Taxi dừng lại ở trước một tiệm mì nhỏ trong ngõ phố hẹp, Quân bước ra trước, chìa tay ngỏ ý muốn giúp cô ra. Trả xong tiền taxi, anh quay lại nhìn tiệm mì sạch sẽ, không quá tồi tàn nhưng anh không ưng ý lắm vì nghĩ nó có hơi nghèo nàn và dành cho bậc thấp trong định vị xã hội chứ không phải cho anh hay những người như cô. Lẽo đẽo theo sau cô, anh cỗ gắng để tạo ra sự chú ý với cô nhưng có lẽ lần này anh đành im lặng, để chờ lần sau.
Tia POV
– A! Thy! – một giọng nói vang lên.
– Aoki-senpei? – tôi ngạc nhiên – Lâu rồi không gặp, cửa hàng chị bán tốt chứ?
– À … Ừ … – Aoki-senpei nhìn tôi ngậm ngừ.
– Có chuyện gì hả chị? – tôi tò mò.
– Không hẳn là to tát nhưng mà … – chị vẫn chập chờn.
– Sao ạ? – tôi tỏ vẻ cún con nhìn chị ấy.
– Chị sắp phải về Nhật rồi! – chị ấy trả lời giọng buồn buồn.
– Hể … – tôi mở mắt tròn xoe – Vậy chị có quay lại không?
– Chắc là không … – im lặng giây lát, chị ấy nói tiếp – Chị về cưới chồng, ba mẹ bảo chị gần hai mươi rồi mà vẫn “còn chưa có ai để có đôi có cặp” nên họ gọi chị về rồi tính mai mối!
– C … Cổ hủ! – tôi phụng phịu – Miễn chị vui vẻ là được thôi!
– Nhưng mà … ba chị bị bệnh nan y, ông ấy hi vọng được nhìn thấy chị sánh đôi với ai đó trong váy cưới trước khi ông ấy nhắm mắt xuôi tay! – chị ấy thở dài – Họ cho chị một tháng nữa phải về, nếu có người ưng ý thì ra mắt, không thì họ mai mối!
– Em biết nhiều kẻ đây người nọ nhưng không biết ai hợp với chị được! – tôi buồn buồn, bông nhiên búng tay – À … Mà giới thiệu với chị, đây là anh Quân!
– Chào … – anh im lặng vì chẳng biết xưng hô thế nào cho hợp, theo những gì tôi nói thì Aoki-senpei chắc phải nhỏ tuổi hơn anh – … em!
– Vâng! Chào anh! – chị Aoki đứng dậy, cúi đầu chào anh ấy. Có vẻ như hai người này hợp hơn là anh Quân với nhỏ Chi! – Hai người ngồi cùng bàn cho vui chứ?
– Vâng! – tôi cười.
Ngồi xuống, tôi thấy Chi chạy ra từ nhà bếp, hấp tấp chạy ra phục vụ cùng một lúc … năm bàn. Tài thật! Mỗi cô chỉ phục vụ cùng lắm là hai bàn cùng một lúc vì họ phải phục vụ bàn đó suốt bữa ăn còn Chi thì … Thôi thì tôi dành cúi đầu.
– Chị tính rủ Chi-chan đi dạo nhưng nó vãn đang cố làm thêm một hai tiếng nữa nên chị cũng chẳng ngăn cản gì – Aoki-senpai cười nhạt, gắp miếng gỏi trên đĩa ăn – Em muốn ăn gì thì cứ gọi, tối nay chị trả!
– Thôi … Em trả cho! – tôi nhe răng cười – Hiếm khi nào chị em mình ăn chung, bữa trước chị trả rồi!
– Nhưng mà …
Thế là hai đứa tôi tranh nhau đấu võ mồm xem ai trả tiền cho đến khi có người ngoài cuộc lên tiếng.
– Bữa nay tôi trả! – anh lên tiếng chấm dứt cuộc hội thoại của hai đứa tôi rồi quay qua nhìn tôi – Em ăn gì?
– Hơ … Em … – tôi nghĩ ngợi một chút rồi nhìn đồ ăn.
“Ngon nhưng mình chẳng thèm ăn cho lắm, thấy hơi ngán …”
– Cái gì đó chua chua … – tôi trả lời.
– Gỏi xoài nhé! – Chi từ đâu ra, đứng bên cạnh cười – Gỏi xoài vừa chua chua lại có phần ngọt, chuẩn rồi còn gì!”
– Nhưng ăn gỏi xoài không thì ngán lắm … Nhưng không thèm ăn mặn … – tôi trả lời chán nản.
– Hơ … Con này … Từ khi nào mà mi nói như mấy bà bầu đang nghén thế hả? – Chi được dịp trêu tôi.
– Bầu bì cái đầu mi! Ta mách bà chủ bây giờ! – tôi nhéo má nhỏ bạn.
– Aaaa … Vậy ăn gỏi tôm đi … – nhỏ vừa nói vừa kêu oai oái.
– Sao cũng được! – tôi xua tay.
– Mà sao không thấy Long đi với em? – chị Aoki hỏi.
– Anh ấy qua Úc có việc chị à … – tôi nói đại cho qua.
– Chuyện gì mà để vợ ở đây một mình? Đáng lẽ ra phải mang em theo chứ? – chị ấy nói, có phần hậm hực.
– Thôi chị ạ … Em bảo em ở lại học tiếp rồi tính sau, có phải lỗi của anh ấy đâu!
– À … Ừ …
Quân POV
Tôi ngồi im lặng nghe cuộc hội thoại. Vậy cô bé này là hoa đã có chủ. Thôi thì đành vậy, mình cũng chẳng khoái cuộc tình tay ba nên cũng không muốn dính dáng làm gì cho mệt. Cơ mà … cô gái tóc xanh trước mặt cũng dịu dàng, nữ tính thật! Coi bộ cô ấy vẫn còn độc thân, có vẻ như ba mẹ cô ấy muốn cô ấy lấy chồng, mình cũng đang bị ép cưới vợ, nếu tìm hiều thêm và cô ấy hợp ý mình thì mình tiếp cận, không thì thôi vậy. Nhưng nói gì thì nói, cố ấy cũng xinh đẹp, dễ thương phết!