Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, ăn sáng và chuẩn bị đồ đi học. Đang mặc đồng phục thì tôi chợt nhớ tới giấc mơ hôm qua của tôi, khi tôi thấy hắn, đi với một người con gái khác, tôi chạy theo hắn, nhưng không với tới hắn. Hắn đã quay lại nhìn tôi, người đầy thương tích, trên tay là một cái mặt nạ đen điểm một bông hồng đen ở trên góc. Rất quen thuộc! Tôi mở cánh cửa, chuẩn bị đi học thì …
– Cô tính đi đâu đấy? – hắn nói dù mắt nhắm nghiền, đầu chúi vào gối.
– Thì đi học! Chứ hôm qua nghỉ rồi, lỡ có gì … – tôi trả lời, hi vọng thoát được hắn.
– Dẹp! Cái chỉ số IQ của cô thì cần quái gì học hành nữa? – hắn vặn vẹo, vẫn nằm ngủ như không.
– Nhưng …
– Nhưng nhị cái gì? Cô hứa rồi, tính thất hứa à? – hắn giơ ngón út lên như nhắc lại lời hứa hôm qua của tôi với hắn.
– Này! Anh không đi thì để chị tôi đi chứ! – nó hằn học nhìn hắn, hét cái giọng vàng oanh long trời lở đất ra cho mọi người nghe.
“Reng … ”
Điện thoại hắn đổ chuông, màn hình nhấp nháy số lạ gọi tới. Hắn lò mò ra khỏi giường, cúp máy. Nhưng điện thoại tiếp tục kêu, không ngừng đổ chuông dù hắn cúp máy cả chục lần.
– Ai vậy? Sao anh không mau bốc máy đi? – nó nhìn hắn đầy thách thức.
– Không biết, không quan tâm! – hắn nói lạnh nhạt, rút sim điện thoại ra, quẳng vào thùng rác để ngừng mọi cuộc gọi rồi quay về phía tôi – Thôi cô đi học cũng được! Tôi đổi ý rồi!
Nó nhìn thấy hắn chui vào nhà tắm thì nhanh nhảu chạy tới chỗ thùng rác để tìm cái sim điện thoại rồi lôi tôi chạy ra ngoài. Sau đó nó bỏ cái sim đó vào điện thoại của nó và ra hiệu cho tôi im lặng. Nó lại nhận được cuộc gọi ấy, nó nhấc máy.
“Anh! Sao anh không chịu bốc máy nãy giờ? Làm em lo quá à! Mà sao tối qua anh không tới? Làm em chờ mỏi mòn luôn!” – đầu bên kia giọng ỉ ẻo ngay từ lúc nó mới bốc máy – “Sao anh không nói gì hết vậy? Anh ơi?”
Mặt nó sầm lại nhưng vẫn tiếp tục nghe giọng cô gái đầu bên kia chua chát.
“Anh làm gì thì làm, chiều thứ tư tuần sau nhất định phải đến gặp em ở cafe gần khu nhà trọ của em như đã hứa hôm trước, em có việc muốn nói với anh, nếu không thì đừng trách em!”
Nó cúp máy, bỏ sim của nó ngược vào điện thoại rồi nhấn máy gọi cho ai đó, có lẽ là nhóc.
– Ê! Cho muội toàn bộ thông tin về chủ nhân của số điện thoại này nhé! – rồi nó đọc số điện thoại ra cho nhóc, xong nói tiếp – Yêu cầu giao hàng sớm sớm được không? Ok! Gặp huynh ở trường!
Xong nó cúp máy thản nhiên đến trường như không có chuyện gì xảy ra. Nó gặp Huy được nửa đường, chỉ cúi chào lấy lệ chứ hai đứa không nói gì cả. Sau đó là một không khí im lặng tới đáng sợ khiến tôi run lên bần bật. Thật may là nhóc và nhỏ đến. Nhóc kéo nhỏ qua một góc, chắc là “giao hàng” theo kiểu nó nói. Nó không cười, chỉ im lặng nhìn nhóc, rồi cảm ơn nhóc.
– Có chuyện gì ạ? – nhỏ bước qua bên đó, nhìn nó hỏi.
– Không … – nó lạnh nhạt quay đầu qua một bên, trả lời.
– Cuối tuần này chị có tính đi sẽ đến đấu trường chứ? – nhỏ hỏi.
– Là ngày mai – nó giật mình quay lại nhìn nhỏ – Có chuyện gì à?
– Bang Skulk sẽ có một trận với bang Shadow! Lẽ nào em không biết? – Huy nhập cuộc, nhìn nó.
– Mới về, còn quá nhiều chuyện để lo lắng và giải quyết, nhất là về chị Thy! – nó hất đầu về phía tôi.
– Hể? Tại sao lại là chị? – tôi nhìn nó ngờ nghệch – Đi đâu thì đi, chị không sao đâu!
– Tỉ tỉ ngờ nghệch thế này cũng đáng lo nhỉ! – nhóc xoa hai thái dương mệt mỏi nói – Dạo gần đầy có nhiều chuyện xảy ra mà ngay cả khi muội về cũng không giải quyết được, đau đầu quá!
– Bên em đâu có kém, anh hai suốt ngày gây chuyện rồi bỏ đi, làm tụi em giải quyết muốn mệt! Tuần này có hai trận đấu rồi! – nhỏ thở dài.
– Thôi tính sau! Lên lớp cái đã! – nó phẩy tay, tiến về phía cổng trường. Tôi bám theo sau nó, vào trường.
Mia POV
Tôi bước đi khá là chậm, đầu vẫn còn có mấy suy nghĩ vớ vẩn. Dạo này thế giới ngầm có nhiều vấn đề thật, nhất là bang Skulk và bang Dark. Mọi người có hơi loạn lên vì chủ bang Dark đã ba tháng chưa ra mặt lấy một lần, chẳng biết lí do. Bây giờ bang Dark như một con gà mất đầu, dần tan rã. Số lượng thành viên cũng giảm đáng kể, đã hơn ba trăm người rời bang qua bang khác, phải khó khăn lắm mới giữ được mọi người ở lại.
Còn hắn, anh rể của tôi … Thật đáng thất vọng. Thông tin về cô gái đó, theo như tôi biết thì cô ta cũng chẳng phải là một người đàng hoàng cho lắm, chỉ là một cô “tiểu thư” khu ổ chuột thôi … Tại sao …
“Rầm!!!” – một tiếng động vang lên làm ngưng đọng mọi suy nghĩ của tôi, kéo tôi về hiện thực.
Theo phản xạ tự nhiên, tôi quay về phía tiếng động xem chuyện gì đã xảy ra và một cảnh tượng khá là hỗn loạn đập vào mắt tôi. Trên mặt đất là chị, với một vũng máu nhỏ bên cạnh vẫn còn nhỏ giọt xuống đất.
– Chị Thy … Chị có sao không? – nhỏ loay hoay tìm cách đỡ chị Thy dậy vì nhỏ đi ngay sau chị.
– Tỉ tỉ! – Kyo gỡ cái cặp nặng trịch ra khỏi vai chị, ném nó về phía Huy rồi nói gấp gáp – Xách hộ vào phòng y tế!
Sau đó thì Kyo bế xốc chị vào phòng y tế. Trong cái lúc ấy, tôi tự dưng đờ người ra, đứng quan sát mọi thứ xảy ra trong tích tắc mà chẳng làm gì. Có lẽ tôi đứng đó luôn nếu Huy không nắm tay tôi lôi tôi đi.