Một tuần sau, Thẩm Đường kết thúc tất cả các hoạt động làm ăn.
Chiều nay đoàn người trợ lý sẽ về Bắc Kinh, một mình cô trở về Thâm Quyến, có xe buýt đi thẳng từ thành phố đến thôn của cô.
Quê của cô là một làng chài nhỏ xinh đẹp, những năm gần đây bị khai phá thành khu du lịch.
Nhà ông nội gần ven đường, đứng từ cửa nhà đã có thể nhìn thấy biển.
Có rất nhiều phòng, một tòa nhà dành cho người trong thôn thuê để mở quán cơm, một tòa khác cho nhà hàng xóm mở homestay, những năm nay nhà hàng xóm chăm sóc cô và ông nội rất tốt, cô đã miễn tiền thuê cho bọn họ.
Ông nội khéo tay, các phòng trong nhà đều được ông trang trí theo phong cách riêng, trong sân trông đầy hoa cỏ, là nhà giàu có nhất trong thôn.
Thôn của cô tên là thôn Hải Đường, hai bên ven đường của thôn đều là hoa hải đường.
Lúc đầu, khi được đưa tới nhà của ông nội cô chỉ mới một tuổi, ông nội cho cô vào sổ hộ khẩu, rồi nói cứ đổi tên thành Thẩm Đường đi.
“Chị Đường Đường.” Trợ lý đứng ở ngoài cổng, giữ lấy vali muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thẩm Đường đang buộc tóc, thoát ra khỏi mớ ký ức.
“Sao vậy?” Cô nhìn trợ lý từ trong gương.
Trong lòng trợ lý thở dài một tiếng, rõ ràng ở Quảng Châu đang là mùa hè, cô ta lại như đứng ở nơi phía bắc lạnh giá nhất, hơi lạnh tràn lan: "Kịch bản "Đầu hạ năm ấy"... em đã để trong túi xách của chị rồi.”
Thẩm Đường không làm khó cô trợ lý nhỏ: “Được rồi.”
Trợ lý thở dài một hơi, chị Lỵ gọi điện thoại cho bảo cô ấy nhắc nhở Thẩm Đường xem kịch bản, phải nhanh chóng trả lời lại chị Lỵ.
Thẩm Đường buộc tóc xong, thay một bộ quần áo thoải mái, thuận tiện để ngồi xe.
Trợ lý nhanh chóng đi vào đưa kính râm và khẩu trang cho cô, cô đội mũ che nắng, hành lý đầy đủ, hoàn toàn không giống cách trang điểm bình thường, người không thân thiết với cô làm sao có thể nhận ta cô chính là ngôi sao Thẩm Đường được.
Trợ lý và tài xế đưa Thẩm Đường đến trạm tàu cao tốc, Thẩm Đường không để trợ lý xuống xe, vẫy vẫy tay, kéo hành lý theo dòng người đi về phía trước.
Chỉ có lúc này, cô mới cảm thấy dễ chịu nhất.
Muốn làm chuyện gì, muốn ăn thứ gì, không có ai quan tâm.
Lúc nhỏ cô luôn cảm thấy Quảng Châu cách Thâm Quyến rất xa, bây giờ còn chưa xem được một nửa bộ phim thì xe đã tới trạm rồi.
Đoàn người trợ lý vừa đến sân bay, Thẩm Đường đã ngồi lên xe buýt trở về trong thôn, cô tiếp tục xem bộ phim lúc nãy mới xem được một nửa trên tàu cao tốc.
Hoắc Đằng đóng vai chính, cô mượn cơ hội này để hiểu rõ anh ta hơn.
Khi ca khúc chủ đề của bộ phim vang lên, xe buýt đã tới trạm thôn Hải Đường.
Thẩm Đường cất tai nghe, mang theo hành lý bên người đi xuống.
Lần trước trở về đã là một tháng trước, lần này cô chưa nói trước với ông nội, muốn cho ông ấy một bất ngờ.
Trạm xe buýt chỉ cách nhà ông nội hơn năm mươi mét.
Bánh xe vali lăn trên con đường nhựa đồng quê, vang lên những âm thanh trong trẻo.
Người đến du lịch mùa này nối liền không đứt, không ai chú ý đến cô.
Bãi cát bên biển thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trẻ con vui đùa.
Ông chủ homestay đang tưới nước cho bồn hoa trước cửa, nghe thấy sau lưng có tiếng vali, anh ta quay mặt lại, dự định hỏi xem có phải muốn ở lại hay không.
“Anh Thẩm.” Thẩm Đường tháo kính râm xuống, chào hỏi trước.
Đa số người trong thôn của bọn họ đều là người họ Thẩm, có quan hệ họ hàng.
Khuôn mặt bị phơi nắng đen thui của anh Thẩm hiện lên một nụ cười thật tươi: “Đường Đường trở về rồi, sao không gọi để anh đi đón em.” Nói xong anh ta đặt ống nước xuống muốn giúp Thẩm Đường xách vali.
Thẩm Đường: “Không nặng đâu, em tự làm được rồi.”
Ba tầng lầu trước mặt là homestay, đi xuyên qua sân, phía sau còn có ba gian nhà gỗ, một phòng khách và phòng ngủ, Thẩm Đường và ông nội ở đó.
Yên tĩnh và thanh thản.
Gió biển mùa đông rất lớn, có căn nhà ba tầng phía trước ngăn cản.
“Ông nội ơi?” Thẩm Đường vẫn chưa đi đến phòng khách đã bắt đầu gọi lên, gọi bốn năm tiếng vẫn không có ai trả lời.
Cửa bị đóng chặt, Thẩm Đường không đẩy ra được.
Cô tìm thấy chìa khóa mở cửa, để vali ở phòng khách.
Trên bàn trà trong phòng khách, có chiếc máy tính xách tay còn đang mở, màn hình đang ở chế độ dừng.
Trên bàn còn có một cuốn sổ tay mở ra, bọc bằng da mềm màu đen.
Thẩm Đằng không quan tâm liếc nhìn một cái, ánh mắt dừng lại.
Trên trang giấy trước mặt đã sắp viết hết, dòng đầu tiên là tên của một bộ phim, nội dung tiếp đó có vẻ hơi vụn vặt, mỗi ngày xem đến tập nào đều sẽ viết mấy câu cảm nhận.
Đây là bộ phim cũ từ mấy năm trước, vai chính là Trần Nam Kình.
Cuốn sổ tay đã được dùng gần hai phần ba, cô lật xem nội dung phía trước. Không có ngoại lệ, tất cả đều là ghi chép ngày nào đã xem bộ phim nào của Trần Nam Kình, sợ quên nên còn phải ghi lại ngày đó xem bao nhiêu tập.
Một bức ảnh cũ khoảng cm có đường viền hoa được nhét vào bên trong tấm da mềm màu đen, bức ảnh được chụp bốn mươi tám năm trước, bên trên viết kỷ niệm Thẩm Bằng một tuổi.
Lúc đó Trần Nam Kình vẫn là họ Thẩm, tên là Thẩm Bằng.
Sau đó ông nội ly hôn với bà nội, bà nội đưa con mình đi, sửa tên thành cùng họ với bà ấy, là họ Trần, tên cũng thay đổi theo.
Bây giờ ngay cả những người trong thôn đều không ai biết đạo diễn Trần Nam Kình là con trai của ông nội.
“Đường Đường.” Phía bên ngoài, giọng nói gấp gáp của anh Thẩm dồn dập rồi chạy chậm tiến lại gần.
Thẩm Đường nhét bức ảnh trở về, lật lại trang vừa rồi.
“Đường Đường.” Hai tay anh Thẩm vịn lên khung cửa, nhìn thấy Thẩm Đường và cuốn sổ tay bên cạnh, cả màn hình máy tính đang sáng lên, trong nháy mắt anh ta hơi lúng túng.
“Chuyện này, Đường Đường, video đó là anh tìm cho ông nội, hội viên...” Anh ta nuốt một ngụm nước miếng: “Cũng là do anh mở, em đừng tranh cãi với ông nội nha.”
Anh ta vừa mới tưới hoa xong, ôm ống nước trở về sân sau, phát hiện xe điện ba bánh của ông nội không ở trong sân, bỗng nhiên nhớ ra buổi trưa anh ta còn tìm phim truyền hình cho ông nội xem.
Chỉ sợ chuyện xấu này đã muộn một bước, laptop cũng bị Thẩm Đường nhìn thấy rồi.
Anh Thẩm gãi gãi trán, nói năng lộn xộn: “Năm ngoái ông nội bị bệnh nặng, bây giờ cơ thể ông ấy càng ngày càng yếu.”
Anh ta cũng không biết phải giải thích như thế nào mới được.
Lại khô khan nói: “Em đừng trách ông nội xem những bộ phim truyền hình đó, đều tại anh tìm ra.”
“Không sao đâu. Sao em trách ông nội được, làm gì có người ba người mẹ nào không nhớ con cái chứ.”
Nói xong, Thẩm Đường cười cười tự giễu.
Chỉ là trước nay không có ai nhớ đến cô.
Anh Thẩm nhắc nhở cô: “Có lẽ ông nội đi xe đến bờ biển để đi dạo rồi, có lẽ sắp về ngay thôi.”
Thầm Đường kéo vali: “Em đi tìm ông nội, vali cũng không có vật gì quý giá, cứ để trong sân ạ.”
Anh Thẩm nghe hiểu được ý của cô, cô muốn giả vờ vừa mới trở về chưa vào cửa nhà, không nhìn thấy máy tính xách tay của ông nội.
Anh ta xách hành lý ra giúp cô, đi theo sau Thẩm Đường cũng không biết phải nói những gì.
Vòi nước tưới hoa lúc nãy được chất đống trong góc sân, anh Thẩm đặt vali ở bên cạnh, có chuyện muốn nói với Thẩm Đường. Hai tay anh ta chống eo dẫm nhẹ lên ống nước, nước sạch bên trong theo đó chạy ra ngoài.
Chảy ra từng chút một.
Hai tay Thẩm Đường đút vào túi, đứng yên ở đó không lên tiếng.
Anh Thẩm ngẩng đầu: “Đường Đường, tình huống sức khỏe của ông nội, nói không chừng một ngày nào đó sẽ không ổn nữa. Có lẽ ông ấy cũng rất muốn gặp... ba em một lần.”
Khi nói ra đến hai chữ phía sau, dường như không còn âm thanh nữa rồi.
Rất lâu sau.
Thẩm Đường nói một câu: “Cảm ơn.”
Cô chỉ tay ra bên ngoài: “Em đi tìm ông nội trước.”
Nhận lấy ánh sáng rực rỡ buổi chiều tà, Thẩm Đường đi dọc theo bờ biển về phía trước.
Khách du lịch trên đường nối liền không dứt, thỉnh thoảng cũng có người ngoảnh đầu lại nhìn cô, bị thu hút bởi khí chất của cô, nhưng nhất thời không thể biết cô gái đang che chắn kín mít này và ngôi sao nổi tiếng Thẩm Đường là một người.
Lời nói của anh Thẩm vẫn văng vẳng bên tai.
Người biết Trần Nam Kình là ba cô chẳng có mấy ai, nhà anh Thẩm là nhà duy nhất trong thôn biết bí mật này. Người trong thôn đều cho rằng cô bị ba mẹ vứt bỏ, là ông nội tốt bụng nhặt về nuôi.
Thẩm Đường nghiêng đầu nhìn về phía biển lớn, thủy triều lên rồi.
Quá khứ theo bọt sóng mãnh liệt ập tới.
Năm đó bà nội đưa ba cô rời khỏi nơi này, ba cô cũng chỉ mới mấy tuổi.
Hơn bốn mươi năm trước, nơi này vẫn là một làng chài rất nghèo rất nghèo, mà nhà ông nội lại là nhà nghèo nhất trong thôn, bố mẹ của ông nội ốm đau liệt giường rất nhiều năm.
Bà nội không chịu được những ngày tháng không nhìn thấy hy vọng này, dứt khoát ly hôn.
Nghe mẹ của anh Thẩm nói, ông nội và bà nội là cặp vợ chồng ly hôn đầu tiên trong thôn, vào lúc đó rất mới mẻ.
Không ai biết được những tình tiết trong những năm đó.
Ông nội cũng chưa từng nhắc đến với cô.
Chuyện duy nhất mà cô biết, là sự tồn tại của cô ảnh hưởng đến quan hệ thông gia nhà giàu có của ba mẹ, cũng ảnh hưởng tới con đường ngôi sao của ba.
Năm đó khi ông ngoại biết được ba mẹ lén lút ký giấy chứng nhận kết hôn đã nổi trận lôi đình, lúc đó mẹ cô mới hai mươi hai tuổi, đã là mẹ của một đứa trẻ.
Ông ngoại cảm thấy là ba ngấp nghé tài sản của gia đình bọn họ, dùng lời ngon ngọt lừa mẹ. Thế là, bằng mọi cách ép buộc mẹ và ba cắt đứt hoàn toàn.
Gả vào nhà giàu có không dễ dàng, cưới cô chủ lớn nhà giàu cũng không hề dễ dàng, cho dù đã có con, cuộc hôn nhân vẫn không được phía ông ngoại thừa nhận như thế.
Vốn dĩ tình cảm của ba mẹ sau thời gian yêu đương nồng nhiệt đã xuất hiện vết nứt, cộng thêm việc phía ông ngoại căn cản quyết liệt, mẹ không còn nguồn kinh tế nào khác, ba cũng không nhận được bất cứ bộ phim nào, hai người hoàn toàn bùng nổ ra mâu thuẫn, cuối cùng dùng một cuộc ly hôn lặng lẽ để kết thúc.
Thời gian đó ba mẹ đều ở nước ngoài, không có nhiều người tận mắt chứng kiến chuyện ba mẹ kết hôn sinh con gái.
Sau đó, ngay cả khi có một phóng viên giải trí Hồng Kông tiết lộ diễn viên nổi tiếng Trần Nam Kình bí mật kết hôn ở Las Vegas, cũng bởi vì kiêng dè thế lực của nhà ông ngoại, chỉ nói cô chủ nhà giàu nào đó, không dám chỉ đích danh.
Sau đó, ông ngoại đã ra tay giải quyết mọi dư luận.
Sự tồn tại của cô, đối với cô chủ lớn nhà giàu lại trẻ tuổi như mẹ mà nói là một gánh nặng thật sự, nếu như để người ngoài biết được, chuyện của mẹ sẽ thành đề tài trên bàn trà sau bữa cơm của nhóm người giàu có bọn họ, đương nhiên ông ngoại sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, quyết định đưa cô cho người khác nhận nuôi.
Bà nội có hơi mềm lòng, dù sao cũng là máu mủ của con trai mình, không nỡ đưa cho người khác, nhưng cũng không dự định giữ lại bên mình, cuối cùng đưa cô về nhà ông nội ở quê.
Lúc đó ông nội đã tái hôn và lập gia đình, nhưng không có con cái, hai vợ chồng già sống những ngày tháng nghèo khó và giản dị.
Bà nội biết rõ, ông nội và vợ hai tốt bụng thật thà lại còn mềm lòng, sẽ không hủy hoại tương lai của Trần Nam Kình, cũng sẽ nuôi nấng chăm sóc cô lớn lên thật tốt. Bà nội để lại rất nhiều tiền cho ông nội, xem như là bồi thường và trợ cấp nuôi dưỡng.
Sau này, mẹ gả cho một cậu chủ nhà giàu xứng vai xứng vế, sau khi kết hôn thì sinh được hai người con, cho đến bây giờ, tình cảm của người chồng đó dành cho bà ấy vẫn như cũ, bà ấy là câu chuyện cổ tích trong giới tình yêu họ nhà giàu.
Và ba cũng tái hôn, sau khi kết hôn thì sinh được Trần Nhất Nặc, trở thành người chồng mẫu mực trong giới giải trí, càng là một người ba tốt.
Hơn hai mươi năm nay, tất cả mọi người đều hạnh phúc.
Không có ai nhớ đến cô.
Cũng chẳng có ai nghĩ về cô.
Lúc nhỏ cô còn từng nói với anh Thẩm, lẽ ra tên của cô nên là Thẩm Dư.
Dư thừa như vậy.
Có lẽ, chỉ có khi ở nơi này với ông nội và vợ hai của ông, cô mới không phải là thứ dư thừa.
Trong lòng cô, chỉ có hai người thân thôi, một người là ông nội, còn một người không có bất kì mối quan hệ huyết thống nào với cô, là vợ hai của ông.
Đối với cô mà nói, người vợ thứ hai của ông nội không chỉ là bà nội của cô, còn là ân nhân dốc lòng nuôi lớn cô, là may mắn duy nhất trong cuộc đời bất hạnh của cô.
Nhưng ông trời đã lấy đi may mắn duy nhất của cô rồi.
Bây giờ ông nội lại đang sinh bệnh.
Cho dù cô giàu có đến đâu, cũng chưa thể chữa khỏi bệnh cho ông nội.
Cô chỉ muốn để hai người thân của cô sống thật tốt, nhưng sao lại khó đến như vậy.
Cô không biết nên đi tìm ai đòi lại công bằng.
“Đường Đường!” Ông nội đang lái xe điện, vui mừng không thôi, vừa liếc nhìn ông đã nhận ra cháu gái mình.
Thẩm Đường vẫn đang nhìn biển lớn, nghe thấy có người gọi cô, nhanh chóng quay đầu lại.
“Ông nội.”
Sóng biển cuốn theo ký ức cuồn cuộn rời đi.
Thẩm Đường chạy một đường về phía ông nội.
“Đứa trẻ này, sao trở về cũng không gọi cho ông một cuộc điện thoại, đã đợi bao lâu rồi vậy? Con có đói không?”
“Con mới về đến nhà thôi, không phải là muốn cho ông một sự bất ngờ sao?”
Thẩm Đường vẫn giống như lúc nhỏ, trèo lên ngồi ở phía sau xe điện ba bánh, hai tay đặt lên vai ông nội.
Ông nội bị bệnh rồi, cơ thể bắt đầu khom xuống.
Bờ vai rộng rãi ấm áp của ông nội lúc cô còn nhỏ, đã ra đi không trở về.
Thẩm Đường ngồi vững vàng: “Đi thôi, đi hóng gió nào.”
Ông nội cười đến không khép được miệng.
Bây giờ cơ thể của ông không tốt lắm, muốn đi ra ngoài chỉ có thể đi bằng xe điện, đi bộ không được mấy bước đã mệt đến thở dốc.
Nhân lúc trời chưa tối, ông nội đưa Thẩm Đường đi vòng quanh con đường ven biển một vòng.
Gió biển thổi vào, mái tóc dài tùy ý bay lên.
Biển lớn dưới ánh chiều tà lấp lánh ánh sáng, thủy triều dâng sóng dậy.
Về đến nhà, sắc trời cũng không còn sớm.
Anh Thẩm đứng ngoài cửa đợi bọn họ lái xe điện vào trong sân.
Ông nội chống gậy, nhìn thấy vali của Thẩm Đường vẫn còn ở trong sân, trong lòng lập tức nhẹ nhõm không ít.
Thẩm Đường giống như không có chuyện gì xảy ra nói: “Không biết chìa khóa con đặt ở đâu rồi, tìm rất lâu mà không thấy.”
Ông nội tìm chìa khóa mở cửa, trước đó ông còn lo lắng cháu gái nhìn thấy máy tính xách tay kia của ông. Lúc đầu là ba mẹ bỏ rơi cô, sau đó không có ai nhận cô, đây là một chướng ngại trong lòng không thể vượt qua.
Trước nay ông chưa từng nói câu nào về Trần Nam Kình trước mặt cô.
Cửa đã mở ra, ông nội đi thẳng đến trước bàn trà.
Cũng may, Thẩm Đường đẩy vali đi thẳng vào phòng mình: “Ông nội, cái máy tính xách tay mới kia dùng có tốt không ạ?” Cô tìm chủ đề nói chuyện với ông nội.
“Dùng tốt lắm.” Ông nội che máy tính lại, gập cuốn sổ tay ôm về phòng mình.
Tối nay tâm trạng của ông nội rất tốt, tinh thần cũng không tệ, Thẩm Đường vẫn luôn nói chuyện với ông đến giờ rưỡi mới hơi mệt mỏi, uống thuốc xong thì đi ngủ.
Thẩm Đường trở về phòng ngủ, khóa cửa lại.
Sau này phòng của cô đã được sửa lại, có phòng tắm riêng.
Tắm rửa đơn giản một chút sau đó trên giường nằm, ngày hôm nay trôi qua dài như cả một đời vậy.
Mới giờ phút, rất lâu rồi cô không ngủ sớm như vậy.
Trằn trọc một lúc lâu, Thẩm Đường bật đèn lấy kịch bản "Đầu hạ năm ấy" từ trong túi xách ra, chỉ xem đến trang thứ hai đã "bộp" một tiếng gập lại, ném lên chiếc bàn trên đầu giường, tắt đèn.
"Đầu hạ năm ấy" lấy sự phát triển của đặc khu Thâm Quyến mấy chục năm nay làm bối cảnh chính, kể về sự lập nghiệp và tình yêu của hai nữ một nam thời đại đó.
Trải qua thăng trầm của giới kinh doanh thì đều không còn là bản thân mình như lúc ban đầu.
Thẩm Đường híp mắt, cố gắng không nghĩ đến kịch bản nữa.
Nhưng tiếp đó lại là những lời nói của anh Thẩm, và cả những nét chữ hơi cong trên cuốn sổ tay của ông nội.
Điện thoại rung lên, Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho cô.
Lần liên lạc trước là khi còn ở Hạ Môn, cô chủ động gọi cho anh.
“Alo.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn bình thường.
“Ngủ rồi sao?”
“Chưa, em nằm trên giường thôi.” Cô hỏi: “Chỗ anh là ban ngày hay buổi tối vậy?”
“Hôm nay anh về nước rồi. Đang ở Quảng Châu.”
“Cũng rất gần.” Thẩm Đường nói với anh: “Em ở Thâm Quyến, đang ở nhà.”
Tưởng Thành Duật biết, trước đây cô đã nói phải về nhà thăm ông nội.
“Dự định ở nhà bao lâu?”
“Không chắc lắm, em muốn ở cùng ông nội nhiều chút.”
Đang trò chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Tưởng Thành Duật đi đến bên cửa, anh không gọi phục vụ phòng.
“Tưởng Thành Duật, là tôi.”
Giọng nói của Điền Thanh Lộ.
Tưởng Thành Duật mở cửa, cuộc gọi vẫn đang mở.
Lúc ở ngoài sảnh lớn của khách sạn, Điền Thanh Lộ không gọi điện thoại cho anh được, nên đi thẳng lên lầu tìm anh.
Cô ta vẫn mặc váy công sở, như lúc ăn cơm buổi tối.
Tưởng Thành Duật mở cửa: “Sao cô lại tới đây rồi?”
Điền Thanh Lộ không chú ý anh đang gọi điện thoại với người khác: “Anh đặc biệt đến Quảng Châu thăm tôi, lại giúp tôi chuyện lớn như vậy, dù sao tôi cũng phải cố gắng hết sức làm chủ mời anh uống rượu chứ.”
Bên kia điện thoại, Thẩm Đường yên lặng nghe hai người nói chuyện, thì ra anh không phải đến Quảng Châu bàn chuyện làm ăn, mà là đến thăm người khác.
Tưởng Thành Duật nói vào điện thoại: “Một lát nữa gọi lại cho em.”
Anh ngắt điện thoại.
Điền Thanh Lộ xin lỗi: “Không làm phiền anh chứ?”
“Không sao.” Hai tay Tưởng Thành Duật đút vào túi quần, mời Điền Thanh Lộ vào trong phòng: “Không cần khách sáo với tôi, lộ trình của tôi dời lại sớm hơn, một lát nữa phải đến Thâm Quyến. Muốn uống rượu thì lúc nào cũng có thể uống, đợi dịp năm mới cô trở lại Bắc Kinh tôi sẽ mời cô.”
Điền Thanh Lộ im lặng hai giây: “Tôi không chắc là sẽ trở lại.”
Cô ta cười nhạo, cũng là đang tự chế giễu: “Nghiêm Hạ Vũ sợ người trong nhà ép anh ấy liên hôn, làm như tôi không sợ vậy. Anh ấy thật sự cho rằng tôi giống như con ngốc trước đây, yêu anh ấy đến chết đi sống lại ư!”
Tưởng Thành Duật không muốn xen vào giữa cuộc xem mắt và liên hôn của cô ta và Nghiêm Hạ Vũ: “Vậy lần sau đến Quảng Châu, cô làm chủ.”
Điền Thanh Lộ thu hồi lại những cảm xúc quá khích vừa nãy: “Anh nói với Nghiêm Hạ Vũ, xem mắt là quyết định của người trong nhà, không phải do tôi dùng những phương pháp không biết xấu hổ đó ép anh ấy xem mắt vơi tôi. Tôi cũng không còn như lúc hai mươi tuổi nữa, không phải anh ấy thì không chịu gả.”
Nghiêm Hạ Vũ khinh thường cô ta như vậy, sao cô ta phải đuổi theo làm gì nữa.
Tưởng Thành Duật không trả lời, chuyện chuyển lời như vậy, anh không có hứng thú.
Điền Thanh Lộ liếc nhìn Tưởng Thành Duật: “Tôi tự mình biết mình, sẽ không đeo bám Nghiêm Hạ Vũ. Giống như ở trong giới chúng ta, ai ai cũng thích anh, sau khi bị anh làm tổn thương thì bọn họ đều không còn tìm kiếm đến anh nữa.”
Tưởng Thành Duật cười như không cười: “Cô và Nghiêm Hạ Vũ có xem mắt hay không, còn kéo tôi vào làm gì nữa?”
Điền Thanh Lộ chuyển chủ đề: “Không phải anh nói sáng mai mới đi Thâm Quyến sao?”
Tưởng Thành Duật: “Dời lại sớm hơn rồi.” Anh không nói những chuyện khác.
Vốn dĩ Điền Thanh Lộ muốn mượn chuyện uống rượu đêm nay để nói những chuyện hợp tác khác với anh.
Xem ra cô ta phải đặc biệt đến Thâm Quyến tìm anh.
Anh gấp gáp thay đổi lộ trình như vậy, có lẽ là có chuyện quan trọng, Điền Thanh Lộ sợ làm chậm trễ anh: “Vậy anh làm việc đi.”
Cô ta làm một động tác tay giữ liên lạc, nhanh chóng xoay người rời đi.
Tưởng Thành Duật đóng cửa, gọi điện thoại lại cho Thẩm Đường.
Thẩm Đường không nhận điện điện thoại, thẳng thừng cúp máy, gửi tin nhắn đến: “Cũng không có chuyện gì cần nói, em ngủ đây. Ngủ ngon. PS: Nếu như anh muốn giải thích chuyện gì với em, cứ để lại tin nhắn, sau khi em thức dậy sẽ xem.”
Tưởng Thành Duật cười thầm, kiên nhẫn giải thích: [Là một người bạn gần nhà thôi, người ta có người mình thích rồi. Việc làm ăn của cô ấy gặp phải một chút phiền phức, vốn dĩ cô ấy muốn về Bắc Kinh tìm anh, đúng lúc anh phải đến Thâm Quyến, cũng không xa mấy nên anh đáp xuống Quảng Châu trước.]
Thẩm Đường xem xong, tắt màn hình điện thoại để một bên.
Bây giờ trong đầu cô đều là Tưởng Thành Duật, những tâm sự rối rắm kia của mình đều bị cô ép vào một góc.
Nhân lúc tâm trạng không tệ, cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ thật sự yên ổn, còn tưởng có thể ngủ đến khi trời sáng, nhưng nửa đêm đã bị điện thoại đánh thức.
Thẩm Đường mơ màng mở mắt ra, bây giờ là giờ phút rạng sáng.
Tưởng Thành Duật là uống rượu say rồi phát điên gọi điện thoại cho cô sao?
Điện thoại được kết nối, bên kia có tiếng gió vù vù.
“Anh ở bên ngoài sao?”
“Ừm.” Bóng lưng Tưởng Thành Duật quay về phía gió: “Nhà em ban đêm gió biển thật lớn.”
Thẩm Đường sửng sốt, đột ngột ngồi dậy: “Anh ở đâu cơ?”
“Dưới lầu nhà em.” Một tay Tưởng Thành Duật cài cúc áo vest lại: “Homestay và khách sạn của thôn Hải Đường đều đầy khách rồi.”
Thẩm Đường vội vàng bật đèn tìm quần áo: “Anh... sao lại đến nơi này rồi?”
Tưởng Thành Duật: “Em ở đây, anh còn có thể đi đâu.”