên này, khuôn mặt tuấn tú hơi lấp lánh ánh hồng: “Triển mỗ… Không, không cố tình…”

Nước mắt thoáng chốc bừng lên, khiến ba bóng người trước mắt bị mờ nhòe.

“A a a, Triển đại nhân, ngài hại chết thuộc hạ rồi!”

“Triển mỗ… Triển mỗ…”

“Thối Miêu, ngươi đã gây họa rồi!”

“Bạch huynh, Triển mỗ không định làm vậy…”

【Không phải…】

Giơ tay lên gạt đi chất lỏng ở viền mắt, hít sâu một hơi.

【Tôi là đặc biệt đến cám ơn các bạn!】

“Cảm ơn?” Ba người quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên.

【Đúng vậy, cám ơn các bạn.】

Từng cơn gió ấm áp nhẹ thổi qua ngọn cây, cánh hoa đào bay thấp, giữa ánh dương trong không trung, giống như hoa vũ du dương, đảo qua ba tay áo đỏ trắng xám.

Tay áo trắng tuyết như vũ y của tiên tử, bồng bềnh bay lên, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nhếch miệng, mắt hoa đào trong trẻo: “Vẫn là cười là đẹp nhất…”

Áo đỏ táp gió, bao kiếm Cự Khuyết nhẹ vang lên, con ngươi đen của Triển Chiêu trong suốt như nước, khẽ mỉm cười, gió xuân nhu hòa: “Triển mỗ mới là người phải đa tạ các hạ!”

“Thôi! Đừng tạ ơn tới tạ ơn lui lãng phí thời gian nữa!” Tay áo màu xám giương nhẹ như chim bay, mắt nhỏ của Kim Kiền mị mị, nụ cười sáng lạn, “Sau này chỉ cần bạn nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới! Tôi chỉ tính bạn %! Không, % thôi!”

【Được.】

Cột sáng chậm rãi vờn quanh thân, ba người trước mắt giống như bị ánh sao nhuộm lên, tuyệt mỹ như vẽ.

【Đã đến lúc, tôi phải đi rồi.】

“Đừng khóc, mắt sưng lên thì không đẹp nữa rồi.” Thanh niên áo trắng lỗi lạc cười.

【Được.】

“Bảo trọng.” Hộ vệ áo đỏ cười như gió xuân.

【… Bảo trọng.】

“Sau này thường đến chơi nha.” Hiệu úy mắt nhỏ dùng sức vẫy cờ nhỏ, “Hẹn gặp lại!”

【Hẹn gặp lại…】

Kim quang lóe sáng, ba bóng người trước mắt dần dần phai nhòa, hóa thành bầu trời đầy sao, chảy vào ngân hà.

Hẹn gặp lại… Bạch Ngũ Gia….

Hẹn gặp lại… Triển đại nhân….

Hẹn gặp lại… Tiểu Kim….

Hẹn gặp lại….

Khai Phong phủ….

Hẹn gặp lại….

Lần này thật sự là THE END.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio